Không Bằng Duyên Mỏng
-
Chương 3
“Anh Triển
Nguyên, sao vậy?” Nhìn qua lỗ nhỏ trên cánh cửa, thấy Chu Triển Nguyên
đã đi mà quay lại, Tiếu Hàm vội vàng mở cửa, có chút khó hiều. Anh mới
từ nhà cô đi về chưa đến hai phút, có chuyện gì sao?
Vẻ mặt Chu Triển Nguyên có chút sốt ruột, trên mặt xuất hiện một ít mồ hôi, thấy Tiếu Hàm mở cửa, vội vàng đưa con trai vào trong nhà: “Tiếu Hàm, công ty vừa gọi điện thoại đến, xảy ra một ít chuyện, muốn anh lập tức đến đó kiểm tra, bảo mẫu trong nhà hôm nay lại xin nghỉ phép, Nãi Tích phải ở nhà một mình anh hơi lo. Có thể phiền em chăm sóc nó được không? Xong việc anh sẽ trở lại ngay.”
Tiếu Hàm giật mình, hoàn hồn lập tức gật đầu: “Nãi Tích cứ ở đây, anh đi lo việc đi, không cần lo lắng đâu.”
“Được rồi, anh đi trước.” Nói xong, cúi đầu nói với con trai: “Ngoan ngoãn nghe lời cô, đợi lát nữa ba sẽ đến đón con.” Nói xong, liền vội vàng rời đi, một lát sau, phía dưới truyền đến tiếng động cơ ô tô rời đi.
Tiếu Hàm đợi một lúc mới dắt Nãi Tích đang mất hứng đi vào phòng, ôm nó ngồi trên sô pha, mở TV ra xem, đổi kênh liên tục. “Nãi Tích, con muốn xem gì? Hỉ Dương Dương hay là Bốn anh em? Hay là Teletubbies?"
Nãi Tích liếc mắt khinh thường nhìn Tiếu Hàm một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Ngây thơ.”
Tiếu Hàm nghẹn nửa ngày, cuối cùng quyết định người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, không so đo với một đứa trẻ.
Đưa điều khiển cho nó, vỗ vỗ mông, Tiếu Hàm đứng lên: “Nãi Tích, đã ăn cơm tối chưa?”
Nãi Tích không hé răng, nhìn chằm chằm vào TV, ngay lúc Tiếu Hàm bực mình, thời điểm cho là mình không có được đáp án, bỗng nghe thấy một thanh âm thực tội nghiệp: “Hôm nay là sinh nhật của con! Ba nói sẽ đi ăn cùng con!”
Một câu làm cho Tiếu Hàm đau lòng. Đáng lẽ đến tuổi này đứa trẻ sẽ suốt ngày dính lấy ba nó, huống hồ là Nãi Tích mồ côi mẹ. Cha con sống nương tựa lẫn nhau, đối với cha sẽ có tính ỷ lại, Nãi Tích lại nhiều hơn. Hôm nay là sinh nhật nó, ba nó đã hứa đi cùng mà bây giờ lại có việc đột xuất để nó ở lại đây, đổi lại là cô, chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu và bị tổn thương.
Nhìn vẻ mặt quật cường không chịu rơi nước mắt của Nãi Tích trên sô pha, trong lòng cô giáo Tiếu cực chua xót. Nhớ lại ngày trước sinh nhật của mình, mẹ đã làm mỳ trường thọ cùng trứng gà cho cô, Tiếu Hàm quyết định cũng làm như vậy, để an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của bạn nhỏ kia.
“Chờ đi, chị đây sẽ làm mỳ sợi cho em! Chị với em sẽ ăn mừng sinh nhật!” Đồng chí Tiếu Hàm vỗ vỗ ngực đầy dũng cảm, sau đó không nhìn lại vẻ mặt kinh ngạc của đứa nhỏ nào đó, liền bắt đầu lục tung để tìm nguyên liệu nấu ăn. Cô nhớ rõ có chuẩn bị mì sợi để trong tủ lạnh, vì phòng ngừa ngày nào đấy cô rảnh rỗi không muốn rắc rối, như vậy nấu mỳ cũng có thể thay thế một bữa cơm.
Mười phút sau.
“Ăn đi.” Vẻ mặt Tiếu Hàm tươi cười đưa chén mì sợi lớn nhất đến trước mặt Nãi Tích, cũng không quan tâm nó có ăn được hết chén lớn như này hay không. Đưa đũa cho nó, giúp nó bóc vỏ trứng gà.
“Đây, sinh nhật phải ăn trứng gà, còn có mỳ sợi. Ăn đi, ăn đi.” Tiếu Hàm gắp trứng gà chấm nước tương vào bát nhỏ, nhìn vẻ mặt không có biểu cảm của Nãi Tích, lại nhìn nhìn đôi đũa trong tay nó, lập tức bừng tỉnh: “Không phải là em không biết dùng đũa chứ?” Mồ côi mẹ từ nhỏ lại được ba cưng chiều, Nãi Tích nhìn qua cũng mới có năm sáu tuổi, tuổi này không biết dùng đũa cũng không có gì là lạ, không phải còn có sinh viên tốt nghiệp đại học đến trứng gà cũng không biết nấu đó thôi.
“Đến đây, chị sẽ đút cho em ăn ~~” Tiếu Hàm cười tủm tỉm nhận đôi đũa, gắp một đũa mì sợi to, với đến trước mặt Nãi Tích.
Tiếu Hàm thấy mặt Nãi Tích không chút thay đổi, chỉ nhìn cô chằm chằm, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng mà là một giáo viên, tâm lý tố chất tương đối tốt, trong lòng lại tự an ủi mình, đối phó với một đứa nhỏ phải có kiên nhẫn, có kiên nhẫn, kiên nhẫn.
“Ăn một miếng đi được không?” Cô giáo Tiếu cười đến khóe miệng cũng co cứng, lúc này thằng bé lại đóng Lãnh Mạc Quân, ánh mắt thản nhiên, không chút động tĩnh nào nhìn cô.
Tiếu Hàm cảm thấy bản thân nếu nhịn cười sẽ bị đau dạ dày, trứng gà mình làm để lâu sẽ nguội, cuối cùng quyết định buông tha việc trao đổi với thằng nhóc có tính tình quái lạ này.
Nó không ăn, mình ăn. Cô cũng chưa có cơm nước gì đâu. Tiếu Hàm căm giận trừng mắt với bát mỳ sợi sinh nhật, cô thật sự rất đói bụng. . .
Thằng bé này chắc chắn đã ăn qua tiệc sinh nhật rồi, mới dám khinh thường cô chỉ có canh suông với trứng gà. Cô giáo Tiếu tự an ủi bản thân, không phải mỳ sợi của cô nhìn không mê người, tuyệt đối không phải.
“Đó là của con!” Tiếu Hàm vừa định cắn một miếng, ở phía đối diện lại thấy bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ kia nắm chặt mép bát mỳ, vẻ mặt đầy căm phẫn, giống như Tiếu Hàm cướp đi bảo bối quý giá của nó vậy.
“Hôm nay là sinh nhật của con, đó là mỳ sợi của con!” Nãi Tích trừng to mắt, bướng bỉnh cùng rối rắm.
“Sao?” Lúc này lại muốn ăn? Vừa rồi đút cho nó ăn còn không thèm động vào chút nào. Rõ là thiếu được dạy dỗ. Tiếu Hàm hít một hơi thật sâu, quyết định không so đo với một đứa trẻ, lại cầm đôi đũa, do dự, vẫn nên hỏi trước thì hơn: “Con sẽ ăn mỳ phải không?”
Nãi Tích khinh thường hừ một tiếng, cầm đôi đũa lên, gắp một đũa mỳ sợi to nhất đưa lên miệng, giống như nếu chậm một bước Tiếu Hàm sẽ giành của nó vậy.
Được rồi, cô đã bị thằng bé này xem thường không chỉ một lần, bình tĩnh, cô giáo Tiếu! Không thể chỉnh được nó!
Bụng của Nãi Tích đã no căng, nhưng vẫn cố gắng ăn, được gần nửa bát mỳ, rốt cuộc nó cũng không gắng gượng thêm được nữa, nhưng mà vẫn cố chấp cắn thêm một miếng trứng gà mới thỏa mãn, để đũa xuống vuốt vuốt bụng.
Tiếu Hàm nhìn nhìn nửa bát mỳ còn lại, nghĩ trong tủ lạnh cũng không có thức ăn đã nấu chín, vo gạo nấu cơm sẽ rất rắc rối, lại xem xem xét xét thấy Nãi Tích trắng trẻo nõn nà ăn uống no đủ liền leo lên sô pha xem ti vi, cô giáo Tiếu lẩm nhẩm câu ‘Cày ruộng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày’, liền cầm cái bát trước mặt lên ăn. Không có biện pháp nào, cách dạy dỗ của cô giáo Tiếu phải là quán triệt.
“Sao cô lại ăn phần còn lại của con?” Nãi Tích cầm điều khiển, cách vài mét, vẻ mặt không dám tin nhìn Tiếu Hàm. Chỉ có ba mới có thể ăn phần thức ăn còn lại của nó.
“Khụ khụ....” Bị giật mình bởi thằng bé đột nhiên lên tiếng, Tiếu Hàm không ngừng bị sặc, đợi đến khi bình tĩnh lại, trong lòng khó tránh khỏi một chút bi thương, là do cô nghĩ sẽ không lãng phí thức ăn cộng thêm tính làm biếng của mình, nó dùng cách này để trừng trị cô sao? Thiếu chút nữa là sặc chết cô.
“Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ. Giáo viên của các con không dạy cho con sao?” Cô giáo Tiếu bắt đầu nói dối, dù sao cũng là nhà mình, lừa dối là con của người khác.
“Cô giáo nói ‘Cày ruộng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày’, đứa trẻ ngoan không thể lãng phía thức ăn, nhưng cũng không có nói gì về ăn thức ăn thừa của người khác.” Nói đến vấn đề ‘tích chất của học thuật’, Nãi Tích cũng có hứng thú, mở to đôi mắt thật trong sáng hiền lành nghi hoặc nói.
Tiếu Hàm cố gắng nhịn, cuối cùng cũng tìm được một cái lý do: “Con nít không thể ăn thừa của người khác, nhưng chị là người lớn, người lớn có thể ăn thừa của con nít, con nít không thể ăn thừa của người lớn, hiểu không?”
Nãi Tích rất nể tình ném một ánh mắt xem thường qua, rất có khí phách nói: “Để cho con gọi cô là cô đi.”
Trong lòng Tiếu Hàm ‘răng rắc’ một cái, cảm thấy hôm nay có khả năng sẽ bị hủy hoại trong nhà mình. Lau mồ hôi lạnh trên trán, cô giáo Tiếu bi thương nói: “Con vẫn cứ gọi cô là cô giáo Tiếu đi!” Cô là một giáo viên, sẽ không so đo cùng một đứa bé! Độ lượng, nhất định phải độ lượng!
“Cô giáo Tiếu.” Nãi Tích lạnh lùng kêu một tiếng, sau đó cũng không nhìn cô một cái, tập trung vào sự nghiệp xem TV vĩ đại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào TV, mắt cũng không nhấp nháy.
Tiêu diệt cái mặt lạnh, lại uống thêm chén nước ấm, cô giáo Tiếu bưng đĩa hoa quả đi đến sô pha, liếc Nãi Tích đang mê mẩn chương trình trên TV một cái, lúc này, cô liền nhận thấy khoảng cách tuổi tác của bọn họ không phải là độ dài của rãnh nước trước cửa nhà, mà là một dải ngân hà vừa dài vừa rộng vừa lớn.
Cô kinh, thằng bé đang xem NBA!!! Cũng không cần người lớn như vậy!!!
“Ách, Nãi Tích, con thực sự thích xem bóng rổ?” Cô giáo Tiếu trong lòng run sợ, chỉ sợ thằng bé này lại phát ra cái gì đó đả kích lời của cô.
“Con rất thích.” Tuy rằng Nãi Tích không thấy cô liếc mắt một cái, nhưng cuối cùng cũng trả lời, ít nhiều cũng an ủi trái tim suýt tan nát của cô.
“Vậy con xem có hiểu gì không?” Đứa bé năm sáu tuổi ngồi xem NBA, thật sự là rất lợi hại đó. Cô cũng biết Kobe, những người khác, thật sự không thể phân biệt được, không phải đều cao như nhau sao?
“Xem một chút là hiểu ngay, nếu không hiểu có thể hỏi ba.” Nói đến đây, trong mắt Nãi Tích có vẻ ảm đạm, ba rất bận, nó muốn nói chuyện với ba rất khó. Có một lần, ba tan làm sớm về nhà chơi với nó, trên TV chiếu chương trình này, nó thấy ba đang nhìn, ngồi xuống bên cạnh ba cùng xem. Không ngờ ba lại tưởng nó thích, cựa kỳ cao hứng nói rất nhiều về bóng rổ cho nó nghe, còn mua một quả bóng rổ nhỏ cho nó. Cho nên, nó liền thích xem NBA, như vậy có thêm nhiều chủ đề nói chuyện với ba hơn rồi.
“Ăn một chút hoa quả đi.” Về NBA, Tiếu Hàm chính là bảy lỗ thông sáu lỗ, còn dốt đặc cán mai, cuối cùng quyết định nói sang chuyện khác, vì vậy liền đưa quả cam ngon đã bóc vỏ đến trước mặt Nãi Tích.
Nãi Tích lắc đầu, bĩu môi vỗ vỗ bụng mình, ý bảo là mình vẫn còn đang no, ăn sẽ không vào.
Nhìn thằng bé ít khi lộ ra mặt trẻ con như thế, Tiếu Hàm nhịn không được nở nụ cười. Tuy rằng tính tình không được tốt cho lắm, nhưng nó vẫn là một đứa trẻ rất đáng yêu. Nếu thằng bé này không phải hay khinh thường lời nói của cô, vậy thì càng khiến người ta yêu thương rồi.
Vẻ mặt Chu Triển Nguyên có chút sốt ruột, trên mặt xuất hiện một ít mồ hôi, thấy Tiếu Hàm mở cửa, vội vàng đưa con trai vào trong nhà: “Tiếu Hàm, công ty vừa gọi điện thoại đến, xảy ra một ít chuyện, muốn anh lập tức đến đó kiểm tra, bảo mẫu trong nhà hôm nay lại xin nghỉ phép, Nãi Tích phải ở nhà một mình anh hơi lo. Có thể phiền em chăm sóc nó được không? Xong việc anh sẽ trở lại ngay.”
Tiếu Hàm giật mình, hoàn hồn lập tức gật đầu: “Nãi Tích cứ ở đây, anh đi lo việc đi, không cần lo lắng đâu.”
“Được rồi, anh đi trước.” Nói xong, cúi đầu nói với con trai: “Ngoan ngoãn nghe lời cô, đợi lát nữa ba sẽ đến đón con.” Nói xong, liền vội vàng rời đi, một lát sau, phía dưới truyền đến tiếng động cơ ô tô rời đi.
Tiếu Hàm đợi một lúc mới dắt Nãi Tích đang mất hứng đi vào phòng, ôm nó ngồi trên sô pha, mở TV ra xem, đổi kênh liên tục. “Nãi Tích, con muốn xem gì? Hỉ Dương Dương hay là Bốn anh em? Hay là Teletubbies?"
Nãi Tích liếc mắt khinh thường nhìn Tiếu Hàm một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Ngây thơ.”
Tiếu Hàm nghẹn nửa ngày, cuối cùng quyết định người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, không so đo với một đứa trẻ.
Đưa điều khiển cho nó, vỗ vỗ mông, Tiếu Hàm đứng lên: “Nãi Tích, đã ăn cơm tối chưa?”
Nãi Tích không hé răng, nhìn chằm chằm vào TV, ngay lúc Tiếu Hàm bực mình, thời điểm cho là mình không có được đáp án, bỗng nghe thấy một thanh âm thực tội nghiệp: “Hôm nay là sinh nhật của con! Ba nói sẽ đi ăn cùng con!”
Một câu làm cho Tiếu Hàm đau lòng. Đáng lẽ đến tuổi này đứa trẻ sẽ suốt ngày dính lấy ba nó, huống hồ là Nãi Tích mồ côi mẹ. Cha con sống nương tựa lẫn nhau, đối với cha sẽ có tính ỷ lại, Nãi Tích lại nhiều hơn. Hôm nay là sinh nhật nó, ba nó đã hứa đi cùng mà bây giờ lại có việc đột xuất để nó ở lại đây, đổi lại là cô, chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu và bị tổn thương.
Nhìn vẻ mặt quật cường không chịu rơi nước mắt của Nãi Tích trên sô pha, trong lòng cô giáo Tiếu cực chua xót. Nhớ lại ngày trước sinh nhật của mình, mẹ đã làm mỳ trường thọ cùng trứng gà cho cô, Tiếu Hàm quyết định cũng làm như vậy, để an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của bạn nhỏ kia.
“Chờ đi, chị đây sẽ làm mỳ sợi cho em! Chị với em sẽ ăn mừng sinh nhật!” Đồng chí Tiếu Hàm vỗ vỗ ngực đầy dũng cảm, sau đó không nhìn lại vẻ mặt kinh ngạc của đứa nhỏ nào đó, liền bắt đầu lục tung để tìm nguyên liệu nấu ăn. Cô nhớ rõ có chuẩn bị mì sợi để trong tủ lạnh, vì phòng ngừa ngày nào đấy cô rảnh rỗi không muốn rắc rối, như vậy nấu mỳ cũng có thể thay thế một bữa cơm.
Mười phút sau.
“Ăn đi.” Vẻ mặt Tiếu Hàm tươi cười đưa chén mì sợi lớn nhất đến trước mặt Nãi Tích, cũng không quan tâm nó có ăn được hết chén lớn như này hay không. Đưa đũa cho nó, giúp nó bóc vỏ trứng gà.
“Đây, sinh nhật phải ăn trứng gà, còn có mỳ sợi. Ăn đi, ăn đi.” Tiếu Hàm gắp trứng gà chấm nước tương vào bát nhỏ, nhìn vẻ mặt không có biểu cảm của Nãi Tích, lại nhìn nhìn đôi đũa trong tay nó, lập tức bừng tỉnh: “Không phải là em không biết dùng đũa chứ?” Mồ côi mẹ từ nhỏ lại được ba cưng chiều, Nãi Tích nhìn qua cũng mới có năm sáu tuổi, tuổi này không biết dùng đũa cũng không có gì là lạ, không phải còn có sinh viên tốt nghiệp đại học đến trứng gà cũng không biết nấu đó thôi.
“Đến đây, chị sẽ đút cho em ăn ~~” Tiếu Hàm cười tủm tỉm nhận đôi đũa, gắp một đũa mì sợi to, với đến trước mặt Nãi Tích.
Tiếu Hàm thấy mặt Nãi Tích không chút thay đổi, chỉ nhìn cô chằm chằm, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng mà là một giáo viên, tâm lý tố chất tương đối tốt, trong lòng lại tự an ủi mình, đối phó với một đứa nhỏ phải có kiên nhẫn, có kiên nhẫn, kiên nhẫn.
“Ăn một miếng đi được không?” Cô giáo Tiếu cười đến khóe miệng cũng co cứng, lúc này thằng bé lại đóng Lãnh Mạc Quân, ánh mắt thản nhiên, không chút động tĩnh nào nhìn cô.
Tiếu Hàm cảm thấy bản thân nếu nhịn cười sẽ bị đau dạ dày, trứng gà mình làm để lâu sẽ nguội, cuối cùng quyết định buông tha việc trao đổi với thằng nhóc có tính tình quái lạ này.
Nó không ăn, mình ăn. Cô cũng chưa có cơm nước gì đâu. Tiếu Hàm căm giận trừng mắt với bát mỳ sợi sinh nhật, cô thật sự rất đói bụng. . .
Thằng bé này chắc chắn đã ăn qua tiệc sinh nhật rồi, mới dám khinh thường cô chỉ có canh suông với trứng gà. Cô giáo Tiếu tự an ủi bản thân, không phải mỳ sợi của cô nhìn không mê người, tuyệt đối không phải.
“Đó là của con!” Tiếu Hàm vừa định cắn một miếng, ở phía đối diện lại thấy bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ kia nắm chặt mép bát mỳ, vẻ mặt đầy căm phẫn, giống như Tiếu Hàm cướp đi bảo bối quý giá của nó vậy.
“Hôm nay là sinh nhật của con, đó là mỳ sợi của con!” Nãi Tích trừng to mắt, bướng bỉnh cùng rối rắm.
“Sao?” Lúc này lại muốn ăn? Vừa rồi đút cho nó ăn còn không thèm động vào chút nào. Rõ là thiếu được dạy dỗ. Tiếu Hàm hít một hơi thật sâu, quyết định không so đo với một đứa trẻ, lại cầm đôi đũa, do dự, vẫn nên hỏi trước thì hơn: “Con sẽ ăn mỳ phải không?”
Nãi Tích khinh thường hừ một tiếng, cầm đôi đũa lên, gắp một đũa mỳ sợi to nhất đưa lên miệng, giống như nếu chậm một bước Tiếu Hàm sẽ giành của nó vậy.
Được rồi, cô đã bị thằng bé này xem thường không chỉ một lần, bình tĩnh, cô giáo Tiếu! Không thể chỉnh được nó!
Bụng của Nãi Tích đã no căng, nhưng vẫn cố gắng ăn, được gần nửa bát mỳ, rốt cuộc nó cũng không gắng gượng thêm được nữa, nhưng mà vẫn cố chấp cắn thêm một miếng trứng gà mới thỏa mãn, để đũa xuống vuốt vuốt bụng.
Tiếu Hàm nhìn nhìn nửa bát mỳ còn lại, nghĩ trong tủ lạnh cũng không có thức ăn đã nấu chín, vo gạo nấu cơm sẽ rất rắc rối, lại xem xem xét xét thấy Nãi Tích trắng trẻo nõn nà ăn uống no đủ liền leo lên sô pha xem ti vi, cô giáo Tiếu lẩm nhẩm câu ‘Cày ruộng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày’, liền cầm cái bát trước mặt lên ăn. Không có biện pháp nào, cách dạy dỗ của cô giáo Tiếu phải là quán triệt.
“Sao cô lại ăn phần còn lại của con?” Nãi Tích cầm điều khiển, cách vài mét, vẻ mặt không dám tin nhìn Tiếu Hàm. Chỉ có ba mới có thể ăn phần thức ăn còn lại của nó.
“Khụ khụ....” Bị giật mình bởi thằng bé đột nhiên lên tiếng, Tiếu Hàm không ngừng bị sặc, đợi đến khi bình tĩnh lại, trong lòng khó tránh khỏi một chút bi thương, là do cô nghĩ sẽ không lãng phí thức ăn cộng thêm tính làm biếng của mình, nó dùng cách này để trừng trị cô sao? Thiếu chút nữa là sặc chết cô.
“Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ. Giáo viên của các con không dạy cho con sao?” Cô giáo Tiếu bắt đầu nói dối, dù sao cũng là nhà mình, lừa dối là con của người khác.
“Cô giáo nói ‘Cày ruộng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày’, đứa trẻ ngoan không thể lãng phía thức ăn, nhưng cũng không có nói gì về ăn thức ăn thừa của người khác.” Nói đến vấn đề ‘tích chất của học thuật’, Nãi Tích cũng có hứng thú, mở to đôi mắt thật trong sáng hiền lành nghi hoặc nói.
Tiếu Hàm cố gắng nhịn, cuối cùng cũng tìm được một cái lý do: “Con nít không thể ăn thừa của người khác, nhưng chị là người lớn, người lớn có thể ăn thừa của con nít, con nít không thể ăn thừa của người lớn, hiểu không?”
Nãi Tích rất nể tình ném một ánh mắt xem thường qua, rất có khí phách nói: “Để cho con gọi cô là cô đi.”
Trong lòng Tiếu Hàm ‘răng rắc’ một cái, cảm thấy hôm nay có khả năng sẽ bị hủy hoại trong nhà mình. Lau mồ hôi lạnh trên trán, cô giáo Tiếu bi thương nói: “Con vẫn cứ gọi cô là cô giáo Tiếu đi!” Cô là một giáo viên, sẽ không so đo cùng một đứa bé! Độ lượng, nhất định phải độ lượng!
“Cô giáo Tiếu.” Nãi Tích lạnh lùng kêu một tiếng, sau đó cũng không nhìn cô một cái, tập trung vào sự nghiệp xem TV vĩ đại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào TV, mắt cũng không nhấp nháy.
Tiêu diệt cái mặt lạnh, lại uống thêm chén nước ấm, cô giáo Tiếu bưng đĩa hoa quả đi đến sô pha, liếc Nãi Tích đang mê mẩn chương trình trên TV một cái, lúc này, cô liền nhận thấy khoảng cách tuổi tác của bọn họ không phải là độ dài của rãnh nước trước cửa nhà, mà là một dải ngân hà vừa dài vừa rộng vừa lớn.
Cô kinh, thằng bé đang xem NBA!!! Cũng không cần người lớn như vậy!!!
“Ách, Nãi Tích, con thực sự thích xem bóng rổ?” Cô giáo Tiếu trong lòng run sợ, chỉ sợ thằng bé này lại phát ra cái gì đó đả kích lời của cô.
“Con rất thích.” Tuy rằng Nãi Tích không thấy cô liếc mắt một cái, nhưng cuối cùng cũng trả lời, ít nhiều cũng an ủi trái tim suýt tan nát của cô.
“Vậy con xem có hiểu gì không?” Đứa bé năm sáu tuổi ngồi xem NBA, thật sự là rất lợi hại đó. Cô cũng biết Kobe, những người khác, thật sự không thể phân biệt được, không phải đều cao như nhau sao?
“Xem một chút là hiểu ngay, nếu không hiểu có thể hỏi ba.” Nói đến đây, trong mắt Nãi Tích có vẻ ảm đạm, ba rất bận, nó muốn nói chuyện với ba rất khó. Có một lần, ba tan làm sớm về nhà chơi với nó, trên TV chiếu chương trình này, nó thấy ba đang nhìn, ngồi xuống bên cạnh ba cùng xem. Không ngờ ba lại tưởng nó thích, cựa kỳ cao hứng nói rất nhiều về bóng rổ cho nó nghe, còn mua một quả bóng rổ nhỏ cho nó. Cho nên, nó liền thích xem NBA, như vậy có thêm nhiều chủ đề nói chuyện với ba hơn rồi.
“Ăn một chút hoa quả đi.” Về NBA, Tiếu Hàm chính là bảy lỗ thông sáu lỗ, còn dốt đặc cán mai, cuối cùng quyết định nói sang chuyện khác, vì vậy liền đưa quả cam ngon đã bóc vỏ đến trước mặt Nãi Tích.
Nãi Tích lắc đầu, bĩu môi vỗ vỗ bụng mình, ý bảo là mình vẫn còn đang no, ăn sẽ không vào.
Nhìn thằng bé ít khi lộ ra mặt trẻ con như thế, Tiếu Hàm nhịn không được nở nụ cười. Tuy rằng tính tình không được tốt cho lắm, nhưng nó vẫn là một đứa trẻ rất đáng yêu. Nếu thằng bé này không phải hay khinh thường lời nói của cô, vậy thì càng khiến người ta yêu thương rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook