Không Bạch Hiệt Trang Giấy Trống
-
Chương 17
Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)
Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)
Thể loại: Trước thâm tình sau tra Công × Thiện lương nghèo nàn nhiều bệnh Thụ, Công hiểu lầm thụ, TRƯỚC ngược SAU ngược, HE
Edit: #TTK
Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 75% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác
___________&&&&__________
CHƯƠNG 17
Cuộc sống vẫn như thường lệ, những chuyện xảy ra trước đây cũng chỉ là một chi tiết tầm thường.
Tin vui duy nhất gần đây là hôn lễ của Đặng Tử Bằng và Đặng Gia Hào sẽ dự kiến vào giữa tháng 6.
Chúng ta sẽ đi thử lễ phục phù rể vào cuối tuần này.
Cậu từ đáy lòng thở dài, đúng là các nam nhân đẹp trai thường xứng đôi
Đã đến lúc phải đón Nhu Nhu tan học.
Vào cuối tháng năm ở phương nam, những cơn mưa và không khí dần dần trở nên ôn hòa, từ gió ấm và mưa phùng cuối mùa xuân cho đến những cơn mưa tầm tã vào mùa hè.
Trên chân của cậu là một đôi ủng đi mưa cao su màu đen chống chọi với thời tiết, giẫm lên những giọt nước nhỏ đọng lại và vẽ thêm những họa tiết trên mép quần
Cậu đứng ở cổng trường mẫu giáo, hai tay ôm chiếc áo khoác bông màu xám, tay cầm một chiếc ô to được mua từ trên mạng giảm giá 30% và chỉ dùng 20 tệ để mua, đứng chờ Nhu Nhu tan học, nhunge trong đầu cậu tiếp tục ẩn hiện nội dung cuốn tiểu thuyết mà cậu sẽ viết lại sau này.
Trong một hàng dài trẻ em sắp xếp có trật tự, A Tá nhìn thoáng qua bé con của mình.
Hai cha con có hoạ tiết đặc biệt được in trên áo mưa hồng, độc nhất vô nhị, quá dễ thấy, ủng đi mưa dài đến đầu gối ôm lấy bắp chân, hiển nhiên là buộc chặt vào áo mưa trên người.
Lần trước là do Đỗ Triết làm cho tại một cửa hàng DIY đặc biệt.
Mặt sau áo mưa là họa tiết do hai cha con vẽ.
Người cha bên trái rõ ràng là chữ viết tay của một đứa trẻ.
Đường nét dày và lộn xộn chỉ vẽ thô, nhưng cậu đã bắt gặp được nét đặc trưng trong nụ cười của Đỗ Triết, dịu dàng và mê hoặc.
Ngay khi Nhu Nhu mang nó về nhà, cậu liền ngẩn ra, nhìn Đỗ Triết thế này, khoác áo mưa vào, tay cũng không bỏ xuống được, lập tức không nhịn được muốn lấy vài tấm ảnh chụp.
Cô gái nhỏ trong hình bên phải được thắt hai bím tóc rủ xuống trước ngực.
Đường nét của con bé rất tinh tế và dễ thương, cái miệng bĩu ra như thể đang làm nũng.
Đỗ Triết ở phía sau đang ôm lấy Nhu Nhu và hai người đang tựa vào nhau hạnh phúc.
Sau đó, Nhu Nhu quay lại và lén nói với anh rằng những dòng chữ nguệch ngoạc bên cạnh hai người đàn ông nhỏ trên đôi ủng đi mưa là của baba, được điền vào khi baba không chú ý và baba cũng không để ý.
Cậu không biết dở khóc dở cười, vội vàng xoa xoa những nét vẽ đã được thêm vào, Nhu Nhu không nói rõ những nét vẽ đó đã bị bẩn ngay từ đâu.
Nếu trước đây cậu vẫn hài lòng với pha hỗ trợ thần thánh của Nhu Nhu, thì kể từ khi nhìn thấy Vương Hy vào nhà Đỗ Triết vào cuối tuần, cậu phải cân nhắc sửa lại hành vi cưỡng ép của Nhu Nhu
Rốt cuộc, Đỗ Triết đã dùng hành động để phân ra rằng giữa họ không thể có chuyện đó, vì vậy trong tương lai, ngoài thân phận cha của Nhu Nhu, Đỗ Triết có thể sẽ có bạn đời và con cái khác trong tương lai.
Cần phải suy nghĩ về cách hòa hợp trong tương lai của họ, và làm thế nào để nói với Nhu Nhu đừng quá dựa dẫm vào Đỗ Triết, hãy là một đứa bé ngoan, có ý chí và không để Đỗ Triết cảm thấy rằng cậu đang xúi giục bất hòa.
Cậu vò đầu bứt tai, phiền não thật.
Điều rắc rối hơn nữa là cậu không biết làm cách nào để cắt đứt tình yêu của mình với Đỗ Triết.
Mấy ngày nay cậu luôn suy nghĩ về những vấn đề này, đêm khuya tỉnh dậy vì gặp ác mộng, một mặt là Nhu Nhu cầu xin cậu hãy trả lại cha cho mình, mặt khác, Đỗ Triết lạnh lùng khiển trách cậu trả Nhu Nhu lại cho hắn.
Hai người này làm ý chí thân thể của cậu bị xé thành hai nửa, miệng không nói ra được, trợn tròn mắt, nửa người bị Đỗ Triết giật lấy vẫn ẩn chứa trái tim đang đập.
Sau khi tỉnh lại, trong lòng cậu có vô tận dư vị, hắn thở dài chính mình thật nực cười, cho dù bị xẻ làm đôi, cậu trong mộng cũng vô thức đem trái tim đó trao cho Đỗ Triết.
Nhưng vị trí của Đỗ Triết vẫn vững vàng như cũ.
"Ah-!"
Nhiều tiếng la hét khác nhau phát ra từ trong mưa, A Tá khẽ quay đầu lại nhìn chăm chú, sợ tới mức tay chân bún rún, lập tức chạy tới.
Nhu Nhu bị cô giáo ôm một nửa lên, bên cạnh có một hòn đá nhọn và máu, một đứa trẻ đang thất thần đứng đối diện.
Khung cảnh thật hỗn loạn.
Nhu Nhu ngã trên mặt đất, vô tội cau mày, miệng lệch thành dấu ngoặc đơn, nhìn đứa trẻ đang đứng trước mặt.
Chiếc áo mưa tùy chỉnh đã bị cắt làm đôi, và những hạt mưa lọt vào từ vành mũ của con bé, rải rác những sợi tóc đuôi ngựa đã bết thành một vài vết ướt và nước bùn do những đứa trẻ hỗn loạn đạp bắn tung tóe khi cậu chạy xuống chỗ con bé không che đậy chiếc váy nhỏ bé, điều đáng sợ hơn nữa là một dòng máu đều đặn chảy ra từ chiếc áo mưa bó sát của Nhu Nhu, và được nước mưa làm trôi đi bớt, nhưng vẫn còn nhuộm đỏ một bên khuỷu tay của con bé.
Cậu gạt những người đang tụ tập sang một bên, xông vào đón lấy Nhu Nhu từ giáo viên mẫu giáo, bàn tay đỏ như máu kinh ngạc, sờ lên vết máu ướt, run rẩy nói: "Ai...!ai có thể gọi xe cấp cứu được không?! "
Khi Nhu Nhu nhìn thấy Daddy đi tới, cô ấy buông ra khóe miệng đang siết chặt của mình khóc nức nở, sau đó cô ấy khóc lớn và đưa tay lên ôm lấy cậu: "Daddy..
uuu...!Cậu ta đẩy con...."
Máu chảy ra ngày càng nhiều, cậu không biết Nhu Nhu bị thương ở đâu, ôm cô vào chỗ trú mưa trong lớp, cậu quỳ xuống đất xé áo mưa một cách thô bạo, vết thương gớm ghiếc kéo dài từ cổ tay đến khuỷu tay và hé mở, máu chảy ra từ máu thịt, kinh ngạc đến choáng váng.
Cậu thất thanh kêu lên: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, Nhu Nhu, ta cầu con, đừng nhúc nhích, chờ bác sĩ tới, chúng ta chờ bác sĩ tới."
Cô giáo mẫu giáo khẩn cấp gọi số 120, xe cấp cứu bị kẹt trên đường vào một ngày mưa, cậu lo lắng đến mức xoa dịu vết thương và Nhu Nhu đang khóc, cậu chỉ có thể thúc giục cô giáo gọi thêm vài cuộc.
Bác sĩ của trường đến với túi sơ cứu và chỉ đơn giản là băng bó lại.
Máu đã sớm thấm đẫm băng gạc, khuôn mặt Nhu Nhu càng ngày càng tái nhợt, sức lực phát ra tiếng động ngày càng ít, cậu phải làm gì? "Sẽ không! Con sẽ không sao đâu!"
Khẽ run lên: "Cha ơi...!con lạnh quá...!Còn đau quá..."
Cậu nhanh chóng cởi chiếc váy nhỏ ướt sũng của cô bé và quấn chiếc áo khoác bông của mình quanh người cô, đôi môi cậu tái đi vì lạnh, bình tĩnh nói: "Không đau đâu, con ngoan, đừng ngủ."
"Đau, ta biết con đau, chờ một chút."
Cả trái tim như bị nhặt lên từ những bước giậm chân của người khác, nếu không phải màn mưa càng lúc càng nặng, cậu đã đưa Nhu Nhu đi bệnh viện ngay lập tức.
Bác sĩ trường thấy máu không ngừng chảy ra, hiển nhiên là hoảng hốt: "Làm sao đây, phải đưa đến bệnh viện gấp."
Xe cứu thương đến muộn đã lái vào cổng trường mẫu giáo.
Cậu không biết bằng cách nào mình đến được đây trong hai mươi phút này.
Các bác sĩ và y tá treo đủ loại thiết bị lên người Nhu Nhu, cách sơ cứu sinh mạng được xem trên TV cảnh tượng càng khiến cậu hoảng hốt hơn, từ cái đầu lạnh đến lòng bàn chân.
Khi Nhu Nhu vào phòng cấp cứu, cha cùng đứa trẻ vừa đi vừa khóc dẫn đến bên cạnh cậu an ủi: “Cậu đừng lo, con bé sẽ không sao đâu.
Chúng tôi sẽ lo tiền thuốc men cho con bé.
Tôi đưa nó đến tạ lỗi với cậu.
"
Thằng nhóc yếu ớt nói: "Con xin lỗi, con không cố ý đâu chú ạ".
A Tá nhìn lên đèn đỏ trong phòng cấp cứu, giơ tay ngăn cản anh ta tiến lên, hiển nhiên cậu cũng không được phép lại gần, cậu hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc.
Cậu sợ rằng nếu anh ta tiến lên một bước, cậu sẽ không thế kiềm chế được việc đánh người khác
Nhu Nhu, người đã đổ rất nhiều máu, vẫn ở trong đó để cấp cứu.
Vết thương rách sâu như vậy, nó phải được khâu lại mới ổn mà sau này sẽ để lại trên cánh tay của con bé một vết sẹo dài.
Đó chính là con gái của cậu, Nhu Nhu, con bé đã được cậu nâng niu bảo vệ từ khi mới lọt lòng.
Cậu đau khổ đến mức không còn nơi nào để trút bỏ, nếu mà người kia còn tiến thêm một bước thì cậu không khỏi phát điên lên mất.
Cha đứa trẻ hình như cũng vội vàng lao vào, không nói gì đã đánh mạnh vào mông, đứa bé càng sợ hãi càng khóc lớn hơn khi bị đánh tới tấp: "Ba ơi! Ba ơi! Cứu con với! Huhuhu..."
Ba đứa nhóc kia có vẻ sợ hãi nên ra sức thuyết phục: "Đừng đánh nữa, thằng bé không cố ý, cũng tại cục đá kia vô tình trúng, đừng làm quá lên nữa....."
Cha đứa bé kia vừa nói vừa đánh, "Không phải cố ý sao? Bây giờ còn dám bắt nạt người ta, bây giờ đã đến bệnh viện.
Sau này chắc sẽ bị tổng vào tù sao! A?!"
Đứa trẻ khóc không ra hơi, thậm chí còn thở gấp, ngước mắt lên, cô y tá đi qua vội ngăn lại và nói: "Đánh thế này thì không được, đánh vậy cháu nó làm sao mà chịu được.
Nếu có có điều gì muốn nói, làm ơn về nhà giải quyết.."
*
Sau đó, anh ta giận dữ bỏ đi.
Lần này, anh ấy không đánh con trai nữa mà hét vào mặt ba của đứa trẻ, "Ngươi nghĩ ngươi làm gì vậy? Ngươi ra ngoài kiếm tiền suốt ngày và có biết điều đó đang khiến ngươi gặp rắc rối.
Còn con trai, con trai dạy không nổi nên đã cử người đi bệnh viện, ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể nhờ bố mẹ lo tiền chữa bệnh, nhà cửa xe cộ đều là tiền bạc mỗi ngày.
Ngươi biết không, điều kiện của gia đình chúng ta đang có, đứa con trai thì nghịch ngợm.
Ta chưa biết, ta thường xoay sở như thế nào.
"
Ba của đứa trẻ chỉ lo lắng quan sát xem nhịp thở của đứa trẻ có ổn định hay không, và nói với đôi mày trầm: "Được rồi, Ngươi đi với ta, đừng nói ở đây, đừng để mọi người xem trò đùa."
Cha nó nghe vậy càng tức giận, tát thẳng vào mặt ba đứa trẻ, mặc kệ vẫn ôm đứa nhỏ, kéo cổ tay hắn vào hành lang rồi gầm lên: “Con vẫn chưa yên à? "
*
(*Cái chỗ này, do 2 người này không liên quan đến truyện lắm nên không để xưng hô luôn dịch ta - ngươi cho lẹ????)
Vốn dĩ A Tá không muốn xem nội bộ gia đình của người ta, nhưng bây giờ ba đứa trẻ này đang kéo bạn đời vào hành lang, tư thế đó có vẻ là một trận đánh điên cuồng để trút giận, nhưng đừng gây ra cái chết nào.
Dùng sức lực cậu kéo cổ áo ba đứa trẻ lại, và cha đứa trẻ được giải thoát, anh ta ngồi trên mặt đất ôm đứa trẻ và không thể thở được.
Cậu túm áo chỉ vào anh ta chửi: "Đừng có đánh người trước mặt tôi! Đánh người kiểu gì mà còn để cho anh chút mặt mũi! Đây không phải là con trai anh sao?! Tôi đang nói anh phiền phức! Con gái tôi vẫn còn đang bên trong.
Nếu anh muốn đợi kết quả, hãy cho tôi chút bình yên! Còn không thì mời cút ra khỏi đây! "
(Ú chu choa, con tui cũng dữ lắm à nha ????????)
A Tá cao to, ngón tay hung ác như vậy, cha của đứa bé thấp hơn cũng không kiêu ngạo chút nào, ngồi xuống ghế trước cửa, ba đứa bé có vẻ sợ lại chọc tức cậu nên ngồi đi chỗ khác.
Anh ấy bảo vệ con trai mình từ xa.
Đã bốn mươi ba phút kể từ khi Nhu Nhu bước vào phòng cấp cứu, không thể tránh khỏi tiếng khóc, cậu không biết mình sợ hãi hay nghe lời bác sĩ nếu chỉ có một mình trong đó.
Cậu chống khuỷu tay vào cái bụng ngày càng đau, ngồi xổm trên mặt đất nuốt một ít đường gluco cầm tay, chiếc áo khoác bông đang quấn quanh người Nhu nhu, lúc này như trút được gió lạnh vào người khiến cậu choáng váng, chùn bước.
Di động cũ vang lên, màn hình trắng nhấp nháy, cậu mới nhớ ra mình chưa báo cáo với biên tập viên, cậu gạt sang một bên để nghe điện thoại và lo lắng nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi phải hoãn bản thảo.
Con gái tôi.
trong bệnh viện, vì vậy tôi xin lỗi.
"
Đỗ Triết ở cách đó hàng trăm km đang đứng bên ngoài phòng họp, nghe được tin này, lông mày nhíu lại: "Nhu Nhu không nghe điện thoại.
Con bé đang ở bệnh viện? Có chuyện gì vậy?"
Cậu đang lênh đênh giữa biển cả mênh mông, hoảng hốt tim tâm đóng đinh trong lòng, quay sang gia đình ba người vẫn còn chửi bới vừa nãy, lúc này đã gần đến nơi rồi.
Bỏ qua những khúc mắc và nguyên nhân nói ngắn gọn: "Con bé vấp phải một hòn đá và đang cấp cứu để khâu lại."
Đỗ Triết trong lòng có dự cảm không tốt, từ câu đó chỉ nắm được một điểm mấu chốt, giọng điệu tăng lên một chút: "Khâu?!"
Trợ lý bước ra nhắc nhở: "Đỗ tiên sinh, một phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu."
A Tá có nghe Nhu Nhu nhắc tới mấy ngày nay Đỗ Triết đi công tác, về phần hắn ở đâu, Nhu Nhu không thể nói rõ, nhưng nghe lời này, Đỗ Triết rõ ràng đang ở giữa cuộc họp vài phút, nhất định sẽ rất bận.
Sau đó, vì sợ sự chậm trễ công việc của hắn, cậu nói: "Anh đi..."
Đỗ Triết cắt ngang nửa câu sau, hỏi: "Bệnh viện nào?"
Cậu nghe tức giận trong giọng điệu cũng không thấp, tâm hồn vừa tìm lại đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, lại nổi lên trên mặt biển, lại càng chìm xuống vực sâu, khiến cho cậu càng thêm lạnh lẽo: "Anh...."
Nghe tin đứa con gái cưng của mình bị thương, thậm chí phải đối mặt với vết sẹo khâu lại, kiềm chế đến phát run, hắn tức giận: "Tôi hỏi là bệnh viện nào!"
Cậu có thể cảm nhận được cơn tức giận dữ dội qua điện thoại.
Con gái cậu vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, cậu thở gấp và nói cho hắn biết đó là bệnh viện nào.
Điện thoại di động bị hỏng vẫn sáng nhưng cực kỳ yếu và không có pin ở đây để thay....!
Tác giả có điều muốn nói:
Suy nghĩ hàng ngày của Tá Tá: Kết thúc rồi.
Đã hết.
Đã hết........!
_______&&&&&&__________
Và 1 điều nữa là lười sửa cái hợp lí.
Mn ai không hiểu chỗ câu chuyện lùm xùm nhà người ta thì cứ kệ đi, tui còn không hiểu nữa là, tác giả viết dài với từng chi tiết lằng nhằng quá cũng không giải nghĩa nổi, chịu đỡ nha ????????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook