Ý nghĩ lúc đó mạnh mẽ đến mức cậu muốn ngay lập tức đứng trước mặt người đó, tặng hoa cho anh ta.

Đến nỗi cậu đã bước một bước, xe cộ trên đường tấp nập qua lại, bóng người trước mặt lờ mờ hiện ra, nỗi bất an trong lòng cậu càng được phóng đại.
Cậu rất sợ, người đó đã biến mất trước khi bó hoa trên tay cậu được chuyển đến.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ sự bất an, Hạ Khanh dừng lại, choáng váng.

Trong lúc nhất thời, cậu không biết mình đang làm cái gì, điện thoại vang lên không ngừng.

Lúc này cậu mới ý thức được mình thật sự đã dừng lại giữa đường, cậu vội vàng lùi lại, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, là cuộc gọi của Hạ Hành.
"Khanh Khanh!" Trong giọng điệu có sự lo lắng và nén giận.
"Anh, em..." Hạ Khanh không nói, chỉ là khẩn trương cắn môi dưới bị thương ngày hôm qua.

Đáng lẽ cậu không nên chạy ra ngoài, "Anh ơi, em quay lại ngay."
Hạ Khanh vừa nói vừa xoay người đi về phía trước, đi được vài bước, không khỏi quay đầu nhìn về phía bên kia đường, người nọ vẫn ở chỗ đó, vẫn đang nhìn cậu.

Hạ Khanh biết rằng lúc này cậu nên nhanh chóng về nhà, để không làm Hạ Hành lo lắng.

Nhưng trong lòng cậu có rất nhiều bí ẩn mà cậu không thể giải đáp hay hiểu rõ, những giấc mơ kỳ lạ đó, người được mệnh danh là "Tiểu Thư" đã trực giác mách bảo cậu rằng người đứng bên kia đường đã biết đáp án.
Vì vậy, Hạ Khanh cúp điện thoại, băng qua đường, đi về phía người đó.
"Tiểu Thư." Thanh âm Văn Bùi Chi có chút run rẩy, tựa hồ rất kích động lại cố gắng kiềm chế.
"Tôi tên là Hạ Khanh." Hạ Khanh lạnh lùng nói.
Cậu không biết "Tiểu Thư" là ai, cũng không biết người trước mắt là ai, cũng không biết người trước mắt cùng người gọi là "Tiểu Thư" này có quan hệ gì.

"? Nhưng tên cậu là Hạ Khanh, không phải Chu Tự Thư.
Văn Bùi Chi cười khổ, hắn nhìn vào mắt Hạ Khanh, chậm rãi nói: "Không, tên em không phải Hạ Khanh, mà là Chu Tự Thư."
"Vậy anh là ai, cùng người tên Chu Tự Thư này có quan hệ như thế nào?"
"Anh tên là Văn Bùi Chi, anh và Tiểu Thư là...!" Văn Bùi Chi không nói ra được lời nào, cũng không biết mình cùng Chu Tự Thư có quan hệ như thế nào, quan hệ hỗn độn như vậy khiến hắn khó có thể biểu đạt nó.
Hạ Khanh đợi một lúc lâu, mới nghe Văn Bùi Chi nói: "Tiểu Thư là một người rất quan trọng đối với anh."
Không hiểu sao lúc đó Hạ Khanh lại muốn khóc.

Cậu nhìn xuống những bông hoa trong tay, rồi nói với giọng gần như tàn nhẫn: "Nhưng anh đã đánh mất cậu ấy."
Lời vừa nói ra, Hạ Khanh sững sờ, Văn Bùi Chi cũng sững sờ, kể cả Hạ Hành đang lo lắng chạy tới.
"Khanh Khanh." thanh âm Hạ Hành cũng run rẩy, lời nói vừa rồi của Hạ Khanh làm cho hắn luống cuống, hắn sợ Hạ Khanh sẽ nghĩ ra cái gì.

Nếu Hạ Khanh không nhớ Văn Bùi Chi, không biết Chu Tự Thư là ai, tại sao cậu lại nói những lời như vậy?
Hạ Khanh rơi vào trong lời nói vừa rồi, không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, nhưng sau khi nói ra những lời này, cậu lại cảm thấy được khoái cảm trả thù hơn một chút, cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Khi cậu ngẩng đầu lên một lần nữa, tầm nhìn của cậu đã bị che bởi một tấm lưng rộng, đó là Hạ Hành.

Cậu muốn vươn tay bắt lấy tay Hạ Hành, nhưng lại bị Hành né tránh.


Tay buông thõng giữa không trung, không rút cũng không nắm, cậu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, cảm thấy sợ hãi và bất lực.
Trống rỗng, không có gì, không có gì để cậu nắm bắt.

Cậu không biết mình muốn nắm lấy cái gì, nhưng trái tim cậu trống rỗng, mọi thứ đều trống rỗng.
Hạ Hành đang nói chuyện với Văn Bùi Chi, hai người họ không nhận thấy Hạ Khanh có gì không ổn.

Cho đến khi bàn tay Hạ Khanh nắm lấy cánh tay hắn, không có thể nói là nắm được nữa, có lẽ dùng khóa sẽ thích hợp hơn, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt, Hạ Hành nhăn mặt lại.
Hạ Hành không nhìn Hạ Khanh, mà chỉ đặt tay lên mu bàn tay cậu, muốn Hạ Khanh buông ra trước, nhưng vừa đặt tay lên, hắn phát hiện tay Hạ Khanh đang run.

Hắn vội vàng quay người lại, sắc mặt Hạ Khanh tái nhợt, ánh mắt trống rỗng vô hồn, đôi môi run rẩy không ngừng lẩm bẩm: "Anh trai, anh trai, anh trai."
Đột nhiên ngẩng đầu lên, Hạ Khanh nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Hành, nói từng chữ: "Chúng ta về nhà đi."
Hạ Hành bất chấp Văn Bùi Chi vẫn còn đứng ở đây, hắn trực tiếp ôm Hạ Khanh vào lòng, vuốt ve lưng cậu, sau đó thì thầm vào tai cậu: "Được rồi, về nhà thôi.

Không sao đâu, Khanh Khanh, anh ở đây."
"Tiểu Thư." Nhìn thấy bộ dạng của Hạ Khanh, trái tim của Văn Bùi Chi như sắp bị bóp nát.

Chu Tự Thư không phải như vậy, Hắn nhớ rõ cậu là kiểu người không sợ trời không sợ đất.


Hắn còn nhớ lúc ba người đi nhà ma, Chu Tự Thư luôn là người can đảm nhất, luôn đi ở phía trước, thậm chí còn trêu chọc npc trong nhà ma.
Hắn nhớ đến Chu Tự Thư thật, thiếu niên giống như một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn tươi cười, khóe miệng luôn nhếch lên, luôn mỉm cười.
Không có biến cố những năm đó, trong những năm Phương Ý vẫn còn ở đó, hắn đã nhìn thấy thiếu niên tươi đẹp nhất.

Nhiều đến mức hắn không dám nhớ lại, những gì hắn đã làm với Chu Tự Thư trong hai năm hắn mất đi Chu Tự Thư, trong khoảng thời gian đó, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười trong sáng như vậy trên khuôn mặt Chu Tự Thư nữa.
Nhưng người mỏng manh trước mặt này là ai? Cậu rõ ràng là Chu Tự Thư, nhưng dường như cậu không phải là Chu Tự Thư.
"Văn Bùi Chi, nếu anh muốn em ấy sống tốt thì đừng quấy rầy em ấy nữa." Hạ Hành lạnh lùng nói xong, trực tiếp ôm lấy Hạ Khanh.

Hạ Khanh ăn rất ít, mặc dù cậu cao và nặng nhưng lại nhẹ một cách vô lý, ôm cậu trong lòng luôn có cảm giác không thực tế.
Văn Bùi Chi muốn đuổi kịp để ngăn Hạ Hành lại, sau đó đưa Hạ Khanh đi, nhưng hắn đã không làm như vậy.

Cậu không nhớ tới hắn nữa, cậu rất sợ hắn, nếu hắn cưỡng ép mang cậu đi, hắn không biết sẽ như thế nào, hắn không nỡ lòng nào gánh chịu hậu quả lần nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương