4
Lần đầu Lục Cảnh đưa Lâm Úc về nhà là khi cậu đang nấu súp cho Lục Cảnh, anh thích ninh xương mềm nên khi muốn nấu súp phải dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Khi vừa mặc tạp dề xong xuôi liền nghe thấy có người mở cửa, thậm chí cậu còn mỉm cười đón tiếp.

“Súp gần xong rồi…”
Giọng nói đột ngột dừng lại, Hà Dư Sâm nhìn chằm chằm cậu bé trắng trẻo đi vào sau lưng Lục Cảnh, nhất thời không biết nói gì.
“Đứng đây làm gì? Không phải cậu đang nấu súp à?” Lục Cảnh tùy ý cởi áo khoác treo lên, không để ý đến vẻ mặt của cậu: “Ồ, nhân tiện giới thiệu với cậu.”
“Đây là Lâm Úc.”
Anh không giới thiệu cậu, cũng không nói cho cậu biết thân phận của Lâm Úc, nói là giới thiệu mà giống như tiện miệng nói một câu hơn- nhưng cậu đại khái đoán được thân phận của đối phương từ sự tương tác thân mật giữa Lục Cảnh và Lâm Úc.
Tình nhân à?
Vậy… Cậu thì sao?
Vẻ mặt cậu đờ đẫn bưng súp ra khỏi phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Lâm Úc dựa lên vai Lục Cảnh, Lục Cảnh đang nghịch điện thoại, nghe thấy Hà Dư Sâm đi ra cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi gọi mấy món mang về, ba món tôi sợ đồ ăn không đủ.”
Cậu nghe vậy có chút sững sờ, vừa lúc Lâm Úc ngẩng đầu, chạm mặt cậu liền lễ phép hỏi: “Tôi hơi khát nước, anh có thể rót cho tôi một cốc nước được không?”
Có vẻ như cậu ấy thực sự coi cậu là quản gia.

Cậu do dự một lúc, quay sang nhìn Lục Cảnh thấy đối phương không có phản ứng, nhẹ giọng nói: “Tôi đi rót.”
Sau khi rót nước đưa cho Lâm Vũ, trái tim cậu đột nhiên nhói lên, dường như ngay cả thở cũng không thở nổi, cậu không thể chậm chạp được, vội vàng trốn vào trong phòng uống một đống thuốc, cuối cùng đến khi tỉnh táo lại cũng không có ai gõ cửa.
Cậu lại ngẩn người.

Điều ước cuối cùng của cậu thực sự là được gặp Lục Cảnh.

Nhưng sự việc đã phát triển đến mức cậu chưa từng nghĩ tới.


Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thực sự gặp Lục Cảnh, cũng không nghĩ tới chuyện Lục Cảnh sẽ đưa cậu về nhà, cũng như những chuyện đã xảy ra.

Lục Cảnh, Lục Cảnh.
Cái tên mà cậu đã khắc sâu trong tim, là bí quyết giảm đau cậu thầm niệm mỗi khi cậu bị bệnh.

Nhưng đâu ngờ sau này nó thực sự sẽ trở thành lưỡi kiếm cuối cùng giết cậu.

5
Cậu không đi ăn tối, đương nhiên Lục Cảnh không để ý, chắc còn tưởng rằng cậu đang ghen tuông ở nhà.

Mãi cho đến khi đưa Lâm Úc về nhà, anh mới gõ cửa phòng Hà Dư Sâm.
“Mở cửa.” Xem ra tâm trạng Lục Cảnh rất tốt, có lẽ là vì có người yêu mới?
Hà Dư Sâm mở cửa, Lục Cảnh dựa lên tường nhìn cậu, như thể đang cố gắng không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cậu.

“Lục, anh Lục.” Thấy đối phương không nói chuyện một lúc lâu, cậu liền chủ động hỏi: “Người vừa rồi là của anh…”
“Người vừa rồi là một sinh viên đại học tôi mới quen.” Lục Cảnh lạnh lùng nói: “Sao? Ghen à?”
Cậu sững người một lúc.
“Vậy thì em…” Cậu cẩn thận nói: “Vậy sau này anh và em…”
Ghen sao? Cậu nghĩ chắc chắn anh đã nhầm lẫn gì đó, cậu không có tư cách gì để ghen, chỉ là, cậu vẫn cảm thấy đau khổ.

Cho nên, cậu muốn hỏi cho rõ.

Lục Cảnh suy nghĩ một chút rồi cười: “Hà Dư Sâm, cậu có phát hiện ra không?”
“Hả?” Cậu sửng sốt.


“Lâm Úc có giống cậu của ngày xưa không?” Lục Cảnh vừa nói vừa ngẩng đầu suy nghĩ: “Có lẽ so với cậu của trước đây thì đẹp hơn, có nhiều người có thể thay thế cậu như vậy, cậu thật sự không nghĩ là nếu không có cậu thì tôi không thể yêu ai đấy chứ.”
Cậu đột nhiên mất ngôn ngữ, trong khoảnh khắc ấy cậu nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác.

Lục Cảnh nói: “Cậu nhỏ hơn tôi 1 tuổi, cậu cứ luôn mồm gọi tôi là anh, có phải cậu nên soi gương không, trông cậu già hơn tôi nhiều đấy.”
Hà Dư Sâm mờ mịt ngơ ngác, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Cảnh đã ghét cậu đến mức này.

Lúc này chỉ biết há miệng, khi cậu vừa định nói điều gì đó, nước mắt đã chảy xuống trước.

Khi cảm thấy má mình ươn ướt, cậu lại bắt đầu hoảng sợ, sợ Lục Cảnh sẽ dùng những câu nói nặng lời hơn làm tổn thương mình nhưng dường như lần này Lục Cảnh cũng sửng sốt một chút, sau đó anh cau mày đóng cửa rời đi.

Như thể sự tồn tại của cậu là một loại tai họa*.
(*洪水猛兽: nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm.))
Sau khi Lục Cảnh rời đi, nước mắt càng không thể khống chế chảy ra, Hà Dư Sâm che mắt, chậm rãi quay lại giường.

Thực ra, sau khi trải qua cái chết, cậu cảm thấy mình đã là một người rất lạc quan.

Chỉ là cậu không ngờ rằng tin xấu về cái chết không thể đánh gục cậu nhưng người giết cậu hết lần này đến lần khác và người nhiều lần mang nỗi đau đến cho cậu sẽ là Lục Cảnh.
6
Nhưng Lục Cảnh đã đúng.

Cậu thực sự đã già rồi, mặc dù cậu nhỏ hơn Lục Cảnh 1 tuổi.

Vì chán ăn và nằm trên giường bệnh nhiều năm nên cơ thể cậu gầy gò, xanh xao như cây khô héo bị mất nước, khóe mắt cũng có nhiều nếp nhăn.


Còn Lục Cảnh chỉ mới ngoài 30, có tính kỷ luật và khỏe mạnh cộng thêm việc luôn tập thể hình và có thói quen sinh hoạt tốt.

Khi đứng chung với Lục Cảnh trông họ thực sự không hợp nhau chút nào.
Thật vậy, Lâm Úc phù hợp hơn.

Trước khi Lâm Úc xuất hiện, cậu đã nghĩ rằng mình đang hẹn hò với Lục Cảnh.

Quả nhiên chỉ là ảo tưởng.

7
Lục Cảnh thường đưa Lâm Úc về và Lâm Úc cũng nghĩ rằng Hà Dư Sâm chỉ là một quản gia, họ thậm chí còn không ngại thân thiết trước mặt cậu.

Sau khi cảm thấy cơ thể ngày càng kém, thêm việc ngày một uống nhiều thuốc hơn bình thường, cậu nghĩ có lẽ mình không thể tiếp tục như thế này được nữa.
Lần đầu tiên, cậu đưa ra yêu cầu rời đi với Lục Cảnh.

Ngày hôm đó Lâm Úc vừa đi, Lục Cảnh đang xử lý công vụ, thấy cậu nói như vậy liền lạnh lùng ừ một tiếng.

“Cậu muốn đi thì có thể rời đi.

Cậu còn muốn gì nữa.”
Hà Dư Sâm sửng sốt, vội vàng nói gì cũng không muốn.

Lục Cảnh cười lạnh một tiếng: “Tiết mục này tôi xem quá nhiều rồi, cậu muốn mượn cớ rời đi để tống tiền tôi chứ gì, cậu cho rằng tôi sẽ giữ cậu lại à?”
“Vậy đi, thấy cậu ở với tôi được mấy tháng rồi vậy tôi cho cậu căn nhà ở vườn hoa Cảnh Thâm.” Anh lại cau mày nói: “Ngày mai tôi đưa cậu đến đó, cậu đừng tham lam nữa.”
Hà Dư Sâm thật sự không muốn gì cả.

Đời người không còn nhiều thời gian, ước nguyện xa vời cuối cùng của cậu là được gặp Lục Cảnh nay đã thành hiện thực.

Chỉ là Lục Cảnh không tin.

Giọng điệu có chút giễu cợt khiến cậu không thể nói thêm lời nào, nhưng cậu vẫn ngoan cố đứng yên không nhúc nhích.
“Gì nữa?” Lục Cảnh ngẩng đầu nhìn cậu.

“Anh Lục, em không muốn…”
Cậu còn chưa nói xong, Lục Cảnh đã lạnh lùng cắt ngang.

“Cậu có cần phải phân bua rõ ràng với tôi vào lúc này không? Đừng quên cậu nợ tôi điều này Hà Dư Sâm.”
“Tôi cho cậu cái gì thì cậu nhận cái đó.”
8
Đôi khi cậu tự hỏi mình là gì với anh Lục.

Chắc chắn không phải người yêu.

Là… kẻ thù à?
Nếu Lục Cảnh biết tất cả liệu anh có tha thứ cho cậu không?
Nhưng như thế thì có ích lợi gì, có lẽ ngày mai cậu sẽ tắt thở, cậu vẫn không đành lòng để anh Lục phải khổ sở.

Có lẽ anh cũng sẽ không buồn.
Dù sao thì Lục Cảnh đã có Lâm Úc, khi biết cậu đã chết, chắc anh sẽ lạnh lùng nói một câu, ồ, cậu ta đã chết rồi à.

Nghĩ về nó theo cách này liền nghĩ không ai muốn biết về nỗi khổ và nỗi đau của mình trên con đường này.

Đời người ai cũng đều khao khát những điều hạnh phúc và tươi đẹp, có thể đôi khi họ nhất thời đồng cảm với nỗi đau của người khác nhưng so với việc mang đến chuyện không vui cho người khác thì thà im lặng còn hơn.

Cứ vậy đi… Anh Lục..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương