Khốn Tù | Trói Buộc
-
Chương 33
Editor: Mạc Lam Như
Sau khi Mễ Khải rời đi, tôi gọi điện vào di động của cha.
Lúc tiếp nhận điện thoại, thanh âm cha mang theo chút run rẩy, trong đó còn có cả sự sợ hãi.
Tôi biết là cha đang sợ điều gì rồi. Mà ngay cả lúc Mễ Khải đến, tình địch ngay trước mặt, cha vậy mà lại chạy trối chết, cũng đều là bởi vì cha đang sợ hãi.
Cha sợ tôi sẽ chất vấn mình về mọi chuyện cha đã làm. Sợ tôi trách cha, hận cha, chán ghét cha nữa.
Nhưng là cha đã quên mất một điều, cha là cha của tôi, cho dù cha làm đúng hay sai, tôi cũng đều không có tư cách trách cứ cha. Hơn nữa, lúc trước là do mình làm sai. Là tôi một mực trốn tránh, khiến cho sự tình thành như vậy. Tất cả những việc cha làm đều là do tôi bức cha mà ra. Cho nên cha không có sai.
Hai phút sau, bên ngoài phát ra tiếng vang lớn. Tiếp đó là tiếng chìa khóa đinh đinh đang đang phát ra, cửa bị cha mở ra. Không nghĩ đến cha có thể nhanh chóng như vậy mà trở lại, tôi có chút hoảng sợ.
Cha vừa nhìn thấy tôi, lại bắt đầu sợ hãi, hết nhìn đông lại nhìn tây, không dám đặt ánh mắt lên người tôi.
Cha dường như là chạy tới, tóc tai loạn lên như ổ gà, quần áo cũng lộn xộn, cha còn thở gấp, bộ dáng rất chật vật.
“Cha!” Tôi nhẹ nhàng hô. Vừa bị tôi gọi, cha toàn thân run lên, toàn thân căng thẳng.
“Mễ Khải đã nói hết mọi chuyện cho con.”
“Dạ, sao?” Cha cúi đầu xuống, như một đứa trẻ chuẩn bị chịu phạt.
“Cha, con không trách cha.” Một câu nói, tựa như một ngọn lửa hy vọng, chiếu sáng bóng tối đang bao trùm trong lòng cha.
“Tiểu Hãn!”
“Lúc trước con làm sai nhiều chuyện như vậy, cha cũng không có trách tội con. Hiện tại, con cũng không thể trách cha. Hơn nữa cha cũng không có làm sai, lại càng không thể trách tội được rồi.”
Cha nghe xong hết sức kích động, đem tôi ôm vào trong ngực: “Cha làm nhiều chuyện xấu như vậy, thật xin lỗi.”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Cha, mấy chuyện đó cũng đều do con bức, cho nên cha không có sai.”
Cha nâng đầu tôi lên, đưa mắt nhìn vào mắt tôi: “Tiểu Hãn thực sự trưởng thành, cũng đã hiểu chuyện rồi.”
Nhìn cha ngày đêm lo lắng cho tôi, vất vả gian nan tọa đầy trên khuôn mặt, tôi đau lòng nói: “Cha, thực xin lỗi. Lúc trước là con không đúng. Cha yêu thích con như vậy, con không hiểu được đã đành, lại còn một mực trốn tránh, làm cho cha bị tổn thương nhiều đến thế.” Tôi nghẹn ngào, “ Hiện tại con lại không biết, làm cho cha thương tâm thêm. Con sẽ mãi ở lại bên người cha.”
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, việc của học trưởng, Dịch Tân, Lữ Nhàn Cần, và cả Mễ Khải, đã làm cho tôi hiểu được, thế gian này, có nhiều chuyện sẽ theo thời gian mà không ngừng biến hóa.
Chúng tôi là cha con, không có khả năng kết giao như người bình thường. Tình yêu có thể thay đổi, thề hẹn vĩnh viễn cũng có thể trở thành hư vô. Nhưng tôi cùng cha, ở giữa chính là tình thân có chém cũng không đứt. Cho dù tôi không thể tiếp nhận tình yêu của cha, cha vẫn mãi mãi là cha của tôi, máu mủ tình thâm, chắc chắn, sẽ không bao giờ thay đổi.
“Tiểu Hãn, cha yêu con. Cha mãi mãi yêu con.”
Yêu thương như vậy, cho dù ngày nào đó, tình yêu này biến mất, tình thân sẽ vẫn còn. Đổi lại là trước kia, tình cảm sâu đậm này làm tôi không thở nổi, nhưng bây giờ, bản thân lại có thể đơn giản tiếp nhận.
“Cha, con tin cha.”
Vài ngày sau là ngày nhập học. Trong sân trường Đại học Thành Bắc, cha kéo lấy tay tôi, trong đám người nặng nề mà nhàn nhã bước đi. Việc báo danh cha đều ném qua cho chú Đường. Cha theo giúp tôi làm kiểm tra sức khỏe và xem phòng ở, rồi bắt đầu đi dạo quanh sân trường.
Tháng chín dương lịch, thầy trò mồ hôi nhễ nhại bận rộn ghi danh. Cha trong đám người hỗn loạn ấy ôm lấy eo tôi, cúi người, tại bên tai tôi nhẹ nói: “Đây là đang trả thù Đường Diễn khi đó cho con mượn điện thoại.”
Lời nói của cha làm tôi bật cười, hóa ra cha cũng có những lúc trẻ con như thế: “Sao cha còn muốn phạt chú ấy phải đem đồ đạc của con chuyển lên tầng 7 nữa?”
“Đó là một chủ ý tốt. Lát nữa để cho Đường Diễn giúp con và bạn cùng phòng đun đầy nước sôi để đổ vào bình nước uống trong phòng!”
“Tốt!”
Trên sân trường, hai người đàn ông vô cùng đẹp trai đang sóng bước cùng nhau nói chuyện vui vẻ, làm thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh.
Đồng thời, cùng lúc đó, khi đang xếp hàng đóng học phí, chú Đường có chút nổi gai ốc mà đánh rùng mình một cái.
————-Hoàn———-
Sau khi Mễ Khải rời đi, tôi gọi điện vào di động của cha.
Lúc tiếp nhận điện thoại, thanh âm cha mang theo chút run rẩy, trong đó còn có cả sự sợ hãi.
Tôi biết là cha đang sợ điều gì rồi. Mà ngay cả lúc Mễ Khải đến, tình địch ngay trước mặt, cha vậy mà lại chạy trối chết, cũng đều là bởi vì cha đang sợ hãi.
Cha sợ tôi sẽ chất vấn mình về mọi chuyện cha đã làm. Sợ tôi trách cha, hận cha, chán ghét cha nữa.
Nhưng là cha đã quên mất một điều, cha là cha của tôi, cho dù cha làm đúng hay sai, tôi cũng đều không có tư cách trách cứ cha. Hơn nữa, lúc trước là do mình làm sai. Là tôi một mực trốn tránh, khiến cho sự tình thành như vậy. Tất cả những việc cha làm đều là do tôi bức cha mà ra. Cho nên cha không có sai.
Hai phút sau, bên ngoài phát ra tiếng vang lớn. Tiếp đó là tiếng chìa khóa đinh đinh đang đang phát ra, cửa bị cha mở ra. Không nghĩ đến cha có thể nhanh chóng như vậy mà trở lại, tôi có chút hoảng sợ.
Cha vừa nhìn thấy tôi, lại bắt đầu sợ hãi, hết nhìn đông lại nhìn tây, không dám đặt ánh mắt lên người tôi.
Cha dường như là chạy tới, tóc tai loạn lên như ổ gà, quần áo cũng lộn xộn, cha còn thở gấp, bộ dáng rất chật vật.
“Cha!” Tôi nhẹ nhàng hô. Vừa bị tôi gọi, cha toàn thân run lên, toàn thân căng thẳng.
“Mễ Khải đã nói hết mọi chuyện cho con.”
“Dạ, sao?” Cha cúi đầu xuống, như một đứa trẻ chuẩn bị chịu phạt.
“Cha, con không trách cha.” Một câu nói, tựa như một ngọn lửa hy vọng, chiếu sáng bóng tối đang bao trùm trong lòng cha.
“Tiểu Hãn!”
“Lúc trước con làm sai nhiều chuyện như vậy, cha cũng không có trách tội con. Hiện tại, con cũng không thể trách cha. Hơn nữa cha cũng không có làm sai, lại càng không thể trách tội được rồi.”
Cha nghe xong hết sức kích động, đem tôi ôm vào trong ngực: “Cha làm nhiều chuyện xấu như vậy, thật xin lỗi.”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Cha, mấy chuyện đó cũng đều do con bức, cho nên cha không có sai.”
Cha nâng đầu tôi lên, đưa mắt nhìn vào mắt tôi: “Tiểu Hãn thực sự trưởng thành, cũng đã hiểu chuyện rồi.”
Nhìn cha ngày đêm lo lắng cho tôi, vất vả gian nan tọa đầy trên khuôn mặt, tôi đau lòng nói: “Cha, thực xin lỗi. Lúc trước là con không đúng. Cha yêu thích con như vậy, con không hiểu được đã đành, lại còn một mực trốn tránh, làm cho cha bị tổn thương nhiều đến thế.” Tôi nghẹn ngào, “ Hiện tại con lại không biết, làm cho cha thương tâm thêm. Con sẽ mãi ở lại bên người cha.”
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, việc của học trưởng, Dịch Tân, Lữ Nhàn Cần, và cả Mễ Khải, đã làm cho tôi hiểu được, thế gian này, có nhiều chuyện sẽ theo thời gian mà không ngừng biến hóa.
Chúng tôi là cha con, không có khả năng kết giao như người bình thường. Tình yêu có thể thay đổi, thề hẹn vĩnh viễn cũng có thể trở thành hư vô. Nhưng tôi cùng cha, ở giữa chính là tình thân có chém cũng không đứt. Cho dù tôi không thể tiếp nhận tình yêu của cha, cha vẫn mãi mãi là cha của tôi, máu mủ tình thâm, chắc chắn, sẽ không bao giờ thay đổi.
“Tiểu Hãn, cha yêu con. Cha mãi mãi yêu con.”
Yêu thương như vậy, cho dù ngày nào đó, tình yêu này biến mất, tình thân sẽ vẫn còn. Đổi lại là trước kia, tình cảm sâu đậm này làm tôi không thở nổi, nhưng bây giờ, bản thân lại có thể đơn giản tiếp nhận.
“Cha, con tin cha.”
Vài ngày sau là ngày nhập học. Trong sân trường Đại học Thành Bắc, cha kéo lấy tay tôi, trong đám người nặng nề mà nhàn nhã bước đi. Việc báo danh cha đều ném qua cho chú Đường. Cha theo giúp tôi làm kiểm tra sức khỏe và xem phòng ở, rồi bắt đầu đi dạo quanh sân trường.
Tháng chín dương lịch, thầy trò mồ hôi nhễ nhại bận rộn ghi danh. Cha trong đám người hỗn loạn ấy ôm lấy eo tôi, cúi người, tại bên tai tôi nhẹ nói: “Đây là đang trả thù Đường Diễn khi đó cho con mượn điện thoại.”
Lời nói của cha làm tôi bật cười, hóa ra cha cũng có những lúc trẻ con như thế: “Sao cha còn muốn phạt chú ấy phải đem đồ đạc của con chuyển lên tầng 7 nữa?”
“Đó là một chủ ý tốt. Lát nữa để cho Đường Diễn giúp con và bạn cùng phòng đun đầy nước sôi để đổ vào bình nước uống trong phòng!”
“Tốt!”
Trên sân trường, hai người đàn ông vô cùng đẹp trai đang sóng bước cùng nhau nói chuyện vui vẻ, làm thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh.
Đồng thời, cùng lúc đó, khi đang xếp hàng đóng học phí, chú Đường có chút nổi gai ốc mà đánh rùng mình một cái.
————-Hoàn———-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook