Khốn Tại Võng Trung Ương
-
Chương 8
Kể từ đó, Tiểu Lý cứ như tiến vào kì động dục, dốc sức lợi dụng hết thảy thời gian để đùa giỡn thầy giáo hắn.
Trùng Tử rất muốn chạy, nhưng chân không còn được nhanh nhẹn như trước nữa.
Mặt khác, y cũng đã nhìn ra, đứa nhỏ này cũng không phải thực sự coi trọng mình, chỉ thuần túy là bị nghẹn thôi, bình thường giả bộ quen rồi, một bụng luôn nảy ra những ý nghĩ xấu xa chờ đến khi thầy giáo dạy kèm tại nhà là y không có ô dù gì lúc này rốt cục mới bộc lộ ra.
Hơn nữa, mình là một lão nam nhân đã kết hôn còn sợ cái gì? Cứ kháng cự hắn đến chết đi.
…
Nửa đêm hôm nay, Trùng Tử đang ngủ say, bỗng nhiên bị tiếng chuông di động đánh thức. Mở mắt vừa nhìn thấy chính là số điện thoại của nhà mình, lúc ấy trong lòng liền trầm xuống. Lão bà mang theo âm thanh khóc nức nở từ trong điện thoại truyền ra.
“Cục cưng bị sốt rồi, cũng không biết khóc.”
Trùng Tử giật mình một cái, tùy tiện nắm lấy một bộ quần áo khập khiễng xông ra bên ngoài, vừa ra đến cửa chính, nghe thấy phía sau có người hỏi: “Thầy muốn đi đâu?”
Xoay người nhìn thấy là Lý Tư Phàm, thằng nhỏ này có thói quen nửa đêm dậy uống sữa.
Trong đầu Trùng Tử loạn thành một đoàn, theo phản xạ trả lời: “Về nhà! Con tôi sinh bệnh .” Nói xong người liền xông ra ngoài.
Lý Tư Phàm đi qua kéo y: “Đã trễ thế này gọi xe không tốt, tôi đưa thầy đi.”
Chờ hai người ngồi vào trong chiếc xe thể thao, khi Tiểu Lý thuần thục chuyển tay lái, Trùng Tử mới hậu tri hậu giác (*): “Trò…… Nhỏ như vậy đã có bằng lái xe sao?”
(*) hậu tri hậu giác : phát hiện muộn, nhận thức muộn
“Không có, thầy đã mua bảo hiểm chưa?”
“……”
May mà kỹ thuật của Tiểu Lý thành thạo, hơn nữa nửa đêm trên đường cái người rất thưa thớt, xe chạy chậm một hồi liền rẽ đến nhà của Trùng Tử, Đình Đình đã thay quần áo xong ôm con đứng ở ngoài cổng chính rồi.
Trùng Tử một phen bế đứa nhỏ, đau lòng nhìn con vì sốt mà mặt đỏ bừng nóng rực.
Đình Đình kinh ngạc nhìn chân Trùng Tử nói: “Chân của anh làm sao vậy?”
Trùng Tử nào chú ý trả lời, vội vàng kéo vợ lên xe, chạy hướng bệnh viện.
Đến bệnh viện đăng kí khám gấp, đứa nhỏ phải truyền dịch, bởi vì trẻ con mạch máu rất nhỏ, cho nên kim tiêm chỉ có thể cắm ở mạch máu lớn trên đầu. Thời điểm kim tiêm cắm vào, cục cưng phát ra tiếng khóc nhỏ yếu ớt.
Trùng Tử nghe mà sốt ruột, vội vàng quay đầu đi, nước mắt ở trong viền mắt đảo quanh, cũng không nhìn lại lo lắng. Rốt cục vẫn là quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một khối của con.
Đình Đình đã sớm nhìn không nổi, chạy ra ngoài phòng truyền dịch lớn tiếng khóc. Mà Lý Tư Phàm luôn đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn.
Thật vất vả, đứa nhỏ cũng an ổn dần. Tâm Trùng Tử mới hạ xuống. Y chỉnh lại mép chăn của con cẩn thận, đi đến bên cạnh Đình Đình nói: “Em sao lại không đưa con đến bệnh viện sớm a!”
Đình Đình trừng hai mắt mới khóc hồng hồng: “Anh còn oán trách em ư, anh hơn một tháng cũng không về nhà, một mình em ở nhà chăm sóc con dễ dàng sao? Hiện tại nhà ai có con lại không thuê bảo mẫu chăm sóc? Anh không có năng lực kiếm tiền, làm cho mẹ con em chịu bao nhiêu khổ!”
Trùng Tử lập tức như bị điện giật, lão bà nói những câu này cũng có lý. Vì thế vội vàng ôn nhu tỉ mỉ nhận sai với vợ, hai vợ chồng đều là vì con mà nôn nóng, Đình Đình mắng Trùng Tử xong, tức giận cũng tiêu tan, ngược lại là chân Trùng Tử bị thương lại làm cô lo lắng.
Vợ chồng trẻ xa cách lâu ngày, khó tránh khỏi cử chỉ có chút thân mật, Lý Tư Phàm đứng ở bên cạnh giống như âm hồn sau lưng mà nhìn.
Đình Đình bị hắn nhìn chòng chọc đến hoảng hốt, liền hỏi: “Cậu bé này là……”
“Nga, hắn chính là học trò của anh, tên Lý Tư Phàm.”
Lý Tư Phàm quy củ cúi đầu: “Sư mẫu hảo.”
(*) sư mẫu : bên Trung gọi thầy giáo là lão sư, vợ của thầy sẽ là ‘sư mẫu’ ~ cô, chỗ này mình để nguyên Hán Việt
Đình Đình nghĩ thầm: Thằng bé này thực khiến người ta yêu thích, trắng trắng nộn nộn (mềm mềm)giống như cục bột.
Trùng Tử nghĩ thầm: Thằng nhỏ này nếu trong ngoài như một thì tốt biết bao!
Y cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, đều đã nửa đêm 12h rồi. Vội vàng nói với Tiểu Lý: “Hôm nay cám ơn trò, trò mau mau về nhà đi, sắp thi rồi đừng để lỡ gian nghỉ ngơi.”
Lý Tư Phàm khẽ gật đầu, xoay người muốn đi, Trùng Tử nhớ tới cái gì đó, lại kêu hắn lại: “Chờ chút, trò đừng lái xe về nhà, chút nữa tôi giúp trò gọi xe.”
Nói xong liền gọi điện thoại cho hãng taxi. Tiểu Lý hôm nay đặc biệt nhu thuận, mắt không trợn trắng. Chờ xe mở ra, sau khi Trùng Tử què chân tập tễnh đưa Tiểu Lý lên xe, lại lo lắng dặn đi dặn lại : “Về nhà liền gọi điện thoại cho tôi a!”
Khi về đến nhà thì đã có chút muộn. Lý Tư Phàm trước đi tắm rửa một cái, tẩy đi nước khử trùng trên người, hơi nóng ở trong phòng tắm bốc lên. Đúng lúc này điện thoại vang lên, hắn cầm lấy ống nghe trong phòng tắm, chợt nghe thấy thầy giáo hắn ở bên kia nói: “Alo, về nhà rồi à? Không phải bảo trò điện thoại lại cho tôi sao?”
“…… Đã quên.”
“Trò thằng nhỏ này cũng không biết làm người khác bớt lo đi, được rồi, không có việc gì là tốt rồi, trò ngủ đi nhé!”
Lý Tư Phàm híp mắt hỏi: “Thầy chừng nào thì quay lại?”
“Bệnh viện lúc này có nhiều người chưa ra (chưa ra viện ~không có chỗ), tôi phải xin trò nghỉ vài ngày.”
“Về nhà ở sao?”
“Đúng, nhà tôi cách bệnh viện khá gần.”
“Đã nghẹn thời gian dài như vậy, muốn cùng nữ nhân làm tình sao?”
“…… Trò như thế nào cả một đầu toàn là thứ đồi trụy vậy! Muốn cùng trò hảo hảo nói chuyện cũng không được! Tương lai còn dài còn có thể sửa nha! Được rồi, không có gì khác gác máy đây!”
Từ trong ống nghe truyền đến âm thanh cúp máy, Lý Tư Phàm đối với tiếng ” đô đô– ” lẩm bẩm: “Đê tiện!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook