Khốn Tại Võng Trung Ương
-
Chương 21
Trùng Tử ngẩn người, nhìn vẻ mặt thằng nhỏ rõ ràng có chút cô đơn. Nhà bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy tự nhiên không rảnh bận tâm đến Lý Tư Phàm.
Một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành suốt ngày bận rộn việc trong nhà ngoài nhà cũng thật đáng thương.
Tâm tình đồng cảm của thầy Tùng bắt đầu trào ra, đem chuyện bị thằng nhỏ *** loạn quên sạch không còn một mảnh.
Y trước mua cho Lý Tư Phàm một chiếc bánh ngọt, không lớn lắm, 3 tầng. Thời điểm đi ngang qua cửa hàng, nhìn thấy một món đồ chơi là chú chó bông trắng như tuyết giá đặc biệt rẻ, liền mua làm quà sinh nhật cho hắn.
Trùng Tử nghĩ thế này, thằng nhỏ lớn như vậy, khẳng định không thích món đồ chơi trẻ con, vừa lúc có thể lưu lại cho con mình.
Thế nhưng Lý Tư Phàm thật ra cái gì cũng không nói, mắt to lóe sáng, ôm con chó lớn ngượng ngùng mang theo sợ hãi nhìn Trùng Tử.
Trùng Tử rất không muốn thấy người khác đáng thương, nhiệt huyết một trận lại mang thằng nhỏ đi xem phim. Đi vào trước, thầy Tùng cố ý chọn “Toy Story” ý đồ làm giảm tình cảm sâu đậm của thằng nhỏ.
Bởi vì là ngày chủ nhật, trong rạp chật ních. Hai thầy trò bị dồn đến chỗ ngồi tình nhân. Vốn Trùng Tử âm thầm hối hận mình tự mua dây buộc mình. Nhưng thằng nhỏ mắt không thèm liếc mà chỉxem phim, nên ha ha, hô hô căn bản chỉ là chuyện của mình Trùng Tử. Khiến cho Trùng Tử phỉ nhổ chính mình một phen, thật sự là tự mình đa tình.
Kỳ thật, thời điểm thằng nhỏ không trêu đùa người khác thật sự là khiến người ta yêu thích.
Sau khi xem phim xong, Lý Tư Phàm nguyện vọng còn chưa hết, muốn mời thầy hắn đi uống rượu cảm ơn. Thầy Tùng gẩy bàn tính, đã tiêu hết gần 300 đồng, sao cũng phải đòi lại chút tiền nha!
Vì thế hai người lại đến một nhà hàng cao cấp. Là tiêu chuẩn của đồ ăn phương Tây. Lý Tư Phàm đối với bồi bàn phát ra từng chuỗi tiếng Pháp trôi chảy, thanh âm nhỏ nhẹ đầy nhịp điệu.
Trùng Tử hạ mí mắt, giả bộ nghiên cứu thực đơn, trong lòng cười lạnh nói: Hai người Trung Quốc ở trong nhà hàng nước mình nói có nhịp có điệu, đang cúng tế cho người Pháp sao? Thực con mẹ nó sính ngoại.
Chờ đến khi đồ ăn lần lượt được mang lên, Lý Tư Phàm rót cho Trùng Tử một ly rượu, nói là phối với gan ngỗng đặc biệt ngon.
Trùng Tử nhấp một ngụm, cảm thấy cùng rượu xái (rượu nước thứ hai) không có gì khác nhau. Cho nên khi nghe tới một bình rượu này cư nhiên đến 3000 đồng, Trùng Tử thiếu chút nữa cắn phải chén, lại vội vã nhấp hai ngụm, xuýt xoa cảm thụ.
Một bữa cơm cứ thế trôi qua, rượu vẫn còn lại hơn một nửa. Thằng nhỏ ký xong hóa đơn muốn đi khỏi. Trùng Tử vội vàng ngăn hắn lại: “Rượu này làm sao bây giờ a?”
“Nga, bỏ đi.”
“…… Nếu không, chúng ta đóng gói mang về?” Trùng Tử nhỏ giọng hỏi.
Lý Tư Phàm mở to hai mắt nhìn: “Ăn đồ ăn Pháp chính là quy tắc này, không đóng gói!”
Trong lòng Trùng Tử nháo lên, hôm nay nếu để bình rượu này lại, phỏng chừng mình sẽ mất ngủ một tháng. Dứt khoát bưng chén rượu lên liền cứ ăn một miếng điểm tâm ngọt là rượu lại đi theo xuống.
Bạn Tiểu Lý một bộ đau lòng nhìn thầy hắn thu dọn bình rượu xuống đáy. Trùng Tử còn càng trừng càng mãnh liệt.
Dù sao đời này cũng chỉ có cơ hội một lần được đến nhà hàng lớn, có mất thì cũng là mặt của thằng nhãi con.
Chờ đến khi toàn bộ 3000 đồng đổ xuống bụng, Trùng Tử bắt đầu ngây ngô cười kiểu trăng sao đầy đầu.
Lý Tư Phàm sau khi dỗ thầy hắn lên xe, Trùng Tử liền lâm vào trong ý thức mơ hồ.
Y biết chiếc xe lư lắc lư, biết có người ôm mình lên lầu, biết mình bị cởi bỏ quần áo từng lớp từng lớp. Thậm chí còn giống như nhìn thấy một cái đuôi sói to ở kia lột da dê.
(*) “đuôi sói” là chỉ thiếu gia, “da dê” là Trùng Tử ám chỉ mình giống như chú dê bị con sói kia lột da = lột quần áo =))
Nhưng Trùng Tử chỉ có thể làu bàu, mùi rượu bôc lên giống như chó chết mặc người định đoạt.
Có hình người giống như bánh nướng áp chảo lật tới lật lui thân thể mình. Sau đó có một móng vuốt ở sau mông kia lộng, lại có một chất lỏng lạnh lẽo ướt dính trượt vào giữa đùi mình.
Một phen không chút khách khí thuận lợi chọc chất lỏng vào trong. Lý trí Trùng Tử bị rượu che mờ làm cho đầu óc đau đớn chậm chạp chưa hiểu rõ chuyện gì. Nhưng tứ chi lại giống như chìm sâu vào nước không thể động đậy.
Cảm giác đau đớn khuếch tán ra, có người ở trên người mình cắn xé, gầm gừ. Va chạm giữa háng dần dần nhanh hơn, ngũ tạng lục phủ đều bị đảo lộn vị trí. Nếu y có thể mở mắt ra, sẽ phát hiện chính mình đã bị cắn thành nhiều mảnh nhỏ, cốt nhục vô tồn…… (vãi, gì mà như yêu quái ăn thịt =]]]])
Chờ đến khi tỉnh lại, Trùng Tử phát hiện Lý Tư Phàm ghé vào trên người mình, tay chân quấn quanh cùng một chỗ, vẻ mặt khi ngủ say sưa. Gối ôm đại cẩu bị ném ở trên sàn nhà đến đáng thương.
Sáng sớm, kỳ thật đặc biệt thích hợp để tổng kết nhân sinh.
Trùng Tử tổng kết ra một chữ — đáng!
Mua lễ vật gì a? Mình quả là bị xui xẻo thúc giục, thượng cản tử (*) rót rượu làm trò đùa kia chúc mừng bị khai trai!
(*) thượng cản tử : phương ngữ Đông Bắc, chủ động tiếp cận hoặc muốn làm hài lòng người khác.
Gạt bỏ mấy thứ gì đó trên người, Trùng Tử đỡ thắt lưng đi tắm. Thời điểm vòi hoa sen chảy xuống, hạ thân có chút đỏ, thật không khác thứ ghê tởm, phỏng chừng tối hôm qua là mang đồ bảo vệ, theo khe hở trong buồng vệ sinh có thể thấy hai ba cái “áo mưa” dơ bẩn trong thùng rác.
Trùng Tử nôn ra, toàn bộ phần rượu quý phối với gan ngỗng ở nhà hàng đều trả về bồn cầu.
Chờ đến khi đi ra, họ Lý đã tỉnh. Thấy Trùng Tử cư nhiên mặt còn đỏ lên.
Mịa ngươi! Ai thượng ai a! Đỏ cái rắm! Trùng Tử không quan tâm hắn, cúi xuống đất tìm quần đùi.
Thằng nhỏ tự mình hướng đến bên người Trùng Tử cọ.
“Thầy nằm đi, tôi tìm quần áo cho thầy.”
Trùng Tử thắt lưng vô cùng đau đớn, dứt khoát đặt mông ngồi ở trên giường. Chờ Lý Tư Phàm từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo, vẫn muốn tự mình mặc vào cho thầy hắn.
Trùng Tử không thích nói chuyện với hắn, hắn liền lựa lời : “Quần lót này của thầy kiểu dáng quá già, giống như ông tôi mặc ý, hôm khác cho thầy đi mua kiểu mới.”
Vừa nói vừa nhéo đầu “điểu” của Trùng Tử một cái.
Trùng Tử áp chế tức giận xuống đáy lòng nói: “Đừng náo loạn, hôm nay cùng với thương nhân nước ngoài đàm phán, thời gian sắp đến rồi, người nước ngoài lại đặc biệt chú trọng thời gian đó!”
Lý Tư Phàm lúc này mới đi tắm rửa, mặc quần áo, lôi kéo Trùng Tử ra cửa.
Dọc theo đường đi, tâm tình Lý Tư Phàm không tồi, ngồi ở trong xe còn lôi kéo tay Trùng Tử, dấu vết như tối qua chưa ăn cơm
Đến công ty, Trùng Tử lấy cớ thân thể mình không thoải mái, ở lại văn phòng sửa sang lại văn kiện. Chờ sau khi mọi người trong phòng đi họp, y lấy danh thiếp ở trong âu phục ra.
Điện thoại đầu kia là âm thanh tao nhã của Lý phu nhân.
“Lý phu nhân, tôi là Tùng Thông. Có thể cùng bà gặp mặt một chút không?”
…
Khi Lý phu nhân xuất hiện ở quán cà phê, trong lòng Trùng Tử đã không dưới mười lầnthầm nghĩ sẵn trong đầu.
Người cùng đường cũng không cần cái gì vấn đề mặt mũi.
Không đúng sở liệu của Trùng Tử, sau khi y nói xong. Lý phu nhân vốn mắt rất lớn trừng lớn hơn nữa, cuối cùng cũng muốn lấy tách cà phê nóng đưa cho Trùng Tử rửa mặt.
Trùng Tử dùng sức nắm chặt lấy đùi mình: “Lý phu nhân, nếu có thể tôi sẽ không nói với bà điều này, nếu bà không tin, tôi đây lập tức đi sở công an kiểm tra vết thương, mặt khác tôi còn có thứ này……”
Trùng Tử từ đâu lấy ra một bọc giấy, bên trong rõ ràng là “áo mưa” đã sử dụng qua.
Lý phu nhân chán ghét lấy khăn tay che miệng lại nói: “Cậu muốn thế nào?”
Trùng Tử đỏ mắt: “Tôi chính là muốn rời khỏi con trai bà, cách hắn càng xa càng tốt!”
Một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành suốt ngày bận rộn việc trong nhà ngoài nhà cũng thật đáng thương.
Tâm tình đồng cảm của thầy Tùng bắt đầu trào ra, đem chuyện bị thằng nhỏ *** loạn quên sạch không còn một mảnh.
Y trước mua cho Lý Tư Phàm một chiếc bánh ngọt, không lớn lắm, 3 tầng. Thời điểm đi ngang qua cửa hàng, nhìn thấy một món đồ chơi là chú chó bông trắng như tuyết giá đặc biệt rẻ, liền mua làm quà sinh nhật cho hắn.
Trùng Tử nghĩ thế này, thằng nhỏ lớn như vậy, khẳng định không thích món đồ chơi trẻ con, vừa lúc có thể lưu lại cho con mình.
Thế nhưng Lý Tư Phàm thật ra cái gì cũng không nói, mắt to lóe sáng, ôm con chó lớn ngượng ngùng mang theo sợ hãi nhìn Trùng Tử.
Trùng Tử rất không muốn thấy người khác đáng thương, nhiệt huyết một trận lại mang thằng nhỏ đi xem phim. Đi vào trước, thầy Tùng cố ý chọn “Toy Story” ý đồ làm giảm tình cảm sâu đậm của thằng nhỏ.
Bởi vì là ngày chủ nhật, trong rạp chật ních. Hai thầy trò bị dồn đến chỗ ngồi tình nhân. Vốn Trùng Tử âm thầm hối hận mình tự mua dây buộc mình. Nhưng thằng nhỏ mắt không thèm liếc mà chỉxem phim, nên ha ha, hô hô căn bản chỉ là chuyện của mình Trùng Tử. Khiến cho Trùng Tử phỉ nhổ chính mình một phen, thật sự là tự mình đa tình.
Kỳ thật, thời điểm thằng nhỏ không trêu đùa người khác thật sự là khiến người ta yêu thích.
Sau khi xem phim xong, Lý Tư Phàm nguyện vọng còn chưa hết, muốn mời thầy hắn đi uống rượu cảm ơn. Thầy Tùng gẩy bàn tính, đã tiêu hết gần 300 đồng, sao cũng phải đòi lại chút tiền nha!
Vì thế hai người lại đến một nhà hàng cao cấp. Là tiêu chuẩn của đồ ăn phương Tây. Lý Tư Phàm đối với bồi bàn phát ra từng chuỗi tiếng Pháp trôi chảy, thanh âm nhỏ nhẹ đầy nhịp điệu.
Trùng Tử hạ mí mắt, giả bộ nghiên cứu thực đơn, trong lòng cười lạnh nói: Hai người Trung Quốc ở trong nhà hàng nước mình nói có nhịp có điệu, đang cúng tế cho người Pháp sao? Thực con mẹ nó sính ngoại.
Chờ đến khi đồ ăn lần lượt được mang lên, Lý Tư Phàm rót cho Trùng Tử một ly rượu, nói là phối với gan ngỗng đặc biệt ngon.
Trùng Tử nhấp một ngụm, cảm thấy cùng rượu xái (rượu nước thứ hai) không có gì khác nhau. Cho nên khi nghe tới một bình rượu này cư nhiên đến 3000 đồng, Trùng Tử thiếu chút nữa cắn phải chén, lại vội vã nhấp hai ngụm, xuýt xoa cảm thụ.
Một bữa cơm cứ thế trôi qua, rượu vẫn còn lại hơn một nửa. Thằng nhỏ ký xong hóa đơn muốn đi khỏi. Trùng Tử vội vàng ngăn hắn lại: “Rượu này làm sao bây giờ a?”
“Nga, bỏ đi.”
“…… Nếu không, chúng ta đóng gói mang về?” Trùng Tử nhỏ giọng hỏi.
Lý Tư Phàm mở to hai mắt nhìn: “Ăn đồ ăn Pháp chính là quy tắc này, không đóng gói!”
Trong lòng Trùng Tử nháo lên, hôm nay nếu để bình rượu này lại, phỏng chừng mình sẽ mất ngủ một tháng. Dứt khoát bưng chén rượu lên liền cứ ăn một miếng điểm tâm ngọt là rượu lại đi theo xuống.
Bạn Tiểu Lý một bộ đau lòng nhìn thầy hắn thu dọn bình rượu xuống đáy. Trùng Tử còn càng trừng càng mãnh liệt.
Dù sao đời này cũng chỉ có cơ hội một lần được đến nhà hàng lớn, có mất thì cũng là mặt của thằng nhãi con.
Chờ đến khi toàn bộ 3000 đồng đổ xuống bụng, Trùng Tử bắt đầu ngây ngô cười kiểu trăng sao đầy đầu.
Lý Tư Phàm sau khi dỗ thầy hắn lên xe, Trùng Tử liền lâm vào trong ý thức mơ hồ.
Y biết chiếc xe lư lắc lư, biết có người ôm mình lên lầu, biết mình bị cởi bỏ quần áo từng lớp từng lớp. Thậm chí còn giống như nhìn thấy một cái đuôi sói to ở kia lột da dê.
(*) “đuôi sói” là chỉ thiếu gia, “da dê” là Trùng Tử ám chỉ mình giống như chú dê bị con sói kia lột da = lột quần áo =))
Nhưng Trùng Tử chỉ có thể làu bàu, mùi rượu bôc lên giống như chó chết mặc người định đoạt.
Có hình người giống như bánh nướng áp chảo lật tới lật lui thân thể mình. Sau đó có một móng vuốt ở sau mông kia lộng, lại có một chất lỏng lạnh lẽo ướt dính trượt vào giữa đùi mình.
Một phen không chút khách khí thuận lợi chọc chất lỏng vào trong. Lý trí Trùng Tử bị rượu che mờ làm cho đầu óc đau đớn chậm chạp chưa hiểu rõ chuyện gì. Nhưng tứ chi lại giống như chìm sâu vào nước không thể động đậy.
Cảm giác đau đớn khuếch tán ra, có người ở trên người mình cắn xé, gầm gừ. Va chạm giữa háng dần dần nhanh hơn, ngũ tạng lục phủ đều bị đảo lộn vị trí. Nếu y có thể mở mắt ra, sẽ phát hiện chính mình đã bị cắn thành nhiều mảnh nhỏ, cốt nhục vô tồn…… (vãi, gì mà như yêu quái ăn thịt =]]]])
Chờ đến khi tỉnh lại, Trùng Tử phát hiện Lý Tư Phàm ghé vào trên người mình, tay chân quấn quanh cùng một chỗ, vẻ mặt khi ngủ say sưa. Gối ôm đại cẩu bị ném ở trên sàn nhà đến đáng thương.
Sáng sớm, kỳ thật đặc biệt thích hợp để tổng kết nhân sinh.
Trùng Tử tổng kết ra một chữ — đáng!
Mua lễ vật gì a? Mình quả là bị xui xẻo thúc giục, thượng cản tử (*) rót rượu làm trò đùa kia chúc mừng bị khai trai!
(*) thượng cản tử : phương ngữ Đông Bắc, chủ động tiếp cận hoặc muốn làm hài lòng người khác.
Gạt bỏ mấy thứ gì đó trên người, Trùng Tử đỡ thắt lưng đi tắm. Thời điểm vòi hoa sen chảy xuống, hạ thân có chút đỏ, thật không khác thứ ghê tởm, phỏng chừng tối hôm qua là mang đồ bảo vệ, theo khe hở trong buồng vệ sinh có thể thấy hai ba cái “áo mưa” dơ bẩn trong thùng rác.
Trùng Tử nôn ra, toàn bộ phần rượu quý phối với gan ngỗng ở nhà hàng đều trả về bồn cầu.
Chờ đến khi đi ra, họ Lý đã tỉnh. Thấy Trùng Tử cư nhiên mặt còn đỏ lên.
Mịa ngươi! Ai thượng ai a! Đỏ cái rắm! Trùng Tử không quan tâm hắn, cúi xuống đất tìm quần đùi.
Thằng nhỏ tự mình hướng đến bên người Trùng Tử cọ.
“Thầy nằm đi, tôi tìm quần áo cho thầy.”
Trùng Tử thắt lưng vô cùng đau đớn, dứt khoát đặt mông ngồi ở trên giường. Chờ Lý Tư Phàm từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo, vẫn muốn tự mình mặc vào cho thầy hắn.
Trùng Tử không thích nói chuyện với hắn, hắn liền lựa lời : “Quần lót này của thầy kiểu dáng quá già, giống như ông tôi mặc ý, hôm khác cho thầy đi mua kiểu mới.”
Vừa nói vừa nhéo đầu “điểu” của Trùng Tử một cái.
Trùng Tử áp chế tức giận xuống đáy lòng nói: “Đừng náo loạn, hôm nay cùng với thương nhân nước ngoài đàm phán, thời gian sắp đến rồi, người nước ngoài lại đặc biệt chú trọng thời gian đó!”
Lý Tư Phàm lúc này mới đi tắm rửa, mặc quần áo, lôi kéo Trùng Tử ra cửa.
Dọc theo đường đi, tâm tình Lý Tư Phàm không tồi, ngồi ở trong xe còn lôi kéo tay Trùng Tử, dấu vết như tối qua chưa ăn cơm
Đến công ty, Trùng Tử lấy cớ thân thể mình không thoải mái, ở lại văn phòng sửa sang lại văn kiện. Chờ sau khi mọi người trong phòng đi họp, y lấy danh thiếp ở trong âu phục ra.
Điện thoại đầu kia là âm thanh tao nhã của Lý phu nhân.
“Lý phu nhân, tôi là Tùng Thông. Có thể cùng bà gặp mặt một chút không?”
…
Khi Lý phu nhân xuất hiện ở quán cà phê, trong lòng Trùng Tử đã không dưới mười lầnthầm nghĩ sẵn trong đầu.
Người cùng đường cũng không cần cái gì vấn đề mặt mũi.
Không đúng sở liệu của Trùng Tử, sau khi y nói xong. Lý phu nhân vốn mắt rất lớn trừng lớn hơn nữa, cuối cùng cũng muốn lấy tách cà phê nóng đưa cho Trùng Tử rửa mặt.
Trùng Tử dùng sức nắm chặt lấy đùi mình: “Lý phu nhân, nếu có thể tôi sẽ không nói với bà điều này, nếu bà không tin, tôi đây lập tức đi sở công an kiểm tra vết thương, mặt khác tôi còn có thứ này……”
Trùng Tử từ đâu lấy ra một bọc giấy, bên trong rõ ràng là “áo mưa” đã sử dụng qua.
Lý phu nhân chán ghét lấy khăn tay che miệng lại nói: “Cậu muốn thế nào?”
Trùng Tử đỏ mắt: “Tôi chính là muốn rời khỏi con trai bà, cách hắn càng xa càng tốt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook