Khốn Tại Võng Trung Ương
-
Chương 2
Người lãnh đạo trực tiếp của Trùng Tử là phân hiệu trưởng họ Vương, người phụ nữ xấu xa đó kỳ thật cũng là một kẻ làm thuê. Nhưng cố tình hết lần này đến lần khác cứ bày ra vẻ mặt mẹ kế, luôn luôn khiến cho ngươi có điểm không được thoải mái.
Sau khi làm xong ghi chép hôm nay, Vương hiệu trưởng hướng về phía Trùng Tử mà bắt đầu cười. Trùng Tử giật mình: Trời có mưa hồng a! (*)
(*) trời có mưa hồng : điều không tưởng, bất ngờ, bất thường
“Thầy Tùng, chút nữa có việc không?”
“A! Phải kiểm tra học tịch (*) của học trò một chút.”
(*) học tịch : sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó
“Tôi giúp thầy làm, thầy nghỉ ngơi một lát đi.”
Xem ra hôm nay tâm tình Vương hiệu trưởng rất tốt, cho nên Trùng Tử cũng không biết xấu hổ nói, công việc này vốn chính là của lão nhân gia ngài.
Không lâu sau, Vương hiệu trưởng lại thần thần bí bí lấy ra tờ tiền mặt một trăm tệ đến: “Cũng không biết ai thu phải tờ tiền giả, tôi vừa nghĩ phạt ai bồi thường cũng không tốt, không bằng chút nữa thầy đi chợ đêm tiêu đi, tùy tiện mua chút đồ lặt vặt là được!” Nói xong liền đem tiền nhét vào trong tay Trùng Tử.
Nhân viên ở quầy tiếp đón đều là buổi tối mỗi ngày báo cáo thu chi cho tổng giáo vụ, xưa nay chưa từng để tiền qua đêm. Ngày hôm nay chính là Vương hiệu trưởng một mình trực ban.
Tiền giả này là ai thu? Giả bộ được thật đúng là mẹ nó giống chuyện đã xảy ra hôm qua vậy!
Người ta vỗ vỗ mông xoay người đi rồi. Trùng Tử cầm tiền bắt đầu lo lắng, biết rõ là tiền giả, trong lòng không yên a!
Nhìn nhìn thời gian, vừa lúc chợ đêm bán hàng, khoác áo vừa định đi ra ngoài, lại dừng lại. Sợ chính mình đổi ý, hai tay liềm đem tờ tiền xé vụn.
Y mặc dù là dân thường, nhưng chuyện thiếu đạo đức thật đúng là cho tới bây giờ chưa từng làm. Người ta làm mua bán không dễ dàng, tiền kiếm được đều là từng phân mồ hôi nước mắt, mình lại xuống tay độc ác đưa một trăm tệ giả, rơi vào ai cũng đều đủ uống một bồ mồ hôi.
Nhưng công khai đắc tội hiệu trưởng, vị kia về sau sẽ nhe răng làm khó dễ đi!
Trùng Tử đau lòng nghĩ, một trăm tệ xấp xỉ một hộp sữa bột của con. Hiện tại xé thực nhẹ nhàng, sau đó bản thân phải lấy tiền thật đền suông lên trên.
Lúc này. Có người hừ lạnh một tiếng.
Trùng Tử ngẩng đầu vừa nhìn, bạn học Tiểu Lý cũng không biết lúc nào đã đứng chỗ máy nước uống bên cạnh quầy tiếp đón kia lấy nước!
“Thiếu tâm nhãn (*)!” Mắng xong lại liếc ngang Trùng Tử một cái.
(*) thiếu tâm nhãn : mắng người khác ngu ngốc, không biết xoay sở theo hoàn cảnh, gây thiệt cho bản thân.
Ngươi nói coi một đứa nhỏ rất đẹp, con mắt sao lại không biết nhìn thẳng người khác chứ?
Trùng Tử cúi thấp đầu xuống làm bộ không phát hiện, cùng thằng nhỏ xấu xa phân cao thấp vậy càng thiếu hụt nha!
Tan tầm về nhà đã là hơn tám giờ tối.
Đẩy cửa ra, lão bà Đình Đình còn chưa ngủ. Đang ở trong tủ quần áo lục tìm cái gì, quần áo ném đầy giường đầy sô pha.
Hóa ra lão bà muốn đi tham gia tụ hội bạn học thời trung học. Bộ dáng hăng hái đang đứng trước gương chỉnh sửa bản thân!
Đình Đình lớn lên rất thanh tú, thời còn đi học rất được yêu thích. Nếu Trùng Tử không phải có điểm mới mẻ, không có việc gì ngâm chút thơ, tâm tư tinh tế lại có thể chăm sóc người khác, bằng không giai nhân thanh tú này thật đúng là luận không đến phiên y.
“Anh xem bộ này được không?”
“Được! Em mặc cái gì không đẹp chứ!”
Mặt Đình Đình trầm xuống : “Anh cũng không cẩn thận nhìn xem! Em đều dựa vào quần áo giờ thành cái dạng gì rồi, mặc như vậy có thể gặp người sao!”
Nữ nhân sinh con xong, dáng người khó tránh khỏi bị biến dạng, cái váy liền màu thủy lam đem vết sẹo lồi trên bụng bại lộ, về điểm này không cần nghi ngờ.
Trùng Tử vội vàng đi đến bên người vợ, cao thấp đánh giá một phen: “Đúng là hơi căng , vừa hay ngày mai anh nghỉ, có thể ở nhà trông con, em lên phố mua bộ quần áo mới đi.”
“…… Quên đi, con đang cần dùng tiền mà! Có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm một chút……”
“Quần áo mới nhất định phải mua, cho dù tiết kiệm cũng không thiếu chút tiền ấy!”
Nực cười! Đưa tiền cho vợ tiêu đó là thiên kinh địa nghĩa (*), cùng lắm thì buổi trưa mỗi ngày mình ăn dưa muối thôi!
(*) thiên kinh địa nghĩa : đạo lý hiển nhiên, không có gì để bàn cãi
Đình Đình ôm cổ Trùng Tử dùng sức hôn một ngụm lớn.
“Ông xã anh thật tốt!”
Nghe xong lời này, trong lòng Trùng Tử thật thoải mái, ở bên ngoài chịu nhiều oan ức nữa cũng đáng.
Bản thân chính là một vùng trời của vợ con. Cắn răng cũng phải đứng vững ở đó!
Con trai nhắm mắt ngủ ở trong nôi. Nhũ danh của bé gọi là Tranh Tranh. Mới được tám tháng, nhưng thời gian ở tại bệnh viện cư nhiên lâu hơn bốn tháng. Tiểu đông tây (*) không giống những đứa trẻ khác tròn tròn mập mập như vậy, sắc mặt tái nhợt, thân thể nhỏ gầy, ngã xuống càng giống một chú chuột con đáng thương.
(*) tiểu đông tây : cách gọi thân mật, thể hiện tình yêu thương, thường dùng khi người lớn nói với bề dưới hoặc giữa các đôi tình nhân (mình khá thích từ này nên muốn để Hán Việt :P)
Chẳng qua ở trong mắt Trùng Tử, con của y chính là bảo bối xinh đẹp nhất trên thế giới!
Đình Đình sau khi sinh, bởi vì lo lắng cho bệnh tình của con, sữa bị tắc, hiện tại chỉ có thể dựa vào sữa bột nuôi con. Thân thể em bé vốn hư nhược, dinh dưỡng nhất định phải kèm theo. Sữa bột nhập khẩu một trăm tệ lần trước là chắt chiu mà mua.
Trong nhà tích góp không nhiều lắm đều dằn vặt tiêu vào, tiền lương một tháng của mình căn bản không đủ làm gì. Trùng Tử cân nhắc làm một chút nghề tay trái.
Mở báo ra, có một mẩu quảng cáo hấp dẫn y.
Là tìm thư đồng (*) , đây là nghề mới sinh ra vài năm gần đây.
(*) thư đồng : ở đây chỉ là theo bồi những đứa trẻ con nhà giàu học bài, chứ không dạy học kiểu như gia sư. Giống như trong thời cổ đại thì thư đồng là theo hầu các vị công tử học hành để thi cử.
Cơ bản là buổi tối theo giúp đứa nhỏ đọc sách làm bài tập, qua đêm ở trong nhà học sinh, bình thường trông nom chuyện ăn ngủ. Ban ngày học trò người ta đi học rồi, ngươi đi làm hay là làm cái khác cũng không lỡ muộn cái gì.
Trùng Tử cân nhắc suy nghĩ việc này không tồi! Trong quảng cáo yêu cầu là nam giới, bằng cấp hệ chính quy, không có thói quen xấu. Bản thân mình đều phù hợp yêu cầu. Gọi điện thoại qua vừa hỏi, trong nhà đối phương có một nam hài phải thi giữa kì, muốn tìm một người theo giúp nó làm bài tập, tránh cho đứa nhỏ chịu không nổi thức đêm. Thời gian cần thiết cũng chỉ hai tháng, sau khi thi giữa kì sẽ không cần nữa. Lương tháng là 2000 tệ.
Trùng Tử vừa nghe, này thật sự là cái bánh từ trên trời rơi xuống a! Vội vàng hỏi khi nào thì gặp mặt, sau khi đối phương hỏi thăm tình huống của y, đưa cho một địa chỉ, muốn y đến phỏng vấn một chút.
Đình Đình nghe xong có chút mất hứng: “Vậy chẳng phải là hai tháng anh cũng không thể sống ở nhà sao?” Trùng Tử thật cẩn thận dỗ dành vợ. Kiên trì hai tháng thì bốn ngàn tệ đến tay rồi, còn không bị lỡ mất công việc, trên đời tìm đâu ra chuyện tốt thế này a!
Đình Đình nghĩ cũng đúng, liền miễn cưỡng đồng ý.
Ngày phỏng vấn, Trùng Tử vừa hay được nghỉ. Còn sớm đã ngồi xe bus xuất phát. Xuống xe tìm theo địa chỉ, phát hiện đó là một tòa tiểu biệt thự tách biệt.
Tòa kiến trúc này vừa nhìn liền biết niên đại đã lâu đời, trên tường bao ngoài loang lổ bò đầy dây thường xuân bền chắc. Bình thường sống ở loại nhà cửa này tuyệt không thể là hộ gia đình mới phất lên, gia thế cần có chút căn cơ.
Trùng Tử vừa nghĩ vừa bấm chuông cửa.
Mở cửa là một người phụ nữa trung niên, là bảo mẫu của nhà này. Thời điểm Trùng Tử đi vào, trong phòng khách đã có bốn người đàn ông ngồi trên sô pha.
Trùng Tử thầm tặc lưỡi. Đầu năm nay đến chỗ nào cũng đều là cạnh tranh, khiến cho người ta làm nam bảo mẫu cũng phải vót nhọn đầu đi tranh giành.
Y vừa mới ngồi vào chỗ của mình, vị bác gái kia đã nói: “Nếu mọi người đều đến rồi, tôi liền kêu xuống thiếu gia, để cậu ấy phỏng vấn mọi người một chút.”
Nghe xem, thiếu gia! Từ này muốn dùng ở thời kì Cách mạng văn học, có thể chỉ trích y tới lui mười cái.
Hiện tượng lại giống (*) của nhà này rất nghiêm trọng , rõ ràng là một kiểu dùng từ viễn cổ.
(*) hiện tượng lại giống : là hiện tượng một số đặc điểm của tổ tiên xa xưa bỗng nhiên lại xuất hiện ở đời con cháu, như người sinh ra có đuôi, cá mọc chi sau.. (theo : wiki) à ý bạn Sâu ở đây là đang ở thời hiện đại mà nhà này lại dùng từ ‘thiếu gia’ như thời cổ đại, BT =)))))
Thời điểm chờ thấy “Thiếu gia” theo cầu thang xuất hiện, Trùng Tử càng trợn tròn mắt. Người còn chưa đi đến trước mặt đâu, đã đem hai hàng lông mi như phiến quạt duỗi tới trước rồi. (=)))))
Ai a? Thằng nhãi Tiểu Bạch Lý Tư Phàm hô!
Ban đầu Trùng Tử thoả thuê mãn nguyện, hiện tại trong lòng không chắc. Vị chủ nhân này cũng không dễ hầu hạ a!
Bạn Tiểu Lý vừa nhìn liền liếc thấy y, theo thường lệ tặng hai ánh mắt khinh người lại đây.
Người ta phỏng vấn rất mới mẻ, trước đề cái mũi ngửi một vòng. Có một người phỏng chừng là bị mồ hôi chân, hơi có mùi. Lúc ấy Tiểu Lý liền nhướng mày một cái — bị knock-out (*)!
(*) knock-out : loại
Mấy người còn lại cũng nhìn ra đứa nhỏ này không phải cái gì đèn dầu cạn (*). Khi tự giới thiệu cũng không hăng hái như vậy nữa.
(*) đèn dầu cạn : vô dụng, không biết gì
Bạn học Lý không yên lòng nghe, nhưng tay chống cằm cẩn thận đánh giá Trùng Tử .
Cuối cùng Lý thiếu gia hướng qua Trùng Tử: “Chính anh!”
Trùng Tử trên mặt mang cười, trong lòng lại suy nghĩ: “Về sau dùng một ngày tắm rửa ba lần sao?”
Sau khi làm xong ghi chép hôm nay, Vương hiệu trưởng hướng về phía Trùng Tử mà bắt đầu cười. Trùng Tử giật mình: Trời có mưa hồng a! (*)
(*) trời có mưa hồng : điều không tưởng, bất ngờ, bất thường
“Thầy Tùng, chút nữa có việc không?”
“A! Phải kiểm tra học tịch (*) của học trò một chút.”
(*) học tịch : sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó
“Tôi giúp thầy làm, thầy nghỉ ngơi một lát đi.”
Xem ra hôm nay tâm tình Vương hiệu trưởng rất tốt, cho nên Trùng Tử cũng không biết xấu hổ nói, công việc này vốn chính là của lão nhân gia ngài.
Không lâu sau, Vương hiệu trưởng lại thần thần bí bí lấy ra tờ tiền mặt một trăm tệ đến: “Cũng không biết ai thu phải tờ tiền giả, tôi vừa nghĩ phạt ai bồi thường cũng không tốt, không bằng chút nữa thầy đi chợ đêm tiêu đi, tùy tiện mua chút đồ lặt vặt là được!” Nói xong liền đem tiền nhét vào trong tay Trùng Tử.
Nhân viên ở quầy tiếp đón đều là buổi tối mỗi ngày báo cáo thu chi cho tổng giáo vụ, xưa nay chưa từng để tiền qua đêm. Ngày hôm nay chính là Vương hiệu trưởng một mình trực ban.
Tiền giả này là ai thu? Giả bộ được thật đúng là mẹ nó giống chuyện đã xảy ra hôm qua vậy!
Người ta vỗ vỗ mông xoay người đi rồi. Trùng Tử cầm tiền bắt đầu lo lắng, biết rõ là tiền giả, trong lòng không yên a!
Nhìn nhìn thời gian, vừa lúc chợ đêm bán hàng, khoác áo vừa định đi ra ngoài, lại dừng lại. Sợ chính mình đổi ý, hai tay liềm đem tờ tiền xé vụn.
Y mặc dù là dân thường, nhưng chuyện thiếu đạo đức thật đúng là cho tới bây giờ chưa từng làm. Người ta làm mua bán không dễ dàng, tiền kiếm được đều là từng phân mồ hôi nước mắt, mình lại xuống tay độc ác đưa một trăm tệ giả, rơi vào ai cũng đều đủ uống một bồ mồ hôi.
Nhưng công khai đắc tội hiệu trưởng, vị kia về sau sẽ nhe răng làm khó dễ đi!
Trùng Tử đau lòng nghĩ, một trăm tệ xấp xỉ một hộp sữa bột của con. Hiện tại xé thực nhẹ nhàng, sau đó bản thân phải lấy tiền thật đền suông lên trên.
Lúc này. Có người hừ lạnh một tiếng.
Trùng Tử ngẩng đầu vừa nhìn, bạn học Tiểu Lý cũng không biết lúc nào đã đứng chỗ máy nước uống bên cạnh quầy tiếp đón kia lấy nước!
“Thiếu tâm nhãn (*)!” Mắng xong lại liếc ngang Trùng Tử một cái.
(*) thiếu tâm nhãn : mắng người khác ngu ngốc, không biết xoay sở theo hoàn cảnh, gây thiệt cho bản thân.
Ngươi nói coi một đứa nhỏ rất đẹp, con mắt sao lại không biết nhìn thẳng người khác chứ?
Trùng Tử cúi thấp đầu xuống làm bộ không phát hiện, cùng thằng nhỏ xấu xa phân cao thấp vậy càng thiếu hụt nha!
Tan tầm về nhà đã là hơn tám giờ tối.
Đẩy cửa ra, lão bà Đình Đình còn chưa ngủ. Đang ở trong tủ quần áo lục tìm cái gì, quần áo ném đầy giường đầy sô pha.
Hóa ra lão bà muốn đi tham gia tụ hội bạn học thời trung học. Bộ dáng hăng hái đang đứng trước gương chỉnh sửa bản thân!
Đình Đình lớn lên rất thanh tú, thời còn đi học rất được yêu thích. Nếu Trùng Tử không phải có điểm mới mẻ, không có việc gì ngâm chút thơ, tâm tư tinh tế lại có thể chăm sóc người khác, bằng không giai nhân thanh tú này thật đúng là luận không đến phiên y.
“Anh xem bộ này được không?”
“Được! Em mặc cái gì không đẹp chứ!”
Mặt Đình Đình trầm xuống : “Anh cũng không cẩn thận nhìn xem! Em đều dựa vào quần áo giờ thành cái dạng gì rồi, mặc như vậy có thể gặp người sao!”
Nữ nhân sinh con xong, dáng người khó tránh khỏi bị biến dạng, cái váy liền màu thủy lam đem vết sẹo lồi trên bụng bại lộ, về điểm này không cần nghi ngờ.
Trùng Tử vội vàng đi đến bên người vợ, cao thấp đánh giá một phen: “Đúng là hơi căng , vừa hay ngày mai anh nghỉ, có thể ở nhà trông con, em lên phố mua bộ quần áo mới đi.”
“…… Quên đi, con đang cần dùng tiền mà! Có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm một chút……”
“Quần áo mới nhất định phải mua, cho dù tiết kiệm cũng không thiếu chút tiền ấy!”
Nực cười! Đưa tiền cho vợ tiêu đó là thiên kinh địa nghĩa (*), cùng lắm thì buổi trưa mỗi ngày mình ăn dưa muối thôi!
(*) thiên kinh địa nghĩa : đạo lý hiển nhiên, không có gì để bàn cãi
Đình Đình ôm cổ Trùng Tử dùng sức hôn một ngụm lớn.
“Ông xã anh thật tốt!”
Nghe xong lời này, trong lòng Trùng Tử thật thoải mái, ở bên ngoài chịu nhiều oan ức nữa cũng đáng.
Bản thân chính là một vùng trời của vợ con. Cắn răng cũng phải đứng vững ở đó!
Con trai nhắm mắt ngủ ở trong nôi. Nhũ danh của bé gọi là Tranh Tranh. Mới được tám tháng, nhưng thời gian ở tại bệnh viện cư nhiên lâu hơn bốn tháng. Tiểu đông tây (*) không giống những đứa trẻ khác tròn tròn mập mập như vậy, sắc mặt tái nhợt, thân thể nhỏ gầy, ngã xuống càng giống một chú chuột con đáng thương.
(*) tiểu đông tây : cách gọi thân mật, thể hiện tình yêu thương, thường dùng khi người lớn nói với bề dưới hoặc giữa các đôi tình nhân (mình khá thích từ này nên muốn để Hán Việt :P)
Chẳng qua ở trong mắt Trùng Tử, con của y chính là bảo bối xinh đẹp nhất trên thế giới!
Đình Đình sau khi sinh, bởi vì lo lắng cho bệnh tình của con, sữa bị tắc, hiện tại chỉ có thể dựa vào sữa bột nuôi con. Thân thể em bé vốn hư nhược, dinh dưỡng nhất định phải kèm theo. Sữa bột nhập khẩu một trăm tệ lần trước là chắt chiu mà mua.
Trong nhà tích góp không nhiều lắm đều dằn vặt tiêu vào, tiền lương một tháng của mình căn bản không đủ làm gì. Trùng Tử cân nhắc làm một chút nghề tay trái.
Mở báo ra, có một mẩu quảng cáo hấp dẫn y.
Là tìm thư đồng (*) , đây là nghề mới sinh ra vài năm gần đây.
(*) thư đồng : ở đây chỉ là theo bồi những đứa trẻ con nhà giàu học bài, chứ không dạy học kiểu như gia sư. Giống như trong thời cổ đại thì thư đồng là theo hầu các vị công tử học hành để thi cử.
Cơ bản là buổi tối theo giúp đứa nhỏ đọc sách làm bài tập, qua đêm ở trong nhà học sinh, bình thường trông nom chuyện ăn ngủ. Ban ngày học trò người ta đi học rồi, ngươi đi làm hay là làm cái khác cũng không lỡ muộn cái gì.
Trùng Tử cân nhắc suy nghĩ việc này không tồi! Trong quảng cáo yêu cầu là nam giới, bằng cấp hệ chính quy, không có thói quen xấu. Bản thân mình đều phù hợp yêu cầu. Gọi điện thoại qua vừa hỏi, trong nhà đối phương có một nam hài phải thi giữa kì, muốn tìm một người theo giúp nó làm bài tập, tránh cho đứa nhỏ chịu không nổi thức đêm. Thời gian cần thiết cũng chỉ hai tháng, sau khi thi giữa kì sẽ không cần nữa. Lương tháng là 2000 tệ.
Trùng Tử vừa nghe, này thật sự là cái bánh từ trên trời rơi xuống a! Vội vàng hỏi khi nào thì gặp mặt, sau khi đối phương hỏi thăm tình huống của y, đưa cho một địa chỉ, muốn y đến phỏng vấn một chút.
Đình Đình nghe xong có chút mất hứng: “Vậy chẳng phải là hai tháng anh cũng không thể sống ở nhà sao?” Trùng Tử thật cẩn thận dỗ dành vợ. Kiên trì hai tháng thì bốn ngàn tệ đến tay rồi, còn không bị lỡ mất công việc, trên đời tìm đâu ra chuyện tốt thế này a!
Đình Đình nghĩ cũng đúng, liền miễn cưỡng đồng ý.
Ngày phỏng vấn, Trùng Tử vừa hay được nghỉ. Còn sớm đã ngồi xe bus xuất phát. Xuống xe tìm theo địa chỉ, phát hiện đó là một tòa tiểu biệt thự tách biệt.
Tòa kiến trúc này vừa nhìn liền biết niên đại đã lâu đời, trên tường bao ngoài loang lổ bò đầy dây thường xuân bền chắc. Bình thường sống ở loại nhà cửa này tuyệt không thể là hộ gia đình mới phất lên, gia thế cần có chút căn cơ.
Trùng Tử vừa nghĩ vừa bấm chuông cửa.
Mở cửa là một người phụ nữa trung niên, là bảo mẫu của nhà này. Thời điểm Trùng Tử đi vào, trong phòng khách đã có bốn người đàn ông ngồi trên sô pha.
Trùng Tử thầm tặc lưỡi. Đầu năm nay đến chỗ nào cũng đều là cạnh tranh, khiến cho người ta làm nam bảo mẫu cũng phải vót nhọn đầu đi tranh giành.
Y vừa mới ngồi vào chỗ của mình, vị bác gái kia đã nói: “Nếu mọi người đều đến rồi, tôi liền kêu xuống thiếu gia, để cậu ấy phỏng vấn mọi người một chút.”
Nghe xem, thiếu gia! Từ này muốn dùng ở thời kì Cách mạng văn học, có thể chỉ trích y tới lui mười cái.
Hiện tượng lại giống (*) của nhà này rất nghiêm trọng , rõ ràng là một kiểu dùng từ viễn cổ.
(*) hiện tượng lại giống : là hiện tượng một số đặc điểm của tổ tiên xa xưa bỗng nhiên lại xuất hiện ở đời con cháu, như người sinh ra có đuôi, cá mọc chi sau.. (theo : wiki) à ý bạn Sâu ở đây là đang ở thời hiện đại mà nhà này lại dùng từ ‘thiếu gia’ như thời cổ đại, BT =)))))
Thời điểm chờ thấy “Thiếu gia” theo cầu thang xuất hiện, Trùng Tử càng trợn tròn mắt. Người còn chưa đi đến trước mặt đâu, đã đem hai hàng lông mi như phiến quạt duỗi tới trước rồi. (=)))))
Ai a? Thằng nhãi Tiểu Bạch Lý Tư Phàm hô!
Ban đầu Trùng Tử thoả thuê mãn nguyện, hiện tại trong lòng không chắc. Vị chủ nhân này cũng không dễ hầu hạ a!
Bạn Tiểu Lý vừa nhìn liền liếc thấy y, theo thường lệ tặng hai ánh mắt khinh người lại đây.
Người ta phỏng vấn rất mới mẻ, trước đề cái mũi ngửi một vòng. Có một người phỏng chừng là bị mồ hôi chân, hơi có mùi. Lúc ấy Tiểu Lý liền nhướng mày một cái — bị knock-out (*)!
(*) knock-out : loại
Mấy người còn lại cũng nhìn ra đứa nhỏ này không phải cái gì đèn dầu cạn (*). Khi tự giới thiệu cũng không hăng hái như vậy nữa.
(*) đèn dầu cạn : vô dụng, không biết gì
Bạn học Lý không yên lòng nghe, nhưng tay chống cằm cẩn thận đánh giá Trùng Tử .
Cuối cùng Lý thiếu gia hướng qua Trùng Tử: “Chính anh!”
Trùng Tử trên mặt mang cười, trong lòng lại suy nghĩ: “Về sau dùng một ngày tắm rửa ba lần sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook