Khôn Ninh
Chương 238: Mưa rơi rả rích

Khi Khương Tuyết Ninh tỉnh lại, bên ngoài đã trở nên huyên náo. Nàng ngủ khá ngon giấc nên không gắt ngủ khi bị tiếng ồn đánh thức. Lúc nàng dậy rửa mặt chải đầu, thuận tiện hỏi một câu: “Vệ Lương đã vào thành chưa?”


Hai nha hoàn Liên Nhi và Đường Nhi cũng đi theo cạnh nàng lần này.


Liên Nhi đang chải tóc cho nàng, cười ngọt ngào, nói: “Vào rồi, buổi sáng còn đến tìm tiểu thư nữa, nhưng gặp được Tạ tiên sinh, nói là người vẫn đang ngủ, bèn đuổi hắn đi xem thửa ruộng ngoài thành trước. Lại nói đợi khi nào người tỉnh, thì thông báo với người, đi đến đó tìm hắn. Nhưng đến chiều người vẫn phải dành ra hơn nửa canh giờ, về sớm luyện đàn.”


Khương Tuyết Ninh tức thời không biết nói gì.


Nàng vẫn nhớ tối qua hắn nói sáng nay không cần phải tập đàn, để cho nàng ngủ nướng. Không ngờ, sáng không luyện, thì chiều luyện như cũ. Đúng là lời Tạ Cư An có thể nói, chuyện Tạ Cư An có thể làm.


Nhưng nàng cũng không có ý kiến gì.


Nghe Liên nhi nói Vệ Lương gặp Tạ Cư An, nàng cũng không nghĩ nhiều, ăn chút cháo rồi đi thăm Thẩm Chỉ Y, trêu chọc Thẩm Gia bé nhỏ đã biết bập bẹ ê a, sau đó mới gọi người chuẩn bị xe, xuất thành tìm Vệ Lương.


Khi nàng rời phủ, tin tức đã được truyền tới chỗ Tạ Nguy.


Kiếm Thư nói: “Ninh Nhị cô nương lại đi thăm công chúa trước khi ra ngoài.”


Tạ Nguy ngồi pha trà ở lương đình.


Đan quế trồng xung quanh đã thoang thoảng mùi hương.


Nghe xong hắn hơi cau mày, đáy mắt xẹt qua nét u ám mờ nhạt, nhưng lại hỏi bằng giọng bình thường: “Thẩm Chỉ Y không nói linh tinh với nàng chứ?”


Kiếm Thư lắc đầu: “Không hề.”


Lúc này Tạ Nguy mới rũ mắt, cầm lấy ấm trà, đổ nước đầu còn nóng lên nắp ấm tử sa.


Qua một lúc lại nói: “Nàng khá thông minh đấy. Trong thành đang loạn, lúc nào cũng lo lắng cho an nguy của công chúa.”


Kiếm Thư hiểu, chỉ đáp: “Vâng.”


Tạ Nguy không nói gì nữa, bình thản pha trà, dường như đang đợi người nào đó.


Khoảng gần nửa khắc sau, Đao Cầm dẫn người vào sân.


Tạ Nguy nắm chặt chung trà không, đứng trên bậc thềm của đình, đưa mắt nhìn.


Trương Già không mặc quan phục, một thân trường bào xanh tím than đơn giản, khuôn mặt nghiêm túc không có ý cười không khác mọi khi, giống như tùng bách rễ đâm sâu vào đá không lung lay trước gió mưa, cũng giống như vách núi đá sừng sững sương tuyết không thể làm thay đổi, khiến người ta cảm thấy vừa tĩnh lặng vừa ổn định.


Hắn có tính tình ra sao, gần như nhìn một cái là biết.


Không sợ hãi, cũng không che giấu, hai ba năm qua đi, vẫn là dáng vẻ ngay thẳng chính trực ấy.


Ngón tay thưởng thức chung trà siết chặt lại, rồi chậm rãi thả lỏng, Tạ Nguy từ từ đè ép nỗi lòng xuống, nhìn hắn đi đến gần, vờ như trông thấy người quen, cười nói: “Trương đại nhân từ kinh thành đến đây, Tạ mỗ bận bịu, không thể đích thân nghênh đón, chỉ phái người dưới trướng đi, mong đại nhân lượng thứ.”


Trương Già vốn là người trầm mặc ít nói, nghe lời này của Tạ Nguy nói xong, hiển nhiên càng có vẻ ít nói hơn.


Hơn nữa hắn và Tạ Nguy cũng không hề hợp nhau.


Lúc này hắn chỉ chắp tay, nói: “Triều đình có lệnh, ta đến truyền đạt mà thôi, Tạ thiếu sư nói quá rồi.”


Hắn vốn khởi thành từ kinh thành vào đêm qua, đáng lẽ sẽ đến Chân Định phủ khi bình minh mới lên, không ngờ lúc đang ở dịch trạm ngoài thành, lại bị một đám người chặn lại, không cho đi.


Người đứng đầu là Đao Cầm bên cạnh Tạ Nguy.


Nói rằng tiên sinh của bọn họ đã nghe tin hắn đại giá quang lâm, vì tình hình hỗn loạn nên đặc biệt phái người tới sớm tiếp ứng, tránh cho về sau xảy ra chuyện, bị triều đình trách phạt “trảm lai sứ” (giết sứ thần). Nhưng Tạ Nguy cũng bận, e là phải để hắn đợi ít lâu.


Vì thế lại không để hắn vào thành.


Đợi đến gần trưa, người của Chân Định phủ đến nói gì đó với Đao Cầm, bấy giờ mới lại xuất phát, tới đây gặp Tạ Nguy.


Tạ Nguy dò xét hắn, nói: “Ban đầu nghe nói, ta còn tưởng triều đình mất trí rồi. Trương đại nhân vừa không ở trong Lễ bộ, vừa không ở trong Hồng Lư tự, là một Hình bộ thị lang hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này mà thôi, hơn nữa còn không giỏi ăn nói, hoàng đế phái ngươi đến làm thuyết khách, đúng là ý tưởng độc đáo, khiến người ta phải kinh ngạc.”


Trong lời nói có ẩn chứa ý thăm dò.


Hai tay Trương Già giấu trong ống tay áo dài rộng rũ xuống, không vòng vo, chỉ nói: “Bọn họ cho rằng tại hạ và thiếu sư cùng hợp lực trong chiến dịch Thông Châu, lại có qua lại với Ninh Nhị cô nương, cho nên ta là người thích hợp nhất.”


Khi Tạ Cư An nghe “chiến dịch Thông Châu” thì không có cảm giác gì, nhưng nghe đến ba chữ “có qua lại”, không hiểu vì sao chỉ cảm thấy từng luồng mùi chua của ghen tuông tuôn ra ngoài.


Hắn cười khẩy: “Đáng tiếc triều đình nghĩ sai rồi.”


Trường Già và hắn không phải là đồng liêu cùng tiễu trừ Thiên Giáo gì cả, thậm chí lúc ở Thông Châu đã không hợp nhau rồi, nói cách khác, hắn rất không thích người này.


Trương Già không nói gì.


Tạ Nguy lại nói: “Tới làm thuyết khách, phải có quân bài gì chứ. Quân bài triều đình đưa ra là gì?”


Trương Già đáp: “Khương phủ”.


Ai cũng biết, mặc kệ là thật hay giả, Tạ Nguy tự xưng với với người ngoài mình xuất thân từ Tạ thị Kim Lăng, sau khi một mình lên kinh, trong phủ từ trên xuống dưới chỉ có mình hắn họ Tạ, không thân thích không bạn bè.


Nhưng thông tin của Khương Tuyết Ninh bên cạnh hắn lại không khó dò.


Suy đi tính lại, triều đình muốn khống chế Khương phủ trước, làm con tốt thí, lấy đó cản trở Tạ Nguy, là chuyện rất bình thường.


Hắn nghĩ đến cuồn cuộn sóng ngầm trong triều đình gần đây, nói: “Khương đại nhân đã gần nửa tháng không lên triều, trong ngoài Khương phủ đều không thể tùy ý xuất nhập, đến đầu bếp đi mua rau cũng phải soát ba bốn lần mới cho ra, tuy chưa bố cáo giam lỏng, nhưng thực chất cũng không khác gì.”


Tạ Nguy nghe xong chỉ cảm thấy thật nực cười.


Hắn xoay chung trà bằng sứ màu trắng trong tay một vòng, rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, giữa hàng lông mày không có chút thương cảm nào, trái lại còn rất vui vẻ hứng thú: “Thế thì vừa tốt, mấy ngày gần đây ta cứ nhớ lại bao thiệt thòi Ninh Nhị phải chịu những năm trước, bọn họ gặp xui xẻo, về sau ta đỡ phải đi tìm riêng bọn họ để xả giận.”


Trương Già nhìn hắn.


Tạ Nguy hoàn toàn không nhận ra lời mình nói quá đáng thế nào, cũng không né tránh ánh mắt hắn, thậm chí còn quay đầu nói với hắn: “Tính ra, năm đó Trương đại nhân lọt vào mắt xanh của Khương Bá Du, mà ta và ông ấy cũng coi như là bạn cũ. Trương đại nhân về kinh, nếu không ngại thì xin chuyển lời giúp Tạ mỗ, dặn ông ấy không cần quá lo lắng, ta nuôi Ninh Nhị rất tốt.”


Lời nói ra hết, không khỏi nhuốm vẻ tàn ác.


Rõ ràng chưa được mấy câu, hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, chỉ nói: “Tạ mỗ và Yến thế tử vốn là đưa công chúa về kinh, giương lá cờ cần vương mà thôi, mong Trương đại nhân trở về cứ báo cáo đúng sự thật, qua vài ngày nữa, đại quân nghỉ ngơi xong, nhất định sẽ một đòn diệt sạch Thiên Giáo, cứu triều đình khỏi nguy nan, diệt phản loạn trong Tử Cấm thành.”


Đây là thẳng thừng ra lệnh đuổi khách.


Trương Già không thể không nghe ra.


Song theo ý của Thẩm Lang, phái hắn tới du thuyết, vốn cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Có gặp Tạ Nguy và Yến Lâm hay không, cuối cùng bàn bạc thế nào, không quá quan trọng.


Một cơn gió thu thổi tới.


Những đám mây đen lớn nặng nề kéo đến trên bầu trời vốn được phủ chút mây trắng, ánh nắng mặt trời đang lười nhác chiếu trước bậc thềm cũng vì thế trở nên ảm đạm đôi phần.


Hình như sắp mưa rồi.


Hắn đứng dưới đình, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này nơi này nhưng lại nhớ đến lúc đó nơi đó.


Tuy nhiên hạ đã qua.


Một trận mưa thu đem tới cái lạnh, trong sân này càng không thể bằng sơn trang tránh nóng năm đó khắp hồ nở đầy lá sen hoa sen.


Bây giờ, hắn nên hành lễ với Tạ Nguy, sau đó cáo từ.


Nhưng khi sắp quay người, hắn lại dừng bước.


Mí mắt mỏng nâng lên, ẩn chứa sự sắc bén không hề thuần thục, Trương Già nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nói: “Thẩm Lang phái ta đến du thuyết là giả, âm thầm gặp công chúa là thật, ngoài ra còn đưa một vật cho công chúa nữa.”


Con ngươi Tạ Nguy thình lình co rút.


Nhưng Trương Già không nói gì thêm, chỉ chắp tay với hắn, quay người bước xuống bậc thềm, đi thẳng đến gặp Thẩm Chỉ Y.


Đao Cầm và Kiếm Thư đứng bên cạnh, đều rất kinh ngạc.


Lúc trước ở Hân Châu, Chu Dần Chi tới, cũng từng đưa một vật cho trưởng công chúa điện hạ.


Tạ Nguy biết.


Tuy nhiên một là nàng từng có ơn với Khương Tuyết Ninh, hai là vẫn còn giá trị lợi dụng, nên hắn không phái người đi điều tra xem rốt cuộc đó là vật gì, Thẩm Chỉ Y cũng không có động tĩnh bất thường nào.


Bây giờ lại có thêm Trương Già…


Nhưng chuyện vốn nên che giấu, sao hắn lại nói thẳng cho Tạ Nguy như vậy?


Kiếm Thư cau mày: “Có nên phái người cản hắn lại không ạ?”


Tạ Nguy nhớ lại lúc trước, khi ở Thông Châu, bức mật thư dùng thân phận Độ Quân viết cho Thiên Giáo mà hắn sai Đao Cầm và Kiếm Thư đi tìm bỗng biến mất, sau đó lại xuất hiện trong tay Trương Già, nhưng Trương Già không hề lấy thứ này làm điều kiện gì, chỉ trả lại cho Tạ Nguy.


Giờ lại nhắc đến chuyện Thẩm Chỉ Y…


Cả hắn và Trương Già đều biết rõ bọn họ không có tiếng nói chung. Hắn không cho rằng người độc lai độc vãng không hoà nhập như vậy sẽ kết bè kết phái đứng về phía mình. Trên thực tế, khi Trương Già đưa trả bức mật hàm cho hắn, hắn đã định giết Trương Già.


Nhưng dù sao lúc trước Trương Già cũng là người trong lòng Ninh Nhị…


Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Tạ Nguy càng mím chặt hơn, khuôn mặt nhuốm màu băng giá, cuối cùng đè ép xuống cảm xúc đang dâng trào, nói: “Không cần.”


Bản thân chuyện này không đáng sợ.


Không biết có chuyện này diễn ra mới đáng sợ.


Thấy bầu trời âm u như sắp mưa làm hắn càng phiền muộn hơn, dứt khoát phất tay áo bước đi, dặn dò: “Đợi gặp Thẩm Chỉ Y xong, thì giục hắn nhanh chóng rời khỏi đây, không được để hắn ở lại trong thành lâu hơn dù chỉ một khắc!”


Đao Cầm và Kiếm Thư theo hắn nhiều năm, huống hồ từ sáng nay đã bắt đầu làm việc, sao có thể không nghe ra nỗi sợ thực sự của hắn đằng sau lời nói này là gì chứ?


Khó khăn lắm mới tách được Ninh Nhị cô nương ra.


Nếu để hai người họ gặp nhau…


Hai người tình trong như đã, mặt ngoài còn e.


Tạ Nguy về phòng, vì tâm trạng không ổn định nên lấy một cuốn đạo kinh ra đọc, sau khi tĩnh lại được một chút thì nghe thấy âm thanh tí tách vang lên ngoài cửa sổ, trời đã thực sự đổ mưa.


Lá thu ngả vàng rơi, sao tiêu điều lạnh lẽo.


Tuy nhiên đọc được một lúc, tâm trạng bồn chồn của hắn được gột rửa sạch sẽ, lúc này liền nhớ ra chốc nữa Ninh Nhị về còn phải luyện đàn, hắn bèn bỏ cuốn đạo kinh trong tay xuống, lấy cây đàn đang treo trên tường, tháo túi đàn, cẩn thận chỉnh lại dây.


Hôm qua khi hắn nghe Ninh Nhị đàn, phát hiện có một dây hơi chùng, tuy tiếng đàn đánh lên chỉ sai lệch một chút, nhưng ngày nào còn chưa chỉnh, thì ngày đó vẫn sẽ lệch thêm một chút này, về sau không biết sẽ lệch đến mức nào.


Ngón tay thon dài vặn dây đàn dần căng lên.


Tạ Nguy nghĩ, trời đã mưa, vậy thì kẻ lừa gạt bé nhỏ kia cũng sẽ không bận bịu ngoài ruộng với Vệ Lương nữa, có lẽ sẽ sớm trở về, ngón tay hắn ngừng lại, dặn Kiếm Thư: “Bên ngoài mưa to gió lạnh, dặn phòng bếp làm trước bát canh gừng xua hàn khí.”


Kiếm Thư tuân lệnh đi.


Nhưng lúc quay về, thần thái lại không đúng lắm.


Tạ Nguy đứng bên bàn để đàn, một tay đỡ nghiêng đàn, hắn vừa chỉnh xong một dây, phẩy tay gẩy nhẹ, tiếng đàn rung ngân, khoé môi hắn hiện lên ý cười.


Nhưng đàn mua, rốt cuộc vẫn không thể hài lòng như tự mình làm.


Đợi sau này nhàn rỗi, nên làm cho Ninh Nhị một cây.


Hắn thấy Kiếm Thư trở lại, thuận miệng hỏi: “Nàng ấy về rồi à?”


Kiếm Thư khuỵu gối nửa quỳ: “Vì trời mưa nên Ninh Nhị cô nương về sớm một chút, xe đi đến cổng thành, vừa vặn gặp Trương đại nhân, nàng… tất cả là do thuộc hạ không làm được việc!”


Hắn gục đầu không dám ngẩng lên.


Thậm chí còn không dám nói chính xác sự việc.


Khoé môi cong của Tạ Nguy đông cứng trong giây lát, sau đó từ từ chậm rãi hạ xuống, như trang giấy màu thả vào trong nước, dần bị phai đi, trở nên bình tĩnh lạ thường, cũng để lại màu đen trắng khiến người ta sợ hãi lạ thường.


Nhưng hắn lại không khiển trách bọn họ.


Ánh mắt dừng tại dây đàn như còn đang rung lên, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ninh Nhị đi tìm hắn rồi, phải không?”


Kiếm Thư cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có: “Tiên sinh…”


Như có một nỗi đau xuyên tim đánh thẳng vào, ngón tay Tạ Nguy đặt trên đàn dần cuộn chặt, cuối cùng không kìm được sự tàn bạo chôn sâu, hắn cụp mắt, đập cây đàn vào cạnh bàn.


“Rầm” một tiếng vang lên.


Đàn đã nát, dây đã đứt.


Hắn chỉ yên lặng đứng nhìn với vẻ mặt lạnh tanh.


Ngón tay dài buông thõng bên thân người, một dòng máu ngoằn ngoèo chảy xuống từ miệng vết thương nơi bị mảnh gỗ cứa rách da.


Ngoài cửa sổ bất chợt rả rích tiếng mưa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương