Khôn Ninh
-
Chương 236: Yêu nương
Trung tuần tháng tám, Thiên Giáo đánh vào Trực Lệ, thuộc nơi Bảo Định phủ trú quân, “Cần vương chi sư” thì theo sát phía sau, thu được Chân Định phủ mà Thiên Giáo tốn bao công sức đánh hạ.
Bảo Định cách kinh thành chưa đến nửa ngày ra roi thúc ngựa.
Chân Định ở đông nam Bảo Định, cách kinh thành xa hơn một chút, nhưng cũng chỉ cách Bảo Định chưa đến nửa ngày đường.
Lúc mấy người Yến Lâm dẫn binh đến Chân Định, nghĩa quân Thiên Giáo đóng quân trong thành căn bản không chống chọi nổi tấn công, vốn đã là quân mỏi ngựa mệt, vừa đánh với triều đình còn chưa kịp thở một hơi đã nghênh chiến quân Hân Châu, quân Hoàng Châu, sao có nổi chút sức phản kháng?
Chưa đến hai canh giờ đã mở cổng thành đầu hàng.
Vào trong thành, xung quanh đều là tai hoạ sau chiến tranh, mặt đất bừa bộn, khắp nơi hoang tàn.
Vạn Hưu Tử cũng không phải nhân vật tốt bụng dễ chung sống gì cho cam, biết rõ nếu bản thân dựng lại thủ mỗi thành trì đã đánh hạ, ắt sẽ đứng trước tình trạng trước có sói sau có hổ, gặp thế tấn công từ hai phía Tạ Nguy cùng triều đình, đến lúc đó càng không còn cơ hội sống sót.
Cho nên hai tháng gần đây, lại nghĩ ra vài biện pháp làm “suy yếu” Tạ Nguy.
Tỉ như đi vào thành liền đốt giết cướp đoạt, vét sạch gia tài của hương thân quan liêu phú hộ, được thì mang đi, không được thì thiêu huỷ, kkhông muốn để lại cho Tạ Nguy dù là chút lương thảo. Thậm chí nếu trong thành còn có thanh niên trai tráng, thì hoặc cưỡng ép vào nghĩa quân, sung làm vật hy sinh cho lần công thành tiếp theo, hoặc là giết tại chỗ, tránh cho họ gia nhập phe quân Hân Châu.
Cho nên những nơi nghĩa quân Thiên Giáo đi qua, mười thành thì chín thành trống không.
Giai đoạn trước là bị Vạn Hưu Tử hạ lệnh cướp bóc kiểm kê, sau đó là dân chúng tranh thủ trước lúc giao chiến đã trốn đi hết, tránh nguy nan, chờ khi “cần vương chi sư” của Yến Lâm tướng quân đến mới về thành.
So sánh hai vị tướng…
Vạn Hưu Tử là ma quỷ, Tạ Cư An là thánh hiền;
Quân khởi nghĩa là tội phạm, quân Hân Châu là vương sư.
Nhưng ai biết được người đứng sau thúc đẩy hết thảy căn bản lại chính là “Vương sư”, là “thánh hiền”?
Yến Lâm lãnh binh tác chiến, Tạ Nguy mưu tính đại cục, Lữ Hiển sắp xếp lương thảo. Đương nhiên ở đây không thiếu một phần sức của Khương Tuyết Ninh, dù sao từ lúc tiếp quản phía nam từ tay Thiên Giáo, một vùng làm ăn Thục Trung cùng Giang Nam tự nhiên lấy được về, cho dù Chu Dần Chi trộm tín vật đi, thế nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là cướp mười mấy vạn lượng bạc cất giữ trong tiền trang.
Tiền là vật chết, người sai sử được tiền mới hạn hữu.
Nàng không hề nhàn rỗi, đọc đường đều đi sau quân, kéo cả Vệ Lương không tham gia khoa cử theo. Mỗi khi đến một thành, nhất định sẽ hỏi dân sinh trước, nhập gia tuỳ tục, bố trí dân nuôi tằm, có tác dụng trấn an bách tính rất lớn.
Có điều ấy à…
Kiếm Thư nắm chặt trong tay lá thư từ kinh thành tới, đi về phía trước, nhớ tới vị Vệ Lương Vệ công tử ngốc ngốc ngơ ngơ kia, không khỏi nhẹ nhàng nhếch miệng. Cũng không phải hắn có ý kiến gì với Vệ công tử, trên thực tế vị công tử chỉ cảm thấy hứng thú với trồng trọt này, làm nhiều việc lại không hề ra vẻ, còn được hảo cảm từ rất nhiều người.
Nhưng tệ cũng tệ ở đây.
Ai bảo hắn là thủ hạ của Ninh Nhị cô nương chứ?
Dáng dấp nhu thuận, cứ đi theo Ninh Nhị cô nương, nói chuyện cũng được. Có một lần, tiên sinh nhà mình nhìn hai người này cầm khoai lang trong tay ngồi xổm ngoài ruộng đến trưa, sắc mặt quả thực đen như đáy nồi.
Hết lần này tới lần khác người này còn nghe không hiểu tiếng người.
Lần nào đó, Ninh Nhị cô nương không ở đó, đúng lúc tiên sinh gặp hắn, giữ hắn lại ngồi xuống uống trà, tốn dăm câu vài lời thức tỉnh hắn. Vệ Lương cứ ngây ra nghe chẳng hiểu gì, hơn nữa đã không thông chút đạo lý đối nhân xử thế nào, còn hơi mù mờ hỏi lại: “Đông gia cô nương không thể cùng đi sao? Nhưng nàng quản tiền, mọi người đều thích nàng, mọi chuyện đều cần nàng gật đầu, dù sao cũng phải đi xem thử mới biết mà. Đâu thể cách sổ sách mà giải quyết chuyện, trồng trọt được?”
Vậy e là ngày tâm trạng tiên sinh nhà mình tệ nhất.
Ngay cả Ninh Nhị cô nương ngày hôm sau cũng gặp xui xẻo. Lúc học đàn mất tập trung, còn thuận mồm nhắc đến Vệ Lương một tiếng, bị tiên sinh vớ lấy thước đánh vào lòng bàn tay, vừa khóc vừa kêu, kết quả vẫn không hiểu tại sao hôm đó tiên sinh nóng tính thế.
Kiếm Thư thấy điệu bộ tiên sinh nhà mình ghen tương dữ dội như thế trong thầm lặng, cũng cảm thấy sau cổ phát lạnh, nhưng không dám nói gì thêm.
Cũng may tiên sinh nắm chắc.
Ghen tương cũng chỉ nhất thời thôi.
Dù sao Ninh Nhị cô nương và Vệ Lương công tử trước kia hoàn toàn trong sạch, không hề có gì thật, chỉ một lòng trồng trọt mà thôi, tiên sinh có không vui đến mấy cũng phải nhịn.
Lúc này bên trong nha môn tri phủ Chân Định phủ, đã sớm đổi thành người của quân Hân Châu, giương mắt thấy trong đình viện đều là binh sĩ mặc khôi giáp đang đi lại.
Tri phủ ban đầu đã bị Vạn Hưu Tử chặt đầu lúc Thiên Giáo vào thành trước đó, quan lại còn lại cũng giết hơn phân nửa, những người không chết còn lại đều đã chạy trốn sạch.
Cho nên nha môn liền trống không.
Vừa vặn để mấy người Tạ Nguy Yến Lâm ở.
Sân viện của Ninh Nhị cô nương đương nhiên là tốt nhất trong cả toà phủ đệ.
Nay đã vào thu, lá phong nhuốm đỏ.
Trên hành lang có tiếng đàn bay bổng như tiếng suối reo, đã xem như nắm được phương pháp, dần dần có cảm giác thuận buồm xuôi gió.
Kiếm Thư ở bên ngoài nghe, cũng không nhịn được cười lên, chỉ là lúc cúi đầu nhìn thấy phong thư trong tay, khuôn mặt lại từ từ lạnh lùng nghiêm túc trở lại.
Hắn đi vào trong viện.
Khung cửa sổ trong viện mở ra, Khương Tuyết Ninh ngồi trước bàn, tay tuỳ ý vuốt ve chơi đùa trên dây đàn, Tạ Nguy đứng bên cạnh nàng, lặng im nhìn, nghe.
Đánh hết một khúc, nàng thở phào một hơi, ngay sau đó liền vui mừng nhướng mày, quay đầu lại nói: “Thế nào? Lần này đàn đúng hết toàn bộ rồi đúng chứ? Vậy nửa canh giờ kế tiếp ta nghỉ ngơi đây nhé.”
Tạ Nguy nghe vậy khóe miệng giật giật.
Ánh mắt lạnh nhạt của hắn lướt qua ánh mắt chứa đầy mong đợi của nàng, dù trong lòng biết tuy nàng nói đánh cược với mình, gì mà đàn đúng bài này sẽ xem như nàng đàn được rồi, nửa canh giờ tiếp theo có thể nghỉ ngơi, thực ra là bàn điều kiện, muốn trộm lười.
Chẳng qua còn nhiều thời gian.
Một ngày học không được thì sẽ tiếp tục học một ngày nữa, đồ ngốc Ninh Nhị này tuyệt đối không hiểu.
Hắn cũng không làm khó nàng, cười lên nói: “Vậy hôm nay luyện đến đây thôi.”
Từ chuyện Thiên Giáo lần trước, Ninh Nhị nói được làm được, thật sự theo hắn học đàn. Mấy tháng nay, nếu gặp hôm nào không có chiến sự, hắn không đi thương nghị trù mưu, nàng không bận sắp xếp chuyện làm ăn, sẽ ở lỳ trong phòng, một người dạy đàn, một người học.
Có điều, cái miệng Ninh Nhị là quỷ lừa gạt.
Thiên tính nàng không hề thích yên tĩnh, ở trong phòng rất mỏi mệt, ra được khỏi cửa sẽ lại nhảy nhót tưng bừng. Nói là muốn học đàn, sau này có thể đàn cho hắn nghe. Học thì thật sự học rồi, tiến bộ cũng thật sự có, nhưng không ngồi yên được cho lắm, ngồi đó nửa canh giờ toàn thân sẽ khó chịu, muốn nhảy trái nhảy phải, giờ trò lười biếng.
Từ trước đến nay Tạ Nguy là nghiêm sư, nếu đổi lại là thư đồng học đàn trong Phụng Thần điện năm đó, đã sớm vớ thước quất nàng.
Nhưng nay…
Nàng không luyện đàn, hắn tức giận; nàng cực khổ luyện, hắn lại đau lòng.
Rõ ràng bảo Kiếm Thư chuẩn bị hai thanh thước, nhưng tới bây giờ hai thanh đều còn mới tinh, đừng nói đánh gãy, vết hằn bên trên còn không có mấy đâu!
Khương Tuyết Ninh không biết Tạ Nguy nghĩ thế nào, chỉ cảm thấy người này càng ngày càng dễ nói chuyện.
Trong khoảng thời gian này nàng cũng không phải không muốn luyện đàn.
Dù sao lúc hứa hẹn với Tạ Cư An, nàng thật sự nghiêm túc. Chỉ là mắt thấy chiến sự khuếch trương, sắp đánh đến kinh thành, từng chuyện năm xưa trôi nổi rõ ràng trong đầu. Luyện đàn trong khi tâm không yên như thế e là làm nhiều công ít, chẳng bằng chờ lúc nào tâm tư thanh tịnh luyện tiếp, cho nên mới giớ trò lười biếng với hắn.
Ngồi lâu, cổ đau mỏi.
Nàng thở dài một hơi, không nhịn được xoay xoay đầu.
Tạ Nguy đứng sau lưng nàng, thấy thế liền cười, đưa tay tới phủ lên phần gáy nàng, ngón tay thon dài dùng sức từng chút từng chút xoa bóp cho nàng: “Với điệu bộ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của nàng, chỉ sợ học đến bảy tám mươi tuổi cũng chưa chắc được bảy tám phần của ta, mới chút canh giờ đã mệt rồi…”
Khương Tuyết Ninh liếc hắn.
Chẳng qua lúc quay đầu lại, liếc mắt liền nhìn thấy Kiếm Thư đến ngoài cửa, đồng thời cũng nhìn thấy sắc mặt hắn, nụ cười nhẹ nhõm trên mặt liền từ từ thu lại, chỉ hỏi: “Tin tức đến rồi?”
Kiếm Thư đi vào, dâng lá thư kia lên.
Hắn khom người nói: “Có Định Phi công tử giúp đỡ, Đao Cầm đã đưa được người bình an ra khỏi thành, đêm nay sẽ đến Chân Định.”
Khương Tuyết Ninh nhận lá thư này, mở ra xem, mặt không thay đổi ngồi hồi lâu, mới ngước mắt nhìn ra lá đỏ ngoài cửa sổ, nói với Tạ Nguy: “Vừa chớp mắt, đã lại thu đến muôn hoa tàn rồi…”
*
Hiếm khi Chu Dần Chi không muốn cưỡi ngựa, cũng không muốn ngồi kiệu, chỉ chắp tay sau lưng, đi bộ trên đường hồi phủ.
Từng hình ảnh lúc nghị sự trong triều lại lướt qua đầu.
Rõ ràng hôm nay vừa được nhậm chức Cửu Môn Đề Đốc, nhưng phần mình lãnh binh cảnh vệ kinh thành cùng Định Quốc công Tiêu Viễn, có thể nói chỉ cách vị trí bề tôi cao nhất ấy một bước, nhưng hắn lại không hề vui mừng chút nào.
Triều đình giờ đây lại rơi vào cục diện như vậy, là điều bất kể thế nào hắn cũng không nghĩ tới.
Từ khi trở về từ Hân Châu, Tiêu Xu nở mày nở mặt, Thẩm Lang cũng rất tán thưởng hắn, vốn cho rằng mặc dù nặng tay với Vưu Phương Ngâm, xem như đắc tội Khương Tuyết Ninh, nhưng làm chuyện này cũng không tính là thua thiệt.
Nhưng ai ngờ, còn chưa vui được mấy ngày, Thiên Giáo đã làm phản.
Ngay sau đó chính là thế cục loạn lạc như hiện tại.
Từng đến Hân Châu, cũng biết đầu đuôi việc tiến đánh Thát Đát, đương nhiên hắn sẽ không tưởng rằng hai người Tạ – Yến thật sự là cần vương chi sư, là người lương thiện, như những quyền quý ngây thơ trong kinh thành.
Có điều không ai dám nói rõ ràng chân tướng ra.
Cùng với việc Thiên Giáo đánh càng lúc càng gần, nguy hiểm mà kinh thành đối mặt cũng càng ngày càng nặng nề, đừng nói đến tiếng xấu của Thiên Giáo bên ngoài, trong thành có rất nhiều nhà huân quý cũng sắp không ngồi yên nổi nữa, có người âm thầm tính toán muốn chạy trước tránh bão, có người thậm chí bắt đầu nghĩ đến việc đầu hàng địch.
Sao Thẩm Lang mặc kệ cho được?
Gần đây Cẩm Y Vệ âm thầm bắt không ít người muốn trốn đi, nhốt hết vào nhà giam, thậm chí thẳng thừng ám sát.
Hiện tại không đề cập tới “Cần vương chi sư” của hai người Tạ – Yến, còn có thể ổn định thế cục kinh thành, nếu nói rõ chuyện này cho tất cả mọi người, thì kinh thành quả thực không cần công cũng tự phá.
Dù sao ai mà tin nổi… tòa thành trì lẻ loi trơ trọi này có thể ngăn cản được nghĩa quân Thiên Giáo cũng hai người Tạ – Yến hợp lại tấn công?
Theo Chu Dần Chi thấy, triều đình bây giờ, giống như một quả trứng treo sợi tóc, lúc nào cũng có thể rơi xuống nát như vì một cơn gió thoảng!
Quân đóng Thông Châu, cấm vệ hoàng thành.
Tổng cộng cũng chỉ có bấy nhiêu người, trận này thật sự có thể chống chọi nổi sao?
Lại nhớ đến Hoàng đế hôm nay, còn đơn độc giữ lại Trương Già khó chơi kia để nói chuyện, tựa như có chuyện gì bàn giao, nhưng lại không gọi quần thần dự thính, thực sự không tầm thường.
Hắn dần thấy bực bội, ngẩng đầu lên thấy đã đến cửa phủ.
Phủ đệ mới xây vốn dĩ chiếm diện tích cực lớn, trang trí rường cột chạm trổ, từ sau khi cưới Trần Thục Nghi về, tăng thêm hơn trăm tôi tớ, san hô ngọc thụ, vàng bạc châu ngọc, rất hào hoa xa xỉ.
Chỉ là giờ phút này hắn cũng không có tâm trạng nhìn thêm.
Dừng bước trong đình viện một lát, Chu Dần Chi nhớ lại dáng vẻ gồng lên của Trần Thục Nghi, cảm thấy chán ghét, dứt khoát chuyển hướng qua cửa thùy hoa đi đến tây viện.
Trước kia bên ngoài đều có nha hoàn chờ đợi.
Nhưng hôm nay không biết sao, bên ngoài không ai thì cũng thôi đi, bên trong càng không có chút âm thanh nào.
Nhất thời, Chu Dần Chi thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng cũng không quá để ý.
Ngay lúc bước chân hắn sắp vượt qua ngưỡng cửa, lại trông thấy một chậu hoa cúc kim hoàng long trảo trước đó còn chăm sóc rất tốt đã đổ xuống đất, trong lòng lập tức run lên, bỗng nhiên xuất hiện mấy phần dự cảm chẳng lành.
Bước vội vào trong, lọt vào tầm mắt là tất cả nha hoàn đều bị bịt miệng trói lại bên chân tường!
Mí mắt Chu Dần Chi nảy lên, lập tức ấn đao bên hông, vọt vào.
Trong giọng nói hắn ẩn giấu mấy phần sợ hãi: “Yêu Nương…”
Trong phòng trống không.
Trên mặt đất còn đánh rơi một bộ y phục hài nhi chưa thêu xong.
Một phong thư lẳng lặng đặt trên bàn.
*
Về đêm, trên hành lang đã treo đèn lồng.
Ánh nến trong phòng lay động mấy phần vì gió thổi vào.
Khuôn mặt Khương Tuyết Ninh đoan chính thanh nhã, cũng bởi vậy lập lòe không yên.
Đao Cầm đã đi kinh thành mấy tháng, rốt cuộc cũng trở về, hơn nữa còn đưa một nữ nhân về, một nữ nhân đang hoài thai.
Dung nhan thanh tú, mặt mày e lệ.
So với lần đầu Khương Tuyết Ninh nhìn thấy nàng vào mấy năm trước, làn da đã mịn màng trắng trẻo hơn không ít, áo vải trên người cũng đổi thành tơ lụa, ngũ quan vẫn nhu hòa ấm áp lương thiện, giờ phút này vì ánh mắt sâu sắc của Khương Tuyết Ninh dò xét, càng lộ ra mấy phần sợ hãi, không khỏi khẽ khàng đưa tay che bụng mình.
Nơi đó hơi nhô lên.
Yêu Nương đã mang thai hơn sáu tháng.
Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh chưa bao giờ gặp nàng. Đời này, cũng chỉ có duyên gặp mặt hai lần.
Nếu không phải vì Chu Dần Chi, e rằng nàng còn không nhớ được cả tên Yêu Nương.
Khương Tuyết Ninh chẳng hiểu sao lại cười lên, đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy một ít tóc rủ xuống của nàng, suy tư xem rốt cuộc nữ nhân này có thể phát huy công dụng bao lớn, chỉ chậm rãi nói: “Đừng căng thẳng, người ta muốn giết không phải ngươi.”
Nàng không nói lời này còn tốt, vừa nói ra, sắc mặt Yêu Nương gần như trắng bệch ngay lập tức.
Đương nhiên Yêu Nương còn nhớ rõ Khương Tuyết Ninh.
Sao đại nhân nhà mình có thể phất lên, nàng năm đó đều rõ mười mươi. Sau đó đại nhân đi Hân Châu một chuyến, mấy ngày vừa về nôn nóng bất an, cứ sau nửa đêm lại không ngủ được. Giờ đây, cô nương đó trở về rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook