Khơi Lửa Khắp Chốn
C22: Chúc ngủ ngon mặt trăng của em

Từ trường Trần Cảnh Hòa đến trường Châu Y mất một tiếng, một tiếng này, trong lòng Trần Cảnh Hòa không ngừng giãy dụa.

Gặp chị ấy rồi thì nói gì đây?

Nói mình nhớ cô sao? Nói mình đang nghiêm túc học tập, nói cho cô biết mình có thể thi đậu cùng một trường đại học với cô?

Thấy được người là tốt rồi, đừng để cô phát hiện ra mình.

Thấy mặt là tốt rồi.

Trần Cảnh Hòa chưa từng tới ngôi trường này, đây là nơi Châu Y gắn bó hơn nửa thời gian, nhưng đối với cậu mà nói nó hoàn toàn là một nơi xa lạ.

Nỗi sợ hãi và mờ mịt không nói nên lời đè nặng trong lòng cậu.

Nhưng cậu muốn gặp Châu Y.

Cậu là du khách đã bôn ba hàng ngàn dặm, là người kiên định với chủ nghĩa Châu Y.

Trần Cảnh Hòa không biết đi đâu, trước đó Châu Y có nói với cậu là tháng này cô phải tập luyện cho tiệc mừng năm mới vào tháng 12. Nhưng cậu không biết nó ở chỗ nào, chỉ có thể lang thang trong vô định.

Gió lạnh chui qua khe hở của áo khoác đồng phục, Trần Cảnh Hòa lạnh đến môi cũng trắng bệch, người đi đường nhìn cậu rồi lại tiếp tục bước đi. Cậu nhìn ngọn đèn đêm trên đỉnh đầu, thế cũng tốt, nói không chừng nhìn thấy rồi sẽ càng thêm nhớ nhung, chi bằng đừng nhìn.


Hoá ra đây là nơi Châu Y ngẩng đầu ngắm trăng, coi như cậu đến đây ngắm trăng một lúc đi.

Cậu nhìn thật lâu thật lâu, ánh mắt chua xót, sau gáy tê mỏi.

Chúc ngủ ngon, mặt trăng của em.

Trần Cảnh Hòa mặc niệm trong lòng.

Cậu cô đơn đi lại trên sân trường rộng lớn, từng bước từng bước rời xa nơi trang trọng vội vã này, nhưng vừa quay người lại, giọng nói quen thuộc đã gọi cậu dừng chân.

“Trần Cảnh Hòa?”

Là Châu Y.

Châu Y rất vui vẻ, chạy hai ba bước đến bên cạnh Trần Cảnh Hòa: “Là em thật nè? Bạn cùng phòng của chị vừa quay về nói có gặp một học sinh cấp ba trên đường, nói đồng phục trường họ rất đẹp. Kết quả hỏi ra mới biết là đồng phục trường chúng ta, chị đoán có thể là em tới, không ngờ lại là em thật!”

“Sao em tới mà không nói trước với chị, có lạnh không?” Châu Y kéo tay cậu, phát hiện tay người này gần như không có chút độ ấm nào. Lạnh đến mức Châu Y không nhịn được run rẩy, nhưng vẫn không buông tay, lẩm bẩm nhét vào trong túi áo mình.

“Sao không nói chuyện, do lạnh quá sao?” Châu Y kéo Trần Cảnh Hòa chạy đi: “Trước cổng trường chị có 7-11(*), mua cho em lẩu oden làm ấm người. Đúng là ngốc muốn chết, trước khi đến sao không nói với chị một tiếng. Ngốc chết đi được, ngốc chết đi được!”

(*) Chuỗi cửa hàng tiện lợi quốc tế

Trần Cảnh Hòa muốn ôm Châu Y, nhưng cả người cậu đều lạnh run, cậu không nỡ.

Vào 7-11, sắc mặt Trần Cảnh Hòa tốt hơn nhiều rồi, thân thể cũng dần có nhiệt độ, nhưng Châu Y vẫn không buông tay cậu ra, chỉ vào nồi đồ ăn lớn nóng hôi hổi: “Muốn ăn cái gì nào, chị mua cho em.”

“Đều được ạ.” Cổ họng cậu hơi khàn, còn hơi ngứa, muốn ho khan.

Châu Y chọn mấy món, lại mua thêm socola, kéo Trần Cảnh Hòa ngồi xuống bên cửa sổ.

“Uống ngụm canh trước đi.” Châu Y đẩy hộp lẩu oden đã nấu tới trước mặt Trần Cảnh Hòa, tiếp tục mở gói socola ra: “Buổi tối không còn gì ăn nữa rồi, chỉ có thể ăn linh tinh lót dạ thôi.”

Canh vừa mới múc ra, hơi nóng, Trần Cảnh Hòa dán sát vào mép hộp nhựa, nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Bảo em uống một ngụm em thật sự chỉ uống một ngụm à? Đúng là ngốc muốn chết, uổng cho em thành tích tốt như vậy, năng lực lý giải không đạt!”

“Hơi nóng.”


Đây là câu thứ hai Trần Cảnh Hòa nói, mang theo chút giọng mũi, nghe như đang làm nũng.

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh, hốc mắt hồng hồng, khí lạnh tỏa ra lúc mới gặp đang chậm rãi tiêu tán, bàn tay đã ấm lên, hơi ấm truyền khắp toàn thân.

Châu Y cũng đau lòng vì Trần Cảnh Hòa bị lạnh, giọng nói mềm mại: “Vậy thổi một cái rồi lại uống.”

Châu Y không mua nhiều lẩu oden lắm, hai viên thịt, một miếng măng tây, còn có một củ cải. Sau khi cậu ăn hết tất cả, cả người đều nóng lên, Châu Y ở một bên nhìn cậu ăn xong mới nói.

“Hôm nay nghỉ tiết tự học buổi tối à?”

“…Dạ.”

“Dạ??! Em còn có mặt mũi dạ với chị à, buổi tối nhiệt độ thấp đến mức nào em không biết à?? Nếu không phải bạn cùng phòng của chị quay về nói với chị một tiếng thì hôm nay em định sẽ bị đông thành một hòn vọng thê, sau đó đợi ngày mai chị khóc lóc khiêng em về nhà à?”

Hòn Vọng Thê, Trần Cảnh Hòa len lén nhìn cô, cô nói hòn vọng thê, cô muốn kết hôn với cậu!

“Trần Cảnh Hòa!” Trong giọng nói của Châu Y dần để lộ ra mùi nguy hiểm: “Em có nghe chị nói không đấy?”

Trần Cảnh Hòa hiếm khi lộ ra vẻ thẹn thùng trước mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Em cũng muốn kết hôn với chị.”

???

Cô nói gì rồi à? Sao lại kết hôn?

Châu Y bình tĩnh vỗ đầu Trần Cảnh Hòa: “Tỉnh đi, đừng nằm mơ nữa, em nên quay về thi đại học.”

Tai Trần Cảnh Hòa trống rỗng, không nghe được chữ gì khác ngoài chữ kết hôn, trong đầu đều là kế hoạch phấn đấu vì mục tiêu cả đời.


Châu Y nhìn biểu cảm của người này, đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cậu rồi. Em trai ngoan đúng là rất ngoan, chỉ là não yêu đương hơi nhiều.

Ừm, cô lại thích bộ não yêu đương này.

Nhưng nhìn Trần Cảnh Hòa cười ngây ngô một mình, cô lại khó chịu. Vất vả lắm mới được gặp nhau, không muốn tâm sự gì sao? Cô sắp bị tên ngốc này làm cho tức chết rồi!

“Trần Cảnh Hòa, nếu em còn cười ngây ngô như vậy, chị sẽ về đấy.”

Trần Cảnh Hòa nhìn di động, giọng điệu tha thiết: “Vậy em đi thuê phòng, chị ngủ, còn em tiếp tục nhìn chị cười nhé?”

“…”

Rất muốn đá đít cậu đi luôn.

Thuê phòng là chuyện không thể nào, hai người đều không mang theo chứng minh thư, chỉ có thể ngồi ở 7-11.

Trần Cảnh Hòa cảm thấy độ ấm trên người mình đã tốt hơn, nhân cơ hội ôm lấy Châu Y, cắn tai cô nói nhỏ: “Vừa gặp mặt đã muốn ôm chị rồi, nhưng mà người em lạnh quá, bây giờ ấm rồi, có thể ôm chị.”

Châu Y cố ý xoa rối tóc Trần Cảnh Hòa, thanh âm nho nhỏ, đáp lại sự nhiệt tình bất đắc dĩ lại không thể kiềm chế này.

“Trần Cảnh Hòa, sau này có tới tìm chị thì nhất định phải nói trước cho chị, biết chưa? Chị sẽ rất lo lắng cho em, buổi tối lạnh lắm, em cũng sẽ rất cô đơn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương