Hành lang đầy khói, vừa mở miệng là đám khói kia đã xộc tới tấp vào khoang mũi, làm cô ho sặc sụa.

Người lính cứu hỏa đang khiêng cô lập tức dừng lại, khuỵu gối, thuần thục thả cô từ trên vai xuống.

Một lúc sau Tống Như Thanh mới nhìn rõ số cầu thang trước mặt, là lối rẽ của cầu thang dẫn lên tầng năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô không hiểu tại sao anh lại đột ngột thả mình xuống, mờ mịt ngẩng đầu lên. Nào ngờ cô còn chưa mở miệng, tiếng quở trách đã truyền đến từ trong chiếc mũ bảo hộ: “Lấy khăn ra, che mũi và miệng lại!”

Đây không phải là lời hỏi han dịu dàng gì, mà như thể mệnh lệnh và la mắng, trong hoàn cảnh cực kỳ căng thẳng thế này, nghe hung dữ và tàn nhẫn vô cùng.

Tống Như Thanh run rẩy bờ vai vì lời quở trách này, vốn dĩ cô đã nhạy cảm và mong manh, không khỏi suy nghĩ nhiều, hai hàng lệ lập tức tràn ra khỏi vành mắt.

Cô cầm chiếc khăn mà anh nhét cho cô ban nãy, Tống Như Thanh biết nó dùng để che mũi và miệng. Nhưng lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy cảnh đám cháy, cô sợ hãi đến mức quên luôn cả kiến thức cơ bản về hỏa hoạn.

Cô không biết người đội mũ bảo hộ này có thể nhìn rõ động tác của mình không, nhưng cô vẫn nghe lời giơ chiếc khăn lên giũ giũ, sau đó che mũi miệng.

Là một người lính cứu hỏa, Hạ Trì đã từng chứng kiến rất nhiều tình huống. Anh từng thấy người mẹ chết trong biển lửa cũng muốn bảo vệ đứa con của mình, thấy người cãi nhau vì chuyện tình cảm đã quyết liệt nhảy thẳng từ tầng thượng xuống dưới, cô gái hét chói tai trong căn phòng trọ kêu bọn họ bắt dơi, dĩ nhiên cũng có cả kẻ tìm đến cái chết hai mắt vô hồn, im lặng không nói lời nào như cô.

Vì thế, anh cho rằng cô chỉ muốn tự kết liễu đời mình trong trận hỏa hoạn này, dù là treo cổ tự tử hay cố ý để khói xông vào phổi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi đến khi thấy Tống Như Thanh che kín mũi miệng, anh mới cầm cổ tay cô như lôi kéo, dắt cô đi lên sân thượng.

Chàng trai cao mét tám bảy có thể gộp mấy bậc trong một bước, hiển nhiên người phía sau không theo kịp, cô sải bước nhỏ bị anh kéo lên trên lầu. Cảm giác được đối phương đang tích cực cố gắng bắt kịp động tác chạy trốn của mình, anh biết có lẽ cô gái này cũng không hẳn muốn chết.

Cuối cùng, thấy mình đã leo lên sân thượng trên tầng bảy, sau khi tiếng ồn ào xung quanh biến mất, anh mới nghe thấy từng tiếng thút thít sau lưng. Không biết cô gái đằng sau đã khóc từ lúc nào.

Anh nhìn cánh cửa sân thượng gần ngay trước mặt, lúc này ngọn lửa đã hoàn toàn bị dập tắt, cô có muốn chết vì khóc sặc cũng vô ích.


Anh buông tay ra, tháo mũ bảo hộ trên đầu xuống, bỗng thấy không biết phải làm sao. Anh thở hổn hển rồi ngồi xổm trên bậc thềm nói với cô: “Được rồi, em cứ khóc đi, khóc ở đây sẽ không bị sặc chết đâu.”

Tống Như Thanh đứng trên lối cầu thang dẫn tới sân thượng, cô ngước cằm nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình. Đèn cứu hộ màu trắng được dựng trên sân thượng chiếu sáng như ban ngày, ánh đèn phản chiếu cánh cửa hình chữ nhật lên bức tường sau lưng anh. Anh cứ thế ngồi xổm bên trong cánh cửa đó, ngón trỏ móc vào nút cài trên mũ bảo hộ, bình tĩnh nhìn cô.

Cô ra sức lắc đầu, lau bừa mấy cái trên mặt: “Em, em tạm thời không tự sát nữa.”

Cho dù khuôn mặt anh ngược sáng, nhưng Tống Như Thanh vẫn nhìn thấy rõ ràng. Từ giọng nói kia, cô có thể đoán ra gương mặt này không khác là bao so với tưởng tượng của mình. Người đàn ông để đầu đinh cắt tỉa gọn gàng, mày rậm, bởi vì xương mày rất sâu nên trông cả người có vẻ hơi nghiêm túc và khí phách. Lúc này, một giọt mồ hôi đang đọng trên sống mũi cao thẳng của anh.

Mũi anh như thể tỏa sáng, trông lấp la lấp lánh.

Hạ Trì không hiểu mấy suy nghĩ này của cô, anh hơi cạn lời, nhướng mày: “Thế tại sao em vẫn khóc?”

Cô gái xoa tay lên lan can: “Em muốn bảo anh đi chậm chút thôi.”

Nếu không phải thính giác của Hạ Trì rất tốt, có lẽ anh sẽ bỏ qua âm thanh khẽ khàng như muỗi vo ve này. Cô gái trước mặt không chỉ gầy gò mảnh mai, dáng vẻ như thiếu dinh dưỡng, mà giọng nói cũng nhỏ nhẹ.

Vừa rồi Tống Như Thanh liên tục bảo anh đi chậm lại, chân cô không theo kịp, nhưng trong đám cháy, anh không hề nghe thấy, vì thế cô bị anh lôi suốt từ tầng năm lên đến sân thượng.

Dép lê cũng bị đá văng, cứ thế để chân trần bị người đàn ông cao to hung dữ kéo đi, khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Bị xách đi như gà rù chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.

Hạ Trì ngồi ở lối bậc thang, nghe thấy cô nói vậy bèn xoa ngón trỏ và ngón cái lại với nhau. Không biết anh đang tưởng tượng cảnh xách gà hay là nghĩ đến cái gì.

Tống Như Thanh nghe thấy một tiếng bật cười không lớn không nhỏ.

Âm thanh đó phát ra từ cổ họng như thể đang dỗ trẻ con.



Sau khi đám cháy bị dập tắt, phải mất hơn một tiếng đồng hồ để kiểm tra và bài trừ các mối nguy hiểm tiềm ẩn.


Lúc này đã là chín giờ tối, chủ nhân của các căn hộ bị thiêu rụi ở tầng một và tầng hai đang thảo luận đêm nay đến khách sạn nào ở tạm.

Phòng khách nhà Tống Như Thanh bị cháy bởi tấm ván gỗ dựng ở tầng hai bay vào qua cửa sổ. Ngọn lửa lan đến kệ sách lớn trong phòng khách nhà cô, cuối cùng thiêu rụi cả căn phòng. Cô còn chưa dọn sạch nước đọng trong phòng thì chủ nhà nhận được tin báo đã vội vã chạy tới, thấy căn phòng trước mặt bị đốt cháy đen xì. Phải biết rằng trước khi xảy ra hỏa hoạn, bà ta có thể cho thuê căn hộ này một ngàn tám* một tháng đấy.

(*: 1 tệ xấp xỉ 3500 VNĐ)

Tuy là do chuyện không may thôi, nhưng sau khi bà ta biết cả tầng ba chỉ có căn hộ này của Tống Như Thanh là bị cháy nhiều nhất, bà ta lập tức nổi giận đùng đùng đổ lỗi cho đống tập vẽ và sách trên hai kệ lớn của cô:

“Trước kia tôi đã nói với cô rồi, dùng phòng khách làm phòng sách không thích hợp đâu. Nếu không phải cô đặt nhiều sách ở đó quá thì cũng không bị cháy thê thảm đến thế.”

“Ôi căn hộ của tôi, năm ngoái tôi mới trang hoàng lại cơ mà.”

Bà chủ nhà càng nói càng đổi sang giọng địa phương, đầu tiên là thò đầu mắng hộ gia đình gây ra hỏa hoạn ở tầng một trước, sau đó lại nhìn sang Tống Như Thanh muốn bắt cô đền bù chút ít: “Giờ sao đây? Cô nói phải làm thế nào hả?”

Đám cháy do hàng xóm gây nên thì liên quan gì tới cô chứ?

Tống Như Thanh nhặt tập vẽ đang nhỏ nước từ trên sàn lên, lấy khăn tay lau khô nước đọng bên trên rồi nói: “Làm thế nào giờ?”

“Tôi không thể hoàn lại tiền cọc thuê nhà cho cô được.”

Tống Như Thanh thuê một năm, một tháng nữa sẽ đến hạn hợp đồng, bây giờ căn hộ đã bị thiêu thành thế này, chắc chắn cô sẽ không tiếp tục ở nữa. Bà chủ nhà cảm thấy mình xui xẻo nên càng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để vơ vét khách thuê.

Tống Như Thanh tiếp tục dọn dẹp sách vở trên đất, đặt mấy thứ đã bị ướt nhẹp vào trong khung. Cô chẳng nghĩ ngợi gì cũng không muốn cãi vã, gật đầu luôn: “Được.”

Bà chủ bỗng cảm thấy lỗ to, đáng lẽ nên trừ luôn cả tiền thuê phòng tháng sau mới phải.

“Đợi giám định hỏa hoạn xong thì nên đền thế nào thì đền, dù tầng hai có bị bắt bồi thường thì cũng không đến lượt cô gái này đền.”


Người nói câu này không phải ai khác mà chính là anh lính cứu hỏa Hạ Trì – người hai tiếng trước vừa cứu cô ra khỏi đám cháy. Có lẽ anh chàng này đã tới đội báo cáo một chuyến rồi lại cố ý quay lại. Anh mang theo công cụ, lúc nói chuyện, tay chân đã lanh lẹ sửa cánh cửa bị đạp gãy trở lại trên khung.

Ban đầu anh cho rằng đạp hỏng cửa nhà của cô gái nhỏ thì phải sửa lại cho người ta. Chứ nếu biết chủ nhà là loại người này, anh cần gì phải tốn sức.

Còn ai hiểu rõ về chuyện giám định bồi thường hỏa hoạn hơn lính cứu hỏa chứ? Chủ nhà cực kỳ chột dạ, dĩ nhiên cũng không nói thêm gì nữa, tức giận đá văng đống sách dưới chân. Cô gái nhỏ vừa nãy còn ăn nói nhỏ nhẹ đột nhiên kêu lên: “Tránh ra, đừng giẫm lên tập phác thảo của tôi!”

Tiếng hét từ cổ họng này khiến giây phút đó trông cô cực kỳ quái đản, giống như một người ngoài cuộc tách biệt với thế giới này.

Chủ nhà giật thót lùi lại một bước, miệng lầm bầm: “Đồ thần...” kinh.

Bởi vì anh lính cứu hỏa kia đã bắt đầu thu dọn những tập vẽ vương vãi trên đất cùng cô, nên bà ta không thốt ra chữ cuối cùng được.

Chắc cô là sinh viên mỹ thuật, phần lớn sách trong phòng đều liên quan đến hội họa. Hạ Trì giúp cô nhặt một quyển lên, mở trang đầu tiên ra là bức tranh một chú nai con xinh đẹp. Trước giờ anh chưa từng thấy phong cách vẽ đơn thuần và trong sáng như vậy, anh ngây người một lát mới khép tập vẽ lại rồi đưa cho cô hỏi:

“Em đã tìm được khách sạn ở tạm chưa?”



Tống Như Thanh chưa từng nghĩ đến việc phải ở tạm khách sạn bên ngoài, nhưng vì bà chủ nhà đến gây sự, cộng thêm Hạ Trì lại hỏi một câu như thế.

Nghe nói người này có thể giúp cô tìm một nơi ở tạm vừa rẻ lại thoải mái, cô ôm đống tập vẽ ướt sũng đi theo anh lên chiếc xe điện dùng cho phụ nữ đỗ ngoài cổng.

Hai mươi phút sau, Tống Như Thanh được anh dẫn vào một nhà khách bên cạnh đội 8 quận Khánh Giang.

Hình như bà chủ quen biết với Hạ Trì, rạng sáng thấy anh dẫn theo một thiếu nữ đang tuổi xuân thì vào trọ, cũng không biết trí tưởng tượng đã bay tới nơi nào. Thỉnh thoảng bà lại liếc nhìn Hạ Trì, hỏi với giọng điệu cổ quái: “Đội trưởng Hạ, con lại tới thuê phòng à, là thuê một gian hay hai gian thế?”

Hạ Trì không ngẩng đầu, chỉ nói: “Thuê một phòng đơn.”

Rõ ràng là câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của bà chủ, bà sững sờ mất một lát, sau đó lấy một tấm thẻ phòng từ ngăn kéo ra: “Cô bé, đưa chứng minh thư để dì đăng kí nào.”

Thấy Tống Như Thanh mò ra một tờ chứng minh thư đã bị cháy đen, bà chủ liếc nhìn ngày tháng năm sinh, suýt nữa tưởng rằng Hạ Trì đã tìm một vị khách thuê phòng còn chưa thành niên cho mình.

Bà còn chưa viết xong hóa đơn thì cô gái nhỏ đã rụt rè cất tiếng: “Thuê một tháng bao nhiêu tiền ạ?”

“Một...” Bà chủ thấy Hạ Trì nhướng mày thì lập tức lái sang chuyện khác: “Một là vì cháu là bạn của đội trưởng Hạ nên dì giảm giá cho, ba trăm nhé. Hai là đặt cọc một... không cần tiền cọc đâu...”


Thanh toán xong, Hạ Trì bị bà chủ sai bảo dẫn cô đi nhận phòng, Tống Như Thanh vừa bước vào phòng đã vội vã đặt đống tập vẽ ướt nhẹp lên trên bàn sách, thấy Hạ Trì dạo quanh phòng cô, cô chỉ đành thuận miệng hỏi một câu:

“Người đó là mẹ anh à?”

Anh còn chưa kịp trả lời, Tống Như Thanh đã quay đầu sang, tình cờ trông thấy anh dựa nghiêng vào cửa, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra ngậm vào miệng. Nhưng ngẫm nghĩ một lát, anh lại kẹp lên vành tai.

Lúc này Tống Như Thanh mới chú ý tới, sau gáy anh có một vết bỏng khá lớn, vết sẹo đã cũ và hòa vào với da. Nếu không phải do ánh sáng lúc này, xém chút cô đã bỏ qua mấy chi tiết nhỏ này.

Hạ Trì xoa tay: “Mẹ kế.”

Tống Như Thanh là người không biết cách nói chuyện, cô hơi căng thẳng, định nói xin lỗi nhưng lại cảm thấy hành động này rất dư thừa. Nhưng anh đã lên tiếng giải thích:

“Là mẹ kế tốt như mẹ ruột.”

Nói xong, anh bước tới trước mặt cô, nhìn lướt qua mặt tường và bàn sách sau lưng cô. Chiếc móc trên tường treo một cái kéo để cho khách dùng, anh nói tiếp: “Thường rất ít khách đến nhà khách này của bà ấy, cảm ơn em đã ủng hộ việc làm ăn của mẹ anh, có khách tới bà ấy còn vui hơn ai hết, là em đã giúp đỡ mẹ anh.”

Lời nói mang đầy ý tứ muốn cô có thể trọ lâu ở đây.

Tống Như Thanh vô cớ được người ta cảm ơn, cô cho rằng mình không đáng nhận được cảm tạ thế này, trong mắt lộ vẻ né tránh cùng ngượng ngùng không biết phải làm sao. Cô còn chưa lên tiếng thì người đàn ông đứng trước mặt cô đột nhiên nghiêng người, đặt tay lên bàn sách sau lưng cô, khom eo hướng về phía cô với tư thế chống bàn.

Trên người anh vẫn còn vương mùi khói sót lại của vụ hỏa hoạn kia. Mùi hương đó thoáng xen lẫn mùi hormone của phái mạnh, khi ngửi sẽ có một cảm giác ấm áp vừa nóng bỏng lại vừa an toàn, cô nói: “Em không xứng.”

Hạ Trì không nghe thấy lời phủ định khe khẽ này, anh vươn tay lấy chiếc kéo sau đó cúi người ghé lại gần bên tai cô: “Em nói gì cơ?”

Sườn mặt nam tính đột ngột phóng to còn tinh xảo và xa lạ hơn cả khuôn mặt trai đẹp trong bức họa mà cô đã vẽ hàng ngàn lần trên tập phác thảo. Vành tai Tống Như Thanh đỏ bừng, cô buộc phải lùi về sau một bước nhỏ, ánh mắt rời khỏi vành tai anh, đỏ mặt lắp bắp nói một câu:

“Em… em được giảm giá đã là may mắn lắm rồi, cảm ơn ạ.”






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương