Khói lửa cháy tình
-
Chương 14:
Ban đầu khi chuẩn bị hoạt động tuyên truyền lần này, vốn dĩ không có tiết mục Hạ Trì đàn ghi-ta, sau đó chỉ đạo viên nói sợ mọi người cảm thấy những kiến thức khoa học họ nói quá khô khan nên mới lâm thời sắp xếp cho Hạ Trì một nhiệm vụ ca hát.
Thấy phản ứng của khán giả dưới khán đài, tiết mục vừa đàn ghi-ta vừa hát quả nhiên dễ hấp dẫn ánh mắt quần chúng hơn so với phổ cập kiến thức khoa học bình thường.
Anh vừa xuống sân khấu, người phụ trách hoạt động chụp ảnh và ghi chép buổi tuyên truyền – Ngô Nguỵ Hâm đã cầm điện thoại sấn tới trước mặt anh: “Anh Trì anh Trì, đoạn kết thúc anh làm tuyệt quá, em có thể đăng lên tài khoản chính thức của chúng ta không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Trì ghé qua nhìn thử, là ánh mắt lúc kết thúc bài hát anh nhìn về phía Tống Như Thanh, nhưng được tua chậm đi mấy lần.
Bây giờ mấy video ngắn rất phổ biến trên mạng, mục đích đăng ký tài khoản chính thức là phổ cập kiến thức về phòng cháy chữa cháy cho mọi người, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có một vài bài đăng về tài nghệ và sinh hoạt hằng ngày của các chiến hữu.
Hạ Trì không có ý kiến gì về những đoạn video ngắn quay mình, anh nói thẳng: “Muốn làm gì thì làm.”
Trong đội, Ngô Nguỵ Hâm có biệt danh là “Ông thần cắt ghép”, tài khoản chính thức trên cơ bản đều do anh ấy quản lý, sau khi được chính chủ đồng ý, Ngô Nguỵ Hâm tìm được một đoạn nhạc trên bảng hotsearch mảng âm nhạc rồi lồng vào video, sau đó trực tiếp ấn đăng bài:
“Đúng rồi, anh Trì, anh Nhạc nói sau khi kết thúc sẽ mời mọi người ăn kem, anh muốn ăn vị gì.”
Hạ Trì nghĩ tới Tống Như Thanh đang ngồi trên tầng hai, anh nói: “Vị dâu.”
Con gái chắc đều sẽ thích hương vị đáng yêu đó thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ như thế, anh lại ngẩng đầu nhìn về hướng đó, Tống Như Thanh vẫn đang ngồi ở vị trí kia, vẫn duy trì động tác như đang xem anh biểu diễn lúc nãy.
Không ngờ rằng cô gái này nghe phổ cập kiến thức dập lửa cũng có thể tập trung đến thế, không uổng công anh bận rộn chỉnh lý tư liệu suốt mấy ngày trời.
Tiết mục cuối cùng là hợp xướng, Hạ Trì nhường cơ hội nổi bật cho Chu Thời Tập, để cậu ấy bắt giọng, sau đó, hoạt động tuyên truyền phổ cập kiến thức khoa học đã diễn ra hơn một tiếng đồng hồ cũng coi như kết thúc viên mãn.
Anh dặn Chu Thời Tập phát sách tuyên truyền và thẻ kẹp sách cho cư dân, sau đó mới cầm que kem vị dâu đi lên tầng hai.
Anh vốn nghĩ rằng nhóc con này sẽ rời đi trước khi kết thúc hoạt động tuyên truyền, dù sao thì lúc đó cũng ít người nhất, ai ngờ cô lại kiên trì xem tới tiết mục cuối cùng. Lên tới tầng hai, anh thấy cô vẫn duy trì động tác đó thì gọi một tiếng:
“Bạn nhỏ này, hoạt động kết thúc rồi, em còn ngồi đây làm gì?”
Tống Như Thanh nhấc tay, ngắc ngứ cổ một cái, giọng nói rất nhỏ, anh không nghe rõ cô đang nói gì, sau đó đi tới gần thêm một xíu anh mới nghe thấy cô gái nhỏ rụt rè nói: “Anh Trì, em bị kẹt trong này rồi.”
Hạ Trì: “…”
…
Tống Như Thanh cảm thấy mặt mũi mất sạch hết rồi.
Vậy nên ngay sau khi nhận ra mình đã kẹt trong song sắt lan can, cô không dám gọi ai mà tự thử rụt đầu về, nhưng sau khi thử mấy lần đều không có kết quả, cô đã hoàn toàn từ bỏ.
May mà người đầu tiên phát hiện ra cô bị kẹt là Hạ Trì, không đến mức xấu hổ như hai lần trước kia.
Bởi vì đầu bị kẹt trong lan can nên dù cố gắng thế nào cô cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt của người đằng sau mình thế nào, sau khi cô nói mình đã bị kẹt trong lan can, cô có thể nghe thấy nụ cười khẽ nhưng hết sức rõ ràng phát ra từ người đó:
“Em đúng thật vẫn là một bạn nhỏ mà.”
Vừa dứt lời, bàn tay Tống Như Thanh đang giơ lên vẫy anh bị anh nhét vào một que kem, anh ngồi xổm bên cạnh cô, đánh giá lan can cô kẹt vào, chỉ có thể trách đầu Tống Như Thanh nhỏ thôi, ở đây bao nhiêu năm nay anh chưa từng thấy đồng nghiệp nào bị kẹt vào trong này cả.
“Em ăn kem trước đi, để anh đi lấy kìm…”
Đã lúc này rồi, Tống Như Thanh nào còn tâm trạng ăn kem, cô hoang mang gọi anh lại: “Không, không thể bẻ nó ra được sao?”
Bẻ nó ra?
Cô dùng từ kiểu gì vậy?
Cô cho rằng đầu mình là bắp ngô chắc?
Tống Như Thanh không thể tưởng tượng tới tình cảnh mình bị một đám người vây xem được, cô hoảng tới mức xém khóc: “Anh không thể làm thử trước sao?”
Nếu mọi người biết cô bị kẹt đầu trong lan can, sau này cô cũng chẳng dám ngồi trước cửa sổ nhìn họ nữa đâu. Cô dùng giọng điệu thương lượng nói với anh: “Được không, anh Trì?”
Nói là giọng điệu thương lượng, nhưng thông qua âm giọng nhỏ nhẹ mà yếu ớt của cô nhóc này thì lại càng giống như đang làm nũng mà chính cô cũng không tự biết.
Tim Hạ Trì thoáng chốc đã mềm nhũn, anh ngồi xổm bên cạnh cô, dùng tay thử thử độ cứng của lan can rồi lại nhìn đầu cô, cũng không phải không thể, chỉ là hơi tốn thời gian chút thôi, anh nói: “Có thể sẽ cần đầu em hợp tác với tay anh.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tống Như Thanh biết mình được cứu rồi, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ, em nghe anh chỉ huy hết.”
Cô vừa dứt lời, một đôi tay đột nhiên lướt qua gáy cô, tay đang cầm kem dừng lại giữa khoảng không, cô cảm thấy sự nóng ran dưới đáy lòng đang xông thẳng lên mặt mình…
Hình như anh đang búi tóc lên giúp cô.
Ngón tay thon dài thô ráp đó quấn lấy tóc cô, nắm những sợi tóc con tán loạn trong lòng bàn tay, dù động tác rất cẩn thận, nhưng mỗi một lần tiếp xúc lướt qua đều như mang theo dòng điện, chỉ thoáng chốc đã khiến tim cô đập thình thịch.
Cô lại nghe thấy tiếng tim mình đang không ngừng đập điên cuồng.
“Em có chun buộc tóc không?”
Đột nhiên nghe thấy anh lên tiếng, cô chậm chạp nhấc tay trái mình lên, trên cổ tay cô có đeo một sợi chun buộc tóc. Nhưng bởi vì tay phải cầm kem nên chỉ có thể nhấc tay lên cho anh xem như thế.
Hạ Trì lấy chun buộc tóc ra, vụng về búi mái tóc dài của cô ra sau gáy, anh nói: “Em để mái tóc này mấy năm rồi?”
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, vì để cô không còn chú ý tới việc đầu mình bị kẹt trong lan can nữa, anh tùy ý tìm một đề tài nói chuyện.
“Em thích tóc dài nên từ nhỏ đã để thế này rồi.”
Lúc nhỏ để kiểu tóc gì không phải do mình quyết định, tới năm lớp 3 mẹ cô mới đưa cô tới tiệm cắt tóc cắt mái tóc dài đã để được một mùa hè của cô thành mái tóc ngang vai, vì thế mà cô còn khóc một trận, sau đó cô luôn giữ tóc dài ngang eo.
Nói tới vấn đề này làm đã hơi suy nghĩ miên man, không biết thế nào lại buộc miệng hỏi anh một câu: “Vậy anh có thích tóc dài không?”
Sự chú ý của Hạ Trì đã đặt toàn bộ vào việc làm sao để kéo đầu cô ra khỏi lan can nên anh cũng không nghĩ nhiều: “Thích.”
Nghe thấy câu trả lời này, Tống Như Thanh cắn môi mình, vành tai hơi nóng lên, sau một hồi do dự, cô không nhịn được hỏi anh: “Vậy anh thích kiểu…”
Lời của cô lại bị động tác của anh cắt ngang lần nữa, vì Hạ Trì đột nhiên bịt tai cô lại, cảnh tượng ồn ào dưới lầu đã được bàn tay anh ngăn cách, tai cô ong ong như bị anh nhét vào ánh nắng của cả mùa hạ, toàn thân đều bởi vì động tác này mà trở nên khô nóng.
Trái tim trong lồng ngực cũng như càng thêm không kiêng nể gì mà đập nhộn cả lên.
Cô ngừng thở, vừa đếm nhịp tim của mình vừa lắng nghe giọng anh truyền tới từ trên đỉnh đầu mình:
“Nghiêng đầu sang bên trái một chút.”
“Đúng rồi, chính là góc độ này.”
Cô hơi nghiêng đầu, nghiêng theo đôi bàn tay dịu dàng kia, lùi về sau lan can từng chút, từng chút một. Lúc một bên tai đã ra ngoài, đôi tay người đó đang bịt tai cô cũng buông lỏng ra một chút, cho đến khi cả đầu cô đã thoát khỏi gông xiềng, bàn tay đang đặt trên tai cô mới buông hẳn ra, anh xoa xoa đầu cô, thoải mái nói:
“Được cứu rồi nhé, bạn nhỏ Tống Thời Thanh.”
Đôi tay giúp cô thoát khỏi tình cảnh hiểm nguy ấy, mỗi lần chạm vào đầu cô đều như truyền cho cô một luồng sức mạnh thần bí nào đó, eo và lưng cô cũng vì thế mà thẳng lên: “Cảm ơn anh.”
Cô muốn chuyển cái ghế nãy giờ mình ngồi về phòng, nhưng vì Hạ Trì đã cầm ghế đi trước cô một bước nên cô chỉ có thể đi theo sau anh như một đứa theo đuôi. Hai người lại trở về căn phòng kia, Hạ Trì cởi áo khoác đồng phục ra, móc lên ghế xong thì hỏi cô:
"Xem hoạt động tuyên truyền lần này xong rồi có cảm tưởng gì sau khi xem không?"
Đã hai năm rồi, từ khi dọn ra ngoài ở riêng cô đã không còn tham gia những hoạt động đông người thế này lần nào nữa, vậy nên nếu muốn hỏi cảm tưởng sau khi xem, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô là dáng vẻ anh đánh đàn ghi-ta.
Nhưng cô biết ý của anh không phải như vậy, thế là cô thành thật trả lời: "Đã biết được rất nhiều kiến thức phòng cháy chữa cháy, không phí công đến đây."
Hạ Trì cũng không trông đợi một người có tính cách trầm lắng nặng nề như cô có thể nói một tràng dài nên cũng chỉ thuận miệng hỏi cô cho vui để cô không cảm thấy tham gia hoạt động ngày hôm nay là vô nghĩa thôi.
Hai người cùng đi xuống lầu, Tống Như Thanh luôn không kiềm lòng được mà dùng ánh mắt đánh giá nhìn anh mãi, cô và anh đừng cạnh nhau thì cô chỉ đứng tới tầm vai anh, nếu tính kỹ, chiều cao của hai người hơn kém nhau khoảng 20 cm.
Khoảng cách chiều cao giữa họ vô cùng rõ ràng.
Một người đàn ông vừa đẹp trai vừa trưởng thành như anh sẽ thích kiểu con gái như thế nào nhỉ?
Cô hoàn toàn không phát hiện mình đã nghĩ tới những vấn đề liên quan đến anh bằng một góc độ hết sức kỳ lạ. Cho đến khi hai người đi tới chỗ rẽ xuống tầng 1, đột nhiên cô bị Hạ Trì gọi lại.
Cô bước xuống dưới thêm một bậc nữa rồi nhìn về phía người đàn ông vẫn đang đứng trên cầu thang. Sau khi cởi lớp áo khoác đồng phục trang trọng bên ngoài ra, trông anh đã có vẻ thân thiết hơn, đủ để người ta dám đến gần, áo sơ mi màu lam và cà vạt bên trong che lấp đi dáng vẻ thô kệch do những chiếc áo phông anh hay mặc thường ngày mang lại, cả người thoạt nhìn trông giống một thanh niên vừa ngoan ngoãn lại kiêu ngạo, có chí tiến thủ hơn.
Dáng vẻ người đàn ông mặc đồng phục trang trọng đẹp hơn bất cứ ai, huống chi thân hình anh còn cao ráo, mặt mày còn sắc nét nữa.
Tống Như Thanh mở to mắt nhìn anh, cô hỏi: "Sao thế ạ?"
"Anh nói chứ." Anh nhấc tay kéo khóe miệng cô lên: "Nếu em cảm thấy hôm nay là một ngày ý nghĩa thì đừng mặt ủ mày chau như thế nữa, cười một cái thử xem nào."
Lúc đi trên cầu thang xuống dưới anh đã chú ý tới đôi mày nhíu chặt của cô, trông như đang có tâm sự nặng nề vì mải nghĩ chuyện gì đó.
Khó khăn lắm chứng sợ xã hội của cô mới đỡ hơn một chút, nếu về phòng rồi lại chau mày như vậy, vậy hôm nay đến đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Anh hơi cong lưng, như đang dỗ trẻ con, nói:
"Bạn nhỏ Tống Như Thanh, nào, học theo anh Trì của em, cười nào~ cười lên ~"
Khóe môi anh cong lên, anh dùng tay mình vẽ ra một hình cong trên mặt, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Khoảnh khắc đó, Tống Như Thanh chỉ cảm thấy mình như ngừng hô hấp, cô bị khuôn mặt gần trong gang tấc đó tập kích, cả người sững sờ đứng giữa cầu thang. Khoảng chừng vài phút sau anh mới đứng thẳng dậy, còn xoa xoa đầu cô:
"Không sao hết, cười không được cũng không sao hết."
Cô vẫn đắm chìm trong nụ cười được phóng đại ấy, cho đến khi anh dẫn cô tới trước cửa văn phòng của đội Phòng cháy chữa cháy, cô phát hiện kem trong tay mình đã sắp chảy, liền vội vàng cúi đầu liếm một miếng như để che giấu sự xấu hổ vì mình thất thần.
Tống Như Thanh không để anh tiễn tiếp, cô bước qua cửa văn phòng đội Phòng cháy chữa cháy trước một bước, đứng ngoài cửa an ninh vẫy tay nói với anh:
"Tiễn tới đây là được rồi, em dám về một mình mà."
Sau lưng cô là ánh nắng chói chang ngày hạ, dưới tầm mắt chói lóa, khô nóng ấy, Hạ Trì phát hiện trên chóp mũi cô có dính một xíu sữa trắng, vừa muốn mở miệng nhắc nhở thì cô gái nhỏ ở đối diện đã lộ nở nụ cười mỉm vừa thẹn thùng vừa chữa lành.
Hạ Trì hơi sững người, đột nhiên anh cảm thấy gió hôm nay toàn mùi dâu tây thơm ngọt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook