Khói Bếp Ven Hồ
Chương 44

Tuy là chua đến hàm răng cũng cảm thấy có chút vô lực, Lâm Xước vẫn không nhịn được lột thêm mấy trái, đột nhiên cảm thấy thích loại cảm giác chua chua khắp ở trong miệng này.

"Này, có thể bảo chúng nó đi được chưa?" Vu Ninh dùng mái chèo gõ sàn thuyền. Hắn nhanh chóng nuốt xuống thịt quả trong miệng, thổi ra một tiếng còi ngắn ngủi, hai con bạch kiên điêu này từ từ bay cao, vòng mấy vòng ở trên bầu trời mặt hồ, rất nhanh không thấy bóng dáng nữa.

Mai Sóc đang thu lưới, chỉ có mấy con cá, ngược lại có rất nhiều tôm thẻ chân trắng nhảy nhót tưng bừng, "Ta quên, lại đến mùa tôm thẻ chân trắng sinh sôi nẩy nở."

Nàng mở ra tấm ngăn trên sàn, phía dưới là một khoang thuyền nhỏ dùng để chứa cá, "Buổi tối làm tôm thẻ chân trắng nướng ngon lắm."

Vu Ninh đang ngửa đầu nhìn hai con đại bàng kia bay xa, thu hồi tầm mắt, "Có điều nói thật, làm sao ngươi lại nghĩ đến nuôi hai con này?"

"Ta cho là chim ưng biển."

"Mai Sóc, ngươi cũng thật là lợi hại, ngay cả trứng chim cốc với trứng đại bàng cũng không nhận rõ."

Lâm Xước không nhịn được cười, sặc một miệng Sơn Trà ở cổ họng, khom người ho khan, Mai Sóc ném túi lưới tới đây vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, "Phải phải, ta chính là lợi hại, một hai người đều chỉ biết lấy cái này tới cười ta."

Chất lỏng chua xót ở cổ họng mang đến đau nhói từng chút một, nuốt ngụm nước miếng mới chậm rãi lui lại, hắn giương mắt nhìn Mai Sóc cười nói, "Ngọc diện lô từ."

Nàng tức giận bĩu môi, thấy hắn không có việc gì, vung mở tay tiếp tục thu lưới, Lâm Xước đi theo phía sau nàng, "A Sóc."

"Làm gì?"

"Ta còn muốn ăn."

"Sơn Trà?"

"Ừ."

"Còn ăn, ngươi cũng không ngại ê răng?"

"Nhưng mà muốn ăn." Hắn ôm Sơn Trà đi tới đuôi thuyền ngồi xếp bằng xuống, thuyền Vu Ninh dần dần chạy xa, còn nhìn thấy chim ưng biển bay vọt vào nước, hoa lau nở ra vừa đúng, nở ra bông lúa mới, cán dài màu xanh nhạt ửng tím ánh bạc xa xôi đứng thẳng tắp từ trong hồ, gió vừa thổi thì không ngừng đung đưa. 

Chỗ thuyền nhỏ vạch qua, lông bông lúa mềm mại phất qua gương mặt, ngứa ngáy làm cho hắn không nhịn được cười khẽ. Lục bình ở dưới hoa lau có xanh có tím, còn thấy muỗi nước chân dài xẹt qua trên mặt nước, hắn nhìn phương hướng của côn trùng này, chu cái miệng nhỏ nhắn, phun hạt qua.

Hạt phun vào trong nước, nước trên mặt nhàn nhạt dập dờn lên, không có đụng đến con muỗi nước kia. Hắn lắc đầu, thở dài thõa mãn.

***

"Sao không ăn?" Mai Sóc lột một đĩa nhỏ tôm thịt cho hắn, đẩy tới trước mặt, Lâm Xước dùng chiếc đũa gắp một con đặt ở trên cơm, "Ta cảm thấy trong miệng không có mùi vị."

Hắn bắt đầu vùi đầu ăn cơm, Mai Sóc đưa tay dò xét xuống trán của hắn, "Ta thấy, ngươi là ăn nhiều Sơn Trà chua kia, đã ăn no rồi."

Trước đó, nàng ở Mai gia đói bụng chừng mấy ngày vừa mới bắt đầu ăn cái gì cũng là một chút hương vị cũng nếm không ra, sau đó vẫn là một mùi thơm nụ tỏi cay bất chợt thì đầu lưỡi đã tê rần một hồi, thì nếm ra được mùi vị. "Nếu không ngày mai dùng ớt khô làm mấy món ăn."

"Ngày mai ngươi phải đi trấn trên sao?"

"Còn chưa đâu, mấy ngày nay ta lật đất xong, gieo dây mướp xuống."

"Ta cùng làm với ngươi."

"Ừ." Nàng đẩy toàn bộ tôm thịt đến trong chén hắn, "Hiện tại, ăn cơm thật ngoan."

Cơm nước xong thu dọn bát đũa, Lâm Xước rửa xong ra ngoài, thấy chó nhỏ bằng tơ lụa đầu giường, đột nhiên nghĩ tới cái gì, "A Sóc, ngày đó lúc lấy ngươi đồ, có thấy một bức họa hay không?"

"Họa gì?"

"Chính là một ống trúc, bên trong là một bức họa."

"Ống trúc nhỏ, hình như ta đúng là thấy một cái, nhưng mà không có lấy, thì sao, là của ngươi?"

"Chính là lần kia lúc ta đi tìm ngươi, đồng ý Khâu công tử để đưa bức họa cho ngươi, nhưng sau đó ta quên mất."

"Để cho ta làm gì?"

"Hắn bảo ta đồng ý đưa bức họa cho ngươi khắc một bộ bình phong, thì nói cho ta biết ngươi ở chỗ nào." 0di33xn0dafnl330fys0doon Hắn tự tay gãi gãi ót mình, "Nhưng ta làm mất rồi, làm sao bây giờ?"

"Bình phong? Trên mặt bức họa là cái gì?"

"Không biết, hắn nói ta không thể nhìn."

"Hắn nói không thể thì ngươi không nhìn?" Mai Sóc đưa tay chợt kéo hắn lại gần hơn, "Mất đã mất rồi, hôm nào gặp hắn nói tiếng cám ơn không phải tốt rồi. Nhưng mà làm sao hắn biết..." Lời nói chưa hết, suy nghĩ một chút có lẽ liên quan tới Tề Minh.

"Ta đồng ý rồi, nếu không bảo hắn cho thêm bức họa lần nữa."

"Ừ, ngươi đồng ý, cho nên tự ngươi khắc."

"Tại sao?" Lâm Xước kinh ngạc quay đầu.

"Bởi vì ta chỉ khắc cho ngươi."

"Nhưng mà, đây là ta đồng ý, ngươi khắc cho hắn có phải chính là khắc cho ta hay không?" Hắn rất nghiêm túc hỏi, Mai Sóc lời đến khóe miệng đột nhiên biến thành cười khẽ một tiếng, "Được, ngươi nói cái gì chính là cái đó đi." Nàng không có ý định để tâm vào chuyện vụn vặt, dù sao chỉ cần hắn mở miệng, thật ra thì nàng cũng sẽ không từ chối.

***

Tất cả bùn đất đều lật một lần, mềm xốp đến vừa vặn tỏa ra một mùi mát mẻ trộn lẫn nước sương, Lâm Xước chân không giẫm ở trên bờ ruộng, đi theo phía sau nàng, nàng đào một cái hố, hắn bèn thả mấy hạt giống hôm qua đã ngâm thúc mầm, sau đó đắp đất lên.

Mai Sóc quay đầu lại, hắn đang ngồi xổm bốc đất đắp lên, vừa giương mắt thấy nàng ngừng lại, "Đã xong sao?"

"Ừ."

Hắn kéo ra túi vải nhỏ để hạt giống buộc trước người mình, "Hạt giống cũng đã hết rồi." Hắn đứng lên ngoảnh mặt đi về, để lại một đường dấu chân nhàn nhạt, chỗ đệm thiếu một khối, năm dấu tay cực kỳ rõ ràng, Mai Sóc cúi đầu nhìn mắt cá chân trắng nõn của hắn đạp lên trên mặt đất, trong lòng tràn qua dòng suối ấm áp.

Hắn quay đầu lại, "A Sóc, ngươi làm sao vậy?"

Nàng lấy lại tinh thần từ từ đến gần, cúi đầu nhìn đến trong móng tay hắn mắc vào rất nhiều bùn đất, đột nhiên cười một tay chợt chặn hắn lại nâng bế lên, "A, A Sóc, ngươi làm gì đấy?"

"Chúng ta đi rửa chân." Nàng đi tới bờ ruộng bên cạnh xách giày của hắn lên, "Hôm nay có khẩu vị không?"

"Ta đột nhiên rất muốn uống nước đen thùi lùi đó."

"Cái gì?"

"Chính là lúc ở bên nhà ngươi kia, uống được nước đen thùi lùi chua chua ngọt ngọt đó."

"Nước ô mai? Gần đây khẩu vị ngươi thật là càng ngày càng kỳ quái, chỉ muốn ăn chút đồ ăn vặt kỳ kỳ quái quái."

"Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến. Ta sẽ ăn cơm."

"Ngày mai ta sẽ đi mua ô mai khô, sơn tra, cam thảo."

"Tại sao muốn mua những thứ này?"

Mai Sóc nghiêng đầu một chút, đụng một phát vào trên trán hắn, "Làm nước ô mai cho ngươi uống."

***

Đêm hôm đó, Mai Sóc ngồi ở trước bàn dùng nhánh trúc buộc khung xương con diều, "Bốn cái đủ chưa?"

"Cái gì?" Lâm Xước ngẩng đầu lên, trên bàn vừa bày nhánh trúc, giấy lụa và bột nhão, vừa bày bút mực, hắn đang vùi ở bên trong một đống giấy Tuyên Thành.

"Kẹo hồ lô của ngươi." Nàng giơ giơ lên khung trúc trong tay, "Bốn hồ lô đủ chưa?" Quá nhiều thì nàng thật sự hoài nghi có thể bay lên hay không.

"Ừ." Hắn lại vùi xuống, cũng không lâu lắm, trong tay giơ một trang giấy, "A Sóc."

Mai Sóc ngước mắt lên nhìn, "Ngươi viết tên ta viết đến nghiện có phải hay không?"

"Có khá hơn một chút hay không?"

"Tốt hơn nhiều." 

Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, đứng lên lấy ra một cái hộp bằng giấy từ trong ngăn tủ, bên trong đặt đôi con dấu mà nàng khắc kia, "Đây là gói của ngươi?" 

Nàng đưa tay lấy ra khối có khắc tên của mình kia, vốn đã rơi nứt, lại đựơc hắn dùng vải thưa gói kỹ lại giống như là quấn miệng vết thương, có điều nhất định là không thể dùng làm con dấu nữa.

"Ừ, nhưng mà hư rồi."

Nàng thu lại hộp giấy, "Lần sau bảo lão đại đền, bắt chẹt nàng một đôi đá Điền Hoàng."

Hắn gật đầu không ngừng, "Điền Hoàng, vua ấn thạch (con dấu đá)."

"Làm sao ngươi lại biết?" Mai Sóc kinh ngạc nói, đưa tay cầm khung trúc suýt chút nữa bị quẹt đứt ngón tay.

Hắn ngẩng đầu lên suy nghĩ một lát, "Có người nói cho ta biết, chắc là phụ thân đã nói với ta, phụ thân thật giống như có một khối con dấu như vậy, nhưng có một lần ca ca ngã bệnh, đi cầm đồ rồi."

Mai Sóc cúi đầu bắt đầu giấy dán ở trên khung trúc, đầu tiên là có vòng ngọc khắc phượng hoàng, thêm là ấn thạch Điền Hoàng mà gia đình người bình thường không có khả năng sẽ có, "Ngươi có nhớ là cầm ở đâu hay không?"

Hắn lắc đầu, "Không nhớ rõ."

Hắn tiếp tục vùi đầu viết chữ, Mai Sóc khiêu ánh nến sáng chút, nhìn gò má yên tĩnh của hắn, vẫn là bỏ đi ý nghĩ muốn đi tra cứu, cuộc sống như thế đã rất tốt, cần gì lại đi lục lọi chuyện xưa thành niên.

***

"Ngươi xác định không cần ta giúp thật?"

Lâm Xước gật đầu lia lịa, cố ý đạp nhanh chân tránh ra, rất nhanh sẽ biến mất ở trong làn sóng người trên đường cái. 

Mai Sóc cười lắc đầu, xối một thùng nước tới trên thớt gỗ ướt nhẹp, đang lật sờ sờ dao ở trên đá mài dao bên cạnh. Vậy mà nàng lại không biết hắn vòng qua góc đường thì dừng lại, nằm nhoài ở đầu ngõ nhìn nàng. Thật ra thì thật sự muốn một mình hắn tự mình đến cao tường đại viện này tìm người, trong lòng hắn sợ đến hoảng nhưng nàng đang bận kiếm tiền nuôi gia đình, sao hắn có thể còn bảo nàng đi đến cùng mình, huống chi, là chính bản thân hắn làm mất bức họa rồi.

Nhà huyện lệnh rất dễ hỏi thăm, hắn bước đi dạo ở trên đường phố đối diện cửa chính, thật sự không dám đi gõ cửa, thật vất vả lấy hết dũng khí, lại thấy được một người không tưởng tượng được đi ra ngoài từ cửa lớn Khâu gia, hắn bước nhanh lên nghênh đón, "Ca ca, sao ngươi lại ở trong đây?"

Lâm Ảnh thấy hắn, kinh ngạc một hồi, trang ## bubble đột nhiên nắm thật chặt tay của hắn, "Nhị đệ, đi theo ta đến chỗ này."

"Đi nơi nào?"

Hắn không nói chuyện, chỉ lôi kéo hắn đi ngay, băng qua con phố dừng ở một chỗ, Lâm Xước liếc mắt nhìn qua, "Ca ca, ngươi bị bệnh ư? Đến y quán làm cái gì?"

"Ngươi đừng hỏi, đợi lát nữa ngươi ở bên cạnh ta chớ đi." Hiện tại hắn chỉ muốn có người có thể ở cùng.

"Được, ta không đi."

Người xem bệnh không coi là nhiều, đợi mấy người thì đến phiên hắn, Lâm Ảnh ngồi xuống ở trước mặt đại phu đó, "Khó chịu chỗ nào?"

"Gần đây vẫn luôn nôn khan, buồn nôn."

"Để tay lên." Hắn tự tay bày gối đầu nhỏ bắt mạch lên cái bàn dài nhỏ, đại phu này đặt ngón tay lên, không bao lâu thì nói, "Mang thai, đều là phản ứng bình thường."

Lâm Ảnh còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Xước trợn to mắt, "Ca ca, lúc nào thì ngươi lập gia đình, sao ta không biết?"

Lâm Ảnh không trả lời hắn, hắn hình như không có phản ứng gì đối với đáp án này của đại phu, giống như là đã nắm chắc rồi, chỉ hỏi, "Vậy, có thể kê ra thuốc an thai không?"

"Cái này hiển nhiên." Đại phu này kê xong thuốc giao cho gã sai vặt đi lấy thuốc, Lâm Xước không đợi được Lâm Ảnh trả lời hắn, nhìn gối đầu nhỏ này, lại hiếu kỳ nói: "Ngươi bắt ngón tay làm sao lại biết ca ca ta mang thai."

"Hỉ mạch, vừa bắt thì xuất hiện."

"Hỉ mạch? Là dạng gì?"

"Hỉ mạch, chính là trợt mạch." Đại phu này quay đầu thúc giục gã sai vặt hốt thuốc mau mau, Lâm Xước vẫn không hiểu, tiếp tục nói, "Trợt mạch lại là cái gì?"

Đại phu này lắc đầu nói, "Làm sao ngươi nhiều vấn đề như vậy, trợt mạch, một câu nói chính là lui tới lưu loát, giống như châu đi, ứng chỉ khôn khéo, còn mang một chút cảm giác quay về như vậy." Nàng kéo tay Lâm Xước qua thu xếp ở trên gối đầu, "Mạch tượng như người bình thường thì không phải là dáng vẻ như vậy," Ngón tay bắt lên, "Mà là..."

"Làm sao đây cũng là hỉ mạch."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương