Khói Bếp Ven Hồ
Chương 15

Mai Sóc đi tới, lướt thoáng qua nàng, đi tới bên cạnh Lâm Xước, “Sao thế, đã tìm được chưa?”

Lâm Xước gật đầu, chỉ chỉ bức tranh trên tường kia, Mai Sóc quay đầu lại đang muốn gọi chủ quán, trước đó Tề công tử lại đi tới trước người của nàng, “Muốn giá bao nhiêu thì các ngươi mới bằng lòng bán cái tượng gỗ kia?”

Người hầu này nhìn về phía Lâm Xước, thấy cái tượng gỗ kia, đột nhiên khóe môi nhếch lên nụ cười mập mờ, không để lại dấu vết trừng mắt nhìn với Mai Sóc.

“Không bán.” Mai Sóc nắm vai Lâm Xước, “Xin lỗi.”

Tề công tử này đụng hai cây đinh mềm, thật là tức giận, nhưng chàng trai trước đó nhìn trúng tượng gỗ kia kéo hắn một cái, “Thôi, không cần chấp nhặt với những người này, chúng ta đi thôi.”

Tề công tử này nhìn hai người một cái, cùng rời khỏi với chàng trai kia, lúc này mới phát hiện ra, vài người hầu chờ đợi ở cửa, đợi hai người đi ra ngoài, mới đi theo phía sau cùng rời khỏi.

“Chủ quán, làm phiền, bức tranh góc tường kia.” Lúc này chủ quán vẫn luôn buồn bực ở bên cạnh không nói lời nào mới tới đây, “Hai vị à, các ngươi đắc tội Tề gia như vậy, thật sự không phải là chuyện tốt lắm.”

“Không có việc gì, làm phiền ngươi lấy xuống.” Mai Sóc nhìn về phía Lâm Xước, “Lại chọn một số khác.”

Lâm Xước gật đầu một cái, đi qua bên cạnh xem tranh, hắn không biết Tề gia kia là thân phận gì lai lịch ra sao, đương nhiên cũng không hiểu chủ quán kia đang lo lắng cái gì. Bộ dáng Mai Sóc che chở cho hắn mới vừa rồi chỉ làm cho trong lòng hắn trải qua một chút ý ngọt ngào.

Tô Cẩm đang tức giận người hầu kia của hắn, quay mặt xoay người cũng đi nhìn chút tranh vẽ trên tường, mà cô gái nọ gọi là Tô Triều chọt cánh tay Mai Sóc, nhỏ giọng, “Ta nhớ được người nào đó đã từng buông lời nói đời này chỉ làm tượng gỗ khắc cho một người thôi.”

“Vậy thì thế nào?”

“Hắc hắc,“ Trên mặt nàng ấy mang theo nụ cười không có ý tốt, ánh mắt nhìn bóng lưng Lâm Xước, “Lần này nếu lão thái bà biết, khẳng định tức đến quá sức.”

“Không phải là ngươi luôn có thể trêu tức bà ấy nhất sao?”

“Chỉ có người này thật đúng là không lên tiếng thì thôi, một tiếng kêu lên làm kinh người, ta cũng không dám tự mình nói với mình như vậy đâu.”

“Ngươi còn có cái gì không dám?” Mai Sóc liếc xéo nhìn nàng ấy, “Hiện tại toàn bộ Phong thành người nào không biết nhị thiếu Mai gia là một người đoạn tụ (đồng tính).”

Tô Triều, hoặc là nói Mai Triều, há mồm đang định nói cái gì nữa, “Tô Triều.” Tiếng Tô Cẩm truyền đến, nàng chân chó dán lên ngay, “Tiểu công tử, chuyện gì? Ngươi đói bụng, hay là khát, ta đi ra ngoài mua về ngay.”

“Ngươi còn muốn chuồn mất?”

“Trời đất chứng giám, ta muốn chuồn lúc nào.”

“Ngươi cho rằng ta không biết, tối hôm qua ngươi đi đến phố Hoa, có phải hay không?”

“Ta, cái đó.” Nàng gãi gãi đầu, “Chỉ đi tới một lúc.” Tô Cẩm giận đến phất tay áo rời khỏi cửa tiệm kia, tiểu thị theo sát sau lưng, Mai Triều liếc nhìn Mai Sóc một cái, cũng đi theo ra ngoài.

Mai Sóc nhìn bóng lưng nàng ấy âm thầm lắc đầu, “Tại sao nàng ta đi phố Hoa, hắn lại tức giận như vậy?” Lâm Xước đột nhiên đi tới bên cạnh nàng hỏi.

Mai Sóc cúi đầu nhìn hắn, “Ngươi biết phố Hoa là làm cái gì?”

“Không phải bán hoa sao?”

Chủ quán kia bật cười hì hì một tiếng, Mai Sóc cười khẽ, “Đúng, đúng là bán hoa, chỉ là hoa này nha, không phải là hoa thật.”

Lâm Xước không hiểu nhìn nụ cười của nàng, “Là hoa lụa sao?”

Chủ quán kia lấy mấy bức tranh hắn chọn xong, nhét vào một ống trúc nhỏ, nhét nắp lên, đưa cho Mai Sóc, Mai Sóc nhận lấy ôm vào trong lòng, “Hoa lụa? Thật giống cũng không đúng.”

Hai người ra khỏi cửa hàng, trên đường gian hàng hầu như đã hoàn toàn chật rồi, người đi trên đường cũng nhiều. Phần lớn ăn mặc mập mạp cồng kềnh, cũng không có thiếu mang theo mũ, rất nhiều đàn ông còn có nhung lông quây quanh trên cổ đấy. Hình như năm nay lông nhung màu trắng lưu hành nhất lộn ra ở cổ áo, ngoan ngoãn tuân theo rủ xuống trước ngực.

“Vậy là hoa gì?”

Mai Sóc lôi kéo hắn tới ven đường, “Sáng nay ăn không nhiều lắm, đói chưa?”

“Tàm tạm.”

Nàng giương mắt, “Thật ra ta lại hơi khát, uống chút sữa đậu nành nóng không tệ.”

Lâm Xước nhìn theo tầm mắt của nàng, góc đường có một lều nhỏ dựng ra ngoài nhà, phía dưới bày không ít bàn vuông nhỏ, ở nơi đó một chàng trai tuổi còn trẻ đưa từng chén đựng sữa đậu nành đến trước bàn khách.

Nàng lôi kéo tay hơi bị lạnh của hắn, đi tới ngồi xuống một cái bàn trước mặt.

Sữa đậu nành rất rẻ, một đồng tiền là một chén, uống hai chén cũng không đủ, trong cửa hàng nhỏ này còn bán chút đậu hũ hoa (đậu hủ miếng), bánh bao vỏ đậu hũ, mỗi cái cũng nho nhỏ chỉ lớn bằng một nửa bánh bao bình thường, một hớp là không còn.

Lâm Xước bưng lên chén sữa đậu nành kia nâng niu trong tay, “Ấm thật.”

Mai Sóc bưng chén đã uống vài ngụm lên, Lâm Xước nhìn nàng, “Đó là hoa khô?”

Nàng sặc một cái, cười chỉ trán của hắn, “Ngươi thật đúng là cần phải đánh vỡ nồi cát hỏi tới cùng hay sao?”

Hắn lắc đầu, “Ta không đánh vỡ nồi cát, nhưng, vậy thì không có tốn gì mà.” Hắn uống xong sữa đậu nành, Mai Sóc chỉ vào quán nhỏ cách đó không xa, “Thấy không, nơi đó có bán câu đối xuân.” Nàng móc ra một đồng tiền, “Đi mua mấy tờ, nàng hỏi ngươi muốn cái gì, ngươi cứ nói muốn không chữ câu đối.”

“Ồ.” Tuy là hắn không hiểu, vẫn ngoan ngoãn đồng ý qua, chạy tới, chân trước mới vừa đi, một cô gái ngồi xuống ở đối diện Mai Sóc, “Đẩy hắn đi làm gì? Ta cũng muốn gặp em rể chuẩn của ta một lần mà.”

“Vị tiểu công tử kia của ngươi đâu?”

“Hắn đói bụng, ta mua đồ ăn cho hắn.” Một tay nàng đỡ ở dưới má trái, “Lão Tam, nói thật, ngươi ra ngoài lúc nào?”

“Nguyên tiêu năm ngoái.”

“Ta nói sao ta không biết.” Nàng lắc đầu liên tục, “Sao chuyện lại có thể trùng hợp như thế?”

“Ngươi cũng vậy?”

“Ai nói không phải chứ. Ta loanh quanh một vòng thật to, ngươi biết tòa Phượng Dương Thành gần thành Tây Hà này không?”

“Biết.”

“Chính là ta gặp được một người tại nơi đó.”

“Người mới vừa đó?”

“Này, mắc mớ gì tới hắn ta, Kiều công tử kia đã biết ngại chuyện của ta, là tỷ tỷ của hắn.”

Một hớp sữa đậu nành trong miệng Mai Sóc phụt một tiếng phun ra toàn bộ, Mai Triều né thật nhanh qua, “Làm gì thế, ngươi muốn đánh nhau?”

“Ngươi...ngươi lại còn coi người ta là đồng tính như ngươi?”

“Ta vốn là.” Mặt Mai Triều khiếp sợ nhìn nàng, “Dầu gì từ nhỏ đến lớn, nói thế nào ngươi cũng cùng sinh sống với ta hơn hai mươi năm, ngươi lại không biết?”

Mai Sóc liếc mắt, “Ngươi cứ tán gẫu đi, không biết là người nào chạy thanh lâu mà chạy chuyên cần như vậy.”

“Ngươi không hiểu, đó là người ta đi học với các anh em phải làm sao khiến cho phụ nữ vui lòng.” Nàng phất phất tay, Mai Sóc quay đầu, mơ hồ thấy Lâm Xước dừng lại đang trả tiền, “Ngươi nên đi.”

“Biết, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi chưa từng gặp ta...ta cũng chưa từng gặp ngươi.”

“Ta suy nghĩ một chút.” Mai Sóc nhíu mày.

Mai Triều không có ý tốt tiến tới trước mặt nàng, “Lão Tam, ngươi không có tư cách nói như vậy. Phải biết, trên dưới cả nhà kia người duy nhất biết điêu khắc chạm rỗng Cửu Hoàng Triêu Phượng đồ ở trên gỗ Tê Phượng, chính là ngươi.”

Mai Sóc nheo mắt lại, Lâm Xước đang đi về tới, Mai Triều liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi thật chỉ chịu vì hắn dùng đao khắc gỗ rồi sao?”

Nàng không trả lời, Lâm Xước đã đi vào cửa hàng nhỏ này, hắn khó hiểu nhìn chung quanh, “Mới vừa rồi ta rõ ràng thấy có người đến đây, sao lập tức đã không có?”

Mai Sóc nhận lấy bộ giấy đỏ dài cuốn lại trong tay hắn, “Ngươi nhìn lầm rồi.”

Nàng quay nửa mặt sang, cũng không biết đang nói chuyện với ai, trang ## bubble há mồm phát ra một tiếng thật khẽ, “Đúng“.

Lúc đó ở trước mặt chàng trai trẻ tuổi bán bánh bao đậu hũ kia, khóe miệng cô gái nhếch một chút giống như là đang cười.

Lâm Xước ồ một tiếng, “Lúc ta mới vừa đi về tới, đột nhiên nghĩ đến.”

“Nghĩ tới điều gì?”

“Nhất định là hoa thịt vụn.”

Mai Sóc ngẩn ra, “Cái gì?”

“Hoa thịt vụn đó.”

“Hoa thịt vụn gì?”

“Ngươi không biết?” Hình như Lâm Xước rất kinh ngạc, “Chính là dùng đậu nành làm loại đó, để trong vạc lên men, có thể dùng để đậu nấu, loại tương thịt nướng đó....” Hắn vươn tay ra dấu bộ dạng một cái vại lớn, “Phía trên nếu như mọc ra mốc không cạo sạch sẽ, hoặc là lúc lên men bị ẩm ướt, hoặc là dính hơi nước, sẽ lên hoa thịt vụn màu trắng, tương sẽ hư rồi.”

“Ồ.” Mai Sóc cười đến nghẹn đáp một tiếng, vươn tay bóp một cái ở trên mặt hắn, hắn không biết sao tâm tình nàng đột nhiên lại tốt như vậy, cho là mình đã đoán đúng thật, “Nhất định là có người bán tương hư, cho nên hắn sẽ tức giận có đúng hay không?”

“Tiểu Xước Nhi,“ Khóe miệng nàng nhếch lên, “Ngươi vẫn nghĩ tới chuyện này à?”

“Ừ.” Hắn gật đầu, “Ta tiện thể nghĩ đến, chúng ta trở về cũng nên bắt đầu làm tương.”

“Được, giao cho ngươi, nhưng mà bây giờ, chúng ta tiếp tục đi dạo phố.” Nàng kéo tay của hắn đứng lên, đi ra khỏi cửa hàng nhỏ này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương