Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường Đẽo Em
-
Chương 69: Sớm có kế hoạch
Từ lúc bị bịt miệng mang lên xe đưa đi, tuy Ngư Tranh có chút hoảng loạn nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức bản thân không phải gặp nguy hiểm, bởi việc cố tình để cô đến tham dự sinh nhật Trần Tấn Hào, ông ngoại cô và ông ngoại cậu ta chắc chắn đã có dự tính xa hơn.
Quả nhiên sau một hồi di chuyển trên nhiều đoạn đường, đến khi xe đi vào cổng của nơi cần đến, Ngư Tranh vừa nhìn đã nhận ra ngay là nhà của ông ngoại cô.
Ngoài nhóm vệ sĩ ông ngoại Ngư Tranh cho bắt cô mang về đây, từ gác cổng cho đến trong sân cũng được bố trí người canh chừng. Thế nên, phản kháng hay bỏ chạy đều không phải điều Ngư Tranh nên làm.
Ngay khi cô vừa đặt một chân từ sàn xe xuống mặt đất, hai vệ sĩ một nam một nữ đã đứng cách trong phạm vi nửa mét chờ đợi. Ngư Tranh tạm nhấn chìm cơn bất mãn đang dâng trào, bình tĩnh nâng chân váy ngẩng đầu bước đi đúng với khí chất của một nàng tiểu thư kiêu kỳ.
Từ ngoài vào nhà, Ngư Tranh vừa bước đến cửa chính đã thấy ông ngoại cô thản nhiên ngồi uống trà trong phòng khách. Ông ngồi giữa chiếc ghế lớn bằng gỗ màu nâu sậm được điêu khắc họa tiết tỉ mỉ, chỉ nhìn từ xa, người không có chuyên môn cũng có thể ước tính được giá trị của bộ bàn ghế không nhỏ.
Căn biệt thự của ông ngoại Ngư Tranh to gấp đôi nhà ông bà Ngư, hơn nữa mỗi ngóc ngách đều trưng bày đồ cổ quý giá.
Tuy bề ngoài có vẻ “bình dân” nhưng gia tài ông ngoại cô sở hữu vô cùng đồ sộ, mỗi một bước đi là mỗi lần bước qua những vật đắt tiền, thậm chí là độc nhất. Với tư cách là cháu gái độc tôn, gia sản này cũng như định sẵn sẽ để lại cho Ngư Tranh thừa kế.
Cũng chính vì cơ ngơi có sẵn đắt giá, ông ngoại Ngư Tranh không thể chấp nhận một người xuất thân thấp hèn động đến tài sản một đời ông gầy dựng để lại.
Từ cửa đi vào phòng khách, Ngư Tranh bước đến trước mặt ông ngoại bằng dáng vẻ lạnh lùng không khuất phục. Thế nhưng không giống như lúc ở nhà hàng, giờ đây ông lại tỏ ra rộng lượng nhường nhịn.
Đợi Ngư Tranh tới gần, ông ngoại cô lúc này mới điềm tĩnh cất tiếng: “Con xem giá trị bản thân đã hạ thấp đến mức nào, con đường tốt rải sẵn hoa con không đi, cố chấp bước vào con đường tối dẫm đầy gai để làm gì?”
Đáp lại, Ngư Tranh vẫn đứng yên đối mặt với ông, từ tốn lật lại những chuyện đã xảy ra: “Trước khi trách mắng con, ông phải tự kiểm điểm mình trước. Ông là người kinh doanh chắc chắn biết rõ khái niệm một lần bất tín, vạn lần bất tin. Lời ông đã hứa lại tùy tiện phủ bỏ, người lớn như ông không đáng tin, làm sao con có thể tiếp tục nghe lời ông về bất kỳ chuyện nào khác?”
Trước sự chất vấn của chính cháu gái, ông ngoại Ngư Tranh vẫn cực kỳ điềm đạm, nhẹ nhàng lên tiếng thanh minh: “Ngày mẹ con bất chấp gả cho một kẻ không tiền không địa vị, người làm cha như ông đã đau lòng suốt một thời gian dài. Nếu sau đó không phải có sự giúp đỡ của ông, con nghĩ cha con sẽ có được sự nghiệp như bây giờ sao?
Chính vì tận mắt thấy con gái mình cực khổ, đến lúc sinh con xong phải ra ngoài vất vả kiếm tiền, vậy nên ông không thể tiếp tục nhìn cháu gái duy nhất của mình đi vào vết xe đỗ, càng không muốn con phải chịu khổ một ngày nào cả!”
“Nhưng con yêu Cảnh Vũ.” Ngư Tranh đứng thẫn thờ nhìn ông mà thốt lên, nhắc đến Tiêu Cảnh Vũ, nước mắt đọng trong mi mắt cô tự động rơi xuống: “Tại sao ông không nhìn vào sự cố gắng của anh ấy mà cứ chăm chăm vào xuất thân, để rồi đánh giá anh ấy không có tiền?”
Ông ngoại Ngư Tranh nhắm mắt lắc đầu, tiếp đó lại mở mắt nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc giải thích: “Trên đời này, ngay cả lọ lem còn không sống hạnh phúc mãi mãi với hoàng tử. Nàng công chúa như con, ở bên kẻ đánh giày được bao lâu? Vấn đề ở đây không phải là tình yêu, mà chính là sự trái ngược trong lối sống.”
Nghe đến đây, Ngư Tranh đột nhiên bật cười vô nghĩa, cô không những không cãi lại mà còn gật đầu thừa nhận: “Ông nói đúng, con không thể sống trong nghèo khó, càng không thể ăn uống tùy tiện bên đường. Cảnh Vũ thì ngược lại, anh ấy có thể sống trong bốn bức tường trống rỗng, ăn đồ ăn rẻ tiền trên vỉa hè. Nhưng Cảnh Vũ nghèo, là lỗi của anh ấy sao ông? Nếu vậy, chẳng phải sinh ra trong một gia đình giàu có thì con cũng có lỗi sao?”
Ông ngoại Ngư Tranh nhất thời khựng người trước câu hỏi của cô, nhưng trong lòng đã định sẵn kết quả, dù phi lý hay hợp lý ông cũng không muốn thừa nhận khác đi.
Nói nhiều chỉ càng khiến lộ thêm sơ hở cho Ngư Tranh bắt bẻ ngược, hơn nữa việc đưa cô đến đây không phải để bàn chuyện đúng sai.
Như đã tính toán từ trước, ông ngoại Ngư Tranh không vòng vo nữa, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề chính: “Ông không muốn gia đình chúng ta vì người ngoài mà bất hòa. Bây giờ cũng chẳng còn gì để giấu giếm, kể cả Tiêu Cảnh Vũ có là sinh viên Stanford ông cũng không chấp nhận nó vào làm rể nhà này. Còn con…”
Đang nói ông ngoại cô chợt dừng lại, biểu cảm của ông cũng nghiêm đi hẳn, không còn là sự khuyên nhủ như vừa rồi, ông trực tiếp đưa ra lời ép buộc: “Một, là con ngoan ngoãn thành đôi với Tấn Hào, đợi khi Tiêu Cảnh Vũ về nước, ông sẽ sắp xếp cho nó một chỗ đứng tốt trong xã hội để xây dựng cuộc sống riêng. Còn không, con vẫn phải tiến đến với Tấn Hào, nhưng Tiêu Cảnh Vũ sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đặt chân trở về nước.”
Ngư Tranh còn chưa đáp, ông ngoại cô đã đứng dậy đưa mắt cho vệ sĩ đứng cách đó không xa. Ngay sau đó ông vừa nhanh chóng rời đi vừa tiếp tục nhắc nhở: “Cứ lên phòng từ từ mà suy nghĩ, đến khi nào mọi thứ xong xuôi thì hẵng về nhà, ở đây ông sẽ không ngược đãi chính cháu gái của mình nên không cần lo.”
Nói xong, ông ngoại Ngư Tranh bỏ đi một mạch về phòng, trong phòng khách chốc lát chỉ còn lại cô và hai vệ sĩ nữ đứng gần sát.
Cơn bất bình phủ lấy toàn bộ con người Ngư Tranh, những ngón tay cô bất giác co chặt, ngay cả nét mặt cũng hiện rõ sự khó chịu không cam tâm.
Qua một lúc lâu thấy Ngư Tranh vẫn đứng yên không di chuyển, một trong hai người vệ sĩ đành lên tiếng nhắc: “Cô Ngư, cô nên lên phòng nghỉ ngơi, bên ngoài đồng nghiệp của chúng tôi rất nhiều, cô không về được đâu.”
Ngư Tranh vẫn nhất quyết không động chân, cô ngước mắt nhìn qua nữ vệ sĩ kia, chủ động đề nghị: “Tôi muốn gọi về nhà.”
Ngay lập tức, nữ vệ sĩ kia dứt khoát lắc đầu từ chối: “Chuyện cô ở đây đã được thông báo với cha mẹ cô, cho tới khi có quyết định của ông chủ, chúng tôi không thể để cô liên lạc ra ngoài kể cả qua thiết bị điện tử.”
Tất cả bỗng chốc hóa thành nhà lao giam lỏng, Ngư Tranh không muốn phí hơi tranh cãi với sự quá đáng của ông ngoại đặt ra, cho nên cô không nói gì nữa mà chuyển hướng đi lên lầu.
Nếu ông bà Ngư biết Ngư Tranh bị đưa đến nhà ông ngoại, hai ông bà chắc chắn sẽ đến đón cô.
Căn phòng lúc nhỏ Ngư Tranh ở vẫn như cũ, khác với lối thiết kế dùng chất liệu gỗ như những khu vực khác, chỉ duy nhất phòng riêng của cô được trang trí với nội thất trắng và xanh biển nhạt, cảm giác mềm mại dễ chịu.
Sau khi Ngư Tranh vào phòng, vệ sĩ cũng không rời đi mà đứng trước cửa canh chừng.
Một mình trong căn phòng rộng lớn, Ngư Tranh hiện tại khó chịu đến mức không thể bình tĩnh được cảm xúc. Cô theo tiềm thức bước đến cạnh cửa sổ vén rèm nhìn xuống sân, quả nhiên không chỉ trong nhà mà bên ngoài cũng có số lượng vệ sĩ nhiều hơn bình thường.
Ngư Tranh đóng rèm trở về ngồi tựa lưng vào đầu giường, trước đó do mặc váy nên không thể mang theo điện thoại bên người, giờ đây cô muốn liên lạc cho ông bà Ngư hay Tiêu Cảnh Vũ cũng đều không thể.
Cứ như thế Ngư Tranh đành phải đợi, nhưng thời gian chậm chạp trôi qua rất lâu vẫn chưa nhận được động tĩnh từ ông bà Ngư.
Mải cho đến tối muộn, khi Ngư Tranh suýt ngủ thiếp đi đã bị âm thanh mở cửa làm cho giật mình bừng tỉnh. Ngay lúc này đứng trước mặt cô không phải là ông ngoại, cũng không phải ông bà Ngư, mà là Trần Tấn Hào.
Quả nhiên sau một hồi di chuyển trên nhiều đoạn đường, đến khi xe đi vào cổng của nơi cần đến, Ngư Tranh vừa nhìn đã nhận ra ngay là nhà của ông ngoại cô.
Ngoài nhóm vệ sĩ ông ngoại Ngư Tranh cho bắt cô mang về đây, từ gác cổng cho đến trong sân cũng được bố trí người canh chừng. Thế nên, phản kháng hay bỏ chạy đều không phải điều Ngư Tranh nên làm.
Ngay khi cô vừa đặt một chân từ sàn xe xuống mặt đất, hai vệ sĩ một nam một nữ đã đứng cách trong phạm vi nửa mét chờ đợi. Ngư Tranh tạm nhấn chìm cơn bất mãn đang dâng trào, bình tĩnh nâng chân váy ngẩng đầu bước đi đúng với khí chất của một nàng tiểu thư kiêu kỳ.
Từ ngoài vào nhà, Ngư Tranh vừa bước đến cửa chính đã thấy ông ngoại cô thản nhiên ngồi uống trà trong phòng khách. Ông ngồi giữa chiếc ghế lớn bằng gỗ màu nâu sậm được điêu khắc họa tiết tỉ mỉ, chỉ nhìn từ xa, người không có chuyên môn cũng có thể ước tính được giá trị của bộ bàn ghế không nhỏ.
Căn biệt thự của ông ngoại Ngư Tranh to gấp đôi nhà ông bà Ngư, hơn nữa mỗi ngóc ngách đều trưng bày đồ cổ quý giá.
Tuy bề ngoài có vẻ “bình dân” nhưng gia tài ông ngoại cô sở hữu vô cùng đồ sộ, mỗi một bước đi là mỗi lần bước qua những vật đắt tiền, thậm chí là độc nhất. Với tư cách là cháu gái độc tôn, gia sản này cũng như định sẵn sẽ để lại cho Ngư Tranh thừa kế.
Cũng chính vì cơ ngơi có sẵn đắt giá, ông ngoại Ngư Tranh không thể chấp nhận một người xuất thân thấp hèn động đến tài sản một đời ông gầy dựng để lại.
Từ cửa đi vào phòng khách, Ngư Tranh bước đến trước mặt ông ngoại bằng dáng vẻ lạnh lùng không khuất phục. Thế nhưng không giống như lúc ở nhà hàng, giờ đây ông lại tỏ ra rộng lượng nhường nhịn.
Đợi Ngư Tranh tới gần, ông ngoại cô lúc này mới điềm tĩnh cất tiếng: “Con xem giá trị bản thân đã hạ thấp đến mức nào, con đường tốt rải sẵn hoa con không đi, cố chấp bước vào con đường tối dẫm đầy gai để làm gì?”
Đáp lại, Ngư Tranh vẫn đứng yên đối mặt với ông, từ tốn lật lại những chuyện đã xảy ra: “Trước khi trách mắng con, ông phải tự kiểm điểm mình trước. Ông là người kinh doanh chắc chắn biết rõ khái niệm một lần bất tín, vạn lần bất tin. Lời ông đã hứa lại tùy tiện phủ bỏ, người lớn như ông không đáng tin, làm sao con có thể tiếp tục nghe lời ông về bất kỳ chuyện nào khác?”
Trước sự chất vấn của chính cháu gái, ông ngoại Ngư Tranh vẫn cực kỳ điềm đạm, nhẹ nhàng lên tiếng thanh minh: “Ngày mẹ con bất chấp gả cho một kẻ không tiền không địa vị, người làm cha như ông đã đau lòng suốt một thời gian dài. Nếu sau đó không phải có sự giúp đỡ của ông, con nghĩ cha con sẽ có được sự nghiệp như bây giờ sao?
Chính vì tận mắt thấy con gái mình cực khổ, đến lúc sinh con xong phải ra ngoài vất vả kiếm tiền, vậy nên ông không thể tiếp tục nhìn cháu gái duy nhất của mình đi vào vết xe đỗ, càng không muốn con phải chịu khổ một ngày nào cả!”
“Nhưng con yêu Cảnh Vũ.” Ngư Tranh đứng thẫn thờ nhìn ông mà thốt lên, nhắc đến Tiêu Cảnh Vũ, nước mắt đọng trong mi mắt cô tự động rơi xuống: “Tại sao ông không nhìn vào sự cố gắng của anh ấy mà cứ chăm chăm vào xuất thân, để rồi đánh giá anh ấy không có tiền?”
Ông ngoại Ngư Tranh nhắm mắt lắc đầu, tiếp đó lại mở mắt nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc giải thích: “Trên đời này, ngay cả lọ lem còn không sống hạnh phúc mãi mãi với hoàng tử. Nàng công chúa như con, ở bên kẻ đánh giày được bao lâu? Vấn đề ở đây không phải là tình yêu, mà chính là sự trái ngược trong lối sống.”
Nghe đến đây, Ngư Tranh đột nhiên bật cười vô nghĩa, cô không những không cãi lại mà còn gật đầu thừa nhận: “Ông nói đúng, con không thể sống trong nghèo khó, càng không thể ăn uống tùy tiện bên đường. Cảnh Vũ thì ngược lại, anh ấy có thể sống trong bốn bức tường trống rỗng, ăn đồ ăn rẻ tiền trên vỉa hè. Nhưng Cảnh Vũ nghèo, là lỗi của anh ấy sao ông? Nếu vậy, chẳng phải sinh ra trong một gia đình giàu có thì con cũng có lỗi sao?”
Ông ngoại Ngư Tranh nhất thời khựng người trước câu hỏi của cô, nhưng trong lòng đã định sẵn kết quả, dù phi lý hay hợp lý ông cũng không muốn thừa nhận khác đi.
Nói nhiều chỉ càng khiến lộ thêm sơ hở cho Ngư Tranh bắt bẻ ngược, hơn nữa việc đưa cô đến đây không phải để bàn chuyện đúng sai.
Như đã tính toán từ trước, ông ngoại Ngư Tranh không vòng vo nữa, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề chính: “Ông không muốn gia đình chúng ta vì người ngoài mà bất hòa. Bây giờ cũng chẳng còn gì để giấu giếm, kể cả Tiêu Cảnh Vũ có là sinh viên Stanford ông cũng không chấp nhận nó vào làm rể nhà này. Còn con…”
Đang nói ông ngoại cô chợt dừng lại, biểu cảm của ông cũng nghiêm đi hẳn, không còn là sự khuyên nhủ như vừa rồi, ông trực tiếp đưa ra lời ép buộc: “Một, là con ngoan ngoãn thành đôi với Tấn Hào, đợi khi Tiêu Cảnh Vũ về nước, ông sẽ sắp xếp cho nó một chỗ đứng tốt trong xã hội để xây dựng cuộc sống riêng. Còn không, con vẫn phải tiến đến với Tấn Hào, nhưng Tiêu Cảnh Vũ sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đặt chân trở về nước.”
Ngư Tranh còn chưa đáp, ông ngoại cô đã đứng dậy đưa mắt cho vệ sĩ đứng cách đó không xa. Ngay sau đó ông vừa nhanh chóng rời đi vừa tiếp tục nhắc nhở: “Cứ lên phòng từ từ mà suy nghĩ, đến khi nào mọi thứ xong xuôi thì hẵng về nhà, ở đây ông sẽ không ngược đãi chính cháu gái của mình nên không cần lo.”
Nói xong, ông ngoại Ngư Tranh bỏ đi một mạch về phòng, trong phòng khách chốc lát chỉ còn lại cô và hai vệ sĩ nữ đứng gần sát.
Cơn bất bình phủ lấy toàn bộ con người Ngư Tranh, những ngón tay cô bất giác co chặt, ngay cả nét mặt cũng hiện rõ sự khó chịu không cam tâm.
Qua một lúc lâu thấy Ngư Tranh vẫn đứng yên không di chuyển, một trong hai người vệ sĩ đành lên tiếng nhắc: “Cô Ngư, cô nên lên phòng nghỉ ngơi, bên ngoài đồng nghiệp của chúng tôi rất nhiều, cô không về được đâu.”
Ngư Tranh vẫn nhất quyết không động chân, cô ngước mắt nhìn qua nữ vệ sĩ kia, chủ động đề nghị: “Tôi muốn gọi về nhà.”
Ngay lập tức, nữ vệ sĩ kia dứt khoát lắc đầu từ chối: “Chuyện cô ở đây đã được thông báo với cha mẹ cô, cho tới khi có quyết định của ông chủ, chúng tôi không thể để cô liên lạc ra ngoài kể cả qua thiết bị điện tử.”
Tất cả bỗng chốc hóa thành nhà lao giam lỏng, Ngư Tranh không muốn phí hơi tranh cãi với sự quá đáng của ông ngoại đặt ra, cho nên cô không nói gì nữa mà chuyển hướng đi lên lầu.
Nếu ông bà Ngư biết Ngư Tranh bị đưa đến nhà ông ngoại, hai ông bà chắc chắn sẽ đến đón cô.
Căn phòng lúc nhỏ Ngư Tranh ở vẫn như cũ, khác với lối thiết kế dùng chất liệu gỗ như những khu vực khác, chỉ duy nhất phòng riêng của cô được trang trí với nội thất trắng và xanh biển nhạt, cảm giác mềm mại dễ chịu.
Sau khi Ngư Tranh vào phòng, vệ sĩ cũng không rời đi mà đứng trước cửa canh chừng.
Một mình trong căn phòng rộng lớn, Ngư Tranh hiện tại khó chịu đến mức không thể bình tĩnh được cảm xúc. Cô theo tiềm thức bước đến cạnh cửa sổ vén rèm nhìn xuống sân, quả nhiên không chỉ trong nhà mà bên ngoài cũng có số lượng vệ sĩ nhiều hơn bình thường.
Ngư Tranh đóng rèm trở về ngồi tựa lưng vào đầu giường, trước đó do mặc váy nên không thể mang theo điện thoại bên người, giờ đây cô muốn liên lạc cho ông bà Ngư hay Tiêu Cảnh Vũ cũng đều không thể.
Cứ như thế Ngư Tranh đành phải đợi, nhưng thời gian chậm chạp trôi qua rất lâu vẫn chưa nhận được động tĩnh từ ông bà Ngư.
Mải cho đến tối muộn, khi Ngư Tranh suýt ngủ thiếp đi đã bị âm thanh mở cửa làm cho giật mình bừng tỉnh. Ngay lúc này đứng trước mặt cô không phải là ông ngoại, cũng không phải ông bà Ngư, mà là Trần Tấn Hào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook