Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường Đẽo Em
-
Chương 50: Giao kèo
Sang tuần mới bắt đầu trở lại trường, học sinh cuối cấp như Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh đều đã bắt tay vào hành trình luyện thi đại học. Về ngành nghề tương lai đã lựa chọn, Tiêu Cảnh Vũ quyết định học Kinh doanh để sau này giúp đỡ cho ông Ngư, còn Ngư Tranh chọn ngành Quan hệ công chúng.
Bẵng qua được mấy ngày yên ổn, Tiêu Cảnh Vũ nhận được cuộc gọi hẹn gặp trực tiếp từ ông ngoại Ngư Tranh, hơn nữa ông không muốn anh để cho cô biết. Tiêu Cảnh Vũ biết rõ ông ngoại Ngư Tranh không thích anh, bỗng nhiên ông ấy lại hẹn gặp nói chuyện thì khả năng điềm xấu nhiều hơn điềm lành.
Lần trước Tiêu Cảnh Vũ đi gặp mẹ vô tình gặp cả Túc Mạch đã chưa nói với Ngư Tranh, lần này lại tiếp tục sau lưng đi gặp ông ngoại cô, lòng dạ anh thật sự có chút lo lắng nếu bị phát hiện. Nhưng nếu nói ra, Tiêu Cảnh Vũ cũng lo rằng Ngư Tranh sẽ giận dỗi.
Sau mấy hôm đắn đo, Tiêu Cảnh Vũ cũng nghĩ cách ổn thỏa nhất, đợi khi anh gặp ông ngoại Ngư Tranh về sẽ tự giác khai hết cho cô, cùng lắm để cô giận một lần còn hơn giận hai lần.
Cả tuần bận học suốt ngày, thế nên đến thứ bảy Tiêu Cảnh Vũ mới có thời gian gặp ông ngoại Ngư Tranh. Bởi vì sống chung nhà tới lui đều thấy mặt nên không thể tự tiện ra ngoài, vậy nên cũng giống như lần trước anh chọn cách viện lý do mua đồ để tránh sự nghi ngờ.
Chỉ là lúc Tiêu Cảnh Vũ vừa bước ra khỏi phòng đã chạm mặt Ngư Tranh đi từ dưới nhà lên, biểu cảm của cô dành cho anh vô cùng nghi ngờ, thậm chí ánh mắt cũng dán chặt trên người anh.
Ngư Tranh vừa bước tới vừa nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Vũ, khẽ cất tiếng dò hỏi: “Mới sáng sớm, ăn mặc đẹp đẽ, đừng nói với em chỉ để ra ngoài dạo một vòng rồi mua vài món đồ?”
Dẫu sao cũng là chuẩn bị đi gặp người lớn, điều cơ bản nhất là vẻ ngoài lịch sự không thể qua loa, có điều Tiêu Cảnh Vũ nhất thời quên mất vấn đề này sẽ chỉ tạo thêm hoài nghi cho Ngư Tranh.
Hiện tại chỉ còn cách, chạy trước tính sau.
Nghĩ rồi Tiêu Cảnh Vũ cong môi cười dịu dàng, chợt giơ tay sờ sờ gò má Ngư Tranh, dùng chiến thuật tẩy não: “Đừng có si mê anh như vậy, ở nhà ngoan nhé, anh đi một lát về liền.”
Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ nhanh chóng quay người bước vội xuống lầu, đến khi Ngư Tranh sực tỉnh sau khi chìm trong lời nói dụ ngọt, lúc cô nhìn lại bóng dáng anh đã khuất khỏi tầm mắt.
Đến địa điểm đã được chỉ định sẵn, Tiêu Cảnh Vũ lên tầng trên của quán cafe theo phong cách cổ điển, nơi đây nằm ngay ngã tư gần trường có tầm nhìn rộng rãi. Ông ngoại Ngư Tranh ngồi sát bên thành lan can, ánh mắt hướng xuống dưới đường, trên bàn trước mặt là ly cafe đen vẫn còn nóng.
Vừa thấy ông, Tiêu Cảnh Vũ đã chủ động bước tới chào hỏi, đợi khi được cho phép anh mới ngồi xuống ghế đối diện. Mặc dù là gặp người bản thân không có thiện cảm, thế nhưng ông ngoại Ngư Tranh vẫn rất kiên nhẫn, thái độ không có chút nào gấp gáp.
Cho tới khi phần nước của Tiêu Cảnh Vũ được mang ra, lúc này ông mới điềm tĩnh lên tiếng: “Tôi hẹn cậu ra đây, có lẽ cậu cũng đã biết nguyên nhân liên quan trực tiếp đến Ngư Tranh?”
Đối diện với ánh nhìn tỏ ra uy quyền gây áp lực của ông ngoại Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ không chút lo lắng, ngược lại chỉ bình tĩnh gật đầu: “Con biết.”
Nghe xong câu trả lời, ông ngoại Ngư Tranh chợt thở ra một hơi, không vòng vo nữa mà nói thẳng vào chủ đề chính: “Cậu biết rất rõ, Ngư Tranh được định sẵn với Tấn Hào là một cặp không chỉ là chuyện riêng của hai đứa nó, mà còn là sự nghiệp và mặt mũi của gia đình tôi. Kể cả khi Ngư Tranh lẫn cha mẹ nó có bênh vực cậu mà chống đối tôi thì tôi cũng nhắc cho cậu một chuyện… ‘Cây có cội nước có nguồn’, nếu cậu thật sự muốn có được Ngư Tranh, cậu phải được lòng người lớn trong nhà của nó.”
Ngừng lại một chút, ông từ tốn tiếp lời: “Sự xuất hiện của cậu đã làm rối tung hết mọi thứ, thậm chí khiến cho hôn ước của Ngư Tranh bị hủy bỏ. Nhưng cậu cũng đừng vội mừng, kể cả khi nó có đi theo vết xe của mẹ nó năm xưa, tôi cũng sẽ có cách khiến cậu và nó không thể đến với nhau.”
Tiêu Cảnh Vũ đã sớm lường trước những gì ông ngoại Ngư Tranh sẽ nói với mình, thế nên khi nghe thấy những lời này anh không thấy bất ngờ. Trước sự dò xét của ông ngoại cô, anh thẳng thắn hỏi: “Con hiểu, vậy con phải làm gì để được đổi lấy cơ hội ở bên Ngư Tranh?”
Quả nhiên Tiêu Cảnh Vũ nói trúng ý của ông ngoại cô, khiến cho ông đang nghiêm mặt chợt bật cười thành tiếng hứng thú: “Cậu đúng là rất biết thức thời.”
Giờ đây, Tiêu Cảnh Vũ thực sự đã có chút bất an, ông ngoại Ngư Tranh không chỉ có kinh nghiệm sống mà còn có kinh nghiệm trải đời, một thanh niên mới lớn như anh căn bản sẽ đấu không lại.
Nhưng trái ngược với những suy nghĩ hỗn tạp trong Tiêu Cảnh Vũ, ông ngoại Ngư Tranh lại tỏ ra rất rộng lượng, dường như không có ý ép anh vào đường cùng. Theo như dự tính từ trước, ông nhẹ nhàng đưa ra lời yêu cầu: “Ngư Tranh có thể bỏ giàu sang theo một kẻ tay trắng, nhưng nhà chúng tôi không thể rước vào một thằng rể vô dụng. Tôi có thể chấp nhận hoàn cảnh cậu không tốt, nhưng chí ít cậu cũng phải đạt được điều khiến tôi lẫn người khác nể phục.”
Ông ngoại Ngư Tranh càng nói, lòng dạ Tiêu Cảnh Vũ càng thấp thỏm. Dừng lại chưa quá hai giây, ông ngoại cô đã tiếp lời: “Harvard hoặc Stanford, cậu có năm năm để dùng bằng đại học đổi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Ngư Tranh. Còn nếu không thể làm được, cậu hãy buông tha cho nó, để nó được gả vào gia đình đầy đủ, nhỡ có chia tay cũng không phải ra đi tay trắng như ở bên cậu.”
Đầu óc Tiêu Cảnh Vũ hiện tại có hơi choáng, bởi học tập có thể phấn đấu để đạt được nhưng nếu yêu xa năm năm, anh không dám đoán trước Ngư Tranh liệu có đồng ý. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, mà là một vấn đề cực kỳ lớn và quan trọng.
Vậy nên, Tiêu Cảnh Vũ không thể quyết định tùy tiện.
Trầm ngâm đắn đo một hồi lâu, Tiêu Cảnh Vũ vẫn chưa thể lấy lại sự bình thản như ban đầu. Trong anh hiện tại đều trống rỗng, cuối cùng chỉ có thể hẹn lại câu trả lời vào lần khác: “Sau khi bàn bạc với Ngư Tranh, con sẽ nói ra quyết định của mình.”
Nhắc đến Ngư Tranh, ông ngoại cô lập tức cau mày khó chịu: “Chỉ một việc đổi lấy cả tương lai, đàn ông thanh niên như cậu một chút chính kiến cũng không có sao?”
Đáp lại, Tiêu Cảnh Vũ nhìn thẳng vào mắt ông, từ biểu cảm đến giọng nói đều toát lên sự kiên định: “Ngư Tranh chính là tương lai, vì vậy con không thể tự ý mang cô ấy ra đặt cược.”
Bẵng qua được mấy ngày yên ổn, Tiêu Cảnh Vũ nhận được cuộc gọi hẹn gặp trực tiếp từ ông ngoại Ngư Tranh, hơn nữa ông không muốn anh để cho cô biết. Tiêu Cảnh Vũ biết rõ ông ngoại Ngư Tranh không thích anh, bỗng nhiên ông ấy lại hẹn gặp nói chuyện thì khả năng điềm xấu nhiều hơn điềm lành.
Lần trước Tiêu Cảnh Vũ đi gặp mẹ vô tình gặp cả Túc Mạch đã chưa nói với Ngư Tranh, lần này lại tiếp tục sau lưng đi gặp ông ngoại cô, lòng dạ anh thật sự có chút lo lắng nếu bị phát hiện. Nhưng nếu nói ra, Tiêu Cảnh Vũ cũng lo rằng Ngư Tranh sẽ giận dỗi.
Sau mấy hôm đắn đo, Tiêu Cảnh Vũ cũng nghĩ cách ổn thỏa nhất, đợi khi anh gặp ông ngoại Ngư Tranh về sẽ tự giác khai hết cho cô, cùng lắm để cô giận một lần còn hơn giận hai lần.
Cả tuần bận học suốt ngày, thế nên đến thứ bảy Tiêu Cảnh Vũ mới có thời gian gặp ông ngoại Ngư Tranh. Bởi vì sống chung nhà tới lui đều thấy mặt nên không thể tự tiện ra ngoài, vậy nên cũng giống như lần trước anh chọn cách viện lý do mua đồ để tránh sự nghi ngờ.
Chỉ là lúc Tiêu Cảnh Vũ vừa bước ra khỏi phòng đã chạm mặt Ngư Tranh đi từ dưới nhà lên, biểu cảm của cô dành cho anh vô cùng nghi ngờ, thậm chí ánh mắt cũng dán chặt trên người anh.
Ngư Tranh vừa bước tới vừa nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Vũ, khẽ cất tiếng dò hỏi: “Mới sáng sớm, ăn mặc đẹp đẽ, đừng nói với em chỉ để ra ngoài dạo một vòng rồi mua vài món đồ?”
Dẫu sao cũng là chuẩn bị đi gặp người lớn, điều cơ bản nhất là vẻ ngoài lịch sự không thể qua loa, có điều Tiêu Cảnh Vũ nhất thời quên mất vấn đề này sẽ chỉ tạo thêm hoài nghi cho Ngư Tranh.
Hiện tại chỉ còn cách, chạy trước tính sau.
Nghĩ rồi Tiêu Cảnh Vũ cong môi cười dịu dàng, chợt giơ tay sờ sờ gò má Ngư Tranh, dùng chiến thuật tẩy não: “Đừng có si mê anh như vậy, ở nhà ngoan nhé, anh đi một lát về liền.”
Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ nhanh chóng quay người bước vội xuống lầu, đến khi Ngư Tranh sực tỉnh sau khi chìm trong lời nói dụ ngọt, lúc cô nhìn lại bóng dáng anh đã khuất khỏi tầm mắt.
Đến địa điểm đã được chỉ định sẵn, Tiêu Cảnh Vũ lên tầng trên của quán cafe theo phong cách cổ điển, nơi đây nằm ngay ngã tư gần trường có tầm nhìn rộng rãi. Ông ngoại Ngư Tranh ngồi sát bên thành lan can, ánh mắt hướng xuống dưới đường, trên bàn trước mặt là ly cafe đen vẫn còn nóng.
Vừa thấy ông, Tiêu Cảnh Vũ đã chủ động bước tới chào hỏi, đợi khi được cho phép anh mới ngồi xuống ghế đối diện. Mặc dù là gặp người bản thân không có thiện cảm, thế nhưng ông ngoại Ngư Tranh vẫn rất kiên nhẫn, thái độ không có chút nào gấp gáp.
Cho tới khi phần nước của Tiêu Cảnh Vũ được mang ra, lúc này ông mới điềm tĩnh lên tiếng: “Tôi hẹn cậu ra đây, có lẽ cậu cũng đã biết nguyên nhân liên quan trực tiếp đến Ngư Tranh?”
Đối diện với ánh nhìn tỏ ra uy quyền gây áp lực của ông ngoại Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ không chút lo lắng, ngược lại chỉ bình tĩnh gật đầu: “Con biết.”
Nghe xong câu trả lời, ông ngoại Ngư Tranh chợt thở ra một hơi, không vòng vo nữa mà nói thẳng vào chủ đề chính: “Cậu biết rất rõ, Ngư Tranh được định sẵn với Tấn Hào là một cặp không chỉ là chuyện riêng của hai đứa nó, mà còn là sự nghiệp và mặt mũi của gia đình tôi. Kể cả khi Ngư Tranh lẫn cha mẹ nó có bênh vực cậu mà chống đối tôi thì tôi cũng nhắc cho cậu một chuyện… ‘Cây có cội nước có nguồn’, nếu cậu thật sự muốn có được Ngư Tranh, cậu phải được lòng người lớn trong nhà của nó.”
Ngừng lại một chút, ông từ tốn tiếp lời: “Sự xuất hiện của cậu đã làm rối tung hết mọi thứ, thậm chí khiến cho hôn ước của Ngư Tranh bị hủy bỏ. Nhưng cậu cũng đừng vội mừng, kể cả khi nó có đi theo vết xe của mẹ nó năm xưa, tôi cũng sẽ có cách khiến cậu và nó không thể đến với nhau.”
Tiêu Cảnh Vũ đã sớm lường trước những gì ông ngoại Ngư Tranh sẽ nói với mình, thế nên khi nghe thấy những lời này anh không thấy bất ngờ. Trước sự dò xét của ông ngoại cô, anh thẳng thắn hỏi: “Con hiểu, vậy con phải làm gì để được đổi lấy cơ hội ở bên Ngư Tranh?”
Quả nhiên Tiêu Cảnh Vũ nói trúng ý của ông ngoại cô, khiến cho ông đang nghiêm mặt chợt bật cười thành tiếng hứng thú: “Cậu đúng là rất biết thức thời.”
Giờ đây, Tiêu Cảnh Vũ thực sự đã có chút bất an, ông ngoại Ngư Tranh không chỉ có kinh nghiệm sống mà còn có kinh nghiệm trải đời, một thanh niên mới lớn như anh căn bản sẽ đấu không lại.
Nhưng trái ngược với những suy nghĩ hỗn tạp trong Tiêu Cảnh Vũ, ông ngoại Ngư Tranh lại tỏ ra rất rộng lượng, dường như không có ý ép anh vào đường cùng. Theo như dự tính từ trước, ông nhẹ nhàng đưa ra lời yêu cầu: “Ngư Tranh có thể bỏ giàu sang theo một kẻ tay trắng, nhưng nhà chúng tôi không thể rước vào một thằng rể vô dụng. Tôi có thể chấp nhận hoàn cảnh cậu không tốt, nhưng chí ít cậu cũng phải đạt được điều khiến tôi lẫn người khác nể phục.”
Ông ngoại Ngư Tranh càng nói, lòng dạ Tiêu Cảnh Vũ càng thấp thỏm. Dừng lại chưa quá hai giây, ông ngoại cô đã tiếp lời: “Harvard hoặc Stanford, cậu có năm năm để dùng bằng đại học đổi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Ngư Tranh. Còn nếu không thể làm được, cậu hãy buông tha cho nó, để nó được gả vào gia đình đầy đủ, nhỡ có chia tay cũng không phải ra đi tay trắng như ở bên cậu.”
Đầu óc Tiêu Cảnh Vũ hiện tại có hơi choáng, bởi học tập có thể phấn đấu để đạt được nhưng nếu yêu xa năm năm, anh không dám đoán trước Ngư Tranh liệu có đồng ý. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, mà là một vấn đề cực kỳ lớn và quan trọng.
Vậy nên, Tiêu Cảnh Vũ không thể quyết định tùy tiện.
Trầm ngâm đắn đo một hồi lâu, Tiêu Cảnh Vũ vẫn chưa thể lấy lại sự bình thản như ban đầu. Trong anh hiện tại đều trống rỗng, cuối cùng chỉ có thể hẹn lại câu trả lời vào lần khác: “Sau khi bàn bạc với Ngư Tranh, con sẽ nói ra quyết định của mình.”
Nhắc đến Ngư Tranh, ông ngoại cô lập tức cau mày khó chịu: “Chỉ một việc đổi lấy cả tương lai, đàn ông thanh niên như cậu một chút chính kiến cũng không có sao?”
Đáp lại, Tiêu Cảnh Vũ nhìn thẳng vào mắt ông, từ biểu cảm đến giọng nói đều toát lên sự kiên định: “Ngư Tranh chính là tương lai, vì vậy con không thể tự ý mang cô ấy ra đặt cược.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook