Hai người dẫn chương trình còn lại là hai cô bạn học lớp Ba và lớp Sáu, cả hai đều có kiểu tóc thẳng dài, đôi mắt to khá ưa nhìn, một trong hai còn là hoa khôi học đường.

Tuy nhiên theo quan điểm của Lâm Như Hứa cũng chỉ có một câu, nhan sắc hạ thấp giá trị trung bình của người dẫn chương trình, mà Hà Tâm Ý nghe xong cũng từ chối cho ý kiến.

Cả hai cô gái đều có tính cách dịu dàng, đặc biệt là cô bạn hoa khôi, cứ mỗi lần nhìn thấy Lâm Như Hứa là lại đỏ mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thích, trái lại Lâm Như Hứa không thể hiện sắc mặt gì cả.

Dù sao Hà Tâm Ý còn bên cạnh, vẫn là dáng vẻ học thần so với hắn đẹp trai hơn.

Giáo thảo lạnh lùng làm hai bạn nữ không biết nên nói chuyện với hắn như thế nào nữa, chỉ dám đứng một bên nhìn trộm.

Hà Tâm Ý thì không giống vậy, tuy rằng có hơi lạnh nhưng vẫn coi như là ôn hòa, mỗi lần gặp đều làm người khác cảm giác thật thoải mái.

Mấy cô thoải mái thì cũng sẽ có người không thoải mái, mỗi lần tập dượt mà bên kia trò chuyện thì Lâm Như Hứa liền nhíu mày, sau đó tất cả mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo.

Giống như bây giờ, chỉ cần Lâm Như Hứa nhíu mày thôi thì bên kia đang hỏi Hà Tâm Ý dùng tài liệu ngoại khóa gì ngay lập tức im bặt, hắn thấy hình như Hà Tâm Ý đang cười, khóe môi khẽ cong lên.

Bình thường sau buổi tập dượt thì sẽ là tiết tự học hoặc giờ lên lớp, vì tập dượt chỉ có nửa tiếng, chủ yếu là làm quen với nhau thôi.


Lúc này đã kết thúc buổi tập, bốn người tản ra về lớp, Hà Tâm Ý đi phía trước, Lâm Như Hứa cách hai ba bước đi theo sau.

"Tâm Ý của chúng ta nha, không thích cũng không nói, còn cần Lâm ca che chắn nữa chứ."
Giọng nói không lớn không nhỏ, đủ để Hà Tâm Ý nghe thấy, y nhịn không được nở nụ cười.

Lâm Như Hứa đi phía sau còn cố ý nghiêng đầu qua nhìn, "Tâm Ý của chúng ta cười lên rất đẹp nha!" Nói xong liền đi nhanh về phía trước, giống như tiểu ác bá đùa giỡn với một cô gái nhà lành vậy.

Tiệc năm mới rất nhanh đã tới, tất cả mọi người đều được hướng dẫn xếp hàng ở hội trường, tiết mục biểu diễn hầu hết là từ học sinh cấp 3, lớp 11 chịu trách nhiệm phụ trách lên kế hoạch và sắp xếp tổng thể, các học trưởng học tỷ cấp 3 phụ trách quan sát mọi thứ, dù sao việc học của cấp 3 lúc nào cũng bận rộn, tiệc năm mới đối với bọn họ mà nói chính là giây phút thả lỏng hiếm có.

Những người trong hội học sinh đang trong hậu trường sắp xếp các công việc, thấy Hà Tâm Ý và Lâm Như Hứa thì nhanh lại nói, "Hai cậu sao còn chưa chịu thay đồ nữa?"
Hà Tâm Ý đã chuẩn bị rồi, trả lời là sẽ đi thay ngay, nhưng Lâm Như Hứa đứng kế bên ngây ngốc, "Hình như tôi quên mang theo rồi...."
Hà Tâm Ý hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Như Hứa quên đồ, nhưng may mà còn ít nhất khoảng một tiếng để chuẩn bị, vì thế y không gấp, "Không sao, còn chưa tới giờ.

Nhà cậu có ai không? Nhờ người nhà nhanh mang tới đi."
Không có, nhà tôi không có ai cả.

Nhưng đến cùng Lâm Như Hứa không nói những lời này, sau đó gọi điện thoại cho người nhà, nửa tiếng sau có người mang vài đồ tới, Hà Tâm Ý nghe Lâm Như Hứa gọi là dì Trương, còn nghe thấy hắn nói cả câu cảm ơn, y đột nhiên nhớ tới ánh mắt tươi sáng bỗng trở nên ảm đạm của hắn, chợt thấy khó chịu không nói nên lời.


Y hiểu cảm giác đó là như thế nào, cũng không hy vọng Lâm Như Hứa sẽ hiểu nó.

Sau khi Lâm Như Hứa nhận bộ đồ thì hai người cùng nhau đi thay quần áo, trong phòng thay đồ đã không còn ai, chỉ có đèn vẫn còn bật sáng, Lâm Như Hứa thay đồ xong trước rồi đứng trước gương tạo dáng, trên mặt còn viết "Mình đẹp trai thật sự", bỗng trong gương phản chiếu cánh cửa đang mở, Hà Tâm Ý mặc bộ tây trang màu xanh đậm đang cúi đầu vừa chỉnh lại cổ áo vừa bước ra, dưới ánh đèn sáng choang càng để lộ làn da trắng của y, mái tóc màu nâu trông vô cùng mềm mại, toàn thân đều mang theo một khí chất ôn hòa, giống như một vị hoàng tử bất phàm làm Lâm Như Hứa nhìn đến ngây người.

Hà Tâm Ý chính là mang theo hình ảnh như vậy bước đến đứng cạnh Lâm Như Hứa, "Làm gì vậy? Nhìn gương tới ngẩn người."
Lúc đó Lâm Như Hứa mới phản ứng lại, cười khan vài tiếng, "Còn làm gì được nữa, hơn mười mấy năm qua mỗi ngày tôi luôn bị sự xinh đẹp của bản thân khuất phục." Nhưng bây giờ có vẻ có thêm một người khuất phục được sắc đẹp của tôi rồi.

Xinh đẹp? Đây là lần đầu tiên Hà Tâm Ý nghe một người con trai miêu tả bản thân như vậy đấy, nhưng khi y nghĩ đến biệt danh Nương Nương của Lâm Như Hứa thì cảm thấy không có gì là sai cả, hơn nữa hắn rất đẹp trai, khoác lên người bộ đồ vest lại còn ngầu hơn, về mặt này từ trước đến nay y không che dấu, hào phóng thừa nhận, "Là đẹp trai."
Bỗng một học tỉ trong hội học sinh vội vã chạy tới, không chào hỏi gì đã nói gấp, "Hai người các cậu sao còn ở đây? Tìm nửa ngày trời mà hai người còn chưa ra, nhanh chuẩn bị lên sân khấu đi!"
Hà Tâm Ý bước đến phía trước sân khấu, xuyên qua khe hở của tấm màn sân khấu thấy được cả hội trường đông nghịt người, lúc này mới cảm nhận được sự hồi hộp căng thẳng, nhắm mắt lại hít hai hơi thật sâu, bỗng một bàn tay ấm áp đặt trên vai y, Hà Tâm Ý mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt kề sát của Lâm Như Hứa, khóe môi hắn mang theo ý cười, "Tiểu Tâm Ý, có phải căng thẳng rồi không."
"Có một chút." Hà Tâm Ý vịn trán hắn rồi đẩy đầu người nọ ra xa một chút, "Nhưng mà tóc của cậu nên tỉa bớt là vừa."
Sẽ lập tức lên sân khấu thôi, Hà Tâm Ý hít hơi thật sâu, đột nhiên nghe giọng nói mềm mại của Lâm Như Hứa, "Đến lúc đó cậu đi cùng tôi nhé."
Tất cả mọi căng thẳng bỗng bay biến không còn nữa, ngay cả khóe miệng cũng nhịn không được khẽ cong lên, "Được."
Đứng giữa Lâm Như Hứa và Hà Tâm Ý là cô bạn hoa khôi học đường, bốn người cùng nhau bước lên sân khấu, còn chưa kịp cất lời thì tiếng vỗ tay rần rần vang vọng cả hội trường, các bạn học nữ hét to tên Lâm Như Hứa, trong tiếng hỗn loạn còn nghe được tên "Hà Tâm Ý", mà giọng kia Hà Tâm Ý vừa nghe là biết ai rồi, chính là Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang trong tay cầm cờ đỏ vẫy vẫy, ngay cả Hạ Vũ cũng không thèm nhìn.

Hai bạn nam dẫn chương trình đều học lớp Một, hoa khôi giáo thảo học thần đều đứng cùng nhau, lớp Một khối 11 nhốn nháo không thôi.

Kịch bản đã thuộc lắm rồi, bốn người tương tác vô cùng trôi chảy.


Hà Tâm Ý cầm kịch bản trong tay đứng trên sân khấu nhìn lớp Một khối 11 ở phía xa, lá cờ đỏ nhỏ bé nhưng lại tỏa sáng làm y có một cảm giác thân thuộc bí mật.

Y nhìn thật kỹ lá cờ, phần cán cờ được dùng bằng que phát sáng, mặt cờ cũng được làm chất liệu ánh huỳnh quang nhưng có hơi tối một chút, vừa mới lên sân khấu đã chú ý liền rồi, mỗi một người trong lớp Một đều giơ cờ đỏ nhỏ phát sáng, quả thực là...!loạn không thôi.....!
Y lại nhớ tới lời Hồ Nhạc Văn nói sáng nay, "Ý thần, lá cờ này không tệ ha!" Không biết từ khi nào Hồ Nhạc Văn cũng đã bắt đầu giống bọn họ gọi Ý thần rồi, mà còn rất lưu loát nữa chứ, thấy Hà Tâm Ý nhìn mấy lá cờ thì trong giọng nói tràn đầy sự kiêu ngạo, "Hồi sáng tớ thấy lớp người ta có liền cảm thấy lớp Một chúng ta không thể thua được, không chỉ không thể thua mà còn phải làm cho độc nhất vô nhị, cậu xem, lá cờ này không tệ ha! Lớp Một chúng ta vẫn luôn dùng lá cờ này...."
Hồ Nhạc Văn nhấn giọng nói rất hăng say, Hà Tâm Ý không thể không biết xấu hổ ngắt lời cậu ta được, thế là kiên nhẫn nghe hết còn khen hai câu, "Ừ, rất có khí phách của lớp Một."
"Ừa!" Hồ Nhạc Văn vậy mà bị lời nói này đẩy cao tinh thần hơn, "Cái từ khí phách này hay nha! Không hổ là Ý thần, trước đây tớ còn không biết nên dùng từ nào để hình dung tinh thần lớp Một của tụi mình nữa...."
***
"Tiệc năm mới năm 2016 của trung học Thủ Minh sẽ bắt đầu ngay bây giờ!" Bốn người cùng nhau nói câu cuối này thì tiếng vỗ tay như sấm, sau đó họ lui về phía sau sân khấu.

Tiết mục từng cái nối tiếp nhau, bốn người thay phiên lên sân khấu giới thiệu, thời gian còn lại Lâm Như Hứa sẽ đứng phía sau theo dõi, có những đoạn buồn cười thì sẽ cười, nhưng không hề cười thành tiếng.

Ánh sáng trong hậu trường lúc sáng lúc tối, Lâm Như Hứa thường quay đầu nhìn xung quanh, bỗng phát hiện Hà Tâm Ý đang ngẩn người.

Bộ dáng bình thường của Hà Tâm Ý thoạt nhìn luôn rất ý thức, mỗi phút mỗi giây đều có mục tiêu để làm, mà chuyện ngồi đờ ra đặt trên người y trông rất khó tin.

Lâm Như Hứa càng xem càng thấy thần kỳ, nhìn chằm chằm Hà Tâm Ý hồi lâu, tiết mục trên sân khấu vừa rồi là màn nhảy hiphop, đương nhiên sân khấu rap thì không thể thiếu đủ loại ánh sáng màu sắc khác nhau, ngay giây phút đèn chuyển tối Lâm Như Hứa nhìn thấy trong đôi mắt Hà Tâm Ý trống rỗng, bỗng hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh cách mình rất xa, thậm chí hắn còn cảm giác mình nghe được tiếng hít thở đều đều của người nọ, đột nhiên tiếng hò hét cổ vũ trên sân khấu mang Hà Tâm Ý trở về thế giới thực tại.

Y dụi dụi mắt, đứng dậy cùng cô bạn hoa khôi bước lên sân khấu, không chú ý đến Lâm Như Hứa khác thường đứng một bên.

Khoảng chín giờ tối bữa tiệc năm mới cuối cùng cũng kết thúc, tuy có chút mệt mỏi, đặc biệt là các cô bạn gái giọng đã khàn đặc còn chạy tới tặng quà cho Lâm Như Hứa, Hà Tâm Ý đứng một bên nhìn Lâm Như Hứa từ chối thì chợt nhận ra có không ít người trong số họ đang chuyển hướng sang y, tự nhiên kết quả rất giống nhau, "Cảm ơn, nhưng quà thì không cần thiết đâu."

Hai người mang dáng vẻ xa cách nên các bạn nữ không dám nhiều lời, nhận lại quà tặng mang trở về.

Bởi vì thời gian quá muộn nên Lâm Như Hứa và Hà Tâm Ý không thay quần áo, trực tiếp mặc bộ tây trang về nhà, Lâm Như Hứa không quan tâm người khác có nhìn hay không, cũng khăng khăng là không lạnh, ngược lại Hà Tâm Ý vẫn là khoác thêm đồng phục mùa đông hơi dày bên ngoài bộ vest.

Hơn hai tiếng ngồi trong phòng hội trường Hà Tâm Ý cảm thấy đầu óc còn văng vẳng tiếng náo nhiệt, tiếng người dẫn chương trình phát biểu, tiếng hát thậm chí còn cả rap.

Một mình ngồi trong phòng khoảng hai mươi phút mà còn chưa trở lại bình thường, cuối cùng là lấy bút lông luyện viết tự khoảng nửa tiếng thì đầu óc mới an tĩnh lại.

Sau khi an tĩnh thì y rửa bút lông rồi treo lên mành đựng bút, lấy cặp sách qua chuẩn bị làm bài tập thì bỗng nhiên không muốn làm, thế là ngồi phịch xuống ghế bất động.

Y luôn tự xưng năng lực hành động hơn người của mình, thế mà tình huống bây giờ thật sự là hiếm thấy.

Cuối cùng là dành nửa giờ ngồi trong phòng, sau khi tắm rửa rồi mới thấy đỡ hơn một chút.

Trong khán phòng ồn ào náo nhiệt, cuối cùng y không còn giống một người đứng ngoài nữa.

Lâm Như Hứa ơi là Lâm Như Hứa....!Y nhớ tới khuôn mặt kia thì nhịn không được muốn cười.

Mà tất cả những điều này đương nhiên là Lâm Như Hứa, hắn trở về căn nhà lớn không một bóng người, chỉ cần nhắm mắt lại là gương mặt của Hà Tâm Ý ngẩn người ở hậu trường lại xuất hiện, lông mi của một đứa con trai sao lại cong như thế chứ, còn dài nữa....!
Cứ như vậy không biết qua bao nhiêu phút, hắn bỗng nhiên giật bắn người đứng lên, vỗ vỗ mặt mình, đúng là rối tung mà!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương