Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười
-
Chương 2
Ra chơi tiết 4, cô Ngân bảo nó đi lấy dụng cụ thực hành. Ai bảo nó là học trò cưng của cô, mà không chỉ cô Ngân, các thầy cô khác trong tổ Sinh của trường đều yêu mến nó- người đã mang về nhiều giải thưởng cao ở các lần thi học sinh giỏi, khiến tổ Sinh vốn không được coi trọng như các môn tự nhiên khác được nở mày nở mặt.
Lúc đi ngang qua khu nội trú cũ của thầy cô, nó nghe thấy tiếng động ở góc khuất cầu thang. Tim nó bắt đầu đập nhanh hơn. Không phải chứ! Nơi đây nổi tiếng có nhiều ma, những oan hồn không tên tuổi tử trận trong chiến tranh, những nữ sinh vì chán đời mà tự tử,... Linh hồn họ không được siêu thoát cứ lởn vởn quanh đây. Nó đã được nghe Hương kể những huyền thoại rùng rợn về ma trong khu nội trú cũ. Nó hơi sợ nhưng tuyệt đối không tin, chả có bằng chứng khoa học nào chứng minh ma là có thật cả.
( he he bây giờ đang là tháng cô hồn)
Nó lại gần, cúi người thật thấp, cố bước thật nhẹ. Trước mắt nó xuất hiện cảnh tượng hay ho: một nam sinh đang hút thuốc.Làn khói mờ mờ làm nó nhìn không rõ mặt người đó nhưng đôi giày màu xanh dương kia thì không lẫn vào đâu được.
Đúng lúc bác bảo vệ đi ngang qua, một tư tưởng đen tối hiện lên trong đầu nó: “ Đã bảo là đừng để tôi gặp lại cậu rồi mà! He he!”
-Cháu chào bác ạ!
-Ừ, chào cháu, có việc gì không, sao lại ở đây?
-Dạ, cháu…
“Nhưng mà khoan, không được, cái Hương còn đang giận, lỡ nó biết chính mình là người tố giác thần tượng của nó hút thuốc thì liệu nó có tuyệt giao với mình không? Liệu nó có vì chuyện này mà tới đây treo cổ không? Không tới mức ấy chứ? Nhưng mà mình không thể phản bội bạn bè được, coi như làm phúc tha cho hắn lần này vậy.”
Nó nhanh chân chạy tới trước mặt bác bảo vệ, cản tầm nhìn của bác ấy rồi nói:
-Bác Dũng ơi, bác có chìa khóa nhà kho 205 không ạ? Cô Ngân bảo cháu đi lấy 2 bộ mô hình AND ạ.
-Ừ, bác có. Đi thôi, để bác mở cho.
Nó vội cất cái chìa khóa lúc nãy cô Ngân đưa vào túi áo rồi chạy theo bác Dũng đến nhà kho.
Lúc nó quay về, hắn không còn ở đó nữa, trên sàn chỉ còn vương lại bốn cái tàn thuốc còn mới, “Hắn ta hút nhiều vậy sao? Ha ha xem ra cậu ta nghiện nặng lắm. Chắc chắn lần sau hắn sẽ quay lại đây.”
Hôm sau đến lớp, nó mua mứt táo mà Hương thích, thế rồi hai đứa làm hòa. Nó liền nhân cơ hội này thăm dò Hương:
-Cho tớ hỏi cái này nhé, tớ chỉ hơi tò mò thôi. Nếu cậu biết cái thằng à không,Hải Ninh ca ca của cậu có tật xấu nào đó chẳng hạn như hút thuốc thì cậu có thôi thần tượng hắn không?
-Nói cho cậu biết nhé, Hải Ninh ca ca hoàn hảo 100%, cậu ấy không hút thuốc đâu, mà nếu có thì tớ rất muốn xem khi hút cậu ấy tuấn tú đến nhường nào!
Nói xong mắt cô nàng lại sáng lên long lanh. Kế hoạch thất bại thảm hại, nó định dẫn Hương đi rình thằng kia, cho xem cận cảnh hắn hút thuốc để Hương khỏi mơ mộng, nào ngờ…Nhưng rốt cuộc nó vẫn không hiểu cái tên kia có điểm nào tốt chứ.
Nó vốn thân với cô Dân thủ thư vì nó hay xuống thư viện mượn sách nên đã được cô cho xem sổ điểm lớp 9H. Trời ơi, hắn ta học dở tệ, suýt thì đội sổ. Đã vậy còn tập tành hút thuốc, chả ra làm sao! Loại con trai như hắn nó rất ghét, nhưng mà như người ta hay nói, ghét của nào trời trao của đó!
Lúc đi ngang qua khu nội trú cũ của thầy cô, nó nghe thấy tiếng động ở góc khuất cầu thang. Tim nó bắt đầu đập nhanh hơn. Không phải chứ! Nơi đây nổi tiếng có nhiều ma, những oan hồn không tên tuổi tử trận trong chiến tranh, những nữ sinh vì chán đời mà tự tử,... Linh hồn họ không được siêu thoát cứ lởn vởn quanh đây. Nó đã được nghe Hương kể những huyền thoại rùng rợn về ma trong khu nội trú cũ. Nó hơi sợ nhưng tuyệt đối không tin, chả có bằng chứng khoa học nào chứng minh ma là có thật cả.
( he he bây giờ đang là tháng cô hồn)
Nó lại gần, cúi người thật thấp, cố bước thật nhẹ. Trước mắt nó xuất hiện cảnh tượng hay ho: một nam sinh đang hút thuốc.Làn khói mờ mờ làm nó nhìn không rõ mặt người đó nhưng đôi giày màu xanh dương kia thì không lẫn vào đâu được.
Đúng lúc bác bảo vệ đi ngang qua, một tư tưởng đen tối hiện lên trong đầu nó: “ Đã bảo là đừng để tôi gặp lại cậu rồi mà! He he!”
-Cháu chào bác ạ!
-Ừ, chào cháu, có việc gì không, sao lại ở đây?
-Dạ, cháu…
“Nhưng mà khoan, không được, cái Hương còn đang giận, lỡ nó biết chính mình là người tố giác thần tượng của nó hút thuốc thì liệu nó có tuyệt giao với mình không? Liệu nó có vì chuyện này mà tới đây treo cổ không? Không tới mức ấy chứ? Nhưng mà mình không thể phản bội bạn bè được, coi như làm phúc tha cho hắn lần này vậy.”
Nó nhanh chân chạy tới trước mặt bác bảo vệ, cản tầm nhìn của bác ấy rồi nói:
-Bác Dũng ơi, bác có chìa khóa nhà kho 205 không ạ? Cô Ngân bảo cháu đi lấy 2 bộ mô hình AND ạ.
-Ừ, bác có. Đi thôi, để bác mở cho.
Nó vội cất cái chìa khóa lúc nãy cô Ngân đưa vào túi áo rồi chạy theo bác Dũng đến nhà kho.
Lúc nó quay về, hắn không còn ở đó nữa, trên sàn chỉ còn vương lại bốn cái tàn thuốc còn mới, “Hắn ta hút nhiều vậy sao? Ha ha xem ra cậu ta nghiện nặng lắm. Chắc chắn lần sau hắn sẽ quay lại đây.”
Hôm sau đến lớp, nó mua mứt táo mà Hương thích, thế rồi hai đứa làm hòa. Nó liền nhân cơ hội này thăm dò Hương:
-Cho tớ hỏi cái này nhé, tớ chỉ hơi tò mò thôi. Nếu cậu biết cái thằng à không,Hải Ninh ca ca của cậu có tật xấu nào đó chẳng hạn như hút thuốc thì cậu có thôi thần tượng hắn không?
-Nói cho cậu biết nhé, Hải Ninh ca ca hoàn hảo 100%, cậu ấy không hút thuốc đâu, mà nếu có thì tớ rất muốn xem khi hút cậu ấy tuấn tú đến nhường nào!
Nói xong mắt cô nàng lại sáng lên long lanh. Kế hoạch thất bại thảm hại, nó định dẫn Hương đi rình thằng kia, cho xem cận cảnh hắn hút thuốc để Hương khỏi mơ mộng, nào ngờ…Nhưng rốt cuộc nó vẫn không hiểu cái tên kia có điểm nào tốt chứ.
Nó vốn thân với cô Dân thủ thư vì nó hay xuống thư viện mượn sách nên đã được cô cho xem sổ điểm lớp 9H. Trời ơi, hắn ta học dở tệ, suýt thì đội sổ. Đã vậy còn tập tành hút thuốc, chả ra làm sao! Loại con trai như hắn nó rất ghét, nhưng mà như người ta hay nói, ghét của nào trời trao của đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook