Khoảng Trống (The Casual Vacancy)
-
Chương 69
- Im cái mồm đi Robbie! Im nào!
Krystal lôi Robbie ra trạm xe buýt cách đó mấy phố liền để Obbo và Terri không tìm thấy. Con bé không chắc mình còn tiền mua vé không nhưng quyết phải đi Pagford. Bà cố chết rồi, ông Fairbrother chết rồi, nhưng Fats Wall vẫn còn đó, nó phải đúc cho được em bé.
- Sao thằng chả ở trong phòng với mày? - Krystal quát hỏi em nhưng thằng bé không trả lời, chỉ rúm người sợ hãi.
Điện thoại của Terri mà nó cầm theo sắp hết sạch pin. Krystal gọi vào số của Fats nhưng lại bị chuyển tới hộp thư thoại.
Ở phố Church, Fats vừa bận nhét bánh mì nướng vào mồm vừa lắng nghe đoạn đối thoại kỳ quặc quen thuộc của ba mẹ nó trong phòng sách ở bên kia hành lang. Nó mừng vì phân tán tư tưởng được chốc lát. Điện thoại trong túi rung nhưng nó không buồn trả lời. Giờ nó không muốn nói chuyện với ai hết. Chắc chắn không phải là Andrew. Không thể nào, sau vụ tối qua.
- Colin, anh biết phải làm gì rồi đấy - giọng mẹ nó đầy vẻ mệt mỏi - làm ơn đi, Colin...
- Ta cùng ăn tối với nhà đó vào tối thứ Bảy. Ngay trước hôm ông ấy chết. Tôi đứng nấu bữa đó. Nếu mà...
- Colin, anh không bỏ cái gì vào thức ăn hết - trời ơi là trời, giờ em lại phải làm thế này cơ đấy. Đúng ra em không được trả lời anh thế này, Colin, anh biết là em không được dính vào mà. Căn bệnh của anh đang nói đó thôi.
- Nhưng mà có thể chứ Tess, tự nhiên anh nghĩ, lỡ mà anh bỏ cái gì vào...
- Thế sao anh, tôi với chị Mary đều còn sống hả? Người ta đã khám nghiệm tử thi rồi mà Colin!
- Đâu có ai nói chi tiết thế nào cho chúng ta đâu. Mary chưa kể bao giờ. Có khi chính vì thế mà chị ấy không nói chuyện với anh nữa. Nghi ngờ mà...
- Lạy Chúa lòng lành, Colin...
Giọng Tessa hạ xuống thành tiếng thì thầm gấp gáp không nghe được nữa. Điện thoại của Fats lại rung lên. Nó rút ra. Số của Krystal. Nó bấm nhận cuộc gọi.
- Chào - Krystal nói, nghe như có tiếng đứa nhỏ nào đang hét bên cạnh - muốn gặp không?
- Chả biết nữa - Fats ngáp, nó đang định đi ngủ.
- Đây đang bắt xe tới Pagford. Gặp tí đi.
Tối qua nó ép Gaia Bawden vào tường rào ngoài nhà thờ, rồi con bé xô nó ra mà nôn ọe. Xong Gaia lại bắt đầu chửi rủa nó nên nó bỏ con bé đấy về nhà.
- Chẳng biết nữa. - Nó đang thấy quá sức mệt mỏi khốn khổ.
- Đi mà - con bé nài nỉ.
Trong phòng sách, nó nghe tiếng Colin - Em cứ nói thế, nhưng nếu nó lộ ra thì sao? Nếu anh...
- Colin, ta không thể cứ thế này được, anh không được coi những ý nghĩ đó là thật.
- Sao em nói thế với anh? Sao anh không thể coi đó là thật. Nếu anh chịu trách nhiệm về...
- Ờ được rồi - Fats bảo Krystal- Hai mươi phút nữa gặp, trước quán rượu chỗ quảng trường đấy.
Krystal lôi Robbie ra trạm xe buýt cách đó mấy phố liền để Obbo và Terri không tìm thấy. Con bé không chắc mình còn tiền mua vé không nhưng quyết phải đi Pagford. Bà cố chết rồi, ông Fairbrother chết rồi, nhưng Fats Wall vẫn còn đó, nó phải đúc cho được em bé.
- Sao thằng chả ở trong phòng với mày? - Krystal quát hỏi em nhưng thằng bé không trả lời, chỉ rúm người sợ hãi.
Điện thoại của Terri mà nó cầm theo sắp hết sạch pin. Krystal gọi vào số của Fats nhưng lại bị chuyển tới hộp thư thoại.
Ở phố Church, Fats vừa bận nhét bánh mì nướng vào mồm vừa lắng nghe đoạn đối thoại kỳ quặc quen thuộc của ba mẹ nó trong phòng sách ở bên kia hành lang. Nó mừng vì phân tán tư tưởng được chốc lát. Điện thoại trong túi rung nhưng nó không buồn trả lời. Giờ nó không muốn nói chuyện với ai hết. Chắc chắn không phải là Andrew. Không thể nào, sau vụ tối qua.
- Colin, anh biết phải làm gì rồi đấy - giọng mẹ nó đầy vẻ mệt mỏi - làm ơn đi, Colin...
- Ta cùng ăn tối với nhà đó vào tối thứ Bảy. Ngay trước hôm ông ấy chết. Tôi đứng nấu bữa đó. Nếu mà...
- Colin, anh không bỏ cái gì vào thức ăn hết - trời ơi là trời, giờ em lại phải làm thế này cơ đấy. Đúng ra em không được trả lời anh thế này, Colin, anh biết là em không được dính vào mà. Căn bệnh của anh đang nói đó thôi.
- Nhưng mà có thể chứ Tess, tự nhiên anh nghĩ, lỡ mà anh bỏ cái gì vào...
- Thế sao anh, tôi với chị Mary đều còn sống hả? Người ta đã khám nghiệm tử thi rồi mà Colin!
- Đâu có ai nói chi tiết thế nào cho chúng ta đâu. Mary chưa kể bao giờ. Có khi chính vì thế mà chị ấy không nói chuyện với anh nữa. Nghi ngờ mà...
- Lạy Chúa lòng lành, Colin...
Giọng Tessa hạ xuống thành tiếng thì thầm gấp gáp không nghe được nữa. Điện thoại của Fats lại rung lên. Nó rút ra. Số của Krystal. Nó bấm nhận cuộc gọi.
- Chào - Krystal nói, nghe như có tiếng đứa nhỏ nào đang hét bên cạnh - muốn gặp không?
- Chả biết nữa - Fats ngáp, nó đang định đi ngủ.
- Đây đang bắt xe tới Pagford. Gặp tí đi.
Tối qua nó ép Gaia Bawden vào tường rào ngoài nhà thờ, rồi con bé xô nó ra mà nôn ọe. Xong Gaia lại bắt đầu chửi rủa nó nên nó bỏ con bé đấy về nhà.
- Chẳng biết nữa. - Nó đang thấy quá sức mệt mỏi khốn khổ.
- Đi mà - con bé nài nỉ.
Trong phòng sách, nó nghe tiếng Colin - Em cứ nói thế, nhưng nếu nó lộ ra thì sao? Nếu anh...
- Colin, ta không thể cứ thế này được, anh không được coi những ý nghĩ đó là thật.
- Sao em nói thế với anh? Sao anh không thể coi đó là thật. Nếu anh chịu trách nhiệm về...
- Ờ được rồi - Fats bảo Krystal- Hai mươi phút nữa gặp, trước quán rượu chỗ quảng trường đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook