Khoảng Trời Riêng Anh Chọn
-
Chương 7
- Ừ, mà lúc nãy Ông có gọi bảo Minh và nhỏ kia về nhà rồi, có lẽ cơn bão kia chưa qua, tao lại phải chuẩn bị đón nhận cơn bão lớn nhất trong cuộc đời Mày ạ...
Ngân nhìn tôi an ủi.
- Thôi... mày đã quyết định giữ con lại thì ráng lên nha, tao sẽ luôn bên mày, tao tin bố mẹ mày rồi cũng sẽ hiểu và cảm thông cho mày mà. ráng lên, đừng suy nghĩ nhiều nữa tập trung còn lo cho tương lai của con nữa.
- Ừ, Tao biết mà, Tao không buồn nữa đâu, mày yên tâm nha.
nói là nói vậy để dối người và tự trấn an lòng mình mà thôi chứ người ta cũng thường nói.
"" bạn có thể mất một giây để yêu ai đó, mất một phút để nghĩ về ai đó, mất một ngày để nhớ về ai đó, mất một tháng, một năm để tương tư về ai đó nhưng có khi cả đời cũng không thể quên được ai đó ""
Tôi và Minh bên nhau từ nhỏ, cũng được gọi là"" thanh mai trúc mã "" lại hơn năm năm sống cùng nhau, bao nhiêu vui buồn, hờn giận, đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu là khó khăn của quãng thời gian sinh viên đầy gian khổ, có những lúc cùng chia cho nhau cái bánh mì chỉ mong cho nhau đỡ đói hay những lúc mới xin việc Minh còn chưa có việc, tôi thì chưa tới kỳ lương, gạo lại hết, tiền cũng chỉ còn trong người có hơn vài chục ngàn, trời lại mưa. Tôi lại phải ráng đội mưa đi mua tạm ít gạo và một quả trứng về nấu lên dầm nước mắm để ăn...
bao nhiêu kỷ niệm đâu phải nói quên là quên ngay được, chỉ có điều vẫn cố nhủ lòng để quên mà không hiểu sao một khi cố quên thì ta lại càng nhớ... thôi thì cũng đành cố nhớ để mà quên...
Tại nhà của Minh ;
khi nghe tin con trai về Ông Hoàng Bà Vân cũng mừng ra mặt. Nhưng khi nhìn thấy bàn tay của con trai đang nắm tay một người con gái xa lạ không phải là Tình hai Ông Bà lại tỏ vẻ không được vui.
Bà Vân lên tiếng hỏi ;
- ai đây con...? cái Tình về bên đó rồi à...? về lần này lo mà làm đám cưới luôn nha con.
Ông Hoàng cắt ngang ;
- bà cứ từ từ con nó vừa về tới, đám cưới nhất định lần này về là phải tổ chức rồi, nhưng từ từ để con nó nghỉ đã, con Tình nó còn đó chứ có mất đi đâu đâu mà bà phải cuống lên thế..
Bà Vân lườm Ông Hoàng rồi đáp ;
- Ông chả mong cho chúng nhanh cưới để nhanh được bế cháu còn gì.
- Ừ, thì tôi cũng mong nhưng đau đến nỗi cứ cuống lên như bà...
- MINH ; Bố Mẹ vào nhà đi con có chuyện muốn thưa.
bà Vân đáp ;
- ừ, vào nhà đi con, có gì rồi vào nhà nói ;
bước vào nhà chờ cho Bố Mẹ ngồi xuống ghế Minh liền nói luôn;
- Bố Mẹ ạ! đây là Bích liên người yêu của con ạ!
Bà Vân và Ông Hoàng há hốc mồm ngạc nhiên nói ;
- con vừa nói gì đó hả ;
- dạ, con và Tình không hợp nhau nên đã chia tay rồi ạ!
con mong Bố MẸ thông cảm và thương cho bọn con ạ!
Bích Liên nãy giờ im lặng lắng nghe hết nhưng bây giờ mới lên tiếng nói ;
- dạ, con mong được hai bác chấp nhận ạ!
... Bốp...
Ông Hoàng không ngần ngại buông tay tát thẳng vào mặt thằng con mà lâu nay mỗi lần nhắc tới nó Ông vốn rất tự hào và nghiêm giọng nói ;
- Mày vừa nói cái gì vậy mày có biết không hả Minh...? tình cảm bao nhiêu năm qua của hai gia đình không phải vì một câu nói của mày mà nói hết là hết được đâu nhé...!
Nhà này tao chỉ cần mỗi một đứa con dâu như con Tình là đủ rồi.
- Nhưng con không còn yêu Tình nữa, người con yêu và muốn lấy làm vợ bây giờ là Bích Liên, hơn nữa Bích Liên cô ấy đang mang thai cháu nội của Bố Mẹ rồi ạ!
....bộp... lần này là Bà Vân tát thêm vào má còn lại của Minh thêm một cái nữa, vừa đánh, vừa đấm bà vừa chưởi.
- con ơi là con! tao phải đánh chết cái thằng con trời đánh này mới được.sao mày lại có thể làm ra được cái chuyện tán tận lương tâm mình như thế chứ...? cái Tình nó ngoan hiền chứ đâu có làm gì nên tội, mày làm như vậy Bố Mẹ biết nói như thế nào với Bố Mẹ nhà bên kia đây...? trời ơi! bao nhiêu năm tình nghĩa hàng xóm thân nhau như ruột thịt, cứ nghĩ rằng trước sau gì cũng sẽ là Thông Gia ai ngờ giờ mày lại làm mọi việc thành ra cơ sự này....
Minh ra chiều trấn an Bố Mẹ ;
- Bố Mẹ cho con xin lỗi! nhưng thật lòng mà nói khoảng thời gian yêu Tình con cảm thấy không được thoải mái như ở bên Bích Liên đây.Bích Liên là cô gái thông minh, giỏi giang sắc sảo, gia đình lại rất bề thế, trẻ như vậy nhưng cô ấy đã là sếp của con rồi đấy ạ!
Minh cứ nghĩ khi khoe với Bố Mẹ cô người yêu giàu và giỏi thì Bố Mẹ mình sẽ vui mừng và bỏ qua mọi chuyện, nưng thật không ngờ Minh vừa dứt câu thì Ông Hoàng đấm mạnh tay xuống bàn cái rầm mà lớn giọng quát ;
- thật không ngờ cuộc đời tao lại sinh ra đứa con vì "" ham phú mà phụ bần"" như mày.. thế mà trước giờ tao cứ tự hào mỗi khi ai đó nhắc về đứa con như mày.... thật buồn và uổng công cho ông bà thông gia bên kia đã đặt rất nhiều niềm tin về đứa con rễ hờ như mày...
càng nói Ông Hoàng càng quát to hơn.
- cút... tao không cần biết dâu giàu, dâu giỏi gì hết tao không cần, mày muốn lấy ai thì tự đi mà lấy tao chỉ chấp nhận khi người mày cưới là con Tình mà thôi.
Bích Liên mặc dù bị phản đối như vậy nhưng vẫn không hề mảy may đâu buồn mà ngược lại vẫn bình thản và ung dung như không hề có chuyện gì xảy ra
Ngân nhìn tôi an ủi.
- Thôi... mày đã quyết định giữ con lại thì ráng lên nha, tao sẽ luôn bên mày, tao tin bố mẹ mày rồi cũng sẽ hiểu và cảm thông cho mày mà. ráng lên, đừng suy nghĩ nhiều nữa tập trung còn lo cho tương lai của con nữa.
- Ừ, Tao biết mà, Tao không buồn nữa đâu, mày yên tâm nha.
nói là nói vậy để dối người và tự trấn an lòng mình mà thôi chứ người ta cũng thường nói.
"" bạn có thể mất một giây để yêu ai đó, mất một phút để nghĩ về ai đó, mất một ngày để nhớ về ai đó, mất một tháng, một năm để tương tư về ai đó nhưng có khi cả đời cũng không thể quên được ai đó ""
Tôi và Minh bên nhau từ nhỏ, cũng được gọi là"" thanh mai trúc mã "" lại hơn năm năm sống cùng nhau, bao nhiêu vui buồn, hờn giận, đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu là khó khăn của quãng thời gian sinh viên đầy gian khổ, có những lúc cùng chia cho nhau cái bánh mì chỉ mong cho nhau đỡ đói hay những lúc mới xin việc Minh còn chưa có việc, tôi thì chưa tới kỳ lương, gạo lại hết, tiền cũng chỉ còn trong người có hơn vài chục ngàn, trời lại mưa. Tôi lại phải ráng đội mưa đi mua tạm ít gạo và một quả trứng về nấu lên dầm nước mắm để ăn...
bao nhiêu kỷ niệm đâu phải nói quên là quên ngay được, chỉ có điều vẫn cố nhủ lòng để quên mà không hiểu sao một khi cố quên thì ta lại càng nhớ... thôi thì cũng đành cố nhớ để mà quên...
Tại nhà của Minh ;
khi nghe tin con trai về Ông Hoàng Bà Vân cũng mừng ra mặt. Nhưng khi nhìn thấy bàn tay của con trai đang nắm tay một người con gái xa lạ không phải là Tình hai Ông Bà lại tỏ vẻ không được vui.
Bà Vân lên tiếng hỏi ;
- ai đây con...? cái Tình về bên đó rồi à...? về lần này lo mà làm đám cưới luôn nha con.
Ông Hoàng cắt ngang ;
- bà cứ từ từ con nó vừa về tới, đám cưới nhất định lần này về là phải tổ chức rồi, nhưng từ từ để con nó nghỉ đã, con Tình nó còn đó chứ có mất đi đâu đâu mà bà phải cuống lên thế..
Bà Vân lườm Ông Hoàng rồi đáp ;
- Ông chả mong cho chúng nhanh cưới để nhanh được bế cháu còn gì.
- Ừ, thì tôi cũng mong nhưng đau đến nỗi cứ cuống lên như bà...
- MINH ; Bố Mẹ vào nhà đi con có chuyện muốn thưa.
bà Vân đáp ;
- ừ, vào nhà đi con, có gì rồi vào nhà nói ;
bước vào nhà chờ cho Bố Mẹ ngồi xuống ghế Minh liền nói luôn;
- Bố Mẹ ạ! đây là Bích liên người yêu của con ạ!
Bà Vân và Ông Hoàng há hốc mồm ngạc nhiên nói ;
- con vừa nói gì đó hả ;
- dạ, con và Tình không hợp nhau nên đã chia tay rồi ạ!
con mong Bố MẸ thông cảm và thương cho bọn con ạ!
Bích Liên nãy giờ im lặng lắng nghe hết nhưng bây giờ mới lên tiếng nói ;
- dạ, con mong được hai bác chấp nhận ạ!
... Bốp...
Ông Hoàng không ngần ngại buông tay tát thẳng vào mặt thằng con mà lâu nay mỗi lần nhắc tới nó Ông vốn rất tự hào và nghiêm giọng nói ;
- Mày vừa nói cái gì vậy mày có biết không hả Minh...? tình cảm bao nhiêu năm qua của hai gia đình không phải vì một câu nói của mày mà nói hết là hết được đâu nhé...!
Nhà này tao chỉ cần mỗi một đứa con dâu như con Tình là đủ rồi.
- Nhưng con không còn yêu Tình nữa, người con yêu và muốn lấy làm vợ bây giờ là Bích Liên, hơn nữa Bích Liên cô ấy đang mang thai cháu nội của Bố Mẹ rồi ạ!
....bộp... lần này là Bà Vân tát thêm vào má còn lại của Minh thêm một cái nữa, vừa đánh, vừa đấm bà vừa chưởi.
- con ơi là con! tao phải đánh chết cái thằng con trời đánh này mới được.sao mày lại có thể làm ra được cái chuyện tán tận lương tâm mình như thế chứ...? cái Tình nó ngoan hiền chứ đâu có làm gì nên tội, mày làm như vậy Bố Mẹ biết nói như thế nào với Bố Mẹ nhà bên kia đây...? trời ơi! bao nhiêu năm tình nghĩa hàng xóm thân nhau như ruột thịt, cứ nghĩ rằng trước sau gì cũng sẽ là Thông Gia ai ngờ giờ mày lại làm mọi việc thành ra cơ sự này....
Minh ra chiều trấn an Bố Mẹ ;
- Bố Mẹ cho con xin lỗi! nhưng thật lòng mà nói khoảng thời gian yêu Tình con cảm thấy không được thoải mái như ở bên Bích Liên đây.Bích Liên là cô gái thông minh, giỏi giang sắc sảo, gia đình lại rất bề thế, trẻ như vậy nhưng cô ấy đã là sếp của con rồi đấy ạ!
Minh cứ nghĩ khi khoe với Bố Mẹ cô người yêu giàu và giỏi thì Bố Mẹ mình sẽ vui mừng và bỏ qua mọi chuyện, nưng thật không ngờ Minh vừa dứt câu thì Ông Hoàng đấm mạnh tay xuống bàn cái rầm mà lớn giọng quát ;
- thật không ngờ cuộc đời tao lại sinh ra đứa con vì "" ham phú mà phụ bần"" như mày.. thế mà trước giờ tao cứ tự hào mỗi khi ai đó nhắc về đứa con như mày.... thật buồn và uổng công cho ông bà thông gia bên kia đã đặt rất nhiều niềm tin về đứa con rễ hờ như mày...
càng nói Ông Hoàng càng quát to hơn.
- cút... tao không cần biết dâu giàu, dâu giỏi gì hết tao không cần, mày muốn lấy ai thì tự đi mà lấy tao chỉ chấp nhận khi người mày cưới là con Tình mà thôi.
Bích Liên mặc dù bị phản đối như vậy nhưng vẫn không hề mảy may đâu buồn mà ngược lại vẫn bình thản và ung dung như không hề có chuyện gì xảy ra
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook