Khoảng Trời Riêng Anh Chọn
-
Chương 2
hôm nay là ngày tôi được lĩnh tháng lương đầu tiên, cầm trên tay những đồng tiền mà mình làm ra, cảm giác khoan khoái đến vô cùng, tôi vội về nhà để báo cho anh. vừa về đến cửa phòng tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức được tỏa ra. bước vào trong phòng tôi thấy Minh đang hì hục nấu ăn.
ngoảnh lại thấy tôi anh nở một nụ cười thật tươi nhìn tôi nói;
- em về rồi à? hôm nay anh có một tin vui muốn thông báo với em!
- em cũng có một tin vui muốn chia sẻ với anh đây;
- tôi; anh...
- Minh; em...
cả hai chúng tôi cùng đồng thanh nói, xong chỉ biết nhìn nhau buột miệng cười.
- Minh; thôi em nói trước đi.
tôi lấy trong túi ra mấy tờ cô ly me màu xanh năm trăm ngàn và máy tờ hai trăm nhìn anh mỉm cười nói;
- anh ơi! hôm nay em nhận lương rồi nè.
Minh cười hiền nhìn tôi nói;
- hihi, hôm nay anh cũng xin được việc rồi em.anh làm thiết kế cho một công ty xây dựng, lương khởi đầu là bảy triệu em à!
bảy triệu một tháng lúc đó cũng là được so với chúng tôi thời bấy giờ.
tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh đang ánh lên những tia hi vọng. minh tiến tới gần ôm tôi và nói tiếp;
- đợi làm có tiền anh sẽ dẫn em đi mua sắm bù đắp lại những tháng ngày qua mà em đã cùng anh vất vả? rồi chờ thêm một thời gian nữa anh ổn định hơn. anh sẽ gọi về nói chuyện với gia đình để xin bố mẹ hai bên cho mình làm đám cưới. vừa nói anh vừa hôn nhẹ lên tóc tôi đầy âu yếm, anh sẽ cố gắng để cuộc sống sau này của hai đứa mình không phải vất vả. nghe những lời anh nói tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn vô cùng, anh là người điềm tĩnh, biết quan tâm, lo lắng cho tương lai.
nói rồi anh quay người lại nắm lấy tay tôi lôi tôi tiến về phía bếp;
- nhân ngày vui nên anh mua ít món mà em thích về nấu cho em ăn..
tôi ngoảnh lại nhéo mũi của anh một cái và nói;
- anh thế này là muốn em thành heo sớm có phải không? có mỗi hai đứa mà anh mua nhiều món thế?
- em cứ ăn đi hôm nay mình thoải mái coi như là tự thưởng cho mình một bữa sau những tháng ngày vất vả?
tôi nhìn anh vui vẻ đáp;
- nhưng chỉ hôm nay thôi nhé, mình còn nhiều việc phải lo lắm.
- rồi, rồi anh biết mà. nào em vào tắm rửa đi cho mát để anh dọn cơm ra mình ăn luôn nhé.
bữa cơm so với người ta chả là gì vì cũng chỉ có chút canh sườn, cá lóc kho tộ, thịt kho dưa, và món rau xào mà tôi thích nhưng với chúng tôi đó được xem là những món ăn đắt tiền, vì những tháng ngày qua chúng tôi không có tiền máy nên chỉ dám mua chút rau nấu canh, vài quả trứng về chiên, hoặc mấy miếng đậu phụ về nấu ăn có khi bữa ăn của hai đứa cũng chỉ có một quả trứng luộc lên dầm nước mắm để ăn cho qua bữa.
reng.... reng... chuông điện thoại anh báo có người gọi tới.
- minh; a lô, mẹ ạ! mẹ khỏe không?
đầu dây bên kia mẹ minh nhẹ nhàng nói ;
- ừ, mẹ khỏe, còn con hai đứa ở trên đó công việc thế nào rồi?
- dạ giờ cũng tạm ổn rồi mẹ ạ.
- ổn rồi là tốt, bố mẹ cũng chỉ mong hai đứa công việc ổn định để còn tính chuyện cưới xin với gia đình cái tình nữa.
- mẹ cứ để từ từ, bọn con ổn định hơn một chút nữa rồi chúng con sẽ về xin hai gia đình để làm đám cưới, chứ tất cả vẫn mới nên con cần thêm chút thời gian mẹ ạ.
- con và con tình học cũng đã ra trường, cả hai đều xin được việc ở thành phố mà con và nó cũng đã hai ba, hai tư tuổi rồi, con con trai thì muộn chút cũng không sao chứ cái tình nó là con gái có lứa, có thì con ạ.hai đứa cũng yêu nhau lâu rồi, ở quê bây giờ bằng tuổi hai đứa có đứa đã hai, ba đứa con rồi đó.
Cuộc điện thoại xong tôi nhìn anh hỏi;
- mẹ anh bảo gì đó anh?
- ừ, mẹ nhắc chúng mình làm đám cưới sớm.
- tôi ; thế anh định thế nào? hay tết này về luôn tiện mình làm đám cưới luôn anh?
- ừ, để anh xem như thế nào đã rồi anh tính chứ anh mới đi làm được có hơn ba tháng, công việc cũng chỉ gọi là tạm ổn thôi chứ cũng chưa được ổn cho lắm.
tôi cảm giác trong từng lời nói của anh có chút gì đó ngập ngừng và ánh mắt của anh nhìn tôi lúc này cũng đã không còn trìu mến như trước nữa, bất giác cảm giác bất an lại len lỏi đâu đó trong tôi. trước anh ngày nào dù đường xa anh cũng đòi qua chở tôi sau mỗi giờ tan làm cho bằng được mặc dù trái đường và hai công ty rất xa nhau, nhưng hơn hai tuần nay anh luôn bảo bận, phải làm thêm vì cuối năm công việc nhiều nên tôi cũng toàn phải tự bắt xe buýt về một mình.
- ê tình, đến giờ rồi đi ăn thôi. Ngân cô bạn đồng nghiệp của tôi gọi lớn.
- ừ, tao còn chút xíu tài liệu nữa cần làm gấp để nộp cho xếp liền vì chiều nay xếp có cuộc họp khẩn, mày đi trước đi.
từ lúc vào làm vì tính của tôi hòa đồng, dễ gần nên cũng không mất lòng mọi người, nhưng duy nhất với ngân là tôi xem như đứa bạn thân, thỉnh thoảng có gì cũng hay tâm sự.
- ngân; ừ thế mày làm đi tao xuống trước nhé.
- ừ, mày đi ăn trước đi.
ngân đi được một lúc thì tôi cũng làm xong nốt tài liệu còn dang dở, tôi xuống lấy thức ăn để ăn thấy ngân vẫn ngồi đó ăn một mình một bàn, (cái ngân bạn tôi tính nó kỳ lắm nó ít khi thân với ai mà đã thân là rất thân nên nó ít khi ăn cơm cùng bàn với ai ngoại trừ tôi.)
tôi thấy ngân vẫn ngồi đó bàn trống không liền nói;
- ơ, sao mày chưa ăn đ? bộ không có tao mày ăn không vô hả?
ngân nhìn tôi cười đáp;
- ừ, có lẽ thế, không có mày tao ăn không vô thật mày ạ! thôi ngồi đó đi để tao đi lấy cơm cho luôn.
khi ngân vừa bê hai suất cơm ra. vừa ngửi thoáng thấy mùi cá tôi đã cảm giác lợm miệng, một mùi tanh bợn bợn khó chịu xộc lên mũi khiến cho tôi không cầm được mà buột miệng nôn khan.
ngân thấy tôi như vậy thì hốt hoảng đặt hai khay lên bàn và nói;
- này, tình mày sao thế?
tôi đáp với giọng hơi lợm lợm khó chịu ;
- ừ, tao không sao đâu, mà mày đem hai suất cơm đi chỗ khác hộ tao cái, sao nghe mùi cá tao buồn nôn quá mày ơi/ khó chịu ghê gớm.
- ừ, ừ để tao đem qua bàn bên kia để,
vừa nói ngân vừa đưa nhanh hai khay thức ăn qua bàn bên kia.rồi quay lại hỏi tôi tiếp;
- này, mày có cần nghỉ buổi chiều không? để lát tao báo xếp cho chứ sao tao thấy mặt mày tự nhiên xanh xao quá, mà nói tao mới để ý mày dạo này nhìn gầy lắm nha.
- ừ, chắc tại tao bị đau dạ dày, mà dạo nay công ty áp đảo doanh số cuối năm nên tao cũng đang cố gắng để kiếm thêm chút tiền thưởng tết đây.
- đấy, cố làm cho lắm vào, không thiết tha gì ăn uống, không cẩn thận bệnh ra đó nha mày, lo mà ăn uống, bồi bổ vào, chứ dạo này tao thấy mày xanh xao mà gầy hẳn đi nhiều đó, không biết tự mà lo cho bản thân rồi có ngày lão Minh nó chán, nó đi với con khác rồi ngồi đó mà khóc.đến lúc đó là tao cũng không giúp được gì mày đâu à nha.
tôi biết ngân chỉ vì lo cho tôi và nói vu vơ thế thôi nhưng thật không ngờ lời nói vu vơ của ngân ấy vậy mà cũng nghiệm vào cuộc tình của tôi và Minh thật.
Những ngày sau đó tôi cứ thấy người khó ở sao sao ấy, làm gì cũng mệt mỏi vô cùng lại cứ có cảm giác bồn chồn nóng ruột ghê gớm, hay cáu gắt hơn hẳn.
ngân thấy tôi cứ mệt mỏi không có tinh thần làm việc, mà thỉnh thoảng lại còn bị sếp khiển trách vì không hoàn thành công việc trong thời gian đã định nên cứ bảo tôi xin nghỉ nhưng tôi cố chấp cứ muốn kiếm thêm tiền nên không muốn xin nghỉ.
còn Minh có vẻ công việc của anh dạo này suôn sẻ hẳn, anh khoe với tôi là sắp tới có thể được cân nhắc lên vị trí trưởng phòng
ngoảnh lại thấy tôi anh nở một nụ cười thật tươi nhìn tôi nói;
- em về rồi à? hôm nay anh có một tin vui muốn thông báo với em!
- em cũng có một tin vui muốn chia sẻ với anh đây;
- tôi; anh...
- Minh; em...
cả hai chúng tôi cùng đồng thanh nói, xong chỉ biết nhìn nhau buột miệng cười.
- Minh; thôi em nói trước đi.
tôi lấy trong túi ra mấy tờ cô ly me màu xanh năm trăm ngàn và máy tờ hai trăm nhìn anh mỉm cười nói;
- anh ơi! hôm nay em nhận lương rồi nè.
Minh cười hiền nhìn tôi nói;
- hihi, hôm nay anh cũng xin được việc rồi em.anh làm thiết kế cho một công ty xây dựng, lương khởi đầu là bảy triệu em à!
bảy triệu một tháng lúc đó cũng là được so với chúng tôi thời bấy giờ.
tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh đang ánh lên những tia hi vọng. minh tiến tới gần ôm tôi và nói tiếp;
- đợi làm có tiền anh sẽ dẫn em đi mua sắm bù đắp lại những tháng ngày qua mà em đã cùng anh vất vả? rồi chờ thêm một thời gian nữa anh ổn định hơn. anh sẽ gọi về nói chuyện với gia đình để xin bố mẹ hai bên cho mình làm đám cưới. vừa nói anh vừa hôn nhẹ lên tóc tôi đầy âu yếm, anh sẽ cố gắng để cuộc sống sau này của hai đứa mình không phải vất vả. nghe những lời anh nói tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn vô cùng, anh là người điềm tĩnh, biết quan tâm, lo lắng cho tương lai.
nói rồi anh quay người lại nắm lấy tay tôi lôi tôi tiến về phía bếp;
- nhân ngày vui nên anh mua ít món mà em thích về nấu cho em ăn..
tôi ngoảnh lại nhéo mũi của anh một cái và nói;
- anh thế này là muốn em thành heo sớm có phải không? có mỗi hai đứa mà anh mua nhiều món thế?
- em cứ ăn đi hôm nay mình thoải mái coi như là tự thưởng cho mình một bữa sau những tháng ngày vất vả?
tôi nhìn anh vui vẻ đáp;
- nhưng chỉ hôm nay thôi nhé, mình còn nhiều việc phải lo lắm.
- rồi, rồi anh biết mà. nào em vào tắm rửa đi cho mát để anh dọn cơm ra mình ăn luôn nhé.
bữa cơm so với người ta chả là gì vì cũng chỉ có chút canh sườn, cá lóc kho tộ, thịt kho dưa, và món rau xào mà tôi thích nhưng với chúng tôi đó được xem là những món ăn đắt tiền, vì những tháng ngày qua chúng tôi không có tiền máy nên chỉ dám mua chút rau nấu canh, vài quả trứng về chiên, hoặc mấy miếng đậu phụ về nấu ăn có khi bữa ăn của hai đứa cũng chỉ có một quả trứng luộc lên dầm nước mắm để ăn cho qua bữa.
reng.... reng... chuông điện thoại anh báo có người gọi tới.
- minh; a lô, mẹ ạ! mẹ khỏe không?
đầu dây bên kia mẹ minh nhẹ nhàng nói ;
- ừ, mẹ khỏe, còn con hai đứa ở trên đó công việc thế nào rồi?
- dạ giờ cũng tạm ổn rồi mẹ ạ.
- ổn rồi là tốt, bố mẹ cũng chỉ mong hai đứa công việc ổn định để còn tính chuyện cưới xin với gia đình cái tình nữa.
- mẹ cứ để từ từ, bọn con ổn định hơn một chút nữa rồi chúng con sẽ về xin hai gia đình để làm đám cưới, chứ tất cả vẫn mới nên con cần thêm chút thời gian mẹ ạ.
- con và con tình học cũng đã ra trường, cả hai đều xin được việc ở thành phố mà con và nó cũng đã hai ba, hai tư tuổi rồi, con con trai thì muộn chút cũng không sao chứ cái tình nó là con gái có lứa, có thì con ạ.hai đứa cũng yêu nhau lâu rồi, ở quê bây giờ bằng tuổi hai đứa có đứa đã hai, ba đứa con rồi đó.
Cuộc điện thoại xong tôi nhìn anh hỏi;
- mẹ anh bảo gì đó anh?
- ừ, mẹ nhắc chúng mình làm đám cưới sớm.
- tôi ; thế anh định thế nào? hay tết này về luôn tiện mình làm đám cưới luôn anh?
- ừ, để anh xem như thế nào đã rồi anh tính chứ anh mới đi làm được có hơn ba tháng, công việc cũng chỉ gọi là tạm ổn thôi chứ cũng chưa được ổn cho lắm.
tôi cảm giác trong từng lời nói của anh có chút gì đó ngập ngừng và ánh mắt của anh nhìn tôi lúc này cũng đã không còn trìu mến như trước nữa, bất giác cảm giác bất an lại len lỏi đâu đó trong tôi. trước anh ngày nào dù đường xa anh cũng đòi qua chở tôi sau mỗi giờ tan làm cho bằng được mặc dù trái đường và hai công ty rất xa nhau, nhưng hơn hai tuần nay anh luôn bảo bận, phải làm thêm vì cuối năm công việc nhiều nên tôi cũng toàn phải tự bắt xe buýt về một mình.
- ê tình, đến giờ rồi đi ăn thôi. Ngân cô bạn đồng nghiệp của tôi gọi lớn.
- ừ, tao còn chút xíu tài liệu nữa cần làm gấp để nộp cho xếp liền vì chiều nay xếp có cuộc họp khẩn, mày đi trước đi.
từ lúc vào làm vì tính của tôi hòa đồng, dễ gần nên cũng không mất lòng mọi người, nhưng duy nhất với ngân là tôi xem như đứa bạn thân, thỉnh thoảng có gì cũng hay tâm sự.
- ngân; ừ thế mày làm đi tao xuống trước nhé.
- ừ, mày đi ăn trước đi.
ngân đi được một lúc thì tôi cũng làm xong nốt tài liệu còn dang dở, tôi xuống lấy thức ăn để ăn thấy ngân vẫn ngồi đó ăn một mình một bàn, (cái ngân bạn tôi tính nó kỳ lắm nó ít khi thân với ai mà đã thân là rất thân nên nó ít khi ăn cơm cùng bàn với ai ngoại trừ tôi.)
tôi thấy ngân vẫn ngồi đó bàn trống không liền nói;
- ơ, sao mày chưa ăn đ? bộ không có tao mày ăn không vô hả?
ngân nhìn tôi cười đáp;
- ừ, có lẽ thế, không có mày tao ăn không vô thật mày ạ! thôi ngồi đó đi để tao đi lấy cơm cho luôn.
khi ngân vừa bê hai suất cơm ra. vừa ngửi thoáng thấy mùi cá tôi đã cảm giác lợm miệng, một mùi tanh bợn bợn khó chịu xộc lên mũi khiến cho tôi không cầm được mà buột miệng nôn khan.
ngân thấy tôi như vậy thì hốt hoảng đặt hai khay lên bàn và nói;
- này, tình mày sao thế?
tôi đáp với giọng hơi lợm lợm khó chịu ;
- ừ, tao không sao đâu, mà mày đem hai suất cơm đi chỗ khác hộ tao cái, sao nghe mùi cá tao buồn nôn quá mày ơi/ khó chịu ghê gớm.
- ừ, ừ để tao đem qua bàn bên kia để,
vừa nói ngân vừa đưa nhanh hai khay thức ăn qua bàn bên kia.rồi quay lại hỏi tôi tiếp;
- này, mày có cần nghỉ buổi chiều không? để lát tao báo xếp cho chứ sao tao thấy mặt mày tự nhiên xanh xao quá, mà nói tao mới để ý mày dạo này nhìn gầy lắm nha.
- ừ, chắc tại tao bị đau dạ dày, mà dạo nay công ty áp đảo doanh số cuối năm nên tao cũng đang cố gắng để kiếm thêm chút tiền thưởng tết đây.
- đấy, cố làm cho lắm vào, không thiết tha gì ăn uống, không cẩn thận bệnh ra đó nha mày, lo mà ăn uống, bồi bổ vào, chứ dạo này tao thấy mày xanh xao mà gầy hẳn đi nhiều đó, không biết tự mà lo cho bản thân rồi có ngày lão Minh nó chán, nó đi với con khác rồi ngồi đó mà khóc.đến lúc đó là tao cũng không giúp được gì mày đâu à nha.
tôi biết ngân chỉ vì lo cho tôi và nói vu vơ thế thôi nhưng thật không ngờ lời nói vu vơ của ngân ấy vậy mà cũng nghiệm vào cuộc tình của tôi và Minh thật.
Những ngày sau đó tôi cứ thấy người khó ở sao sao ấy, làm gì cũng mệt mỏi vô cùng lại cứ có cảm giác bồn chồn nóng ruột ghê gớm, hay cáu gắt hơn hẳn.
ngân thấy tôi cứ mệt mỏi không có tinh thần làm việc, mà thỉnh thoảng lại còn bị sếp khiển trách vì không hoàn thành công việc trong thời gian đã định nên cứ bảo tôi xin nghỉ nhưng tôi cố chấp cứ muốn kiếm thêm tiền nên không muốn xin nghỉ.
còn Minh có vẻ công việc của anh dạo này suôn sẻ hẳn, anh khoe với tôi là sắp tới có thể được cân nhắc lên vị trí trưởng phòng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook