Khoáng Thế Kim Sinh
-
Chương 54
Ngươi đã thấy hoa ăn thịt chưa? Đó là một loại hoa rất xinh đẹp, toả ra một mùi thơm vô cùng mê người, hấp dẫn con mồi đến gần rồi sau đó ăn tươi. Nếu Âu Dương Ngoạt trước kia giống hoa anh túc thì lúc này cậu giống như hoa ăn thịt.
“Bốn chọi một! Mày nghĩ mày có năng lực giết chúng tao sao?” Một người trấn định nhìn Âu Dương Ngoạt nói. Bất quá, nếu trên trán hắn không toát mồ hôi lạnh như vậy, nắm tay hắn không nắm chặt như vậy, nếu hắn không cố gắng giả vờ trấn định như vậy, thì sẽ không khiến người ta nhìn ra vẻ vụng về bất kham của hắn hiện giờ.
“Ngươi biết rõ mà, không phải sao?” Âu Dương Ngoạt âm điệu vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như vừa rồi, làm người nọ thoáng chốc mồ hôi lạnh ứa ướt áo.
Không muốn cùng bọn họ nhiều lời vô nghĩa, Âu Dương Ngoạt cảm thấy máu trong người đang sôi trào, cậu bây giờ chỉ muốn cảm nhận khoái cảm trong quá trình giết mấy tên này.
Âu Dương Ngoạt dùng tốc độ vượt ra ngoài phạm vi người bình thường tiếp cận đối phương, bắt đầu cùng bọn họ đọ sức. Trong phút chốc, máu tươi văng khắp nơi trên tường.
Mỗi khi nhìn bọn họ hướng về phía mình ra chiêu, trên mặt Âu Dương Ngoạt sẽ xuất hiện một nụ cười. Nụ cười không có chút độ ấm, nụ cười hưởng thụ sung sướng khi giết người.
Đột nhiên, một người tay ôm bụng, hai mắt trừng to không thể tin nhìn Âu Dương Ngoạt. Bởi vì miệng vết thương quá lớn cộng thêm máu tươi chảy ra như suối, khiến nội tạng bên trong ổ bụng lập tức theo đó tuôn ra ngoài. Ba người còn lại hoảng sợ nhìn Âu Dương Ngoạt, nhìn cậu không biết từ khi nào thì trên tay xuất hiện một mảnh thuỷ tinh.
Âu Dương Ngoạt ra tay tàn nhẫn khiến ba người càng thêm sợ hãi: “Mẹ nó, mày là một tên súc sinh chết tiệt.” Trong đó có một người nhịn không được mà gào thét mắng.
Bọn họ thậm chí hoài nghi Âu Dương Ngoạt vừa rồi không phải bị tiêm thuốc mất sức mà là thuốc kích thích.
Trốn! Nhất định phải trốn! Súng bọn họ để trong một phòng khác, chỉ cần bọn họ có thể ra ngoài lấy súng, thì nhất định sẽ giết được tên ác ma đến từ địa ngục này. Lúc này, trong lòng ba người đều nghĩ tới biện pháp này.
Không thể không thừa nhận, con người khi đối mặt với tử vong thì bọn họ càng trở nên ăn ý hơn bình thường. Ba người chỉ cần liếc nhau liền hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Hiện giờ chỉ còn lại ba người, bọn họ quyết định lưu lại hai người đối phó Âu Dương Ngoạt, cho dù không có phần thắng cũng có thể kéo dài thời gian cho người còn lại đi lấy súng. Ba người cùng gật đầu, lúc hai người tiến lên công kích Âu Dương Ngoạt, người còn lại nhân cơ hội xông ra ngoài.
Từng là một sát thủ đứng đầu, Âu Dương Ngoạt sao lại không biết người nọ chạy ra ngoài làm gì? Không muốn cùng hai người này dây dưa, Âu Dương Ngoạt ra tay càng tàn nhẫn hơn trước.
“Thiếu gia, Bổn gia đã tra ra được vị trí của tiểu thiếu gia.” Nửa đêm, trong biệt thự, An Húc Nhiên sau khi nghe được điện thoại xong thì vui sướng báo cáo lại với Âu Dương Thần Tu đang ngồi bất động trên sô pha.
“Ở đâu?” Nghe được tin tức Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu lập tức mở mắt nhìn An Húc Nhiên hỏi.
“Ở một chỗ nông thôn.”
“Lái xe.” Âu Dương Thần Tu nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Trước khi đi, An Húc Nhiên đã điện thoại báo cho Âu Dương Sóc biết, người bên kia cũng trực tiếp chạy đến chỗ Âu Dương Ngoạt.
Không dám trì hoãn, An Húc Nhiên nhấn ga chạy như bay trên quốc lộ, trong vòng ngắn ngủi bốn mươi phút liền đến mục đích.
Lúc này, Âu Dương Ngoạt đi ra khỏi căn phòng tràn đầy máu tươi cùng mùi tanh hôi nồng nặc. Trên tay cậu còn kéo theo một người đàn ông toàn là máu, cả người biến dạng, vừa đi vừa dùng thanh âm lạnh lẽo mang theo sảng khoái nói: “Ta nói rồi, các ngươi hôm nay, một người cũng không chạy thoát.”
Tuy rằng giọng nói cậu không lớn cũng không nhỏ, nhưng ở trong một nơi yên tĩnh thế này, có thể dễ dàng rơi vào trong tai người nọ. Hắn cầm súng chỉa thẳng vào cửa phòng đang đóng chặt, nghe được Âu Dương Ngoạt trên hành lang đang tìm kiếm từng phòng một. Sau đó tiếng bước chân từ từ đến gần căn phòng này, hắn có thể cảm nhận được lông toàn thân đều dựng thẳng lên, cơ thể run rẩy nổi lên một loại cảm giác mao cốt tủng thiên trước nay chưa từng có.
Đi đến căn phòng cuối hàng lang, Âu Dương Ngoạt biết người nọ đang ở bên trong. Âu Dương Ngoạt một cước đá văng cửa, đem người còn chút hơi tàn trên tay ném về phía người nọ, người nọ không chút do dự bóp cò, Âu Dương Ngoạt cũng thuận thế bẻ gãy cổ người nọ.
Căn cứ theo địa chỉ Bổn gia cung cấp, bọn họ đi tới một căn nhà có hai tầng. Âu Dương Sóc cùng thủ hạ cũng vừa đến, lúc này, chợt nghe thấy tiếng súng phát ra từ bên trong. Bọn họ không hề do dự, lập tức phá cửa xông vào.
Trong đại sảnh tầng một, cạnh cửa sổ đặt một cái bàn và mấy cái ghế, trên bàn có rất nhiều thức ăn dang dở, bên trái là một bộ sô pha cũ, góc tường còn chất một ít tạp vật, nói tóm lại nơi này rất đơn sơ.
Cầu thang đi lên tầng hai đối diện với cửa vào, cầu thang cũng không cao lắm, đại khái chỉ khoảng mười bậc. Đứng dưới đại sảnh vẫn có thể nhìn thấy hành lang tầng hai.
Đoàn người đi vào không chút do dự trực tiếp xông lên tầng hai. Trên hành lang lưu lại một vệt máu thật lớn, từ một căn phòng kéo dài đến tận căn phòng cuối hành lang.
Đoàn người chia làm hai, Âu Dương Sóc cùng mấy thủ hạ đi vào một phòng, Âu Dương Thần Tu thì lại đi về phía căn phòng cuối hành lang.
Ngoại trừ hai tiếng súng lúc nãy, sau khi bọn họ đi vào cho đến giờ trong nhà một mảnh yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào khác.
Vì bảo hộ an toàn cho Âu Dương Thần Tu, An Húc Nhiên cùng mấy vệ sĩ đi nhanh hơn chắn phía trước Âu Dương Thần Tu.
Khi bọn họ đi đến căn phòng cuối hành lang, cửa phòng mở rộng, bên trong trống trải không có bất cứ vật dụng nào, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng cùng mùi tanh của máu, trên sàn nhà khắp nơi toàn là máu tươi.
Trong phòng có hai thi thể đàn ông, một cái mắt trừng to chết không nhắm mắt, một cái thì cả người biến dạng. Trừ bỏ Âu Dương Thần Tu mặt không đổi sắc, những người khác đều là vẻ mặt khiếp sợ.
Tất cả đều đứng ngoài cửa phòng, Âu Dương Thần Tu bước trên sàn nhà sềnh sệch máu tươi đi vào phòng. “Ngoạt nhi?” Nhìn bóng dáng ngồi xổm trên sàn nhà, Âu Dương Thần Tu khẽ gọi một tiếng.
Kỳ thật từ lúc bọn họ đi vào Âu Dương Ngoạt đã biết, chỉ không biết người tới là ai mà thôi. Đến khi nghe thấy âm thanh Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt lập tức gian nan quay đầu lại, đôi mắt cậu lúc này đã khôi phục như lúc ban đầu: “Mang ta về.”
Âm thanh Âu Dương Ngoạt có chút cố hết sức làm Âu Dương Thần Tu chấn động, vội vàng đi nhanh qua ôm lấy cậu: “Kêu Âu Dương Sóc điện thoại gọi bác sĩ đến, nói với hắn ta chỉ cho hắn thời gian mười phút. Ta về phải thấy hắn có mặt tại biệt thự, nếu không…tự gánh lấy hậu quả.” Âu Dương Thần Tu âm lãnh phân phó An Húc Nhiên.
“Vâng, Thiếu gia.” An Húc Nhiên trả lời xong, liền nhanh chóng đi gặp Âu Dương Sóc.
Âu Dương Thần Tu ôm Âu Dương Ngoạt không chút trì hoãn ra khỏi phòng, ra tới hành lang thì chạm mặt đám người Âu Dương Sóc cùng An Húc Nhiên bộ dạng như thấy quỷ từ trong một căn phòng đi ra. Lúc này, hai người bọn họ mặt đều tái mét thì khỏi phải nói đến đám thủ hạ ở phía sau.
Âu Dương Sóc nhìn Âu Dương Ngoạt mê man trong lòng Âu Dương Thần Tu, do dự muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định báo chuyện này với Âu Dương Thần Tu sau, việc cấp bách bây giờ là mau chóng quay về trị liệu cho Âu Dương Ngoạt.
Trên đường về Âu Dương Ngoạt bắt đầu thở dốc, nhìn qua rất khó chịu. “Ngoạt nhi? Ngoạt nhi tỉnh tỉnh! Đừng ngủ, nói cho ta biết chỗ nào không thoải mái?” Âu Dương Thần Tu vỗ nhẹ mặt cậu, cấp thiết hỏi.
Đáng tiếc, Âu Dương Ngoạt dường như không nghe thấy, ngoại trừ thở dốc ra thì không nói gì khác.
Tình huống như vậy khiến Âu Dương Thần Tu gấp đến độ muốn giơ chân, chỉ có thể hướng về phía Âu Dương Sóc đang lái xe quát: “Chết tiệt! Cậu chạy nhanh lên.”
Âu Dương Sóc cũng rất lo lắng cho Âu Dương Ngoạt, hắn từ kính chiếu hậu cũng thấy được tình huống Âu Dương Ngoạt, cho dù Âu Dương Thần Tu không nói hắn cũng sẽ tăng tốc.
Khi xe về đến biệt thự, Âu Dương Thần Tu không đợi An Húc Nhiên mở cửa, dùng một cước đá văng, sau đó như một trận gió vọt vào đại sảnh.
Bác sĩ cũng đã tới, đang ngồi trong đại sảnh chờ Âu Dương Thần Tu trở về.
Thấy Âu Dương Thần Tu ôm Âu Dương Ngoạt cả người đầy máu vào nhà, nhóm người hầu trong đại sảnh sợ hãi nhảy dựng lên. Âu Dương Thần Tu không thèm quan tâm, đặt Âu Dương Ngoạt nằm lên sô pha.
Tuy rằng Âu Dương Ngoạt cả người đầy máu thật doạ người, bất quá, có thể làm bác sĩ riêng cho Âu Dương Sóc cũng không phải bình thường. Không đợi Âu Dương Thần Tu mở miệng, hắn cũng đã bắt đầu kiểm tra thương thế Âu Dương Ngoạt.
Khi bác sĩ cởi quần áo Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu mới biết Âu Dương Ngoạt toàn thân trên dưới chỉ mặc duy nhất một cái áo sơ mi.
Bởi vì có áo nên trên ngực không dính nhiều máu cho lắm, nhưng mà một ít dấu hôn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
“Trừ bỏ vết thương trên tay chân tương đối nghiêm trọng ra những chỗ khác không có gì trở ngại.” Bác sĩ vừa rửa vết thương cho Âu Dương Ngoạt vừa nói: “Bất quá, từ miệng vết thương có thể nhìn ra đây là do tự cậu ta tạo thành.”
“…” Nghe lời bác sĩ Âu Dương Thần Tu cũng không nói tiếng nào. Hắn chỉ nhíu nhíu mày, sau đó nhìn tay bác sĩ không ngừng giúp Âu Dương Ngoạt rửa vết thương.
Lúc này Âu Dương Sóc cũng đã đi vào, bác sĩ lấy thuốc gây tê bắt đầu gây tê vết thương trên tay chân Âu Dương Ngoạt. Sau đó lấy ra một cây kim, trên đầu giống như lưỡi câu, tiến hành khâu vết thương lại.
Khâu lại xong, vì không thể kéo căng vết thương Âu Dương Ngoạt, bác sĩ chỉ có thể ngồi tại chỗ, vươn tay sờ soạng hòm thuốc ở sau lưng.
“Cái này sao?” Âu Dương Thần Tu lấy băng gạc trong hòm thuốc đưa lên hỏi.
“Không! Tôi muốn lấy lọ thuốc màu vàng.”
Nghe xong, Âu Dương Thần Tu lại lấy một lọ thuỷ tinh trong hòm đưa cho hắn.
Bác sĩ biết Âu Dương Thần Tu là gia chủ Bổn gia, cho nên không dám ra lệnh Âu Dương Thần Tu lấy cái này lấy cái kia. Sau khi thoa thuốc cho Âu Dương Ngoạt xong, lại một lần nữa sờ soạng hòm thuốc.
“Cái này sao?” Lần này Âu Dương Thần Tu lại đưa lên băng gạc hỏi.
“Đúng…đúng vậy.” Đối với hành động Âu Dương Thần Tu, bác sĩ quả thật không thể thích ứng.
Bất quá đương sự ngược lại cảm thấy không hề gì, cứ như vậy công khai ở bên cạnh làm trợ thủ.
“…Ưm…” Âm thanh nhỏ vụn không rõ từ trong miệng Âu Dương Ngoạt truyền ra, Âu Dương Thần Tu vội cúi đầu kề tai gần sát cậu.
“Ngoạt nhi, khó chịu sao? Đã không sao rồi.” Sờ sờ mặt Âu Dương Ngoạt, ngữ khí Âu Dương Thần Tu lúc này vô cùng ôn nhu.
“…Nóng…nóng quá…ô…thật là khó chịu…”
“Cái kia, Âu Dương thiếu gia, có một chuyện tôi không thể không nói với ngài.” Lúc này, bác sĩ bên cạnh nói với Âu Dương Thần Tu.
“Chuyện gì?” Âu Dương Thần Tu quay đầu lại, giờ phút này giọng nói cùng biểu tình đã không còn ôn nhu.
“…Tôi hoài nghi con của ngài bị người ta tiêm thuốc nào đó vào người.” Bác sĩ nhìn nhìn Âu Dương Thần Tu, sau đó ánh mắt dừng một chỗ trên người Âu Dương Ngoạt.
Vừa rồi rửa vết thương trên tay Âu Dương Ngoạt hắn vô tình nhìn thấy vết kim tiêm. Âu Dương Ngoạt âm thanh mặc dù rất nhỏ, nhưng mà trong đại sảnh không một ai dám thở mạnh, bọn họ lại cách Âu Dương Ngoạt gần như vậy, cho nên có thể nghe thấy rõ ràng.
“Chết tiệt! Tại sao ông không nói sớm.” Âu Dương Thần Tu theo ánh mắt của hắn nhìn qua, sau đó lập tức nổi trận lôi đình.
Cởi áo khoác bao thân thể Âu Dương Ngoạt lại, Âu Dương Thần Tu cúi người ôm cậu chuẩn bị đi lên lầu.
“Cái kia… Âu Dương thiếu gia.” Thấy Âu Dương Thần Tu đi lên lầu, bác sĩ vội mở miệng.
“Còn có chuyện gì thì nói một lần cho xong.” Ôm Âu Dương Ngoạt đứng trên cầu thang, Âu Dương Thần Tu quay đầu lại giống như là phun hoả nói, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ tức giận.
“…Thật xin lỗi…Tôi…tôi muốn nói vết thương của con ngài trong thời gian này không được dính nước, nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng.” Nhìn biểu tình Âu Dương Thần Tu, bác sĩ mồ hôi lạnh ứa ra.
Lúc này hắn vô cùng hối hận vì đã gọi Âu Dương Thần Tu lại, nhưng mà nếu không nói, sau này vết thương của Âu Dương Ngoạt nhiễm trùng hoặc có vấn đề gì lại càng không xong.
“Đã biết.” Ném lại những lời này, Âu Dương Thần Tu đầu cũng không quay lại, ôm Âu Dương Ngoạt đi lên lầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook