Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim
-
Chương 26
Tôi vẫn luôn hướng về phía người, thế nhưng, làm ơn hãy cho tôi dũng khí đế tiếp tục tiến bước
Một đêm qua đi, tôi khoan khoái trở mình duỗi lưng. Vốn tưởng rằng thằng nhóc này rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi, ai dè đâu vừa quay ra đã thấy cậu ta ngồi bên giường, bộ dạng đúng kiểu cực kì hối hận vì việc vừa làm! Thoáng cái, máu nóng trong tôi ở đâu được dịp bùng phát.
“Này! Tống Thư Trạch! Sao phải làm cái mặt như vừa bị chó cắn thế hả?! Có cái gì mà phải cứ như hối hận oan ức lắm thế hả?! Tối qua lúc ôm tôi làm liên tục không phải còn rất hăng hái sao?! Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu bị cái mẹ gì thế?! Tự dưng nháo sự chẳng ra cái thể thống gì?!”
“Tối hôm qua là tôi không kiềm chế được. Xin lỗi! Thế nhưng, Dương Duệ, chúng ta đã chia tay rồi, không nên…” Thư Trạch thống khổ cúi đầu.
“Mẹ kiếp, đừng có lải nhải mãi mấy câu như thế nữa được không?! Tống Thư Trạch tràn đầy tự tin, luôn miệng nói muốn cùng tôi đi hết cuộc đời, nói muốn bảo vệ tôi trước kia đâu mất rồi?! Những lời nói khi ấy với tôi chỉ là nói suông cho vui miệng thôi sao?! Rốt cuộc vì sao lại như thế? Cậu nói đi! Chỉ cần cậu nói một câu ‘không thương tôi, bảo tôi hãy biến đi’. Tôi sẽ lập tức không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa!”
Tôi hậm hực ngồi trên giường căm tức nhìn Thư Trạch, còn cậu ta chẳng đáp lại tiếng nào.
“Cậu nói gì đi chứ!” Tiếp tục trừng trộ.
“Tôi ôm anh đi tắm!” Cậu ấy quay đầu lại, vẻ hơi bất đắc dĩ nhìn tôi.
“A?”
Nhất thời tôi không phản ứng lại được gì. Người này thay đổi thái độ đúng là nhanh vô đối mà! Nhưng mà tôi cũng thức thời khóa miệng lại, giang hai tay thành thành thật thật để cậu ấy ôm đi.
Ngay giữa bầu không khí đang căng thẳng như thế này, thì tốt nhất là đừng có nhì nhèo gì thêm nữa. Ba mươi năm sống trên đời, chuyện này tôi hoàn toàn rõ ràng nhất.
Thư Trạch ôm tôi, mặt đối mặt ngồi vào bồn tắm. Một tay đỡ lưng tôi, một tay nhẹ nhàng đi vào bên trong nơi đó làm công tác thanh lý. Tối qua cậu ta đã làm kịch liệt quá mức, lại còn đã lâu rồi không làm việc đó nữa, bên dưới hình như đã bị thương chút ít, giờ bị nước nóng cùng ngón tay Thư Trạch kích thích, khiến tôi không khỏi hít một hơi, nhíu nhíu mày. Thư Trạch thấy vẻ mặt của tôi, không nói gì, chỉ có động tác nơi tay càng thêm nhẹ nhàng.
Tôi thở dài, ôm cậu ta nói, “Thư Trạch, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Cứ nửa vời như vậy, tôi khó chịu lắm.”
Thư Trạch trầm mặc một lúc lâu, lại rầu rĩ nói, “Tôi cũng khó chịu lắm.”
Đến giờ mới phát hiện đứa trẻ này còn hay để tâm tới mấy cái chuyện vụn vặt hơn cả tôi. Mặc dù tối qua đã điên đảo đất trời một phen như thế, nhưng khi tỉnh trí lại, cậu ta lại trở về với cái vẻ cứng nhắc ấy.
Tắm rửa xong, tôi cùng Thư Trạch lên xe. Vì sáng sớm tắm rửa làm trễ giờ, nên Thư Trạch phóng xe rất nhanh, bỏ luôn cả việc nạp calo cho buổi sáng.
Tôi uể oải đặt mông xuống góc làm việc của mình. Và như thường ngày, Trữ Uy lại ló cái mặt của y ra.
“Sao em lại đến công ty cùng hắn? Tối qua em ở lại nhà hắn à?”
“Liên quan đếch gì đến anh!” Tôi tức giận trừng y một cái.
“Tôi đã sớm cảnh báo em thằng nhóc đó trước đây thích em chỉ vì trẻ con nhất thời nông nổi mà thôi, đến khi cảm giác mới mẻ qua đi, em sẽ chẳng còn chút giá trị nào đối với hắn nữa cả. Nhưng hết lần này đến lần khác em đều không tin! Bây giờ thì thế nào? Thấy tôi nói có đúng không? Dù em có cố bám lấy cũng vô dụng thôi. Em trở thành kẻ cố chấp với loại đàn ông đó từ bao giờ thế.” Tên Trữ Uy này đúng là miệng chó không phun nổi răng ngà (độc mồm độc miệng) mà.
“Tôi biết hiện tại thời vận anh không tốt, nên tâm tình khó chịu. Nếu mấy lời khiêu khích châm chọc có thể khiến tâm tình anh thoải mái hơn thì cũng không hề gì. Coi như cũng là một chuyện tốt, tôi không để bụng đâu!”
“Dương Duệ! Em thực sự thay đổi rồi. Em của trước đây không hề như vậy.” Trữ Uy đột nhiên giở giọng tiếc nuối.
“Xin lỗi, đã để anh thất vọng rồi. Tôi sớm đã không phải là tôi chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng ngày xưa nữa.”
“Dương Duệ, nếu ngày xưa em cũng như thế này, có lẽ chúng ta đã không đi đến kết cục ngày hôm nay. Em của trước đây luôn luôn giấu mọi chuyện trong lòng. Cho tới bây giờ, em vẫn chưa bao giờ nói thật suy nghĩ trong lòng em với tôi, cũng chưa bao giờ chủ động cả.”
“Bởi vì tôi không nói, không chủ động, nên anh mới yên tâm thoải mái ra ngoài lang chạ bừa bãi sao?! Quên đi, đều đã là chuyện quá khứ rồi. Chúng ta đừng ai nhắc lại nữa. Mà có lẽ trước đây tình cảm của chúng ta đối với nhau cũng không được chín chắn đâu.” Lòng tôi tự nhiên trỗi lên một nỗi buồn vô cớ.
“Nhưng giờ chúng ta đều đã trưởng thành hơn so với trước đây. Thực sự không thể bắt đầu lại một lần nữa hay sao?” Trữ Uy nhìn tôi bằng ánh mắt ngập tràn thành khẩn.
“Những gì thuộc về chúng ta đã qua rồi.” Tôi khẽ cười.
“Dương Duệ, thời gian rồi sẽ chứng minh tôi và tiểu tử kia ai phù hợp với em hơn!” Trữ Uy nhìn tôi buông lời thề chắc nịch, rồi sải bước quay ra cửa.
Giờ ăn trưa, Trữ Uy vẫn lăng xăng dính lấy tôi, ân cần vừa ăn vừa bắt chuyện, tự nhiên cứ như cái canteen này là nhà y vậy. Tôi bất đắc dĩ trừng y, y lại làm như không thấy. Thư Trạch thấy vậy, quăng cho chúng tôi N cái trừng mắt, rồi hầm hừ ngoảnh đi. Mà tôi lại vui mừng phát hiện ra rằng, Tống tổng giám đốc vốn rất ít khi xuống lầu một thì nay lại bắt đầu lượn qua lượn lại thường xuyên hơn. Thấy tôi thành thành thật thật ngồi một mình thì sẽ không tỏ thái độ gì mà đi lên lầu, còn nếu thấy Trữ Uy đang bám dính lấy tôi thì mặt sẽ nhăn nhíu như ông già!
Sau giờ làm, tôi không chờ Thư Trạch, mà về trước để thu thập đồ đạc. Vài bộ quần áo bình thường để thay, một ít vật dụng hàng ngày, rồi quay lại căn nhà Thư Trạch đang ở trọ.
“Sao anh lại quay lại?!” Thư Trạch nhìn tôi đứng ngoài cửa, nhíu nhíu mày.
“Lần trước không phải đã nói với cậu rồi đấy thôi?! Từ giờ tôi sẽ sống cùng cậu, Đào tổng cũng đã đồng ý rồi.”
Thư Trạch hừ một tiếng, chẳng để ý đến tôi nữa. Buổi tối ăn cơm cũng rất hờ hững với tôi.
“Ơ này! Cậu làm sao thế?! Tôi có chọc giận gì cậu đâu, sao cái mặt cứ ngó đăm đăm như ông già thế?!” Tôi tức giận trừng mắt lại với cậu ta.
“Hừ!” Thư Trạch chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay ra xem TV.
“Hừ cái khỉ nhà cậu?! Có gì bất mãn thì nói ra mau! Trước đây thì thẳng thắn như thế, giờ sao lại giống mấy bà cô khó ở thế hả?” Tôi hờn giận trách cứ.
“Hừ, ban ngày thì ở công ty liếc mắt đưa tình với Trữ Uy, buổi tối lại vác hành lý đến chỗ tôi! Anh thật đúng là!” Thư Trạch khó chịu nhỏ giọng lầm bầm, nhưng tôi vẫn nghe ra được.
Đêm, lúc tôi định len lén chui vào phòng cậu ta lần nữa thì mới uất ức không thể tả mà phát hiện ra rằng cậu ta đã khóa trái cửa phòng?!
Hôm sau, tôi ôm một bụng tức không sao tiêu được mà đi làm, Trữ Uy chạy đến trước mặt quấy nhiễu tôi cũng chẳng buồn xua đi. Lại còn cố tình đùa giỡn tí chút với y cho bõ tức. Thư Trạch xuống tầng một trông thấy, mặt sa sầm hẳn đi. Mấy ngày sau đó, tôi cùng Thư Trạch chẳng có tiến triển gì, còn Trữ Uy thì vẫn quấn lấy bên người. Và chuyện tính hướng của tôi lại một lần nữa trở thành đề tài nóng hổi cho các đồng nghiệp bàn tán buôn chuyện.
“Hừ, thằng nhóc họ Tống kia đúng là đê tiện! Ỷ mình là tổng giám đốc nên gây khó dễ cho tôi! Lương tháng trước của tôi còn kéo đến tận giờ vẫn chưa trả. Tháng này còn tự ý nâng mức kế hoạch tiêu thụ. Kinh tế năm này đình trệ như thế, làm thế chẳng phải rõ ràng muốn chỉnh tôi sao?! Dương Duệ, tối nay đi ăn với tôi nhé!”
Lúc nghỉ trưa, Trữ Uy hầm hừ ngồi ngay trước bàn công tác của tôi bắn như mưa xuân. Quan hệ giữa ba người chúng tôi đang dần trở nên căng thẳng cùng phức tạp. Vì giận Thư Trạch nên lúc ấy tôi mới cố ý tiếp cận Trữ Uy. Thư Trạch thấy tôi gần gũi với Trữ Uy, liền tìm cách gây phiền phức cho Trữ Uy. Mà Trữ Uy bị Thư Trạch chỉnh rồi lại thêm ôm ấp ý định trả thù mà càng ân cần với tôi hơn. Kỳ thực, đàn ông nhiều khi đúng là thứ động vật nhàm chán mà ấu trĩ quá thể.
Hôm nay, sau khi về nhà, tôi làm cơm tối, cùng Thư Trạch ăn xong, tôi nhanh nhẹn mò sang phòng ngủ của cậu ta luôn, phòng hờ cậu ta lại khóa trái cửa. Thư Trạch thấy tôi đi vào, tức giận đuổi đi.
“Anh vào đây làm gì? Về phòng anh ngủ đi!”
Giọng điệu Thư Trạch có vẻ cứng ngắc, làm tôi thực không biết phải làm sao. Để khiến cậu ấy quay lại, tôi đã trở nên không còn là chính mình nữa. Tôi thậm chí còn bắt đầu thấy hoài nghi rằng cậu ấy rời bỏ tôi, có phải chăng vì cậu ấy không hề yêu tôi không. Tôi đứng bên giường, cắn môi tủi thân cúi đầu, rồi nặng nề lê bước về phía cửa. Nếu cậu ấy thấy tôi phiền phức như vậy, thì đáng ra tôi không nên bước qua cánh cửa này, mắc công bị cậu ấy trừng trộ. Nhưng, khi tôi sắp bước ra khỏi phòng, thì cậu ấy kéo tay tôi lại.
“Xin lỗi… vừa nãy là tôi không tốt… Tôi chỉ là thực sự không biết nên đối với anh ra sao mà thôi! Mỗi lần đều tự nhủ phải tránh xa anh, muốn cự tuyệt anh, nhưng lại luôn không nhịn được muốn nhìn thấy anh, tới gần bên anh. Tôi sắp phát điên rồi.” Thư Trạch ảo não thở dài.
Tôi quay đầu lại nhào vào lòng cậu mà gắt gao ôm lấy.
“Cậu dằn vặt tôi như thế, tôi cũng sắp phát điên rồi! Thực ra, Tống Trí Viễn đã tìm tôi. Chuyện của cậu tôi đều đã biết, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng ai biết đâu cậu lại để tâm những chuyện vụn vặt như thế. Còn có mẹ cậu, tôi sẽ cùng cậu chăm sóc…”
Nói còn chưa dứt câu, tôi đã bị Thư Trạch đẩy ra.
“Sao anh lại biết chuyện mẹ tôi? Dù Tống Trí Viễn có tìm anh, ông ta cũng không thể nói cho anh biết chuyện này được! Anh lén điều tra tôi sao?” Thư Trạch tức giận nhìn tôi.
“Tôi không có! Là vô tình mà tôi biết được thôi!” Tôi xạo sự.
“Hừ ~ Tôi vẫn băn khoăn mãi tại sao một người đến chết vẫn cứ sĩ diện, không chịu cúi đầu như anh tự nhiên sao lại chạy tới quấn quýt lấy tôi đòi tái hợp lại. Hóa ra là vì vậy. Tôi không cần sự thương hại của anh.” Thư Trạch nhìn tôi, vẻ mặt rạn vỡ như vừa bị tổn thương.
“Thương hại cái đếch gì ở đây! Ngay cả tình thương và tình yêu cậu cũng không phân biệt được sao?! Dương Duệ tôi không cao thượng đến mức còn để tâm đến mấy chuyện đáng thương cảm như thế đâu! Tôi là kẻ đến chết vẫn sĩ diện đấy! Không chịu cúi đầu đấy! Nhưng vì cậu… mẹ kiếp, tôi có thể buông bỏ tất cả! Còn cậu thì sao?! Chỉ bởi vì hoàn cảnh gia đình mà vứt bỏ đi lời hứa hẹn đã từng nói với tôi! Hóa ra tình yêu của cậu lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích! Thư Trạch trước kia lúc nào cũng nói yêu tôi, phải bảo vệ tôi chết ở chỗ nào rồi?”
Tôi cũng mắng to lại, mũi nhịn không được thoáng cay cay, mà Thư Trạch chỉ một vẻ mặt u buồn không nói gì.
Tôi thở dài, “Thôi bỏ đi, kỳ thực trước giờ cậu có từng yêu tôi đâu. Trước kia nói vậy bất quá chỉ là dỗ dành tôi mà thôi. Là tôi ngu ngốc, đã ba mươi tuổi đầu rồi mà còn tin vào mấy chuyện vớ vẩn này. Liều lĩnh yêu cậu là tại tôi, không phải lỗi tại một thằng nhóc như cậu! Cảm ơn cậu đã lần thứ hai cho tôi sáng mắt ra là mình ngu ngốc đến thế nào, cho tôi biết tình yêu là cái thứ chó má như thế nào!”
Tôi rời khỏi phòng cậu ta, trở về phòng mình thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày.
——–o0o——–
Một đêm qua đi, tôi khoan khoái trở mình duỗi lưng. Vốn tưởng rằng thằng nhóc này rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi, ai dè đâu vừa quay ra đã thấy cậu ta ngồi bên giường, bộ dạng đúng kiểu cực kì hối hận vì việc vừa làm! Thoáng cái, máu nóng trong tôi ở đâu được dịp bùng phát.
“Này! Tống Thư Trạch! Sao phải làm cái mặt như vừa bị chó cắn thế hả?! Có cái gì mà phải cứ như hối hận oan ức lắm thế hả?! Tối qua lúc ôm tôi làm liên tục không phải còn rất hăng hái sao?! Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu bị cái mẹ gì thế?! Tự dưng nháo sự chẳng ra cái thể thống gì?!”
“Tối hôm qua là tôi không kiềm chế được. Xin lỗi! Thế nhưng, Dương Duệ, chúng ta đã chia tay rồi, không nên…” Thư Trạch thống khổ cúi đầu.
“Mẹ kiếp, đừng có lải nhải mãi mấy câu như thế nữa được không?! Tống Thư Trạch tràn đầy tự tin, luôn miệng nói muốn cùng tôi đi hết cuộc đời, nói muốn bảo vệ tôi trước kia đâu mất rồi?! Những lời nói khi ấy với tôi chỉ là nói suông cho vui miệng thôi sao?! Rốt cuộc vì sao lại như thế? Cậu nói đi! Chỉ cần cậu nói một câu ‘không thương tôi, bảo tôi hãy biến đi’. Tôi sẽ lập tức không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa!”
Tôi hậm hực ngồi trên giường căm tức nhìn Thư Trạch, còn cậu ta chẳng đáp lại tiếng nào.
“Cậu nói gì đi chứ!” Tiếp tục trừng trộ.
“Tôi ôm anh đi tắm!” Cậu ấy quay đầu lại, vẻ hơi bất đắc dĩ nhìn tôi.
“A?”
Nhất thời tôi không phản ứng lại được gì. Người này thay đổi thái độ đúng là nhanh vô đối mà! Nhưng mà tôi cũng thức thời khóa miệng lại, giang hai tay thành thành thật thật để cậu ấy ôm đi.
Ngay giữa bầu không khí đang căng thẳng như thế này, thì tốt nhất là đừng có nhì nhèo gì thêm nữa. Ba mươi năm sống trên đời, chuyện này tôi hoàn toàn rõ ràng nhất.
Thư Trạch ôm tôi, mặt đối mặt ngồi vào bồn tắm. Một tay đỡ lưng tôi, một tay nhẹ nhàng đi vào bên trong nơi đó làm công tác thanh lý. Tối qua cậu ta đã làm kịch liệt quá mức, lại còn đã lâu rồi không làm việc đó nữa, bên dưới hình như đã bị thương chút ít, giờ bị nước nóng cùng ngón tay Thư Trạch kích thích, khiến tôi không khỏi hít một hơi, nhíu nhíu mày. Thư Trạch thấy vẻ mặt của tôi, không nói gì, chỉ có động tác nơi tay càng thêm nhẹ nhàng.
Tôi thở dài, ôm cậu ta nói, “Thư Trạch, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Cứ nửa vời như vậy, tôi khó chịu lắm.”
Thư Trạch trầm mặc một lúc lâu, lại rầu rĩ nói, “Tôi cũng khó chịu lắm.”
Đến giờ mới phát hiện đứa trẻ này còn hay để tâm tới mấy cái chuyện vụn vặt hơn cả tôi. Mặc dù tối qua đã điên đảo đất trời một phen như thế, nhưng khi tỉnh trí lại, cậu ta lại trở về với cái vẻ cứng nhắc ấy.
Tắm rửa xong, tôi cùng Thư Trạch lên xe. Vì sáng sớm tắm rửa làm trễ giờ, nên Thư Trạch phóng xe rất nhanh, bỏ luôn cả việc nạp calo cho buổi sáng.
Tôi uể oải đặt mông xuống góc làm việc của mình. Và như thường ngày, Trữ Uy lại ló cái mặt của y ra.
“Sao em lại đến công ty cùng hắn? Tối qua em ở lại nhà hắn à?”
“Liên quan đếch gì đến anh!” Tôi tức giận trừng y một cái.
“Tôi đã sớm cảnh báo em thằng nhóc đó trước đây thích em chỉ vì trẻ con nhất thời nông nổi mà thôi, đến khi cảm giác mới mẻ qua đi, em sẽ chẳng còn chút giá trị nào đối với hắn nữa cả. Nhưng hết lần này đến lần khác em đều không tin! Bây giờ thì thế nào? Thấy tôi nói có đúng không? Dù em có cố bám lấy cũng vô dụng thôi. Em trở thành kẻ cố chấp với loại đàn ông đó từ bao giờ thế.” Tên Trữ Uy này đúng là miệng chó không phun nổi răng ngà (độc mồm độc miệng) mà.
“Tôi biết hiện tại thời vận anh không tốt, nên tâm tình khó chịu. Nếu mấy lời khiêu khích châm chọc có thể khiến tâm tình anh thoải mái hơn thì cũng không hề gì. Coi như cũng là một chuyện tốt, tôi không để bụng đâu!”
“Dương Duệ! Em thực sự thay đổi rồi. Em của trước đây không hề như vậy.” Trữ Uy đột nhiên giở giọng tiếc nuối.
“Xin lỗi, đã để anh thất vọng rồi. Tôi sớm đã không phải là tôi chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng ngày xưa nữa.”
“Dương Duệ, nếu ngày xưa em cũng như thế này, có lẽ chúng ta đã không đi đến kết cục ngày hôm nay. Em của trước đây luôn luôn giấu mọi chuyện trong lòng. Cho tới bây giờ, em vẫn chưa bao giờ nói thật suy nghĩ trong lòng em với tôi, cũng chưa bao giờ chủ động cả.”
“Bởi vì tôi không nói, không chủ động, nên anh mới yên tâm thoải mái ra ngoài lang chạ bừa bãi sao?! Quên đi, đều đã là chuyện quá khứ rồi. Chúng ta đừng ai nhắc lại nữa. Mà có lẽ trước đây tình cảm của chúng ta đối với nhau cũng không được chín chắn đâu.” Lòng tôi tự nhiên trỗi lên một nỗi buồn vô cớ.
“Nhưng giờ chúng ta đều đã trưởng thành hơn so với trước đây. Thực sự không thể bắt đầu lại một lần nữa hay sao?” Trữ Uy nhìn tôi bằng ánh mắt ngập tràn thành khẩn.
“Những gì thuộc về chúng ta đã qua rồi.” Tôi khẽ cười.
“Dương Duệ, thời gian rồi sẽ chứng minh tôi và tiểu tử kia ai phù hợp với em hơn!” Trữ Uy nhìn tôi buông lời thề chắc nịch, rồi sải bước quay ra cửa.
Giờ ăn trưa, Trữ Uy vẫn lăng xăng dính lấy tôi, ân cần vừa ăn vừa bắt chuyện, tự nhiên cứ như cái canteen này là nhà y vậy. Tôi bất đắc dĩ trừng y, y lại làm như không thấy. Thư Trạch thấy vậy, quăng cho chúng tôi N cái trừng mắt, rồi hầm hừ ngoảnh đi. Mà tôi lại vui mừng phát hiện ra rằng, Tống tổng giám đốc vốn rất ít khi xuống lầu một thì nay lại bắt đầu lượn qua lượn lại thường xuyên hơn. Thấy tôi thành thành thật thật ngồi một mình thì sẽ không tỏ thái độ gì mà đi lên lầu, còn nếu thấy Trữ Uy đang bám dính lấy tôi thì mặt sẽ nhăn nhíu như ông già!
Sau giờ làm, tôi không chờ Thư Trạch, mà về trước để thu thập đồ đạc. Vài bộ quần áo bình thường để thay, một ít vật dụng hàng ngày, rồi quay lại căn nhà Thư Trạch đang ở trọ.
“Sao anh lại quay lại?!” Thư Trạch nhìn tôi đứng ngoài cửa, nhíu nhíu mày.
“Lần trước không phải đã nói với cậu rồi đấy thôi?! Từ giờ tôi sẽ sống cùng cậu, Đào tổng cũng đã đồng ý rồi.”
Thư Trạch hừ một tiếng, chẳng để ý đến tôi nữa. Buổi tối ăn cơm cũng rất hờ hững với tôi.
“Ơ này! Cậu làm sao thế?! Tôi có chọc giận gì cậu đâu, sao cái mặt cứ ngó đăm đăm như ông già thế?!” Tôi tức giận trừng mắt lại với cậu ta.
“Hừ!” Thư Trạch chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay ra xem TV.
“Hừ cái khỉ nhà cậu?! Có gì bất mãn thì nói ra mau! Trước đây thì thẳng thắn như thế, giờ sao lại giống mấy bà cô khó ở thế hả?” Tôi hờn giận trách cứ.
“Hừ, ban ngày thì ở công ty liếc mắt đưa tình với Trữ Uy, buổi tối lại vác hành lý đến chỗ tôi! Anh thật đúng là!” Thư Trạch khó chịu nhỏ giọng lầm bầm, nhưng tôi vẫn nghe ra được.
Đêm, lúc tôi định len lén chui vào phòng cậu ta lần nữa thì mới uất ức không thể tả mà phát hiện ra rằng cậu ta đã khóa trái cửa phòng?!
Hôm sau, tôi ôm một bụng tức không sao tiêu được mà đi làm, Trữ Uy chạy đến trước mặt quấy nhiễu tôi cũng chẳng buồn xua đi. Lại còn cố tình đùa giỡn tí chút với y cho bõ tức. Thư Trạch xuống tầng một trông thấy, mặt sa sầm hẳn đi. Mấy ngày sau đó, tôi cùng Thư Trạch chẳng có tiến triển gì, còn Trữ Uy thì vẫn quấn lấy bên người. Và chuyện tính hướng của tôi lại một lần nữa trở thành đề tài nóng hổi cho các đồng nghiệp bàn tán buôn chuyện.
“Hừ, thằng nhóc họ Tống kia đúng là đê tiện! Ỷ mình là tổng giám đốc nên gây khó dễ cho tôi! Lương tháng trước của tôi còn kéo đến tận giờ vẫn chưa trả. Tháng này còn tự ý nâng mức kế hoạch tiêu thụ. Kinh tế năm này đình trệ như thế, làm thế chẳng phải rõ ràng muốn chỉnh tôi sao?! Dương Duệ, tối nay đi ăn với tôi nhé!”
Lúc nghỉ trưa, Trữ Uy hầm hừ ngồi ngay trước bàn công tác của tôi bắn như mưa xuân. Quan hệ giữa ba người chúng tôi đang dần trở nên căng thẳng cùng phức tạp. Vì giận Thư Trạch nên lúc ấy tôi mới cố ý tiếp cận Trữ Uy. Thư Trạch thấy tôi gần gũi với Trữ Uy, liền tìm cách gây phiền phức cho Trữ Uy. Mà Trữ Uy bị Thư Trạch chỉnh rồi lại thêm ôm ấp ý định trả thù mà càng ân cần với tôi hơn. Kỳ thực, đàn ông nhiều khi đúng là thứ động vật nhàm chán mà ấu trĩ quá thể.
Hôm nay, sau khi về nhà, tôi làm cơm tối, cùng Thư Trạch ăn xong, tôi nhanh nhẹn mò sang phòng ngủ của cậu ta luôn, phòng hờ cậu ta lại khóa trái cửa. Thư Trạch thấy tôi đi vào, tức giận đuổi đi.
“Anh vào đây làm gì? Về phòng anh ngủ đi!”
Giọng điệu Thư Trạch có vẻ cứng ngắc, làm tôi thực không biết phải làm sao. Để khiến cậu ấy quay lại, tôi đã trở nên không còn là chính mình nữa. Tôi thậm chí còn bắt đầu thấy hoài nghi rằng cậu ấy rời bỏ tôi, có phải chăng vì cậu ấy không hề yêu tôi không. Tôi đứng bên giường, cắn môi tủi thân cúi đầu, rồi nặng nề lê bước về phía cửa. Nếu cậu ấy thấy tôi phiền phức như vậy, thì đáng ra tôi không nên bước qua cánh cửa này, mắc công bị cậu ấy trừng trộ. Nhưng, khi tôi sắp bước ra khỏi phòng, thì cậu ấy kéo tay tôi lại.
“Xin lỗi… vừa nãy là tôi không tốt… Tôi chỉ là thực sự không biết nên đối với anh ra sao mà thôi! Mỗi lần đều tự nhủ phải tránh xa anh, muốn cự tuyệt anh, nhưng lại luôn không nhịn được muốn nhìn thấy anh, tới gần bên anh. Tôi sắp phát điên rồi.” Thư Trạch ảo não thở dài.
Tôi quay đầu lại nhào vào lòng cậu mà gắt gao ôm lấy.
“Cậu dằn vặt tôi như thế, tôi cũng sắp phát điên rồi! Thực ra, Tống Trí Viễn đã tìm tôi. Chuyện của cậu tôi đều đã biết, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng ai biết đâu cậu lại để tâm những chuyện vụn vặt như thế. Còn có mẹ cậu, tôi sẽ cùng cậu chăm sóc…”
Nói còn chưa dứt câu, tôi đã bị Thư Trạch đẩy ra.
“Sao anh lại biết chuyện mẹ tôi? Dù Tống Trí Viễn có tìm anh, ông ta cũng không thể nói cho anh biết chuyện này được! Anh lén điều tra tôi sao?” Thư Trạch tức giận nhìn tôi.
“Tôi không có! Là vô tình mà tôi biết được thôi!” Tôi xạo sự.
“Hừ ~ Tôi vẫn băn khoăn mãi tại sao một người đến chết vẫn cứ sĩ diện, không chịu cúi đầu như anh tự nhiên sao lại chạy tới quấn quýt lấy tôi đòi tái hợp lại. Hóa ra là vì vậy. Tôi không cần sự thương hại của anh.” Thư Trạch nhìn tôi, vẻ mặt rạn vỡ như vừa bị tổn thương.
“Thương hại cái đếch gì ở đây! Ngay cả tình thương và tình yêu cậu cũng không phân biệt được sao?! Dương Duệ tôi không cao thượng đến mức còn để tâm đến mấy chuyện đáng thương cảm như thế đâu! Tôi là kẻ đến chết vẫn sĩ diện đấy! Không chịu cúi đầu đấy! Nhưng vì cậu… mẹ kiếp, tôi có thể buông bỏ tất cả! Còn cậu thì sao?! Chỉ bởi vì hoàn cảnh gia đình mà vứt bỏ đi lời hứa hẹn đã từng nói với tôi! Hóa ra tình yêu của cậu lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích! Thư Trạch trước kia lúc nào cũng nói yêu tôi, phải bảo vệ tôi chết ở chỗ nào rồi?”
Tôi cũng mắng to lại, mũi nhịn không được thoáng cay cay, mà Thư Trạch chỉ một vẻ mặt u buồn không nói gì.
Tôi thở dài, “Thôi bỏ đi, kỳ thực trước giờ cậu có từng yêu tôi đâu. Trước kia nói vậy bất quá chỉ là dỗ dành tôi mà thôi. Là tôi ngu ngốc, đã ba mươi tuổi đầu rồi mà còn tin vào mấy chuyện vớ vẩn này. Liều lĩnh yêu cậu là tại tôi, không phải lỗi tại một thằng nhóc như cậu! Cảm ơn cậu đã lần thứ hai cho tôi sáng mắt ra là mình ngu ngốc đến thế nào, cho tôi biết tình yêu là cái thứ chó má như thế nào!”
Tôi rời khỏi phòng cậu ta, trở về phòng mình thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày.
——–o0o——–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook