Con cái không phải không thể thắng cha mẹ, nhưng muốn thắng được họ, trước hết vẫn phải suy nghĩ cho tường tận.

Suốt cả buổi chiều hôm đó tôi ở lại khách sạn với Thư Trạch. Tôi đã nói rằng sẽ không để Thư Trạch phải đón tết một mình, nhưng cuối cùng vẫn bị bức phải nuốt lời. Tôi không thể dẫn Thư Trạch về nhà, Thư Trạch cũng không cho tôi ở lại. Vì vậy, sau một hồi đắn đo cân nhắc, tôi đã nghĩ ra một phương án rất hay ho, để cho Thư Trạch làm đến sức cùng lực kiệt. Chờ cho lừa được cậu ấy ngủ say tôi sẽ về nhà cùng ba mẹ đón giao thừa.

Thế nhưng, khi tôi y như kế hoạch mà làm thì mới phát hiện, mình thực sự là ngu không chữa được. Một ‘tiểu lão đầu’ đã ba mươi tuổi sức lực chẳng bằng ai lại mưu đồ dùng cái thân thể ốm o yếu đuối của mình để vắt kiệt sức lực của một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi mạnh như rồng như hổ, vậy thì kết quả có vắt tay lên đầu gối cũng tưởng tượng được là thê thảm đến mức nào. Sau một hồi bị Thư Trạch lật qua lật lại ăn cho không còn một khúc xương, tôi nằm vật trên giường bi thảm rên rỉ.

“Ưm… cảm giác sắp rời ra từng mảnh mất…”

“Bảo bối nhi, đừng dại quyến rũ tôi nữa nhé.” Thư Trạch nằm bên cạnh tôi, cái tay vẫn không chịu buông tha mông tôi.

“Quyến rũ cái đầu mi, cầm thú!” Tôi lầm bầm mắng một câu, ngay cả sức lực để trợn mắt ra oai cũng chẳng còn.

“Haha, ngay từ đầu anh là người liên tục quyến rũ tôi cả buổi chiều cơ mà, thực không ngờ anh lại thích tự tìm khổ như thế đấy.”

Thư Trạch cười khanh khách như một đứa trẻ, lộ ra đôi má lúm đồng tiền to đẹp, ôm thắt lưng tôi, từ phía sau hôn một cái.

“Được được được, là tôi quyến rũ cậu! Cậu đúng là đồ trẻ con, đừng có đè tôi nữa. Thắt lưng tôi sắp bị cậu lộng đến đứt ra rồi đây này.”

“Haha, anh cứ giễu cái mông trắng trẻo gợi cảm trước mắt tôi thế này thì biết sao giờ! Mao mao bảo bối à ~ thêm một lần nữa nha!”

Thư Trạch vừa dứt lời liền kéo chân tôi lên, ý đồ cướp thành từ phía sau.

“Cậu không muốn sống thì tôi vẫn còn muốn đấy nhé!” Dùng hai chữ cầm thú để hình dung cậu ta lúc này vẫn còn là nhẹ nhàng lắm rồi.

“Mao mao ~ mới được có sáu lần. Lát nữa là anh phải về rồi, làm thêm một lần nữa đi! Hôm nay là đêm 30 a! Anh sẽ bỏ tôi lại mà giờ không hảo hảo bồi thường cho tôi sao? Lúc chiều mới làm có vài lần căn bản là không đủ mà!”

Thư Trạch vẻ tội nghiệp nhìn tôi. Tôi khinh! Không ngờ ngay từ đầu tên nhóc này đã biết rõ ý đồ của tôi?! Miếng ăn đưa đến tận miệng tội gì không ăn chứ gì?! Thật muốn nhấc chân đá tên này xuống giường mà. Thế nhưng, chân tôi nhấc lên chỉ có thể bất lực mà như ôm lấy thắt lưng cậu ta.

‘Mi đúng là đồ hèn hạ mà! Bị ăn thật đáng đời!’, tôi thầm mắng chính mình, nhưng trước động tác của Thư Trạch lại không tự chủ được mà bật lên tiếng rên rỉ.

Sau khi làm xong lần cuối, chúng tôi cùng nhau đi tắm, sau đó kêu phục vụ phòng, gọi cơm và cùng dùng bữa tối. Ăn xong, tôi lại cùng Thư Trạch lên giường nằm.

“Đi ngủ sớm đi, đừng xem TV nữa. Mai tôi sẽ đến tìm cậu.”

Trước khi đi, tôi không quên dặn dò Thư Trạch. Tám giờ tối, tôi rời khỏi khách sạn, về nhà.

“Mày đã đi đâu? Mày vừa đi tìm thằng nhóc đó phải không?”

Tôi vừa về đến nhà, mẹ tôi đã đứng ngoài cửa, vẻ mặt bi phẫn nhìn tôi. Lòng tôi vốn đã có hơi buồn bực, giờ lại càng khó chịu hơn. Tôi nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt của mẹ, thở dài.

“Mẹ, Thư Trạch đối với con rất quan trọng, mẹ và ba cũng vậy. Hôm nay là lễ mừng năm mới, đừng nói gì nữa, được không mẹ?”

Mẹ tôi nhìn tôi, môi khẽ giương lên, rốt cục không nói một lời nào, xoay người quay vào bếp làm sủi cảo. Tôi ăn bữa cơm tất niên cùng ba mẹ. Vì cả buổi chiều làm việc quá độ, chưa chờ đến 12 giờ đêm, tôi đã lăn ra ngủ một mạch.

Ngày hôm sau, rời giường, tôi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chạy vào nhà bếp gói một phần sủi cảo cho Thư Trạch. Ba tôi đứng cạnh cửa bếp buồn rầu hỏi.

“Con vẫn còn muốn đi tìm cậu ta?”

“Vâng.” Tôi kiên định gật đầu.

“Ba mẹ cũng hết cách với mày. Mày đã ba mươi tuổi, ba và mẹ mày đã sớm không quản được mày nữa rồi! Nhưng mày vẫn phải nhớ cho kĩ, chúng ta mặc kệ, không có nghĩa là đã đồng tình với cách làm của mày.”

“Ba…”

“Mày từ nhỏ đã thế, có đâm đầu vào tường cũng không quay đầu lại. Ba và mẹ mày nói cài gì cũng vô dụng. Nếu như mày tin tưởng làm như vậy mày sẽ được hạnh phúc, vậy mày phải sống hạnh phúc để cho ba mẹ thấy! Nếu như sau này mày không hạnh phúc, cũng đừng quay về cái gia đình này, cũng đừng trách bà và mẹ trước đó đã không khuyên can mày.”

“Ba, cảm ơn ba. Con sẽ cố gắng để mình hạnh phúc.”

Tôi đến gần ba, ôm lấy ba. Tôi biết, nói ra những lời này đối với ông mà nói quả không dễ dàng gì. Ngay lúc này, mẹ cũng bước vào, khóc lóc oán trách ba.

“Ông điên rồi sao? Sao lại dung túng cho nó như thế?! Tôi không đồng ý! Tôi nói đồng ý cho Mao Mao đi lêu lổng với một thằng đàn ông khi nào hả?”

Ba đẩy tôi ra, đi đến bên mẹ nắm lấy vai bà, thở dài, “Cá tính của con bà, là mẹ bà còn không rõ ràng sao?! Chiều theo nó đi thôi. Nếu đã là lựa chọn của nó, là phúc hay họa thì nó đều sẽ phải tự gánh chịu.”

Tôi mang theo món sủi cảo rời khỏi nhà đến khách sạn tìm Thư Trạch. Trong đầu còn đang nhớ lại lời ba nói, lòng khó tránh khỏi nôn nao.

“Thư Trạch, chúng ta phải hạnh phúc. TMD chúng ta nhất định phải hạnh phúc! Nếu không, tôi sẽ chẳng còn gì để mất nữa!”

Tôi hung hăng ôm ghì lấy Thư Trạch, thân thể lạnh run.

“Yên tâm, sẽ hạnh phúc! Chỉ cần anh tin tưởng tôi!”

Thư Trạch cũng ôm chặt lấy tôi, làm xương sườn tôi nhói đau, thế nhưng lại cảm thấy an tâm lạ thường.

Quê tôi không rộng lớn lắm, chỉ mất hai ngày là tôi có thể dẫn Thư Trạch đi dạo hết một vòng. Sau đó hai chúng tôi đến một bãi trượt tuyết có suối nước nóng du lịch khoảng hai ngày, thả lỏng tâm tình. Khi tôi còn đang mắc kẹt mãi ở đường trượt dưới với đôi giày trượt thì Thư Trạch đã lướt tít lên đường trượt trên trên cái ván trượt của cậu ta. Tên nhóc này còn có cái gì là không giỏi nữa đây! Buối tối sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, chúng tôi nằm trên chiếu tatami ngủ. Tết âm lịch năm nay trôi qua không thể tính là trọn vẹn, nhưng có cậu ấy làm bạn quả cũng vui vẻ. Thư Trạch dành cho tôi sự an bình cùng yêu chiều mà khi còn ở với Trữ Uy không bao giờ có thể có được. Nhắc tới Trữ Uy, tôi bất giác nhớ tới những tấm ảnh mà ba tôi đã nói lần trước.

Kết thúc kì nghỉ tết, tôi và Thư Trạch hòa cùng dòng người trùng trùng điệp điệp đi nghỉ xuân trở lại D thành. Trước đây, tôi đối với nơi đây không có mấy cảm tình, thế nhưng lúc này đây cùng Thư Trạch trở lại căn nhà mà hai người trọ chung lại khiến tôi có cảm giác như trở về nhà. Cái loại thân thiết quen thuộc này khiến tôi vừa vui lại vừa hỗn loạn.

Nhưng, chuyện khiến tôi không ngờ tới chính là, khi chúng tôi trở về, trong nhà đã có một vị khách không mời mà đến. Hôm ấy, khi tôi và Thư Trạch sau một ngày đường mệt mỏi đẩy cửa đi vào, phát hiện một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt thoạt nhìn có vài phần giống Thư Trạch, đang ngồi ở sô pha nhìn chúng tôi. Vẻ mặt của Thư Trạch có vẻ như có quen biết vị này, tôi đứng tại chỗ đợi Thư Trạch mở lời giới thiệu. Thế nhưng cậu ta lại chỉ lạnh băng nhìn người đàn ông đó, hỏi.

“Sao ông lại đến đây?”

“Lâu rồi cậu không về nhà, cũng không gọi điện thoại. Tôi đến thăm cậu. Không định giới thiệu tôi một chút với bạn của cậu à?”

Người đàn ông phát âm không được tiêu chuẩn so với tiếng phổ thông cho lắm, nhìn Thư Trạch, lại quay sang quan sát tôi một phen.

“Tôi khỏe, không có việc gì thì mời ông đi cho.”

Còn chưa nói được hai câu, Thư Trạch đã mở lời đuổi khách, tựa hồ cũng không có ý định cho tôi biết người đàn ông này là ai. Tôi sững sờ đứng im thin thít chẳng biết nên xưng hô ra làm sao. Không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu với người nọ, nhưng cũng không bắt chuyện.

“Lúc cậu xin tôi giúp đỡ đâu có cái thái độ này. Làm người như vậy không hay đâu!” Người nọ ưu nhã cười, tuy rằng không còn trẻ nữa, nhưng vẫn là một người đàn ông rất có mị lực.

Thư Trạch nghe xong, cũng quay ra đáp lại bằng vẻ mặt tươi cười tương tự, “Chịu thôi, đây là vấn đề gen di truyền rồi.”

“Cậu không còn là trẻ con nữa, gia đình không thể dung túng cho cậu chơi bời mãi được.” Người đàn ông thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn Thư Trạch.

Thư Trạch cười nhạt, “Lẽ nào ông vẫn nghĩ tôi ra ngoài chỉ suốt ngày lêu lổng? Tôi không nghĩ là mình còn được ung dung thoải mái như thế nữa đâu!”

“Tôi không phí lời với cậu nữa, cậu đã trưởng thành rồi, trách nhiệm của tôi cũng coi như hoàn thành.”

Người đàn ông cầm lấy chiếc áo khoác Ferre lông dê vắt trên sô pha, vẫn giữ vẻ ưu nhã như cũ mà rời khỏi nhà chúng tôi.

Tuy rằng Thư Trạch không nói, nhưng từ cách nói chuyện của bọn họ, cùng với vẻ ngoài hao hao giống nhau của họ, tôi đoán chắc họ là cha con. Trước đây tôi chỉ biết có vẻ như cậu ấy và người nhà không hòa hợp cho lắm. Người nọ đi rồi, tôi liền hỏi Thư Trạch.

“Người đó là ba cậu à?”

“Không! Tôi đói bụng, Mao Mao, làm cơm cho tôi ăn đi!”

Thư Trạch nói rồi liền kéo tôi vào nhà bếp. Tôi biết ngay là cậu ta muốn chuyển hướng câu chuyện ngay tại đây rồi.

Từ khi đi làm chính thức, công ty phân bố lại nhân sự. Thư Trạch được thăng lên làm trưởng phòng dự án. Cái đó thì không nói làm gì, bất ngờ hơn cả với tôi chính là, tôi thực không hiểu, chỉ đơn thuần đi làm trả nợ, vậy mà lại được thăng lên làm trợ lý trưởng phòng. Tôi nghĩ đây nhất định là yêu cầu của Thư Trạch, bằng không Trương Khắc chắc chắn sẽ không có chuyện đề bạt tôi. Đầu tiên là quan hệ của tôi và Thư Trạch đã công khai ở công ty, hiện tại là đặc biệt thăng chức cho tôi làm trợ lý của cậu ấy. Đồng nghiệp trong công ty ngoài mặt mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng chắc cũng tức muốn cắn cả lưỡi rồi.

Buổi tối về nhà, tôi buồn rầu oán trách Thư Trạch.

“Cậu yêu cầu Trương Khắc thăng chức cho tôi đúng không? Tôi chẳng làm gì mà tự nhiên được thăng chức trợ lý, lại còn là trợ lý trưởng phòng dự án. Như vậy có khác gì mạc danh kì diệu đạp tôi vào chỗ khó đối mặt với đàm tiếu sau lưng! Hơn nữa, Trương Khắc vì sao lại nghe lời cậu như thế? Anh ta không thể có lý do gì mà chấp nhận yêu cầu vô lý của cậu như vậy được.”

“Chúng ta làm cùng một chỗ, có chuyện gì thì anh đều có thể giúp tôi. Có gì anh không hiểu tôi cũng có thể chỉ cho anh bất cứ lúc nào! Tôi là đang muốn nhanh chóng bồi dưỡng nhân tài cho công ty, sao Trương Khắc lại không đồng ý cho được?! Anh được thăng làm trợ lý, hàng tháng còn được thưởng thêm vào tiền lương nữa còn gì!”

Thư Trạch bĩu môi phản biện. Nhưng tôi càng ngày càng thấy thân phận của Thư Trạch tại công ty tựa hồ không hề đơn giản như mình vẫn tưởng tượng. Ở công ty, con đường thăng tiến của cậu ta vô cùng thuận buồm xuôi gió. Trương Khắc đối với cậu ta không chỉ đề bạt mà còn rất thoải mái. Suy nghĩ sâu xa hơn, thì có khi việc tôi gặp cậu ta có khi cũng mười phần là một vở kịch. Tôi không phải là kẻ thích động não, không muốn nghĩ nhiều, nhưng mà thằng nhóc này cứ càng ngày càng coi tôi không ra gì đấy chứ.

Tôi muốn biết rõ ràng tất cả, nhưng hết lần này tới lần khác đều chỉ là kẻ không hiểu chuyện gì. Từ khi chia tay Trữ Uy, tôi cũng chẳng còn liên hệ nữa. Thư Trạch thông minh và hiểu tôi như vậy nhất định cũng nhận ra nghi ngờ của tôi, vậy nên tôi cũng chẳng hỏi gì, tôi đợi cậu ấy một ngày sẽ nói ra đáp án với tôi.

Vì vậy, tôi dẹp bỏ những hoang mang lại, chuyên tâm làm một trợ lý tốt của Thư Trạch, yên bình trải qua cuộc sống chung của hai người. Tôi là kẻ dễ dàng thỏa mãn như vậy đấy, thích ứng mọi hoàn cảnh, cũng không đối với nhau yêu cầu quá cao. Vậy vì cái gì lại không cho tôi được hạnh phúc đây?

Tuy rằng tôi làm trợ lý của Thư Trạch, nhưng trên thực tế cũng không hiểu biết lắm đối với công việc của cậu ấy. Chỉ biết là cậu ấy đang theo dự án đầu tư vào dự án “Thịnh Thế Vân Đình”, cũng là hạng mục mà cậu ấy đã theo từ khá lâu. Việc của tôi về cơ bản chỉ có là đi photocopy, dọn dẹp, nhắc nhở giờ giấc cho cậu ấy.

Thế nhưng, có một lần trong lúc thu xếp tài liệu, tôi tình cờ thấy trong danh sách đấu thầu vào dự án “Thịnh Thế Vân Đình” có tên công ty của Trữ Uy.

——-o0o——-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương