Hạ Túy hai tay đặt lên bàn, nắm lấy ly nước.

Nghe Hi Phương đưa ra đáp án lực độ trên tay nàng thoáng tăng lên.
Nàng thích Tần Nhược Anh...biểu hiện rõ ràng đến như vậy?
Hạ Túy im lặng không nói, Hi Phương lại càng sốt ruột.

Có lần cô hỏi Hạ Túy, nàng thích người như thế nào? Hạ Túy trả lời cô, người lớn tuổi hơn nàng.

Lúc ấy Hi Phương chỉ nghĩ Hạ Túy là thích người trưởng thành, chỉ cần lớn hơn nàng vài tuổi là tốt rồi.

Nhưng không ngờ con số ấy lại lên đến hàng thứ hai.

Hi Phương không rõ Tần Nhược Anh bao nhiêu tuổi, vì vốn dĩ các cô cũng không thân thiết như bao cô trò khác.

Huống chi, học sinh muốn biết tuổi của giáo viên có bao nhiêu khó khăn? Trừ phi là đặc biệt muốn đi tìm hiểu.
Nhưng điều Hi Phương chắc chắn, Tần Nhược Anh lớn hơn các cô ít nhất cũng phải đến mười tuổi.
Tuổi tác, thân phận, giới tính.

Khoảng cách lớn như vậy, có bao nhiêu khó khăn, cô cảm thấy lo lắng cho Hạ Túy.
Lúc này Hạ Túy mới chậm rãi mở miệng: "...Làm sao mày biết?"
Hi Phương thật thật thà thà trả lời: "Rõ như ban ngày."
Hạ Túy vừa lấy lại bình tĩnh không lâu thoáng chốc lại căng thẳng lên: "Nếu như vậy..."
"Không cần lo, dù rõ ràng như vậy nhưng phải đặc biệt chú ý đến mày như tao thì mới có thể phát hiện được." Quả thật là như vậy, trong lớp nàng và Tần Nhược Anh cũng không có quá nhiều tiếp xúc.

Chỉ là Tần Nhược Anh rất thích gọi Hạ Túy lên bảng, nhưng dù vậy người khác nhìn vào cũng chỉ nghĩ Tần Nhược Anh ưu ái Hạ Túy.

Điều đó cũng không có gì sai, vì Hạ Túy vốn dĩ học tốt môn của Tần Nhược Anh, cô yêu thích nàng cũng là điều bình thường.

Nói tóm lại, trong mắt các bạn học lớp 11D1 chỉ nghĩ mối quan hệ của Hạ Túy và Tần Nhược Anh chỉ dừng lại ở mức sư đồ.
Hạ Túy nghe Hi Phương giải thích liền thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Túy lo lắng như vậy cũng đúng, vấn đề của nàng có bao nhiêu nghiêm trọng.
"Vậy mày có ý định gì không? Vẫn sẽ giữ phần tình cảm này trong lòng hay sẽ nói ra?"
Nói ra? Nói với Tần Nhược Anh nàng thích cô ấy?
Hạ Túy chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không thể bình tĩnh.

Trước giờ nàng không ý định sẽ thổ lộ với Tần Nhược Anh, một chút cũng không có.

Dường như chỉ cần đứng từ xa nhìn cô ấy đã quá đủ đối với nàng, Hạ Túy không có ý định mơ ước những điều quá xa xỉ.
"Tao không có can đảm nói ra."
Hi Phương thở dài, cô mong điều này chỉ có một mình cô biết là đủ.

"Chuyện này tao sẽ giữ kín bí mật cho mày, không cần lo."
Hạ Túy cảm kích nhìn cô: "Cảm ơn mày."
"Eo ui, đừng nói mấy lời kinh tởm này với tao, mày chửi tao như bình thường còn dễ nghe hơn." Hi Phương vuốt vuốt hai cánh tay, thật là, làm cô nổi hết da gà.
Hạ Túy đã không còn tâm tư đấu võ mồm với cô như thường ngày, nghe cô nói nàng cũng chỉ phì cười một tiếng.
Quen biết Hi Phương, thật tốt.
Thời gian sau đó, Hạ Túy lại có thêm một việc để bận rộn, nàng bắt đầu học nấu ăn.


Mỗi ngày đi học về mẹ Hạ Túy đều sẽ dành một chút thời gian để dạy cho nàng.
Cuối tuần Hạ An về đến nhà, cửa không khoá, bên trong cũng không có ai.

Chị cảm thấy kỳ lạ, hôm nay là chủ nhật, Hạ Túy phải có ở nhà chứ? Hạ An bước lên phòng tìm nàng, mở cửa, cũng không có ai.

Chị đưa mắt đến tủ sách gần đó, đi đến.
Trộm lấy hai cuốn.
Xuống tới phòng khách Hạ An lại nghe tiếng va chạm của xoong nồi ở phòng bếp, nghĩ chắc là mẹ nàng đang nấu ăn liền lập tức đi đến.

Chưa tới mười giây Hạ An đã đứng trước cửa phòng bếp, chị há hốc mồm.
Hạ Túy mang tạp dề, đang nấu ăn.
Nấu ăn.
Chính là nấu ăn!
"Em là ai vậy? Hạ Túy? Không thể nào.

Đưa mặt ra đây cho chị xem, đúng rồi, là Hạ Túy mà.

Không đúng, Hạ Túy chỉ biết ăn a, không biết làm."
Mặt nàng bị Hạ An niết đến đau, Hạ Túy vùng ra khỏi tay chị ấy.

"Chị làm gì vậy? Về cũng không có tiếng động nào liền vào đây dùng bạo lực với em." Nàng tay xoa xoa hai bên gương mặt đã bị Hạ An niết qua.
"Mẹ đâu?" Hạ An xoa hai bên chân mày, chị chắc chắn là bị mù rồi mới thấy Hạ Túy đang nấu ăn.
"Mẹ đi mua đồ rồi, chút nữa em sẽ xuống bếp."
Hạ An vừa trấn tĩnh không được bao lâu: "..."
Lần này chắc chắn là chị bị lãng tai mới nghe Hạ Túy nói nàng sẽ xuống bếp.

Hạ An bình tĩnh bước ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách, ngồi xuống, lấy di động ra gọi đến cho Hạ Đình Vũ.
Chuông reo vài hồi bên kia liền nhấc máy: "Hạ An? Có gì sao?"
"Anh hai, anh biết Hạ Túy không?"
"Đương nhiên biết, em gái của chúng ta, sao em lại hỏi như vậy?...Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa ba đến đây..."
Hạ An nghe tiếng trẻ con khóc liền biết Hạ Đình Vũ là đang bận rộn, nhưng điều chị sắp nói còn quan trọng hơn.

"Anh đợi chút, em chụp một bức cho anh xác định." Nói xong liền lập tức tắt máy.
Hạ Đình Vũ lại ngơ ngác nhìn điện thoại.

Trong nhà lại xảy ra chuyện gì nữa sao?
"Nào nào, đừng khóc, sữa đến đây."
Bên kia Hạ An cầm điện thoại lên, camera chuẩn xác bắt được bóng dáng của Hạ Túy đang đứng trong bếp.
...
Hai phút sau Hạ Đình Vũ nhận được tin nhắn của Hạ An.

Anh bỏ bình sữa xuống, lập tức chạy vào trong bếp, đưa điện thoại đến trước mặt Tịnh Nhã: "Em, em, đây là Hạ Túy sao? Là em gái của anh sao?"
Tịnh Nhã chị tháo tạp dề xuống, cầm lấy điện thoại.

"Đúng a, bóng lưng này là của Hạ Túy, làm sao vậy?"
Hạ Đình Vũ: "..."
Đây xác thực là em gái của anh.

Hạ Đình Vũ bước ra, ôm Hạ Tịnh Nhiên vừa tròn một tuổi lên: "Con gái, chúng ta về nhà nội bên kia con chịu không?"
"Chịu sao?"
"Con nói muốn xem cô út của con a, nhớ cô út rồi sao?"
"Được được, gia đình chúng ta lập tức về nội."
...
Hạ Túy đặt hai tay lên đùi ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, nhìn xung quanh.

Hôm nay là ngày họp mặt gia đình sao?
"Món nào là của Hạ Túy nấu?" Hạ Đình Vũ đánh vỡ bầu không khí im lặng.
Mẹ nàng nhiệt tình gấp thức ăn Hạ Túy nấu vào trong bát của Hạ Đình Vũ.

Hạ Túy biết nấu ăn phần lớn là công lao của bà a, mẹ nàng thập phần vui vẻ.
Hạ Đình Vũ cho thức ăn vào miệng, sau đó đánh giá: "Có thể gả đi được rồi."
Hạ Túy ngồi đối diện cảm thấy vui vẻ.
Gả cho Tần Nhược Anh thì càng tốt.
"Sau này sẽ không sợ bị nhà chồng bạc đãi."
Tần Nhược Anh làm sao có khả năng bạc đãi nàng.
"Có thể nấu ăn cho chồng rồi."
Có thể nấu ăn cho Tần Nhược Anh thì thật tốt, sẽ không sợ bị đuổi về nữa.
Nội tâm Hạ Túy âm thầm trả lời Hạ Đình Vũ.
Ngày cuối tuần của Hạ Túy coi như là có chút thành tựu, có thể nấu ăn là mơ ước của nàng.

Sau này lên Đại học sẽ không sợ bị chết đói, Tần Nhược Anh cũng không thể đuổi nàng về được nữa, một công đôi chuyện.
Thứ hai trở lại trường học, Hạ Túy cảm thấy không khí thật trong lành, hơi thở cũng thông thoáng, không biết là vì sao nhưng trong người nàng thật nhẹ nhõm, có lẽ là đã bộc bạch với Hi Phương, cũng có thể là nàng đã biết nấu ăn.

Nhưng vì sao cũng được, chỉ cần biết hiện tại nàng cảm thấy vui vẻ.
"Lịch thi đây, lớp trưởng dán lên bảng tin lớp cho các bạn xem." Chủ nhiệm lấy ra thêm một xấp giấy: "Còn đây là đề luyện viết, có năm bài, các em về nhà chú ý phân tích từng bài cho cô, thời gian tới cô sẽ sửa."
Vui vẻ sao? Không còn nữa.
"Hạ An, bên này."
Hạ An tìm kiếm nơi phát ra âm thanh liền đi đến.

"Sao đột nhiên lại họp mặt đông đủ vậy?"
"Chỉ là nổi hứng thôi, từ Tết năm ngoái cũng chưa gặp mặt lần nào."
"Nhược Anh, dạo này công việc thế nào?"
Tần Nhược Anh đang xem thực đơn, "Cũng như bình thường, chỉ là học sinh sắp thi cuối kỳ nên khá bận rộn."
Các cô hẹn ra đây cũng chỉ để nói chuyện phiếm, ôn lại chút chuyện cũ, Tần Nhược Anh tan làm liền bị các bạn cô gọi tới, cũng chỉ có thể thay tạm một bộ đồ liền đi đến đây.
Phục vụ mang thức uống ra, lập tức các cô trở thành một cái máy hát.
"Dạo này việc mình cũng khá bận rộn, không có thời gian liên lạc với mọi người."
"Đúng vậy a, cũng gần cuối năm rồi, mọi việc đều chất dồn thành đống."
Hạ An im lặng uống nước, cô đang nghĩ xem có nên nói việc giới thiệu bạn trai cho Tần Nhược Anh không.

Dù sao cũng phải hỏi ý kiến người trong cuộc trước, tự tiện quyết định thì không tốt.

Chị ấy ngước lên nhìn Tần Nhược Anh: "Nhược Anh, đã có đối tượng mới chưa?"
Thêm một chủ đề nữa được khơi mào, ba người còn lại liền nhốn nháo lên: "Đúng rồi, người ta nói chỉ cần quá ba tháng sau khi chia tay là có thể tìm người mới, Nhược Anh độc thân cũng gần một năm rồi, cậu cũng nên suy nghĩ đến đối tượng khác."
Bất ngờ trở thành tiêu điểm của cuộc trò chuyện khiến cô có chút không thích ứng.


Nhưng nói nếu đến đối tượng, trong đầu cô cũng chỉ có Hạ Túy.
Có thể nói với bọn họ sao?
Không thể.
"Vẫn chưa, mình cảm thấy trạng thái hiện tại như vậy khá tốt."
Hạ An bắt trọng điểm liền nhanh miệng nói: "Sống cô độc như vậy có chỗ nào tốt? Hay mình giới thiệu cho cậu..."
"Không cần đâu, những chuyện này vẫn là nên thuận theo tự nhiên đi." Tần Nhược Anh biết Hạ An sắp tới muốn nói cái gì, liền lên tiếng đánh gãy, đồng thời cũng từ chối ý tốt của chị ấy.
Hạ An cảm thấy Tần Nhược Anh nói có chút đúng, chị và Tuấn Dật cũng là thuận theo tự nhiên mà tiến đến.

Cứ như vậy Hạ An liền không bàn đến vấn đề này nữa, Tần Nhược Anh không thích chị ấy cũng sẽ không miễn cưỡng.
Đề tài lập tức được chuyển sang cái khác: "Dạo gần đây mình đang học làm bánh ngọt, các cậu muốn nếm thử tay nghề thì nói với mình, mình đây luôn hoan nghênh."
Hạ An nghe đến việc học làm bánh liền nhớ đến Hạ Túy cũng làm cả nhà sợ hãi một phen từ khi nàng quyết tâm học nấu ăn.

"Nhắc mới nhớ, em gái mình dạo gần không biết lên cơn cái gì lại muốn học nấu ăn, còn nấu rất ngon a."
"Em gái cậu? Hạ Túy sao?" Tần Nhược Anh lập tức nhìn qua.
"Đúng vậy, là học trò của cậu đó.

Em mình trước giờ chỉ biết ăn không biết làm a, thời gian trước còn khiến cả nhà sợ hãi một phen, anh mình đang sống êm ấm với gia đình nhỏ ở phương xa xôi đất khách quê người cũng phải nhanh chân chạy về nhà xem thử tay nghề của em ấy."
"Haha, chỉ có việc học nấu ăn thôi mà gia đình cậu làm như khủng bố vậy?"
Hạ An lại khuếch đại sự việc lên: "Đúng a, sống chung hơn mười sáu năm chưa lần nào mình thấy em ấy xuống bếp, thật sự lần đó mình rất sốc, còn không dám tin người đứng trước mặt mình hôm đó chính là Hạ Túy em gái mình một người chỉ biết ăn không biết làm."
"Cậu đây là đang nói xấu em gái sao?"
"Đương nhiên không phải, mình muốn nghe thử ý kiến của các cậu, rốt cuộc là tại sao em mình lại đột nhiên bộc phát lên muốn học nấu ăn như vậy."
Tần Nhược Anh nghe Hạ An kể cũng chỉ âm thầm nở nụ cười.

Cô bảo đảm không anh em nào giống với ba anh em nhà này.

Nhưng nếu nói đến việc học nấu ăn Tần Nhược Anh lại nhớ đến buổi tối trước ngày cô đi công tác, Hạ Túy ngỏ lời muốn giúp cô làm bữa tối nhưng vì nàng không biết nấu ăn nên bị cô tàn nhẫn đuổi về.

Không phải Hạ Túy muốn học nấu ăn là vì cô chứ?
"Mình nhớ lúc còn học cấp ba cũng bắt đầu yêu thích việc nấu ăn, buổi sáng nào cũng phải làm một phần mang đến trường."
"Chứ không phải lúc đó cậu chú ý đến anh khối trên nên ngày nào cũng mang bữa sáng đến cho anh ta sao? Đúng là sức mạnh tình yêu."
"Mình không đánh cũng không cần cậu phải khai a, thật là mất hết mặt mũi."
Hạ An nghe xong liền chấn kinh, trong đầu chị ấy hiện giờ chỉ quanh quẩn mấy chữ.
Em gái sắp bị cướp đi.
Em gái sắp bị cướp đi.
Em gái sắp bị cướp đi.
Là ai??? Ai to gan như vậy? Khiến Hạ Túy chỉ biết ăn không biết làm hiện tại lại xuống bếp học nấu ăn? Thân là chị gái Hạ An cũng chưa được đãi ngộ đến như vậy a.
Chua.
Tên to gan ấy hiện tại đang ngồi đối diện Hạ An cũng có chút chấn kinh.

Theo như cô biết thì Hạ Túy không có khả năng có bạn trai, chuyện của nàng và Bân Uý cũng là do cô hiểu lầm, huống chi đã được gỡ bỏ từ lâu.

Tần Nhược Anh suy tư, nếu thật sự Hạ Túy học nấu ăn là vì cô...Còn nếu không phải thì như thế nào đâu? Là tên to gan nào khiến học trò của cô chỉ biết ăn không biết làm lại lăn vào bếp?
Việc này cho đến khi về tới nhà Tần Nhược Anh vẫn không thể nào giải đáp.
Kỳ thi đến, trời bắt đầu trở lạnh, những cánh quạt trên trần vẫn thay phiên nhau mà quay đều đặn, tóc mái Hạ Túy bị thổi bay từng hồi.

Nàng đưa lên chỉnh chỉnh một chút, rồi lại tiếp tục chép đáp án trên bảng xuống.
"Tuần sau chúng ta thi rồi, các em chú ý ôn kỹ những phần cô đã đánh dấu trong đề.

Đã là cuối kỳ nên biết cố gắng một chút, tuy chỉ là đang ở kỳ một nhưng những con số này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kỳ hai của các em.

Nếu không muốn bị đá ra khỏi cái lớp này, tốt nhất là nên học hành cho đàng hoàng tử tế."
Học lớp chọn sợ nhất là điều gì?
Thành tích nằm ở cuối lớp.
Năm trước lớp nàng không có bất kỳ học sinh nào tuột xuống học lực khá, chỉ từ giỏi cho đến xuất sắc.


Nhưng dù vậy vẫn có năm người bị chuyển xuống lớp thường, đơn giản vì xếp hạng của họ nằm ở cuối lớp, cho dù là học lực ở mức giỏi đi nữa.
Giáo viên cứ như vậy mà lấy điều này ra để hù doạ các nàng, làm các nàng chú ý tập trung chạy theo những con số, những thành tích.
Nếu ngay từ đầu đã được xếp ở lớp thường thì không có điều gì phải lo sợ.

Nhưng một khi đã được xếp vào lớp chọn thì việc bị chuyển xuống lớp thường là một điều hết sức nhục nhã.
Hạ Túy không muốn điều đó xảy ra trên người nàng.

Cứ như vậy cho đến ngày thi mỗi ngày Hạ Túy chỉ ngủ chưa đến ba tiếng, có hôm thì chỉ được hai tiếng, tổng cộng ba ngày nàng ngủ được tám tiếng.

Thời gian bình thường một ngày ngủ của nàng hiện tại đã được chia ra thành ba ngày.
Hạ Túy mang theo cặp mắt gấu trúc đi thi.
Tần Nhược Anh cảm thấy trạng thái của nàng rất không tốt.

Nhưng cô cũng thấu hiểu được phần nào, học sinh trường này chính là như vậy, đến kỳ thi là sẽ liều mạng học bài.
Bộ giáo dục mấy năm trở lại đây bắt đầu đưa ra những phương án học tập rất gắt gao cho các nàng.

Chỉ mới lớp mười đã phải chọn khối? Việc này có bao nhiêu khó khăn, các nàng vẫn chưa định hướng được điều gì liền phải đưa ra quyết định ảnh hưởng đến tương lai thi tốt nghiệp sau này của các nàng.
Một khi đã chọn khối thì không thể chọn lại.
Sai một bước là đi tông một dặm.
"Còn năm phút nữa hết giờ làm bài, các em dò kỹ lại họ tên, lớp, số báo danh, mã đề cùng bài làm của mình, sau tiếng chuông cô sẽ gọi từng bạn lên."
Giọng Tần Nhược Anh vang lên trong lớp học.

Thật dễ nghe, Hạ Túy cảm thấy buồn ngủ.

Nàng mắt nhắm mắt mở xem lại bài, Tần Nhược Anh nhìn thấy có chút đau lòng.

Không biết nhóc con đã thức đến mấy ngày liền.

Cô đi xuống chỗ Hạ Túy, nàng đã nhắm mắt từ lâu, vẫn chưa nhận thấy sự hiện diện của cô.
Tần Nhược Anh nhìn vào bài làm của nàng, giúp Hạ Túy xem lại thông tin đã điền đủ chưa, sau đó mới đi lên.
Tiếng chuông vang lên từng hồi, môn thi cuối cùng trong ngày hôm nay kết thúc.

Tần Nhược Anh đọc số báo danh từng người bước lên, cho đến khi tới lượt Hạ Túy.

Trong khi nàng đang cúi xuống ký tên vào tờ giấy, Tần Nhược Anh nói nhỏ bên tai nàng: "Ra về đợi cô."
Hạ Túy bất ngờ ngước lên nhìn cô, chỉ thấy Tần Nhược Anh nhẹ nhàng mỉm cười, khung cảnh có chút kỳ lạ, nhưng nàng vẫn nhanh chóng hồi phục lại, bước xuống nhường chỗ cho người tiếp theo.
"Được rồi, các em có thể về." Tần Nhược Anh vẫn bất động ngồi tại chỗ, cô đợi giám thị hai bước ra.
Hạ Túy vẫn ngồi không nhút nhích, nàng đợi các bạn học ra khỏi cửa.
Cho đến khi trong phòng học cũng chỉ còn lại các nàng Hạ Túy mới đứng lên đi đến chỗ Tần Nhược Anh: "Cô gọi em."
"Ừm, cùng xuống lầu thôi, vừa đi vừa nói."
Nàng và cô sánh vai bước ra, còn không quên khoá cửa.

Tần Nhược Anh vừa đi vừa nhìn lên đỉnh đầu nàng.
Muốn sờ.
"Em học nhiều lắm sao?"
"Vâng, mỗi lần đến kỳ thi em đều như vậy." Hạ Túy vừa nói vừa dụi dụi mắt, nàng thức khuya đến mắt cũng đỏ lên.
Tần Nhược Anh cũng không thể khuyên nàng học ít lại, làm gì có giáo viên nào bảo học sinh đừng quá chú tâm vào việc học mà nên ngủ nhiều hơn? Cô chỉ có thể dặn dò nàng: "Nên chú ý sức khoẻ, sau khi thi xong thì ngủ nhiều một chút, bù cho những ngày này."
"Vâng." Tần Nhược Anh quan tâm đến nàng, Hạ Túy cảm thấy vui vẻ.

Nhưng không phải gọi nàng lại chỉ để dặn dò những điều này thôi chứ? Cũng quá để ý đến nàng rồi đi?
"Cô...còn điều gì muốn nói với em sao?"
"Không có, chỉ muốn nói với em những điều này."
Hạ Túy vui vẻ đùa giỡn với Tần Nhược Anh: "Vậy có thể xem là cô đang quan tâm em không a?"
"Có thể.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương