Khoảng Cách Ngàn Năm
-
32: Ánh Trăng
"Vũ Ngọc Đan!"
Tiếng ai đó gọi thẳng họ tên của cô lúc này, nghe còn đáng sợ hơn cả khi bị giáo viên gọi tên trả bài miệng.
Âm thanh vang dội lạnh thấu xương truyền đến tai Ngọc Đan, làm mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau đổ ướt cả lưng áo, cô cảm thấy mình sắp xong đời thật rồi.
Ngọc Đan cố dùng chút can đảm cuối của mình, quay đầu sang nhìn về phía cửa, chỉ thấy cửa khi nãy được cô đóng kín, giờ đã bị ai đó đạp tung ra.
Lý Minh Khuê một thân nam trang, lạnh lùng cuối đầu nhìn cô bằng đôi mắt sắt bén, phía sau nàng là Bảo Cường vẻ mặt sợ hãi, chắp tay cầu phúc cho Ngọc Đan
Nếu lúc này ông bụt xuất hiện và ban cho cô một điều ước, Ngọc Đan chỉ ước rằng mình có thể ngất xĩu bất tỉnh nhân sự ngay tức khắc
Lý Minh Khuê khắp người đằng đằng sát khí nhìn xuống hai kẻ đang nằm dính lấy nhau dưới sàn, thân hình Thu Hoa nhỏ nhắn nằm trên người Ngọc Đan, bàn tay trắng nõn khẽ nắm lấy bả vai cô, dời mắt xuống một chút lại thấy đôi tay hư hỏng của Ngọc Đan đang ôm trọn lấy cả *kiều đồn ngạo nghễ của mỹ nhân
*mông~~
Nhìn đôi mắt hổ phách lạnh lẽo của Lý Minh Khuê chỉ dồn lại một điểm, làm Ngọc Đan cũng phải tò mò nhìn theo, phát hiện được đôi tay hư hỏng của mình không biết từ lúc nào đã ngang nhiên chiếm tiện nghi con nhà người ta, cô cả kinh thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên, lập tức dùng sức đẩy Thu Hoa ra khỏi người mình, nào ngờ trong lúc mất bình tĩnh tay cô vô ý chụp phải đồi núi chập chùng của nàng ta
Ngọc Đan trong lòng không ngừng kêu cha gọi mẹ, khi nãy thì ôm mông, bây giờ thì chụp ngực, còn chẳng phải là hành vi đồi bại của mấy tên biến thái sao! Bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà tự vẫn cũng không thể rửa hết tội đồ
Không cần phải nghĩ cũng đủ biết Lý Minh Khuê có bao nhiêu tức giận, giờ khắc này nếu nói nàng đang muốn động đao giết người cũng không phải là quá đáng.
Lý Minh Khuê bước đi tựa cuồng phong vũ bão về phía Ngọc Đan, mắt nàng sâu kín sắt bén như chứa ngàn đao quang ánh kiếm, lạnh lùng nhìn Thu Hoa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bước xuống", nếu có thể giết người bằng mắt, thì Thu Hoa nghĩ mình đã mất mạng từ lâu rồi, nàng không khỏi sợ hãi rùng mình, không nói hai lời lập tức chống tay leo xuống khỏi người Ngọc Đan
Ngọc Đan cảm thấy người mình nhẹ tênh, đôi mắt to tròn óng ánh ngân ngấn hơi nước ngước lên nhìn Lý Minh Khuê, bày ra vẻ mặt vô tội, mọi sự đều vô can tới mình, thập phần đáng thương, nhưng đáng tiếc là không thể đả động được Lý Minh Khuê dù chỉ một chút
Lý Minh Khuê nhìn cô cười mỉa một tiếng, rồi quay gót sải bước rời khỏi Tuý Hương lâu, mỗi bước đi của nàng mơ hồ đều hậm hực rực lửa, tựa như muốn trong một khắc lập tức thiêu rụi cả Tuý Hương lâu, quả thật bây giờ trong đầu Lý Minh Khuê chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là sau khi hồi cung chắc chắn nàng sẽ tự tay dọn sạch sẽ cái thanh lâu này
Ngọc Đan vẫn ngồi đó ngơ ngác nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Lý Minh Khuê, cô định chống người đứng dậy đuổi theo, lại nghe thấy âm thanh Thu Hoa yếu ớt truyền đến: "Công tử! "
Ngọc Đan trong lòng náy áy nhìn nàng, thở dài nói: "Tại hạ cáo từ", dứt lời liền quất ngựa truy phong, không màng tới Thu Hoa ở đó luyến tiếc nhìn cô, nàng nhìn cô rời đi, khoé miệng nhẹ giơ lên nụ cười khổ sở, chỉ trách nàng là người ở chốn phong hoa này, sao lại dám mơ mộng có được tình cảm của người ta
Ngọc Đan nom nớp lo sợ đuổi theo, lẽo đẽo ở đằng sau Lý Minh Khuê, chờ nàng mở miệng dạy dỗ mình, nhưng cả một đoạn đường trở về khách điếm, Lý Minh Khuê vẫn trầm mặt, im lặng không nói lời nào, thà là cứ mắng cô một trận cho xong, còn hơn là cứ thần thần bí bí nguy hiểm thế này, làm Ngọc Đan lo sợ không biết vị công chúa này đang định làm gì, cô lo lắng theo sau Lý Minh Khuê vào phòng
Ngọc Đan bước vào đóng kỹ cửa lại, đầu rụt xát cổ đứng trước Lý Minh Khuê chịu trận, chờ nàng tuyên án hành quyết cô
Lý Minh Khuê ung dung đi tới bên bàn, rót một tách trà, ngồi xuống nhăm nhi, nhàn nhạt nói: "Thì ra nữ tử như vậy, mới có thể khiến Vũ công tử ngay cả mất nước thành vong cũng không màng", nàng nhấp một ngụm trà, ban cho Ngọc Đan một ánh mắt sắt bén: "Đúng là làm cho bản cung mở mang tầm mắt"
Kỳ thật, lúc Ngọc Đan rời khỏi khách điếm, Lý Minh Khuê đã sai Thiên Thanh lén theo sau bảo hộ cô, nào ngờ lại thấy Thiên Thanh hối hả trở về bẩm báo Ngọc Đan đang ở thanh lâu, xong nghe nàng lập tức đạp gió đến Tuý Hương lâu đòi người, vừa đến đã nghe thấy tiếng ai đó nhàn nhã, dõng dạc ngâm thơ đoạt hoa khôi
Ngọc Đan lén nuốt một ngụm nước bọt, giờ chết của cô cuối cùng đã tới, cô sống chết xua tay thanh minh: "Ta chỉ là ngẫu hứng đọc thôi chứ không có ý nghĩa gì"
Lý Minh Khuê nheo mắt phượng nhìn cô, tiếp tục truy vấn: "Vậy sao?"
Đôi mắt mâu thuỷ của Lý Minh Khuê chăm chăm nhìn Ngọc Đan, nàng muốn biết rốt cuộc người này cuối cùng là giấu giếm nàng bao nhiêu chuyện, nếu cô nói rằng mình là dân tị nạn không may mắn lạc vào Nam Lang, thì với trình độ hiểu biết này đúng là không mấy hợp lý, tuy nói cô được nàng cho đọc nhiều sách vở, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể ngẫu hứng xuất khẩu thành thơ, thì không phải là chuyện dễ dàng
Ngọc Đan dường như phát giác được nàng đã nhận ra sơ hở của mình, cô đảo mắt tránh né sự thăm dò của Lý Minh Khuê, không biết nên giải thích thế nào cho hợp lý, rõ ràng là nói chính mình là dân tị nạn, mà lại hiểu biết nhiều như vậy, không bị sinh nghĩ mới là kỳ quái
"Lúc còn bé, ta thường lén đến lớp để học trộm nên biết được một ít" Ngọc Đan tuỳ tiện viện cớ, bình tĩnh đáp
Ngọc Đan tự biết Lý Minh Khuê là đang nghi ngờ mình, chuyện nàng ta đa nghi cũng phải, hoàng cung này chẳng có kẻ nào là đáng tin cả
"Điện hạ, ngài không cần nghĩ nhiều, ta không phải người xấu, bài thơ này!.
bài thơ này chỉ là ngẫu nhiên hiện lên trong đầu ta thôi"
Lý Minh Khuê mỉm cười nhợt nhạt, nàng cũng không phải là đa nghi, mà là chỉ muốn biết Ngọc Đan thực sự là ai, từ đâu đến
"Rầm!.
rầm"
Trong lúc cả hai đang miên mang chìm vào suy nghĩ của riêng mình, lại bị tiếng đập cửa inh ỏi đánh gãy, Lý Minh Khuê nhíu mày nhìn về phía cửa, đã trể như vậy còn có người dám đập cửa phòng nàng chẳng phải là chán sống rồi sao?
Ngọc Đan nhanh chóng đi tới mở cửa, nếu để tên này tiếp tục đập cửa ồn ào như vậy, cô sợ Lý Minh Khuê sẽ giết hắn mất
Cửa vừa mở ra, đã thấy Bảo Cường ôm ngực thở hì hục, bắt lấy tay Ngọc Đan định mang cô đi đâu đó
Ngọc Đan giật mình, tay níu lấy cửa không để cậu ta kéo mình đi, cả giận mắng: "Khuya như vậy rồi còn muốn đi đâu?"
"Trăng!.
trăng" Bảo Cường đã không còn sức nói nhiều, cậu dùng tay chỉ vào cửa sổ trong phòng Ngọc Đan ra hiệu
Trăng?
Trăng gì?
Trầm ngâm một chút, Ngọc Đan liền hỏang hốt mở to mắt nhìn Bảo Cường, cô như bừng tĩnh đại ngộ, xông vào phòng, dùng sức đẩy mạnh cửa sổ ra nhìn lên trời, mặt trăng đỏ như máu rọi vào từng đường nét trên gương mặt tinh xảo của cô, màu đỏ rực hắc lên đôi gò má trắng nõn làm tăng thêm vẻ yêu mị
Lý Minh Khuê ngây ngẩn nhìn Ngọc Đan đẹp tựa hồng ngọc chế tác tuyệt phẩm, lại nhớ đến một loạt hành động của cô vừa rồi, có vẻ có chuyện gì đó xảy ra, nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ vươn mắt nhìn mặt trăng! ! đây rốt cuộc là gì?
Đại não Ngọc Đan như sắp nổ tung, cô chạy nhanh ra khỏi phòng, kéo theo Bảo Cường chạy về hướng sông Tô Nguyệt
Hai người như kẻ điên chỉ biết cấm đầu mà chạy, không màng đến ánh mắt kỳ quái của người đi đường, một mạch chạy thẳng đến sông Tô Nguyệt
Gió lớn nổi lên như muốn thổi bay vạn vận trên đường, mặt trăng đỏ thẳm ngày càng khuất dần, Ngọc Đan cùng Bảo Cường điên cuồng chạy về phía trước, mặc cho sức gió đang đẩy đẩy ngược mình lại, cả hai như đang chạy đua cùng mặt trăng đang dần khuất đi
Sông Tô Nguyệt gần ngay trước mắt, hai người bán sống bán chết lao về phía trước, nhưng cũng chỉ là công giã tràng, mặt trăng cuối cùng đã khuất bóng trong màn đêm, chỉ còn lại một mảnh đen tối bao chùm cả không gian vắng lặng
Ngọc Đan cùng Bảo Cường thất vọng ngã quỵ trước bờ sông
"Chúng ta cuối cùng không thể về nhà được sao?" Bảo Cường đỏ mắt, rầu rỉ lẩm bẩm
Mọi chuyện đã thế này rồi, Ngọc Đan không biết phải nói gì cho phải, tuy rằng hiện tại trong lòng cô rất thất vọng, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười còn tệ hơn cả khóc, trấn an Bảo Cường: "Chắn chắc còn có cách mà", nói xong cô chống người đứng dậy: "Đi thôi"
Hai người cùng nhau trở về khách điếm, đi được một đoạn đã thấy Lý Minh Khuê đang tiến dần về phía mình, nàng vốn định trách cô đã trễ như vậy lại một mình tự ý rời khỏi khách điếm, nhưng bất ngờ phát hiện khoé mi cô ngân ngấn nước mắt, nàng lo lắng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Ngọc Đan mệt mỏi, đầu cũng không ngẩn lên nhìn nàng, chỉ nói: "Có một số chuyện người không biết được đâu", cô cứ thế lướt ngang qua nàng đi về phía trước
Lý Minh Khuê đứng đó ngẩn người nhìn theo bóng lưng cô độc của cô, nàng phát giác được chắn chắc cô đang giấu mình chuyện gì đó không hề đơn giản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook