Khoảng Cách Năm Bước
-
Chương 17
Edit: Pinkie
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Nếu như anh ta suýt chút nữa giết chết một mạng người, thì đó mới thực sự là nóng bỏng.
Hai mắt MC lập tức phát sáng, lộ ra vẻ mặt bát quái, “Thầy Kỷ có thể tiết lộ trước một chút được không? Là cảnh cùng với diễn viên nữ sao?
Kỷ Hằng liếc chị ta một cái, “Cô không nghĩ sẽ là cảnh với Mộc Thiên Kỳ sao?”
Tất cả mọi người đều cười.
Tiểu Quyển khinh bỉ nhìn Kỷ Hằng, nghĩ thầm: Mập mờ suy đoán, cố ý lũng đoạn.
Nhưng ngay sau đó, Kỷ Hằng làm sáng tỏ: “Đương nhiên là cảnh cùng với một nữ diễn viên.”
Đào được loại thông tin này, cả người nữ MC đều muốn bay lên, “Theo chúng tôi được biết, trong phim Ám Tích chỉ có một nhân vật nữ trẻ tuổi, là do Tiết Thanh Thanh thủ vai, xin hỏi là đối diễn cùng với cô ấy sao?”
Kỷ Hằng nhàn nhạt đáp: “Nữ diễn viên mà cô nói đã không tham gia bộ phim này từ trước đó, người tôi nói đương nhiên là một người hoàn toàn khác,” Kỷ Hằng nghĩ nghĩ, rồi bổ sung, “Rất xinh đẹp.”
Nói xong, Kỷ Hằng quét ánh mắt một vòng trên người Tiểu Quyển.
Được anh ta khen, Tiểu Quyển lại cảm thấy không vấn đề gì, làm như không nghe thấy, không những thế còn buồn bực ngán ngẩm nghĩ: Khen Thanh Loan xinh đẹp, giống như nói trời có màu xanh dương, cỏ có màu xanh lá, chẳng qua là trình bày sự thật mà thôi, có cái gì hiếm đâu.”
Từ nhỏ đến lớn, gương mặt xinh đẹp đối với Tiểu Quyển đều là một loại vướng víu ——
Gương mặt này có tính phân biệt quá cao, sau khi làm chuyện xấu thì rất dễ bị khổ chủ tìm tới cửa.
Khi đó mỗi khi đi xuống nhà người ta ở dưới núi Uyển Khâu trộm hoa quả để ăn đều phải che mặt, nếu không sẽ có người đến cáo trạng: “Đệ tử Uyển Khâu của các người lại đến ăn trộm vườn trái cây nhà chúng tôi, chính là cái người dáng dấp đặc biệt xinh đẹp kia đấy.”
Không cần nói tên, ngay lập tức Tiểu Quyển liền sẽ bị dẫn tới trước mặt sư phụ rồi bị phê bình.
“Thầy Kỷ không chịu nói tên vị nữ diễn viên kia, vậy có thể cho chúng tôi một điểm gợi ý được không?” MC muốn truy tìm ngọn nguồn.
Sự chú ý rơi trên người Kỷ Hằng quá lâu, cho nên Kỷ Hằng lại quay đầu nói với Mộc Thiên Kỳ: “Nếu không, cậu cho bọn họ một gợi ý đi?”
Mộc Thiên Kỳ đáp cực kỳ nhanh: “Cực kỳ xứng đôi với thầy Kỷ,” sau đó lại giấu đầu lòi đuôi bổ sung thêm một câu, “cái tôi nói là ở trên màn ảnh nhìn cực kỳ xứng đôi.”
Lần này, nữ MC à một tiếng thật dài.
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Cái hướng đi này có chút kỳ quái.
Trong phim, Phó Tiểu Âm và vai cảnh sát nhỏ của Mộc Thiên Kỳ là song hướng thầm mến, họ là bạn bè nam nữ đúng nghĩa, nhưng sao nghe khẩu khí của bọn họ thì kiểu như đang muốn buộc Phó Tiểu Âm và Cao Du chung một chỗ vậy.
Ngay lập tức cô đã đoán ra: Kỷ Hằng muốn cung cấp một chút thông tin về bộ phim Ám Tích này, nhưng lại không thể cường điệu hóa về mối quan hệ của Mộc Thiên Kỳ và Tiểu Quyển.
Mộc Thiên Kỳ đang chuẩn bị phát triển, cậu ấy không giống như Kỷ Hằng, cậu ấy đi theo con đường bán thần tượng, và cậu ấy không thể chạm vào loại chuyện này.
Nhìn ý tứ này của Kỷ Hằng, anh ta định tự mình ra trận?
Muốn xào hay không xào, Tiểu Quyển không thèm quan tâm chút nào, hai ngày nữa trộm được Đàn Na Châu kia thì sẽ chuồn đi, nói không chừng còn chưa quay xong bộ phim của anh ta.
Mà khi Tiểu Quyển chạy trốn, bộ phim này của anh tại phải đổi diễn viên, rồi quay bổ sung lại một lần nữa, mệt chết anh ta.
Tiểu Quyển nhe răng cười vui vẻ.
Còn chưa kịp vui vẻ xong thì bụng lại bắt đầu đau.
Giống như bên trong đột nhiên trộn bê tông vậy, nhanh chóng quấy quấy.
Xong đời. Lại tới rồi.
Nếu như bây giờ đứng lên đi ra ngoài, thì Kỷ Hằng đột nhiên sẽ bị thổ huyết trước ống kính, nếu thời gian kéo dài một chút thì nói không chừng sẽ còn ngã lăn trên mặt đất, sau đó tất cả mọi người đều bị anh ta làm cho hoảng sợ, nghĩ rằng ảnh đế Kỷ mắc căn bệnh kỳ quái nào đó, có khi ngày mai sẽ lên hot search.
Thật sự, nghĩ đến đây cũng đủ làm cho người ta cảm thấy vui vẻ không thôi.
Tiểu Quyển không thể nhịn cười được, đáng tiếc một giây sau đó bụng lại đau, khuôn mặt tươi cười lại lần nữa biến trở về thành mướp đắng.
Kỷ Hằng khẽ di chuyển ngón tay, khoèo nhẹ Nhiếp Trường Phong để gây sự chú ý.
Nhiếp Trường Phong mở miệng nói: “Thật xin lỗi, có thể tạm dừng một chút được hay không? Thầy Kỷ muốn đi dặm lớp trang điểm.”
Việc ghi hình lập tức dừng, Kỷ Hằng đứng dậy đi ra ngoài, Tiểu Quyển cũng vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi cửa phòng họp, Kỷ Hằng mới hỏi: “Bụng lại đau? Nhất định phải ra chơi, đây mới gọi là đáng đời đấy.”
Năng lực quan sát của anh là thật tốt, trong khi đang phỏng vấn, anh còn có thể mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương.
Mồ hôi lạnh của Tiểu Quyển ứa ra, “Nói lời vô dụng làm gì, toilet ở đâu?”
Không thấy bóng dáng Tiểu Mễ đâu, Lý Thiên vội vàng nói: “Lại không biết chạy đi đâu rồi, em đi tìm cô ấy.”
Kỷ Hằng không nói một lời, nhanh chóng dẫn Tiểu Quyển đi lên phía trước. Đi sâu hơn trong phòng họp, đi đến cuối cùng chính là toilet.
Kỷ Hằng tìm tới toilet nữ, gõ gõ cửa: “Bên trong có người không?”
Không ai trả lời.
Kỷ Hằng giúp Tiểu Quyển mở cửa, chính mình cũng đi vào theo.
Mặt không đỏ, hơi thở không gấp, Kỷ Hằng tiến toilet nữ tự nhiên giống về nhà, Tiểu Quyển nhìn anh không nói nên lời.
“Nếu không thì còn có cách nào khác sao?” Giọng nói lạnh lùng, “Văn phòng của tôi ở trên lầu có toilet riêng, cô có thể kiên trì đến chỗ ấy sao?”
Hai người không thể cách ngoài khoảng cách năm bước, bụng còn đang đau, Tiểu Quyển anh hùng khí đoản (1), đành phải tìm một phòng rồi đi vào.
(1) Anh hùng khí đoản: có nghĩa là nhụt chí anh hùng, thường đi chung cụm từ “nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” ý chỉ tình cảm quyến luyến của người con gái dễ làm chí khí anh hùng sụt giảm.
Lúc đi vào, Kỷ Hằng đã nhìn qua, cửa phòng rửa tay không có cách nào khóa trái, nhưng mà cũng may tầng này đều là phòng họp, cũng sẽ không có người nào tới.
Ở bên trong, cô lại bắt đầu một lần lại một lần xả nước.
Một con chim nhỏ bị tiêu chảy.
Kỷ Hằng cứng ngắc cười, lấy ra điện thoại di động ra gọi cho Nhiếp Trường Phong.
“Trường Phong, bảo bọn họ chờ thêm một chút, tớ có chút chuyện, lập tức quay lại ngay.”
Nhiếp Trường Phong đồng ý, Kỷ Hằng ngẫm lại, nói tiếp: “Lúc nào chúng ta sẽ có cuộc họp với nhóm thiết kế poster bên Mỹ? Có lẽ chúng ta phải thêm vài cái poster mới.”
Hai người trò chuyện xong về poster lại tiếp tục nói chuyện quay bổ sung, giọng nói của Kỷ Hằng không nhỏ, trong toilet lại trống trải nên càng thêm vang vọng.
Một lúc sau, bên Tiểu Quyển hình như không còn tiếng xả nước nữa thì Kỷ Hằng cúp điện thoại, đi đến cửa phòng.
“Hạ Tiểu Quyển, cô không chết ở bên trong đó chứ?” Kỷ Hằng hỏi.
“Làm anh thất vọng rồi, còn chưa chết.” Giọng nói của Hạ Tiểu Quyển không còn chút sức ở bên trong vọng ra, hơn nửa ngày mới mở cửa.
“Muốn tôi đỡ cô không?” Thấy sắc mặt của cô, Kỷ Hằng hiếm khi nhân từ duỗi một cánh tay ra đỡ cô.
Cửa phòng rửa tay đột nhiên bị người ta đẩy ra, nữ MC đứng ngoài cửa, sau khi thấy rõ tình hình bên trong thì cả người đều đông cứng.
Cửa phòng vệ sinh được mở ra, Kỷ Hằng đang ôm Hạ Tiểu Quyển, khuôn mặt nhỏ của Hạ Tiểu Quyển trắng bệch, giống như ngay cả đứng cũng đứng không vững, còn Kỷ Hằng thì ngược lại, gương mặt nhàn nhã vừa ý.
Không phải —— là —— như vậy chứ?
Đây là đụng phải cái gì?
Nữ MC đang cố sắp xếp suy nghĩ của mình trong mớ lộn xộn.
Ảnh đế Kỷ chưa chịu trở lại, nói là có việc bận, là bận bịu cái này sao?
Làm chương trình giải trí lâu như vậy, nữ MC vẫn muốn nói: Vòng tròn này thật loạn nha!
Ngay cả Kỷ Hằng, người không có scandal nào, hóa ra cũng loạn đến như vậy sao?
Thấy não cô bị quá tải vì phải dung nạp quá nhiều thông tin, Tiểu Quyển tốt bụng giúp cô khởi động lại hệ thống: “Tôi đánh rơi điện thoại trong nhà vệ sinh, nên gọi thầy Kỷ đến giúp tôi một chút.”
Kỷ Hằng cười cười không nói chuyện.
Đại não của nữ MC miễn cưỡng nhúc nhích: Lời nói xạo này của Hạ Tiểu Quyển cũng quá tùy ý, xin hỏi điện thoại mà các người nhặt được ở đâu rồi?
Sau đó lại nghe Tiểu Quyển bổ sung: “Kết quả rớt luôn xuống đi, không có vớt ra được.”
Vớt cái điện thoại, thực hư gì thế? Là bơi tới Thái Bình Dương để lấy điện thoại sao? Rõ ràng là ở bên trong làm loạn.
Tiểu Quyển rửa sạch tay, cùng với Kỷ Hằng đi ra ngoài.
Hai người đi ra cửa, còn chưa đi được mấy bước, nữ MC đã nghe thấy Kỷ Hằng nói: “Em vẫn tốt chứ? Cái này gọi là tự làm tự chịu. Muốn đến phòng làm việc của anh nằm một lúc không? Ở đó anh có ghế sô pha.”
Giọng nói của anh trầm thấp ôn nhu, mang theo dư vị quyến rũ.
Nữ MC nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, tam quan sụp đổ.
Mấy câu này thì xem như hai người bọn họ đã làm thực sự ư?
Cho nên Kỷ Hằng thực sự có một chân với Hạ Tiểu Quyển sao?
Ôi…… Trời ơi…… Đất hỡi……
Tiểu Quyển cũng nhìn Kỷ Hằng, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Anh ta cố ý.
Kỷ Hằng mấy câu ôn nhu quan tâm đó, nghe là đã biết không phải giọng điệu nói chuyện bình thường của anh ta với Tiểu Quyển.
Chẳng lẽ là muốn cường điệu? Thế nhưng sự cường điệu của người khác là hôn hay ôm eo, còn cái này của anh ta có vẻ hơi quá điên rồ.
Thật vất vả tất cả mọi người mới trở lại phòng họp một lần nữa, buổi phỏng vấn tiếp tục.
Sau khi nữ MC từ toilet trở lại thì đã trấn định tinh thần, lần này cô ấy đã chú ý, rõ ràng có thể nhìn ra Kỷ Hằng có chút không yên lòng, trả lời vấn đề cũng rất ngắn gọn, giống như rất muốn tốc chiến tốc thắng.
Mà ánh mắt của anh lại thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Tiểu Quyển.
Hạ Tiểu Quyển còn đang ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, chống khuỷu tay trên đầu gối, nâng cằm lên, mái tóc xoăn thả nhẹ nhàng trên vai, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay không còn giọt máu, đôi mắt to đen nhánh, đôi môi trắng nhợt nhạt, không chút huyết sắc.
Nữ MC chợt phát hiện, kỳ thật hai người kia rất xứng đôi, giá trị nhan sắc ngang nhau, thấy thế nào cũng đều là một đôi, trước kia vì sao lại không cảm thấy nhỉ?
“Thầy Kỷ, tôi còn có một vấn đề cuối cùng,” nữ MC nhịn không được, “xin hỏi ngài thích gì mẫu người phụ nữ như thế nào?”
Vấn đề này không có trong kịch bản phỏng vấn gốc của bọn họ, Nhiếp Trường Phong ở bên cạnh cũng im lặng khoanh tay.
Kỷ Hằng lại không để ý đến cô ấy quay đầu hỏi Mộc Thiên Kỳ: “Tiểu Kỳ thích mẫu người phụ nữ như thế nào?”
Mộc Thiên Kỳ tiếp lời rất nhanh: “Dạ, là mẫu người dịu dàng, không trang điểm đậm, tốt nhất là để tóc dài.”
Đây là đáp án tiêu chuẩn.
Chỉ cần là người sống, từ nam đến nữ, từ tám đến tám mươi tuổi, đều có thể chọn kiểu phụ nữ dịu dàng, không trang điểm, để tóc dài. Loại đáp án này nói như không nói, không loại trừ bất kỳ kẻ nào, có thể làm cho fan hâm mộ vui vẻ.
Nữ MC coi như là Kỷ Hằng đã ném quả bóng cho Mộc Thiên Kỳ, chính lúc cô không để ý thì Kỷ Hằng đột nhiên mở miệng.
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Nếu như anh ta suýt chút nữa giết chết một mạng người, thì đó mới thực sự là nóng bỏng.
Hai mắt MC lập tức phát sáng, lộ ra vẻ mặt bát quái, “Thầy Kỷ có thể tiết lộ trước một chút được không? Là cảnh cùng với diễn viên nữ sao?
Kỷ Hằng liếc chị ta một cái, “Cô không nghĩ sẽ là cảnh với Mộc Thiên Kỳ sao?”
Tất cả mọi người đều cười.
Tiểu Quyển khinh bỉ nhìn Kỷ Hằng, nghĩ thầm: Mập mờ suy đoán, cố ý lũng đoạn.
Nhưng ngay sau đó, Kỷ Hằng làm sáng tỏ: “Đương nhiên là cảnh cùng với một nữ diễn viên.”
Đào được loại thông tin này, cả người nữ MC đều muốn bay lên, “Theo chúng tôi được biết, trong phim Ám Tích chỉ có một nhân vật nữ trẻ tuổi, là do Tiết Thanh Thanh thủ vai, xin hỏi là đối diễn cùng với cô ấy sao?”
Kỷ Hằng nhàn nhạt đáp: “Nữ diễn viên mà cô nói đã không tham gia bộ phim này từ trước đó, người tôi nói đương nhiên là một người hoàn toàn khác,” Kỷ Hằng nghĩ nghĩ, rồi bổ sung, “Rất xinh đẹp.”
Nói xong, Kỷ Hằng quét ánh mắt một vòng trên người Tiểu Quyển.
Được anh ta khen, Tiểu Quyển lại cảm thấy không vấn đề gì, làm như không nghe thấy, không những thế còn buồn bực ngán ngẩm nghĩ: Khen Thanh Loan xinh đẹp, giống như nói trời có màu xanh dương, cỏ có màu xanh lá, chẳng qua là trình bày sự thật mà thôi, có cái gì hiếm đâu.”
Từ nhỏ đến lớn, gương mặt xinh đẹp đối với Tiểu Quyển đều là một loại vướng víu ——
Gương mặt này có tính phân biệt quá cao, sau khi làm chuyện xấu thì rất dễ bị khổ chủ tìm tới cửa.
Khi đó mỗi khi đi xuống nhà người ta ở dưới núi Uyển Khâu trộm hoa quả để ăn đều phải che mặt, nếu không sẽ có người đến cáo trạng: “Đệ tử Uyển Khâu của các người lại đến ăn trộm vườn trái cây nhà chúng tôi, chính là cái người dáng dấp đặc biệt xinh đẹp kia đấy.”
Không cần nói tên, ngay lập tức Tiểu Quyển liền sẽ bị dẫn tới trước mặt sư phụ rồi bị phê bình.
“Thầy Kỷ không chịu nói tên vị nữ diễn viên kia, vậy có thể cho chúng tôi một điểm gợi ý được không?” MC muốn truy tìm ngọn nguồn.
Sự chú ý rơi trên người Kỷ Hằng quá lâu, cho nên Kỷ Hằng lại quay đầu nói với Mộc Thiên Kỳ: “Nếu không, cậu cho bọn họ một gợi ý đi?”
Mộc Thiên Kỳ đáp cực kỳ nhanh: “Cực kỳ xứng đôi với thầy Kỷ,” sau đó lại giấu đầu lòi đuôi bổ sung thêm một câu, “cái tôi nói là ở trên màn ảnh nhìn cực kỳ xứng đôi.”
Lần này, nữ MC à một tiếng thật dài.
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Cái hướng đi này có chút kỳ quái.
Trong phim, Phó Tiểu Âm và vai cảnh sát nhỏ của Mộc Thiên Kỳ là song hướng thầm mến, họ là bạn bè nam nữ đúng nghĩa, nhưng sao nghe khẩu khí của bọn họ thì kiểu như đang muốn buộc Phó Tiểu Âm và Cao Du chung một chỗ vậy.
Ngay lập tức cô đã đoán ra: Kỷ Hằng muốn cung cấp một chút thông tin về bộ phim Ám Tích này, nhưng lại không thể cường điệu hóa về mối quan hệ của Mộc Thiên Kỳ và Tiểu Quyển.
Mộc Thiên Kỳ đang chuẩn bị phát triển, cậu ấy không giống như Kỷ Hằng, cậu ấy đi theo con đường bán thần tượng, và cậu ấy không thể chạm vào loại chuyện này.
Nhìn ý tứ này của Kỷ Hằng, anh ta định tự mình ra trận?
Muốn xào hay không xào, Tiểu Quyển không thèm quan tâm chút nào, hai ngày nữa trộm được Đàn Na Châu kia thì sẽ chuồn đi, nói không chừng còn chưa quay xong bộ phim của anh ta.
Mà khi Tiểu Quyển chạy trốn, bộ phim này của anh tại phải đổi diễn viên, rồi quay bổ sung lại một lần nữa, mệt chết anh ta.
Tiểu Quyển nhe răng cười vui vẻ.
Còn chưa kịp vui vẻ xong thì bụng lại bắt đầu đau.
Giống như bên trong đột nhiên trộn bê tông vậy, nhanh chóng quấy quấy.
Xong đời. Lại tới rồi.
Nếu như bây giờ đứng lên đi ra ngoài, thì Kỷ Hằng đột nhiên sẽ bị thổ huyết trước ống kính, nếu thời gian kéo dài một chút thì nói không chừng sẽ còn ngã lăn trên mặt đất, sau đó tất cả mọi người đều bị anh ta làm cho hoảng sợ, nghĩ rằng ảnh đế Kỷ mắc căn bệnh kỳ quái nào đó, có khi ngày mai sẽ lên hot search.
Thật sự, nghĩ đến đây cũng đủ làm cho người ta cảm thấy vui vẻ không thôi.
Tiểu Quyển không thể nhịn cười được, đáng tiếc một giây sau đó bụng lại đau, khuôn mặt tươi cười lại lần nữa biến trở về thành mướp đắng.
Kỷ Hằng khẽ di chuyển ngón tay, khoèo nhẹ Nhiếp Trường Phong để gây sự chú ý.
Nhiếp Trường Phong mở miệng nói: “Thật xin lỗi, có thể tạm dừng một chút được hay không? Thầy Kỷ muốn đi dặm lớp trang điểm.”
Việc ghi hình lập tức dừng, Kỷ Hằng đứng dậy đi ra ngoài, Tiểu Quyển cũng vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi cửa phòng họp, Kỷ Hằng mới hỏi: “Bụng lại đau? Nhất định phải ra chơi, đây mới gọi là đáng đời đấy.”
Năng lực quan sát của anh là thật tốt, trong khi đang phỏng vấn, anh còn có thể mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương.
Mồ hôi lạnh của Tiểu Quyển ứa ra, “Nói lời vô dụng làm gì, toilet ở đâu?”
Không thấy bóng dáng Tiểu Mễ đâu, Lý Thiên vội vàng nói: “Lại không biết chạy đi đâu rồi, em đi tìm cô ấy.”
Kỷ Hằng không nói một lời, nhanh chóng dẫn Tiểu Quyển đi lên phía trước. Đi sâu hơn trong phòng họp, đi đến cuối cùng chính là toilet.
Kỷ Hằng tìm tới toilet nữ, gõ gõ cửa: “Bên trong có người không?”
Không ai trả lời.
Kỷ Hằng giúp Tiểu Quyển mở cửa, chính mình cũng đi vào theo.
Mặt không đỏ, hơi thở không gấp, Kỷ Hằng tiến toilet nữ tự nhiên giống về nhà, Tiểu Quyển nhìn anh không nói nên lời.
“Nếu không thì còn có cách nào khác sao?” Giọng nói lạnh lùng, “Văn phòng của tôi ở trên lầu có toilet riêng, cô có thể kiên trì đến chỗ ấy sao?”
Hai người không thể cách ngoài khoảng cách năm bước, bụng còn đang đau, Tiểu Quyển anh hùng khí đoản (1), đành phải tìm một phòng rồi đi vào.
(1) Anh hùng khí đoản: có nghĩa là nhụt chí anh hùng, thường đi chung cụm từ “nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” ý chỉ tình cảm quyến luyến của người con gái dễ làm chí khí anh hùng sụt giảm.
Lúc đi vào, Kỷ Hằng đã nhìn qua, cửa phòng rửa tay không có cách nào khóa trái, nhưng mà cũng may tầng này đều là phòng họp, cũng sẽ không có người nào tới.
Ở bên trong, cô lại bắt đầu một lần lại một lần xả nước.
Một con chim nhỏ bị tiêu chảy.
Kỷ Hằng cứng ngắc cười, lấy ra điện thoại di động ra gọi cho Nhiếp Trường Phong.
“Trường Phong, bảo bọn họ chờ thêm một chút, tớ có chút chuyện, lập tức quay lại ngay.”
Nhiếp Trường Phong đồng ý, Kỷ Hằng ngẫm lại, nói tiếp: “Lúc nào chúng ta sẽ có cuộc họp với nhóm thiết kế poster bên Mỹ? Có lẽ chúng ta phải thêm vài cái poster mới.”
Hai người trò chuyện xong về poster lại tiếp tục nói chuyện quay bổ sung, giọng nói của Kỷ Hằng không nhỏ, trong toilet lại trống trải nên càng thêm vang vọng.
Một lúc sau, bên Tiểu Quyển hình như không còn tiếng xả nước nữa thì Kỷ Hằng cúp điện thoại, đi đến cửa phòng.
“Hạ Tiểu Quyển, cô không chết ở bên trong đó chứ?” Kỷ Hằng hỏi.
“Làm anh thất vọng rồi, còn chưa chết.” Giọng nói của Hạ Tiểu Quyển không còn chút sức ở bên trong vọng ra, hơn nửa ngày mới mở cửa.
“Muốn tôi đỡ cô không?” Thấy sắc mặt của cô, Kỷ Hằng hiếm khi nhân từ duỗi một cánh tay ra đỡ cô.
Cửa phòng rửa tay đột nhiên bị người ta đẩy ra, nữ MC đứng ngoài cửa, sau khi thấy rõ tình hình bên trong thì cả người đều đông cứng.
Cửa phòng vệ sinh được mở ra, Kỷ Hằng đang ôm Hạ Tiểu Quyển, khuôn mặt nhỏ của Hạ Tiểu Quyển trắng bệch, giống như ngay cả đứng cũng đứng không vững, còn Kỷ Hằng thì ngược lại, gương mặt nhàn nhã vừa ý.
Không phải —— là —— như vậy chứ?
Đây là đụng phải cái gì?
Nữ MC đang cố sắp xếp suy nghĩ của mình trong mớ lộn xộn.
Ảnh đế Kỷ chưa chịu trở lại, nói là có việc bận, là bận bịu cái này sao?
Làm chương trình giải trí lâu như vậy, nữ MC vẫn muốn nói: Vòng tròn này thật loạn nha!
Ngay cả Kỷ Hằng, người không có scandal nào, hóa ra cũng loạn đến như vậy sao?
Thấy não cô bị quá tải vì phải dung nạp quá nhiều thông tin, Tiểu Quyển tốt bụng giúp cô khởi động lại hệ thống: “Tôi đánh rơi điện thoại trong nhà vệ sinh, nên gọi thầy Kỷ đến giúp tôi một chút.”
Kỷ Hằng cười cười không nói chuyện.
Đại não của nữ MC miễn cưỡng nhúc nhích: Lời nói xạo này của Hạ Tiểu Quyển cũng quá tùy ý, xin hỏi điện thoại mà các người nhặt được ở đâu rồi?
Sau đó lại nghe Tiểu Quyển bổ sung: “Kết quả rớt luôn xuống đi, không có vớt ra được.”
Vớt cái điện thoại, thực hư gì thế? Là bơi tới Thái Bình Dương để lấy điện thoại sao? Rõ ràng là ở bên trong làm loạn.
Tiểu Quyển rửa sạch tay, cùng với Kỷ Hằng đi ra ngoài.
Hai người đi ra cửa, còn chưa đi được mấy bước, nữ MC đã nghe thấy Kỷ Hằng nói: “Em vẫn tốt chứ? Cái này gọi là tự làm tự chịu. Muốn đến phòng làm việc của anh nằm một lúc không? Ở đó anh có ghế sô pha.”
Giọng nói của anh trầm thấp ôn nhu, mang theo dư vị quyến rũ.
Nữ MC nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, tam quan sụp đổ.
Mấy câu này thì xem như hai người bọn họ đã làm thực sự ư?
Cho nên Kỷ Hằng thực sự có một chân với Hạ Tiểu Quyển sao?
Ôi…… Trời ơi…… Đất hỡi……
Tiểu Quyển cũng nhìn Kỷ Hằng, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Anh ta cố ý.
Kỷ Hằng mấy câu ôn nhu quan tâm đó, nghe là đã biết không phải giọng điệu nói chuyện bình thường của anh ta với Tiểu Quyển.
Chẳng lẽ là muốn cường điệu? Thế nhưng sự cường điệu của người khác là hôn hay ôm eo, còn cái này của anh ta có vẻ hơi quá điên rồ.
Thật vất vả tất cả mọi người mới trở lại phòng họp một lần nữa, buổi phỏng vấn tiếp tục.
Sau khi nữ MC từ toilet trở lại thì đã trấn định tinh thần, lần này cô ấy đã chú ý, rõ ràng có thể nhìn ra Kỷ Hằng có chút không yên lòng, trả lời vấn đề cũng rất ngắn gọn, giống như rất muốn tốc chiến tốc thắng.
Mà ánh mắt của anh lại thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Tiểu Quyển.
Hạ Tiểu Quyển còn đang ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, chống khuỷu tay trên đầu gối, nâng cằm lên, mái tóc xoăn thả nhẹ nhàng trên vai, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay không còn giọt máu, đôi mắt to đen nhánh, đôi môi trắng nhợt nhạt, không chút huyết sắc.
Nữ MC chợt phát hiện, kỳ thật hai người kia rất xứng đôi, giá trị nhan sắc ngang nhau, thấy thế nào cũng đều là một đôi, trước kia vì sao lại không cảm thấy nhỉ?
“Thầy Kỷ, tôi còn có một vấn đề cuối cùng,” nữ MC nhịn không được, “xin hỏi ngài thích gì mẫu người phụ nữ như thế nào?”
Vấn đề này không có trong kịch bản phỏng vấn gốc của bọn họ, Nhiếp Trường Phong ở bên cạnh cũng im lặng khoanh tay.
Kỷ Hằng lại không để ý đến cô ấy quay đầu hỏi Mộc Thiên Kỳ: “Tiểu Kỳ thích mẫu người phụ nữ như thế nào?”
Mộc Thiên Kỳ tiếp lời rất nhanh: “Dạ, là mẫu người dịu dàng, không trang điểm đậm, tốt nhất là để tóc dài.”
Đây là đáp án tiêu chuẩn.
Chỉ cần là người sống, từ nam đến nữ, từ tám đến tám mươi tuổi, đều có thể chọn kiểu phụ nữ dịu dàng, không trang điểm, để tóc dài. Loại đáp án này nói như không nói, không loại trừ bất kỳ kẻ nào, có thể làm cho fan hâm mộ vui vẻ.
Nữ MC coi như là Kỷ Hằng đã ném quả bóng cho Mộc Thiên Kỳ, chính lúc cô không để ý thì Kỷ Hằng đột nhiên mở miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook