Khoan Thai Đến Chậm
-
Chương 45: Không được phép bạo lực! Gào gào!
Một lần thì coi như là ngẫu nhiên, nhưng cứ lặp lại hai ba lần, anh phát hiện luôn có thể bất ngờ gặp cô nàng
kia, Hàn Cố Diễn cũng không cho rằng đây là trùng hợp, căn bản là cố
tình.
Vừa mới vào thì Hàn Cố Diễn đã gặp cô
ta, trong những thanh niên trẻ trung, cô nàng mặc một chiếc áo t-shirt
trắng ngắn tay, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn cùng màu có thể nói là
khá bắt mắt, muốn không để cho người khác chú ý cũng khó. Không biết có
phải ở lâu với San San hay không mà Hàn Cố Diễn cũng cảm thấy mình trở
nên khá sợ lạnh, con người hưởng thụ mùa hè quá mức quy định không biết
có gì không ổn không, anh là một trong những người đứng xem mà lại không nhịn được muốn run lên.
“Thầy Hàn…”
Ông trời không phụ lòng người nha, rốt cuộc cô ta cũng chờ được, từ lúc bắt đầu đến nay cô nàng đã không yên lòng, nam chính vẫn không hề xuất hiện, vốn tưởng rằng hôm nay lại không đợi được, không ngờ vừa mới xuống thì đã nhìn thấy anh, Vương Hiểu Lộ bỏ qua vẻ thất vọng vừa rồi, nhanh chóng thủ thế chạy về phía anh, cũng không quan tâm xem người ta có đồng ý không, khi sắp chạy gần đến bên anh thì chữ “Hàn” cô ta nói rất lớn, còn chữ “thầy” thì lại nói khá nhỏ, nghe qua thì căn bản không ai cho rằng cô đang gọi thầy giáo, chỉ đang gọi một người bạn hẹn nhau ở đây, trong lúc nhất thời, đại đa số nam sinh ở đây đều nhìn anh bằng ánh mắt cực kì hâm mộ.
“Thầy Hàn, thật trùng hợp!” Vương Hiểu Lộ cầm vợt mới chạy tới bên anh, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, mặt cũng bởi vì vận động mà đỏ ửng lên, lúc nói chuyện hơi thở cũng không ổn định, nhưng dù có thế thì cô ta vẫn nở nụ cười, một cô gái trẻ biểu lộ vẻ đẹp thanh xuân yêu kiều trước mắt Hàn Cố Diễn không xót chút nào.
“Ừ!” Tâm trạng rất tốt của cô ta căn bản không hề lây sang anh, thậm chí Hàn Cố Diễn chỉ cũng không mỉm một nụ cười xã giao nào, có thể nói là còn có hơi lạnh nhạt gật đầu với cô ta, “Chào bạn.”
Hôm nay vốn cùng đi leo núi với San San nhưng tối qua cô gái kia thức khuya xem phim kinh dị, sau đó anh xem được nửa chừng thì chán quá ngủ mất, kết quả cô một mình ôm gối cắn móng tay xem xong toàn bộ bốn phần của phim làm cho sáng nay có kêu thế nào cũng không dậy nổi. Cộng thêm cô nói nghe Hàn Cố Diễn giảng bài đầu óc vẫn còn choáng váng (nhưng thật ra là không hiểu gì), còn nói cái gì mà mệt nhọc quá độ cho nên gần đây Hàn Cố Diễn cũng không dám hành hạ cô quá, đành phải hẹn Lâm Trạch Phạm đi đánh tennis giết thời gian. Nói ra cũng kì quái, trước kia khi yêu đương không hề có cảm giác gì, nhưng từ sau khi hẹn hò với San San, nếu không ở cùng cô thì luôn cảm thấy thời gian đặc biệt dài.
Vương Hiểu Lộ không bị thái độ lạnh như băng của anh đánh ngã, khác biệt là nụ cười trên mặt còn nhiều hơn, càng thêm sáng lạn hơn, trong ánh nắng chói chang của ngày xuân lại càng xinh đẹp động lòng người, “Thầy Hàn đi một mình sao?” Giọng điệu khi hỏi của cô ta có một chút cẩn thận nên khi nghe có thể mang lại ho người ta một chút đắc ý nịnh nọt, “Không thì…đi cùng được không ạ?”
“Không cần, cảm ơn!” Hàn Cố Diễn nhìn nhìn bốn phía, lão bạn còn chưa tới, nếu không đánh thì thật sự cũng hơi chán. Nhưng làm sao anh lại không hiểu tâm tư của người trước mặt này cho nên căn bản không muốn dây dưa nhiều với cô để tránh cho cô sinh ra ảo tưởng cùng hy vọng, “Người tôi hẹn cũng sắp tới rồi, tôi không muốn làm mất thời gian quý báu của bạn, chơi vui vẻ.” Thái độ của Hàn Cố Diễn lịch sự mà xa cách, nói rõ không muốn dây dưa lâu với cô, chỉ nhìn cô gật gật đầu, không đợi cô phản ứng đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Kiều nữ con trời đã bị đối xử như vậy bao giờ, cho tới bây giờ đều được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên Vương Hiểu Lộ trải qua loại cảm giác bị người khác xem như không khí đẩy sang một bên đường, lòng cũng bắt đầu tràn ngập tư vị không vui, một thứ cách xa không thể với tới được khiến nỗi buồn bực chắn ngay ngực cô nàng, hai mắt đỏ lên, nhưng làm sao cô nàng có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được, yên lặng một chút rồi lần ngồi xuống cùng với Hàn Cố Diễn, thái độ vẫn vô cùng khiêm tốn, “Em cũng thấy hơi mệt, vừa khéo muốn nghỉ ngơi một chút, thầy Hàn không ngại cho em ngồi cùng chứ ạ?”
“Ừ!” Hàn Cố Diễn cũng không thèm nhìn sang cô.
Vương Hiểu Lộ không nói lời nào, Hàn Cố Diễn cũng không chủ động mở miệng, cho dù cô có mở miệng thì Hàn Cố Diễn cũng rất hiếm khi nói ra một lời cộc lốc.
Ngồi một lúc, Vương Hiểu Lộ cũng thấy hơi xấu hổ, đang cố gắng tìm chủ đề trong đầu thì nhìn thấy hai người bạn đi cùng cô rốt cuộc cũng đến, thấy cô đang ngồi đây nên cũng đi tới, lúc tới gần mới phát hiện ra bên cạnh cô ta là Hàn đại soái ca, thoáng cái, hai cô bạn kia đều không kịp phản ứng, Vương Hiểu Lộ và thầy Hàn quen nhau khi nào thế?
“Thầy Hàn, hai người này là bạn của em.” Vương Hiểu Lộ vừa nhìn thấy bạn mình đến thì tranh thủ giới thiệu với anh, “Người này là Tiểu Tình, còn đây là A Đóa.” Có bạn ở đây, Vương Hiểu Lộ càng táo bạo hơn, giọng nói dường như cũng nhẹ hơn một chút, thân thể cũng dán lại gần Hàn Cố Diễn, mặc dù không đụng vào nhưng nhìn qua thân mật hơn vừa rồi rất nhiều, vừa nói vừa vươn tay ra làm tư thế bắt tay, thậm chí cũng làm cho mọi người cảm thấy vài giây sau cô ta sẽ bắt lấy tay của anh.
Tiểu Tình và A Đóa đều bị thái độ nhiệt tình của Vương Hiểu Lộ hù dọa, chưa bao giờ thấy bạn mình nhiệt tình như vậy, xem ra cô và thầy Hàn thật sự rất thân thiết nha, hai người tranh thủ chào hỏi với Hàn Cố Diễn, Tiểu Tình còn nháy mắt ra hiệu với Vương Hiểu Lộ ý muốn nghe giải thích xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Thầy Hàn, thầy…thầy rất thân với Hiểu Lộ sao, sao chưa từng nghe qua nhỉ.” Tiểu Tình nín không được hỏi, ra hiệu nửa ngày Vương Hiểu Lộ cũng không có phản ứng gì, cô nàng dứt khoát hỏi thẳng. Nhớ tới mới vài ngày trước cô còn giúp Vương Hiểu Lộ thăm dò San San, tới nay cũng chỉ mới vài ngày thôi nha, hai người kia cùng một trận tuyến khi nào thế? Sao cô lại không biết chứ?
“Không có đâu.” Vương Hiểu Lộ nhanh chóng lên tiếng ngăn lại, “Chỉ là thầy Hàn Cố Diễn là người tốt, có một số việc mình muốn nhờ thầy ấy hỗ trợ cho nên mới quen biết, các cậu đừng có đoán mò.” Lời nói thì đúng là thế nhưng cô ta lại nói một cách mơ hồ, vừa nói vừa không ngừng liếc mắt ngắm Hàn Cố Diễn, bày ra dáng vẻ của một nữ sinh thẹn thùng e lệ. Không giải thích thì không sao, giải thích như vậy càng khiến cho hai cô bạn cảm thấy bọn họ có gì đó, trong nhất thời hai cặp mắt nhìn bọn họ cũng có chút mập mờ.
Đương nhiên Vương Hiểu Lộ biết nói vậy sẽ tạo ra hiểu lầm gì, nhưng mà cái cô ta muốn chính là như vậy. Trong mắt cô ta, thầy Hàn sẽ không thèm giải thích nhiều với bọn họ, nói đến chuyện kia, mấy tin đồn bay đầy trời của anh và Diệp San San năm ngoái có thế nào cũng không thấy anh có phản ứng gì. Kể từ khi biết Diệp San San là bạn gái của Hàn Cố Diễn, lúc đầu Vương Hiểu Lộ bị đả kích rất lớn, bị một người mà căn bản mình không hề xem ra gì một quyền đánh bại, loại cảm giác thất bại kia khiến cô chấn kinh không biết phải phản ứng làm sao, nhất thời cũng yên lặng vài ngày. Nhưng rất nhanh chóng cô đã thông suốt, cô là người dễ dàng bị đánh bại vậy sao? Ai mà biết được Diệp San San đã dùng thủ đoạn ám muội gì để có được thầy Hàn chứ? Cô ta đã có cách dùng nhan sắc dụ dỗ thầy giáo già khiến thành tích của cô ta đạt chuẩn thì dùng nhan sắc để dụ dỗ một soái ca đối với cô ta mà nói cũng không khó chơi. Cô hối hận vì mình đã ra tay quá muộn nên để cho Diệp San San kia nhanh chân đến trước, nhưng mà cũng may bây giờ bắt đầu cũng không quá muộn. Đối với Hàn Cố Diễn cô nhất định phải tranh thủ, không có lí nào một người đàn ông tốt như vậy lại vào tay một cô gái ngoại trừ ngoại hình ra thì không có chỗ nào tốt. Không chỉ nói hai người họ còn chưa kết hôn, cho dù kết hôn cũng có thể chia tay vì vấn đề tình cảm. Vương Hiểu Lộ cảm thấy mình làm như vậy căn bản là không có gì không đúng cả. Những ngày này cô vẫn tạo ra cơ hội để hai người chạm mặt nhau, thường xuyên xuất hiện ở những nơi Hàn Cố Diễn hay đến, đúng là có đụng mặt mấy lần nhưng mà không có hiệu quả, có lẽ cô nên nghĩ tới việc thay đổi phương pháp, có lẽ truyền ra một ít tin đồn cũng không tệ, phụ nữ mà, luôn rất dễ ghen tuông, ngược lại cô muốn nhìn xem Diệp San San đầu óc không hề biết suy nghĩ sẽ phản ứng thế nào. Vừa nghĩ tới cô gái kia thì trên mặt Vương Hiểu Lộ hiện lên một vẻ hết sức khinh thường – Diệp San San, cô có tài cán gì mà có thể làm đối thủ của tôi, chẳng qua là cô có thể thua trên tay tôi hẳn là cô cũng sẽ không quá thương tâm đâu nhỉ?
Có đôi khi San San đang suy nghĩ gì trong đầu, Hàn Cố Diễn không hiểu rõ lắm nha, tính cách của bạn gái anh có đôi khi không như những gì anh đã nghĩ, rất khó đoán. Nhưng mà Vương Hiểu Lộ bây giờ đang nghĩ gì trong đầu thì tuyệt đối của Hàn Cố Diễn hiểu rất rõ. Trước kia anh không lên tiếng là vì rất hưởng thụ cảm giác có scandal cùng với San San, hiện giờ có người muốn tung tin đồn thất thiệt, đương nhiên anh không thể chấp nhận, bản thân anh thì có hay không có mấy thứ này cũng không sao cả, nhưng nếu lọt vào tai San San, đến lúc đó ngộ nhỡ tiểu bạch thỏ ăn dấm chua thì sẽ rất đáng sợ. Nhất định Hàn Cố Diễn phải bóp chết cái khả năng này từ trong trứng nước, anh liếc nhìn Vương Hiểu Lộ, “Bạn học Vương, chuyện thi vào khoa luật bạn đã nói tôi không thể giúp gì được cho bạn.” Thái độ của Hàn Cố Diễn đã khá hơn nhiều so với lúc nãy chỉ có hai người bọn họ, vẻ mặt nhìn qua cũng khá lịch sự, thái độ nhã nhặn, đúng chuẩn của một thầy giáo, “Bởi vì tôi rất bận rộn cho nên đành phải nói lời xin lỗi, nhưng mà nếu bạn có muốn vậy thì cứ tự mình đến khoa luật xem, tôi tin sẽ có không ít bạn học khoa luật vui vẻ giúp đỡ bạn.”
Hả? Vương Hiểu Lộ hoàn toàn không ngờ Hàn Cố Diễn sẽ nói vậy, đúng là thoáng chốc sửng sốt, nụ cười trên mặt cũng dần dần cứng lại. Thái độ lích sự không tệ chút nào, nhưng mà lời nói lại quá thẳng thừng, hơn nữa giọng điệu lại hoàn toàn là của một thầy giáo đang giải quyết việc chung, ngôn ngữ không hề pha trộn một chút tình cảm riêng tư nào làm cho khi nghe xong Vương Hiểu Lộ cảm thấy không còn chút mặt mũi nào với bạn bè trước mặt.
Thì ra chỉ là chuyện học hành thôi à?
Nhìn thái độ “Thì ra chỉ là vậy” của Tiểu Tình và A Đóa, sắc mặt Vương Hiểu Lộ càng lúc càng khó coi.
“Thầy Hàn, thầy bận như vậy, còn lên lớp môn “Pháp luật đại cương”…” Tiểu Tình không nhịn được thắc mắc, không phải, phải nói là toàn thể nữ sinh đều thắc mắc.
“Hả?” Hàn Cố Diễn nhìn Tiểu Tình, “Sao vậy?”
“Thầy Hàn, thật ra chúng em cũng là sinh viên môn học của thầy ạ.” A Đóa đứng bên cạnh cũng không nhịn được nhìn sang Vương Hiểu Lộ, vừa rồi sao cậu ta lại không giới thiệu rõ ràng một chút, “Bởi vì rất thích môn của thầy Hàn cho nên mới hỏi một chút, nếu thầy Hàn đã bận như vậy thế còn môn học kia, thầy có thể tiếp tục lên lớp dạy chúng em nữa không ạ?” Thầy trưởng khoa đã nói năm nay phải qua được cửa ải môn Pháp luật đại cương, đương nhiên A Đóa hy vọng Hàn Cố Diễn tiếp tục giảng môn này, không nói đến ngoại hình, anh có thể giảng môn học vô cùng buồn tẻ này khiến cho mọi người say sưa nghe giảng đương nhiên là không đơn giản.
“À, môn kia à, đã nói rồi mà, học kì này là do tôi dạy, đổi thầy giáo mãi cũng không có lợi cho việc dạy học, mọi người không cần lo lắng.” Dừng lại một chút, Hàn Cố Diễn như đang lơ đễnh hỏi một câu, “Thì ra các em cũng thuộc hệ kinh tế à? Cùng một khoa với San San sao?”
Gì? San San? Anh gọi thân thiết vậy sao? Tuy Diệp San San hay San San cũng vậy thôi nhưng vừa rồi gọi Vương Hiểu Lộ là “bạn học Vương”, bây giờ thì là San San, quá đối lập, đương nhiên cảm giác cũng không giống trước. Tiểu Tình cùng A Đóa hoảng hốt vài giây, cuối cùng mới nhanh chóng giải thích, “Không phải ạ, chỉ cùng hệ, chúng em và Hiểu Lộ học khoa khác, đều là khoa kế toán.”
“À…” Hàn Cố Diễn khẽ gật đầu, còn muốn nói gì đó thì đã nhìn thấy Lâm Trạch Phạm đang đi tới, “Ngại quá, bạn của tôi tới rồi, đi trước đây.”
“Xem ra, San San và thầy Hàn thật sự rất thân nha?” Đến khi Hàn Cố Diễn đã đi xa A Đóa mới không nhịn được mở miệng nói trước, “Nói không chừng bọn họ đã quen nhau thật đấy.”
“Làm sao có thể!” Tiểu Tình có hơi tức giận nhìn Vương Hiểu Lộ tỏ vẻ bênh vực kẻ yếu nói, “Cái con Diệp San San kia sao có thể hơn cậu được chứ?” Chuyện Vương Hiểu Lộ cua thầy Hàn cô ta cũng biết, nếu không thì hôm đó cũng sẽ không giúp Hiểu Lộ đến gây sự với San San, nhưng mà khi đó chỉ cho rằng San San quấn lấy thầy Hàn, làm sao có thể ngờ được bọn họ lại quen nhau thật, lại còn chạy đến trước mặt bạn gái chính quy của người ta nói mấy lời vô nghĩa kia, hiện giờ Tiểu Tình cảm thấy mình đã làm chuyện rất mất mặt.
“Làm sao có thể.” Vương Hiểu Lộ nheo mắt nhìn theo bóng lưng Hàn Cố Diễn, nhìn Tiểu Tình và A Đóa cười một cái, “Nếu như San San là bạn gái của thầy Hàn thì lần trước chúng ta hỏi cậu ta, sao cậu ta lại nói không có?”
“Hả?” Tiểu Tình sửng sốt rồi sau đó lập tức thông suốt, “Cũng đúng nha…”
“San San là người thích khoe khoang như vậy, nếu như theo đuổi được thầy Hàn thì sao lại không nói ra?” Vương Hiểu Lộ nói tiếp, giọng điệu của cô ta đã không còn khách sáo nữa, giống với người gây sự, A Đóa nhìn dáng vẻ vênh váo của cô ta, nụ cười trên mặt cô ta lúc này cũng có hơi gượng ép thì chỉ nuốt nước miếng không hỏi, cho dù không có cùng cách nhìn thì hiện giờ cũng không dám phản bác.
“Hơn nữa, lúc đến trường San San quấn chặt lấy thầy Hàn như vậy, có nhớ tên cô ta cũng không có gì lạ cả.” Vương Hiểu Lộ biết rõ Tiểu Tình không biết giữ bí mật nên cố ý ghé sát vào tai cô nàng thần bí nói, “Hơn nữa…Cậu biết không? Gần đây người quen với Diệp San San là Vương Đại Hỉ đấy.”
“Á!” Tiểu Tình hoàn toàn sửng sốt, đương nhiên cô biết Vương Đại Hỉ theo đuổi San San, nhưng mà hai ngưới quen nhau thật sao? Chuyện này thật là thái quá! Không nhịn được nhìn sang Vương Hiểu Lộ, nét mặt của cô ta rất nghiêm túc, nhìn qua cũng không giống như đang nói đùa, lại không kìm được sáp lại tò mò với cô ta, “Không thể nào, làm sao cậu biết? Cũng…cũng nghe người khác nói sao.”
“Chính mình đã nhìn thấy.” Vương Hiểu Lộ cố làm ra vẻ cảnh cáo nói, “Cậu đừng có mà nói bậy ra ngoài đấy, nếu không truyền đi lung tung không hay đâu.”
“Không đâu, không đâu.” Tiểu Tình nhanh chóng gật đầu, “Cam đoan không nói.”
Thật ra…mới là lạ!
A Đóa lại cảm thấy kì lạ nhìn hai người họ, thật sự là vậy sao? Vì sao cô lại cảm thấy vừa rồi khi Hàn Cố Diễn nhắc đến Diệp San San, giọng điệu vô cùng, ơ… vô cùng thân mật nhỉ? Nhưng cô lại không dám nói ra câu này, bởi vì cô phát hiện Vương Hiểu Lộ nhìn qua có hơi không được ổn nha.
***
Hàn Cố Diễn cùng Lâm Trạch Phạm vận động chân tay một lúc thì vào khu nghỉ giải lao ngồi uống nước nói chuyện. Lâm Trạch Phạm vừa nghiêng đầu sang đã nhìn thấy ba nữ sinh vừa rồi nói chuyện với bạn mình đang ngồi cách đó không xa, còn không ngừng đưa ánh mắt dò xét về phía bọn họ, Lâm Trạch Phạm thấy mấy cô nàng kia như vậy thì không kìm được trêu chọc bạn mình, “Không phải là đào hoa cậu mang tới đấy chứ?”
“Không!” Hàn Cố Diễn lắc đầu tỏ ra khó chịu, “Mau ngừng lại đi, cậu cũng đừng có hại tôi, lời này nói với tôi thì được chứ bị San San nghe thấy thì cực kì khổ, cũng không phải cậu không biết, lần trước bịa ra chuyện xấu với phụ nữ tôi đã thảm thế nào.”
Nói thì nói thế nhưng vừa nhắc tới thì lại cười đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt, làm cho bạn bè nhiều năm như Lâm Trạch Phạm nhìn thấy cũng không kìm được mà lườm anh, “Còn không phải cậu tự chuốc lấy sao, thái độ kia của cậu mà gọi là thảm à? Sao tôi lại cảm thấy câu sướng chết đi được ấy?”
Loại thú vui của người yêu nhau này một tên hòa thượng như cậu ta đương nhiên không lí giải được, Hàn Cố Diễn đang muốn tẩy não bạn mình thì điện thoại vang lên.”
“San San à…” Hàn Cố Diễn vừa nhìn thấy số điện thoại đã nhanh chóng nhận điện, “Em dậy rồi sao?” Trước khi anh ra ngoài cô còn mơ màng ngủ, cũng không nghe rõ anh nói gì nên Hàn Cố Diễn đã viết giấy để lại, nếu như cô dậy mà anh vẫn chưa về thì gọi điện thoại cho anh, “Em muốn đến đây không?”
“Anh đang ở đâu?” San San nằm trên giường ngáp một cái, căn bản vẫn chưa ngủ đủ, chỉ là vừa rồi dậy đi toilet thì nhìn thấy anh không có ở nhà nên gọi điện thoại hỏi thăm, về chuyện leo núi thì cô đã sớm để ra sau đầu ném lên trời cao rồi.
“Anh đang ở Kim Huy chơi bóng.” Giọng nói của San San trầm thấp nũng nịu, mang theo cảm giác bướng bỉnh lười biếng làm cho Hàn Cố Diễn vừa nghe thấy cũng không phải hạ thấp giọng mình, giọng nói cũng mềm nhũn giống như nói với một đứa trẻ, “Sắp xong rồi, em muốn ăn gì? Anh về rồi chúng ta đi ăn.”
Sắp xong cái đầu cậu, Lâm Trạch Phạm trừng mắt liếc anh một cái, mới vừa đánh chưa được bao lâu mà? Cậu là cái tên thối tha khác thường không có nhân tính! Tên bạn thân lâu năm này ngày càng không còn hình tượng đàn ông, đã bắt đầu có xu hướng đổi thành hình tượng bảo mẫu rồi, Lâm Trạch Phạm cảm thấy mình nên tìm thời gian kéo cậu ta lại, không thể để mặc cậu ta càng lún càng sâu.
“Không cần, anh đánh tiếp đi, em còn muốn ngủ.” Giọng San San nghe như đang thì thầm, rất không rõ ràng, cô không muốn thầy Hàn về nhanh như vậy, cô còn chưa ngủ đủ mà, nếu bây giờ anh về thì lại chọc phá làm cho cô không tài nào ngủ tiếp được.
“Hả?” Hàn Cố Diễn đã nhận ra sức hấp dẫn của mình không địch lại Chu Công nhưng vẫn không kìm được có cảm giác bị xem nhẹ, hiện giờ là mấy giờ rồi, còn ngủ tới khi nào đây? Trong lúc lơ đãng thì nhìn thấy ba người đang ngồi trên cái bàn cách đó không xa, “San San à, hôm nay đi đánh bóng anh gặp bạn học của em.”
“Ai?” San San vừa mơ mơ màng màng ngủ thì thầy Hàn lại nói vậy, cô cũng phải lịch sự hỏi lại.
“Vương cái gì Lộ.”
Hàn Cố Diễn, cậu không có một chút tiền đồ nào cả, ngay cả cách hạ lưu này cũng dùng tới sao? Lâm Trạch Phạm lắc đầu thở dài, tình yêu đúng là hại chết người mà.
“Vương Hiểu lộ?” Giọng của San San nghe có hơi tỉnh táo một chút.
Căn cứ vào binh pháp tình của mà mẹ San San đã ghi lại thì gặp phải loại chuyện này phải trong chặt ngoài lỏng, nội tâm phải luôn coi trọng còn biểu hiện ra ngoài thì phải thản nhiên như gió thoảng mây bay, khiến cho bạn trai thấy mình có đủ lòng tin với anh, có đôi khi giữ quá chặt đàn ông lại càng tự buông thả mình hơn. San San không biết cách tỏ ra thản nhiên, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Bên này San San cầm điện thoại vội vàng nghiên cứu trong đầu vấn đề của thầy Hàn, bên kia Hàn Cố Diễn yên lặng một chút, không nghe thấy bên kia nói gì nên cho rằng cọp mẹ đang chuẩn bị bắt đầu nổi điên nên nhanh chóng mở miệng giải thích: “Anh đang ở cùng với Trạch Phạm, sẽ về nhanh thôi, em buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, để anh mua mấy món em thích về.”
Không có gì tự nhiên lại tự chuốc phiền toái, Lâm Trạch Phạm thấy vô cùng khó hiểu với hành vi trêu chọc rồi lại dỗ dành nhàm chán này của bạn mình, thậm chí cũng bắt đầu có hơi đồng tình với anh, người này không biết cách nói chuyện yêu đương thì thôi đi, bây giờ rõ ràng chỉ số thông minh lại còn giảm đi, thật quá làm cho người ta không còn gì để nói. Lâm Trạch Phạm ngẫm lại rồi quyết định không thức tỉnh anh nữa, anh ta thật sự muốn nhìn xem Hàn Cố Diễn biến thành người đàn ông của gia đình sẽ thế nào? Có lẽ không lâu sau nhìn thấy thầy Hàn quỳ gối giặt quần áo sẽ không còn là mộng tưởng nữa.
Lâm Trạch Phạm – ba chữ kia tựa như chạy bằng điện làm cho San San thiếu chút nữa đã nhảy xuống giường, “Thầy Hàn, em không có mệt nha, em đến tìm anh, anh chờ nha!” Đâu chỉ không buồn ngủ nữa, hiện giờ nghe thấy giọng San San thì biết tinh thần đang lên gấp trăm lần, làm gì còn muốn ở trên giường giây nào nữa.
Ơ? – Hàn Cố Diễn cầm điện thoại đã bị ngắt nói thầm, sao anh lại cảm thấy San San nghe thấy ba chữ Lâm Trạch Phạm xong thì lại như vậy – ơ – phấn khởi như vậy nhỉ. Không nhịn được dò xét từ cao xuống thấp người bạn lâu năm đang ngồi cạnh, “Không có chuyện gì sao tự nhiên cậu lại cạo râu ria sạch bóng như vậy hả?” Hàn Cố Diễn bắt đầu thấy tên bạn lâu năm của mình không vừa mắt.
“Gì?” Lâm Trạch Phạm chóng mặt, cái này thì liên quan gì? Không phải cậu ta đang tâm tình với San San sao? Sao đột nhiên lại kéo râu mép của mình vào? Tư duy của tên này thật quá kì lạ nhỉ? Râu mép của cậu ta không phải cũng cạo rất sạch sẽ sao?
“Cậu đánh bóng sao phải mặc Adidas?” Hàn Cố Diễn tiếp tục chọn ba nhặt bốn.
“Cái gì?” Lâm Trạch Phạm đưa mắt nhìn quần áo của mình, cái này không phải đi mua cùng với cậu ta lần trước sao? Chẳng phải trên người cậu ta cũng vậy sao?
“Còn nữa, sao cậu lại bảnh bao như vậy hả, từng tuổi này rồi còn mặc mấy cái thứ màu hồng phấn nữa.” Lúc này lại bắt đầu công kích đến tuổi tác.
Khụ ~! Lâm Trạch Phạm hoàn toàn câm lặng, màu hồng phấn sao lại chọc cho cậu ta không thoải mái chứ? Anh chỉ còn lại một bộ đồ thể thao này là sạch sẽ thôi nha, nhưng trọng điểm không phải ở đây, vấn đề lớn nhất là hiện giờ thằng bạn anh đã quen biết vài chục năm giờ đây không thể nào hiểu nổi, chẳng lẽ chỉ số thông minh của cậu ta đã đủ thấp để làm cho hai người bọn họ xuất hiện sự khác biệt sao?
“Thầy Hàn…”
Ông trời không phụ lòng người nha, rốt cuộc cô ta cũng chờ được, từ lúc bắt đầu đến nay cô nàng đã không yên lòng, nam chính vẫn không hề xuất hiện, vốn tưởng rằng hôm nay lại không đợi được, không ngờ vừa mới xuống thì đã nhìn thấy anh, Vương Hiểu Lộ bỏ qua vẻ thất vọng vừa rồi, nhanh chóng thủ thế chạy về phía anh, cũng không quan tâm xem người ta có đồng ý không, khi sắp chạy gần đến bên anh thì chữ “Hàn” cô ta nói rất lớn, còn chữ “thầy” thì lại nói khá nhỏ, nghe qua thì căn bản không ai cho rằng cô đang gọi thầy giáo, chỉ đang gọi một người bạn hẹn nhau ở đây, trong lúc nhất thời, đại đa số nam sinh ở đây đều nhìn anh bằng ánh mắt cực kì hâm mộ.
“Thầy Hàn, thật trùng hợp!” Vương Hiểu Lộ cầm vợt mới chạy tới bên anh, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, mặt cũng bởi vì vận động mà đỏ ửng lên, lúc nói chuyện hơi thở cũng không ổn định, nhưng dù có thế thì cô ta vẫn nở nụ cười, một cô gái trẻ biểu lộ vẻ đẹp thanh xuân yêu kiều trước mắt Hàn Cố Diễn không xót chút nào.
“Ừ!” Tâm trạng rất tốt của cô ta căn bản không hề lây sang anh, thậm chí Hàn Cố Diễn chỉ cũng không mỉm một nụ cười xã giao nào, có thể nói là còn có hơi lạnh nhạt gật đầu với cô ta, “Chào bạn.”
Hôm nay vốn cùng đi leo núi với San San nhưng tối qua cô gái kia thức khuya xem phim kinh dị, sau đó anh xem được nửa chừng thì chán quá ngủ mất, kết quả cô một mình ôm gối cắn móng tay xem xong toàn bộ bốn phần của phim làm cho sáng nay có kêu thế nào cũng không dậy nổi. Cộng thêm cô nói nghe Hàn Cố Diễn giảng bài đầu óc vẫn còn choáng váng (nhưng thật ra là không hiểu gì), còn nói cái gì mà mệt nhọc quá độ cho nên gần đây Hàn Cố Diễn cũng không dám hành hạ cô quá, đành phải hẹn Lâm Trạch Phạm đi đánh tennis giết thời gian. Nói ra cũng kì quái, trước kia khi yêu đương không hề có cảm giác gì, nhưng từ sau khi hẹn hò với San San, nếu không ở cùng cô thì luôn cảm thấy thời gian đặc biệt dài.
Vương Hiểu Lộ không bị thái độ lạnh như băng của anh đánh ngã, khác biệt là nụ cười trên mặt còn nhiều hơn, càng thêm sáng lạn hơn, trong ánh nắng chói chang của ngày xuân lại càng xinh đẹp động lòng người, “Thầy Hàn đi một mình sao?” Giọng điệu khi hỏi của cô ta có một chút cẩn thận nên khi nghe có thể mang lại ho người ta một chút đắc ý nịnh nọt, “Không thì…đi cùng được không ạ?”
“Không cần, cảm ơn!” Hàn Cố Diễn nhìn nhìn bốn phía, lão bạn còn chưa tới, nếu không đánh thì thật sự cũng hơi chán. Nhưng làm sao anh lại không hiểu tâm tư của người trước mặt này cho nên căn bản không muốn dây dưa nhiều với cô để tránh cho cô sinh ra ảo tưởng cùng hy vọng, “Người tôi hẹn cũng sắp tới rồi, tôi không muốn làm mất thời gian quý báu của bạn, chơi vui vẻ.” Thái độ của Hàn Cố Diễn lịch sự mà xa cách, nói rõ không muốn dây dưa lâu với cô, chỉ nhìn cô gật gật đầu, không đợi cô phản ứng đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Kiều nữ con trời đã bị đối xử như vậy bao giờ, cho tới bây giờ đều được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên Vương Hiểu Lộ trải qua loại cảm giác bị người khác xem như không khí đẩy sang một bên đường, lòng cũng bắt đầu tràn ngập tư vị không vui, một thứ cách xa không thể với tới được khiến nỗi buồn bực chắn ngay ngực cô nàng, hai mắt đỏ lên, nhưng làm sao cô nàng có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được, yên lặng một chút rồi lần ngồi xuống cùng với Hàn Cố Diễn, thái độ vẫn vô cùng khiêm tốn, “Em cũng thấy hơi mệt, vừa khéo muốn nghỉ ngơi một chút, thầy Hàn không ngại cho em ngồi cùng chứ ạ?”
“Ừ!” Hàn Cố Diễn cũng không thèm nhìn sang cô.
Vương Hiểu Lộ không nói lời nào, Hàn Cố Diễn cũng không chủ động mở miệng, cho dù cô có mở miệng thì Hàn Cố Diễn cũng rất hiếm khi nói ra một lời cộc lốc.
Ngồi một lúc, Vương Hiểu Lộ cũng thấy hơi xấu hổ, đang cố gắng tìm chủ đề trong đầu thì nhìn thấy hai người bạn đi cùng cô rốt cuộc cũng đến, thấy cô đang ngồi đây nên cũng đi tới, lúc tới gần mới phát hiện ra bên cạnh cô ta là Hàn đại soái ca, thoáng cái, hai cô bạn kia đều không kịp phản ứng, Vương Hiểu Lộ và thầy Hàn quen nhau khi nào thế?
“Thầy Hàn, hai người này là bạn của em.” Vương Hiểu Lộ vừa nhìn thấy bạn mình đến thì tranh thủ giới thiệu với anh, “Người này là Tiểu Tình, còn đây là A Đóa.” Có bạn ở đây, Vương Hiểu Lộ càng táo bạo hơn, giọng nói dường như cũng nhẹ hơn một chút, thân thể cũng dán lại gần Hàn Cố Diễn, mặc dù không đụng vào nhưng nhìn qua thân mật hơn vừa rồi rất nhiều, vừa nói vừa vươn tay ra làm tư thế bắt tay, thậm chí cũng làm cho mọi người cảm thấy vài giây sau cô ta sẽ bắt lấy tay của anh.
Tiểu Tình và A Đóa đều bị thái độ nhiệt tình của Vương Hiểu Lộ hù dọa, chưa bao giờ thấy bạn mình nhiệt tình như vậy, xem ra cô và thầy Hàn thật sự rất thân thiết nha, hai người tranh thủ chào hỏi với Hàn Cố Diễn, Tiểu Tình còn nháy mắt ra hiệu với Vương Hiểu Lộ ý muốn nghe giải thích xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Thầy Hàn, thầy…thầy rất thân với Hiểu Lộ sao, sao chưa từng nghe qua nhỉ.” Tiểu Tình nín không được hỏi, ra hiệu nửa ngày Vương Hiểu Lộ cũng không có phản ứng gì, cô nàng dứt khoát hỏi thẳng. Nhớ tới mới vài ngày trước cô còn giúp Vương Hiểu Lộ thăm dò San San, tới nay cũng chỉ mới vài ngày thôi nha, hai người kia cùng một trận tuyến khi nào thế? Sao cô lại không biết chứ?
“Không có đâu.” Vương Hiểu Lộ nhanh chóng lên tiếng ngăn lại, “Chỉ là thầy Hàn Cố Diễn là người tốt, có một số việc mình muốn nhờ thầy ấy hỗ trợ cho nên mới quen biết, các cậu đừng có đoán mò.” Lời nói thì đúng là thế nhưng cô ta lại nói một cách mơ hồ, vừa nói vừa không ngừng liếc mắt ngắm Hàn Cố Diễn, bày ra dáng vẻ của một nữ sinh thẹn thùng e lệ. Không giải thích thì không sao, giải thích như vậy càng khiến cho hai cô bạn cảm thấy bọn họ có gì đó, trong nhất thời hai cặp mắt nhìn bọn họ cũng có chút mập mờ.
Đương nhiên Vương Hiểu Lộ biết nói vậy sẽ tạo ra hiểu lầm gì, nhưng mà cái cô ta muốn chính là như vậy. Trong mắt cô ta, thầy Hàn sẽ không thèm giải thích nhiều với bọn họ, nói đến chuyện kia, mấy tin đồn bay đầy trời của anh và Diệp San San năm ngoái có thế nào cũng không thấy anh có phản ứng gì. Kể từ khi biết Diệp San San là bạn gái của Hàn Cố Diễn, lúc đầu Vương Hiểu Lộ bị đả kích rất lớn, bị một người mà căn bản mình không hề xem ra gì một quyền đánh bại, loại cảm giác thất bại kia khiến cô chấn kinh không biết phải phản ứng làm sao, nhất thời cũng yên lặng vài ngày. Nhưng rất nhanh chóng cô đã thông suốt, cô là người dễ dàng bị đánh bại vậy sao? Ai mà biết được Diệp San San đã dùng thủ đoạn ám muội gì để có được thầy Hàn chứ? Cô ta đã có cách dùng nhan sắc dụ dỗ thầy giáo già khiến thành tích của cô ta đạt chuẩn thì dùng nhan sắc để dụ dỗ một soái ca đối với cô ta mà nói cũng không khó chơi. Cô hối hận vì mình đã ra tay quá muộn nên để cho Diệp San San kia nhanh chân đến trước, nhưng mà cũng may bây giờ bắt đầu cũng không quá muộn. Đối với Hàn Cố Diễn cô nhất định phải tranh thủ, không có lí nào một người đàn ông tốt như vậy lại vào tay một cô gái ngoại trừ ngoại hình ra thì không có chỗ nào tốt. Không chỉ nói hai người họ còn chưa kết hôn, cho dù kết hôn cũng có thể chia tay vì vấn đề tình cảm. Vương Hiểu Lộ cảm thấy mình làm như vậy căn bản là không có gì không đúng cả. Những ngày này cô vẫn tạo ra cơ hội để hai người chạm mặt nhau, thường xuyên xuất hiện ở những nơi Hàn Cố Diễn hay đến, đúng là có đụng mặt mấy lần nhưng mà không có hiệu quả, có lẽ cô nên nghĩ tới việc thay đổi phương pháp, có lẽ truyền ra một ít tin đồn cũng không tệ, phụ nữ mà, luôn rất dễ ghen tuông, ngược lại cô muốn nhìn xem Diệp San San đầu óc không hề biết suy nghĩ sẽ phản ứng thế nào. Vừa nghĩ tới cô gái kia thì trên mặt Vương Hiểu Lộ hiện lên một vẻ hết sức khinh thường – Diệp San San, cô có tài cán gì mà có thể làm đối thủ của tôi, chẳng qua là cô có thể thua trên tay tôi hẳn là cô cũng sẽ không quá thương tâm đâu nhỉ?
Có đôi khi San San đang suy nghĩ gì trong đầu, Hàn Cố Diễn không hiểu rõ lắm nha, tính cách của bạn gái anh có đôi khi không như những gì anh đã nghĩ, rất khó đoán. Nhưng mà Vương Hiểu Lộ bây giờ đang nghĩ gì trong đầu thì tuyệt đối của Hàn Cố Diễn hiểu rất rõ. Trước kia anh không lên tiếng là vì rất hưởng thụ cảm giác có scandal cùng với San San, hiện giờ có người muốn tung tin đồn thất thiệt, đương nhiên anh không thể chấp nhận, bản thân anh thì có hay không có mấy thứ này cũng không sao cả, nhưng nếu lọt vào tai San San, đến lúc đó ngộ nhỡ tiểu bạch thỏ ăn dấm chua thì sẽ rất đáng sợ. Nhất định Hàn Cố Diễn phải bóp chết cái khả năng này từ trong trứng nước, anh liếc nhìn Vương Hiểu Lộ, “Bạn học Vương, chuyện thi vào khoa luật bạn đã nói tôi không thể giúp gì được cho bạn.” Thái độ của Hàn Cố Diễn đã khá hơn nhiều so với lúc nãy chỉ có hai người bọn họ, vẻ mặt nhìn qua cũng khá lịch sự, thái độ nhã nhặn, đúng chuẩn của một thầy giáo, “Bởi vì tôi rất bận rộn cho nên đành phải nói lời xin lỗi, nhưng mà nếu bạn có muốn vậy thì cứ tự mình đến khoa luật xem, tôi tin sẽ có không ít bạn học khoa luật vui vẻ giúp đỡ bạn.”
Hả? Vương Hiểu Lộ hoàn toàn không ngờ Hàn Cố Diễn sẽ nói vậy, đúng là thoáng chốc sửng sốt, nụ cười trên mặt cũng dần dần cứng lại. Thái độ lích sự không tệ chút nào, nhưng mà lời nói lại quá thẳng thừng, hơn nữa giọng điệu lại hoàn toàn là của một thầy giáo đang giải quyết việc chung, ngôn ngữ không hề pha trộn một chút tình cảm riêng tư nào làm cho khi nghe xong Vương Hiểu Lộ cảm thấy không còn chút mặt mũi nào với bạn bè trước mặt.
Thì ra chỉ là chuyện học hành thôi à?
Nhìn thái độ “Thì ra chỉ là vậy” của Tiểu Tình và A Đóa, sắc mặt Vương Hiểu Lộ càng lúc càng khó coi.
“Thầy Hàn, thầy bận như vậy, còn lên lớp môn “Pháp luật đại cương”…” Tiểu Tình không nhịn được thắc mắc, không phải, phải nói là toàn thể nữ sinh đều thắc mắc.
“Hả?” Hàn Cố Diễn nhìn Tiểu Tình, “Sao vậy?”
“Thầy Hàn, thật ra chúng em cũng là sinh viên môn học của thầy ạ.” A Đóa đứng bên cạnh cũng không nhịn được nhìn sang Vương Hiểu Lộ, vừa rồi sao cậu ta lại không giới thiệu rõ ràng một chút, “Bởi vì rất thích môn của thầy Hàn cho nên mới hỏi một chút, nếu thầy Hàn đã bận như vậy thế còn môn học kia, thầy có thể tiếp tục lên lớp dạy chúng em nữa không ạ?” Thầy trưởng khoa đã nói năm nay phải qua được cửa ải môn Pháp luật đại cương, đương nhiên A Đóa hy vọng Hàn Cố Diễn tiếp tục giảng môn này, không nói đến ngoại hình, anh có thể giảng môn học vô cùng buồn tẻ này khiến cho mọi người say sưa nghe giảng đương nhiên là không đơn giản.
“À, môn kia à, đã nói rồi mà, học kì này là do tôi dạy, đổi thầy giáo mãi cũng không có lợi cho việc dạy học, mọi người không cần lo lắng.” Dừng lại một chút, Hàn Cố Diễn như đang lơ đễnh hỏi một câu, “Thì ra các em cũng thuộc hệ kinh tế à? Cùng một khoa với San San sao?”
Gì? San San? Anh gọi thân thiết vậy sao? Tuy Diệp San San hay San San cũng vậy thôi nhưng vừa rồi gọi Vương Hiểu Lộ là “bạn học Vương”, bây giờ thì là San San, quá đối lập, đương nhiên cảm giác cũng không giống trước. Tiểu Tình cùng A Đóa hoảng hốt vài giây, cuối cùng mới nhanh chóng giải thích, “Không phải ạ, chỉ cùng hệ, chúng em và Hiểu Lộ học khoa khác, đều là khoa kế toán.”
“À…” Hàn Cố Diễn khẽ gật đầu, còn muốn nói gì đó thì đã nhìn thấy Lâm Trạch Phạm đang đi tới, “Ngại quá, bạn của tôi tới rồi, đi trước đây.”
“Xem ra, San San và thầy Hàn thật sự rất thân nha?” Đến khi Hàn Cố Diễn đã đi xa A Đóa mới không nhịn được mở miệng nói trước, “Nói không chừng bọn họ đã quen nhau thật đấy.”
“Làm sao có thể!” Tiểu Tình có hơi tức giận nhìn Vương Hiểu Lộ tỏ vẻ bênh vực kẻ yếu nói, “Cái con Diệp San San kia sao có thể hơn cậu được chứ?” Chuyện Vương Hiểu Lộ cua thầy Hàn cô ta cũng biết, nếu không thì hôm đó cũng sẽ không giúp Hiểu Lộ đến gây sự với San San, nhưng mà khi đó chỉ cho rằng San San quấn lấy thầy Hàn, làm sao có thể ngờ được bọn họ lại quen nhau thật, lại còn chạy đến trước mặt bạn gái chính quy của người ta nói mấy lời vô nghĩa kia, hiện giờ Tiểu Tình cảm thấy mình đã làm chuyện rất mất mặt.
“Làm sao có thể.” Vương Hiểu Lộ nheo mắt nhìn theo bóng lưng Hàn Cố Diễn, nhìn Tiểu Tình và A Đóa cười một cái, “Nếu như San San là bạn gái của thầy Hàn thì lần trước chúng ta hỏi cậu ta, sao cậu ta lại nói không có?”
“Hả?” Tiểu Tình sửng sốt rồi sau đó lập tức thông suốt, “Cũng đúng nha…”
“San San là người thích khoe khoang như vậy, nếu như theo đuổi được thầy Hàn thì sao lại không nói ra?” Vương Hiểu Lộ nói tiếp, giọng điệu của cô ta đã không còn khách sáo nữa, giống với người gây sự, A Đóa nhìn dáng vẻ vênh váo của cô ta, nụ cười trên mặt cô ta lúc này cũng có hơi gượng ép thì chỉ nuốt nước miếng không hỏi, cho dù không có cùng cách nhìn thì hiện giờ cũng không dám phản bác.
“Hơn nữa, lúc đến trường San San quấn chặt lấy thầy Hàn như vậy, có nhớ tên cô ta cũng không có gì lạ cả.” Vương Hiểu Lộ biết rõ Tiểu Tình không biết giữ bí mật nên cố ý ghé sát vào tai cô nàng thần bí nói, “Hơn nữa…Cậu biết không? Gần đây người quen với Diệp San San là Vương Đại Hỉ đấy.”
“Á!” Tiểu Tình hoàn toàn sửng sốt, đương nhiên cô biết Vương Đại Hỉ theo đuổi San San, nhưng mà hai ngưới quen nhau thật sao? Chuyện này thật là thái quá! Không nhịn được nhìn sang Vương Hiểu Lộ, nét mặt của cô ta rất nghiêm túc, nhìn qua cũng không giống như đang nói đùa, lại không kìm được sáp lại tò mò với cô ta, “Không thể nào, làm sao cậu biết? Cũng…cũng nghe người khác nói sao.”
“Chính mình đã nhìn thấy.” Vương Hiểu Lộ cố làm ra vẻ cảnh cáo nói, “Cậu đừng có mà nói bậy ra ngoài đấy, nếu không truyền đi lung tung không hay đâu.”
“Không đâu, không đâu.” Tiểu Tình nhanh chóng gật đầu, “Cam đoan không nói.”
Thật ra…mới là lạ!
A Đóa lại cảm thấy kì lạ nhìn hai người họ, thật sự là vậy sao? Vì sao cô lại cảm thấy vừa rồi khi Hàn Cố Diễn nhắc đến Diệp San San, giọng điệu vô cùng, ơ… vô cùng thân mật nhỉ? Nhưng cô lại không dám nói ra câu này, bởi vì cô phát hiện Vương Hiểu Lộ nhìn qua có hơi không được ổn nha.
***
Hàn Cố Diễn cùng Lâm Trạch Phạm vận động chân tay một lúc thì vào khu nghỉ giải lao ngồi uống nước nói chuyện. Lâm Trạch Phạm vừa nghiêng đầu sang đã nhìn thấy ba nữ sinh vừa rồi nói chuyện với bạn mình đang ngồi cách đó không xa, còn không ngừng đưa ánh mắt dò xét về phía bọn họ, Lâm Trạch Phạm thấy mấy cô nàng kia như vậy thì không kìm được trêu chọc bạn mình, “Không phải là đào hoa cậu mang tới đấy chứ?”
“Không!” Hàn Cố Diễn lắc đầu tỏ ra khó chịu, “Mau ngừng lại đi, cậu cũng đừng có hại tôi, lời này nói với tôi thì được chứ bị San San nghe thấy thì cực kì khổ, cũng không phải cậu không biết, lần trước bịa ra chuyện xấu với phụ nữ tôi đã thảm thế nào.”
Nói thì nói thế nhưng vừa nhắc tới thì lại cười đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt, làm cho bạn bè nhiều năm như Lâm Trạch Phạm nhìn thấy cũng không kìm được mà lườm anh, “Còn không phải cậu tự chuốc lấy sao, thái độ kia của cậu mà gọi là thảm à? Sao tôi lại cảm thấy câu sướng chết đi được ấy?”
Loại thú vui của người yêu nhau này một tên hòa thượng như cậu ta đương nhiên không lí giải được, Hàn Cố Diễn đang muốn tẩy não bạn mình thì điện thoại vang lên.”
“San San à…” Hàn Cố Diễn vừa nhìn thấy số điện thoại đã nhanh chóng nhận điện, “Em dậy rồi sao?” Trước khi anh ra ngoài cô còn mơ màng ngủ, cũng không nghe rõ anh nói gì nên Hàn Cố Diễn đã viết giấy để lại, nếu như cô dậy mà anh vẫn chưa về thì gọi điện thoại cho anh, “Em muốn đến đây không?”
“Anh đang ở đâu?” San San nằm trên giường ngáp một cái, căn bản vẫn chưa ngủ đủ, chỉ là vừa rồi dậy đi toilet thì nhìn thấy anh không có ở nhà nên gọi điện thoại hỏi thăm, về chuyện leo núi thì cô đã sớm để ra sau đầu ném lên trời cao rồi.
“Anh đang ở Kim Huy chơi bóng.” Giọng nói của San San trầm thấp nũng nịu, mang theo cảm giác bướng bỉnh lười biếng làm cho Hàn Cố Diễn vừa nghe thấy cũng không phải hạ thấp giọng mình, giọng nói cũng mềm nhũn giống như nói với một đứa trẻ, “Sắp xong rồi, em muốn ăn gì? Anh về rồi chúng ta đi ăn.”
Sắp xong cái đầu cậu, Lâm Trạch Phạm trừng mắt liếc anh một cái, mới vừa đánh chưa được bao lâu mà? Cậu là cái tên thối tha khác thường không có nhân tính! Tên bạn thân lâu năm này ngày càng không còn hình tượng đàn ông, đã bắt đầu có xu hướng đổi thành hình tượng bảo mẫu rồi, Lâm Trạch Phạm cảm thấy mình nên tìm thời gian kéo cậu ta lại, không thể để mặc cậu ta càng lún càng sâu.
“Không cần, anh đánh tiếp đi, em còn muốn ngủ.” Giọng San San nghe như đang thì thầm, rất không rõ ràng, cô không muốn thầy Hàn về nhanh như vậy, cô còn chưa ngủ đủ mà, nếu bây giờ anh về thì lại chọc phá làm cho cô không tài nào ngủ tiếp được.
“Hả?” Hàn Cố Diễn đã nhận ra sức hấp dẫn của mình không địch lại Chu Công nhưng vẫn không kìm được có cảm giác bị xem nhẹ, hiện giờ là mấy giờ rồi, còn ngủ tới khi nào đây? Trong lúc lơ đãng thì nhìn thấy ba người đang ngồi trên cái bàn cách đó không xa, “San San à, hôm nay đi đánh bóng anh gặp bạn học của em.”
“Ai?” San San vừa mơ mơ màng màng ngủ thì thầy Hàn lại nói vậy, cô cũng phải lịch sự hỏi lại.
“Vương cái gì Lộ.”
Hàn Cố Diễn, cậu không có một chút tiền đồ nào cả, ngay cả cách hạ lưu này cũng dùng tới sao? Lâm Trạch Phạm lắc đầu thở dài, tình yêu đúng là hại chết người mà.
“Vương Hiểu lộ?” Giọng của San San nghe có hơi tỉnh táo một chút.
Căn cứ vào binh pháp tình của mà mẹ San San đã ghi lại thì gặp phải loại chuyện này phải trong chặt ngoài lỏng, nội tâm phải luôn coi trọng còn biểu hiện ra ngoài thì phải thản nhiên như gió thoảng mây bay, khiến cho bạn trai thấy mình có đủ lòng tin với anh, có đôi khi giữ quá chặt đàn ông lại càng tự buông thả mình hơn. San San không biết cách tỏ ra thản nhiên, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Bên này San San cầm điện thoại vội vàng nghiên cứu trong đầu vấn đề của thầy Hàn, bên kia Hàn Cố Diễn yên lặng một chút, không nghe thấy bên kia nói gì nên cho rằng cọp mẹ đang chuẩn bị bắt đầu nổi điên nên nhanh chóng mở miệng giải thích: “Anh đang ở cùng với Trạch Phạm, sẽ về nhanh thôi, em buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, để anh mua mấy món em thích về.”
Không có gì tự nhiên lại tự chuốc phiền toái, Lâm Trạch Phạm thấy vô cùng khó hiểu với hành vi trêu chọc rồi lại dỗ dành nhàm chán này của bạn mình, thậm chí cũng bắt đầu có hơi đồng tình với anh, người này không biết cách nói chuyện yêu đương thì thôi đi, bây giờ rõ ràng chỉ số thông minh lại còn giảm đi, thật quá làm cho người ta không còn gì để nói. Lâm Trạch Phạm ngẫm lại rồi quyết định không thức tỉnh anh nữa, anh ta thật sự muốn nhìn xem Hàn Cố Diễn biến thành người đàn ông của gia đình sẽ thế nào? Có lẽ không lâu sau nhìn thấy thầy Hàn quỳ gối giặt quần áo sẽ không còn là mộng tưởng nữa.
Lâm Trạch Phạm – ba chữ kia tựa như chạy bằng điện làm cho San San thiếu chút nữa đã nhảy xuống giường, “Thầy Hàn, em không có mệt nha, em đến tìm anh, anh chờ nha!” Đâu chỉ không buồn ngủ nữa, hiện giờ nghe thấy giọng San San thì biết tinh thần đang lên gấp trăm lần, làm gì còn muốn ở trên giường giây nào nữa.
Ơ? – Hàn Cố Diễn cầm điện thoại đã bị ngắt nói thầm, sao anh lại cảm thấy San San nghe thấy ba chữ Lâm Trạch Phạm xong thì lại như vậy – ơ – phấn khởi như vậy nhỉ. Không nhịn được dò xét từ cao xuống thấp người bạn lâu năm đang ngồi cạnh, “Không có chuyện gì sao tự nhiên cậu lại cạo râu ria sạch bóng như vậy hả?” Hàn Cố Diễn bắt đầu thấy tên bạn lâu năm của mình không vừa mắt.
“Gì?” Lâm Trạch Phạm chóng mặt, cái này thì liên quan gì? Không phải cậu ta đang tâm tình với San San sao? Sao đột nhiên lại kéo râu mép của mình vào? Tư duy của tên này thật quá kì lạ nhỉ? Râu mép của cậu ta không phải cũng cạo rất sạch sẽ sao?
“Cậu đánh bóng sao phải mặc Adidas?” Hàn Cố Diễn tiếp tục chọn ba nhặt bốn.
“Cái gì?” Lâm Trạch Phạm đưa mắt nhìn quần áo của mình, cái này không phải đi mua cùng với cậu ta lần trước sao? Chẳng phải trên người cậu ta cũng vậy sao?
“Còn nữa, sao cậu lại bảnh bao như vậy hả, từng tuổi này rồi còn mặc mấy cái thứ màu hồng phấn nữa.” Lúc này lại bắt đầu công kích đến tuổi tác.
Khụ ~! Lâm Trạch Phạm hoàn toàn câm lặng, màu hồng phấn sao lại chọc cho cậu ta không thoải mái chứ? Anh chỉ còn lại một bộ đồ thể thao này là sạch sẽ thôi nha, nhưng trọng điểm không phải ở đây, vấn đề lớn nhất là hiện giờ thằng bạn anh đã quen biết vài chục năm giờ đây không thể nào hiểu nổi, chẳng lẽ chỉ số thông minh của cậu ta đã đủ thấp để làm cho hai người bọn họ xuất hiện sự khác biệt sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook