Lúc Thẩm Tri Ý ra bên ngoài, trời còn mưa lác đác, sương mù trên phố mông lung.

Cô cầm ô đứng dưới gốc cây ngô đồng, những tán lá xanh rộng lớn lặng lẽ nhô ra một nửa hình dáng từ mép ô, nước mưa qua tán lá xanh nhỏ giọt lên ô, tiếng động hơi lớn.

Cô lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Tống Thời Việt, không có bất ngờ gì xảy ra, vẫn bị tắt máy vì nợ tiền điện thoại. Cô quyết tâm bắn vào sim của anh năm mươi tệ, vừa ngẩng mặt lên, taxi Didi đã đến.

Tài xế thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Là cháu gọi xe à?”

Thẩm Tri Ý báo cho tài xế đuôi số điện thoại của mình, thu ô lại, xoay người lên xe.

Cơn mưa bỗng nhiên lại lớn hơn, hạt mưa bụp bụp nện lên cửa sổ xe ô tô, làm thế giới bên ngoài mờ mịt trong một quầng sáng mơ hồ. Sương mù bên ngoài dày đặc, tầm nhìn hạn chế, chỉ có ánh đèn xe xung quanh chiếu rọi ánh sáng lóa mắt, quần áo phản quang của cảnh sát giao thông như ẩn như hiện trong màn sương.

Thẩm Tri Ý ôm cặp sách ngồi co lại ở hàng ghế sau, bên cạnh là cái ô đã ướt nhẹp. Cô lấy điện thoại ra khỏi cặp, gọi điện thoại.

Lần này đã có tín hiệu nhưng không ai nhận.

Dòng xe cộ phía trước bỗng nhiên ngừng lại, tài xế thò đầu ra nhìn một chút, sau đó rụt đầu bị dính nước mưa vào, buồn bực vuốt tóc.

“Mẹ kiếp! Thời tiết quái quỷ gì thế này!”

Ông ấy nói với Thẩm Tri Ý: “Cô bé, đằng trước hình như xảy ra tai nạn xe cộ, hôm nay e là cháu bị muộn rồi, có muốn báo cho giáo viên trước một tiếng không?”

"Vâng..."

Thẩm Tri Ý miễn cưỡng cười, tắt cuộc gọi đang chờ trên điện thoại đi, nhắn một tin cho chủ nhiệm lớp.

Đến khi cô chạy tới trường học thì đã sắp kết thúc tiết học đầu tiên, bởi vì sáng sớm có tai nạn xe cộ nên rất nhiều bạn học đi qua con đường kia đều đến muộn, lúc cô đến giáo viên cũng không nói gì.

Thẩm Tri Ý đặt cặp sách xuống, ngồi tại chỗ mở sách ra, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm bảng đen, không biết đang nghĩ cái gì.

Khương Nhạn đưa tay chọc chọc cô: “Cậu làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ rất mất tập trung.”

“Tớ...” Thẩm Tri Ý mím môi, có chút nản lòng lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy hơi hoảng hốt.”

“Bởi vì trời mưa à?” Khương Nhạn nhìn cơn mưa dầm dề dai dẳng ở bên ngoài, loại thời tiết này đúng là sẽ làm người ta cảm thấy ngột ngạt.

“Chắc là vậy.” Thẩm Tri Ý nói.

Cô yên lặng lén lút lấy điện thoại ra, nhìn trên đó có vài cuộc điện thoại không được nhận, thoáng giận hờn vứt điện thoại vào trong hộc bàn, không quan tâm tới nó nữa.

Buổi trưa, cô và Khương Nhạn gọi thức ăn ngoài.


Cơn mưa ngoài kia dường như không hề có ý định ngừng lại, chỉ có màn sương tan bớt đi, để lộ ra cây long nhãn đã bị gột rửa ở bên ngoài cửa sổ phòng học, cành lá sạch sẽ vươn mình ra.

Thẩm Tri Ý và Khương Nhạn ngồi tại chỗ của mình ăn cơm trưa, Khương Nhạn gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng, hỏi cô: “Tống Thời Việt đâu?”

Tay cầm đũa của Thẩm Tri Ý hơi dừng một chút, cô trả lời cô ấy: “Hôm nay cậu ấy xin nghỉ.”

“Chẳng trách...” Khương Nhạn cười chế nhạo cô: “Là vì trúc mã nhỏ của cậu xin nghỉ không đi học cùng với cậu nên không vui chứ gì?”

“Cậu nói vớ vẩn gì đó...” Thẩm Tri Ý trừng mắt nhìn cô, duỗi tay cướp đi cá kho trước mặt Khương Nhạn: “Cậu mà còn nói bậy thì đừng có mà ăn đồ tớ gọi!”

“Tớ sai rồi, tớ sai rồi...” Khương Nhạn vội vàng nói, cô ấy lấy cá về, không dám trêu chọc Thẩm Tri Ý nữa, nhưng ít nhiều vẫn có chút tò mò.

“Cậu ta xin nghỉ làm gì vậy? Tớ phát hiện khoảng thời gian này thiên tài rất hay xin nghỉ, hiện tại sắp đến kỳ kiểm tra phân lớp, cẩn thận bị văng khỏi lớp top 1.”

Thẩm Tri Ý dùng đũa chọc chọc cơm trước mặt, có hơi lơ đãng, nghe vậy lườm qua một cái.

“Tớ cũng không phải mẹ cậu ấy, tớ làm sao biết cậu ấy xin nghỉ làm gì?”

Coi như Khương Nhạn đã thấy rõ, hôm nay tâm trạng của Thẩm Tri Ý không hề tốt. Cô ấy thức thời nên yên lặng cúi đầu ăn cơm, không kiếm chuyện với cô nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Tri Ý bỏ chiếc đũa dùng một lần xuống bàn, cầm ly nước ở bên cạnh đứng lên: “Tớ ăn no rồi, đi lấy nước đây, cậu cứ ăn đi.”

Nói xong thì cầm ly nước đi ra ngoài, tiện thể còn mang theo điện thoại.

Cô cầm ly nước không đi đến chỗ lấy nước mà lại đi vào tận trong cùng hành lang. Cô đặt ly lên bàn, lấy điện thoại ra gọi cho Tống Thời Việt một lần nữa.

Không hề bất ngờ, vẫn không có ai nhận.

Cô chuyển qua gọi điện thoại cho Liễu Mai.

"Tuế Tuế, sao vậy?"

Thẩm Tri Ý hỏi thẳng vào vấn đề: "Sao Tống Thời Việt lại không đi học ạ?”

Liễu Mai sửng sốt hồi lâu mới cố gắng gượng cười nói: “Làm sao mẹ biết được.”

“Mẹ!” Thẩm Tri Ý nói: “Có phải mọi người có chuyện giấu con không? Từ tối hôm qua đến giờ mọi người đều không đúng, cho dù có nhìn thấy người bị đụng phải trên đường, có lòng tốt đưa người đi bệnh viện cũng không đến nỗi cả buổi tối đều ở lại bệnh viện.”


“Còn cả ngày hôm nay nữa, mẹ trở về sớm như vậy làm sao biết Tống Thời Việt muốn xin nghỉ?”

Liễu Mai mắng cô: “Không liên quan đến con, con hỏi nhiều như thế làm gì?”

Thẩm Tri Ý đứng ở trong góc hành lang, chỉ thấy bóng lưng rõ ràng rất cứng cỏi.

“Con nhất định phải biết đã xảy ra chuyện gì...” Tay cầm điện thoại hơi run run: “Là có liên quan đến Tống Thời Việt đúng không?”

Liễu Mai thở dài: “Mẹ đúng là nợ con! Buổi chiều con cố gắng học đi, trở về mẹ nói cho con nghe.”

Bởi vì câu nói này của bà, Thẩm Tri Ý cảm thấy buổi chiều này quả thực chính là một ngày dài như một năm.

Chuông tan học vừa vang lên, cô đã cầm cặp sách không ngừng không nghỉ lao ra khỏi phòng học.

Lúc cô về đến nhà, Liễu Mai đã mặc quần áo tử tế chờ cô, nhìn thấy cô trở về, bà lạnh nhạt nói với cô: “Đặt cặp xuống đi, đi theo mẹ.”

Thẩm Tri Ý nhất thời nắm chặt lấy dây quai cặp sách.

“Đi đâu ạ?”

"Bệnh viện."

*

Bệnh viện...

Thẩm Tri Ý đứng ở cổng lớn của bệnh viện, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc cao lớn này, mưa bụi hắt lên mặt cô, có hơi lạnh.

Liễu Mai đứng bên cạnh cô, lặng lẽ thở dài.

“Vào thôi.”

Mùi thuốc sát trùng bên trong rất nồng, cảnh tượng điều dưỡng và bác sĩ qua lại rất vội vã, ánh đèn màu trắng chiếu lên trên mặt Thẩm Tri Ý, lâu dần cô cảm giác có chút chói mắt.

Từ nhỏ sức khỏe của cô đã tốt, rất ít khi đến bệnh viện chứ đừng nói là cửa phòng ICU (*).

(*) ICU: Phòng chăm sóc đặc biệt

Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi làm cô hơi buồn nôn.


Cô đi theo phía sau Liễu Mai với gương mặt trắng xanh. Đi vào trong, cô nhìn thấy Thẩm Ngọc Sơn đang canh giữ ở cửa ICU cùng với...

Tống Thời Việt đang cuộn mình ở góc tối.

Anh chật vật ngồi dưới đất, đầu chôn sâu vào giữa hai đầu gối, tóc tai bù xù, trên người vẫn còn mặc cái áo thun màu trắng từ tối hôm qua, cánh tay cứ như thế để lộ ra trong không khí lạnh lẽo của hành lang này.

Thẩm Tri Ý đứng tại chỗ, rõ ràng chỉ cách vài bước nhưng dưới chân cô như đang mọc rễ, làm thế nào cũng không nhấc lên được.

Hơi lạnh từ điều hòa trong bệnh viện như hàng miễn phí mà trút xuống đỉnh đầu cô, gió kia không khác gì dòng nước lạnh từ Siberia bao trùm khiến cô như đóng băng tại chỗ, trong nháy mắt, hơi lạnh thấm vào tận xương, lạnh đến tận tủy.

Cô há miệng thở dốc, tiếng hơi thở nhẹ nhàng từ trong cổ họng cô bật ra, sau đó khựng lại tại chỗ, không phun ra được chữ nào.

Mà nước mắt lại lăn xuống trước.

Dường như cảm nhận được cô, thiếu niên đang chôn đầu xuống chậm trãi ngẩng đầu lên. Viền mắt anh đỏ hoe, trên mặt còn có vệt nước mắt chưa khô, vẻ mặt bi thương lại chết lặng.

Nhìn thấy Thẩm Tri Ý, anh nhếch nhếch khóe miệng lên, muốn cười với cô một cái.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Liễu Mai vỗ vỗ tay Thẩm Tri Ý: “Con ở cùng với thằng bé đi.”

Thẩm Tri Ý cứng đờ đi về phía Tống Thời Việt. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh anh, trước mặt là cánh cửa dày nặng, cô hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong.

Cô duỗi tay nắm lấy tay Tống Thời Việt, không biết là đang an ủi anh hay an ủi mình: “Không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì...”

Không khí lạnh lẽo xung quanh bị thổi đến mức càng lạnh hơn, cô kéo dây áo khoác đồng phục của mình lên, yên lặng dựa gần Tống Thời Việt hơn nữa.

Tay thiếu niên rất gầy gò, khớp xương cộm lên làm cô hơi đau nhưng cô không thả tay anh ra, ngược lại càng nắm chặt hơn. Trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt của Liễu Mai lúc đi trên đường. Bà cũng nắm tay cô như vậy, trên mặt là vẻ u sầu từ trước tới giờ cô từng nhìn thấy.

“Tuế Tuế, ông nội của Tống Thời Việt vào viện...”

“Là... bệnh bạch cầu.”

“Chiều hôm qua trời mưa xối xả, ông ấy thu dọn sạp hàng chuẩn bị về nhà, kết quả không cẩn thận bị một chiếc xe đạp điện đụng phải, lúc đó người ngất đi luôn.”

“Đúng lúc mẹ và bố con trở về nhìn thấy cảnh này, sau đó vội vàng đưa ông ấy đi đến bệnh viện, kết quả kiểm tra lại ra bệnh bạch cầu cấp tính.”

Thẩm Tri ý không hiểu quá sâu về bệnh bạch cầu, chỉ nhìn Liễu Mai, hỏi bà.

“Rất nghiêm trọng à mẹ?”

Liễu Mai không lên tiếng.


Thẩm Tri Ý lại yên lặng dịch đến gần Tống Thời Việt hơn một chút, giao diện trên điện thoại vẫn còn dừng ở mục tìm kiếm về bệnh bạch cầu.

“Không sao đâu...” Cô an ủi Tống Thời Việt: “Không phải cứ mắc bệnh này thì sẽ chết, chỉ cần có thể trị được thì sẽ có hi vọng.”

Tống Thời Việt không lên tiếng, chỉ yên lặng nắm chặt tay cô.

Lạch cạch...

Tiếng mở cửa cực kỳ rõ ràng trong hành lang yên tĩnh, đột nhiên Tống Thời Việt đứng bật dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ vừa đi ra từ bên trong.

“Cháu là người nhà của bệnh nhân sao?”

Thiếu niên gật đầu, giọng nói khàn khàn đến kỳ cục.

“Vâng ạ.”

“Hiện tại bệnh nhân đã tỉnh rồi, tình trạng trước mắt khá ổn định, lại quan sát thêm mấy ngày là có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường.”

Bác sĩ vừa nói xong câu này, mọi người ở đây cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Thời Việt lau đi nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, tiếng nói nghẹn ngào: “Cháu có thể gặp ông được không?”

Bác sĩ lắc đầu: "Bây giờ còn chưa được, ít nhất phải chờ đến ngày mai. Đúng rồi, nhớ thanh toán tiền viện phí nhé.”

Đến tận khi bác sĩ đi xa, Thẩm Ngọc Sơn mới vỗ vai Tống Thời Việt, do dự nói: “Này... Tiểu Việt, nếu như có khó khăn, trước mắt chú có thể giúp con.”

Tống Thời Việt dùng tay xoa mặt mình để cho nhìn có tinh thần hơn một chút: “Cảm ơn chú Thẩm, không cần lo lắng đâu ạ, trong nhà con vẫn còn một ít tiền tiết kiệm.”

“Làm phiền chú canh một ngày một đêm ở đây với con, mọi người mau về nhà nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho con là được rồi.”

Anh nhìn Thẩm Tri Ý đứng bên cạnh mình với ánh mắt hồng hồng, anh đưa tay xoa đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng.

“Trở về đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học.”

Thẩm Tri Ý nhìn anh: “Cậu còn chưa nghỉ ngơi.”

Tống Thời Việt miễn cưỡng cười: “Tôi không sao.”

Không ai khuyên được Tống Thời Việt, cuối cùng cả nhà bọn họ đều trở về nhà.

Về tới nhà, Thẩm Ngọc Sơn vừa nằm xuống đã ngủ, còn Liễu Mai ngồi trên ghế sofa mặt mày ủ rũ thở dài.

“Không phải ông tỉnh rồi sao, mẹ thở dài gì thế?” Thẩm Tri Ý không nhịn được hỏi bà.

Liễu Mai đứng dậy đi làm cơm tối, tiếng bà truyền ra từ trong bếp, nghe không rõ cho lắm.

“Đôi khi, có thể tỉnh dậy cũng chưa chắc đã là chuyện gì tốt đẹp.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương