Úc Chỉ nhận thấy gần đây Doãn Hủ luôn giữ khoảng cách với bản thân, không biết là vô tình hay cố ý.

Ví dụ, lúc nói chuyện luôn đứng cách nhau ít nhất một mét, lời nói và việc làm thận trọng và tôn kính hơn, mọi thứ đều đặt hắn lên hàng đầu, nhưng ngoại trừ những hoạt động hàng ngày phải làm thì không có thêm hành động tiếp xúc không cần thiết nào.

Đây là chuyện bình thường, điều bất thường là tại sao bây giờ lại bắt đầu thế.

Hắn nghĩ lại hành động của chính mình, hình như không có gì khác người cả.

Úc Chỉ lắc đầu đặt chuyện này sang một bên, nghe trợ lý báo cáo về kế hoạch đối đầu với Lâm thị.

"Chúng ta đã mua lại 24.5% cổ phần của Lâm thị, chỉ kém 2.3% so với 26.8% cổ phần trong tay Lâm Hữu Đức, và trở thành cổ đông lớn thứ hai của Lâm thị.

Tiên sinh muốn kiểm soát hoàn toàn cổ phần hay chỉ cần vượt quá cổ phần của Lâm Hữu Đức thôi ạ?"
Úc thị hầu như không tốn sức lực gì để đối phó với Lâm thị, cho dù Lâm Hữu Đức có không muốn thì cũng chỉ có thể chờ ngày hoàn toàn bị thu mua.

Úc Chỉ gõ gõ mặt bàn.

"Kiểm tra tình hình tài chính của Lâm thị.

Nếu có vấn đề thì bảo Lâm Hữu Đức bù vào, cổ phần trong tay lão nếu mua được thì mua ngay, không mua được cũng bắt lão phải bán."
Rất ít công ty tư nhân không gặp vấn đề, đặc biệt là công ty gia đình như Lâm thị.

Hắn đang ép Lâm Hữu Đức, hoặc bán cổ phần, hoặc lên phường uống nước, chắc hẳn lão sẽ rõ ràng mình nên làm gì.

Khi nhận được tin tức này, Lâm Hữu Đức đang ngồi ở nhà, khóe mắt như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi: "Úc! Chỉ!"
Giờ phút này, lão tóc tai bù xù, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, quầng thâm dưới mắt khiến lão trông càng chật kiệt sức, quần áo trên người cũng nhăn nhúm lại, không biết đã mấy ngày không đổi rồi.

Lão trăm triệu lần không ngờ tới, Úc Chỉ thế mà thật sự lại vì tiểu súc sinh kia làm đến mức này.

Cây rụng tiền trong lòng lão, không ngờ lại trở thành bùa đòi mạng!
Lão không cam lòng, tràn đầy phẫn nộ, lão hận không thể ngay bây giờ cầm dao đi liều mạng với Doãn Hủ.

Nhưng lão lại là một kẻ hèn nhát từ trong xương, lão thà sống còn hơn là được chết tử tế.

Lão không đủ can đảm đi tìm chết, cho dù phải kéo kẻ thù chết cùng cũng vậy.

"Mình à, chuyện là như thế nào vậy? Có thể xoay chuyển được không?" Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp lo lắng hỏi.


So với vẻ chật vật của Lâm Hữu Đức thì trông bà ta tốt hơn rất nhiều, không có quầng thâm mắt, ăn mặc cũng sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là trên mặt hơi có nét mệt mỏi, dưới lớp trang điểm cũng không thấy quá rõ.

"Cái thằng họ Úc kia quả là thứ khốn nạn!" Lâm Hữu Đức giận dữ đứng dậy, dùng sức ném, điện thoại trong tay rơi xuống đất vỡ nát.

Lão thở hổn hển, người phụ nữ cẩn thận vỗ nhẹ trước ngực và sau lưng lão, giúp lão thuận khí.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải thật sự từ bỏ Lâm thị sao?"
"Hắn tưởng bở! Lâm thị là của chúng ta! Coi như phá sản trong tay tôi, tôi cũng tuyệt đối không giao cho hắn!" Lâm Hữu Đức kiên quyết.

Người phụ nữ nghẹn ngào, do dự nói: "Nhưng mình à, người một nhà chúng ta vẫn còn phải sinh hoạt bình thường, nếu liều mạng thì nhà ta phải làm sao?"
Lâm Hữu Đức tuyệt vọng vò đầu.

"Bà hỏi tôi làm sao tôi biết được?!"
Người phụ nữ bị mắng, bắt đầu thấp giọng khóc thút thít, cũng không giải thích gì, chỉ khóc đến mức Lâm Hữu Đức phải mềm lòng, vừa định an ủi thì cửa bị người bên ngoài mở ra.

Lúc này, hai thanh niên từ ngoài đi vào, thấy không khí trong nhà không ổn, người phụ nữ lại đang cúi đầu khóc rưng rức, vội vàng bước tới lo lắng hỏi: "Ba, mẹ, có chuyện gì vậy ạ? Mẹ, sao mẹ lại khóc thế? Có phải là ba làm mẹ giận nên khóc không?"
Lâm Hữu Đức còn đang định dỗ vợ, nghe thấy thế lại cáu lên, không vui nói: "Giận đến khóc là thế nào? Có phải trong mắt hai đứa ba là người như thế không? Trong nhà xảy ra chuyện hai đứa coi như không biết, ngày nào cũng chỉ biết đi ra ngoài chơi, ba còn cần hai đứa con như bây để làm gì?!"
Lão tức giận đến mức cả ba người ở đây đều bị dọa sợ, hai thanh niên ngơ người không kịp phản ứng, nhưng người phụ nữ lại sợ Lâm Hữu Đức giận cá chém thớt, vội vàng giải thích: "A Hằng, Tiểu Noãn, không phải ba các con làm mẹ khóc đâu, mẹ thấy hơi lo lắng nên mới khóc thôi.

Hai đứa xin lỗi ba đi."
Ánh mắt Lâm Hằng lóe lên, kéo kéo Lâm Noãn còn hơi không tình nguyện, nói với Lâm Hữu Đức: "Con xin lỗi ba, vừa rồi bọn con gấp quá nên đã nói sai rồi."
Lâm Hữu Đức hừ lạnh một tiếng, lúc này mới bỏ qua.

Chuyện đến lúc này cũng không giấu diếm được nữa, mẹ Lâm đành buồn bực kể lại.

Hai người Lâm Hằng Lâm Noãn lập tức bỏ qua những lời khiển trách vừa rồi, trợn tròn mắt không dám tin: "Ba, những gì mẹ nói có đúng không?"
Thấy Lâm Hữu Đức không nói gì, trong lòng Lâm Hằng cũng xác định rồi, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

"Ba, đã nghĩ ra cách gì chưa ạ? Có thể vay tiền của các cô chú hay là ngân hàng không ạ?"
Lâm Hữu Đức tức giận: "Con tưởng ba chưa nghĩ đến sao? Có thế giải quyết thì ba đã giải quyết được từ lâu rồi!"
Lâm Noãn ngăn Lâm Hằng lại, đứng trước mặt anh, khéo léo nói: "Ba, ba đừng mắng anh, anh cũng đang nghĩ cách thôi mà.

Nếu không thì thế này, con vẫn có một chút tiền tiết kiệm được, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ba cần nó hơn con."
Lâm Hữu Đức nhìn vẻ mặt quan tâm và bộ dáng cố gắng an ủi giúp đỡ mình của con trai nhỏ, cơn giận trong lòng cũng vơi bớt, lão yếu ớt xua tay.

"Thôi, chút ít tiền ấy của con làm sao mà đủ."
Lão đứng lên, xoay người lên tầng vào thư phòng.


Lâm Noãn xoay chuyển đôi mắt, bước đến an ủi mẹ Lâm lại bắt đầu khóc.

"Mẹ đừng lo lắng, bất kể thế nào, gia đình chúng ta cũng cùng nhau đối mặt."
Mẹ Lâm ôm cậu mà khóc.

"Sao lại thành ra thế này...!Sao lại đến nông nỗi này cơ chứ..."
Bà ta làm phu nhân nhà giàu mấy chục năm rồi, đùng một cái bắt bà làm người bình thường không thể mua túi xách mấy chục vạn(*), không thể mỗi ngày tiêu hơn vạn đi spa, chênh lệch như thế bà không thể nào chấp nhận được.
(*) 1 vạn NDT ~ 35 triệu VND, mấy chục vạn chắc cũng khoảng vài tỷ của mình
Lâm Noãn an ủi mẹ Lâm, đỡ bà về phòng rồi mới về phòng mình.

Vừa bước vào, chưa kịp bật đèn, cậu đã bị người ôm lấy từ phía sau.

Cậu không phản kháng, dùng sức xoay người ôm lấy người nọ.

Thân hình cao lớn của người đàn ông đè xuống, hơi thở nóng bỏng qua lại giữa hai làn môi răng, Lâm Noãn bị buộc phải thừa nhận, không biết từ lúc nào hai người đã loạng choạng đến gần sô pha.

Mãi đến lúc Lâm Noãn thở hổn hển vỗ lưng Lâm Hằng, hai người mới ngừng lại.

"Ban ngày làm nhiều như thế rồi, em mệt lắm." Lâm Noãn làm nũng nói.

"Ầy, anh nói xem, thật là công ty gặp vấn đề sao? Sao tự dưng Úc thị lại muốn đối phó với chúng ta?"
Lâm Hằng nghĩ đến một khả năng, cau mày nói: "Hình như lúc trước ba đem thằng bé kia cho nhà họ Úc."
Lâm Noãn kinh ngạc: "Ý anh là Doãn Hủ nhờ người ngoài đối phó chúng ta? Anh ta sao lại nhẫn tâm như thế? Tuy em cũng không phải em ruột của anh ta, nhưng mọi người đều là gia đình ruột thịt của anh ta cơ mà, sao anh ta có thể lạnh lùng vô tình đến vậy!"
"Không được, em phải tìm cơ hội nói chuyện với anh ta, gần đây ba lo nghĩ nhiều đến bạc cả đầu rồi, trong lòng anh ta còn có tình thương gia đình nữa hay không!"
Úc Chỉ từ lúc đến thế giới này chưa từng gặp nhân vật công chính và thụ chính, hắn cũng không cảm thấy cần thiết phải gặp họ.

Dù sao đối tượng nhiệm vụ của hắn cũng không phải hai người đó, hơn nữa lúc hắn thuyên chuyển đến bộ phận này cũng không thấy ai bảo là không được làm ảnh hưởng đến lộ tuyến của vai chính.

Hắn đối phó với hai đứa nhỏ trong nhà đã đủ đau đầu rồi, không rảnh ứng phó với người khác đâu.

"Ba, ba về rồi!" Vừa bước vào cửa, nhóc mập đã quăng điều khiển từ xa xuống, chạy như bay đến trước mặt Úc Chỉ, nở một nụ cười lấy lòng không hề giả trân.

Úc Chỉ nhíu mày không cho nhóc đến gần, nghi ngờ hỏi: "Nhiệt tình thế cơ à, làm sai chuyện gì rồi sao?"
Nụ cười của nhóc mập cứng đờ lại.


"Sao ba có thể nghĩ về con trai ngoan ngoãn đáng yêu của ba như vậy! Con không phải là cục cưng của ba sao?"
Úc Chỉ vô tình nói: "Không phải."
Nhóc mập: "......"
Nhóc nhìn bóng lưng lãnh khốc vô tình của hắn, tức đến ngực phập phồng.

Nhóc chạy về phòng gọi điện cho bạn ngồi cùng bàn: "Cách cậu bảo không có tác dụng gì hết, tớ thấy ổng đúng là đến kỳ mãn kinh rồi, tớ nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt!"
"Thế cậu chỉ có thể dùng cách thứ hai thôi.

Lấy lòng ba cậu không được, thế thì lấy lòng ba nhỏ của cậu đi, dù sao ba nhỏ cậu cũng không thể sinh con, về sau kiểu gì cũng phải trông cậy vào cậu.

Hơn nữa sau này ba có mà có thấy chán rồi muốn đi ngoại tình á, anh ta chỉ có thể dựa vào cậu mới giữ ba cậu được thôi.

Cậu với anh ta chính là hợp tác cùng phát triển đó!"
Nhóc mập nghiêng đầu.

"Có ổn không đó? Tớ thấy anh ta cũng không dễ gần, cậu không biết đâu, lần trước anh ta còn giúp ba giấu đồ ăn vặt của tớ cơ."
"Thế cậu có muốn sau này anh ta giúp cậu lừa ba cậu không?"
Hai mắt nhóc mập sáng lên.

"Muốn!"
"Thế thì làm như tớ nói đi."
Nhóc mập rất tin tưởng bạn cùng bàn, dù sao cậu ta cũng là học bá, đầu óc thông minh hơn nhóc nhiều.

Nhóc từ bé đến giờ đều chưa gặp mẹ đẻ lần nào, nghe nói bà ta cầm tiền bán nhóc rồi chạy lẹ, bây giờ nhóc nhận người khác làm mẹ kế ba nhỏ cũng không mất gì, thế là nhóc suy nghĩ một chút rồi lẻn vào phòng Doãn Hủ.

Doãn Hủ đã quen cảnh nhóc mập thường đột nhiên chạy qua tìm cậu, toàn là vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thôi.

Có lẽ là do ấn tượng của cậu đối với Úc Chỉ đã thay đổi, hơn nữa yêu ai thì yêu cả đường đi mà, bây giờ cậu cảm thấy nhóc mập cũng không đáng ghét đến thế.

"Có chuyện gì à?"
"Có!" Nhóc mập ra vẻ lén lút nói: "Tui đồng ý chuyện của anh với ba tui, về sau hai người không cần phải lén lút ngủ sau lưng tui nữa.

Ba nhỏ à, anh xem tui đang ủng hộ anh nè, về sau anh cũng phải đứng về phía tui nha, tui đảm bảo sẽ luôn ủng hộ anh, đuổi hết mấy người muốn dụ dỗ ba tui đi!"
Doãn Hủ: "......"
Phản ứng đầu tiên của cậu thế mà lại là: "Bọn anh ngủ với nhau khi nào?"
Nhóc mập dùng ánh mắt "anh lừa trẻ con hả" mà nhìn cậu.

"Tối hôm đó chính mắt tui thấy ba đi vào phòng anh, không ngủ thì làm gì? Đắp chăn nói chuyện phiếm thôi hả?"
Doãn Hủ: "......"
Cậu muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy chuyện của mình không thể giải thích rõ ràng cho một đứa nhóc mới học tiểu học được.

Cậu cũng muốn bảo nhóc không cần phải thân thiết với cậu quá làm gì, cậu cũng chẳng phải người quan trọng, chỉ là một người ngoài ở tạm trong nhà thôi, rồi lại nghĩ đến chuyện người đàn ông ấy thích cậu, điều này lại có vẻ không đúng lắm.

.


Ngôn Tình Sắc
Chẳng lẽ...!Cậu thực sự đủ quan trọng để ảnh hưởng đến quyết định của hắn sao?
Hôm sau Úc Chỉ về nhà, kế hoạch thu mua Lâm thị đã đến thời điểm mấu chốt, hắn muốn dặn dò Doãn Hủ sắp tới phải chú ý an toàn, thậm chí còn nghĩ đến việc xin nghỉ dài hạn cho cậu, chỉ học ở nhà thôi.

Không ngờ đến giờ dạy học buổi tối lại nghe cậu đưa ra yêu cầu hoàn toàn trái ngược.

"Cậu muốn về sau đều tự học ở trường?" Úc Chỉ kinh ngạc nhướng mày.

"Cậu cảm thấy bản thân đã học đủ rồi, không cần tôi dạy kèm nữa à?"
Doãn Hủ cúi đầu, đỏ mặt nói: "Tôi chiếm quá nhiều thời gian của anh, làm trì hoãn anh làm việc.

Tôi, trong lòng tôi thấy không yên, thế nên muốn học ở trường."
Nghe vậy, Úc Chỉ gần đây luôn mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, chợt cảm thấy mình mặc kệ hơi quá rồi.

Hắn gõ gõ mặt bàn, ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm nghị nói: "Doãn Hủ."
Doãn Hủ theo bản năng ngồi thẳng người, không dám thở mạnh.

"Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện." Giọng Úc Chỉ nghiêm túc hơn, bớt đi chút dịu dàng trước giờ.

"Tôi biết cậu luôn cho rằng tôi có động cơ thầm kín với cậu, thế nên chuyện cậu không thân cận tôi không để ý, nhưng đây không phải lý do để cậu lấy cuộc sống và tương lai của chính mình ra làm trò đùa."
Doãn Hủ cắn môi, không hiểu sao cảm thấy lời này có gì đó sai sai.

Các chú trung niên lúc yêu đều là thế này sao?
"Nếu cậu thật sự cảm thấy việc giảng dạy ở trường tốt hơn thì tôi tôn trọng ý kiến của cậu, nhưng cậu để tay lên ngực tự hỏi đi, vì sao lại đưa ra quyết định như vậy?"
Úc Chỉ từng gặp rất nhiều thanh thiếu niên đến tuổi phản nghịch, Doãn Hủ nhìn bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn chứ thật ra trong lòng cũng nổi loạn lắm.

Cách tốt nhất đối với người như vậy không phải là mạnh mẽ áp chế, mà là phân tích nói chuyện với người ta như một người trưởng thành, thuyết phục cậu từ nội tâm.

Hắn thấy Doãn Hủ cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy đối phương có lẽ là bị hắn nói đến không biết trả lời kiểu gì, thế là chậm rãi nói: "Tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cậu, nhưng tôi hi vọng cậu sẽ vì một chút khó xử mà phải làm ra chuyện khiến mình phải hối hận.

Cậu cứ suy nghĩ thật kỹ đi, nếu cậu khăng khăng, tôi sẽ không ngăn cản."
Doãn Hủ nhìn bóng lưng rời đi của hắn, lấy điện thoại ra bấm bấm một hồi, hai mắt chợt lóe, như vừa hiểu ra cái gì.

Hóa ra còn có thể thế này......!
Cha hệ bạn trai.(*)
(*) Cha hệ bạn trai (爹系男友): Ý chỉ kiểu bạn trai trưởng thành ổn trọng, đáng tin cậy, không nói nhiều nhưng rất chu đáo, có thể không già lắm nhưng đối xử với bạn giống như một người cha già, chăm sóc bạn 25 giờ một ngày, luôn khiến bạn cảm thấy an toàn.

Không biết tiếng việt có cụm nào nghĩa tương tự không nên đành để nguyên =))

Tác giả có lời muốn nói:
Úc – thật sự muốn làm cha – Chỉ:.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương