Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê
-
Chương 14: Ta tại võ hiệp văn hủy đi CP 4
Đoàn người tiếp tục gấp rút lên đường, bất quá hôm nay có thể phải ngủ ngoài trời, tới khi màn đêm buông xuống, cũng không nhìn thấy một bóng dáng thành trấn nào.
Tả Viên Chi kéo cương, con ngựa ngừng lại, nhìn phương xa một chút, sau quay đầu lại cất giọng nói: “Không cần gấp rút lên đường, phía trước là đồi núi, địa hình không dễ đi, hôm nay tạm nghỉ ngơi ở đây.”
Phượng Hòa cùng Cung Mịch Lăng nhanh chóng ngừng lại.
“Bá” Một tiếng, màn xe bị kéo lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú, chỉ có điều biểu tình trên gương mặt tuấn tú này, làm cho khí thế giảm hẳn đi.
Tịch Đăng nhe răng nhếch miệng, tức giận bất bình nói: “Ta thực sự là…”
Lời còn chưa dứt, môi liền bị một tay từ phía sau bịt lại.
“A Tịch, Viên Chi đã nói rõ nguyên nhân rồi đúng không?”
Triệu Vu Quy dò xét nhìn ra, nghiêng đầu mỉm cười với Tịch Đăng.
Hai gương mặt kề sát nhau, thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Phượng Hòa liếc mắt nhìn hai người một cái, liền nhảy xuống xe, trước giờ vẫn coi Tịch Đăng là cùng một loại, sau khi gặp một màn kia xong, bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ cùng nằm một chỗ, tâm tư liền không nhịn được bay đi, nghĩ tới đều là Triệu Vu Quy đặt người kia dưới thân.
Mà điều khiến Phượng Hòa khó mở miệng là, có một lần nằm mộng, vốn là mơ tới Triệu Vu Quy, không hiểu tại sao, gương mặt Triệu Vu Quy từ từ biến thành gương mặt Tịch Đăng, sau đó liền mất hồn mà tỉnh dậy.
Đều là lỗi của quyển sách kia!
Phượng Hòa lần trước lấy được quyển sách từ chỗ Triệu Vu Quy, lúc không có ai chú ý đã đọc xong rồi, sau đó mấy đêm liên tiếp gặp mộng xuân.
Trước đây đều ôm Triệu Vu Quy, hai người cùng làm chuyện tư mật, thế nhưng càng về sau thì… Hoàn hảo tối hôm qua một đêm vô mộng.
Tịch Đăng trừng Triệu Vu Quy một cái, cũng không kéo tay Triệu Vu Quy xuống, mà lè lưỡi liếm lòng bàn tay Triệu Vu Quy.
Hành vi không biết ngại ngùng này làm Triệu Vu Quy xấu hổ rút tay xuống, mà đầu lưỡi Tịch Đăng còn chưa kịp thu về rơi vào trong mắt toàn bộ ở đây.
Sắc mặt Triệu Vu Quy ửng đỏ, trầm thấp hô: “A Tịch.” Rồi không nói gì nữa.
Tịch Đăng chầm chậm thu hồi đầu lưỡi mình, trên mặt còn mang theo một nụ cười vô cùng muốn ăn đấm.
Ba người còn lại ở đây cũng không ngốc, đều rõ ràng hành động đùa giỡn trêu ghẹo quang minh chính đại này.
Nếu là lúc trước, thái độ ba người tuyệt đối không phải thế này, mà bây giờ, Phượng Hòa vốn không hợp với Tịch Đăng nhất cũng chỉ xoay đầu, tỏ vẻ nhắm mắt làm ngơ.
Nếu như không nhắc đến hai tai đỏ ửng.
Phượng Hòa: A! Tiện nhân này như thế nào… như thế nào lại câu dẫn người như vậy…
Cung Mịch Lăng nhìn về phía cách đó không xa: “Thừa dịp trời chưa tối hẳn, chúng ta nên phân công nhau đi kiếm củi gỗ cùng với bắt thỏ hoang, bắt cá.”
Tả Viên Chi gật đầu.
Triệu Vu Quy nháy mắt: “Vậy ta cùng…”
Lời còn chưa dứt, Phượng Hòa bên cạnh trực tiếp bắt lấy tay Triệu Vu Quy: “Ta cùng ngươi đi bắt cá.”
Triệu Vu Quy hơi mở to mắt, nhưng còn chưa kịp từ chối, Tả Viên Chi đã vỗ bàn: “Ta và Cung Mịch Lăng đi bắt thỏ rừng, Tịch Đăng không biết võ công, ở gần đây kiếm củi là được rồi.”
Trong mắt Tịch Đăng lộ vẻ khó chịu, căm tức nhìn tay Phượng Hòa cầm tay Triệu Vu Quy.
Phượng Hòa không chút lo sợ, đón nhận ánh mắt Tịch Đăng.
Tịch Đăng tức giận đến mức trực tiếp nhảy xuống xe, quay đầu lại trừng Triệu Vu Quy, “Ngươi không mau đi bắt cá, còn ở đây làm cái gì? Còn có, ngươi nắm tay hắn làm gì?”
Triệu Vu Quy vội vã tránh khỏi tay Phượng Hòa, đi theo Tịch Đăng giải thích, nhưng là Tịch Đăng chỉ nói hai chữ, liền khiến bé ngoan đi bắt cá.
Tịch Đăng không chút biểu cảm nói: “Ta đói.”
Phượng Hòa ở bên cạnh hai người đột nhiên lộ ra vẻ hiểu rõ, hành động vừa nãy là cố ý, vì muốn thăm dò thái độ của hai người, bây giờ nhìn lại, Tịch Đăng như tiểu nương tử ăn dấm chua của phu quân mình, mà Triệu Vu Quy với Tịch Đăng cũng là che chở trăm bề, cẩn thận sủng ái.
Rõ ràng chỉ là hiểu lầm, mà hiểu lầm kia lại càng ngày càng sâu, hiểu lầm cũng có mấy phần trở thành sự thật.
Chờ sau khi bốn người phân công nhau đi ra, Tịch Đăng từ trong túi lấy ra một viên dạ minh châu.
Tịch Đăng không phải người tập võ, không giống như mấy người kia có thể nhìn rõ trong đêm.
Tịch Đăng tay trái cầm dạ minh châu, vừa đi vào rừng cây bên cạnh, vừa suy nghĩ, bước kế tiếp mình phải làm gì? Có lẽ phải tạo một ấn tượng mạnh, làm anh hùng cứu mỹ nhân, khiến Triệu Vu Quy càng thêm một lòng một dạ với mình? Không được, nguyện vọng là muốn khiến cho mấy tên kia biết khó mà lui, vậy thì mỹ nhân cứu anh hùng có được không?
Tịch Đăng một bên thỉnh thoảng khom lưng kiếm cành cây, một bên suy nghĩ lung tung trong đầu, bất tri bất giác đi vào sâu.
Chờ phản ứng lại, quay đầu nhìn đã không thấy được xe ngựa.
“Gay go.” Tịch Đăng không nhịn được nói ra.
Mà lúc này, Tịch Đăng cảm giác được một cơn gió thôi qua bên tai, cổ tay đau xót, dạ minh châu trực tiếp rớt xuống.
Tịch Đăng mở to mắt, còn chưa kịp xoay người tìm, đôi mắt liền tối sầm, bị người bóp cổ. Tịch Đăng cảm giác được người đang bóp cổ ép mình lui lại phía sau, cho đến khi chạm tới một thân cay.
Người kia buông tay che mắt Tịch Đăng ra, một cái liền trói hai tay Tịch Đăng ra phía sau, mà bàn tay đang bóp cổ cũng không chút lơi lỏng.
Cây Tịch Đăng nhặt lúc nãy đã sớm rơi mất, mà dạ minh châu đang ở phía xa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, căn bản không đủ nhìn rõ người đang kìm lấy mình.
Tịch Đăng ra sức giãy dụa, chuẩn bị dùng chân đá, tay người kia trên cổ chỉ hơi bỏ thêm khí lực, Tịch Đăng liền biết mình không phải đối thủ của người này, không thể làm gì khác nói: “Ta không giãy giụa, ngươi đừng dùng lực mạnh như vậy.”
Người kia cũng không giảm bớt sức mạnh.
Tịch Đăng cau mày, khó nhịn nâng cao đầu.
“Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?”
Người kia không nói gì, chỉ tiến lên một bước, một chân trực tiếp xen vào giữa hai chân Tịch Đăng, sau đó thân thể liền ngăn chặn Tịch Đăng.
Tịch Đăng rõ ràng cảm nhận được vỏ cây thô ráp phía sau.
“Ta đã nói… là không giãy dụa, ngươi không cần phải…” Tịch Đăng chưa nói xong, lại đột nhiên trợn tròn mắt.
Bởi vì người này cư nhiên hôn mình, động tác vô cùng cường thế, mới vừa hôn liền không thể chờ đợi được duỗi đầu lưỡi công thành đoạt đất.
Tịch Đăng ngẩn người, làm cho đối phương không chút khó khăn thành công.
Lúc phản ứng lại vừa định cắn mạnh xuống, kết quả người kia liền gia tăng khí lực trên cổ, Tịch Đăng lập tức đau xót ngừng lại.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe âm thanh Tịch Đăng a a a, sau đó, là tiếng nước khiến người ta đỏ mặt, trong rừng cây yên tĩnh tựa hồ như phóng đại ra.
Tay người kia giữ chặt cổ tay Tịch Đăng đã buông ra, thăm dò vào trong y phục Tịch Đăng.
Tịch Đăng ngửi mùi thơm ngát truyền tới trên người đối phương, cảm nhận được tay của đối phương đang sờ soạng khắp hông mình, bị hôn đến mức hô hấp không được muốn dùng chân đạp đối phương, nhưng thân thể bị đối phương ép chặt, chỉ có thể đạp lên chân đối phương.
Hành động này quả nhiên làm cho đối phương không tiếp tục hôn nữa, mà cúi đầu nhìn chân Tịch Đăng.
Tịch Đăng thở một hơi, bình phục hô hấp, sau đó trực tiếp xì một tiếng, âm thanh trong rừng cây yên lặng đặc biệt vang dội. Tịch Đăng thu chân lại, nói: “Thao, ngươi rốt cuộc là ai? Khốn kiếp, cho tiểu gia là kỹ nữ, muốn hôn liền hôn?”
Nhìn kia nhìn một hồi, không nói lời nào, sau đó liền lại hôn xuống.
Mắt Tịch Đăng bốc hỏa, hận không thể cắn đối phương một cái, lại bị bóp lấy cằm.
Lần này người nọ không hề thỏa mãn chỉ hôn môi, mà còn hôn lên khóe mắt Tịch Đăng, đặc biệt ám muội dùng lưỡi liếm.
Tịch Đăng biết người này đang liếm nốt ruồi nơi khóe mắt.
Là người quen, tuyệt đối là người đã từng gặp.
Tịch Đăng chỉ cần muốn giãy giụa, người kia liền tàn nhẫn chặt tay sau lưng, bắt Tịch Đăng ngừng giãy giụa, mặc đối phương tùy ý làm bậy.
Người kia hôn nốt ruồi xong, liền chuẩn xác ngậm tai Tịch Đăng.
Cả người Tịch Đăng lập tức run rẩy một cái.
Động tác người kia ngừng lại, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng cắn, lại như sợ để lại dấu vết, nên không dám cắn mạnh.
Tịch Đăng chỉ cảm giác lỗ tai mình như thành một món ăn ngon, bị đối phương tinh tế thưởng thức. Đó là chỗ mẫn cảm của Tịch Đăng, bởi vì hành động của đối phương, Tịch Đăng cảm thấy được toàn thân bỗng trở nên mềm nhũn.
Cuối cùng Tịch Đăng xụi lơ trong lồng ngực đối phương, dần dần, tay đối phương nắm chặt ở cổ tay cũng dần dần buông ra, tùy ý đi lại trên người Tịch Đăng.
“Không… A…” Tịch Đăng nắm y phục đối phương, sau đó trong mắt đột nhiên lóe lên một tia tinh quang, nâng mạnh đầu gối.
Đúng như dự đoán nghe được tiếng rên của đối phương.
Sau đó Tịch Đăng nhanh chóng đẩy người kia ra, ánh mắt lạnh lẽo: “Bọn họ sắp về.”
Người kia đứng một hồi, sau đó trực tiếp biến mất.
Tịch Đăng đứng tại chỗ một lúc, mới đi tới chỗ có ánh sáng, nhặt dạ minh châu lên.
“Tiên sư nó, rốt cuộc là ai? Thật là có bệnh.” Tịch Đăng dùng ống tay áo mạnh chùi xát miệng, vừa tàn nhẫn chà xát những nơi người kia đã hôn qua.
Nhặt dạ minh châu từ trong đống lá lùm xùm lên, mới từ từ đi về.
Lúc về tới, mọi người đã trở lại, cơ hồ là đồng thời về đến.
Ánh mắt Tịch Đăng chuyển một vòng trên bốn người, vẫn chưa nhìn thấy vấn đề gì.
Là một trong những người này? Có đúng hay không?
Đương nhiên không phải là Triệu Vu Quy, người kia rõ ràng cao hơn mình, mà ba người còn lại này đều cao hơn Tịch Đăng.
Triệu Vu Quy đầu tiên là vọt tới bên người Tịch Đăng, giơ cá trong tay lên cho Tịch Đăng xem: “A Tịch, thấy ta lợi hại không, con cá này rất to.”
Tịch Đăng liếc nhìn con cá kia một cái, lập tức ghét bỏ duỗi một ngón tay ra phóng tới trên trán Triệu Vu Quy, sau đó đẩy ra.
“Thật thối, đem ra chỗ khác đi.”
Triệu Vu Quy có chút ủy khuất nhìn Tịch Đăng, Phượng Hòa thói quen đã dưỡng thành cũng không dễ dàng thay đổi, không nhịn được nói: “Tịch tiện nhân, ngươi vì sao lại kỳ quặc như vậy, sao lại khó hầu hạ như thế?”
Triệu Vu Quy lập tức hô một tiếng Phượng Hòa.
Tịch Đăng nhìn Phượng Hòa một cái, lại nhìn Triệu Vu Quy một cái, nghiêng đầu không nói chuyện.
Phượng Hòa vốn nghĩ rằng Tịch Đăng sẽ giận dữ đáp trả lại, nào ngờ lại như một quyền đánh vào trong bông, có chút lúng túng mà sờ mũi.
Tả Viên Chi không nhịn được nói: “Được rồi, mau chuẩn bị đồ ăn.”
Tịch Đăng đột nhiên quay đầu nói: “Các ngươi vừa nãy đều cùng một chỗ sao?”
Ánh mắt lần thứ hai đảo qua bốn người.
Là anh tuấn quá nên bị trả thù sao?
Tiểu kịch trường:
Đạo diễn: Cho ngươi tuấn tú, hiện tại đã xảy ra vấn đề rồi.
Tịch Đăng: Rốt cuộc là ai?! Cầu phá án! Là ai ăn xong đậu phụ không trả tiền!
Lại nói nước Mỹ quả nhiên tự do a.
Holmes nhóm, mau tới phá án, phá án thành công, người các người thích sẽ có phúc lợi từ Tịch Đăng nha.
Tả Viên Chi kéo cương, con ngựa ngừng lại, nhìn phương xa một chút, sau quay đầu lại cất giọng nói: “Không cần gấp rút lên đường, phía trước là đồi núi, địa hình không dễ đi, hôm nay tạm nghỉ ngơi ở đây.”
Phượng Hòa cùng Cung Mịch Lăng nhanh chóng ngừng lại.
“Bá” Một tiếng, màn xe bị kéo lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú, chỉ có điều biểu tình trên gương mặt tuấn tú này, làm cho khí thế giảm hẳn đi.
Tịch Đăng nhe răng nhếch miệng, tức giận bất bình nói: “Ta thực sự là…”
Lời còn chưa dứt, môi liền bị một tay từ phía sau bịt lại.
“A Tịch, Viên Chi đã nói rõ nguyên nhân rồi đúng không?”
Triệu Vu Quy dò xét nhìn ra, nghiêng đầu mỉm cười với Tịch Đăng.
Hai gương mặt kề sát nhau, thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Phượng Hòa liếc mắt nhìn hai người một cái, liền nhảy xuống xe, trước giờ vẫn coi Tịch Đăng là cùng một loại, sau khi gặp một màn kia xong, bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ cùng nằm một chỗ, tâm tư liền không nhịn được bay đi, nghĩ tới đều là Triệu Vu Quy đặt người kia dưới thân.
Mà điều khiến Phượng Hòa khó mở miệng là, có một lần nằm mộng, vốn là mơ tới Triệu Vu Quy, không hiểu tại sao, gương mặt Triệu Vu Quy từ từ biến thành gương mặt Tịch Đăng, sau đó liền mất hồn mà tỉnh dậy.
Đều là lỗi của quyển sách kia!
Phượng Hòa lần trước lấy được quyển sách từ chỗ Triệu Vu Quy, lúc không có ai chú ý đã đọc xong rồi, sau đó mấy đêm liên tiếp gặp mộng xuân.
Trước đây đều ôm Triệu Vu Quy, hai người cùng làm chuyện tư mật, thế nhưng càng về sau thì… Hoàn hảo tối hôm qua một đêm vô mộng.
Tịch Đăng trừng Triệu Vu Quy một cái, cũng không kéo tay Triệu Vu Quy xuống, mà lè lưỡi liếm lòng bàn tay Triệu Vu Quy.
Hành vi không biết ngại ngùng này làm Triệu Vu Quy xấu hổ rút tay xuống, mà đầu lưỡi Tịch Đăng còn chưa kịp thu về rơi vào trong mắt toàn bộ ở đây.
Sắc mặt Triệu Vu Quy ửng đỏ, trầm thấp hô: “A Tịch.” Rồi không nói gì nữa.
Tịch Đăng chầm chậm thu hồi đầu lưỡi mình, trên mặt còn mang theo một nụ cười vô cùng muốn ăn đấm.
Ba người còn lại ở đây cũng không ngốc, đều rõ ràng hành động đùa giỡn trêu ghẹo quang minh chính đại này.
Nếu là lúc trước, thái độ ba người tuyệt đối không phải thế này, mà bây giờ, Phượng Hòa vốn không hợp với Tịch Đăng nhất cũng chỉ xoay đầu, tỏ vẻ nhắm mắt làm ngơ.
Nếu như không nhắc đến hai tai đỏ ửng.
Phượng Hòa: A! Tiện nhân này như thế nào… như thế nào lại câu dẫn người như vậy…
Cung Mịch Lăng nhìn về phía cách đó không xa: “Thừa dịp trời chưa tối hẳn, chúng ta nên phân công nhau đi kiếm củi gỗ cùng với bắt thỏ hoang, bắt cá.”
Tả Viên Chi gật đầu.
Triệu Vu Quy nháy mắt: “Vậy ta cùng…”
Lời còn chưa dứt, Phượng Hòa bên cạnh trực tiếp bắt lấy tay Triệu Vu Quy: “Ta cùng ngươi đi bắt cá.”
Triệu Vu Quy hơi mở to mắt, nhưng còn chưa kịp từ chối, Tả Viên Chi đã vỗ bàn: “Ta và Cung Mịch Lăng đi bắt thỏ rừng, Tịch Đăng không biết võ công, ở gần đây kiếm củi là được rồi.”
Trong mắt Tịch Đăng lộ vẻ khó chịu, căm tức nhìn tay Phượng Hòa cầm tay Triệu Vu Quy.
Phượng Hòa không chút lo sợ, đón nhận ánh mắt Tịch Đăng.
Tịch Đăng tức giận đến mức trực tiếp nhảy xuống xe, quay đầu lại trừng Triệu Vu Quy, “Ngươi không mau đi bắt cá, còn ở đây làm cái gì? Còn có, ngươi nắm tay hắn làm gì?”
Triệu Vu Quy vội vã tránh khỏi tay Phượng Hòa, đi theo Tịch Đăng giải thích, nhưng là Tịch Đăng chỉ nói hai chữ, liền khiến bé ngoan đi bắt cá.
Tịch Đăng không chút biểu cảm nói: “Ta đói.”
Phượng Hòa ở bên cạnh hai người đột nhiên lộ ra vẻ hiểu rõ, hành động vừa nãy là cố ý, vì muốn thăm dò thái độ của hai người, bây giờ nhìn lại, Tịch Đăng như tiểu nương tử ăn dấm chua của phu quân mình, mà Triệu Vu Quy với Tịch Đăng cũng là che chở trăm bề, cẩn thận sủng ái.
Rõ ràng chỉ là hiểu lầm, mà hiểu lầm kia lại càng ngày càng sâu, hiểu lầm cũng có mấy phần trở thành sự thật.
Chờ sau khi bốn người phân công nhau đi ra, Tịch Đăng từ trong túi lấy ra một viên dạ minh châu.
Tịch Đăng không phải người tập võ, không giống như mấy người kia có thể nhìn rõ trong đêm.
Tịch Đăng tay trái cầm dạ minh châu, vừa đi vào rừng cây bên cạnh, vừa suy nghĩ, bước kế tiếp mình phải làm gì? Có lẽ phải tạo một ấn tượng mạnh, làm anh hùng cứu mỹ nhân, khiến Triệu Vu Quy càng thêm một lòng một dạ với mình? Không được, nguyện vọng là muốn khiến cho mấy tên kia biết khó mà lui, vậy thì mỹ nhân cứu anh hùng có được không?
Tịch Đăng một bên thỉnh thoảng khom lưng kiếm cành cây, một bên suy nghĩ lung tung trong đầu, bất tri bất giác đi vào sâu.
Chờ phản ứng lại, quay đầu nhìn đã không thấy được xe ngựa.
“Gay go.” Tịch Đăng không nhịn được nói ra.
Mà lúc này, Tịch Đăng cảm giác được một cơn gió thôi qua bên tai, cổ tay đau xót, dạ minh châu trực tiếp rớt xuống.
Tịch Đăng mở to mắt, còn chưa kịp xoay người tìm, đôi mắt liền tối sầm, bị người bóp cổ. Tịch Đăng cảm giác được người đang bóp cổ ép mình lui lại phía sau, cho đến khi chạm tới một thân cay.
Người kia buông tay che mắt Tịch Đăng ra, một cái liền trói hai tay Tịch Đăng ra phía sau, mà bàn tay đang bóp cổ cũng không chút lơi lỏng.
Cây Tịch Đăng nhặt lúc nãy đã sớm rơi mất, mà dạ minh châu đang ở phía xa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, căn bản không đủ nhìn rõ người đang kìm lấy mình.
Tịch Đăng ra sức giãy dụa, chuẩn bị dùng chân đá, tay người kia trên cổ chỉ hơi bỏ thêm khí lực, Tịch Đăng liền biết mình không phải đối thủ của người này, không thể làm gì khác nói: “Ta không giãy giụa, ngươi đừng dùng lực mạnh như vậy.”
Người kia cũng không giảm bớt sức mạnh.
Tịch Đăng cau mày, khó nhịn nâng cao đầu.
“Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?”
Người kia không nói gì, chỉ tiến lên một bước, một chân trực tiếp xen vào giữa hai chân Tịch Đăng, sau đó thân thể liền ngăn chặn Tịch Đăng.
Tịch Đăng rõ ràng cảm nhận được vỏ cây thô ráp phía sau.
“Ta đã nói… là không giãy dụa, ngươi không cần phải…” Tịch Đăng chưa nói xong, lại đột nhiên trợn tròn mắt.
Bởi vì người này cư nhiên hôn mình, động tác vô cùng cường thế, mới vừa hôn liền không thể chờ đợi được duỗi đầu lưỡi công thành đoạt đất.
Tịch Đăng ngẩn người, làm cho đối phương không chút khó khăn thành công.
Lúc phản ứng lại vừa định cắn mạnh xuống, kết quả người kia liền gia tăng khí lực trên cổ, Tịch Đăng lập tức đau xót ngừng lại.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe âm thanh Tịch Đăng a a a, sau đó, là tiếng nước khiến người ta đỏ mặt, trong rừng cây yên tĩnh tựa hồ như phóng đại ra.
Tay người kia giữ chặt cổ tay Tịch Đăng đã buông ra, thăm dò vào trong y phục Tịch Đăng.
Tịch Đăng ngửi mùi thơm ngát truyền tới trên người đối phương, cảm nhận được tay của đối phương đang sờ soạng khắp hông mình, bị hôn đến mức hô hấp không được muốn dùng chân đạp đối phương, nhưng thân thể bị đối phương ép chặt, chỉ có thể đạp lên chân đối phương.
Hành động này quả nhiên làm cho đối phương không tiếp tục hôn nữa, mà cúi đầu nhìn chân Tịch Đăng.
Tịch Đăng thở một hơi, bình phục hô hấp, sau đó trực tiếp xì một tiếng, âm thanh trong rừng cây yên lặng đặc biệt vang dội. Tịch Đăng thu chân lại, nói: “Thao, ngươi rốt cuộc là ai? Khốn kiếp, cho tiểu gia là kỹ nữ, muốn hôn liền hôn?”
Nhìn kia nhìn một hồi, không nói lời nào, sau đó liền lại hôn xuống.
Mắt Tịch Đăng bốc hỏa, hận không thể cắn đối phương một cái, lại bị bóp lấy cằm.
Lần này người nọ không hề thỏa mãn chỉ hôn môi, mà còn hôn lên khóe mắt Tịch Đăng, đặc biệt ám muội dùng lưỡi liếm.
Tịch Đăng biết người này đang liếm nốt ruồi nơi khóe mắt.
Là người quen, tuyệt đối là người đã từng gặp.
Tịch Đăng chỉ cần muốn giãy giụa, người kia liền tàn nhẫn chặt tay sau lưng, bắt Tịch Đăng ngừng giãy giụa, mặc đối phương tùy ý làm bậy.
Người kia hôn nốt ruồi xong, liền chuẩn xác ngậm tai Tịch Đăng.
Cả người Tịch Đăng lập tức run rẩy một cái.
Động tác người kia ngừng lại, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng cắn, lại như sợ để lại dấu vết, nên không dám cắn mạnh.
Tịch Đăng chỉ cảm giác lỗ tai mình như thành một món ăn ngon, bị đối phương tinh tế thưởng thức. Đó là chỗ mẫn cảm của Tịch Đăng, bởi vì hành động của đối phương, Tịch Đăng cảm thấy được toàn thân bỗng trở nên mềm nhũn.
Cuối cùng Tịch Đăng xụi lơ trong lồng ngực đối phương, dần dần, tay đối phương nắm chặt ở cổ tay cũng dần dần buông ra, tùy ý đi lại trên người Tịch Đăng.
“Không… A…” Tịch Đăng nắm y phục đối phương, sau đó trong mắt đột nhiên lóe lên một tia tinh quang, nâng mạnh đầu gối.
Đúng như dự đoán nghe được tiếng rên của đối phương.
Sau đó Tịch Đăng nhanh chóng đẩy người kia ra, ánh mắt lạnh lẽo: “Bọn họ sắp về.”
Người kia đứng một hồi, sau đó trực tiếp biến mất.
Tịch Đăng đứng tại chỗ một lúc, mới đi tới chỗ có ánh sáng, nhặt dạ minh châu lên.
“Tiên sư nó, rốt cuộc là ai? Thật là có bệnh.” Tịch Đăng dùng ống tay áo mạnh chùi xát miệng, vừa tàn nhẫn chà xát những nơi người kia đã hôn qua.
Nhặt dạ minh châu từ trong đống lá lùm xùm lên, mới từ từ đi về.
Lúc về tới, mọi người đã trở lại, cơ hồ là đồng thời về đến.
Ánh mắt Tịch Đăng chuyển một vòng trên bốn người, vẫn chưa nhìn thấy vấn đề gì.
Là một trong những người này? Có đúng hay không?
Đương nhiên không phải là Triệu Vu Quy, người kia rõ ràng cao hơn mình, mà ba người còn lại này đều cao hơn Tịch Đăng.
Triệu Vu Quy đầu tiên là vọt tới bên người Tịch Đăng, giơ cá trong tay lên cho Tịch Đăng xem: “A Tịch, thấy ta lợi hại không, con cá này rất to.”
Tịch Đăng liếc nhìn con cá kia một cái, lập tức ghét bỏ duỗi một ngón tay ra phóng tới trên trán Triệu Vu Quy, sau đó đẩy ra.
“Thật thối, đem ra chỗ khác đi.”
Triệu Vu Quy có chút ủy khuất nhìn Tịch Đăng, Phượng Hòa thói quen đã dưỡng thành cũng không dễ dàng thay đổi, không nhịn được nói: “Tịch tiện nhân, ngươi vì sao lại kỳ quặc như vậy, sao lại khó hầu hạ như thế?”
Triệu Vu Quy lập tức hô một tiếng Phượng Hòa.
Tịch Đăng nhìn Phượng Hòa một cái, lại nhìn Triệu Vu Quy một cái, nghiêng đầu không nói chuyện.
Phượng Hòa vốn nghĩ rằng Tịch Đăng sẽ giận dữ đáp trả lại, nào ngờ lại như một quyền đánh vào trong bông, có chút lúng túng mà sờ mũi.
Tả Viên Chi không nhịn được nói: “Được rồi, mau chuẩn bị đồ ăn.”
Tịch Đăng đột nhiên quay đầu nói: “Các ngươi vừa nãy đều cùng một chỗ sao?”
Ánh mắt lần thứ hai đảo qua bốn người.
Là anh tuấn quá nên bị trả thù sao?
Tiểu kịch trường:
Đạo diễn: Cho ngươi tuấn tú, hiện tại đã xảy ra vấn đề rồi.
Tịch Đăng: Rốt cuộc là ai?! Cầu phá án! Là ai ăn xong đậu phụ không trả tiền!
Lại nói nước Mỹ quả nhiên tự do a.
Holmes nhóm, mau tới phá án, phá án thành công, người các người thích sẽ có phúc lợi từ Tịch Đăng nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook