Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
-
Quyển 3 - Chương 16: Ta ở trọng sinh văn hủy đi CP – Ba ba thực sự muốn giết ta
Tịch Đăng gầy đi rất nhiều, cậu nằm trên giường cả ngày, ngay cả tắm rửa đều do Ron ôm cậu đi. Liều thuốc Lạc Duy tiêm cho Tịch Đăng mạnh hơn nhiều so với Ron, cậu tựa như một đóa hoa ủ rũ, sắp héo tàn trong ngày đông này.
Bác sĩ ám chỉ với Lạc Duy, tình huống của Tịch Đăng không quá khách quan.
“Nếu thiếu gia muốn cậu ấy chết, cứ tiếp tục sử dụng liều lượng lớn như thế.”
Lạc Duy liếc anh ta một cái, một lúc lâu sau mới nói, “Ngươi đau lòng hắn?”
Bác sĩ ngậm miệng, lát sau mới nghe Lạc Duy nói, “Đã thế, vậy thì giảm bớt liều đi.”
Việc bớt liều đương nhiên tác động đến Tịch Đăng. Cơn đau và ngứa trong xương cốt gần như khiến linh hồn xuất khiếu*, nhưng cậu chỉ yêu cầu Ron trói mình lại.
*Linh hồn xuất khiếu (灵魂出窍): linh hồn bay ra khỏi cơ thế, linh hồn rời khỏi thể xác.
“Xin hãy trói tôi lại. Tôi không muốn bị thứ này khống chế.” Tịch Đăng cầu xin Ron.
Tuy nhiên, mọi thứ không bao giờ đơn giản như vậy. Sau mỗi lần khó nhọc vượt qua cơn nghiện, Tịch Đăng tựa như được vớt ra khỏi nước, trên cánh tay đều là vết máu cậu tự cắn.
Mà đây chỉ là giảm liều.
Vào một buổi chiều, khi đến giờ tiêm thuốc, Tịch Đăng quét mắt một vòng những người bước vào phòng rồi nhắm mắt lại. Lạc Duy lần này không tới.
Giọng bác sĩ vang lên, “Các anh qua đó giữ cậu ấy lại.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân trật tự vang lên, nhưng thứ trong tưởng tượng của Tịch Đăng không xảy ra. Cậu nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tịch Đăng sửng sốt mở mắt, cậu thấy người mặc áo blouse trắng phía sau bác sĩ cởi mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng và đẹp trai. Hắn cất súng đi, đôi mắt màu xanh biếc không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường.
“Hành động nhanh lên đi, đừng để Lạc Duy phát hiện.” Bác sĩ thúc giục nói.
Ân Thập Lục nói lời cảm ơn, rồi bước đến giường. Khi nhìn thấy sợi xích sắt ở mắt cá chân Tịch Đăng, sắc mặt hắn càng lạnh hơn. Ân Thập Lục bắn thẳng vào sợi xích. Sau khi thấy sợi xích bị cắt đứt, hắn cúi xuống rồi dùng ra giường cuộn người nằm trên giường lại, rồi bế cậu lên và đi thẳng ra ngoài. Bác sĩ bị động tác của Ân Thập Lục làm hoảng sợ, đuổi theo hắn, “Ngài không hóa trang cho cậu ấy sao?”
Thanh âm của Ân Thập Lục tựa như đến từ địa ngục sâu thẳm, lạnh lẽo xâm nhập vào xương cốt, “Để ta xem kẻ nào dám ngăn cản ta?”
Bác sĩ không thốt nên lời, điều này hoàn toàn khác với kế hoạch ban đầu bọn họ dự định. Thực ra, anh ta không muốn Ân Thập Lục giết người, nhưng từ lúc Ân Thập Lục bước vào căn phòng này, hàn khí trên người hắn quá nặng. Anh ta không dám nói nữa, đi theo Ân Thập Lục đi ra ngoài.
Những người hầu trong lâu đài nhìn thấy Ân Thập Lục quả nhiên đều luống cuống hoảng loạn, lần lượt cúi đầu gọi chủ nhân. Một số người muốn chặn đường của Ân Thập Lục, nhưng đều bị ánh mắt của hắn dọa sợ đành phải tránh sang một bên.
Tịch Đăng yên lặng nép mình trong vòng tay của Ân Thập Lục, “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi thật vô dụng.”
“Im miệng.” Thanh âm Ân Thập Lục cứng rắn, “Đừng nói nữa.”
Khi Lạc Duy chạy đến, Ân Thập Lục đã đến bên cạnh xe, không ai dám ngăn hắn lại. Lạc Duy cực kỳ sợ hãi nhìn Ân Thập Lục ôm Tịch Đăng lên xe, y ngay lập tức hét lên, “Ba ba.”
Vẻ mặt bi ai thê lương.
Ân Thập Lục quay đầu lại, bắn một phát vào chân phải của Lạc Duy.
Tịch Đăng nghe thấy tiếng súng, ngơ ngẩn, cậu nhìn thấy Ân Thập Lục bắn thêm một phát súng khác, lần này nhắm ngay tay của Lạc Duy.
“Anh điên rồi, tại sao anh lại động vào cậu ta?” Tịch Đăng thấy Ân Thập Lục định tra tấn Lạc Duy đến chết, không thể không chụp lấy khẩu súng lục của Ân Thập Lục. Bọn họ không thể tùy ý giết nhân vật chính.
Quả nhiên, sau khi bắn hai phát, sắc mặt của Ân Thập Lục cũng trở nên cực kỳ kém. Hắn tránh khỏi tay của Tịch Đăng rồi nói với vị bác sĩ ngồi ở ghế lái, “Lái xe đi.”
Lạc Duy bị bắn quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt mê mang. Không biết tuyết rơi từ khi nào, từng bông tuyết li ti bay xuống đỉnh đầu y, tuyết rơi càng ngày càng dày, máu dần dần lan tỏa, giống như một nhánh mai đỏ nở trên tuyết trắng, đẹp vô cùng, nhưng cũng lạnh vô cùng.
“Thiếu gia, phải nhanh chóng xử lý vết thương.”
“Người đâu, mau đi gọi bác sĩ đến đây.”
“Không được, vẫn nên đưa ngài ấy đến bệnh viện đi.”
……
Quá nhiều người ở bên tai y nói chuyện, Lạc Duy phiền đến đi được, y trực tiếp túm lấy một người, ánh mắt vẫn còn nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, “Lúc nãy là hắn nổ súng phải không?”
“A?” Người bị Lạc Duy túm lấy luống cuống, đặc biệt là khi thấy bàn tay y không ngừng rỉ máu.
“Ta nói, người vừa mới nổ súng là ba ba của ta phải không? Có phải hay không?!” Lạc Duy hét lên.
“Là…… Là lão gia.”
Lạc Duy bỗng dưng cười, “Ba ba không cần ta nữa, còn muốn giết ta. Ba ba thực sự muốn giết ta.”
Y nhìn thấy rất rõ ràng, phát súng thứ ba… Nhắm thẳng vào ngực y.
Ánh mắt đối phương nhìn y như nhìn thứ gì đó đã chết.
***
Khi Tịch Đăng tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng được quét tước rất sạch sẽ. Cậu đã ngủ thiếp đi trên đường chạy trốn.
Tịch Đăng tỉnh không bao lâu, Ân Thập Lục liền từ bên ngoài bước vào. Hắn cũng thay đổi trang phục quý phái ngày xưa bằng một bộ quần áo giản dị, nhưng điều này khiến hắn thoạt nhìn càng trẻ hơn.
“Tôi sẽ giúp em cai nghiện, căn phòng này tôi đã cố ý chuẩn bị. Chờ đến khi em loại bỏ hoàn toàn mọi thứ trong cơ thể em, chúng ta sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói thì đơn giản, nhưng làm thì khó hơn nhiều.
Chỉ trong ngày đầu tiên, Tịch Đăng giống như mất trí. Ân Thập Lục sợ Tịch Đăng cắn lưỡi của mình bị thương, liền đặt một miếng vải sạch trắng vào miệng Tịch Đăng. Nhưng khi Tịch Đăng điên cuồng lên, cậu nhổ miếng vải kia ra, gần như sắp cắn phải đầu lưỡi chính mình. Thấy vậy, Ân Thập Lục liền nhanh chóng đưa tay của mình đặt vào miệng Tịch Đăng, cho dù cố chịu đựng, nhưng hắn vẫn phải kêu lên một tiếng khi bị Tịch Đăng cắn.
Tịch Đăng đỏ mắt cắn vào hổ khẩu* trên tay Ân Thập Lục. Nếu tay chân của cậu không bị trói, chỉ sợ hiện tại Ân Thập Lục đã sớm bị Tịch Đăng điên cuồng đánh một trận.
*Hổ khẩu: nghĩ là miệng cọp, là kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
“Thực sự hoàn toàn mất trí.” Ân Thập Lục lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Tịch Đăng có chút kỳ lạ, “Cứ như vậy không được, phải tìm một cách phân tán sự chú ý của em ấy.”
Ân Thập Lục nhìn vào vết răng kèm theo vết máu loang lổ ở hổ khẩu trên tay mình, khẽ nhíu mày. Hắn đột nhiên rút tay ra, rồi cúi đầu xuống. Tất nhiên, không quên bóp chặt hai má của Tịch Đăng, làm cho cậu không thể cắn xuống.
Đôi mắt Tịch Đăng bỗng nhiên trợn tròn, nháy mắt liền thanh tỉnh.
Lưỡi của Ân Thập Lục linh hoạt như một con rắn, lướt qua môi của Tịch Đăng, động tác của hắn cực kỳ ôn nhu, cẩn thận liếm qua hàm răng trắng của Tịch Đăng, rồi dịu dàng “chăm sóc” hàm trên của cậu.
Tịch Đăng nức nở một tiếng, nước bọt trong suốt không thể kiểm soát từ khóe môi không thể khép lại chảy xuống, bất quá không được bao lâu, đã bị Ân Thập Lục dùng đầu lưỡi cuốn đi.
Bác sĩ nghe động tĩnh bên trong cánh cửa đột nhiên dừng lại, có chút tò mò đẩy cửa ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ bên trong, anh ta lập tức “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Trước đó anh ta có nói với Ân Thập Lục rằng hắn có thể làm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý của Tịch Đăng, nhưng anh ta không ngờ đối phương sẽ nghĩ ra… cách đó.
Thật là lợi hại.
Bác sĩ ám chỉ với Lạc Duy, tình huống của Tịch Đăng không quá khách quan.
“Nếu thiếu gia muốn cậu ấy chết, cứ tiếp tục sử dụng liều lượng lớn như thế.”
Lạc Duy liếc anh ta một cái, một lúc lâu sau mới nói, “Ngươi đau lòng hắn?”
Bác sĩ ngậm miệng, lát sau mới nghe Lạc Duy nói, “Đã thế, vậy thì giảm bớt liều đi.”
Việc bớt liều đương nhiên tác động đến Tịch Đăng. Cơn đau và ngứa trong xương cốt gần như khiến linh hồn xuất khiếu*, nhưng cậu chỉ yêu cầu Ron trói mình lại.
*Linh hồn xuất khiếu (灵魂出窍): linh hồn bay ra khỏi cơ thế, linh hồn rời khỏi thể xác.
“Xin hãy trói tôi lại. Tôi không muốn bị thứ này khống chế.” Tịch Đăng cầu xin Ron.
Tuy nhiên, mọi thứ không bao giờ đơn giản như vậy. Sau mỗi lần khó nhọc vượt qua cơn nghiện, Tịch Đăng tựa như được vớt ra khỏi nước, trên cánh tay đều là vết máu cậu tự cắn.
Mà đây chỉ là giảm liều.
Vào một buổi chiều, khi đến giờ tiêm thuốc, Tịch Đăng quét mắt một vòng những người bước vào phòng rồi nhắm mắt lại. Lạc Duy lần này không tới.
Giọng bác sĩ vang lên, “Các anh qua đó giữ cậu ấy lại.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân trật tự vang lên, nhưng thứ trong tưởng tượng của Tịch Đăng không xảy ra. Cậu nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tịch Đăng sửng sốt mở mắt, cậu thấy người mặc áo blouse trắng phía sau bác sĩ cởi mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng và đẹp trai. Hắn cất súng đi, đôi mắt màu xanh biếc không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường.
“Hành động nhanh lên đi, đừng để Lạc Duy phát hiện.” Bác sĩ thúc giục nói.
Ân Thập Lục nói lời cảm ơn, rồi bước đến giường. Khi nhìn thấy sợi xích sắt ở mắt cá chân Tịch Đăng, sắc mặt hắn càng lạnh hơn. Ân Thập Lục bắn thẳng vào sợi xích. Sau khi thấy sợi xích bị cắt đứt, hắn cúi xuống rồi dùng ra giường cuộn người nằm trên giường lại, rồi bế cậu lên và đi thẳng ra ngoài. Bác sĩ bị động tác của Ân Thập Lục làm hoảng sợ, đuổi theo hắn, “Ngài không hóa trang cho cậu ấy sao?”
Thanh âm của Ân Thập Lục tựa như đến từ địa ngục sâu thẳm, lạnh lẽo xâm nhập vào xương cốt, “Để ta xem kẻ nào dám ngăn cản ta?”
Bác sĩ không thốt nên lời, điều này hoàn toàn khác với kế hoạch ban đầu bọn họ dự định. Thực ra, anh ta không muốn Ân Thập Lục giết người, nhưng từ lúc Ân Thập Lục bước vào căn phòng này, hàn khí trên người hắn quá nặng. Anh ta không dám nói nữa, đi theo Ân Thập Lục đi ra ngoài.
Những người hầu trong lâu đài nhìn thấy Ân Thập Lục quả nhiên đều luống cuống hoảng loạn, lần lượt cúi đầu gọi chủ nhân. Một số người muốn chặn đường của Ân Thập Lục, nhưng đều bị ánh mắt của hắn dọa sợ đành phải tránh sang một bên.
Tịch Đăng yên lặng nép mình trong vòng tay của Ân Thập Lục, “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi thật vô dụng.”
“Im miệng.” Thanh âm Ân Thập Lục cứng rắn, “Đừng nói nữa.”
Khi Lạc Duy chạy đến, Ân Thập Lục đã đến bên cạnh xe, không ai dám ngăn hắn lại. Lạc Duy cực kỳ sợ hãi nhìn Ân Thập Lục ôm Tịch Đăng lên xe, y ngay lập tức hét lên, “Ba ba.”
Vẻ mặt bi ai thê lương.
Ân Thập Lục quay đầu lại, bắn một phát vào chân phải của Lạc Duy.
Tịch Đăng nghe thấy tiếng súng, ngơ ngẩn, cậu nhìn thấy Ân Thập Lục bắn thêm một phát súng khác, lần này nhắm ngay tay của Lạc Duy.
“Anh điên rồi, tại sao anh lại động vào cậu ta?” Tịch Đăng thấy Ân Thập Lục định tra tấn Lạc Duy đến chết, không thể không chụp lấy khẩu súng lục của Ân Thập Lục. Bọn họ không thể tùy ý giết nhân vật chính.
Quả nhiên, sau khi bắn hai phát, sắc mặt của Ân Thập Lục cũng trở nên cực kỳ kém. Hắn tránh khỏi tay của Tịch Đăng rồi nói với vị bác sĩ ngồi ở ghế lái, “Lái xe đi.”
Lạc Duy bị bắn quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt mê mang. Không biết tuyết rơi từ khi nào, từng bông tuyết li ti bay xuống đỉnh đầu y, tuyết rơi càng ngày càng dày, máu dần dần lan tỏa, giống như một nhánh mai đỏ nở trên tuyết trắng, đẹp vô cùng, nhưng cũng lạnh vô cùng.
“Thiếu gia, phải nhanh chóng xử lý vết thương.”
“Người đâu, mau đi gọi bác sĩ đến đây.”
“Không được, vẫn nên đưa ngài ấy đến bệnh viện đi.”
……
Quá nhiều người ở bên tai y nói chuyện, Lạc Duy phiền đến đi được, y trực tiếp túm lấy một người, ánh mắt vẫn còn nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, “Lúc nãy là hắn nổ súng phải không?”
“A?” Người bị Lạc Duy túm lấy luống cuống, đặc biệt là khi thấy bàn tay y không ngừng rỉ máu.
“Ta nói, người vừa mới nổ súng là ba ba của ta phải không? Có phải hay không?!” Lạc Duy hét lên.
“Là…… Là lão gia.”
Lạc Duy bỗng dưng cười, “Ba ba không cần ta nữa, còn muốn giết ta. Ba ba thực sự muốn giết ta.”
Y nhìn thấy rất rõ ràng, phát súng thứ ba… Nhắm thẳng vào ngực y.
Ánh mắt đối phương nhìn y như nhìn thứ gì đó đã chết.
***
Khi Tịch Đăng tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng được quét tước rất sạch sẽ. Cậu đã ngủ thiếp đi trên đường chạy trốn.
Tịch Đăng tỉnh không bao lâu, Ân Thập Lục liền từ bên ngoài bước vào. Hắn cũng thay đổi trang phục quý phái ngày xưa bằng một bộ quần áo giản dị, nhưng điều này khiến hắn thoạt nhìn càng trẻ hơn.
“Tôi sẽ giúp em cai nghiện, căn phòng này tôi đã cố ý chuẩn bị. Chờ đến khi em loại bỏ hoàn toàn mọi thứ trong cơ thể em, chúng ta sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói thì đơn giản, nhưng làm thì khó hơn nhiều.
Chỉ trong ngày đầu tiên, Tịch Đăng giống như mất trí. Ân Thập Lục sợ Tịch Đăng cắn lưỡi của mình bị thương, liền đặt một miếng vải sạch trắng vào miệng Tịch Đăng. Nhưng khi Tịch Đăng điên cuồng lên, cậu nhổ miếng vải kia ra, gần như sắp cắn phải đầu lưỡi chính mình. Thấy vậy, Ân Thập Lục liền nhanh chóng đưa tay của mình đặt vào miệng Tịch Đăng, cho dù cố chịu đựng, nhưng hắn vẫn phải kêu lên một tiếng khi bị Tịch Đăng cắn.
Tịch Đăng đỏ mắt cắn vào hổ khẩu* trên tay Ân Thập Lục. Nếu tay chân của cậu không bị trói, chỉ sợ hiện tại Ân Thập Lục đã sớm bị Tịch Đăng điên cuồng đánh một trận.
*Hổ khẩu: nghĩ là miệng cọp, là kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
“Thực sự hoàn toàn mất trí.” Ân Thập Lục lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Tịch Đăng có chút kỳ lạ, “Cứ như vậy không được, phải tìm một cách phân tán sự chú ý của em ấy.”
Ân Thập Lục nhìn vào vết răng kèm theo vết máu loang lổ ở hổ khẩu trên tay mình, khẽ nhíu mày. Hắn đột nhiên rút tay ra, rồi cúi đầu xuống. Tất nhiên, không quên bóp chặt hai má của Tịch Đăng, làm cho cậu không thể cắn xuống.
Đôi mắt Tịch Đăng bỗng nhiên trợn tròn, nháy mắt liền thanh tỉnh.
Lưỡi của Ân Thập Lục linh hoạt như một con rắn, lướt qua môi của Tịch Đăng, động tác của hắn cực kỳ ôn nhu, cẩn thận liếm qua hàm răng trắng của Tịch Đăng, rồi dịu dàng “chăm sóc” hàm trên của cậu.
Tịch Đăng nức nở một tiếng, nước bọt trong suốt không thể kiểm soát từ khóe môi không thể khép lại chảy xuống, bất quá không được bao lâu, đã bị Ân Thập Lục dùng đầu lưỡi cuốn đi.
Bác sĩ nghe động tĩnh bên trong cánh cửa đột nhiên dừng lại, có chút tò mò đẩy cửa ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ bên trong, anh ta lập tức “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Trước đó anh ta có nói với Ân Thập Lục rằng hắn có thể làm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý của Tịch Đăng, nhưng anh ta không ngờ đối phương sẽ nghĩ ra… cách đó.
Thật là lợi hại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook