Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
-
Quyển 2 - Chương 8: Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Morikawa kun thật sự là người tốt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kurihara nhìn người trước mặt, trong thời gian ngắn không tìm được lời nào để an ủi đối phương.
Tịch Đăng rũ mắt xuống, che đi tất cả cảm xúc trong mắt, “Ta đã khá hơn nhiều, cảm ơn Kurihara kun, nhưng bây giờ ta muốn ở một mình.”
“Tiểu Chishima, có đôi khi quan tâm một người sẽ không thể hiện ở ngoài miệng, mà là ở trong lòng, nếu ngươi để ý tiểu Suzuki như vậy, vì sao không đi tìm hắn giải thích?”
Tịch Đăng đáp: “Bởi vì ta không có gì để giải thích, vốn chính là ta sai.”
“Sai có thể sửa.” Riêng chữ “Sửa” Kurihara càng thêm nhấn mạnh.
Tịch Đăng không nói gì.
Kurihara đứng lên, tay vỗ nhè nhẹ xuống bả vai Tịch Đăng, “Muốn ta cùng ngươi đi tìm hắn không?”
Tịch Đăng lắc đầu, “Ta nghĩ một mình ta được rồi.”
Thế nhưng chuyện đi tìm Suzuki giải thích cũng không mấy thuận lợi. Lúc Suzuki nhìn thấy Tịch Đăng sắc mặt đã lạnh lại càng thêm lạnh, không nói một lời liền vòng qua người Tịch Đăng bỏ đi.
Tịch Đăng xoay người, nhìn Suzuki chỉ mới mấy ngày mà gầy đi rất nhiều, gian nan mở miệng: “Suzuki.”
Bước chân Suzuki hơi dừng, sau đó liền ngừng lại.
Còn chưa chờ Tịch Đăng kinh hỉ tiến đến trước, Suzuki liền nói: “Chishima kun, gọi ta có chuyện gì không?”
Tịch Đăng lập tức dừng lại.
Suzuki không nghe được tiếng đáp, đầu cũng không quay lại cứ tiếp tục đi về phía trước.
“Suzuki.”
Một tiếng gọi rất nhỏ, nếu không cẩn thận nghe ngay lập tức sẽ bị gió thổi tán.
Suzuki nhẹ nhàng chớp mắt, “Chishima kun, ta không muốn biết ngươi cùng Aoki làm chuyện dơ bẩn gì, nhưng đừng làm trở ngại đến cuộc tuyển chọn Hoa Khôi của ta, sắp tới cũng không nên xuất hiện ở trước mặt ta, đừng làm ô uế mắt ta.”
Người trước kia thân mật nhất, khăng khít nhất, nháy mắt trở thành người xa cách nhất, đem lời nói ác độc hóa thành lưỡi dao nhỏ sắc bén, chuẩn xác cắm vào tim đối phương.
Gương mặt Tịch Đăng vốn chẳng có chút huyết sắc nào lập tức càng trở nên trắng bệch, thiếu niên nhìn Suzuki đi khỏi tầm mắt, rốt cuộc cũng không mở miệng.
***
Chi Viên sẽ không bởi vì một hai người mà dừng lại chuyển động, vẫn như cũ hàng đêm sênh ca.
Suzuki trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, bồi khách nhân trò chuyện những đề tài nhàm chán, nội dung đề tài bất quá là trong nhà thê tử lại làm cái gì sai, kẻ nào đó gây gỗ đánh nhau,… toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi. Thì ra những đề tài nhàm chán nghe xong sẽ khiến người ta buồn ngủ trước kia, vậy mà hiện tại hình như cũng không nhàm chán lắm.
Suzuki đem toàn tâm đặt ở trong những đề tài này, vậy thì sẽ không còn nhớ đến người kia nữa.
“Suzuki gần đây rất vui vẻ sao?” Khách nhân hỏi.
“Vì sao ngài lại hỏi vậy?” Suzuki cười.
“Bởi vì Suzuki vẫn luôn cười.”
Suzuki phụt cười ra tiếng, bưng lên chén rượu trên bàn chủ động đưa đến bên môi khách nhân.
Đúng vậy, hắn rất vui vẻ, cho nên đừng hỏi.
***
Tịch Đăng nhìn bóng người lay động dưới ánh nến, tiếng cười bên trong xuyên qua cửa tiến vào lỗ tai thiếu niên.
Thiếu niên đứng tại chỗ, lát sau mới xoay người rời đi. Hắn xuất hiện ở hậu viện, tay cầm mấy bầu rượu.
Ánh trăng trong vắt sáng rực, cong cong treo ở đầu cây hoa anh đào. Ánh trăng bàng bạc chiếu vào này vùng đất an bình xen lẫn ồn ào náo động.
Tịch Đăng ngửa đầu uống một ngụm rượu, bỗng nghe được một giọng nói.
“Chishima kun một mình trộm uống rượu, có chút không phúc hậu.”
Tịch Đăng quay đầu lại nhìn, ra là Morikawa đã lâu không gặp.
Mặt mày Morikawa tươi cười nhìn thiếu niên, chậm rãi bước tới, hắn tùy ý ngồi xuống bên cạnh Tịch Đăng.
“Chishima kun, đã lâu không gặp, không biết ngươi gần đây thế nào?”
Tịch Đăng sắc mặt ửng đỏ, mắt có men say, nghe lời Morikawa, liền nói: “Chẳng tốt mấy.”
“Sao?”
Tịch Đăng đem tầm mắt ngước nhìn lên trên cây hoa anh đào, nhìn những bông hoa lộn xộn đó, “Cảm thấy đã làm sai, cho nên không tốt.”
Morikawa lấy rượu trong tay Tịch Đăng, “Ngươi không ngại ta uống mấy ngụm chứ?”
Chưa chờ Tịch Đăng trả lời, Morikawa đã cầm rượu lên tự mình uống một ngụm.
“Hà tất buồn rầu như thế?”
Tịch Đăng nhìn về phía Morikawa, “Hả?”
Morikawa hơi hơi mỉm cười, “Rất nhiều người đều sẽ làm chuyện sai lầm, có chuyện sai vô pháp vãn hồi, nhưng có chuyện sai có thể vãn hồi. Kỳ thật buồn rầu cũng vô dụng, không ngại đổi một hướng khác thử xem.”
“Đổi một hướng khác?”
Morikawa cười lắc đầu, không nói nữa.
Tịch Đăng cũng không cường hỏi đáp án làm gì, thiếu niên nhìn chằm chằm bầu rượu bị Morikawa cướp đi, quay đầu cầm lấy bầu rượu khác.
“Tại sao hôm nay Morikawa kun tới đây?”
Morikawa nói: “Bởi vì ta nhận được tin của Asuka san, nàng nói phu quân của nàng vô tình phát hiện đồ vật ta đưa cho nàng, ở nhà nổi giận đùng đùng. Ta không nghĩ làm nàng phiền não, nên tới nơi này, cũng coi như mượn nhà Aoki lấy cớ.”
Morikawa nói xong, lại uống một ngụm rượu. Ở trên người hắn, tựa hồ nếu xảy ra bất luận chuyện gì, hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm, khiêm tốn hữu lễ.
Tịch Đăng đồng cảm mà nhìn Morikawa. Morikawa nhận thấy được ánh mắt của thiếu niên, quay đầu lại liếc Tịch Đăng một cái, nghịch ngợm chớp mắt, “Chishima kun đang đồng cảm với ta sao? Kỳ thật không cần thiết đâu, bởi vì ta đối với Asuka san cũng chưa thật lòng yêu mến, ta chỉ là không muốn khiến cho nàng phiền não mà thôi.”
“Morikawa kun thật sự là người tốt.” Tịch Đăng nói.
Thiếu niên nói xong liền cảm thấy có chút say, thân thể lung lay, đầu liền dựa vào trên vai Morikawa.
Morikawa như là không phát hiện Tịch Đăng dựa vào trên người hắn, nhưng lại thay đổi cánh tay cầm bầu rượu.
Bóng đêm dần dần buông.
Morikawa nghiêng đầu nhìn người đã ngủ, trong ánh mắt lộ ra vài phần không biết làm sao, thanh âm thấp mà nhẹ, “Thật là…”
Hắn giơ tay đỡ lấy bả vai Tịch Đăng, mới vừa đứng lên, liền nhìn thấy có người đi tới.
Ánh mắt người nọ quét vài vòng trên người Morikawa và Tịch Đăng, rồi nói: “Morikawa kun, đem Chishima giao cho ta là được.”
Morikawa không nhúc nhích, chỉ cười nói: “Aoki kun muốn đích thân chiếu cố Chishima kun sao? Ta đang định đem Chishima kun giao cho bạn tốt của hắn chiếu cố.”
Aoki mày nhíu, lại nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Kurihara…
“Đúng vậy, Chishima một thân mùi rượu khó ngửi muốn chết, vẫn nên giao cho tiểu Suzuki chiếu cố đi.”
***
Suzuki rửa mặt xong, giữ cửa kéo ra, liền dừng lại.
Hắn nhìn Tịch Đăng cuộn mình trong chăn của hắn khò khò ngủ say, biểu tình từ cứng ngắc chuyển sang tức giận, lại từ tức giận chuyển sang bất đắc dĩ.
Suzuki đi tới, mới vừa ngồi xổm xuống, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người đối phương, lập tức ghét bỏ mà bóp chặt mũi, “Uống nhiều rượu như vậy.”
Hắn vươn ngón tay véo mặt người đã hoàn toàn lâm vào giấc ngủ, “Rốt cuộc là tên quỷ sứ đáng ghét nào đem ngươi quăng cho ta, ngươi uống nhiều rượu như vậy với ai? Không biết uống, còn uống nhiều như thế.”
Người bị hắn véo mặt không có nửa điểm phản ứng.
Suzuki thở dài, bắt đầu cởi quần áo đối phương, sau khi cởi xong, liền chạy ra ngoài lấy nước vào, đến khi tỉ mỉ đem người lau sạch, hắn cũng mệt mỏi vô cùng.
Đem khăn lông ném vào trong chậu nước, Suzuki nằm xuống bên người Tịch Đăng. Bên cạnh là hô hấp vững vàng của đối phương, Suzuki quay đầu nhìn Tịch Đăng, chậm rãi ôm thắt lưng thiếu niên, vùi đầu vào trong lòng ngực đối phương.
“Để cho ta ôm một lát, đợi lát nữa ta sẽ đưa ngươi trở về.”
Kurihara nhìn người trước mặt, trong thời gian ngắn không tìm được lời nào để an ủi đối phương.
Tịch Đăng rũ mắt xuống, che đi tất cả cảm xúc trong mắt, “Ta đã khá hơn nhiều, cảm ơn Kurihara kun, nhưng bây giờ ta muốn ở một mình.”
“Tiểu Chishima, có đôi khi quan tâm một người sẽ không thể hiện ở ngoài miệng, mà là ở trong lòng, nếu ngươi để ý tiểu Suzuki như vậy, vì sao không đi tìm hắn giải thích?”
Tịch Đăng đáp: “Bởi vì ta không có gì để giải thích, vốn chính là ta sai.”
“Sai có thể sửa.” Riêng chữ “Sửa” Kurihara càng thêm nhấn mạnh.
Tịch Đăng không nói gì.
Kurihara đứng lên, tay vỗ nhè nhẹ xuống bả vai Tịch Đăng, “Muốn ta cùng ngươi đi tìm hắn không?”
Tịch Đăng lắc đầu, “Ta nghĩ một mình ta được rồi.”
Thế nhưng chuyện đi tìm Suzuki giải thích cũng không mấy thuận lợi. Lúc Suzuki nhìn thấy Tịch Đăng sắc mặt đã lạnh lại càng thêm lạnh, không nói một lời liền vòng qua người Tịch Đăng bỏ đi.
Tịch Đăng xoay người, nhìn Suzuki chỉ mới mấy ngày mà gầy đi rất nhiều, gian nan mở miệng: “Suzuki.”
Bước chân Suzuki hơi dừng, sau đó liền ngừng lại.
Còn chưa chờ Tịch Đăng kinh hỉ tiến đến trước, Suzuki liền nói: “Chishima kun, gọi ta có chuyện gì không?”
Tịch Đăng lập tức dừng lại.
Suzuki không nghe được tiếng đáp, đầu cũng không quay lại cứ tiếp tục đi về phía trước.
“Suzuki.”
Một tiếng gọi rất nhỏ, nếu không cẩn thận nghe ngay lập tức sẽ bị gió thổi tán.
Suzuki nhẹ nhàng chớp mắt, “Chishima kun, ta không muốn biết ngươi cùng Aoki làm chuyện dơ bẩn gì, nhưng đừng làm trở ngại đến cuộc tuyển chọn Hoa Khôi của ta, sắp tới cũng không nên xuất hiện ở trước mặt ta, đừng làm ô uế mắt ta.”
Người trước kia thân mật nhất, khăng khít nhất, nháy mắt trở thành người xa cách nhất, đem lời nói ác độc hóa thành lưỡi dao nhỏ sắc bén, chuẩn xác cắm vào tim đối phương.
Gương mặt Tịch Đăng vốn chẳng có chút huyết sắc nào lập tức càng trở nên trắng bệch, thiếu niên nhìn Suzuki đi khỏi tầm mắt, rốt cuộc cũng không mở miệng.
***
Chi Viên sẽ không bởi vì một hai người mà dừng lại chuyển động, vẫn như cũ hàng đêm sênh ca.
Suzuki trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, bồi khách nhân trò chuyện những đề tài nhàm chán, nội dung đề tài bất quá là trong nhà thê tử lại làm cái gì sai, kẻ nào đó gây gỗ đánh nhau,… toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi. Thì ra những đề tài nhàm chán nghe xong sẽ khiến người ta buồn ngủ trước kia, vậy mà hiện tại hình như cũng không nhàm chán lắm.
Suzuki đem toàn tâm đặt ở trong những đề tài này, vậy thì sẽ không còn nhớ đến người kia nữa.
“Suzuki gần đây rất vui vẻ sao?” Khách nhân hỏi.
“Vì sao ngài lại hỏi vậy?” Suzuki cười.
“Bởi vì Suzuki vẫn luôn cười.”
Suzuki phụt cười ra tiếng, bưng lên chén rượu trên bàn chủ động đưa đến bên môi khách nhân.
Đúng vậy, hắn rất vui vẻ, cho nên đừng hỏi.
***
Tịch Đăng nhìn bóng người lay động dưới ánh nến, tiếng cười bên trong xuyên qua cửa tiến vào lỗ tai thiếu niên.
Thiếu niên đứng tại chỗ, lát sau mới xoay người rời đi. Hắn xuất hiện ở hậu viện, tay cầm mấy bầu rượu.
Ánh trăng trong vắt sáng rực, cong cong treo ở đầu cây hoa anh đào. Ánh trăng bàng bạc chiếu vào này vùng đất an bình xen lẫn ồn ào náo động.
Tịch Đăng ngửa đầu uống một ngụm rượu, bỗng nghe được một giọng nói.
“Chishima kun một mình trộm uống rượu, có chút không phúc hậu.”
Tịch Đăng quay đầu lại nhìn, ra là Morikawa đã lâu không gặp.
Mặt mày Morikawa tươi cười nhìn thiếu niên, chậm rãi bước tới, hắn tùy ý ngồi xuống bên cạnh Tịch Đăng.
“Chishima kun, đã lâu không gặp, không biết ngươi gần đây thế nào?”
Tịch Đăng sắc mặt ửng đỏ, mắt có men say, nghe lời Morikawa, liền nói: “Chẳng tốt mấy.”
“Sao?”
Tịch Đăng đem tầm mắt ngước nhìn lên trên cây hoa anh đào, nhìn những bông hoa lộn xộn đó, “Cảm thấy đã làm sai, cho nên không tốt.”
Morikawa lấy rượu trong tay Tịch Đăng, “Ngươi không ngại ta uống mấy ngụm chứ?”
Chưa chờ Tịch Đăng trả lời, Morikawa đã cầm rượu lên tự mình uống một ngụm.
“Hà tất buồn rầu như thế?”
Tịch Đăng nhìn về phía Morikawa, “Hả?”
Morikawa hơi hơi mỉm cười, “Rất nhiều người đều sẽ làm chuyện sai lầm, có chuyện sai vô pháp vãn hồi, nhưng có chuyện sai có thể vãn hồi. Kỳ thật buồn rầu cũng vô dụng, không ngại đổi một hướng khác thử xem.”
“Đổi một hướng khác?”
Morikawa cười lắc đầu, không nói nữa.
Tịch Đăng cũng không cường hỏi đáp án làm gì, thiếu niên nhìn chằm chằm bầu rượu bị Morikawa cướp đi, quay đầu cầm lấy bầu rượu khác.
“Tại sao hôm nay Morikawa kun tới đây?”
Morikawa nói: “Bởi vì ta nhận được tin của Asuka san, nàng nói phu quân của nàng vô tình phát hiện đồ vật ta đưa cho nàng, ở nhà nổi giận đùng đùng. Ta không nghĩ làm nàng phiền não, nên tới nơi này, cũng coi như mượn nhà Aoki lấy cớ.”
Morikawa nói xong, lại uống một ngụm rượu. Ở trên người hắn, tựa hồ nếu xảy ra bất luận chuyện gì, hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm, khiêm tốn hữu lễ.
Tịch Đăng đồng cảm mà nhìn Morikawa. Morikawa nhận thấy được ánh mắt của thiếu niên, quay đầu lại liếc Tịch Đăng một cái, nghịch ngợm chớp mắt, “Chishima kun đang đồng cảm với ta sao? Kỳ thật không cần thiết đâu, bởi vì ta đối với Asuka san cũng chưa thật lòng yêu mến, ta chỉ là không muốn khiến cho nàng phiền não mà thôi.”
“Morikawa kun thật sự là người tốt.” Tịch Đăng nói.
Thiếu niên nói xong liền cảm thấy có chút say, thân thể lung lay, đầu liền dựa vào trên vai Morikawa.
Morikawa như là không phát hiện Tịch Đăng dựa vào trên người hắn, nhưng lại thay đổi cánh tay cầm bầu rượu.
Bóng đêm dần dần buông.
Morikawa nghiêng đầu nhìn người đã ngủ, trong ánh mắt lộ ra vài phần không biết làm sao, thanh âm thấp mà nhẹ, “Thật là…”
Hắn giơ tay đỡ lấy bả vai Tịch Đăng, mới vừa đứng lên, liền nhìn thấy có người đi tới.
Ánh mắt người nọ quét vài vòng trên người Morikawa và Tịch Đăng, rồi nói: “Morikawa kun, đem Chishima giao cho ta là được.”
Morikawa không nhúc nhích, chỉ cười nói: “Aoki kun muốn đích thân chiếu cố Chishima kun sao? Ta đang định đem Chishima kun giao cho bạn tốt của hắn chiếu cố.”
Aoki mày nhíu, lại nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Kurihara…
“Đúng vậy, Chishima một thân mùi rượu khó ngửi muốn chết, vẫn nên giao cho tiểu Suzuki chiếu cố đi.”
***
Suzuki rửa mặt xong, giữ cửa kéo ra, liền dừng lại.
Hắn nhìn Tịch Đăng cuộn mình trong chăn của hắn khò khò ngủ say, biểu tình từ cứng ngắc chuyển sang tức giận, lại từ tức giận chuyển sang bất đắc dĩ.
Suzuki đi tới, mới vừa ngồi xổm xuống, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người đối phương, lập tức ghét bỏ mà bóp chặt mũi, “Uống nhiều rượu như vậy.”
Hắn vươn ngón tay véo mặt người đã hoàn toàn lâm vào giấc ngủ, “Rốt cuộc là tên quỷ sứ đáng ghét nào đem ngươi quăng cho ta, ngươi uống nhiều rượu như vậy với ai? Không biết uống, còn uống nhiều như thế.”
Người bị hắn véo mặt không có nửa điểm phản ứng.
Suzuki thở dài, bắt đầu cởi quần áo đối phương, sau khi cởi xong, liền chạy ra ngoài lấy nước vào, đến khi tỉ mỉ đem người lau sạch, hắn cũng mệt mỏi vô cùng.
Đem khăn lông ném vào trong chậu nước, Suzuki nằm xuống bên người Tịch Đăng. Bên cạnh là hô hấp vững vàng của đối phương, Suzuki quay đầu nhìn Tịch Đăng, chậm rãi ôm thắt lưng thiếu niên, vùi đầu vào trong lòng ngực đối phương.
“Để cho ta ôm một lát, đợi lát nữa ta sẽ đưa ngươi trở về.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook