Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
-
Quyển 2 - Chương 14: Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Hình như vai chính công đã trở lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Tịch Đăng từ trong nước bò lên, đã là một lúc sau. Thiếu niên đem bộ tóc giả nặng nề kéo xuống, vứt sang một bên, lau sạch nước trên mặt, thở phì phò nhìn người trước mặt.
Toàn bộ y phục của Morikawa đều ướt đẫm, bất quá so với sự chật vật của Tịch Đăng, hắn tựa như chỉ mới xuống nước ngâm thư giãn giây lát.
“Tại sao Morikawa kun lại ở chỗ này?”
Morikawa nghe vậy, cười một tiếng, “Ta cũng muốn biết vì sao Chishima kun lại ăn mặc thành bộ dáng này.”
Tịch Đăng giơ tay sờ lên mặt, vừa nhìn lại, trên tay tất cả đều là phấn trắng. Bộ dáng như vậy hình như có hơi khủng bố. Thiếu niên liền lập tức đi đến bên hồ nước qua quýt rửa mặt sạch sẽ.
Rửa xong, Tịch Đăng nhìn Morikawa vẫn còn đứng tại chỗ, “Morikawa kun, nhìn bộ dạng này của ta, chắc cũng biết ta đang chạy trốn, nếu như Morikawa kun muốn bắt ta trở về, ta sẽ không phục tùng.”
Tịch Đăng nói xong lời này, liền xoay người rời đi.
Morikawa nhìn bóng lưng Tịch Đăng, chỉ là hơi mím môi. Đợi cho đến khi không thấy rõ bóng dáng đối phương nữa, hắn mới xoay người rời đi.
Tịch Đăng không hiểu tại sao Morikawa lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn giúp mình, nhưng Tịch Đăng hiện tại không có thời gian suy nghĩ chuyện này, hắn muốn đi tìm Suzuki.
Gió đêm thổi tới y phục ướt đẫm, xâm nhập vào bên trong, lạnh thấu xương, Tịch Đăng đi chân trần chạy ở trên những phiến đá xanh, vừa đau vừa lãnh. Bây giờ, Tịch Đăng đã không còn tâm trí để quan tâm đến những thứ này. Thiếu niên nhanh chóng chạy về phía bờ biển, hy vọng có thể lên thuyền trước khi vai chính công quay trở lại.
Tới bờ biển, quả nhiên có mấy chiếc thuyền đang đậu ở đó. Rất dễ dàng nhận ra một con thuyền lớn hoa lệ ở giữa mấy chiếc thuyền cá nhỏ bé. Ánh trăng chiếu rọi trên thân thuyền, hiện ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt.
Bởi vì chủ nhân lên bờ, người hầu cũng bị mang đi hơn phân nửa, chỉ để lại vài người ở trên thuyền. Tịch Đăng len lén đến gần thuyền lớn, vòng đến chỗ một góc chết, men theo dây thừng mỏ neo bên mạn thuyền bò lên trên.
Tịch Đăng nhẹ nhàng mà xoay người leo lên, ngưng thần nghe ngóng động tĩnh. Trong không khí truyền đến thanh âm nói chuyện như có như không, nơi phát ra thanh âm, tựa hồ đang ở trong khoang thuyền.
Tịch Đăng liền nhanh chóng hành động, bắt đầu tìm kiếm cái rương lớn Suzuki ẩn thân, ban đầu cứ cho rằng những người đó sẽ đem cái rương đặt ở trên boong thuyền, kết quả lại tìm được ở phòng vai chính công.
Cái rương kia bị đặt ở góc tường, hình như không có dấu vết bị mở ra. Tịch Đăng gõ gõ xuống rương gỗ, rồi lấy chìa khóa mở ra.
Suzuki đã tỉnh, hắn vừa được Tịch Đăng nửa đỡ nửa ôm ra khỏi rương gỗ, đầu tiên liền cắn bả vai Tịch Đăng.
Lúc đầu Tịch Đăng không nhịn được, đau đến hít vào một hơi, sau khi kêu ra một tiếng liền lập tức che lại miệng mình, có chút bất đắc dĩ nhìn Suzuki.
Suzuki cắn rất ác, thẳng cho đến trong miệng có mùi máu tươi, hắn mới buông ra.
Tịch Đăng cũng không nhìn xem miệng vết thương của mình, khẽ nói với Suzuki: “Bây giờ chúng ta đang ở trên thuyền của người khác, ta trước mang ngươi rời khỏi nơi này.”
Suzuki ôm sát cổ Tịch Đăng, trầm mặc gật đầu.
Tịch Đăng đỡ Suzuki đứng lên, còn chưa đi được mấy bước, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Hình như vai chính công đã trở lại.
Chết tiệt!
Tịch Đăng đem rương gỗ vừa mở ra một lần nữa khép lại, mang theo Suzuki muốn nhanh chóng rời đi, mới vừa đi tới cửa, lại nghe thấy một thanh âm cách bọn họ rất gần.
“Đại nhân sắp trở về rồi, nhanh lên một chút, chuẩn bị cho tốt.”
Người nọ tựa hồ ở ngay trước cửa.
Lòng bàn tay Tịch Đăng đều toát ra mồ hôi lạnh.
Đôi mắt Suzuki trừng lớn, trong mắt tràn ngập vô thố. Tịch Đăng cầm tay đối phương, đôi mắt nhanh chóng đảo qua toàn bộ gian phòng.
***
“Đại nhân, trà đã chuẩn bị xong.”
“Ừm.”
Người nói chuyện phía sau là một thanh niên tuấn mỹ, vóc người thon dài, khuôn mặt trắng nõn, mày rộng mi dài, trời sinh một đôi mắt phượng không uy tự giận, lúc hắn đi tựa hồ tự mang theo khí thế, làm người ta không dám tùy tiện nhìn thẳng.
Thanh niên đi vào phòng, ngồi quỳ xuống tatami*, bưng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, có vẻ hứng thú nói: “Hôm nay vốn định hảo hảo kiến thức Hoa Khôi Chi Dạ, lại bị đám lão gia hỏa kia quấy nhiễu mất cả hứng thú.”
*Tatami: Tatami là một loại sản phẩm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng.
Theo hắn tiến vào còn có hai người, đều là hai nam tử trẻ tuổi, chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng rất tuấn tú lịch sự, nhưng đứng ở bên người thanh niên, lại là giống tro bụi tầm thường. Thanh niên giống như minh châu, tự nhiên mà đem tầm mắt mọi người đều hấp dẫn ở trên người hắn, nhưng mọi người lại không dám nhìn thẳng.
“Đại nhân địa vị tôn quý, những người đó đương nhiên sẽ nịnh bợ.”
“A, chẳng qua chỉ là nể mặt mũi phụ thân đại nhân, những lão gia hỏa đó sợ cũng không phải là ta. Hiện giờ thế cục đơn phương, người nịnh bợ hướng đến phụ thân, ngược lại, càng ngày càng nhiều, thật là ghê tởm.” Thanh niên cau mi lại, buông chén trà trong tay, “Thật mất hứng.”
“Đại nhân hà tất sinh khí, tướng quân chỉ có một nhi tử là đại nhân, bọn họ sợ tướng quân chính là sợ đại nhân.”
Thanh niên xua tay, không muốn nghe chuyện này nữa.
“A, đúng rồi, đại nhân, chạng vạng hôm nay có người tặng cái rương tới đây, nói là đưa cho đại nhân.”
“Ồ?” Thanh niên có điểm hứng thú, “Ai đưa? Đồ vật ở đâu?”
“Cũng không biết là ai, nhưng mà cái rương đang ở kia.” Nam tử nói chuyện chỉ về phía góc nhà, thanh niên cũng vừa mới thấy nơi đó đặt một cái cái rương lớn.
Hắn từ trên tatami đứng dậy, đi đến bên cạnh rương gỗ, mắt nhìn vào cái khóa treo ở trên rương gỗ, liền sai người đem Tachi của hắn lấy tới.
Thời điểm thanh niên giơ thanh Tachi lên muốn chém xuống, đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn hướng về phía một góc khác nhìn lại, ánh mắt vốn mạn bất kinh tâm* lập tức trở nên sắc bén, mắt phượng hơi chút nhếch lên.
*Mạn bất kinh tâm: Thờ ơ, không thèm để ý bất cứ thứ gì.
“Trong phòng ta trà trộn vào hai con chuột, các ngươi làm việc thế nào vậy?”
Lúc Tịch Đăng từ trong nước bò lên, đã là một lúc sau. Thiếu niên đem bộ tóc giả nặng nề kéo xuống, vứt sang một bên, lau sạch nước trên mặt, thở phì phò nhìn người trước mặt.
Toàn bộ y phục của Morikawa đều ướt đẫm, bất quá so với sự chật vật của Tịch Đăng, hắn tựa như chỉ mới xuống nước ngâm thư giãn giây lát.
“Tại sao Morikawa kun lại ở chỗ này?”
Morikawa nghe vậy, cười một tiếng, “Ta cũng muốn biết vì sao Chishima kun lại ăn mặc thành bộ dáng này.”
Tịch Đăng giơ tay sờ lên mặt, vừa nhìn lại, trên tay tất cả đều là phấn trắng. Bộ dáng như vậy hình như có hơi khủng bố. Thiếu niên liền lập tức đi đến bên hồ nước qua quýt rửa mặt sạch sẽ.
Rửa xong, Tịch Đăng nhìn Morikawa vẫn còn đứng tại chỗ, “Morikawa kun, nhìn bộ dạng này của ta, chắc cũng biết ta đang chạy trốn, nếu như Morikawa kun muốn bắt ta trở về, ta sẽ không phục tùng.”
Tịch Đăng nói xong lời này, liền xoay người rời đi.
Morikawa nhìn bóng lưng Tịch Đăng, chỉ là hơi mím môi. Đợi cho đến khi không thấy rõ bóng dáng đối phương nữa, hắn mới xoay người rời đi.
Tịch Đăng không hiểu tại sao Morikawa lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn giúp mình, nhưng Tịch Đăng hiện tại không có thời gian suy nghĩ chuyện này, hắn muốn đi tìm Suzuki.
Gió đêm thổi tới y phục ướt đẫm, xâm nhập vào bên trong, lạnh thấu xương, Tịch Đăng đi chân trần chạy ở trên những phiến đá xanh, vừa đau vừa lãnh. Bây giờ, Tịch Đăng đã không còn tâm trí để quan tâm đến những thứ này. Thiếu niên nhanh chóng chạy về phía bờ biển, hy vọng có thể lên thuyền trước khi vai chính công quay trở lại.
Tới bờ biển, quả nhiên có mấy chiếc thuyền đang đậu ở đó. Rất dễ dàng nhận ra một con thuyền lớn hoa lệ ở giữa mấy chiếc thuyền cá nhỏ bé. Ánh trăng chiếu rọi trên thân thuyền, hiện ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt.
Bởi vì chủ nhân lên bờ, người hầu cũng bị mang đi hơn phân nửa, chỉ để lại vài người ở trên thuyền. Tịch Đăng len lén đến gần thuyền lớn, vòng đến chỗ một góc chết, men theo dây thừng mỏ neo bên mạn thuyền bò lên trên.
Tịch Đăng nhẹ nhàng mà xoay người leo lên, ngưng thần nghe ngóng động tĩnh. Trong không khí truyền đến thanh âm nói chuyện như có như không, nơi phát ra thanh âm, tựa hồ đang ở trong khoang thuyền.
Tịch Đăng liền nhanh chóng hành động, bắt đầu tìm kiếm cái rương lớn Suzuki ẩn thân, ban đầu cứ cho rằng những người đó sẽ đem cái rương đặt ở trên boong thuyền, kết quả lại tìm được ở phòng vai chính công.
Cái rương kia bị đặt ở góc tường, hình như không có dấu vết bị mở ra. Tịch Đăng gõ gõ xuống rương gỗ, rồi lấy chìa khóa mở ra.
Suzuki đã tỉnh, hắn vừa được Tịch Đăng nửa đỡ nửa ôm ra khỏi rương gỗ, đầu tiên liền cắn bả vai Tịch Đăng.
Lúc đầu Tịch Đăng không nhịn được, đau đến hít vào một hơi, sau khi kêu ra một tiếng liền lập tức che lại miệng mình, có chút bất đắc dĩ nhìn Suzuki.
Suzuki cắn rất ác, thẳng cho đến trong miệng có mùi máu tươi, hắn mới buông ra.
Tịch Đăng cũng không nhìn xem miệng vết thương của mình, khẽ nói với Suzuki: “Bây giờ chúng ta đang ở trên thuyền của người khác, ta trước mang ngươi rời khỏi nơi này.”
Suzuki ôm sát cổ Tịch Đăng, trầm mặc gật đầu.
Tịch Đăng đỡ Suzuki đứng lên, còn chưa đi được mấy bước, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Hình như vai chính công đã trở lại.
Chết tiệt!
Tịch Đăng đem rương gỗ vừa mở ra một lần nữa khép lại, mang theo Suzuki muốn nhanh chóng rời đi, mới vừa đi tới cửa, lại nghe thấy một thanh âm cách bọn họ rất gần.
“Đại nhân sắp trở về rồi, nhanh lên một chút, chuẩn bị cho tốt.”
Người nọ tựa hồ ở ngay trước cửa.
Lòng bàn tay Tịch Đăng đều toát ra mồ hôi lạnh.
Đôi mắt Suzuki trừng lớn, trong mắt tràn ngập vô thố. Tịch Đăng cầm tay đối phương, đôi mắt nhanh chóng đảo qua toàn bộ gian phòng.
***
“Đại nhân, trà đã chuẩn bị xong.”
“Ừm.”
Người nói chuyện phía sau là một thanh niên tuấn mỹ, vóc người thon dài, khuôn mặt trắng nõn, mày rộng mi dài, trời sinh một đôi mắt phượng không uy tự giận, lúc hắn đi tựa hồ tự mang theo khí thế, làm người ta không dám tùy tiện nhìn thẳng.
Thanh niên đi vào phòng, ngồi quỳ xuống tatami*, bưng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, có vẻ hứng thú nói: “Hôm nay vốn định hảo hảo kiến thức Hoa Khôi Chi Dạ, lại bị đám lão gia hỏa kia quấy nhiễu mất cả hứng thú.”
*Tatami: Tatami là một loại sản phẩm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng.
Theo hắn tiến vào còn có hai người, đều là hai nam tử trẻ tuổi, chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng rất tuấn tú lịch sự, nhưng đứng ở bên người thanh niên, lại là giống tro bụi tầm thường. Thanh niên giống như minh châu, tự nhiên mà đem tầm mắt mọi người đều hấp dẫn ở trên người hắn, nhưng mọi người lại không dám nhìn thẳng.
“Đại nhân địa vị tôn quý, những người đó đương nhiên sẽ nịnh bợ.”
“A, chẳng qua chỉ là nể mặt mũi phụ thân đại nhân, những lão gia hỏa đó sợ cũng không phải là ta. Hiện giờ thế cục đơn phương, người nịnh bợ hướng đến phụ thân, ngược lại, càng ngày càng nhiều, thật là ghê tởm.” Thanh niên cau mi lại, buông chén trà trong tay, “Thật mất hứng.”
“Đại nhân hà tất sinh khí, tướng quân chỉ có một nhi tử là đại nhân, bọn họ sợ tướng quân chính là sợ đại nhân.”
Thanh niên xua tay, không muốn nghe chuyện này nữa.
“A, đúng rồi, đại nhân, chạng vạng hôm nay có người tặng cái rương tới đây, nói là đưa cho đại nhân.”
“Ồ?” Thanh niên có điểm hứng thú, “Ai đưa? Đồ vật ở đâu?”
“Cũng không biết là ai, nhưng mà cái rương đang ở kia.” Nam tử nói chuyện chỉ về phía góc nhà, thanh niên cũng vừa mới thấy nơi đó đặt một cái cái rương lớn.
Hắn từ trên tatami đứng dậy, đi đến bên cạnh rương gỗ, mắt nhìn vào cái khóa treo ở trên rương gỗ, liền sai người đem Tachi của hắn lấy tới.
Thời điểm thanh niên giơ thanh Tachi lên muốn chém xuống, đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn hướng về phía một góc khác nhìn lại, ánh mắt vốn mạn bất kinh tâm* lập tức trở nên sắc bén, mắt phượng hơi chút nhếch lên.
*Mạn bất kinh tâm: Thờ ơ, không thèm để ý bất cứ thứ gì.
“Trong phòng ta trà trộn vào hai con chuột, các ngươi làm việc thế nào vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook