Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
-
Quyển 2 - Chương 11: Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Bất động là bởi vì vết thương trên mặt sao?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu nam hài thấy tình hình bất thường, cắn môi nhìn Zekou bên kia, bên đó có ba người, dù thế nào Suzuki cũng đấu không lại. Nó cất bước chạy nhanh xuống lầu, mấy người ở đây cũng mặc kệ nó.
Nó chạy một đường như điên, chạy đến cửa phòng tắm, cũng không dám vén mành đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa kêu lớn: “Chishima kun, Chishima kun, Suzuki kun không xong rồi.”
Tiểu nam hài dứt lời không bao lâu, liền nghe thấy bên trong truyền đến động tĩnh không nhỏ, sau đó, một người nhanh chóng vén rèm lên đi ra.
“Phát sinh chuyện gì? Ở đâu?”
Tiểu nam hài nhìn Tịch Đăng chỉ mặc một chiếc áo đơn thậm chí trên mặt còn mang theo bọt nước trong suốt, vội vàng đi tới giữ chặt tay Tịch Đăng, “Chúng ta mau đi qua đó.”
Tiểu nam hài chân ngắn không chạy được mấy bước đã bị ôm lên, nó nhìn gương mặt gần kề, hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy tiếng Tịch Đăng tốc độ rất nhanh nói: “Ngươi chỉ đường.”
Tiểu nam hài gật đầu, một bàn tay ôm cổ Tịch Đăng, một tay khác nhanh chóng chỉ phương hướng, “Bên kia.”
Chờ bọn họ chạy tới chỗ lúc trước, mới phát hiện nơi đó đã không có một bóng người.
Tịch Đăng buông tiểu nam hài xuống, nhìn ngó khắp nơi, “Suzuki đâu?”
Tịch Đăng cúi đầu nhìn về phía tiểu nam hài, “Ngươi nói hắn gặp chuyện là xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nam hài cũng luống cuống, lắp ba lắp bắp: “Vừa nãy còn ở nơi này.”
Tịch Đăng mím môi, trực tiếp xoay người đi đến phòng Suzuki.
Thiếu niên cơ hồ không dừng lại mà giữ cửa kéo ra…
Trên sàn nhà bên trong phòng một người mặc hoa phục đang ngồi.
Người nọ tóc dài buông xoã, đang cúi đầu ở đùa nghịch một đóa hoa đào trong tay, nghe tiếng động, hơi hơi nghiêng đầu, sau khi thấy rõ người tới, ánh mắt lạnh băng, “Ngươi tới làm gì?”
Tiểu nam hài từ sau chân Tịch Đăng thò đầu ra, “A, Suzuki kun ngài ở đây, thật tốt quá.”
Suzuki cười giễu cợt, “Ngươi gọi hắn đến đây?”
Hắn nhìn bộ dáng chật vật của Tịch Đăng, “Làm chi đánh gãy thời gian người ta tắm rửa?”
Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tịch Đăng còn tái nhợt hơn lúc trước, tuy rằng nó không hiểu có chuyện gì xảy ra giữa hai người, “Phi thường cảm tạ Chishima kun, hiện tại đã không có chuyện gì nữa rồi.”
Tịch Đăng hít sâu một hơi, một bàn tay đặt ở trên đầu tiểu nam hài, sờ sờ, “Tiểu Chí, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Ánh mắt Suzuki lập tức sắc bén, “Vì sao bảo nó đi ra ngoài.”
“Ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút. Tiểu Chí, cho chúng ta thời gian một chỗ được không? Trên bàn trong phòng ta có ít đồ ăn, ngươi đi qua ăn đi.”
Nghe có đồ ăn, tiểu nam hài lập tức liền động lòng, cắn cắn môi cúi mình vái chào Suzuki rồi chạy đi.
Tịch Đăng lúc này mới bước vào phòng, Suzuki cơ hồ dùng đôi mắt đầy dao găm nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhìn Suzuki, bước một bước đến gần đối phương, “Nếu không muốn ta ở chỗ này, vậy đứng lên đẩy ta đi ra ngoài, nếu chán ghét ta, bây giờ liền đứng lên đánh ta đi.” Tịch Đăng đi đến Suzuki trước mặt, “Ngươi vì sao bất động?”
Suzuki hơi lộ ra vẻ chật vật quay mặt đi, “Tại sao ta phải di chuyển?”
Tịch Đăng cúi người xuống, động tác mềm nhẹ lại không cho phép đối phương kháng cự đem mặt Suzuki xoay lại, cũng vén lên tóc dài che khuất má phải của hắn.
“Bất động là bởi vì vết thương trên mặt sao?”
Nguyên bản trên gương mặt trắng nõn bỗng xuất hiện dấu tay năm ngón rõ ràng, những dấu tay đó thậm chí đã sưng đỏ lên, thoạt nhìn thật khiến cho người ta sợ hãi.
Đồng tử Tịch Đăng co rụt lại, “Ai đánh?”
Suzuki gỡ tay Tịch Đăng ra, ngữ khí cứng rắn nói: “Không liên quan gì đến ngươi.”
“Suzuki!”
Suzuki nghe xong lời này, chỉ quay mặt đi, một lần nữa dùng tóc dài che lại chỗ bị thương, “Đã nói không liên quan gì đến ngươi, ngươi đi đi.”
Thanh âm Tịch Đăng trở nên chua xót, “Suzuki, mấy ngày tới ngươi phải chiếu cố chính mình thật tốt, không cần bởi vì ta mà không vui.”
Thiếu niên nói xong lời này, rồi xoay người rời đi.
Suzuki nghe được thanh âm cửa bị kéo ra rồi khép lại, hắn đem cây Shakuhachi giấu ở trong tay áo lấy ra.
Vốn là một cây Shakuhachi hoàn hảo nay đã hư hỏng, ở chỗ thổi bị nứt ra một đường, tựa như một miệng vết thương dữ tợn.
Suzuki nhìn chằm chằm Shakuhachi trong tay, ngữ khí bình tĩnh, “Chishima, ta đau quá.”
Hắn đem Shakuhachi tiến đến bên môi, tựa hồ muốn thổi, nhưng Shakuhachi lại chỉ phát ra được thanh âm “pư pư”. Shakuhachi này đã hỏng rồi, bị chính tay Chishima ném hỏng.
Chishima không biết, mình thích lúc hắn thổi Shakuhachi nhất, bởi vì lúc ấy ánh mắt Chishima ôn nhu nhất, Chishima đối đãi với cây Shakuhachi này tựa như đối đãi với tình cảm của chính mình, nhưng mà hắn hiện tại ngay cả Shakuhachi cũng từ bỏ.
Nghĩ đến đây, Suzuki từ trên mặt đất bò dậy, hắn chạy đến trước bàn trang điểm, lấy phấn đắp lên một tầng rồi lại một tầng thật dày trên miệng vết thương của bản thân, sau đó tùy ý đem mái tóc vấn lên.
Lúc đứng dậy hắn lại đột nhiên ho khan, ho đến nỗi nước mắt đều rơi ra. Hắn tự giễu mà vê rớt nước mắt nơi khóe mắt, chỉ là một cái bệnh nhỏ, lại biểu hiện nhu nhược như thế.
Trước đây, nếu là ngón tay bị kẹp phải, đỏ lên, cũng nước mắt lưng tròng đi tìm Chishima, tìm kiếm an ủi, nhìn đối phương đau lòng, chính mình liền cảm thấy ngón tay không đau nữa.
Mà hiện tại cho dù ho đến tê tâm liệt phế, lại dường như chẳng có gì. Trải qua tột cùng đau lòng, nỗi đau thân thể thì có tính là gì.
***
Suzuki rất ít khi ra ngoài, một là không muốn bị ánh nắng chiếu vào, hai là đối với hắn mà nói, thân là nghệ kỹ, đi đâu đều sẽ bị nhiều xem vài lần, liền lười đi ra ngoài. Hôm nay ra ngoài là bởi vì Shakuhachi trong tay.
Hắn cố ý hỏi thăm khách nhân người nào làm nhạc cụ tốt nhất. Suzuki tốn một chút thời gian mới tìm được cửa tiệm kia.
Cửa tiệm này rất tầm thường, từ bên ngoài nhìn thấy toàn là bụi bẩn, Suzuki do dự rất lâu mới đi vào. Đi vào trong, liền nhìn thấy trên vách tường trong tiệm treo rất nhiều nhạc cụ, trên mặt đất để trống. Suzuki nhìn chung quanh một vòng, phát hiện phía sau quầy vẫn luôn truyền đến thanh âm mài gỗ, hình như có một cái đầu nhô ra từ nơi đó.
“Có ai không?” Suzuki nhìn phía sau quầy, thử cất tiếng.
Thanh âm mài gỗ đột nhiên im bặt, sau đó một gương mặt béo từ sau quầy lộ ra.
Gương mặt kia không có đặc sắc gì, thậm chí có thể nói có chút xấu.
“Ngươi là ai?”
Thanh âm cũng thực thô.
Suzuki do dự một chút, người kia đã đứng lên. Hắn vỗ vỗ vụn gỗ trên tay, nâng lên mí mắt thoáng nhìn Suzuki, “Người câm?”
Suzuki nén giận, đem Shakuhachi trong tay áo lấy ra, “Ta muốn hỏi một chút, cái này có thể sửa không?”
Nam nhân kia nhìn lướt qua, “Cái này? Đã gãy nát.”
Suzuki nhíu mày, một người làm nhạc cụ cư nhiên lại nói chuyện như vậy, hắn đang chuẩn bị phát hỏa, lại nghe được câu tiếp theo, “Nhưng ta thích giao cho linh hồn cho những thứ rách nát, đưa cái đó cho ta nhìn xem.”
Suzuki không khỏi vui vẻ, hắn vội đem Shakuhachi đưa qua. Nam nhân tiếp nhận, xem thật kỹ, “Shakuhachi này của ngươi cũng không phải là vật quý giá gì, ta nơi này có cái càng tốt hơn, không bằng mua cây mới.”
Suzuki nói: “Ngươi cứ nói có thể sửa hay không đi.”
Nam nhân kia cười một cái, “Có thể, bất quá tốn một chút thời gian, mấy ngày nữa ngươi lại đến lấy đi.”
Suzuki nhíu mày, “Cần mấy ngày?”
“Ít nhất ba ngày nhiều nhất năm ngày.” Nam nhân cười nói.
qingyufighting.wordpress.com
Nam nhân sau khi nhìn Suzuki rời đi, hắn cầm lấy Shakuhachi trên quầy lại cẩn thận nghiên cứu một phen, “Cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.”
Một đạo thanh âm từ phía sau hắn vang lên, “Chỉ là do ngươi không phát hiện ra điểm đặc biệt của nó.”
Một thanh niên từ trong phòng trong của tiệm đi ra, hắn trực tiếp đi đến bên người nam nhân, ánh mắt đặt ở phía trên cây Shakuhachi.
Nam nhân nhìn thấy thanh niên, thân thể lập tức liền hơi hơi cong xuống, “Morikawa đại nhân.” Lại đem Shakuhachi trong tay đưa qua.
Thấy thanh niên tiếp nhận, ánh mắt tựa hồ còn mang theo vừa lòng, không khỏi nói: “Làm thế nào Morikawa đại nhân biết vị nghệ kỹ kia sẽ đem thứ này tới tiệm của ta?”
Morikawa hơi hơi mỉm cười, tay ở mặt trên Shakuhachi mơn trớn, “Ta cố ý cho người thả tin tức, còn nữa nói ngươi chính là người làm nhạc cụ tốt nhất.”
Nói đoạn, Morikawa từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi gấm, ném lên trên bàn.
Nam nhân cầm lấy túi gấm, ước lượng, rồi mở ra xem, bên trong tất cả đều là ngọc thạch quý báu. Hắn làm nhạc cụ có một thói quen, thích ở mặt trên khảm thêm ngọc thạch quý báu, nhưng những ngọc thạch quý báu lại thật sự khó có được.
Nam nhân được chỗ tốt, lập tức vui vẻ ra mặt, “Cảm ơn Morikawa đại nhân, bất quá vật ấy bình thường như thế, xem trình độ bóng loáng ở phía trên, đã có chút niên hạn, tại sao Morikawa đại nhân lại có hứng thú đối với thứ này?”
Morikawa chỉ cười không nói, nam nhân lập tức minh bạch, “Đồ vật của giai nhân, tự nhiên khó có được, tục vật không thể đánh đồng.”
Hắn trong miệng giai nhân chỉ chính là nghệ kỹ diễm lệ mới tới vừa rồi.
Morikawa cười đáp hắn, đem Shakuhachi cẩn thận thu hồi, “Việc còn lại đã biết làm như thế nào chưa?”
Nam nhân hiểu ý, “Ta đã đem vị trí vết nứt nhớ rõ, đương nhiên sẽ làm giả như đúc, hơn nữa sửa chữa, bảo đảm vị giai nhân kia sẽ nhìn không ra bất cứ manh mối nào.”
Tiểu nam hài thấy tình hình bất thường, cắn môi nhìn Zekou bên kia, bên đó có ba người, dù thế nào Suzuki cũng đấu không lại. Nó cất bước chạy nhanh xuống lầu, mấy người ở đây cũng mặc kệ nó.
Nó chạy một đường như điên, chạy đến cửa phòng tắm, cũng không dám vén mành đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa kêu lớn: “Chishima kun, Chishima kun, Suzuki kun không xong rồi.”
Tiểu nam hài dứt lời không bao lâu, liền nghe thấy bên trong truyền đến động tĩnh không nhỏ, sau đó, một người nhanh chóng vén rèm lên đi ra.
“Phát sinh chuyện gì? Ở đâu?”
Tiểu nam hài nhìn Tịch Đăng chỉ mặc một chiếc áo đơn thậm chí trên mặt còn mang theo bọt nước trong suốt, vội vàng đi tới giữ chặt tay Tịch Đăng, “Chúng ta mau đi qua đó.”
Tiểu nam hài chân ngắn không chạy được mấy bước đã bị ôm lên, nó nhìn gương mặt gần kề, hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy tiếng Tịch Đăng tốc độ rất nhanh nói: “Ngươi chỉ đường.”
Tiểu nam hài gật đầu, một bàn tay ôm cổ Tịch Đăng, một tay khác nhanh chóng chỉ phương hướng, “Bên kia.”
Chờ bọn họ chạy tới chỗ lúc trước, mới phát hiện nơi đó đã không có một bóng người.
Tịch Đăng buông tiểu nam hài xuống, nhìn ngó khắp nơi, “Suzuki đâu?”
Tịch Đăng cúi đầu nhìn về phía tiểu nam hài, “Ngươi nói hắn gặp chuyện là xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nam hài cũng luống cuống, lắp ba lắp bắp: “Vừa nãy còn ở nơi này.”
Tịch Đăng mím môi, trực tiếp xoay người đi đến phòng Suzuki.
Thiếu niên cơ hồ không dừng lại mà giữ cửa kéo ra…
Trên sàn nhà bên trong phòng một người mặc hoa phục đang ngồi.
Người nọ tóc dài buông xoã, đang cúi đầu ở đùa nghịch một đóa hoa đào trong tay, nghe tiếng động, hơi hơi nghiêng đầu, sau khi thấy rõ người tới, ánh mắt lạnh băng, “Ngươi tới làm gì?”
Tiểu nam hài từ sau chân Tịch Đăng thò đầu ra, “A, Suzuki kun ngài ở đây, thật tốt quá.”
Suzuki cười giễu cợt, “Ngươi gọi hắn đến đây?”
Hắn nhìn bộ dáng chật vật của Tịch Đăng, “Làm chi đánh gãy thời gian người ta tắm rửa?”
Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tịch Đăng còn tái nhợt hơn lúc trước, tuy rằng nó không hiểu có chuyện gì xảy ra giữa hai người, “Phi thường cảm tạ Chishima kun, hiện tại đã không có chuyện gì nữa rồi.”
Tịch Đăng hít sâu một hơi, một bàn tay đặt ở trên đầu tiểu nam hài, sờ sờ, “Tiểu Chí, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Ánh mắt Suzuki lập tức sắc bén, “Vì sao bảo nó đi ra ngoài.”
“Ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút. Tiểu Chí, cho chúng ta thời gian một chỗ được không? Trên bàn trong phòng ta có ít đồ ăn, ngươi đi qua ăn đi.”
Nghe có đồ ăn, tiểu nam hài lập tức liền động lòng, cắn cắn môi cúi mình vái chào Suzuki rồi chạy đi.
Tịch Đăng lúc này mới bước vào phòng, Suzuki cơ hồ dùng đôi mắt đầy dao găm nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhìn Suzuki, bước một bước đến gần đối phương, “Nếu không muốn ta ở chỗ này, vậy đứng lên đẩy ta đi ra ngoài, nếu chán ghét ta, bây giờ liền đứng lên đánh ta đi.” Tịch Đăng đi đến Suzuki trước mặt, “Ngươi vì sao bất động?”
Suzuki hơi lộ ra vẻ chật vật quay mặt đi, “Tại sao ta phải di chuyển?”
Tịch Đăng cúi người xuống, động tác mềm nhẹ lại không cho phép đối phương kháng cự đem mặt Suzuki xoay lại, cũng vén lên tóc dài che khuất má phải của hắn.
“Bất động là bởi vì vết thương trên mặt sao?”
Nguyên bản trên gương mặt trắng nõn bỗng xuất hiện dấu tay năm ngón rõ ràng, những dấu tay đó thậm chí đã sưng đỏ lên, thoạt nhìn thật khiến cho người ta sợ hãi.
Đồng tử Tịch Đăng co rụt lại, “Ai đánh?”
Suzuki gỡ tay Tịch Đăng ra, ngữ khí cứng rắn nói: “Không liên quan gì đến ngươi.”
“Suzuki!”
Suzuki nghe xong lời này, chỉ quay mặt đi, một lần nữa dùng tóc dài che lại chỗ bị thương, “Đã nói không liên quan gì đến ngươi, ngươi đi đi.”
Thanh âm Tịch Đăng trở nên chua xót, “Suzuki, mấy ngày tới ngươi phải chiếu cố chính mình thật tốt, không cần bởi vì ta mà không vui.”
Thiếu niên nói xong lời này, rồi xoay người rời đi.
Suzuki nghe được thanh âm cửa bị kéo ra rồi khép lại, hắn đem cây Shakuhachi giấu ở trong tay áo lấy ra.
Vốn là một cây Shakuhachi hoàn hảo nay đã hư hỏng, ở chỗ thổi bị nứt ra một đường, tựa như một miệng vết thương dữ tợn.
Suzuki nhìn chằm chằm Shakuhachi trong tay, ngữ khí bình tĩnh, “Chishima, ta đau quá.”
Hắn đem Shakuhachi tiến đến bên môi, tựa hồ muốn thổi, nhưng Shakuhachi lại chỉ phát ra được thanh âm “pư pư”. Shakuhachi này đã hỏng rồi, bị chính tay Chishima ném hỏng.
Chishima không biết, mình thích lúc hắn thổi Shakuhachi nhất, bởi vì lúc ấy ánh mắt Chishima ôn nhu nhất, Chishima đối đãi với cây Shakuhachi này tựa như đối đãi với tình cảm của chính mình, nhưng mà hắn hiện tại ngay cả Shakuhachi cũng từ bỏ.
Nghĩ đến đây, Suzuki từ trên mặt đất bò dậy, hắn chạy đến trước bàn trang điểm, lấy phấn đắp lên một tầng rồi lại một tầng thật dày trên miệng vết thương của bản thân, sau đó tùy ý đem mái tóc vấn lên.
Lúc đứng dậy hắn lại đột nhiên ho khan, ho đến nỗi nước mắt đều rơi ra. Hắn tự giễu mà vê rớt nước mắt nơi khóe mắt, chỉ là một cái bệnh nhỏ, lại biểu hiện nhu nhược như thế.
Trước đây, nếu là ngón tay bị kẹp phải, đỏ lên, cũng nước mắt lưng tròng đi tìm Chishima, tìm kiếm an ủi, nhìn đối phương đau lòng, chính mình liền cảm thấy ngón tay không đau nữa.
Mà hiện tại cho dù ho đến tê tâm liệt phế, lại dường như chẳng có gì. Trải qua tột cùng đau lòng, nỗi đau thân thể thì có tính là gì.
***
Suzuki rất ít khi ra ngoài, một là không muốn bị ánh nắng chiếu vào, hai là đối với hắn mà nói, thân là nghệ kỹ, đi đâu đều sẽ bị nhiều xem vài lần, liền lười đi ra ngoài. Hôm nay ra ngoài là bởi vì Shakuhachi trong tay.
Hắn cố ý hỏi thăm khách nhân người nào làm nhạc cụ tốt nhất. Suzuki tốn một chút thời gian mới tìm được cửa tiệm kia.
Cửa tiệm này rất tầm thường, từ bên ngoài nhìn thấy toàn là bụi bẩn, Suzuki do dự rất lâu mới đi vào. Đi vào trong, liền nhìn thấy trên vách tường trong tiệm treo rất nhiều nhạc cụ, trên mặt đất để trống. Suzuki nhìn chung quanh một vòng, phát hiện phía sau quầy vẫn luôn truyền đến thanh âm mài gỗ, hình như có một cái đầu nhô ra từ nơi đó.
“Có ai không?” Suzuki nhìn phía sau quầy, thử cất tiếng.
Thanh âm mài gỗ đột nhiên im bặt, sau đó một gương mặt béo từ sau quầy lộ ra.
Gương mặt kia không có đặc sắc gì, thậm chí có thể nói có chút xấu.
“Ngươi là ai?”
Thanh âm cũng thực thô.
Suzuki do dự một chút, người kia đã đứng lên. Hắn vỗ vỗ vụn gỗ trên tay, nâng lên mí mắt thoáng nhìn Suzuki, “Người câm?”
Suzuki nén giận, đem Shakuhachi trong tay áo lấy ra, “Ta muốn hỏi một chút, cái này có thể sửa không?”
Nam nhân kia nhìn lướt qua, “Cái này? Đã gãy nát.”
Suzuki nhíu mày, một người làm nhạc cụ cư nhiên lại nói chuyện như vậy, hắn đang chuẩn bị phát hỏa, lại nghe được câu tiếp theo, “Nhưng ta thích giao cho linh hồn cho những thứ rách nát, đưa cái đó cho ta nhìn xem.”
Suzuki không khỏi vui vẻ, hắn vội đem Shakuhachi đưa qua. Nam nhân tiếp nhận, xem thật kỹ, “Shakuhachi này của ngươi cũng không phải là vật quý giá gì, ta nơi này có cái càng tốt hơn, không bằng mua cây mới.”
Suzuki nói: “Ngươi cứ nói có thể sửa hay không đi.”
Nam nhân kia cười một cái, “Có thể, bất quá tốn một chút thời gian, mấy ngày nữa ngươi lại đến lấy đi.”
Suzuki nhíu mày, “Cần mấy ngày?”
“Ít nhất ba ngày nhiều nhất năm ngày.” Nam nhân cười nói.
qingyufighting.wordpress.com
Nam nhân sau khi nhìn Suzuki rời đi, hắn cầm lấy Shakuhachi trên quầy lại cẩn thận nghiên cứu một phen, “Cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.”
Một đạo thanh âm từ phía sau hắn vang lên, “Chỉ là do ngươi không phát hiện ra điểm đặc biệt của nó.”
Một thanh niên từ trong phòng trong của tiệm đi ra, hắn trực tiếp đi đến bên người nam nhân, ánh mắt đặt ở phía trên cây Shakuhachi.
Nam nhân nhìn thấy thanh niên, thân thể lập tức liền hơi hơi cong xuống, “Morikawa đại nhân.” Lại đem Shakuhachi trong tay đưa qua.
Thấy thanh niên tiếp nhận, ánh mắt tựa hồ còn mang theo vừa lòng, không khỏi nói: “Làm thế nào Morikawa đại nhân biết vị nghệ kỹ kia sẽ đem thứ này tới tiệm của ta?”
Morikawa hơi hơi mỉm cười, tay ở mặt trên Shakuhachi mơn trớn, “Ta cố ý cho người thả tin tức, còn nữa nói ngươi chính là người làm nhạc cụ tốt nhất.”
Nói đoạn, Morikawa từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi gấm, ném lên trên bàn.
Nam nhân cầm lấy túi gấm, ước lượng, rồi mở ra xem, bên trong tất cả đều là ngọc thạch quý báu. Hắn làm nhạc cụ có một thói quen, thích ở mặt trên khảm thêm ngọc thạch quý báu, nhưng những ngọc thạch quý báu lại thật sự khó có được.
Nam nhân được chỗ tốt, lập tức vui vẻ ra mặt, “Cảm ơn Morikawa đại nhân, bất quá vật ấy bình thường như thế, xem trình độ bóng loáng ở phía trên, đã có chút niên hạn, tại sao Morikawa đại nhân lại có hứng thú đối với thứ này?”
Morikawa chỉ cười không nói, nam nhân lập tức minh bạch, “Đồ vật của giai nhân, tự nhiên khó có được, tục vật không thể đánh đồng.”
Hắn trong miệng giai nhân chỉ chính là nghệ kỹ diễm lệ mới tới vừa rồi.
Morikawa cười đáp hắn, đem Shakuhachi cẩn thận thu hồi, “Việc còn lại đã biết làm như thế nào chưa?”
Nam nhân hiểu ý, “Ta đã đem vị trí vết nứt nhớ rõ, đương nhiên sẽ làm giả như đúc, hơn nữa sửa chữa, bảo đảm vị giai nhân kia sẽ nhìn không ra bất cứ manh mối nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook