Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
-
Quyển 1 - Chương 17: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Nhớ kỹ, tôi tên là Ân Già
Thủ hạ của tác giả quân có một nhóm người. Bọn họ đến để giúp tác giả quân hoàn thiện cốt truyện, có khi diễn vai chính, có khi diễn pháo hôi, tựa như Tịch Đăng, bởi vì thứ bậc của cậu không cao, xếp hạng ở vị trí thứ mười bảy, cho nên đất diễn của cậu trên cơ bản đều là pháo hôi.
Ân Thập Lục kỳ thật tên thật là Ân Già, vị trí xếp hạng vừa lúc ở phía trên Tịch Đăng một bậc. Tất cả mọi người đều gọi hắn là Thập Lục hoặc Ân Thập Lục. Nếu bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ thành công, sẽ có tích phân, tích phân có thể tích lũy, tích lũy tích phân càng cao, vị thứ xếp hạng hiển nhiên cũng càng cao.
Ân Thập Lục là người Tịch Đăng ghét nhất. Tịch Đăng từ vị thứ xếp hạng ngoài 100 bò lên, lại cố tình mắc kẹt ở vị trí thứ mười bảy này lâu ơi là lâu. Ân Thập Lục tựa như một ngọn núi lớn, cậu làm như thế nào cũng đều không vượt qua được.
Vì sao Tịch Đăng cố chấp như vậy ư? Là bởi vì từ vị trí thứ mười sáu trở lên sẽ có thể tự do lựa chọn công thụ. Khi chấp hành nhiệm vụ sẽ rất ít khi gặp phải người ở cùng một thế giới.
Tịch Đăng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc Ninh, cũng chính là Ân Thập Lục trước mặt, “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Ân Thập Lục mỉm cười, “Bởi vì tôi ở thế giới này cũng có nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ của anh là gì?”
“Trợ giúp vai chính công Kim Dịch, bất luận hắn muốn làm cái gì, bởi vì hiện tại việc hắn muốn làm nhất chính là báo thù, vì vậy tôi phải trợ giúp hắn báo thù.”
Tịch Đăng trầm mặc, trợ giúp Kim Dịch báo thù, liệu có làm Tống Lâm bị thương không?
“Cậu không cần lo lắng cho Tống Lâm, hắn có hào quang nhân vật chính.” Ân Thập Lục như là đoán được Tịch Đăng đang suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt lên tiếng. Sau đó hắn đưa mắt quét qua Tịch Đăng, “Tôi đi ra ngoài trước, nhìn dáng vẻ của cậu hẳn là muốn tự mình tắm.”
Ân Thập Lục đột nhiên tiếp được một cái khăn lông bị ném tới, “Làm gì nóng nảy thế, mọi người đều là đồng nghiệp.”
Tịch Đăng quay mặt đi, “Thật ngại quá, tôi và anh không thân.”
Ân Thập Lục còn muốn nói cái gì, nhưng không biết vì sao lại ngậm miệng, hắn đem khăn lông đặt lên trên giá, đứng lên đi ra ngoài.
Tịch Đăng chưa từng nghĩ sẽ ở cùng một thế giới gặp phải đồng nghiệp, hơn nữa vị đồng nghiệp này lại là người mà cậu ghét nhất.
Đệt!
Tịch Đăng khẽ cắn môi, chỉ cần Ân Thập Lục không phá hư nhiệm vụ của cậu, bọn họ vẫn có thể chung sống hoà bình, nếu không thể, vậy cậu liền…
Hừ!
***
Tịch Đăng tắm rửa xong đi ra, vừa lúc gặp được Louis đến đây lấy đồ đạc. Cậu liếc mắt nhìn Ân Thập Lục, Ân Thập Lục đang cười cùng Louis nói chuyện…
“Louis, đã lâu không gặp.”
“Hứa tiên sinh, chúng ta mấy ngày trước đây mới ở công ty gặp qua.” Louis trên mặt biểu tình có điểm xấu hổ.
Ân Thập Lục nhướng mày, bởi vì hắn sắm vai chính là Hứa Nhạc Ninh, hành vi làm việc đều sẽ giống nguyên thân. Giống như bọn họ, sắm vai một người trên cơ bản sẽ hoàn toàn biến thành sự tồn tại của người kia.
Hứa Nhạc Ninh là người tuỳ tiện phóng đãng, bởi vậy Ân Thập Lục hiện tại cũng rất tuỳ tiện phóng đãng.
“Một ngày không gặp như cách ba thu, Louis có từng nghe qua?”
Louis cái trán đều đổ mồ hôi, đột nhiên nhìn thấy Tịch Đăng đang đứng ở cầu thang, vội vàng lên tiếng, “A, Tịch Đăng?”
Ân Thập Lục nghe vậy cũng quay đầu lại, hắn liếc nhìn Tịch Đăng, hàm xúc không rõ tươi cười, sau đó đi qua phía cầu thang, “Cháu trai lớn ra rồi, tóc còn ướt này.” Hắn lại quay đầu lại nhẹ nhàng nói, “Louis, anh tự mình lên lầu đi, tôi dẫn cậu ấy đi sấy tóc trước đã.”
Louis vừa mới chuẩn bị nói cái gì, liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ trực tiếp hướng về phía hắn xông tới, chờ hắn thấy rõ, trong ngực đã nhiều thêm một nhóc ma cà rồng rồi.
“Có thể dẫn tôi đi gặp Tống Lâm không?” Tóc ma cà rồng ướt nhẹp, trên người còn có mùi hương xà phòng vừa mới tắm gội xong, thời điểm ngẩng đầu nhìn hắn, còn bày ra biểu tình vô cùng đáng thương, phảng phất nếu cự tuyệt nhóc ma cà rồng này là một tội ác tày trời.
“Không được đáp ứng.”
Thanh âm lạnh như băng lập tức đem nhóc ma cà rồng đáng thương từ trong lòng Louis kéo ra. Louis dồn sức lắc đầu một cái, theo tiếng vọng nhìn qua, liền phát hiện Hứa tiên sinh luôn luôn cười tủm tỉm lúc này mặt vô biểu tình, đôi mắt tùy thời tùy chỗ đều có thể phát ra hormone tựa hồ cất giấu lưỡi dao băng.
“Cậu đáp ứng cậu ấy, Tống Lâm cũng không đồng ý. Ở bệnh viện vốn phải chiếu cố cô cô và dượng, hơn nữa lại là gánh nặng*, có thể không dễ làm.”
*Bản gốc là 拖油瓶 (tha du bình) nghĩa đen là kéo bình đựng dầu. Nghĩa bóng là con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay “con ghẻ”. Đây còn là một câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh. Tuy nhiên nếu dùng con ghẻ thì không hợp ngữ cảnh nên mình đổi thành gánh nặng nhé.
Louis nghe được lời này, cúi đầu áy náy cười cười với Tịch Đăng, “Tịch Đăng, giám đốc hiện tại thật không có thời gian chiếu cố cậu, cậu ngoan ngoãn ở nhà, Hứa tiên sinh là người rất tốt.”
Ân Thập Lục tiến lên trước, trực tiếp đem Tịch Đăng từ trong ngực Louis kéo ra ngoài, động tác hơi lộ ra thô lỗ này khiến cho Louis hơi hơi ghé mắt.
Hứa tiên sinh có điểm quá…
Tịch Đăng lập tức nước mắt lưng tròng, giống chú cún nhỏ đáng thương nhìn Louis.
Ân Thập Lục che lại đôi mắt Tịch Đăng, quay đầu đối với Louis còn đang sững sờ đứng tại chỗ nói: “Còn đứng ngốc đó làm gì? Đi lên! Lấy quần áo!” Ngữ khí của hắn không tốt, trước nay chưa từng có.
Louis không nói gì, nâng bước đi lên trên lầu.
Louis vừa biến mất khỏi tầm mắt bọn họ, Tịch Đăng liền tức giận đem cái tay Ân Thập Lục che lại đôi mắt mình kéo xuống, sau đó đưa tới bên miệng, cắn.
Ân Thập Lục nhướng mày, mặc cho Tịch Đăng trút giận mà cắn tay hắn. Bất quá, Tịch Đăng chỉ cắn mấy cái, lưu lại vài dấu răng nhợt nhạt.
“Nếu như tôi còn răng nanh, tôi cắn chết anh.” Tịch Đăng nhe răng trợn mắt với Ân Thập Lục, tựa hồ muốn làm ra bộ dáng hung ác, chẳng qua đôi mắt còn ngập nước lóng lánh của cậu lập tức đem hai chữ hung ác đuổi đi rất xa, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy cậu giống như là một chú cún con đang nháo tiểu tính tình.
Ân Thập Lục tùy ý ở trên quần mình lau vài cái, “Nháo cái gì, lúc nào cho cậu đi gặp Tống Lâm đương nhiên sẽ mang cậu đi gặp.” Hắn tiến đến bên tai Tịch Đăng nhẹ giọng nói, “Tóm lại sẽ không làm lỡ nhiệm vụ của cậu.”
Tịch Đăng nghi ngờ nhìn đối phương, không có biện pháp, bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh, trong mắt cậu, Ân Thập Lục là người xấu xa nhất trên đời.
Ân Thập Lục khoát khoát tay.
Thời điểm Louis ra cửa, có điểm không yên tâm quay đầu lại nhìn mắt nhóc ma cà rồng nào đó. Nhóc ma cà rồng lúc này đang ngồi ở trên thảm trên sô pha, tiếp nhận Ân Thập Lục phục vụ lau tóc.
Hứa tiên sinh chắc là sẽ không ngược đãi Tịch Đăng đâu nhỉ?
Louis mang theo hy vọng tốt đẹp ra ngoài, lại không thấy được ngay khi hắn vừa đóng cửa một cái, hai vị ở trong phòng kia liền nhào vào đánh nhau. (Sao tui thấy đáng yêu dữ vậy nè ≧▽≦)
Tịch Đăng một tay nhéo cái mũi Ân Thập Lục, một tay nhéo khuôn mặt, hung hăng mà kêu: “Buông ra!”
Ân Thập Lục lại mơ hồ không rõ mà nói: “Không phải cậu nên buông tôi ra trước sao?” Hắn quơ quơ tay với đối phương, thể hiện mình hoàn toàn vô tội.
Tịch Đăng ánh mắt hình viên đạn đảo qua, cúi đầu nhìn hai cái chân dài đang kẹp ở trên eo mình, sau đó lại quét ánh mắt hình viên đạn về phía Ân Thập Lục.
Ân Thập Lục đem bàn tay của Tịch Đăng đang nhéo mặt hắn kéo xuống, “Đừng nháo, cậu như vậy không phù hợp thiết lập nhân vật.”
“Anh như vậy cũng không phù hợp!”
“Ngừng chiến?”
“Được rồi.”
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, bối cảnh là âm thanh tiếng TV ồn ào.
Thanh niên tóc đen ánh mắt chuyên chú đang đặt ở trên TV, tay còn lại đặt ở trên đầu ma cà rồng ngồi trước người, hắn đang lau tóc cho đối phương.
Còn ma cà rồng kia đang phụng phịu mặt, một đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Không lâu sau, thanh niên tóc đen cúi đầu nhìn ma cà rồng, phát hiện biểu tình của đối phương chuyên chú xưa nay chưa từng có, liền duỗi tay ở trước mắt đối phương quơ quơ.
Ma cà rồng đột nhiên bị quấy rầy, vội vàng bắt lấy cái tay gây chuyện kia, trong miệng lầm bầm một câu, “Không được ồn ào.”
Thanh niên tóc đen sờ soạng đầu tóc của đối phương đã gần khô hẳn, liền đem khăn lông bỏ qua một bên, rồi dùng tay làm lược chải tóc cho ma cà rồng.
“Có phải cậu xem quá nghiêm túc rồi không? Cậu xem hiểu bóng đá à?”
“Đương nhiên, chẳng qua lúc ở với Tống Lâm tôi đều giả vờ xem không hiểu, nghẹn chết tôi~~~ A, vào rồi!” Ma cà rồng đột nhiên giơ tay lên hoan hô một tiếng.
Khóe môi của thanh niên tóc đen hơi cong, ôn nhu trong mắt hắn như suối nước róc rách chảy qua dưới ánh mặt trời rực rỡ, chỉ là loại ôn nhu này, ma cà rồng đang vui vẻ chìm vào trận đấu của đội bóng cậu yêu thích cũng không hề hay biết.
***
Thật lâu trước đây, thời điểm Ân Thập Lục vẫn còn là thiếu niên, có một lần hắn làm xong nhiệm vụ trở về, hắn mỏi mệt đến nỗi chỉ muốn trở về phòng của mình phòng nghỉ ngơi cho thật tốt một lát, không nghĩ rằng trên đường lại bị một tiểu đậu đinh cản lại…
“Này! Anh có phải là Ân Thập Lục bọn họ nói hay không?” Tiểu đậu đinh môi hồng răng trắng, hùng hổ cầm kiếm đồ chơi chỉ vào hắn. Ân Thập Lục vội vàng đảo qua, thanh kiếm này vừa thấy liền biết là do tác giả quân làm, chế tác vô cùng nát, làm quá ẩu.
“Tôi là Ân Thập Lục, nhưng Ân Thập Lục trong miệng của bọn họ nói có phải là tôi hay không tôi không biết.” Ân Thập Lục biểu tình lãnh đạm.
“Tôi xếp hạng 157 Tịch Đăng, bọn họ đều nói anh rất mạnh, nhiệm vụ từ trước đến nay chưa từng thất bại, bây giờ tôi hướng anh tuyên chiến! Rất nhanh tôi sẽ đánh bại anh!”
“Ừ.” Ân Thập Lục gật đầu, rồi cất bước đi về phía trước.
Ân Thập Lục chân dài, tiểu đậu đinh chân ngắn, Ân Thập Lục đi một bước, tiểu đậu đinh phải bước nhanh hai, ba bước.
“Này, anh có nghe thấy tôi nói không đó?”
Tiểu đậu đinh cầm kiếm huơ huơ.
“Nghe rồi.” Thiếu niên đôi tay cắm túi, vẻ mặt bình thản.
“Này, tôi tên là Tịch Đăng!”
Tiểu đậu đinh chạy đến phía trước thiếu niên, thấy tầm mắt đối phương đặt ở phía trước, sợ đối phương nhìn không thấy, liền nỗ lực nhảy lên vài cái.
“Tôi tên là Tịch Đăng, anh nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ, tôi tên là Ân Già.”
Ân Thập Lục dừng bước chân nhìn tiểu đậu đinh nhảy lên nhảy xuống không ngừng trước mặt mình.
Tiểu đậu đinh nhảy vài cái, mặt liền trở nên đỏ bừng, cậu chống tay lên hai đầu gối của mình, thở mạnh, “Vậy…… Được rồi, tôi đi trước.”
Nhưng tiểu đậu đinh đi chưa được mấy bước, đã bị cưỡng ép dừng lại. Cậu quay đầu nhìn cái mũ của mình bị bắt lấy, chớp chớp mắt, “Anh chụp mũ của tôi làm chi?”
Ân Thập Lục nghiêm mặt, “Cậu đã tuyên chiến hẳn là nên lưu lại chiến thư.” Ánh mắt của hắn ở mtrên người đối phương quét một vòng, sau đó vươn tay…
“Á, anh đoạt kiếm của tôi!”
“Đây là chiến thư cậu đưa cho tôi, nên nó thuộc về tôi.”
Ân Thập Lục lúc này còn chưa biết, hắn thực ra không chỉ muốn kiếm.
********
Tác giả có lời muốn nói:
Vì sao nhiều tiểu thiên sứ không thích Thập Lục vậy?
Thập Lục chân dài tay dài, muốn cái gì có cái đó, quan trọng nhất là khí / lớn / sống / tốt, lại còn làtên yêu vợ điên cuồng.
Mọi người yên tâm, Thập Lục ở trong bộ này sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không giống bộ thứ nhất cặn bã như vậy.
Hắn cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào nhiệm vụ của Tịch Đăng, dù sao làm cho ngọn đèn nhỏ tức giận, con đường cầu ái của hắn sẽ càng khó khăn.
Ân Thập Lục kỳ thật tên thật là Ân Già, vị trí xếp hạng vừa lúc ở phía trên Tịch Đăng một bậc. Tất cả mọi người đều gọi hắn là Thập Lục hoặc Ân Thập Lục. Nếu bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ thành công, sẽ có tích phân, tích phân có thể tích lũy, tích lũy tích phân càng cao, vị thứ xếp hạng hiển nhiên cũng càng cao.
Ân Thập Lục là người Tịch Đăng ghét nhất. Tịch Đăng từ vị thứ xếp hạng ngoài 100 bò lên, lại cố tình mắc kẹt ở vị trí thứ mười bảy này lâu ơi là lâu. Ân Thập Lục tựa như một ngọn núi lớn, cậu làm như thế nào cũng đều không vượt qua được.
Vì sao Tịch Đăng cố chấp như vậy ư? Là bởi vì từ vị trí thứ mười sáu trở lên sẽ có thể tự do lựa chọn công thụ. Khi chấp hành nhiệm vụ sẽ rất ít khi gặp phải người ở cùng một thế giới.
Tịch Đăng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc Ninh, cũng chính là Ân Thập Lục trước mặt, “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Ân Thập Lục mỉm cười, “Bởi vì tôi ở thế giới này cũng có nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ của anh là gì?”
“Trợ giúp vai chính công Kim Dịch, bất luận hắn muốn làm cái gì, bởi vì hiện tại việc hắn muốn làm nhất chính là báo thù, vì vậy tôi phải trợ giúp hắn báo thù.”
Tịch Đăng trầm mặc, trợ giúp Kim Dịch báo thù, liệu có làm Tống Lâm bị thương không?
“Cậu không cần lo lắng cho Tống Lâm, hắn có hào quang nhân vật chính.” Ân Thập Lục như là đoán được Tịch Đăng đang suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt lên tiếng. Sau đó hắn đưa mắt quét qua Tịch Đăng, “Tôi đi ra ngoài trước, nhìn dáng vẻ của cậu hẳn là muốn tự mình tắm.”
Ân Thập Lục đột nhiên tiếp được một cái khăn lông bị ném tới, “Làm gì nóng nảy thế, mọi người đều là đồng nghiệp.”
Tịch Đăng quay mặt đi, “Thật ngại quá, tôi và anh không thân.”
Ân Thập Lục còn muốn nói cái gì, nhưng không biết vì sao lại ngậm miệng, hắn đem khăn lông đặt lên trên giá, đứng lên đi ra ngoài.
Tịch Đăng chưa từng nghĩ sẽ ở cùng một thế giới gặp phải đồng nghiệp, hơn nữa vị đồng nghiệp này lại là người mà cậu ghét nhất.
Đệt!
Tịch Đăng khẽ cắn môi, chỉ cần Ân Thập Lục không phá hư nhiệm vụ của cậu, bọn họ vẫn có thể chung sống hoà bình, nếu không thể, vậy cậu liền…
Hừ!
***
Tịch Đăng tắm rửa xong đi ra, vừa lúc gặp được Louis đến đây lấy đồ đạc. Cậu liếc mắt nhìn Ân Thập Lục, Ân Thập Lục đang cười cùng Louis nói chuyện…
“Louis, đã lâu không gặp.”
“Hứa tiên sinh, chúng ta mấy ngày trước đây mới ở công ty gặp qua.” Louis trên mặt biểu tình có điểm xấu hổ.
Ân Thập Lục nhướng mày, bởi vì hắn sắm vai chính là Hứa Nhạc Ninh, hành vi làm việc đều sẽ giống nguyên thân. Giống như bọn họ, sắm vai một người trên cơ bản sẽ hoàn toàn biến thành sự tồn tại của người kia.
Hứa Nhạc Ninh là người tuỳ tiện phóng đãng, bởi vậy Ân Thập Lục hiện tại cũng rất tuỳ tiện phóng đãng.
“Một ngày không gặp như cách ba thu, Louis có từng nghe qua?”
Louis cái trán đều đổ mồ hôi, đột nhiên nhìn thấy Tịch Đăng đang đứng ở cầu thang, vội vàng lên tiếng, “A, Tịch Đăng?”
Ân Thập Lục nghe vậy cũng quay đầu lại, hắn liếc nhìn Tịch Đăng, hàm xúc không rõ tươi cười, sau đó đi qua phía cầu thang, “Cháu trai lớn ra rồi, tóc còn ướt này.” Hắn lại quay đầu lại nhẹ nhàng nói, “Louis, anh tự mình lên lầu đi, tôi dẫn cậu ấy đi sấy tóc trước đã.”
Louis vừa mới chuẩn bị nói cái gì, liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ trực tiếp hướng về phía hắn xông tới, chờ hắn thấy rõ, trong ngực đã nhiều thêm một nhóc ma cà rồng rồi.
“Có thể dẫn tôi đi gặp Tống Lâm không?” Tóc ma cà rồng ướt nhẹp, trên người còn có mùi hương xà phòng vừa mới tắm gội xong, thời điểm ngẩng đầu nhìn hắn, còn bày ra biểu tình vô cùng đáng thương, phảng phất nếu cự tuyệt nhóc ma cà rồng này là một tội ác tày trời.
“Không được đáp ứng.”
Thanh âm lạnh như băng lập tức đem nhóc ma cà rồng đáng thương từ trong lòng Louis kéo ra. Louis dồn sức lắc đầu một cái, theo tiếng vọng nhìn qua, liền phát hiện Hứa tiên sinh luôn luôn cười tủm tỉm lúc này mặt vô biểu tình, đôi mắt tùy thời tùy chỗ đều có thể phát ra hormone tựa hồ cất giấu lưỡi dao băng.
“Cậu đáp ứng cậu ấy, Tống Lâm cũng không đồng ý. Ở bệnh viện vốn phải chiếu cố cô cô và dượng, hơn nữa lại là gánh nặng*, có thể không dễ làm.”
*Bản gốc là 拖油瓶 (tha du bình) nghĩa đen là kéo bình đựng dầu. Nghĩa bóng là con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay “con ghẻ”. Đây còn là một câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh. Tuy nhiên nếu dùng con ghẻ thì không hợp ngữ cảnh nên mình đổi thành gánh nặng nhé.
Louis nghe được lời này, cúi đầu áy náy cười cười với Tịch Đăng, “Tịch Đăng, giám đốc hiện tại thật không có thời gian chiếu cố cậu, cậu ngoan ngoãn ở nhà, Hứa tiên sinh là người rất tốt.”
Ân Thập Lục tiến lên trước, trực tiếp đem Tịch Đăng từ trong ngực Louis kéo ra ngoài, động tác hơi lộ ra thô lỗ này khiến cho Louis hơi hơi ghé mắt.
Hứa tiên sinh có điểm quá…
Tịch Đăng lập tức nước mắt lưng tròng, giống chú cún nhỏ đáng thương nhìn Louis.
Ân Thập Lục che lại đôi mắt Tịch Đăng, quay đầu đối với Louis còn đang sững sờ đứng tại chỗ nói: “Còn đứng ngốc đó làm gì? Đi lên! Lấy quần áo!” Ngữ khí của hắn không tốt, trước nay chưa từng có.
Louis không nói gì, nâng bước đi lên trên lầu.
Louis vừa biến mất khỏi tầm mắt bọn họ, Tịch Đăng liền tức giận đem cái tay Ân Thập Lục che lại đôi mắt mình kéo xuống, sau đó đưa tới bên miệng, cắn.
Ân Thập Lục nhướng mày, mặc cho Tịch Đăng trút giận mà cắn tay hắn. Bất quá, Tịch Đăng chỉ cắn mấy cái, lưu lại vài dấu răng nhợt nhạt.
“Nếu như tôi còn răng nanh, tôi cắn chết anh.” Tịch Đăng nhe răng trợn mắt với Ân Thập Lục, tựa hồ muốn làm ra bộ dáng hung ác, chẳng qua đôi mắt còn ngập nước lóng lánh của cậu lập tức đem hai chữ hung ác đuổi đi rất xa, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy cậu giống như là một chú cún con đang nháo tiểu tính tình.
Ân Thập Lục tùy ý ở trên quần mình lau vài cái, “Nháo cái gì, lúc nào cho cậu đi gặp Tống Lâm đương nhiên sẽ mang cậu đi gặp.” Hắn tiến đến bên tai Tịch Đăng nhẹ giọng nói, “Tóm lại sẽ không làm lỡ nhiệm vụ của cậu.”
Tịch Đăng nghi ngờ nhìn đối phương, không có biện pháp, bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh, trong mắt cậu, Ân Thập Lục là người xấu xa nhất trên đời.
Ân Thập Lục khoát khoát tay.
Thời điểm Louis ra cửa, có điểm không yên tâm quay đầu lại nhìn mắt nhóc ma cà rồng nào đó. Nhóc ma cà rồng lúc này đang ngồi ở trên thảm trên sô pha, tiếp nhận Ân Thập Lục phục vụ lau tóc.
Hứa tiên sinh chắc là sẽ không ngược đãi Tịch Đăng đâu nhỉ?
Louis mang theo hy vọng tốt đẹp ra ngoài, lại không thấy được ngay khi hắn vừa đóng cửa một cái, hai vị ở trong phòng kia liền nhào vào đánh nhau. (Sao tui thấy đáng yêu dữ vậy nè ≧▽≦)
Tịch Đăng một tay nhéo cái mũi Ân Thập Lục, một tay nhéo khuôn mặt, hung hăng mà kêu: “Buông ra!”
Ân Thập Lục lại mơ hồ không rõ mà nói: “Không phải cậu nên buông tôi ra trước sao?” Hắn quơ quơ tay với đối phương, thể hiện mình hoàn toàn vô tội.
Tịch Đăng ánh mắt hình viên đạn đảo qua, cúi đầu nhìn hai cái chân dài đang kẹp ở trên eo mình, sau đó lại quét ánh mắt hình viên đạn về phía Ân Thập Lục.
Ân Thập Lục đem bàn tay của Tịch Đăng đang nhéo mặt hắn kéo xuống, “Đừng nháo, cậu như vậy không phù hợp thiết lập nhân vật.”
“Anh như vậy cũng không phù hợp!”
“Ngừng chiến?”
“Được rồi.”
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, bối cảnh là âm thanh tiếng TV ồn ào.
Thanh niên tóc đen ánh mắt chuyên chú đang đặt ở trên TV, tay còn lại đặt ở trên đầu ma cà rồng ngồi trước người, hắn đang lau tóc cho đối phương.
Còn ma cà rồng kia đang phụng phịu mặt, một đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Không lâu sau, thanh niên tóc đen cúi đầu nhìn ma cà rồng, phát hiện biểu tình của đối phương chuyên chú xưa nay chưa từng có, liền duỗi tay ở trước mắt đối phương quơ quơ.
Ma cà rồng đột nhiên bị quấy rầy, vội vàng bắt lấy cái tay gây chuyện kia, trong miệng lầm bầm một câu, “Không được ồn ào.”
Thanh niên tóc đen sờ soạng đầu tóc của đối phương đã gần khô hẳn, liền đem khăn lông bỏ qua một bên, rồi dùng tay làm lược chải tóc cho ma cà rồng.
“Có phải cậu xem quá nghiêm túc rồi không? Cậu xem hiểu bóng đá à?”
“Đương nhiên, chẳng qua lúc ở với Tống Lâm tôi đều giả vờ xem không hiểu, nghẹn chết tôi~~~ A, vào rồi!” Ma cà rồng đột nhiên giơ tay lên hoan hô một tiếng.
Khóe môi của thanh niên tóc đen hơi cong, ôn nhu trong mắt hắn như suối nước róc rách chảy qua dưới ánh mặt trời rực rỡ, chỉ là loại ôn nhu này, ma cà rồng đang vui vẻ chìm vào trận đấu của đội bóng cậu yêu thích cũng không hề hay biết.
***
Thật lâu trước đây, thời điểm Ân Thập Lục vẫn còn là thiếu niên, có một lần hắn làm xong nhiệm vụ trở về, hắn mỏi mệt đến nỗi chỉ muốn trở về phòng của mình phòng nghỉ ngơi cho thật tốt một lát, không nghĩ rằng trên đường lại bị một tiểu đậu đinh cản lại…
“Này! Anh có phải là Ân Thập Lục bọn họ nói hay không?” Tiểu đậu đinh môi hồng răng trắng, hùng hổ cầm kiếm đồ chơi chỉ vào hắn. Ân Thập Lục vội vàng đảo qua, thanh kiếm này vừa thấy liền biết là do tác giả quân làm, chế tác vô cùng nát, làm quá ẩu.
“Tôi là Ân Thập Lục, nhưng Ân Thập Lục trong miệng của bọn họ nói có phải là tôi hay không tôi không biết.” Ân Thập Lục biểu tình lãnh đạm.
“Tôi xếp hạng 157 Tịch Đăng, bọn họ đều nói anh rất mạnh, nhiệm vụ từ trước đến nay chưa từng thất bại, bây giờ tôi hướng anh tuyên chiến! Rất nhanh tôi sẽ đánh bại anh!”
“Ừ.” Ân Thập Lục gật đầu, rồi cất bước đi về phía trước.
Ân Thập Lục chân dài, tiểu đậu đinh chân ngắn, Ân Thập Lục đi một bước, tiểu đậu đinh phải bước nhanh hai, ba bước.
“Này, anh có nghe thấy tôi nói không đó?”
Tiểu đậu đinh cầm kiếm huơ huơ.
“Nghe rồi.” Thiếu niên đôi tay cắm túi, vẻ mặt bình thản.
“Này, tôi tên là Tịch Đăng!”
Tiểu đậu đinh chạy đến phía trước thiếu niên, thấy tầm mắt đối phương đặt ở phía trước, sợ đối phương nhìn không thấy, liền nỗ lực nhảy lên vài cái.
“Tôi tên là Tịch Đăng, anh nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ, tôi tên là Ân Già.”
Ân Thập Lục dừng bước chân nhìn tiểu đậu đinh nhảy lên nhảy xuống không ngừng trước mặt mình.
Tiểu đậu đinh nhảy vài cái, mặt liền trở nên đỏ bừng, cậu chống tay lên hai đầu gối của mình, thở mạnh, “Vậy…… Được rồi, tôi đi trước.”
Nhưng tiểu đậu đinh đi chưa được mấy bước, đã bị cưỡng ép dừng lại. Cậu quay đầu nhìn cái mũ của mình bị bắt lấy, chớp chớp mắt, “Anh chụp mũ của tôi làm chi?”
Ân Thập Lục nghiêm mặt, “Cậu đã tuyên chiến hẳn là nên lưu lại chiến thư.” Ánh mắt của hắn ở mtrên người đối phương quét một vòng, sau đó vươn tay…
“Á, anh đoạt kiếm của tôi!”
“Đây là chiến thư cậu đưa cho tôi, nên nó thuộc về tôi.”
Ân Thập Lục lúc này còn chưa biết, hắn thực ra không chỉ muốn kiếm.
********
Tác giả có lời muốn nói:
Vì sao nhiều tiểu thiên sứ không thích Thập Lục vậy?
Thập Lục chân dài tay dài, muốn cái gì có cái đó, quan trọng nhất là khí / lớn / sống / tốt, lại còn làtên yêu vợ điên cuồng.
Mọi người yên tâm, Thập Lục ở trong bộ này sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không giống bộ thứ nhất cặn bã như vậy.
Hắn cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào nhiệm vụ của Tịch Đăng, dù sao làm cho ngọn đèn nhỏ tức giận, con đường cầu ái của hắn sẽ càng khó khăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook