Lục Lê nắm lấy tay kia của cậu, dùng sức lắc đầu, rốt cục bỏ ra được tay thanh niên đặt sau gáy y. Sắc mặt y đỏ chót hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Sau đó lại có cảm giác mình nói câu này không quá thỏa đáng, lại nói, “Muốn tôi chịch cậu ư? Tôi đã nói với cậu, ông đây ghét nhất người chủ động ở trên giường.”

Trịnh Hoài Cẩn lúc này thở hổn hển, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Cậu vươn đầu lưỡi liếm một vòng lên làn môi đỏ, điều này làm cho Lục Lê lập tức nhớ tới quảng cáo nước hoa tràn đầy sắc khí.

Hiện tại Lục Lê ngồi trên người thanh niên, y không có chút nào lo lắng thể trọng mình sẽ đè bẹp được cậu ta, trên thực tế vẻ mặt Trình Hoài Cẩn xem ra rất dễ chịu, thể trọng Lục Lê yếu ớt hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Y đứng lên, lại một cú đánh xuống cánh tay thanh niên đang ôm eo y.

Ôm một hồi ý nghĩ buồn nôn, bỗng nhiên Lục Lê ha hả nở nụ cười hèn mọn, đem ánh mắt thèm nhỏ dãi đến trên người thanh niên.

Y cảnh cáo nói: “Cậu chớ có mà lộn xộn, còn lộn xộn gây gổ tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Trình Hoài Cẩn hơi nhíu mày lại, quả nhiên không nhúc nhích nữa.

Lục Lê che giấu tính lau khóe miệng, làm bộ như uống ngụm nước. Y dùng ánh mắt mị hoặc nhìn về hướng thanh niên, nói tiếp: “Tôi ở nhà chuẩn bị cho cậu rất nhiều kiểu dáng đồng phục, khi nào về nhà phải mặc cho tôi nhìn ngắm.”

Trình Hoài Cẩn nghe vậy ngẩn ngơ, sau đó không một điểm do dự liền gật đầu.

“…” Nội dung vở kịch này không đúng như vậy, phải là Trình Hoài Cẩn mặt đầy khuất nhục mắng y ‘Cầm thú’, sau đó tát y hai bạt tai mới đúng.

Lục Lê thuận miệng bịa chuyện như thế, không nghĩ tới Trình Hoài Cẩn thoải mái đáp ứng rồi, kỳ thực căn bản y cũng không có chuẩn bị đồng phục gì cả.

Y vội vã nói sang chuyện khác, mặt háo sắc liền nói: “Tôi thấy trên internet có poster phim hình ảnh về cậu. Tinh Linh Hoàng thật sự quá đẹp trai.”

Lục Lê không hề nói láo, Trình Hoài Cẩn đóng vai Tinh Linh Hoàng thật sự rất đẹp, lấy ánh trăng làm tóc, lấy mẫu thụ làm đồng, lấy mộc làm trượng, lấy thảo làm hoàn. Tấm poster phim là cảnh Tinh Linh Hoàng tựa người lên cây sinh mệnh to lớn, cậu nhẹ nhàng sờ vào chữ viết trên cây, ánh huỳnh quang từng điểm rơi xuống, một phần hội tụ trên người cậu, mà thiết lập bên trong luôn luôn lạnh lùng xa cách trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.

Đến khi đoàn làm phim công bố poster lên mạng, căn bản không cần Lục Lê đi thuê thủy quân, nhiệt độ ( Luân Hồi) tăng lên rất cao, cư dân mạng trước sau không ngừng giảm.

Ngay cả thời điểm Lục Lê nhìn thấy không nhịn được lộ ra vẻ khiếp sợ, một bức hình có nhan sắc và khí chất như thế, phần lớn khán giả đến thời điểm này khẳng định đều chạy tới soát độ hảo cảm.

Trình Hoài Cẩn nghe được Lục Lê khen ngợi, lộ ra dáng vẻ không cao hứng, chỉ nhíu mày hỏi y: “Là tôi đẹp trai, hay do tôi đóng vai Tinh Linh Hoàng đẹp trai?”

Lục Lê theo bản năng muốn nói đến người sau, may là y phản ứng đúng lúc dừng lại, sau đó cực kỳ si mê đối với cậu nói: “Cậu cậu cậu, đương nhiên chính là cậu nha. Trừ cậu ra, trong lòng tôi không đặt bất kỳ người nào cả.”

Lục Lê nói xong câu đó cảm thấy có chút buồn nôn, Trình Hoài Cẩn thật không hổ danh Ảnh Đế, đối mặt y nói những câu buồn nôn như thế này mặt không biến sắc, trái lại tâm tình xem ra rất sung sướng.

Trình Hoài Cẩn nói: “Vậy chúng ta tiếp tục?”

Lục Lê sững sờ, suy nghĩ vài giây mới hiểu rõ tiếp tục của thằng nhóc muốn nói là có ý gì. Y nở nụ cười, nói rằng: “Tôi thì sao cũng được, bất quá nghĩ đến ngày mai cậu còn đi đóng phim, ngày hôm nay chúng ta coi như bỏ qua đi.”

Trình Hoài Cẩn không kiên trì, nói câu được rồi.

Trong lòng Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, lập tức thả lỏng cơ thể, đồng thời được voi đòi tiên không biết xấu hổ đối với cậu nói: “Tôi đây là đang quan tâm săn sóc cho cậu có biết hay không? Chẳng lẽ tôi là kim chủ lại đi bóc lột sức lao động từ diễn viên nổi tiếng như cậu sao?”

Trình Hoài Cẩn nở nụ cười, cậu lắc đầu rất phối hợp nói: “Không phải.”

Lục Lê đưa tay ngắt gò má cậu, bất bình kiếm cớ gây sự: “Tại sao gần đây công việc cậu ngày càng nhiều lên? Có phải muốn tránh né tôi? Tôi đã nói với cậu, sớm muộn gì cũng đến thôi, chính cậu chuẩn bị tư tưởng đi. Tôi sợ nếu như tôi đè cậu, thân thể cậu chịu không nổi đâu.”

Trình Hoài Cẩn không nói gì cả.

Nói xong Lục Lê từ trên người cậu bò ra, phủi mông một cái liền muốn đi.

Đi tới nửa đường bỗng nhiên y cảm thấy không đúng, quay đầu hướng thanh niên nói: “Không đúng, đây là phòng tôi,” y chỉ vào cửa nói: “Cậu nhanh chóng đi ngủ, ngày mai còn lên phim trường.”

Lúc này Trình Hoài Cẩn mới phiền nhiễu đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút.

Cậu lấy tay kéo cửa ra, nói rằng: “Cố tổng, vậy anh sớm nghỉ ngơi một chút.”

Lục Lê phất tay như đang đuổi đi con ruồi, “Cậu đi đi.”

Sau khi Trình Hoài Cẩn đi rồi, Lục Lê một bước vọt tới phòng tắm, chải răng hai lần y mới đặt bàn chải đánh răng xuống.

Hệ thống nghi hoặc nói: “Trước đây làm sao không thấy cậu phản ứng lớn như vậy?”

Lục Lê hỏi: “Mày nói trước đây là chỉ cái nào trước đây?”

Hệ thống: “Thế giới đầu tiên.”

Lục Lê phẫn nộ suýt chút nữa bẻ bàn chải đánh răng thành hai đoạn, y nói: “Cái kia có thể như vậy sao?! Thế giới trước nếu tao mà làm vậy, không phải sẽ có thằng cầm thú bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể động dục đem tao XXX sao?”

Hệ thống: “Vỗ tay vỗ tay, ha ha ha vỗ tay.”

“…” Thật muốn đánh chết cái hệ thống này nhưng không biết phải làm sao phá hủy nó được.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Lê theo đoàn phim đi tới trường quay quay phim. Bộ phim này y đầu tư rất lớn, tuy rằng đạo diễn bị Lục Lê uy hiếp thế nhưng y vẫn được đoàn làm phim trọng đãi nhất.

Ngày hôm nay khí trời dày đặc sương mù, địa điểm quay phim lựa chọn ở trong rừng rậm chỗ hồ nước phụ cận, trong không khí hơi nước lạnh lẽo tỏa lên, để nơi được xem như là hồ nước lạnh nhất lại càng thêm lạnh.

Tinh Linh Hoàng mái tóc dài màu bạc thả xuống như suối ngồi bên cạnh cây, hắn bận trường bào dệt từ ánh trăng, không dính một chút bụi nào, khớp xương trên quyền trượng trở nên trắng bệch, sau đó ánh mắt yêu thương lại đau lòng nhìn về phía mẫu thụ.

Mặc dù biết cậu sắp sửa nói lời kịch bản cùng động tác, nhưng nhân viên trong trường quay không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tinh Linh đẹp đẽ, lúc này bọn họ đều muốn xoa nhẹ lên lông mày sầu bi của cậu.

Tinh Linh nhẹ nhàng thở dài, Tinh Linh tộc coi cây sinh mệnh như mẫu thụ, nhìn mẫu thụ từng ngày từng ngày suy nhược, thậm chí dần dần héo rút mục nát, làm Tinh Linh Hoàng càng thêm ưu thương, hết sức phẫn nộ cùng hết cách.

“Mẫu thụ thân ái, ta cảm nhận được nhịp tim ngươi đập yếu ớt, cái chết tuyệt vọng kề cận bên ngươi —— nói cho ta biết, đến cùng ta nên làm như thế nào?”

Tinh Linh Hoàng đem đầu tựa vào cây, nói hết nội tâm của mình.

Ngữ điệu hắn nhẹ bẫng, âm thanh theo gió cuốn đi, lại như tình nhân lưu luyến nỉ non.

Rõ ràng cái cây kia không có động tác gì, bởi vì cây sinh mệnh hết thảy động tác đều do con người làm ra. Nhưng khi mọi người nhìn thấy đều sẽ cho rằng cây sinh mệnh như hưởng ứng lời hắn liền lung lay cành lá, mỗi một cành cây phảng phất đều có sự sống, làm cho tất cả mọi người đều cho rằng nó đang an ủi Tinh Linh bi thương, muốn hắn đừng vì thế mà ưu phiền.

Tinh Linh Hoàng do dự trong chốc lát, hắn đứng lên, dùng mộc trượng điểm nhẹ một cái trên mặt đất.

Sau đó hắn quay người lại, góc áo trường bào hoa mỹ phất qua, mái tóc dài màu bạc tung bay theo gió.

Ánh mắt Tinh Linh Hoàng từ từ kiên định lên, trên mặt hắn phấn đấu kiên quyết quên mình.

Hắn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ngâm xướng nhiều lần thần chú cổ đại thần bí, cái thần chú rên rỉ phiền phức kia thật giống như đến từ thế giới thượng cổ.

Mãi đến tận thời điểm nhất định, hắn mới ngừng lại khẽ than nhẹ, đôi mắt chất chứa ngôi sao xanh mở ra, cuối cùng đem tầm mắt định vị ở trên trời Phương Đông.

Nơi đó truyền đến tiếng chim hót lanh lảnh, hắn giơ cánh tay lên, tựa hồ có món đồ gì đó rơi xuống mặt đất, sau đó hắn đưa tay về phía hư vô khinh nhu xoa xoa.

Tinh Linh Hoàng quay về ‘Nó’ nói: “Chúng ta đi thôi, đi tới cánh cửa thời gian.”

Chân trời xa xôi là một mảnh màu sắc thâm trầm, thật giống như bão tố đang lặng lẽ cuồn cuộn tới.

Mãi đến tận đạo diễn khẽ gọi một tiếng “Cắt”, tất cả mọi người đều như vừa tỉnh giấc chiêm bao, tiếp theo đem ái mộ hết thảy hướng về phía Tinh Linh tóc bạc.

Lục Lê là người thứ nhất xông lên đầu tiên, y như con sói nhìn thanh niên thỏ nhỏ, sau đó lấy khăn mặt nhân viên đưa tới, thay cậu nhẹ nhàng lau mồ hôi chảy trên mặt.

Lục Lê cảm giác được khí lạnh, Trình Hoài Cẩn ra mồ hôi rất nhiều, có thể tưởng tượng được y phục cậu dày đến bao nhiêu lớp.

Vì để lớp trang điểm trên mặt không trôi, Lục Lê lau rất cẩn thận, không nhịn được nói với Trình Hoài Cẩn: “Nếu như cậu mệt mỏi đi nghỉ một chút cho lại sức.”

Vẻ mặt Trình Hoài Cẩn nhu hòa, đối với y cười vui vẻ nói: “Tôi không mệt.”

Tinh Linh luôn luôn là chủng tộc ngạo mạn, bọn họ xem thường những chủng tộc khác sống bên cạnh, chỉ có cây sinh mệnh mới có thể làm cho Tinh Linh Hoàng vẻ mặt buông lỏng —— mà lúc này Tinh Linh cao quý không chút tiếc rẻ nào nét cười của cậu dành cho y.

Mấy em gái đứng một bên nắm điện thoại di động trong tay chụp ảnh điên cuồng, một bên chụp ảnh còn một bên kiềm chế kêu to phấn khích.

Lục Lê không cao hứng, nghiêm mặt nói: “Không được cười.” Không thấy mấy em gái điên cuồng chụp ảnh sao, sau đó họ đăng công khai lên internet rồi sẽ thế nào.

Trình Hoài Cẩn điểm một nụ cười nhẹ, Lục Lê rất hài lòng dáng vẻ cậu cười rụt rè không lộ răng ra nữa.

Chờ khi phim quay xong cũng đã là buổi tối.

Buổi tối hồ nước phụ cận tựa hồ càng lạnh hơn, khí lạnh không lọt ra ngoài. Lục Lê run cầm cập ngồi ở trên xe cùng Trình Hoài Cẩn, bất chợt y hắt hơi một cái, vì không để cho người khác phát hiện, y lập tức xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một giây sau, lại bị ôm vào một cái ôm vây quanh ấm áp.

Lục Lê động hai lần, nói rằng: “Tôi không có chuyện gì, không lạnh chút nào cả.” Kỳ thực Trình Hoài Cẩn ôm thật sự rất ấm, y hầu như đều không muốn buông bỏ.

Trình Hoài Cẩn cho y một nấc thang: “Tôi chỉ muốn ôm anh.”

Lục Lê thở dài, bất đắc dĩ lại mang theo điểm sủng nịch nói: “Vậy được rồi.” Y lại nói thêm một câu: “Hết cách với cậu rồi, tiểu yêu tinh à.”

Trình Hoài Cẩn: “…”

Tài xế: “…” Bị đặc thù phương thức tú ân ái làm cho kinh ngạc lên.

Đến khách sạn, Lục Lê cấp tốc xông tới bồn tắm nước nóng, đem khí lạnh tản ra ngoài, mới chậm rãi đi tới phòng Trình Hoài Cẩn.

Trịnh Hoài Cẩn tựa ở trên ghế sa lông nhìn kịch bản, thấy tóc Lục Lê chảy nước, liền đi đến phòng tắm lấy khăn mặt vì y lau tóc.

Lục Lê nói: “Một lát nữa nó cũng sẽ XXX, không cần lau.” Nhưng y cũng không tránh né.

Chờ Trình Hoài Cẩn lau khô tóc y xong, thanh niên duỗi cánh tay, liền sờ vào trong lồng ngực y.

Lục Lê ho nhẹ một tiếng, không muốn tránh thoát, y nói: “Ngày mai tôi sẽ quay về, cậu ở đây cố gắng đóng phim, có việc cứ gọi điện thoại tôi sẽ đến đây ngay lập tức.”

Trình Hoài Cẩn “Ừ” một tiếng.

Ánh mắt Lục Lê thâm tình nhìn cậu, bao hàm tình cảm nói: “Cậu phải ăn cơm đầy đủ, cố gắng ngủ nhiều, mỗi ngày xem cái gối ôm như đang ôm tôi ngủ.”

Hệ thống lại ói một tiếng, gần nhất số lần nó buồn nôn nhiều đến nỗi không thể đếm hết được.

Trình Hoài Cẩn tựa hồ bị lọt bẫy, vỗ mông y cười một hồi, nói rằng: “Anh cũng thế.”

Lục Lê nói: “Tôi không muốn làm gối để cậu ôm nữa, tôi muốn làm búp bê tình dục nằm cạnh cậu hơn.”

Trình Hoài Cẩn: “… Cố tổng, anh câm miệng ngay cho tôi.”

Lục Lê trở về thành phố B, hai ngày nay từ lúc y rời đi Từ Quân gọi điện thoại cho y liên tục, nếu thư ký không đòi mạng y, y rất hi vọng mình ở cùng với Trình Hoài Cẩn vài ngày nữa.

Dù sao khoảng cách nhìn Tinh Linh gần như vậy thật vui tai vui mắt, thực sự là chuyện rất tốt đẹp.

Lục Lê phát hiện mình tiến hóa thành nhan cẩu, coi như trên internet nhìn thấy bức ảnh Trình Hoài Cẩn, cũng không khống chế được tay của chính mình đem bức ảnh lưu về máy, thường thường bất chợt lôi ra ngắm nhìn.

Lục Lê vì ngăn chặn chính mình làm tiếp hành vi vô liêm sỉ này, y giận dữ đem điện thoại di động cắt đứt mạng, bởi vậy mỗi ngày cùng trò chuyện video với Trình Hoài Cẩn biến thành gọi thẳng trực tiếp.

Không có Trình Hoài Cẩn ở đây y cảm giác cuộc sống hài hòa thảnh thơi không bị gò bó.

Lục Lê sắp đến giờ tan tầm, Từ Quân đem một cái rương lớn đưa tới trước mặt y, nói là có người chuyển phát nhanh đưa cho y.

Lục Lê nhìn thấy chữ kí người viết chính là ‘Chồng của Tôn San San’, y có loại dự cảm xấu, tiện tay đem cái rương để xuống chân, dự định về nhà mới mở ra.

Đợi đến khi về nhà mở cái rương ra, Lục Lê mới phát hiện linh cảm của mình là đúng.

Y nhìn vào rương có rất nhiều đồ vật không thể miêu tả, những công cụ đồ chơi hình thù kỳ quái có những công dụng khác nhau làm y chấn kinh sâu sắc rồi.

Ở phía dưới mấy món đồ chơi, đủ loại kiểu dáng trang phục, còn có cả trang phục đế trắng kim văn trường bào, cái kia rõ ràng là trang phục của Tinh Linh Hoàng, ngay cả bộ tóc giả màu bạc, phụ kiện vũ khí đều đầy đủ hết.

Lục Lê run rẩy, y đem tấm thiệp chúc mừng mang theo hương nước hoa mở ra, chỉ nhìn thấy chữ viết xinh đẹp trên mặt giấy viết: Anh Cố, đây là quà tặng ba tháng hợp đồng, không cần cảm kích em đâu. Hiện chúng em sống rất tốt, anh đừng mong nhớ gì em nha!

Phía dưới còn vẽ ra hai cái ảnh chân dung nữ sinh Q bản.

Tôn, San, San! Ai mà thèm mong nhớ cô!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương