Như Lục Lê mong muốn, từ khi Trình Hoài Cẩn tham gia đóng phim thật sự trở nên rất bận, mỗi ngày trời chưa sáng liền hướng đến trường quay, buổi tối rất muộn mới trở về nhà.

Vì không muốn chú tài xế khổ cực như vậy, mỗi ngày Lục Lê theo Trình Hoài Cẩn dậy sớm về nhà muộn, còn chuyên môn vì cậu lựa chọn dòng xe hơi cao cấp.

Lục Lê không nghiên cứu qua các nhãn hiệu xe, ngược lại mua cho Trình Hoài Cẩn đều là những mẫu mã đẹp nhất.

Thời điểm trả tiền chỉ cần đọc thầm hiện tại mình chính là nhà tư bản giàu có, nội tâm một điểm không cảm giác đau lòng.

Cả ngày đều không nhìn thấy Trình Hoài Cẩn, trong lòng Lục Lê thoải mái lên trời, nhưng y vẫn miễn cưỡng không được quay về phía thanh niên lải nhải vài câu: “Cậu không cho rằng tôi để cậu ra ngoài là để cậu vui chơi ư, tại sao mấy ngày nay không trở về ăn cơm tối?! Cậu cố ý trốn tránh tôi đúng không?”

Trình Hoài Cẩn đem áo khoác cởi ra, thường ngày đều là Lục Lê ân cần nhận lấy, móc ở phía trên cây treo đồ.

Trình Hoài Cẩn nói: “Tôi không có.”

Lục Lê không tin, vẻ mặt như ông chồng quá trớn với Tiểu Tam, y đau lòng nói: “Một hồi sau tôi trở lại đây đón cậu, tốt nhất là cậu đứng ở đây chờ tôi! Tôi đã nói với cậu, chỉ có một mình cậu là tôi đích thân đi đón rước thôi đó.”

Trình Hoài Cẩn không hề có một tiếng động thở dài, cậu nói: “Công việc cần tôi, chỉ có mấy ngày nay khá là bận bịu thôi.”

Lục Lê hừ hừ hai tiếng, không nói gì nữa. Kỳ thực chính là y giả bộ giả vờ giả vịt, uy hiếp không muốn Trình Hoài Cẩn trở về nhà.

Y ước gì Trình Hoài Cẩn đừng nên trở về, nhìn thấy gương mặt đó cả người y đều không thoải mái.

Ai biết y nói xong câu đó ngày thứ hai Trình Hoài Cẩn liền sớm xin nghỉ trước, Lục Lê về nhà liền nhìn thấy thanh niên ngồi ở trên ghế sa lông xem phim, cả người liền cứng ngắc.

Lục Lê đi tới phía sau sô pha, do dự một chút, sau đó nhào tới ôm lấy cổ Trình Hoài Cẩn, cười nói: “A ha ha ha, bắt được cậu rồi.”

Trình Hoài Cẩn vỗ lên cánh tay y, mở miệng nói: “Ấu trĩ.”

Lục Lê buông cậu ra, vòng tới sô pha phía trước ngồi vào bên cạnh cậu, y hỏi: “Vì sao ngày hôm nay nghỉ làm sớm như vậy?”

Trình Hoài Cẩn vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào ti vi, Lục Lê cứng rắn đem mặt cậu hướng về chính mình.

Trình Hoài Cẩn nhìn kĩ y rồi nói: “Phân đoạn diễn ngày hôm nay tương đối ít, vì lẽ đó sớm chút nữa sẽ trở lại.”

Lục Lê bĩu môi, đối với câu trả lời này hiển nhiên rất thất vọng.

Bỗng nhiên y kéo tay Trình Hoài Cẩn, nói: “Đi, tôi mang cậu đi ra ngoài ăn một bữa.”

Tuy rằng bề ngoài Lục Lê đang oán giận Trình Hoài Cẩn không trở lại ăn chung với mình, nhưng kỳ thực mấy ngày nay y cũng không có ở nhà ăn cơm, nguyên nhân chính là y thích một cửa tiệm bán đồ ăn bên ngoài, bên trong cửa tiệm kia làm mấy món cay ăn cực kỳ ngon.

Ăn liên tiếp mấy lần Lục Lê đều không ngán, hơn nữa ngày hôm nay vừa vặn là ngày 20 tháng 5, cửa tiệm kia đưa ra khuyến mãi, nói là đi hai người chỉ tính nửa giá tiền.

Đối với đi ra ngoài ăn một bữa, Trình Hoài Cẩn không có dị nghị gì.

Lục Lê lái xe hứng thú bừng bừng mang Trình Hoài Cẩn đi tới cửa tiệm Thành Tây kia. Nhà hàng này mùi vị rất tốt tuy rằng không nằm ở trung tâm thành phố, mà là ở vùng ngoại thành khá là xa xôi, ăn một bữa cơm so với bỏ tiền ra đổ đầy xăng dầu còn mắc hơn, trên căn bản tới đây ăn không phải đầu óc có hố thì cũng là xăng dầu quá nhiều nên cần tiêu bớt.

Cho nên thời điểm Lục Lê nhìn thấy Tôn San San, phản ứng đầu tiên của y chính là nữ nhân này lại giống như y đầu óc đều có hố.

Tôn San San ăn mặc nóng bỏng váy ngắn liền thân, ngực trễ ra ngoài hầu như muốn rớt ra khỏi áo, rất tự tin về vóc dáng thân thể chính mình. Lục Lê dám khẳng định, nếu như không phải bên người cô mang theo hai bảo vệ nghiêm túc, rất nhiều người đều sẽ muốn duỗi tay ra nắn bóp bầu ngực cô.

Lục Lê không nghĩ tới y đang muốn đẩy ra cửa phòng khách đi WC, liền trùng hợp gặp phải Tôn San San.

Nếu là trùng hợp y chắc chắn khẳng định sẽ không tin.

Tôn San San lấy xuống kính râm, vung môi đỏ au lên, da mặt rất dầy đối với Lục Lê nói: “Anh Cố, thật là trùng hợp nha không ngờ anh cũng ăn cơm ở đây. Hay là cho em vào cùng ăn với anh đi?”

Lục Lê đứng chắn ngay cửa, rất không có phong độ thân sĩ nói rằng: “Thật không tiện, chúng tôi đi chung với nhau rồi.” Hơn nữa còn bớt được nửa giá tiền.

Vừa nghe lời này Tôn San San càng thêm hiếu kỳ, cô tiến lên một bước, hầu như dán sát trên người Lục Lê, muốn xem một chút người trong phòng đến cùng là ai.

Trong phòng bị bình phong che chắn, Tôn San San nhìn qua liền muốn hận trời xanh, làm như thế nào đi chăng nữa đều không thấy rõ người bên trong.

Lần đầu tiên Lục Lê cách nữ nhân gần như vậy tâm tình kỳ thực rất kích động, thế nhưng trong lòng y đọc thầm sắc tức thị không không tức thị sắc, nhẫn tâm tàn nhẫn đem Tôn San San đẩy ra.

Tôn San San miệng cong lên, vẻ mặt kì dị nói: “Anh Cố, anh không cho em đi vào… Đừng nói bên trong là bạn gái anh nha?”

Lúc này Lục Lê lắc lắc đầu: “Không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi, chúng ta đàm luận về công việc. Amy, em qua phòng sát vách đi, bữa cơm này anh mời.”

Lục Lê quyết định nếu như Tôn San San còn dây dưa, y liền không thương hương tiếc ngọc nữa, mà là đối với đại mỹ nhân này sinh ra tức giận.

Cố Du luôn luôn không thích người khác quản việc riêng của y, cũng không thích người khác quản chính mình.

Đúng rồi, y là loại tự mình phục vụ cho người khác, sau khi chơi chán liền bỏ người đó đi đúng là kiểu người thật sự tra đến vậy.

Tôn San San nhìn nam nhân vẻ mặt mơ hồ có chút tức giận, cô thức thời lui lại vài bước, sau đó hướng về Lục Lê phất phất tay: “Vậy em đây không quấy rầy hai người, anh Cố hẹn gặp lại.”

Chờ nhìn thấy bọn họ tiến vào phòng khách sát vách, Lục Lê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không có ý định đi WC nữa. Hắn lùi trở về bên trong căn phòng, nghĩ mau mau ăn xong rồi đi nhanh.

Kỳ thực y sợ không cẩn thận liền bị Tôn San San mê hoặc, thiết lập tan vỡ, sau đó nỗ lực hết thảy đều như công dã tràng xe cát.

Lục Lê đem một ly rượu không mùi không vị tiến vào trong, đối với Trình Hoài Cẩn nói: “Cậu còn chờ đợi đến bao lâu, làm sao còn chưa uống rượu?”

Môi Trình Hoài Cẩn cay đỏ hồng hồng, xem ra được ví như là tú sắc khả san ( sắc đẹp thay cơm), nhiều người yêu thích. Cậu đem một miếng thịt bỏ vào trong miệng, nói rằng: “Tôi không quen uống rượu.”

Chẳng lẽ ý cậu ta là chỉ cần nhấp rượu một tí đã say? Vậy y có thể cố gắng lợi dụng điểm ấy, làm cho cậu ta quá chén sau đó giả tạo hiện trường như bị OOXX.

Lục Lê cảm giác mình phi thường cơ trí, thuận tiện cho mình một điểm cộng.

Chờ cơm nước tính tiền xong liền muốn ra ngoài, Lục Lê lại nằm trong dự liệu gặp phải Tôn San San.

Đại mỹ nhân, cô quấn quýt lấy tôi cũng vô dụng thôi, ai bảo tôi [ thân thể này ] đối với cô không có hứng thú. [ tay bất giác nắm chặt ]

Sắc mặt Lục Lê có chút khó coi, y cầm lấy tay Trình Hoài Cẩn liền muốn đi.

Tôn San San cười ngăn cản y, con mắt xoay tròn ở trên người bọn họ nhìn tới: “Anh Cố, còn chưa cám ơn anh mời em ăn cơm mà.”

Cô ta còn không thấy ngại sao? Ưu đãi ngày hôm nay là hai người mới được, cô ta chỉ đi một người nên dựa theo giá gốc nha, là giá gốc đó! Lục Lê đau lòng ví tiền của mình.

Tuy rằng hiện tại y không thiếu tiền.

Sắc mặt Lục Lê càng không dễ nhìn, y nói: “Mời Tôn tiểu thư tránh ra, chúng tôi phải đi gấp.”

Không nghĩ tới nữ nhân họ Tôn này một điểm đều không rụt rè, ngược lại còn đặc biệt hào phóng, cô ngăn cản Lục Lê, vừa nhìn về phía sau thấy Trình Hoài Cẩn, cười nói: “Anh Cố, nhiều lần toàn anh mời em, hôm nay đến lượt em đi. Nếu không… Em mời anh cùng vị bằng hữu này đi ra bên ngoài uống một ly rượu, được chứ?”

Lục Lê buông tay Trình Hoài Cẩn ra, y tiến lên một bước khoác vai Tôn San San, dìu cô đi đến bên trong góc.

Tôn San San rất phối hợp dựa vào trên cánh tay y.

Lục Lê nhỏ giọng nói với cô: “Tôi ở trước mặt người bảo vệ mà nể mặt cô, đừng có vì thể diện được nước làm tới, cũng đừng tiếp tục đến trêu chọc tôi, có nghe hay không?”

Tôn San San bị y làm cho mất mặt dĩ nhiên không để ý chút nào, vẫn cười khanh khách. Sau khi Lục Lê nói xong, duỗi ra cánh tay trắng mịn, đem đầu y kéo xuống, ở trên mặt Lục Lê ấn xuống một nụ hôn.

“Ôi trời ơi!” Lục Lê dùng tay áo chà mặt, cau mày nói: “Cô dám dùng son môi ấn lên mặt tôi? Có biết nó bẩn lắm không?”

Tôn San San thở dài, ngón tay quấn quanh mấy lọn tóc quăn, vô thức nhìn bóng lưng của y, trong miệng lầm bầm: “Nam nhân xấu không có tình thú gì hết.”

Lục Lê nắm tay Trình Hoài Cẩn liền đi ra cửa.

Thời điểm ở trên xe gương mặt Trình Hoài Cẩn lạnh lùng không nói một lời, chờ cậu ngồi vào ghế phụ, Lục Lê lập tức tiến sát vào đối với cậu nói: “Cậu đừng có hiểu lầm, tôi cùng với cô ta không có quan hệ gì cả.”

Trình Hoài Cẩn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai tay hoàn ngực, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Chuyện của anh, không có quan hệ gì đến tôi.”

Lục Lê vỗ mạnh lên tay lái, tiểu vũ trụ trong nháy mắt bạo phát, y không có chuyện gì liền nói: “Chỉ vì một người phụ nữ cậu cáu kỉnh với tôi đúng không? *** mẹ nó mỗi ngày cậu còn không trở về nhà, có phải bị con hồ ly tinh nào quyến rũ hớp mất hồn rồi không?”

Hệ thống biểu thị: Ha ha, cậu nhìn điểm độ HE chính mình đi, người ta không đem cậu để ở trong lòng nha.

Đối mặt với nam nhân cố tình gây sự, Trình Hoài Cẩn dùng chiêu thức chính là trầm mặc.

Lục Lê có cảm giác không tên tâm cơ thằng nhỏ này rất sâu, động tác võ thuật cũng rất giỏi.

Y theo bản năng không dám trêu chọc nữa, chỉ có thể tức giận hừ một tiếng, xoay tay lái một cú, xe thể thao liền như cung tên rời cung bay ra ngoài.

Ngày thứ hai Lục Lê lôi kéo Trình Hoài Cẩn đến đoàn làm phim.

Lục Lê đi tới trường quay phim, uy hiếp đoàn làm phim phải xem trọng đầu tư người, được đạo diễn nhiệt tình ưu đãi.

Trình Hoài Cẩn đóng vai là một cảnh sát trẻ tuổi tên là Dư Phi, cùng đối thủ cậu là người ở bên trong đoàn làm phim đóng vai là một tội phạm hiềm nghi, bị cảnh sát giải lên đồn vì có liên quan đến mấy vụ án mạng giết người.

Lấy bối cảnh phim vào chục năm về trước trong một thị trấn nhỏ, lúc đó kỹ thuật quốc gia cũng không tiến bộ, hoàn toàn không giống khoa học kỹ thuật hiện đại tiên tiến như vậy.

Những người chết trong thị trấn toàn bộ đều là các cô gái trẻ tuổi, hơn nữa trước khi chết tên hung thủ trói các cô lại sau đó tiến hành cưỡng hiếp, rồi dùng dao cứa qua động mạch chủ hoặc là trực tiếp dùng tất chân ghìm chết.

Dư Phi vừa mới lên chức liền đảm đương gặp phải vụ án lớn này, cậu mới ra đời không sợ cọp, cùng phạm nhân giảo hoạt nhiều lần đấu trí so tài dũng khí. Thế nhưng thị trấn người chết ngày một tăng làm nội tâm cậu trải qua thống khổ dằn vặt, huy hiệu cảnh sát chính nghĩa sáng lên lấp lóa, nhưng dù vậy cũng không thể đem phạm nhân bên trong đưa ra ánh sáng.

Kết thúc bộ phim rất ý vị sâu xa, tên hiềm nghi hung thủ kia bị phán định vô tội được phóng thích.

Nói cách khác, toàn bộ vụ án từ đầu tới cuối đều không bắt được hung thủ.

Mà tên hung thủ kia, vẫn như cũ ẩn nấp ở trong thị trấn.

Cậu cảnh sát trẻ nội tâm trải qua thống khổ cực độ cùng dằn vặt, cậu có chí hướng làm một cảnh sát chính nghĩa diệt trừ tội phạm, trải qua sự đối mặt này, thời điểm kẻ địch ở trong bóng tối, cậu mới phát hiện sức mạnh của chính mình nhỏ bé cỡ nào.

Hiện tại Trình Hoài Cẩn đang diễn phân đoạn thẩm vấn nghi phạm, cảnh sát trẻ bận cảnh phục thẳng tắp, cậu ngồi đối diện nghi phạm, vẻ mặt nghiêm túc, không hề chớp mắt tập trung nhìn vào đối tượng.

Tên nghi phạm bị bắt là kẻ ngu si, hắn được phát hiện ra ở vùng phụ cận, lúc đó hắn vô tri vô giác chơi đùa áo ngực nạn nhân.

Đây là một hồi cửu chiến, nghi phạm mấy ngày không ngủ bị dằn vặt đến mất nước miễn cưỡng mở mắt ra, đầu lưỡi suy yếu nói: “Tôi thật sự, không có giết người mà…”

Rất nhiều cảnh sát, bao gồm thủ trưởng trong bóng tối tạo áp lực lên người Dư Phi, muốn cậu qua loa mau chóng phá án.

Bởi vì vụ án kéo dài càng lâu, tâm tình dân chúng càng thêm căm phẫn kích động, đối với cảnh sát tín nhiệm càng ngày giảm xuống.

Những người dân ngu dốt trong thị trấn kia thậm chí đều đi tới cục cảnh sát gây sự.

Từ nhỏ Dư Phi được truyền vào tri thức chính là đem kẻ xấu tập nã quy án, cậu miễn cưỡng trụ vững trước áp lực, mấy đêm không chợp mắt làm cậu tiều tụy không thể tả.

Nhưng trong mắt Dư Phi chấp nhất cùng tín ngưỡng sáng ngời.

Cảnh sát đứng ở một bên không kiềm chế nổi đi lên phía trước, đi tới đá một cú vào ghế làm tên nghi phạm ngã xuống đất, tiếp theo đạp lên trên hai chân hắn, hung hăng nói: “Mày khai thật cho tao! Đến cuối cùng có phải mày chính là kẻ giết người hay không?”

Kỳ thực Dư Phi cũng không đồng ý phương thức loại hình bạo lực ép cung như thế này, có thể các cảnh sát khác xem hình thức này như một trào lưu vào niên đại ấy.

Cảnh sát trẻ đứng lên, cậu thở dài, che đậy đi trong mắt vẻ uể oải, cậu đối với vị cảnh sát kia nói: “Đủ rồi, đừng đánh nữa.”

Vị cảnh sát kia lúc này mới dừng động tác lại, hướng về kẻ tình nghi run lẩy bẩy quăng một cái tát vào mặt.

Lúc này, cửa từ bên ngoài đẩy ra, cảnh sát chịu trách nhiệm bên ngoài kinh hoảng đối với Dư Phi nói: “Cảnh sát Dư, bên ngoài có dân chúng đến gây sự! Bọn họ nói kẻ ngu này vô tội, muốn chúng ta lập tức thả người.”

“Cắt!”

Đạo diễn cầm loa phóng đại âm thanh hô một tiếng, hết thảy diễn viên đều thở phào nhẹ nhõm, diễn viên đóng vai kẻ ngu si từ trên mặt đất đứng lên, vỗ đất cát dính trên người xuống.

Lục Lê mới vừa từ bên ngoài mua một bình sữa bò cầm ở trong tay, đi đến trước mặt Trình Hoài Cẩn, đem sữa bò đưa cho cậu.

Trình Hoài Cẩn bận cảnh phục vừa vặn, dáng người càng thêm kiên cường, đai lưng vòng qua vòng eo dẻo dai, đôi giầy ôm sát cẳng chân thon dài, trang phục Trình Hoài Cẩn lúc này như Cao Lĩnh chi hoa thần thánh không thể xâm phạm, Lục Lê uống ngụm nước suýt chút nữa không kìm được chảy xuống.

Trình Hoài Cẩn tự nhiên đem sữa bò trong tay y tiếp nhận, đem mũ cảnh sát cầm xuống, hỏi: “Cố tổng, sao anh lại tới đây?”

Lục Lê bụng đói như hổ nhìn cậu, chỉ còn kém đến mức không đem cậu nuốt vào bụng. Ánh mắt nóng rực lóe sáng lên, y nói rằng: “Tới thăm cậu một chút.”

Trình Hoài Cẩn không nói gì nữa, trên thực tế cậu cũng không muốn cùng nam nhân nói chuyện.

Bởi vì phần lớn thời gian đều là Lục Lê ở một bên nói cằn nhằn liên miên.

Lục Lê quả nhiên xẹt tới, giọng nói y mang vẻ sùng bái nói: “Vừa nãy nhìn cậu thật đẹp trai.”

“…”

“Tôi lén lút chụp vài tấm hình, con mẹ nó cậu quá đẹp đi mà.”

“…”

“Tôi đang do dự có nên hay không up lên blog… Phải ha, phim còn chưa phát sóng, hiện tại không nên up thông tin lên?”

Trình Hoài Cẩn gật đầu.

Lục Lê cũng gật đầu lại, đồng ý nói: “Vậy tôi sẽ không up nữa, cậu đẹp như vậy, tôi cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy.”

Hệ thống không nhịn được nói: “Cậu không cảm giác logic mình quá vô lý sao? Nếu nói như vậy cậu không nên để cậu ấy đi đóng phim. Đáng lẽ cậu phải đem cậu ấy làm như vầy rồi làm như vậy…”

Lục Lê không phản ứng lại với hệ thống, tiếp theo thâm tình nói: “Trình Hoài Cẩn, cậu là vầng trăng sáng trong lòng tôi, là chu sa chí trong lòng bàn tay tôi.”

Hệ thống ói một tiếng.

Ý tứ y chính là đang ám chỉ, không bao lâu nữa cậu sẽ biến thành hạt cơm trắng cùng muỗi huyết.

Trình Hoài Cẩn xem ra không thể nhịn được nữa, cậu nhẹ nhàng quát lên nói: “Cố tổng, anh câm miệng lại cho tôi.”

Lục Lê nói: “Tôi không câm tôi không câm tôi không câm.”

Trình Hoài Cẩn: “…”

Lục Lê phát hiện mình xác thực rất ngu ngốc, y ha ha nở nụ cười một tiếng, bé ngoan ngậm miệng lại.

Chờ Trình Hoài Cẩn thay đổi một thân cảnh phục, ánh mắt Lục Lê còn lưu luyến dính ở trên quần áo cậu, xem ra phi thường muốn mượn gió bẻ măng.

Trình Hoài Cẩn đẹp trai đến như vậy, nhất định là do bộ cảnh phục có tội.

Cảnh phục: Tội này tui không gánh đâu nha.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này kỳ thực lấy tư liệu từ một bộ phim điện ảnh Hàn Quốc, do một vài nguyên do sự kiện có chút cải biên,

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương