Hứa Tĩnh từ phòng nghỉ ngơi trở về, liền nghe nói chủ tịch mới nhậm chức dẫn theo một người nhìn rất quen mắt tới công ty, người kia thật giống như Diệp tổng.

Hứa Tĩnh nghe nói liền sững sờ, lúc này đã nghĩ đi đến văn phòng chủ tịch để xem đến tột cùng có phải là người quen thuộc kia không?

Mấy ngày nay công ty trải qua trận đại biến chưa từng có, xí nghiệp khổng lồ như thế một đêm liền đổi chủ, rất nhiều người đều nơm nớp lo sợ, chỉ lo chiến dịch thay máu đều đem bọn họ sa thải.

Diệp Tu Minh chủ tịch hội đồng quản trị cùng những người kia đều lặng yên không một tiếng động đem cổ phần giao ra, nghe nói tình hình Lương gia cũng gần như thế, phát sinh chuyện thực tại như vậy khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi.

Hứa Tĩnh nâng ly cà phê nóng trên tay, kính mắt che kín một mảnh sương mù, chờ đồng sự bên cạnh dùng cánh tay chọc chọc cô mới phục hồi tinh thần lại.

“Chị Tĩnh, chủ tịch văn phòng gọi điện thoại lại đây muốn chị qua đấy.”

Thấy Hứa Tĩnh vẫn không có động tĩnh, cô gái liền nói: “Chị Tĩnh, nếu chị không đi em sẽ đi thế chị, em thực sự muốn đi đến gần nhìn vị chủ tịch trẻ tuổi kia.” Vừa nghĩ tới chủ tịch sáng sớm hôm nay hướng về cô mỉm cười gật đầu, lộ ra vẻ mặt mê trai say sưa như thế.

Hứa Tĩnh đem ly cà phê đặt xuống bàn, vội hỏi: “Chị đi chị đi.”

Cô gái trẻ ngoác miệng ra, có chút thất vọng.

Hứa Tĩnh đi tới cửa phòng làm việc tại tầng cao nhất, cô chuẩn bị tâm lý một hồi, sau đó nói vào bên trong cửa.

“Chủ tịch.”

Khi chiếm được sự cho phép, cô mới đẩy cửa đi vào.

Chủ tịch trẻ tuổi đang ngồi ở trên ghế cúi đầu nhìn văn kiện, Hứa Tĩnh tiến lên trước hỏi: “Xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Thư Nhiên ngẩng đầu lên, cầm trên tay một phần văn kiện đưa cho cô.

Hứa Tĩnh thấy anh ta nhíu mày, còn tưởng rằng chủ tịch bởi vì nội dung văn kiện nên không cao hứng, cô mau tiếp nhận văn kiện, cẩn thận đối chiếu một hồi, phát hiện không có sơ hở sai sót.

Cô nghe được Thư Nhiên phát sinh tiếng rên rỉ, chần chờ nói: “Chủ tịch, chuyện này…”

Thư Nhiên lúc này mới thu lại vẻ mặt cười cợt, cậu nói: “Tôi biết, phần kế hoạch này làm rất hoàn mỹ, cô có thể giao nó cho người phía dưới, để bọn họ làm đi.”

Hứa Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhất công tác nghiêm cẩn sẽ xảy ra vấn đề.

Chỉ là cô không có cầm văn kiện đi liền, mà là hỏi Thư Nhiên: “Cái kia, xin hỏi chủ tịch, người đi cùng ngài tiến vào người đó là ai ạ?”

Thư Nhiên đem hai tay nắm vào, nhíu mày hỏi: “Cô cùng hắn có mối quan hệ gì?”

Hứa Tĩnh nhìn mặt anh ta, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, nếu như cô nói sai nghề nghiệp tới đó liền kết thúc.

Có điều xem ra Thư Nhiên hỏi như vậy, khẳng định người kia là người cô quen.

Cô cũng không biết tại sao mình lại giải thích: “Tôi cùng với Diệp tổng… À không, tôi cùng Diệp tiên sinh chính là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới.”

Vẻ mặt Thư Nhiên hòa hoãn lại, tùy tiện hỏi cô mấy vấn đề mới cho cô rời đi, thế nhưng cuối cùng không nói cho cô tin tức liên quan đến Diệp Tu Minh.

Hứa Tĩnh trước khi đóng cửa ngó nhìn chung quanh, phát hiện bên trong chỉ có một mình anh ta, lòng vẫn còn sợ hãi đóng cửa phòng làm việc lại, nghĩ thầm vị chủ tịch này xem ra không phải dạng người tốt ở chung.

Sau khi cửa đóng lại, ở dưới gầm bàn phát sinh tiếng thở dốc kiềm chế, tiếp theo lại truyền tới âm thanh phun ra nuốt vào đầy dâm dục.

Thư Nhiên nhắm mắt lại, hô hấp cũng từ từ tăng lên, mãi đến tận nghe được người dưới bàn không khống chế được tính phản xạ nôn ra, cậu mới kéo ghế ra, đưa tay đem người phía dưới ôm lên trên bàn làm việc.

Sắc mặc Lục Lê trắng xám, trong dạ dày một trận co giật, môi đỏ ngậm vệt nước sáng lộng lẫy.

Hai tay của hắn bị cà vạt trói buộc ở phía sau, trên người cúc áo trên áo sơ mi cởi ra, quần tây không cánh mà bay.

Bị đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch màu đen, xúc cảm lạnh lẽo khiến Lục Lê không khỏi duỗi ra hai đôi chân dài vòng lấy eo Thư Nhiên, đầu áp sát vào bên gáy nam nhân.

Động tác của hắn vô ý thức lấy lòng Thư Nhiên, cậu đem áo khoác lót lên mặt bàn, mới đem Lục Lê buông xuống.

Thư Nhiên vuốt môi hắn, phủ trên mặt vệt nước, tiếc nuối nói: “Vừa nãy anh dùng răng cắn tôi mấy lần.”

Con mắt Lục Lê đều mê ly, hắn cắn răng, từ trong hàm răng mang theo thở dốc nói ra một câu: “Cậu… mau lấy nó ra…”

Dục vọng bị quần lót siết chặt điểm hưng phấn được run đến điểm cao khiến nó nhô lên, Lục Lê muốn khép lại hai chân, nhân cơ hội Thư Nhiên liền chen vào, đồ vật nóng rực cách vải vóc ma sát.

Cậu đưa tay đem quần lót ướt đẫm của nam nhân kéo ra, sau đó dùng hai ngón tay từ trong thân thể hắn chậm rãi móc ra đồ vật còn đang run chấn trong người nam nhân.

Sau khi triệt để lấy ra, Lục Lê phát sinh hơi thở kinh hoàng.

Đem món đồ vật nhiễm đầy dịch nước ném vào thùng rác, Thư Nhiên chậm rãi tiến vào bên trong thân thể nam nhân đẹp đẽ.

Không biết qua bao lâu, Lục Lê bị va chạm ý thức đều mơ hồ lên, Thư Nhiên đem hắn ôm lên, phía sau lưng kề sát cửa sổ lạnh lẽo, Lục Lê liền kẹp chặt hai chân, ưỡn thẳng lưng.

Trên trán Thư Nhiên chảy đầy mồ hôi, cậu đem Lục Lê ôm lên, vỗ mông của hắn, nói: “Thả lỏng một chút.”

Lục Lê lúc này mới thanh tĩnh lại, nước mắt không ngừng chảy, trong miệng liên tục nói xin tha.

Thằng nhóc này mỗi lần làm cũng phải làm cho hắn tan vỡ kêu ngừng mới bằng lòng dừng lại.

Đợi được Lục Lê từ ý thức ảm đạm bên trong tỉnh lại, nhìn trang trí xung quanh, hắn mới phát hiện mình ở trong phòng nghỉ ngơi.

Phòng nghỉ ngơi cùng văn phòng chỉ cách nhau một bức tường, cửa thiết kế cực kỳ bí ẩn.

Lục Lê hỏi: “Cậu ta đâu?”

Hệ thống biểu hiện nghi hoặc: “Cậu ta là ai nha?”

Lục Lê kiềm chế cơn phẫn nộ, hắn nói: “Tên biến thái kia.”

Hệ thống bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Người yêu của cậu vào thời điểm cậu ngủ ở sát vách xử lý sự vụ, hiện tại đang vì cậu đi đun ly sữa bò.”

“…” Tao giết chết mày.

Lục Lê giật người, phần eo đau nhức khiến hắn nhe răng trợn mắt, lúc này cửa được mở ra.

Thư Nhiên quả nhiên bưng một ly sữa bò đi vào, cậu đi tới bên cạnh Lục Lê, nửa quỳ một bên giường, đem ly sữa bò kia đưa cho Lục Lê.

Lục Lê vốn không muốn lấy, nhưng yết hầu rất khát, lại như ngày đó hắn liên tục không ngừng lấy ba gói thuốc hút như thế. Không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đem ly sữa bò kia nhận lấy, uống một hớp lớn.

Cảm tưởng: Lần này dĩ nhiên không có ngọt như trước đây.

Thấy Lục Lê cau mày, Thư Nhiên lấy tay chạm lên hông của hắn, muốn xoa bóp cho hắn.

Lục Lê bị tên động dục biến thái dằn vặt đến điên rồi, thời điểm Thư Nhiên đụng tới, hắn run cầm cập hướng về phía sau lùi lại mấy lần.

Hắn cảm thấy run cầm cập như vậy, sớm muộn gì hắn sẽ mắc bệnh Parkinson.

Thư Nhiên nhìn hắn, cười ôn nhu: “Đi, tôi mang anh ra ngoài ăn cơm.”

Lục Lê hiện tại vừa nhìn thấy cậu cười liền cảm thấy thằng nhóc này khẳng định lại muốn làm điều gì xấu, hắn trong lòng run sợ nhìn Thư Nhiên một chút, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Thư Nhiên tiếc hận nói: “Sao thế, anh không muốn đi ăn nữa à? Vậy chúng ta…”

Hai chữ ‘Về nhà’ còn chưa kịp thốt ra, Lục Lê cấp thiết đánh gãy lời hắn: “Tôi muốn ra ngoài ăn cơm.”

Phảng phất dự liệu được Lục Lê sẽ nói như vậy, Thư Nhiên không do dự, chỉ đơn giản gật đầu.

Cậu lại lấy ra một hộp nhỏ không biết từ đâu đến, Lục Lê lại sợ đồ vật hố cha kia, hắn tiến lên đè lại tay Thư Nhiên muốn mở hộp ra.

Trong mắt mang theo khẩn cầu nhìn về phía cậu.

Thư Nhiên biết tâm tư Lục Lê, an ủi: “Yên tâm, không phải thứ đó.”

Sau đó đem ngón tay Lục Lê ở phía trên đẩy ra.

Lục Lê ở trong lòng nghĩ, không phải thứ đó, cũng khẳng định không phải là thứ tốt ——

Lại không nghĩ rằng sau khi mở hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ tinh xảo, bề ngoài nạm kim cương, xem ra có giá trị không nhỏ.

Lục Lê càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, tầm mắt hướng về phương hướng Thư Nhiên thoáng nhìn qua, mới phát hiện đồng hồ này cùng cái trên cổ tay Thư Nhiên bề ngoài giống nhau như đúc.

Lục Lê nhớ tới đây là quà tặng sinh nhật Thư Nhiên.

Thực sự là năm ngoái tôi đã mua tặng cho cậu ấy cái đồng hồ này.

Thư Nhiên đem đồng hồ lấy ra, vì Lục Lê đeo vào, thuận tiện cảnh cáo hắn: “Không được lấy xuống.”

Lục Lê cảm thấy đồng hồ này nên xếp vào món đồ vật định vị trên người.

Trời bên ngoài tối đen kịt lại, tan sở cũng qua hơn một giờ, bên ngoài tắt đèn tối thui, toàn bộ công ty đều vắng vẻ, mọi người đi về hết.

Thư Nhiên dẫn hắn tới nhà hàng Nhật, bên trong tràn ngập ấm áp, hai người tiến vào một gian phòng, cởi áo khoác cùng giầy ngồi ở trên chiếu tatami, chờ món ăn lên.

Lục Lê nghiêm mặt cùng Thư Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ, Thư Nhiên say sưa nhìn hắn ngon lành, tựa hồ nhìn hắn đều có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm.

Đến cuối cùng vẫn là Lục Lê thua, hắn dời đi tầm mắt đầu tiên.

Món ăn chưa kịp lên, Lục Lê liền nghe đến căn phòng cách vách một trận chấn động mãnh liệt, tiếp theo truyền đến tiếng gào thét mơ hồ.

Lục Lê cảm thấy thanh âm kia rất quen thuộc.

Mãi đến tận âm thanh kia không còn ở sát vách, mà là vọng tới trên hành lang, Lục Lê mới rốt cục nhận ra đây là âm thanh người nào.

Âm thanh trầm bổng du dương, hung hăng vênh váo gào thét, chính là âm thanh Lương Cảnh.

Lục Lê đứng lên nghĩ muốn lao ra ngoài, Thư Nhiên chậm rãi mở miệng nói: “Diệp Tu Minh, ngồi xuống.”

Lục Lê cứng ngắc quay người sang, hắn hỏi: “Lương Cảnh tại sao lại ở đây?”

Thư Nhiên phủi môi, hồi đáp: “Lương gia tan rã, Lương Tư Thần bị bệnh, trong nhà không kế sinh nhai, Lương Cảnh liền đi ra ngoài làm công.” Cậu thổi nhẹ vào ly trà, nói tiếp: “Có điều xem ra tính khí anh ta vẫn nóng nảy vĩnh viễn không thay đổi được.”

Lục Lê miễn cưỡng tiếp nhận lượng tin tức to lớn, hắn thần sắc phức tạp hỏi: “Tất cả là cậu làm ra?”

Thư Nhiên mím môi nở nụ cười, nhưng không trả lời.

Lục Lê hít một hơi thật sâu, ngữ khí mềm nhũn, hắn nói: “Tôi muốn thấy cậu ta.”

Thư Nhiên bộ mặt dáng vẻ ‘Anh có thể đi thử xem’: “Nếu anh đi gặp anh ta, tôi sẽ để anh ta vĩnh viễn không tìm được việc làm.”

“Cậu!” Lục Lê khí tức trên ngực phập phồng, ở trong phòng nghe được thanh âm kia dần dần đi xa.

Món ăn tinh xảo được mang lên, nhưng Lục Lê ăn vào không ngon, hắn ăn hai cái liền đem mâm đẩy ra xa.

Thư Nhiên gõ chiếc đũa, cũng không giục hắn, bắt đầu tán gẫu đề tài một chút.

“Đối với chúng tôi loại người sinh ra từ khu đèn đỏ mà nói, ở trong mắt bọn họ là món đồ chơi thấp hèn.” Cậu nhớ lại chuyện về mẹ mình, “Thời điểm mẹ gả cho ba, tôi đã có thể hiểu biết tất cả, tôi không trách ba đối với chúng tôi không tốt. Chỉ là Lương lão gia, Lương lão thái thái, Lương gia…”

Thời điểm Thư Nhiên nói về Lương gia mang theo sự thù hận, hắn hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Trong này khẳng định có đoạn gút mắc.

Lục Lê là người ngoài không tiện nhúng tay đừng nói đến chuyện đó là nhà người ta.

Nhưng hắn lại mãnh liệt muốn biết bên trong đến cùng phát sinh ra chuyện gì?

Thư Nhiên thấy trong mắt hắn không che giấu nổi sự hiếu kỳ, lại dùng chiếc đũa gõ xuống bát sứ, đem sự chú ý của hắn chuyển đến đồ ăn ngay trước mặt.

Khi về đến nhà, Lục Lê tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, Thư Nhiên ngồi ở trên giường hướng về hắn ngoắc tay, cái này cũng chưa tính, còn híp mắt cười với hắn.

Lục Lê nhìn thấy trong tay cậu cầm dây xích, do dự mở miệng: “Cậu đừng…”

Thư nhiên lắc đầu, kiên quyết nói: “Chính anh đến, hay anh muốn tôi tự đến?”

Trên mắt cá chân có ổ khóa hình chữ nhật khóa lại, tuy rằng đồ chơi này rất nhẹ cũng rất nhỏ, thời gian dài cũng không cảm giác được, nhưng Lục Lê cảm thấy hắn dường như giống chó bị xích ở cổ.

Hắn sẽ nghĩ biện pháp rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương