Khoái Xuyên Chi Nữ Phụ Nghịch Tập
-
Chương 13: Theo đuổi đồ Đệ hắc hóa từng ngày (2)
Cố Thừa Diễn nằm trong đống bùn đất, cả ngươi máu me đến kinh dị. Cả hai chân hắn đã không còn cảm giác. Vậy là … cuộc sống của hắn đã kết thúc tại đây sao?
Một sinh mạng rẻ mạt! Một cuộc sống rẻ mạt! Một con người rẻ mạt!
Những ngày tháng sống ở thôn Sơn ấy bị coi như súc vật, bị hành hạ đánh đập.
Hắn chỉ mong được trốn thoát nơi ấy, nhưng rồi sao chứ, hắn trốn thoát được rồi lại bị một đám người không rõ lai lịch đuổi giết. Cuối cùng chết ở cái xó xỉnh này.
Chết ư? Hắn không cam! Chỉ cần ai đó, ai đó hãy cứu hắn…
Haha, làm gì có ai chứ?
Lúc này từ trên trời bỗng xuất hiện một thân ảnh.
Một nữ nhân mặc huyết y từ nền trời tối đen từ từ bay xuống.
Mái tóc đen đính đầy cườm lấp lánh bay, khuôn mặt trái xoan khuynh quốc khuynh thành. Nàng từ từ hạ huống nơi hắn nằm mang theo nhan sắc kinh diễm nhân gian, nàng như tiên tử hạ phàm!
Lam Tịch bước lại gần nhìn Cố Thừa Diễn. Thê thảm không chịu nổi! Chỉ là một đứa bé 10 tuổi, có cần ra tay độc ác vậy không? À xin lỗi, là cô ra lệnh thì phải.
Đôi mắt đen sâu của Cố Thừa Diễn đáp lên mặt Lam Tịch. Chỉ thấy nữ nhân trước mắt mỉm cười tà mị:
- Ta cứu ngươi, từ bây giờ ngươi là đồ đệ của ta!
Cứu hắn? Cuối cùng cũng có người cứu hắn rồi! Cố Thừa Diễn thở phào trong lòng rồi từ từ nhắm mắt.
Hắn cảm giác cơn đau khắp mìn mẩy biến mất, cảm thấy sự dễ chịu của hơi nước, cảm thấy..
Cố Thừa Diễn mở mắt, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi, xung quanh là một căn phòng trang hoàng đẹp mắt. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy, hắn muốn xuống giường nhưng nhận ra hai chân mình cứng đờ. Khuôn mặt hắn tối sầm, con ngươi lộ rõ vẻ bi phẫn căm thù tột độ.
- Đừng lo, chân của ngươi có thể chữa lành. – Giọng nói trong trẻo của nữ nhân vang lên.
Lam Tịch bước vào phòng, mỉm cười nhìn Cố Thừa Diễn.
- Thật sự sao? – Ánh mắt Cố Thừa Diễn lóe lên tia kinh hỉ.
- Phải, chỉ cần lấy được Nhất Diệp Liên Hoa 1000 năm mới nở trên đỉnh Thánh nữ môn, ngươi không những lành chân mà còn mở rộng kinh mạch và đan điền, trở giúp tu luyện đó.
Cố Thừa Diễn lại ỉu xìu:
- Nhất Diệp Liên Hoa? Thánh nữ môn? Ngươi lừa ta sao? Việc lấy trân bảo đó còn khó hơn việc chân ta lành lại.
Lam Tịch cười kinh động tâm phách, khiến Cố Thừa Diễn không khỏi ngây ngẩn: Tại sao lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy?
- Nói cho ngươi biết ta chính là Lam Tịch.
- Ai.. ai vậy?- Cố Thừa Diễn ngây ngô.
- …
- [ haha, Tiểu Tịch, cô bị quê kìa]
Lam Tịch sượng mặt, không khỏi nguyền rủa mười tám đời nhà nam chính. Rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
- Ta là chủ nhân Ma đạo cung, các chủ Linh Lung các, nếu người còn hỏi ta là ai nữa thì tốt nhất việc làm đồ đệ ta ngươi quên đi!!
Lúc này biểu tình trên khuôn mặt Cố Thừa Diễn từ kinh ngạc hóa thành sùng bái, ngưỡng mộ.
- Ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ đem Nhất Diệp Liên Hoa về cho ngươi. – Nói rồi cô xoa xoa đầu Cố Thừa Diễn, cúi người đặt lên má hắn một nụ hôn.
Trái tim Cố Thừa Diễn rộn ràng.
Hắn… chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp này. Nàng ấy nói “ cứ đợi ở đây”, hắn sẽ đợi.
Hắn đợi một ngày, hai ngày, ba ngày,
Một tháng, hai tháng, đến tháng thứ ba, nàng mới xuất hiện. Nàng ngã gục trước của phòng hắn, máu tươi đầm đìa chảy ra. Hắn hoảng sợ, mặc kệ chân không thể cử động vội vàng lăn lộc tới bên nàng.
Ngay lúc đó một nam nhân hắc y bước vào, hắn nói hắn là hộ pháp của nàng. Hắn nói nàng một mình xông vào Thánh nữ môn để cướp Nhất Diệp Liên Hoa. Phòng ngự của Thánh nữ môn là thứ gì chứ? Là thứ bất khả xâm ở tu chân giới. Dù nàng có tu vi Hóa Thần kỳ cũng có nguy cơ bỏ mạng.
Nàng chiến đấu ở Thánh nữ môn 2 tháng, dành cả 1 tháng để chạy về Ma đạo cung, việc đầu tiên là giao Nhất Diệp Liên Hoa cho luyện đan sư, rồi đến đây xem hắn.
Vậy mà hắn lại tưởng nàng bỏ rơi hắn! Lại oán hận nàng!
Nàng là ai chứ? Là nữ nhân nguy hiểm nhất tu chân giới, nữ nhân xinh đẹp nhất tu chân giới, nữ nhân độc ác nhất tu chân giới!!!
Nhưng là nữ ma đầu thì sao? Chỉ có nàng duy nhất xuất hiện cứu hắn, chỉ có nàng thôi…
Nàng là nữ nhân của hắn! Chỉ mình nàng thôi!
Hắn sẽ mạnh mẽ, đủ để bảo vệ nàng và diệt trừ những kẻ làm nàng bị thương!
[ Tinh! Độ hảo cảm nam chính dành cho Tiểu Tịch Tịch là 100 ]
Ở một lăng tẩm nơi ma đạo cung, Lam Tịch nằm trên giường mỉm cười.
Thật không uổng phí cô cố tình sơ sẩy dính đòn phòng tuyến của Thánh nữ môn. Vừa gặt hái được độ hảo cảm max số trị, vừa khiến hắn ghi thù với Thánh nữ môn. Liễu Minh Yên mà biết đã dính kế của cô thì chắc sẽ vui lắm đây.
Một sinh mạng rẻ mạt! Một cuộc sống rẻ mạt! Một con người rẻ mạt!
Những ngày tháng sống ở thôn Sơn ấy bị coi như súc vật, bị hành hạ đánh đập.
Hắn chỉ mong được trốn thoát nơi ấy, nhưng rồi sao chứ, hắn trốn thoát được rồi lại bị một đám người không rõ lai lịch đuổi giết. Cuối cùng chết ở cái xó xỉnh này.
Chết ư? Hắn không cam! Chỉ cần ai đó, ai đó hãy cứu hắn…
Haha, làm gì có ai chứ?
Lúc này từ trên trời bỗng xuất hiện một thân ảnh.
Một nữ nhân mặc huyết y từ nền trời tối đen từ từ bay xuống.
Mái tóc đen đính đầy cườm lấp lánh bay, khuôn mặt trái xoan khuynh quốc khuynh thành. Nàng từ từ hạ huống nơi hắn nằm mang theo nhan sắc kinh diễm nhân gian, nàng như tiên tử hạ phàm!
Lam Tịch bước lại gần nhìn Cố Thừa Diễn. Thê thảm không chịu nổi! Chỉ là một đứa bé 10 tuổi, có cần ra tay độc ác vậy không? À xin lỗi, là cô ra lệnh thì phải.
Đôi mắt đen sâu của Cố Thừa Diễn đáp lên mặt Lam Tịch. Chỉ thấy nữ nhân trước mắt mỉm cười tà mị:
- Ta cứu ngươi, từ bây giờ ngươi là đồ đệ của ta!
Cứu hắn? Cuối cùng cũng có người cứu hắn rồi! Cố Thừa Diễn thở phào trong lòng rồi từ từ nhắm mắt.
Hắn cảm giác cơn đau khắp mìn mẩy biến mất, cảm thấy sự dễ chịu của hơi nước, cảm thấy..
Cố Thừa Diễn mở mắt, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi, xung quanh là một căn phòng trang hoàng đẹp mắt. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy, hắn muốn xuống giường nhưng nhận ra hai chân mình cứng đờ. Khuôn mặt hắn tối sầm, con ngươi lộ rõ vẻ bi phẫn căm thù tột độ.
- Đừng lo, chân của ngươi có thể chữa lành. – Giọng nói trong trẻo của nữ nhân vang lên.
Lam Tịch bước vào phòng, mỉm cười nhìn Cố Thừa Diễn.
- Thật sự sao? – Ánh mắt Cố Thừa Diễn lóe lên tia kinh hỉ.
- Phải, chỉ cần lấy được Nhất Diệp Liên Hoa 1000 năm mới nở trên đỉnh Thánh nữ môn, ngươi không những lành chân mà còn mở rộng kinh mạch và đan điền, trở giúp tu luyện đó.
Cố Thừa Diễn lại ỉu xìu:
- Nhất Diệp Liên Hoa? Thánh nữ môn? Ngươi lừa ta sao? Việc lấy trân bảo đó còn khó hơn việc chân ta lành lại.
Lam Tịch cười kinh động tâm phách, khiến Cố Thừa Diễn không khỏi ngây ngẩn: Tại sao lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy?
- Nói cho ngươi biết ta chính là Lam Tịch.
- Ai.. ai vậy?- Cố Thừa Diễn ngây ngô.
- …
- [ haha, Tiểu Tịch, cô bị quê kìa]
Lam Tịch sượng mặt, không khỏi nguyền rủa mười tám đời nhà nam chính. Rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
- Ta là chủ nhân Ma đạo cung, các chủ Linh Lung các, nếu người còn hỏi ta là ai nữa thì tốt nhất việc làm đồ đệ ta ngươi quên đi!!
Lúc này biểu tình trên khuôn mặt Cố Thừa Diễn từ kinh ngạc hóa thành sùng bái, ngưỡng mộ.
- Ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ đem Nhất Diệp Liên Hoa về cho ngươi. – Nói rồi cô xoa xoa đầu Cố Thừa Diễn, cúi người đặt lên má hắn một nụ hôn.
Trái tim Cố Thừa Diễn rộn ràng.
Hắn… chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp này. Nàng ấy nói “ cứ đợi ở đây”, hắn sẽ đợi.
Hắn đợi một ngày, hai ngày, ba ngày,
Một tháng, hai tháng, đến tháng thứ ba, nàng mới xuất hiện. Nàng ngã gục trước của phòng hắn, máu tươi đầm đìa chảy ra. Hắn hoảng sợ, mặc kệ chân không thể cử động vội vàng lăn lộc tới bên nàng.
Ngay lúc đó một nam nhân hắc y bước vào, hắn nói hắn là hộ pháp của nàng. Hắn nói nàng một mình xông vào Thánh nữ môn để cướp Nhất Diệp Liên Hoa. Phòng ngự của Thánh nữ môn là thứ gì chứ? Là thứ bất khả xâm ở tu chân giới. Dù nàng có tu vi Hóa Thần kỳ cũng có nguy cơ bỏ mạng.
Nàng chiến đấu ở Thánh nữ môn 2 tháng, dành cả 1 tháng để chạy về Ma đạo cung, việc đầu tiên là giao Nhất Diệp Liên Hoa cho luyện đan sư, rồi đến đây xem hắn.
Vậy mà hắn lại tưởng nàng bỏ rơi hắn! Lại oán hận nàng!
Nàng là ai chứ? Là nữ nhân nguy hiểm nhất tu chân giới, nữ nhân xinh đẹp nhất tu chân giới, nữ nhân độc ác nhất tu chân giới!!!
Nhưng là nữ ma đầu thì sao? Chỉ có nàng duy nhất xuất hiện cứu hắn, chỉ có nàng thôi…
Nàng là nữ nhân của hắn! Chỉ mình nàng thôi!
Hắn sẽ mạnh mẽ, đủ để bảo vệ nàng và diệt trừ những kẻ làm nàng bị thương!
[ Tinh! Độ hảo cảm nam chính dành cho Tiểu Tịch Tịch là 100 ]
Ở một lăng tẩm nơi ma đạo cung, Lam Tịch nằm trên giường mỉm cười.
Thật không uổng phí cô cố tình sơ sẩy dính đòn phòng tuyến của Thánh nữ môn. Vừa gặt hái được độ hảo cảm max số trị, vừa khiến hắn ghi thù với Thánh nữ môn. Liễu Minh Yên mà biết đã dính kế của cô thì chắc sẽ vui lắm đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook