Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 53: Ôm ấp ảnh đế (17)

Khu bình luận trên weibo có người đặt ra nghi vấn video là giả, nhưng có rất nhiều chủ weibo đứng ra nói mình là sinh viên của đại học Y, lúc đó đang ở hiện trường, hơn nữa hiện trường thi đấu còn lợi hại hơn so với video quay lại.

Có mấy người chỉ ra trận đấu này là đoàn giao lưu Nhật Bản so tài với hiệp hội võ thuật của đại học Y bọn họ, hơn nữa còn đăng video hoàn chỉnh lên.

Khi nhìn thấy thanh niên người Nhật kia ra tay tàn nhẫn, hai sinh viên đại học Y đều bị đánh đến mặt không còn chút máu, đám cư dân mạng đều nổi giận.

“Tôi hiểu rõ võ đạo của Nhật Bản, người kia không thể nào là dân nghiệp dư yêu thích trong trường được, nhất định gã là tuyển thủ chuyên nghiệp!”

“Thật là xấu xa!”

Có chuyện lần trước làm nền, Tịch Chu đối chiến với thanh niên người Nhật khiến cư dân mạng càng thêm nhiệt huyết sôi trào, hận không thể gào lên một tiếng để diễn tả tâm tình kích động của mình.

“Nam thần khá lắm! Giành vinh quang cho đất nước!”

“Đúng là đàn ông chân chính, bội phục!”

Trong một đám bình luận tán dương cũng có người đặt ra nghi vấn.

“Nếu video là thật, vậy nhất định người này là người của võ học thế gia, đấu với người bình thường có phải là quá bắt nạt người khác hay không?”

“Cút mọe chỗ khác đi! Đờ mờ mi không thấy sau khi tuyển thủ chuyên nghiệp của Nhật Bản kia ra sân thì nam thần mới lên sao?! Chuyên nghiệp đấu với chuyên nghiệp, vậy mới là công bằng!”

Hôm sau là thứ bảy, chờ lúc Tịch Chu ngủ đủ lấy lại sức, thỏa mãn tỉnh lại thì đã mười giờ.

Cậu vừa mở mắt ra liền thấy ba người trong ký túc xá dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

Có chút kính nể sùng bái, nhưng đồng thời còn mang theo chút sợ sệt.

Tịch Chu hơi khó hiểu: “Sao vậy?”

Tiền Thuật ấp úng trong chốc lát, chậm rì rì lên tiếng, “Miêu Chu, cậu lại hot rồi.”

Tịch Chu không kịp phản ứng, “Hả?”

Tiền Thuật đưa điện thoại cho cậu, chỉ vào một cái weibo, “Video hôm đó cậu ở sân thể dục bị phát tán lên mạng rồi.”

Tịch Chu cầm điện thoại qua loa nhìn thử.

Share hai trăm ngàn, like năm trăm ngàn, bình luận càng không cần phải nói, một con số vô cùng kinh khủng.

Sắc mặt của Tịch Chu, thật sự một lời khó nói hết.

Qua quýt nhìn bình luận trên mạng một chút, Tịch Chu trả điện thoại lại cho Tiền Thuật, có chút rầu rĩ.

Hoắc Thiên Hoa vừa giúp cậu che giấu sự kiện nhảy lầu, bây giờ lại vì chuyện ở sân thể dục hôm qua mà cuối cùng lại hot, thời gian ở giữa cũng chỉ hai tháng, rốt cuộc mình là thể chất gì?

Người khác muốn lên trang đầu tin tức còn phải nghĩ cách dùng tiền, cậu lại đơn giản như thế.

“Hiện tại cậu dự định làm gì?” Tiền Thuật vừa hỏi xong liền có chút hối hận, hỏi câu này căn bản là dư thừa, bây giờ Miêu Chu còn có thể làm gì?

Tịch Chu bĩu môi, đùa giỡn nói: “Nếu không tôi cứ đi làm võng hồng*? Hình như nghề này kiếm được rất nhiều tiền.” (*võng hồng ở đây ý chỉ người nổi tiếng trên mạng)

Vừa dứt lời, mắt Tịch Chu lại đột nhiên sáng lên.

Đúng vậy, nếu như cậu muốn tiếp cận Kiều Sưởng, chẳng lẽ còn có cách nào đáng tin hơn so với gia nhập giới giải trí sao?

Tịch Chu chỉ vừa nổi lên suy nghĩ như vậy, nhưng cụ thể làm thế nào vẫn cần phải ngẫm lại.

Chờ khi cậu đến căn tin ăn cơm trưa, nhận được hàng loạt sự chú ý, ánh mắt tràn ngập sùng bái, ngay cả khi đi lấy cơm còn có vài người đặc biệt chủ động nhường cho cậu đi trước. Tịch Chu dở khóc dở cười, nhưng những người đó thật sự quá nhiệt tình, cậu nói cảm ơn một cái liền nhận lấy.

Đầu bếp lấy cơm nhìn thấy Tịch Chu ánh mắt sáng lên, “Cậu chính là thằng nhóc trong video đấy hả!! Thật trâu bò!”

Vì vậy, đồ ăn Tịch Chu mang ra nhiều gấp đôi so với người bình thường, trong chén đã chất thành núi rồi.

Ăn bữa cơm trưa, Tịch Chu “gặt hái” được một đám đàn anh đàn em đàn chị mê muội.

Hoắc Thiên Hoa cũng biết chuyện này, gọi cho Tịch Chu, hỏi cậu có cần đè tin tức xuống hay không. Lúc này Tịch Chu cũng có ý định muốn thử gia nhập giới giải trí rồi nên không bảo Hoắc Thiên Hoa áp chế tin tức.

Giới giải trí thần mã*, tuy cậu không có kỹ xảo, không thể làm diễn viên phái thực lực gì đó, nhưng cậu có thể làm cascadeur mà! (*thần mã – 神马 [shénmǎ] viết lái của cái gì -什么 [shénme])

Đối với người khác thì cascadeur có thể có chút nguy hiểm, nhưng cậu thì không có vấn đề gì!

Tuy Tịch Chu đã chuẩn bị tâm lý xong, đã đoán trước con đường tiếp xúc với Kiều Sưởng phía trước dài dằng dặc gian nan, nhưng vừa ăn cơm trưa xong, cậu liền gặp được một chuyện chấn động khiến cho cậu có chút ngoài ý muốn.

Một số lạ gọi điện tới.

“Chào anh, tôi là Miêu Chu, xin hỏi anh là?”

Trong tai nghe truyền đến một thanh âm trầm thấp cuốn hút, “Chào em, tôi là Kiều Sưởng.”

Tịch Chu: “!”

Kinh hỉ tới quả thật quá nhanh.

“Tôi nhìn thấy em đứng đầu trên weibo, Thái Cực của em thật sự rất lợi hại” Kiều Sưởng thở dài nói, “Từ nhỏ tôi đã rất si mê võ thuật, nhìn thấy Thái Cực của em trong lòng thật sự kính nể không thôi, tôi rất muốn nhờ em chỉ bảo một phen, chúng ta có thể gặp nhau được không?”

“Đương nhiên có thể!”

Tịch Chu luôn miệng đồng ý, rất sợ Kiều Sưởng đổi ý.

“Khi nào em rảnh?”

“Ngày mai.”

“Tám giờ sáng ngày mai tôi sẽ lái xe đến cổng chính đại học Y đón em.”

Sau khi điện thoại ngắt, tâm tình trái tim bé nhỏ kích động của Tịch Chu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, cậu cho rằng muốn gặp lại Kiều Sưởng lần nữa sẽ rất khó khăn, lại không ngờ rằng nhanh như vậy có thể gặp lần nữa!

Chẳng qua, sao Kiều Sưởng lại biết số di động của cậu?

Suy nghĩ một giây đồng hồ, Tịch Chu cảm thấy hỏi vấn đề như vậy cũng không có ý nghĩa gì, thoáng chốc liền bỏ nó sang một bên, xắn tay áo tính toán xem làm thế nào để quan hệ với Kiều Sưởng tiến hơn một bước.

Nếu Kiều Sưởng luôn si mê võ thuật, chuyện đó liền đơn giản.

Trình độ võ thuật của mình ở thế giới trước cũng được coi là hàng đầu, ở thế giới võ thuật sa sút này thì càng khỏi phải nói, cậu có thể mượn cớ dạy võ thuật để tiếp xúc với Kiều Sưởng, trong quá trình chỉ bảo, nhất định Kiều Sưởng sẽ thay quần áo, có lẽ sẽ có cơ hội len lén liếc nhìn sau lưng anh.

Hôm sau, Tịch Chu chỉnh lý một phen, thần thái sáng láng ra ngoài.

Cậu vừa đến cổng trường liền nhìn thấy một chiếc xe bình thường đậu bên ngoài, Tịch Chu đến gần cửa sổ xe liền hạ xuống, người bên trong lên tiếng chào hỏi cậu. Tuy người nọ mang theo kính râm, nhưng Tịch Chu vẫn có thể nhận ra là Kiều Sưởng.

Cậu mở cửa cạnh ghế lái, có chút kỳ quái hỏi, “Chỉ một mình anh?”

Khóe môi Kiều Sưởng khẽ cong, “Đúng vậy.”

“Anh là siêu sao như vậy, người đại diện và trợ lý yên tâm để anh ra ngoài à?”

Kiều Sưởng thoáng nhìn về phía Tịch Chu, đôi mắt sâu tựa biển, nhưng dường như có một cơn gió thổi qua, dao động ra gợn sóng.

“Lo chứ” Khuôn mặt như đao tước rìu đục của Kiều Sưởng nghiêm lại, “Vậy nên tôi lén chạy ra ngoài.”

Tịch Chu: “…”

Bọn Kiều Sưởng vừa rời khỏi, một đám phóng viên tin tức liền lục tục vào cổng đại học Y.

Sân vận động mặc dù không chứa được quá nhiều người, nhưng hai, ba trăm người thì vẫn có thể, có mấy phóng viên khá may mắn phỏng vấn người có mặt ở hiện trường lúc đó, nghe thấy miêu tả toàn bộ, phóng viên cũng có chút kinh ngạc. Miêu Chu này, chẳng lẽ thật đúng là một cao thủ võ lâm?!

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tịch Chu nhìn khung cảnh xung quanh có chút ngoài ý muốn, đã di chuyển ra vùng ngoại ô rồi.

Kiều Sưởng có chút áy náy, “Rất xin lỗi, lúc trước tôi đã quên thương lượng trước với em. Tôi muốn dẫn em đến nhà của tôi, tôi biết như vậy có thể không thích hợp, nhưng em cũng biết tôi như thế này dễ chọc phải một ít phiền phức không cần thiết bên ngoài.”

Kiều Sưởng cười khổ, “Nếu như em ngại, chúng ta có thể đến quán cà phê trong thành phố.”

Tịch Chu xua tay, “Không cần, tôi không ngại.”

Có thể đến nhà Kiều Sưởng một lần, đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn.

Biệt thự của Kiều Sưởng mặc dù ở vùng ngoại ô, nhưng là một chỗ có hoàn cảnh vô cùng tốt, không khí trong lành, phong cảnh lịch sự tao nhã.

“Uống chút gì không?”

“Trà, cảm ơn.”

Tịch Chu thử nhìn nội thất của biệt thự, không thể không thừa nhận Kiều Sưởng là một người cực kỳ có phong cách.

Quan trọng nhất là, thoạt nhìn thật sự vô cùng thoải mái.

Có thể bởi vì ở nhà mình, Kiều Sưởng có vẻ rất ung dung, thiếu một chút nghiêm túc và gò bó.

Tịch Chu vừa uống một ngụm trà, liền đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm của Kiều Sưởng.

Thâm thúy mà nóng bỏng.

Tịch Chu sửng sốt, cẩn thận nhìn lại lần nữa, loại cảm giác này cũng đã biến mất, điều này khiến cậu không thể không thừa nhận vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

“Hôm qua lúc lướt weibo thấy tin tức của cậu Miêu, lúc đó tôi đã cảm thấy duyên phận của chúng ta thật không mỏng.” Kiều Sưởng mở miệng, giọng nói trầm thấp êm tai, “Từ nhỏ tôi đã thích võ thuật, lý giải về phương diện này cũng khá sâu, tôi cũng từng thăm hỏi vài đại sư nổi danh, nhưng cho dù là vậy, tôi cũng chưa từng thấy loại Thái Cực lợi hại như của cậu.”

“Thật sự là kính phục không ngớt”, trong con ngươi thâm thúy của Kiều Sưởng xuất hiện một tia sáng nóng rực.

“Quá khen.”

Trong lòng Tịch Chu có chút vui vẻ, cảm giác được người ta sùng bái thật tốt, nhất là khi người sùng bái mình còn có nghi vấn là ông xã mình, loại cảm giác thành tựu này không gì sánh kịp.

“Mạo phạm hỏi một chút, trừ chuyện này ra, video nhảy lầu lần trước cũng là cậu sao?”

Tịch Chu có vẻ lúng túng, dù sao nguyên nhân cậu nhảy lầu cũng là do thất tình, mặc dù là nguyên thân làm, nhưng lại khiến cho cậu không khỏi có một loại cảm giác như bị bắt gian… khụ khụ.

“… Đúng vậy.”

Kiều Sưởng không để lại dấu vết quan sát vẻ mặt Tịch Chu, con ngươi thâm thúy nhìn không ra cảm xúc.

“Cậu Miêu biết khinh công à?”

“Vâng” Tịch Chu gật đầu.

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Kiều Sưởng đưa một ít kiến giải của anh về võ thuật cho Tịch Chu cùng tham khảo một phen, cuối cùng trầm ngâm một chút nói rằng, “Nếu như cậu rảnh, tôi muốn mời cậu dạy võ thuật cho tôi.”

Tịch Chu sửng sốt.

Ngón tay thon dài của Kiều Sưởng nhè nhẹ vuốt ống tay áo của mình, thân hình cao lớn có một chút căng thẳng.

“Đó là bí tịch điển học*, là tôi đường đột, thật xin lỗi.” (*đại loại là không thể tiết lộ hay truyền cho người bên ngoài)

Lúc nãy Tịch Chu sững sờ một cái là do quá mức kinh hỉ, bây giờ nghe Kiều Sưởng nói một câu như vậy, lập tức kịp phản ứng, xua tay, “Đó cũng không phải là bí mật gì, có thể dạy cho anh.”

“Ý của cậu Miêu là đáp ứng thỉnh cầu của tôi sao?” Ngón tay của Kiều Sưởng rời khỏi ống tay áo, thả lỏng khoát lên tay vịn trên sô pha.

Tịch Chu gật đầu, “Đúng vậy, chẳng qua hiện tại tôi còn phải đi học, có thể thời gian dạy anh sẽ không nhiều.”

“Không sao” Khuôn mặt như điêu khắc của Kiều Sưởng có một tia nhu hòa, thoạt nhìn cực kỳ khiến người ta động lòng, “Em dạy tôi lúc rảnh rỗi là được rồi.”

Hai người lại hàn huyên một lúc nữa, trong lúc đó Kiều Sưởng còn làm một bữa trưa cho Tịch Chu, sắc hương vị đều đủ cả, cậu ăn vô cùng thỏa mãn.

Lúc hơn bốn giờ chiều, Kiều Sưởng mới đưa Tịch Chu về đại học Y.

Trước khi Tịch Chu xuống xe, Kiều Sưởng hỏi, “Tôi có thể gọi em là Chu Chu không?”

Mắt Tịch Chu lập tức chua xót.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương