Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
-
Chương 38: Ôm ấp ảnh đế (2)
“Xán Xán, khoan lên giường đã, rót cho tớ cốc nước trước đi.” Cô bé giường trên đưa cái cốc xuống dưới.
“Được rồi” Xán Xán nhận lấy cái cốc đặt lên bàn, cầm bình nước nóng lên bắt đầu rót nước vào trong cốc.
“Fuck!!!”
Xán Xán bị thanh âm như lật tung nóc nhà này dọa sợ, bình nước nóng run lên, lách tách một cái hơn phân nửa nóng đều tung tóe trên bàn.
“Lý Linh!” Lửa giận của Xán Xán tăng lên thoáng cái bùng nổ, suýt chút nữa trực tiếp giội số nước nóng còn dư lại qua.
Bạn cùng phòng còn đang nằm ở giường dưới nhanh chóng rời giường hỗ trợ, khẩn cấp cấp cứu mấy thứ đồ đạc trên giường khỏi trận lũ, tay chân luống cuống giúp lau bàn.
“Xin lỗi xin lỗi” Lý Linh cũng phát hiện mình vừa gây họa, vội vàng nhảy xuống giường giúp.
Chờ thật vất vả dọn dẹp xong, Xán Xán nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Cuối cùng thì vừa nãy cậu gào cái quái gì thế?”
Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Lý Linh lập tức trở nên cực kỳ kích động, “Mấy cậu mau lại đây xem!”
Lý Linh lấy điện thoại di động của mình ra, ấn mở một cái video, hào hứng nói, “Cái video nhảy lầu này thật trâu bò!”
“Có người nhảy lầu sao lại khiến cậu kích động như vậy?” Cơn giận của Xán Xán vẫn chưa tan hết, tức giận nhìn chằm chằm vào video.
“…trời ạ…” Xán Xán không thể tin mở to hai mắt nhìn.
Gần đây có một cái microblog* đột nhiên hot lên. (*tiểu blog hay blog vi mô, một dạng blog có các bài đăng có nội dung thu nhỏ như câu nói ngắn gọn, hình riêng, hoặc liên kết đến video. Weibo cũng là một dạng microblog, nhưng ở dưới có nói tên của cái blog này nên mình sợ để weibo thì mọi người hiểu nhầm là tên nick, thật ra nó là một dòng tít thôi)
Blog này tên là “Mẹ nó quái lạ vì sao đang xem video tôi lại quỳ xuống”, phía sau kèm theo một cái video ngắn.
Từ lúc gửi đi đến nay chỉ trong một đêm đã có mười vạn lượt xem.
Khu bình luận bùng nổ.
“Cao thủ võ lâm!!!!”
“ĐM thật là đẹp trai!!!!”
“Cậu ấy dùng khinh công đó!! Tui luôn cho là nó chỉ tồn tại trong thế giới võ hiệp, không ngờ rằng thật sự có thật hu hu! Kích động quá đi mất!!!”
“Giả dữ vậy.”
“Tôi muốn bái cậu ấy làm thầy! Ôi chao mau nhìn đi, khinh công! Đó là khinh công!”
“Mẹ kiếp một đám thiểu năng, bình tĩnh một chút được không. Vừa nhìn đã thấy video này là giả rồi! Chắc chắn là để đề tài náo nhiệt hot lên nên mới làm thế. Không chừng là do công ty giải trí nào đó cố ý sắp đặt một vở kịch như thế cho người mới ra mắt đó, nhìn thử cảnh tượng kia đi, ai lại nhảy từ tầng sáu xuống mà không có chuyện gì như vậy chứ, vừa nhìn là biết treo dây cáp rồi.”
“Má nó ai thiểu năng, ông thấy treo dây cáp ở chỗ nào hả?! Trên lầu chỗ nào có thiết bị, đây là một cái video phát sóng trực tiếp đó biết chưa!”
“Thật không hiểu một cái video giả được hậu kỳ làm ra sao lại có nhiều người tin như vậy.”
“Cái này là phát sóng trực tiếp đó, tui đã xem rồi, quả thật không phải do hậu kỳ làm ra đâu.”
Khu bình luận cãi nhau túi bụi.
Lúc này có người ngóc đầu lên, “Tôi là một trong những quần chúng vây xem, tôi biết người nhảy lầu này, tôi tận mắt thấy, đúng là chuyện thật không thể chối cãi.”
“Ôi chao, tôi chính là người nhảy lầu đó!”
“Sinh viên vì níu kéo bạn trai nhảy lầu tự sát, kết quả sau khi nhảy xuống dùng khinh công bình an chạm đất, ha ha, giỡn mặt với tôi đấy à?”
“Tôi đoán nhất định là chủ bá muốn gây chú ý nên nói càn! Người nhảy lầu chắc chắn là một cao thủ võ lâm! Có khinh công như thế sao có thể khốn khổ vì tình mà nhảy lầu tự sát được!”
“Không được, tui phải đi ăn kem hạ nhiệt một chút. Nhất định video này không phải là thật! Tui phải nói cho mẹ tôi biết, cuối cùng tui cũng gặp được khinh công trong truyền thuyết!”
Blog này không ngừng được mọi người xem ca ngợi, bình luận và đăng lại, rất nhiều người cho là video này được làm giả, đồng thời còn bày ra một loạt lý do, nhưng rất nhanh bình luận của bọn họ bị dìm ngập trong một đám bình luận sùng bái.
…
“Anh Sưởng, em muốn hỏi anh chuyện này” Trợ lý Tiểu Kim đưa điện thoại di động tới, lo lắng không yên lại mong đợi hỏi: “Ngài đã đóng phim nhiều, nhất định có thể đoán được video này có xử lý hậu kỳ hay không, cái này, cái này là thật hả?”
Kiều Sưởng khẽ cười một tiếng, “Tôi là diễn viên chứ không phải chuyên viên xử lý video, sao lại có năng lực đó được, cậu thật quá coi trọng tôi rồi.”
“Ngài quá khiêm tốn rồi!” Tiểu Kim vội vàng nói.
Kiều Sưởng nhận lấy điện thoại di động, mở video ra lại phát hiện là một đoạn clip live stream. Thanh âm bên trong vô cùng ầm ĩ, nhưng cũng có thể nghe được chủ bá nói chuyện, lời nói trào phúng và cười trên nỗi đau của người khác khiến mày Kiều Sưởng hơi nhíu lại đến mức không thể nhận ra.
Chịu đựng xem một lúc, Kiều Sưởng nhìn thấy người trong video kia nhảy từ trên tầng thượng xuống. Lúc ban đầu tốc độ rất nhanh, nhưng khi sắp tới mặt đất thì tốc độ của cậu ấy bỗng nhiên chậm lại, giống như có lực gì đó nâng lên, ung dung xoay người rơi xuống.
Tư thế tuấn tú, tiêu sái nhanh nhẹn.
Ánh mắt vốn lơ là của Kiều Sưởng dần dần chăm chú.
“Anh Sưởng?” Trợ lý Tiểu Kim cẩn thận hỏi, “Ngài cảm thấy đây là thật sao?”
Kiều Sưởng vuốt nhẹ lòng bàn tay mình một chút, “Tôi vẫn không nhìn ra dấu vết xử lý gì, những điều khác tôi không rõ lắm, nhưng trên người của người trong video này hẳn là không treo dây cáp.”
Vẻ mặt của Tiểu Kim lập tức trở nên vô cùng kích động, “…Vậy có phải cậu ta thật sự biết khinh công hay không!”
“Chuyện này tôi cũng không biết” Kiều Sưởng cười nói.
“Cảm ơn anh Sưởng!” Tiểu Kim hưng phấn ôm điện thoại di động chạy đi.
Dáng người của Kiều Sưởng không thay đổi, ngón tay thon dài lại chậm rãi gõ nhẹ vài cái trên bàn.
—-
Gần đây Hoắc Thiên Hoa rất không vừa ý, bạn trai mới vẫn chưa quen được bao lâu lại bị hắn vứt bỏ rồi. Hiện tại trong đầu hắn toàn là Miêu Chu trêu đùa hắn, ròng rã gần hai tháng, cách cư xử của Miêu Chu có thể nói là nhát gan ngượng ngùng, hắn cảm thấy không thú vị liền chia tay, ai ngờ Miêu Chu lại làm ra chuyện nhảy lầu như vậy!
Hoắc Thiên Hoa cho rằng Miêu Chu chỉ nói ngoài miệng một chút, dù sao không phải hắn chưa từng gặp phải người đòi sống đòi chết không muốn chia tay, nhưng đều là uy hiếp ngoài miệng một chút, hành động thực tế lại không có một người, sau khi cho bọn họ đủ lợi ích lại trở nên ngoan ngoãn ngay. Thế nhưng khi đến lượt Miêu Chu, Hoắc Thiên Hoa đã phiền tới không chịu đựng được nữa, một chút lợi ích cũng không muốn cho. Hắn kết luận Miêu Chu không có can đảm nhảy từ trên lầu xuống, dù sao dáng vẻ cậu ta nhát như chuột, sao có thể làm được loại chuyện liều mạng như vậy. Ai mà ngờ hắn vừa đi xuống lầu thì Miêu Chu liền nhảy khỏi tầng thượng.
Nói thật, khoảnh khắc nhìn thấy Miêu Chu nhảy lầu, Hoặc Thiên Hoa thật sự bị dọa. Trong nháy mắt ngắn ngủi, đầu của Hoắc Thiên Hoa trống rỗng.
Hắn tưởng rằng bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me thê thảm tại chỗ, nhưng lại chứng kiến bóng người thảm thiết từ trong không trung rớt xuống, tốc độ đột ngột chậm lại, bồng bềnh đáp xuống.
Tiêu sái tuấn dật, tựa như trích tiên.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ ngại ngùng hướng nội trước kia của Miêu Chu.
Hoắc Thiên Hoa càng nghĩ càng giận, lẽ nào hắn thật sự bị đùa giỡn như thế sao?!
“Cậu Hoắc…” Một nam sinh cầm điện thoại di động muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng ở đây ấp úng” Hoắc Thiên Hoa cau mày.
“Có một cái video đang rất hot trên weibo” Nam sinh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa điện thoại di dộng ra, “Tôi cảm thấy cậu Hoắc nên tự mình nhìn thử.”
Hoắc Thiên Hoa có chút không kiên nhẫn nhận lấy điện thoại di động được đưa tới, mở video ra, chờ sau khi thấy rõ ràng là cái gì, con ngươi của hắn chợt co rút lại.
Lời bình chanh chua của live stream này nhanh chóng tiến vào trong lỗ tai của Hoắc Thiên Hoa, một câu so với một câu càng khó nghe hơn.
Nam sinh nhìn sắc mặt Hoắc Thiên Hoa, không nhịn được lui về sau một bước nhỏ.
Hồi lâu, video phát xong, sắc mặt Hoắc Thiên Hoa đã không thể nào khó coi hơn.
“Lúc trước mấy người bàn tán Miêu Chu như thế?” Hoắc Thiên Hoa híp mắt.
Trong lòng nam sinh căng thẳng, “Tôi, tôi không nói như vậy.” Sau khi thấy ánh mắt có chút sắc bén của Hoắc Thiên Hoa, nam sinh nuốt nước miếng một cái lại vội vàng nói, “Chẳng qua thật sự trong trường học có rất nhiều người đều nói như vậy, ban đầu cũng khá tốt, sau đó sau khi cậu Hoắc qua lại với cậu ta, bọn họ càng nói càng khó nghe.”
“Chẳng qua bọn họ đều bàn tán sau lưng, không dám để cho ngài nghe thấy.”
“Miêu Chu biết không?” Bàn tay của Hoắc Thiên Hoa nắm chặt lại.
Nam sinh cẩn thận nói: “Chắc là biết. Ngoại trừ khi ở bên cạnh cậu Hoắc ra, Miêu Chu cậu ta dường như bị xa lánh không ít.”
“Nếu biết, vì sao không nói với tôi?!” Hoắc Thiên Hoa bỗng nhiên nện cái ly trong tay xuống đất, tiếng vang dữ dội dọa đến nam sinh lui về phía sau mấy bước.
“Bởi vì, bởi vì” Nam sinh không dám thở mạnh một cái, “Cậu Hoắc đã từng nói chúng tôi không cần báo cáo tình huống của bọn họ cho ngài…”
Hoắc Thiên Hoa hít sâu một hơi, “bọn họ” trong lời nói của nam sinh là chỉ bạn trai gái mà hắn quen. Bởi vì đều là tính chất chơi đùa mà thôi nên hắn không rảnh rỗi quan tâm bọn họ, quả thật hắn đã từng dặn dò việc này với những thuộc hạ và người phục vụ của hắn.
Hơi tỉnh táo một chút, Hoắc Thiên Hoa vỗ về chơi đùa màn hình điện thoại, “Người quay video là ai?”
“Chuyện này, chuyện này tôi không rõ lắm, chẳng qua nhất định là người trong trường của chúng ta.”
“Tra ra người quay đoạn video này cho tôi” Hoắc Thiên Hoa cười lạnh một tiếng, “Cho dù là người tôi không cần cũng không tới lượt người khác chỉ trỏ này nọ, tùy tiện bình phẩm!”
Nhưng trước kia khi những người đó chỉ trích cũng là do thấy ngài ruồng rẫy quá mức mà…
Trong lòng nam sinh thầm nghĩ, sau khi liếc nhìn sắc mặt của Hoắc Thiên Hoa lại nén trở về, “Vậy tôi sẽ đi tra ngay.”
—-
“Trời ơi! Từ trước tới nay ta luôn là học sinh ngoan, lại bởi vì nhảy lầu mà bị phạt! Chẳng lẽ là ta muốn nhảy lầu hả? Bọn họ không an ủi ta thì thôi đi, sao có thể khiến lòng ta tổn thương như thế!” Tịch Chu lau mắt ríu rít nói, “Hệ thống, đại bảo bối của mi đau lòng!”
“Đại bảo bối cút mẹ cậu đi!” Hệ thống suýt chút nữa buồn nôn đến chập mạch, bo mạch chủ sắp nổ liền mắng lên.
“Mi vậy mà lại nói tục!” Tịch Chu không thể tin mở to hai mắt nhìn, tủi thân vô cùng, “Hơn nữa mi còn mắng ta… Mi không thương ta sao?”
Hệ thống hít sâu một hơi, mỉm cười, “Đầu óc cậu bị lừa đá không sao cả, nhấn vào trong nước ngâm là được rồi, nếu cần thì tôi có thể giúp một tay.”
Tịch Chu lại khóc nức nở một trận, đau lòng mà tuyệt vọng, không ngừng nỉ non, “Hệ thống… Hệ thống…”
Bộ dạng thương cảm cuồng dại giống như thật sự bị đàn ông phụ tình vứt bỏ.
Bo mạch chủ của hệ thống rắc một tiếng vọt ra một trận điện lưu mãnh liệt, nó nhịn rất lâu mới chậm rãi nói, “Đại bảo bối, cậu còn nhớ ông xã nhà cậu không? Cậu còn nhớ tôi có thể phân biệt ông xã của cậu không?”
Bộ dạng thê thảm của Tịch Chu lập tức thu lại sạch sẽ, tư thế chính trực như cây tùng bách nhỏ, giọng nói trong trẻo chân thành.
“Hệ thống, ta thật sự cảm thấy mi là người bạn tốt nhất trong cuộc đời của ta, không ai sánh bằng.”
“Được rồi” Xán Xán nhận lấy cái cốc đặt lên bàn, cầm bình nước nóng lên bắt đầu rót nước vào trong cốc.
“Fuck!!!”
Xán Xán bị thanh âm như lật tung nóc nhà này dọa sợ, bình nước nóng run lên, lách tách một cái hơn phân nửa nóng đều tung tóe trên bàn.
“Lý Linh!” Lửa giận của Xán Xán tăng lên thoáng cái bùng nổ, suýt chút nữa trực tiếp giội số nước nóng còn dư lại qua.
Bạn cùng phòng còn đang nằm ở giường dưới nhanh chóng rời giường hỗ trợ, khẩn cấp cấp cứu mấy thứ đồ đạc trên giường khỏi trận lũ, tay chân luống cuống giúp lau bàn.
“Xin lỗi xin lỗi” Lý Linh cũng phát hiện mình vừa gây họa, vội vàng nhảy xuống giường giúp.
Chờ thật vất vả dọn dẹp xong, Xán Xán nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Cuối cùng thì vừa nãy cậu gào cái quái gì thế?”
Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Lý Linh lập tức trở nên cực kỳ kích động, “Mấy cậu mau lại đây xem!”
Lý Linh lấy điện thoại di động của mình ra, ấn mở một cái video, hào hứng nói, “Cái video nhảy lầu này thật trâu bò!”
“Có người nhảy lầu sao lại khiến cậu kích động như vậy?” Cơn giận của Xán Xán vẫn chưa tan hết, tức giận nhìn chằm chằm vào video.
“…trời ạ…” Xán Xán không thể tin mở to hai mắt nhìn.
Gần đây có một cái microblog* đột nhiên hot lên. (*tiểu blog hay blog vi mô, một dạng blog có các bài đăng có nội dung thu nhỏ như câu nói ngắn gọn, hình riêng, hoặc liên kết đến video. Weibo cũng là một dạng microblog, nhưng ở dưới có nói tên của cái blog này nên mình sợ để weibo thì mọi người hiểu nhầm là tên nick, thật ra nó là một dòng tít thôi)
Blog này tên là “Mẹ nó quái lạ vì sao đang xem video tôi lại quỳ xuống”, phía sau kèm theo một cái video ngắn.
Từ lúc gửi đi đến nay chỉ trong một đêm đã có mười vạn lượt xem.
Khu bình luận bùng nổ.
“Cao thủ võ lâm!!!!”
“ĐM thật là đẹp trai!!!!”
“Cậu ấy dùng khinh công đó!! Tui luôn cho là nó chỉ tồn tại trong thế giới võ hiệp, không ngờ rằng thật sự có thật hu hu! Kích động quá đi mất!!!”
“Giả dữ vậy.”
“Tôi muốn bái cậu ấy làm thầy! Ôi chao mau nhìn đi, khinh công! Đó là khinh công!”
“Mẹ kiếp một đám thiểu năng, bình tĩnh một chút được không. Vừa nhìn đã thấy video này là giả rồi! Chắc chắn là để đề tài náo nhiệt hot lên nên mới làm thế. Không chừng là do công ty giải trí nào đó cố ý sắp đặt một vở kịch như thế cho người mới ra mắt đó, nhìn thử cảnh tượng kia đi, ai lại nhảy từ tầng sáu xuống mà không có chuyện gì như vậy chứ, vừa nhìn là biết treo dây cáp rồi.”
“Má nó ai thiểu năng, ông thấy treo dây cáp ở chỗ nào hả?! Trên lầu chỗ nào có thiết bị, đây là một cái video phát sóng trực tiếp đó biết chưa!”
“Thật không hiểu một cái video giả được hậu kỳ làm ra sao lại có nhiều người tin như vậy.”
“Cái này là phát sóng trực tiếp đó, tui đã xem rồi, quả thật không phải do hậu kỳ làm ra đâu.”
Khu bình luận cãi nhau túi bụi.
Lúc này có người ngóc đầu lên, “Tôi là một trong những quần chúng vây xem, tôi biết người nhảy lầu này, tôi tận mắt thấy, đúng là chuyện thật không thể chối cãi.”
“Ôi chao, tôi chính là người nhảy lầu đó!”
“Sinh viên vì níu kéo bạn trai nhảy lầu tự sát, kết quả sau khi nhảy xuống dùng khinh công bình an chạm đất, ha ha, giỡn mặt với tôi đấy à?”
“Tôi đoán nhất định là chủ bá muốn gây chú ý nên nói càn! Người nhảy lầu chắc chắn là một cao thủ võ lâm! Có khinh công như thế sao có thể khốn khổ vì tình mà nhảy lầu tự sát được!”
“Không được, tui phải đi ăn kem hạ nhiệt một chút. Nhất định video này không phải là thật! Tui phải nói cho mẹ tôi biết, cuối cùng tui cũng gặp được khinh công trong truyền thuyết!”
Blog này không ngừng được mọi người xem ca ngợi, bình luận và đăng lại, rất nhiều người cho là video này được làm giả, đồng thời còn bày ra một loạt lý do, nhưng rất nhanh bình luận của bọn họ bị dìm ngập trong một đám bình luận sùng bái.
…
“Anh Sưởng, em muốn hỏi anh chuyện này” Trợ lý Tiểu Kim đưa điện thoại di động tới, lo lắng không yên lại mong đợi hỏi: “Ngài đã đóng phim nhiều, nhất định có thể đoán được video này có xử lý hậu kỳ hay không, cái này, cái này là thật hả?”
Kiều Sưởng khẽ cười một tiếng, “Tôi là diễn viên chứ không phải chuyên viên xử lý video, sao lại có năng lực đó được, cậu thật quá coi trọng tôi rồi.”
“Ngài quá khiêm tốn rồi!” Tiểu Kim vội vàng nói.
Kiều Sưởng nhận lấy điện thoại di động, mở video ra lại phát hiện là một đoạn clip live stream. Thanh âm bên trong vô cùng ầm ĩ, nhưng cũng có thể nghe được chủ bá nói chuyện, lời nói trào phúng và cười trên nỗi đau của người khác khiến mày Kiều Sưởng hơi nhíu lại đến mức không thể nhận ra.
Chịu đựng xem một lúc, Kiều Sưởng nhìn thấy người trong video kia nhảy từ trên tầng thượng xuống. Lúc ban đầu tốc độ rất nhanh, nhưng khi sắp tới mặt đất thì tốc độ của cậu ấy bỗng nhiên chậm lại, giống như có lực gì đó nâng lên, ung dung xoay người rơi xuống.
Tư thế tuấn tú, tiêu sái nhanh nhẹn.
Ánh mắt vốn lơ là của Kiều Sưởng dần dần chăm chú.
“Anh Sưởng?” Trợ lý Tiểu Kim cẩn thận hỏi, “Ngài cảm thấy đây là thật sao?”
Kiều Sưởng vuốt nhẹ lòng bàn tay mình một chút, “Tôi vẫn không nhìn ra dấu vết xử lý gì, những điều khác tôi không rõ lắm, nhưng trên người của người trong video này hẳn là không treo dây cáp.”
Vẻ mặt của Tiểu Kim lập tức trở nên vô cùng kích động, “…Vậy có phải cậu ta thật sự biết khinh công hay không!”
“Chuyện này tôi cũng không biết” Kiều Sưởng cười nói.
“Cảm ơn anh Sưởng!” Tiểu Kim hưng phấn ôm điện thoại di động chạy đi.
Dáng người của Kiều Sưởng không thay đổi, ngón tay thon dài lại chậm rãi gõ nhẹ vài cái trên bàn.
—-
Gần đây Hoắc Thiên Hoa rất không vừa ý, bạn trai mới vẫn chưa quen được bao lâu lại bị hắn vứt bỏ rồi. Hiện tại trong đầu hắn toàn là Miêu Chu trêu đùa hắn, ròng rã gần hai tháng, cách cư xử của Miêu Chu có thể nói là nhát gan ngượng ngùng, hắn cảm thấy không thú vị liền chia tay, ai ngờ Miêu Chu lại làm ra chuyện nhảy lầu như vậy!
Hoắc Thiên Hoa cho rằng Miêu Chu chỉ nói ngoài miệng một chút, dù sao không phải hắn chưa từng gặp phải người đòi sống đòi chết không muốn chia tay, nhưng đều là uy hiếp ngoài miệng một chút, hành động thực tế lại không có một người, sau khi cho bọn họ đủ lợi ích lại trở nên ngoan ngoãn ngay. Thế nhưng khi đến lượt Miêu Chu, Hoắc Thiên Hoa đã phiền tới không chịu đựng được nữa, một chút lợi ích cũng không muốn cho. Hắn kết luận Miêu Chu không có can đảm nhảy từ trên lầu xuống, dù sao dáng vẻ cậu ta nhát như chuột, sao có thể làm được loại chuyện liều mạng như vậy. Ai mà ngờ hắn vừa đi xuống lầu thì Miêu Chu liền nhảy khỏi tầng thượng.
Nói thật, khoảnh khắc nhìn thấy Miêu Chu nhảy lầu, Hoặc Thiên Hoa thật sự bị dọa. Trong nháy mắt ngắn ngủi, đầu của Hoắc Thiên Hoa trống rỗng.
Hắn tưởng rằng bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me thê thảm tại chỗ, nhưng lại chứng kiến bóng người thảm thiết từ trong không trung rớt xuống, tốc độ đột ngột chậm lại, bồng bềnh đáp xuống.
Tiêu sái tuấn dật, tựa như trích tiên.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ ngại ngùng hướng nội trước kia của Miêu Chu.
Hoắc Thiên Hoa càng nghĩ càng giận, lẽ nào hắn thật sự bị đùa giỡn như thế sao?!
“Cậu Hoắc…” Một nam sinh cầm điện thoại di động muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng ở đây ấp úng” Hoắc Thiên Hoa cau mày.
“Có một cái video đang rất hot trên weibo” Nam sinh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa điện thoại di dộng ra, “Tôi cảm thấy cậu Hoắc nên tự mình nhìn thử.”
Hoắc Thiên Hoa có chút không kiên nhẫn nhận lấy điện thoại di động được đưa tới, mở video ra, chờ sau khi thấy rõ ràng là cái gì, con ngươi của hắn chợt co rút lại.
Lời bình chanh chua của live stream này nhanh chóng tiến vào trong lỗ tai của Hoắc Thiên Hoa, một câu so với một câu càng khó nghe hơn.
Nam sinh nhìn sắc mặt Hoắc Thiên Hoa, không nhịn được lui về sau một bước nhỏ.
Hồi lâu, video phát xong, sắc mặt Hoắc Thiên Hoa đã không thể nào khó coi hơn.
“Lúc trước mấy người bàn tán Miêu Chu như thế?” Hoắc Thiên Hoa híp mắt.
Trong lòng nam sinh căng thẳng, “Tôi, tôi không nói như vậy.” Sau khi thấy ánh mắt có chút sắc bén của Hoắc Thiên Hoa, nam sinh nuốt nước miếng một cái lại vội vàng nói, “Chẳng qua thật sự trong trường học có rất nhiều người đều nói như vậy, ban đầu cũng khá tốt, sau đó sau khi cậu Hoắc qua lại với cậu ta, bọn họ càng nói càng khó nghe.”
“Chẳng qua bọn họ đều bàn tán sau lưng, không dám để cho ngài nghe thấy.”
“Miêu Chu biết không?” Bàn tay của Hoắc Thiên Hoa nắm chặt lại.
Nam sinh cẩn thận nói: “Chắc là biết. Ngoại trừ khi ở bên cạnh cậu Hoắc ra, Miêu Chu cậu ta dường như bị xa lánh không ít.”
“Nếu biết, vì sao không nói với tôi?!” Hoắc Thiên Hoa bỗng nhiên nện cái ly trong tay xuống đất, tiếng vang dữ dội dọa đến nam sinh lui về phía sau mấy bước.
“Bởi vì, bởi vì” Nam sinh không dám thở mạnh một cái, “Cậu Hoắc đã từng nói chúng tôi không cần báo cáo tình huống của bọn họ cho ngài…”
Hoắc Thiên Hoa hít sâu một hơi, “bọn họ” trong lời nói của nam sinh là chỉ bạn trai gái mà hắn quen. Bởi vì đều là tính chất chơi đùa mà thôi nên hắn không rảnh rỗi quan tâm bọn họ, quả thật hắn đã từng dặn dò việc này với những thuộc hạ và người phục vụ của hắn.
Hơi tỉnh táo một chút, Hoắc Thiên Hoa vỗ về chơi đùa màn hình điện thoại, “Người quay video là ai?”
“Chuyện này, chuyện này tôi không rõ lắm, chẳng qua nhất định là người trong trường của chúng ta.”
“Tra ra người quay đoạn video này cho tôi” Hoắc Thiên Hoa cười lạnh một tiếng, “Cho dù là người tôi không cần cũng không tới lượt người khác chỉ trỏ này nọ, tùy tiện bình phẩm!”
Nhưng trước kia khi những người đó chỉ trích cũng là do thấy ngài ruồng rẫy quá mức mà…
Trong lòng nam sinh thầm nghĩ, sau khi liếc nhìn sắc mặt của Hoắc Thiên Hoa lại nén trở về, “Vậy tôi sẽ đi tra ngay.”
—-
“Trời ơi! Từ trước tới nay ta luôn là học sinh ngoan, lại bởi vì nhảy lầu mà bị phạt! Chẳng lẽ là ta muốn nhảy lầu hả? Bọn họ không an ủi ta thì thôi đi, sao có thể khiến lòng ta tổn thương như thế!” Tịch Chu lau mắt ríu rít nói, “Hệ thống, đại bảo bối của mi đau lòng!”
“Đại bảo bối cút mẹ cậu đi!” Hệ thống suýt chút nữa buồn nôn đến chập mạch, bo mạch chủ sắp nổ liền mắng lên.
“Mi vậy mà lại nói tục!” Tịch Chu không thể tin mở to hai mắt nhìn, tủi thân vô cùng, “Hơn nữa mi còn mắng ta… Mi không thương ta sao?”
Hệ thống hít sâu một hơi, mỉm cười, “Đầu óc cậu bị lừa đá không sao cả, nhấn vào trong nước ngâm là được rồi, nếu cần thì tôi có thể giúp một tay.”
Tịch Chu lại khóc nức nở một trận, đau lòng mà tuyệt vọng, không ngừng nỉ non, “Hệ thống… Hệ thống…”
Bộ dạng thương cảm cuồng dại giống như thật sự bị đàn ông phụ tình vứt bỏ.
Bo mạch chủ của hệ thống rắc một tiếng vọt ra một trận điện lưu mãnh liệt, nó nhịn rất lâu mới chậm rãi nói, “Đại bảo bối, cậu còn nhớ ông xã nhà cậu không? Cậu còn nhớ tôi có thể phân biệt ông xã của cậu không?”
Bộ dạng thê thảm của Tịch Chu lập tức thu lại sạch sẽ, tư thế chính trực như cây tùng bách nhỏ, giọng nói trong trẻo chân thành.
“Hệ thống, ta thật sự cảm thấy mi là người bạn tốt nhất trong cuộc đời của ta, không ai sánh bằng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook