Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Quyển 5 - Chương 48: Ngược kẻ thắng cuộc nhân sinh cặn bã 2

“Vị bạn học này, cậu có chuyện gì không?” Mạc Chung Thâm nhìn nữ sinh mặc váy màu hồng nhạt trước mặt, ánh mắt to tròn long lanh nước, tóc đen xõa dài đến hông. Chính là hoa khôi khối lớp 10 của cậu, Lâm Thiển Thiển.

“Mình, mình.” Gò má cô gái chậm rãi đỏ ửng “Mình, mình thích cậu. Cậu có thể làm bạn trai của mình không?”

Giống như cậu đã lường trước, quả nhiên lại có thêm một người tới thổ lộ với cậu. Mạc Chung Thâm đối với những chuyện này chỉ cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, mới khai giảng chưa được một tháng, thư tình cậu thu được cũng không biết đã có mấy trăm lá, có một lần có người còn lớn gan kẹp thư tình vào sách của cậu, còn bị ba cậu thấy được. Vừa nghĩ đến đây, Mạc Chung Thâm liền cảm thấy có chút xấu hổ “Thật xin lỗi, bây giờ mình chỉ muốn lấy việc học làm trọng.”

Lâm Thiển Thiển nghe được lời từ chối của cậu, cười vô cùng miễn cưỡng “Thật xin lỗi, chúng ta, vẫn có thể làm bạn bè chứ?”

Mạc Chung Thâm gật đầu “Đương nhiên.” Đều chung một ban, không làm bạn bè, chẳng lẽ phải làm kẻ thù?

“Cám ơn cậu.” Lâm Thiển Thiển xoay người rời đi, chỉ là bóng dáng kia thấy thế nào cũng có chút lảo đảo.

Mạc Chung Thâm cảm thấy có chút nhàm chán, balô cũng không thèm cầm, đi một mình đến quán cà phê có cái tên khá lạ, ‘Đảo’, rồi tìm một góc bí mật ngồi xuống. Cậu chán nản quan sát từng người một đến quán cà phê, nhưng lại phát hiện dù là trai hay gái thì đều có người đi cùng ôm ôm ấp ấp, toàn bộ quán đều là tình nhân, chỉ có mình cậu là một mình cô độc. Mạc Chung Thâm đột nhiên cảm thấy chính mình có chút cô đơn, không biết giờ này baba đang làm gì nhỉ.

“Tiểu soái ca, sao lại ngồi thẫn thờ một mình vậy?”

Mạc Chung Thâm cảnh giác mà nhìn nữ sinh đột nhiên xuất hiện trước mắtt, tóc dài nhuộm màu đỏ đô, khuôn mặt đươc trang điểm rất dày, không thể nhìn ra tuổi thật. Trên người nữ sinh nồng nặc mùi rượu làm Mạc Chung Thâm nhịn không được nhíu mày, đây rõ ràng là quán cà phê, sao lại có một người giống như vừa từ quán bar xông ra xuất hiện trước mặt mình? “Ngại quá, tôi uống xong rồi, bây giờ phải đi.”

“À.” Nữ sinh nở nụ cười có chút nghiền ngẫm “Tiểu soái ca lần sau lại đến nha.”

Mạc Chung Thâm không trả lời cô, bước nhanh ra khỏi quán cà phê, thầm nghĩ lần sau không bao giờ đến đây nữa.

Thời điểm sắc trời tối đen, Mạc Chung Thâm mới trở về nhà. Một mình ăn xong bữa tối dì Lưu làm, chơi game một chút, tắm rửa xong liền đi ngủ. Trong mơ cậu dường như có chút không thoải mái, hướng thân thể ấm áp bên cạnh cọ cọ. Mạc Sinh Bạch cứ như vậy bị Mạc Chung Thâm cọ tỉnh, cảm giác trên đùi có một Tiểu Chung Thâm cứng ngắc đang cọ tới cọ lui, không khỏi cảm khái con trai của mình quả thật đã trưởng thành rồi.

“Con trai. Con trai. Tỉnh tỉnh.”

Mạc Chung Thâm nửa mê nửa tỉnh, chỉ biết mình có chút khó chịu, nhưng vẫn không muốn mở mắt, mơ mơ hồ hồ mà gọi hai tiếng baba.

Mạc Sinh Bạch cười khổ, đứa con trai này của hắn vẫn ngủ mơ, hoàn toàn không biết trên người mình đang xảy ra biến hoa gì, còn ôm hắn chậm rãi cọ, miệng phát ra tiếng rên rỉ không thỏa mãn. Thật sự là làm khó hắn mà, còn tiếp tục như vậy, Mạc Sinh Bạch cũng bị cậu cọ ra cảm giác. Mạc Sinh Bạch bất đắc dĩ thở dài, vươn tay cầm lấy tiểu huynh đệ của Mạc Chung Thâm, dùng kỹ xảo cực cao mà xoa nắn.

Mạc Chung Thâm cảm giác được khoái cảm tràn ngập rốt cuộc cũng tỉnh, thời điểm ý thức được chuyện gì đang xảy ra, mặt lập tức đỏ rực như lửa đốt.

“Cuối cùng cũng tỉnh.” Mạc Sinh Bạch có chút trêu đùa “Vừa rồi gọi thế nào con cũng không chịu tỉnh.”

“Baba.” Mạc Chung Thâm mềm nhẹ mà gọi một tiếng, trong thanh âm tựa hồ có chút rụt rè, lại có chút bất mãn.

Tốc độ tay của Mạc Sinh Bạch không nhanh không chậm, Mạc Chung Thâm chỉ có thể cảm giác được từ đầu đỉnh nơi đó không ngừng truyền đến từng đợt sóng khoái cảm, không khỏi nhắm hai mắt lại, hai chân cũng vô thức kẹp chặt.

“Thả lỏng, đừng sợ, con trai, baba ở đây. Buông lỏng chân ra.”

Mạc Chung Thâm nghe lời mà đem hai chân tách ra, hai tay ôm lấy cổ Mạc Sinh Bạch, thanh âm có chút run rẩy “Baba, nhanh lên.”

Mạc Sinh Bạch ác ý mà gảy lên tiểu huynh đệ của cậu, tốc độ tay cũng nhanh hơn, Mạc Chung Thâm nhịn không được mà rên rỉ, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở “Baba!”, một luồng tinh dịch trắng đục phun ra.

Sau khi phóng thích, Mạc Chung Thâm có chút thất thần, thì thào gọi “Baba.”

“Sao vậy, con trai?”

“Baba, con…”

“Không có việc gì, con trai. Con cũng đã được học về sinh lý cơ thể rồi, cũng biết là chuyện gì xảy ra mà, không sao cả.” Mạc Sinh Bạch rời giường, từ trong phòng tắm cầm ra một chiếc khăn sạch, động tác mềm nhẹ lau sạch sẽ hạ thể dính nhớp của cậu.

“Không sao cả, ngủ một giấc là sẽ không có chuyện gì. Ngoan.”

Mạc Chung Thâm nhu thuận gật đầu, giống như năm năm trước đem toàn bộ thân mình chui vào trong ngực Mạc Sinh Bạch, ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của baba, chỉ chốc lát liền ngủ say. Mạc Sinh Bạch đặt một nụ hôn lên trán cậu, không khỏi cảm thán bản thân thật đúng là Liễu Hạ Huệ [1] mà.

 [1] ý chỉ nam nhân đoan chính, dù trong hoàn cảnh nào cũng không nảy sinh ý đồ xấu

Bóng đêm lại trở nên im ắng, tựa hồ mọi thứ đều giống như trước đây, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Sáng hôm sau Mạc Chung Thâm lén lút rời giường, sợ đánh thức Mạc Sinh Bạch, nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt lập tức không nhịn được đỏ lên.

Chữ trên bảng đen cứ bay tới bay lui ở trước mặt, có làm cách nào cũng không chui được vào đầu cậu. Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy cho tới tận trưa, bất tri bất giác đã tan lớp.

“Này, cậu làm sao vậy? Cả buổi sáng đều mất hồn mất vía.” Hà Gia Hào ngồi cùng bàn dùng ánh mắt mờ ám đánh giá Mạc Chung Thâm “Tớ nghe nói hôm qua Lâm Thiển Thiển thổ lộ với cậu?”

Mạc Chung Thâm nhìn thoáng qua Lâm Thiển Thiển hôm nay một thân váy trắng, không khỏi nhíu mày “Không có chuyện đó, cậu đừng nói lung tung, đối với thanh danh của con gái người ta sẽ không tốt.”

Hà Gia Hào nhếch khóe môi “Biết rồi. Quan tâm người ta như vậy còn nói không có chuyện gì.”

Mạc Chung Thâm cầm balô của mình lên bước đi, cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt tự cho là hiểu hết mọi chuyện của Hà Gia Hào.

“Này, cậu giận thật hả?” Hà Gia Hào vội vàng cầm balô chạy theo “Hai chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, cậu thật sự giận sao?”

Mạc Chung Thâm vẫn không để ý tới y, tiếp tục bước về phía trước.

“Chung Thâm, tớ mời cậu ăn một bữa, coi như bồi tội đi mà, được không?”

Dù sao về nhà sớm như vậy cũng không có chuyện gì làm, Mạc Chung Thâm suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.

Hai người đều là dạng học sinh vừa cao lớn vừa đẹp trai, thoạt nhìn vô cùng chói mắt. Hai người sóng vai nhau bước đi, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt của người qua đường.

Hà Gia Hào mang Mạc Chung Thâm tới nhà hàng cơm Tây mà chú của y làm chủ, cũng là nhà hàng nổi tiếng nhất tỉnh C, ‘MEET’, tức là gặp gỡ. Mạc Chung Thâm có chút câm nín “Tuy rằng tớ biết đồ ăn của nhà hàng cơm Tây này đều là hạng nhất, nhưng tớ cũng biết đây là nhà hàng dành riêng cho tình nhân, chúng ta cứ như vậy đi vào hình như không tốt lắm?”

“Chúng ta đều là người trong nhà, sợ cái gì? Nếu thật sự không được, tớ bảo chú tớ cho chúng ta một phòng riêng để ngồi, vậy được rồi chứ? Người tạm tha cho tiểu nhân này một mạng đi mà.”

Mạc Chung Thâm nhún nhún vai “Được rồi.”

Hà Gia Hào ân cần mở cửa cho cậu “Mạc thiếu gia, mời ngài.”

Mạc Chung Thâm cho y một cái liếc mắt, nhưng vừa bước vào liền nhìn thấy một người cậu không cách nào nghĩ rằng sẽ xuất hiện ở nơi này, nhất thời sững sờ đứng tại chỗ.

“Sao vậy?” Hà Gia Hào có chút kỳ quái.

“Ba của mình.”

Hà Gia Hào theo ánh mắt Mạc Chung Thâm nhìn qua, quả nhiên phát hiện Mạc Sinh Bạch đang dùng cơm, đối diện còn có một nam nhân nhã nhặn tuấn tú đang ngồi. “Không nghĩ tới chú Mạc cũng ở đây, chúng ta có cần qua đó chào hỏi không?”

“Không cần. Chúng ta ngồi ở chỗ phía sau bọn họ đi.”

Hà Gia Hào sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói “Được rồi.”

Ngồi phía sau như vậy vừa lúc có thể quang minh chính đại mà nghe lén hai người họ nói chuyện.

“Mạc tổng, nếu tôi có chuyện gì làm chưa tốt, ngài cứ nói, tôi nhất định sẽ thay đổi.”

“Lâm Duyên, cậu không phải loại người sẽ quấn lấy người khác không buông.”

“Tôi, tôi cũng từng cho là mình như vậy.” Thanh âm Lâm Duyên có chút không lưu loát “Chỉ là, đó là trước khi tôi gặp ngài.”

“Đừng nói chuyện này nữa, ăn xong bữa cơm này, chúng ta cũng sẽ không gặp lại.”

“Mạc tổng, tôi không phải vì tiền của ngài! Chỉ cần để tôi đợi ở bên cạnh ngài là tôi đã thỏa mãn rồi!”

“Cần gì phải như vậy? Cậu cũng biết, tôi là người không nói chuyện tình cảm.”

“Mạc tổng, tôi…”

“Đừng khóc, Lâm Duyên, sau này cậu nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn tôi. Cứ như vậy đi, tạm biệt.” Mạc Sinh Bạch thật sự là không có tâm tình nhìn một đại nam nhân ở trước mặt mình rơi nước mắt, huống chi đây chỉ là một tiểu tình nhân.

“Mạc tổng, dù ngài có không quan tâm đi nữa, tôi vẫn muốn nói, tôi yêu ngài!”

Mạc Sinh Bạch đứng lên “Cứ như vậy đi, tôi đi trước.”

Lâm Duyên nhìn món beefsteak đã lạnh ngắt trên bàn, xoa xoa khóe mắt, cắt ra từng miếng từng miếng ăn hết, giống như làm như vậy có thể lấp đầy trái tim vỡ nát của mình.

“Này, Chung Thâm, cậu không sao chứ?” Hà Gia Hào cẩn thận hỏi.

“Không có việc gì.” Mạc Chung Thâm buông ra bàn tay đã siết chặt thành quyền, biểu tình bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương