Đây là một xã hội nhìn nhan sắc cùng tiền, dưới thế tiến công của mặt cùng thẻ, Lục Nhạc Hàm không chỉ mua được lượng lớn hạt giống chất lượng tốt, thậm chí chủ cửa hàng còn nói muốn giao hàng tới cửa cho cậu.
Lục Nhạc Hàm mỉm cười ghi lại phương thức liên hệ của mình, giao cho chủ cửa hàng.
Chủ cửa thẳng tắp nhìn cánh tay tinh xảo giống như bạch ngọc đang đưa qua kia, phút chốc có chút không dám nhận lấy, chỉ sợ cánh tay thô ráp của mình phá hoại vẻ đẹp này.
Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu mày mày, nghi hoặc nhìn chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng vội vàng cười hì hì, chà sát hai tay lên y phục một trận, lúc này mới cúi đầu khom người nhận lấy, nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhét vào bên trong túi áo của.
Lục Nhạc Hàm lúng túng cười cười, nói:
- Cảm tạ.
Vội vàng rời khỏi cửa hàng.
Trời ạ, ánh mắt của ông chủ kia quả thực giống như là muốn che tờ giấy kia vào trong ngực, thật là đáng sợ, vỗ vỗ trái tim nhỏ bị kinh sợ, Lục Nhạc Hàm tiếp tục lung tung đi dạo, trong lòng thầm tính xem mình đã mua bao nhiêu chủng loại hạt giống.
Ngẩng đầu nhìn thấy bên trong một cửa hàng có ghi cây táo, giật mình, đồ ăn có, còn phải có hoa quả đi, liền hỏi:
- Tiểu Cửu, trồng cây ăn quả vào thì bao lâu mới có thể kết trái?
{ Nếu như dùng linh tuyền để thúc đẩy, chắc là một tuần lễ đi.

}
Lục Nhạc Hàm không chút do dự mà cất bước đi vào.
Chủ cửa hàng là một nam nhân trung niên bụng bia bốn mươi tuổi, nhìn thấy Lục Nhạc Hàm thì ánh mắt sáng lên, tầm mắt dính vào trên người Lục Nhạc Hàm làm cho cậu buồn nôn.
Đứng không bao lâu thực sự không nhịn được, móc điện thoại di động ra dự định đổi tiệm khác, lúc đi ra cửa, vừa vặn đối diện cùng một ông lão mặc quần áo có chút cũ nát.
Lục Nhạc Hàm hơi hơi nghiêng người, cười nói:
- Ông qua trước đi.
Ông lão hòa ái nói:
- Cám ơn cháu, cô gái.
Lục Nhạc Hàm:
* * *
Lười giải thích, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên nghe được giọng nói của nam nhân trung niên vừa rồi truyền vào trong tai:
- Tại sao ông lại đến nữa, ta nói không bán chính là không bán, ở đây không bán chịu ông không biết à, đi đi đi, đi cửa hàng khác mà mua đi.
Lục Nhạc Hàm dừng bước, cũng không quay đầu lại, vừa cúi đầu làm tư thế như đang nhìn điện thoại di động vừa lưu ý động tĩnh trong cửa hàng.
Giọng nói của ông lão mang theo chút khẩn cầu, trầm thấp nghe không được rõ ràng lắm.
- Ta không quan tâm có qua mùa hay không, nếu không trả tiền toàn bộ thì không bán, ta nói cho ông biết, cây đào này chỉ có cửa hàng của ta còn lại một ít, những cửa hàng khác đã hết từ lâu.
Nam nhân trung niên hơi không kiên nhẫn:
- Đi đi, ở đây nhỏ như vậy, đừng cản đường.
Lục Nhạc Hàm cất điện thoại di động, xoay người lại, cười lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết nơi này nhỏ a, kinh doanh giống như ngươi, có thể làm to mới là lạ.
Bị một nam hài dáng dấp xinh đẹp như vậy quở trách, sắc mặt của nam nhân trung niên có chút không dễ nhìn, thế nhưng cũng không tiện nổi giận với Lục Nhạc Hàm, chỉ nói khẽ với ông lão:
- Đi mau đi mau.
Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng kéo ống tay áo có chút bẩn của ông lão đang định rời đi, ôn nhu nói:
- Chờ một chút.
Ông lão bị kéo lại thì có chút khó hiểu hỏi:
- Cô gái, thì ra là cháu, tại sao cháu trở lại?
Lục Nhạc Hàm:
* * *
Nhìn về phía chủ cửa hàng hỏi:
- Ông ấy muốn mua cái gì?
Chủ quán ngập ngừng nói:
- Không phải là mấy trăm cây đào non a, một vạn cũng không bỏ ra nổi thì còn nhận thầu vườn trái cây cái gì, đã lớn tuổi như vậy cũng không chịu nghỉ ngơi.
Lục Nhạc Hàm lạnh giọng nói:
- A, người ta bao nhiêu tuổi mắc mớ gì đến ngươi, bao nhiêu tiền ta thanh toán.
Ông lão lập tức nắm lấy quần áo thể thao màu khói xám trên người Lục Nhạc Hàm, nói:
- Không được không được, ông..
Lục Nhạc Hàm đè tay của ông lão lại, trầm giọng nói với chủ cửa hàng:
- Có thể quẹt thẻ sao?
Chủ cửa hàng sững sờ, lập tức phản ứng lại vội vàng lôi ra một cái máy POS trong đống tạp vật, cười nịnh nọt hai tay đưa tới trước mặt Lục Nhạc Hàm.
Lục Nhạc Hàm không nhúc nhích, nhíu nhíu mày nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Để lên bàn.
Chủ cửa hàng có chút lúng túng, cười hì hì để ở một bên, nói:
- Tổng cộng 39 vạn 7 ngàn.
Ông lão kéo tay Lục Nhạc Hàm, hỏi chủ cửa hàng:
- Cô gái, cháu đừng như vậy, ông sẽ tự nghĩ biện pháp.
Lục Nhạc Hàm nở nụ cười, nói:
- "Không có chuyện gì, sau này ông trả lại cho cháu là được."
Ông lão có chút động tâm, con trai của mình bị bại liệt nằm ở trên giường, con dâu thì chạy theo người khác, thật vất vả cầu người mới nhận thầu được mảnh đất này, nhưng con trai không cẩn thận bị hoại tử nghiêm trọng, tiền thuốc men tốn mất một phần dự chi cho cây ăn quả, nhưng nếu không có những cây ăn quả này, năm sau sẽ không có tiền mua thuốc cho con trai.
Lục Nhạc Hàm rút tay ra, quẹt thẻ hai ba cái, lạnh giọng nói với chủ cửa hàng:
- Đưa đến nhà.
Chủ quán khom người thu hồi máy POS, cười nói:
- Nhất định nhất định, chúng ta có dịch vụ giao hàng tận nơi.
Lục Nhạc Hàm suy nghĩ một chút cầm lấy bút trên bàn, rút ra một tờ giấy viết một số điện thoại xuống nói:
- Sau này ông ấy có mua cái gì thì cứ tính cho ta.
Chủ quán vui mừng tiếp nhận tờ giấy, luôn miệng nói:
- Vâng vâng vâng, nhất định.
Lục Nhạc Hàm lười nhìn hắn, ông lão lôi kéo tay của cậu lau nước mắt nói:
- Cô gái, cháu thực sự là người tốt a, hiện tại không còn nhiều người tốt như cháu nữa, nha, đúng rồi, cô gái, cháu để lại địa chỉ cho ông, sau này ông trả tiền lại cho cháu.
Lục Nhạc Hàm nghe vậy thì xạm mặt lại, nhưng cũng không biết giải thích như thế nào, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vai của ông lão nói:
- Nơi này vừa bẩn vừa nhỏ, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện được không.
Nhàn nhạt nhìn lướt qua ông chủ cửa hàng đang cứng người đứng ở một bên, lôi kéo ông lão rời khỏi cửa tiệm.
Đứng ở trước cửa tiệm, ông lão vội vã lôi kéo tay của Lục Nhạc Hàm nói:
- Cô gái, cháu cũng đừng chạy, cháu chạy thì ông sẽ không tìm được cháu.
Lục Nhạc Hàm:
* * *
Tại sao có cảm giác giống như mình đang nợ tiền ông ấy.
Nhưng còn có một chuyện quan trọng hơn, Lục Nhạc Hàm cúi đầu nhìn ông lão:
- Ông, thật ra cháu..
Bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ, vốn là đang bị chủ cửa hàng làm cho bực mình, ai lại không có mắt mà cười như thế, Lục Nhạc Hàm lạnh mặt đang chuẩn bị nổi nóng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạc An đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Lục Nhạc Hàm trong nháy mắt điều chỉnh biểu tình, nở một nụ cười xinh đẹp, nói:
- Học trưởng, thật là đúng dịp a, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi đi chơi bóng rổ sao?
Ông lão cũng liếc mắt nhìn Lạc An, hỏi:
- Cô gái, đây là bạn trai của cháu sao?

Lạc An che miệng cực lực nhịn cười.
Lục Nhạc Hàm:
* * *
Vội nắm lấy cánh tay của Lạc An nói:
- Đúng vậy, đây là bạn trai của cháu.
Nói xong khiêu khích nhìn về phía Lạc An ngoắc ngoắc khóe miệng.
Lạc An cứng đờ một chút, nhìn cánh tay đang cầm tay của mình, nếu như bây giờ giải thích thì ông lão sẽ tin tưởng hay không?
Ông lão hơi nghi hoặc một chút, trên mặt bày ra biểu tình có thể lý giải:
- Hiện tại các ngươi còn nhỏ, tìm đối tượng thì hơi sớm, chúng ta đều theo không kịp thời đại a, hiện tại trang phục của con gái không khác gì với con trai, ta đây mắt mờ a, đều sắp không phân biệt được.
Lục Nhạc Hàm khóe miệng hơi rút, nhìn về phía Lạc An, một mặt hưng phấn nói:
- Học trưởng tới khi nào, cũng đến mua cây giống sao?
Lạc An dùng ánh mắt ra hiệu còn có người đang nhìn.
Lục Nhạc Hàm dẹt dẹt cái miệng, nhưng vẫn rất lễ phép quay người nói:
- Ông, chủ cửa hàng có số điện thoại của cháu, sau này ông gọi điện thoại cho cháu là được, bây giờ cháu phải đi với bạn trai rồi a.
Nói một hơi thật dài sau đó câu lôi kéo Lạc An bỏ chạy, chạy đến cuối ngã tư đường thì dừng lại từng ngụm từng ngụm thở dốc, Thẩm Gia Ngôn là một công tử bột tự nhiên là chưa từng rèn luyện, thể lực của Lạc An lại rất tốt, hô hấp cũng không hề có biến hóa.
Lục Nhạc Hàm khom lưng hai tay chống đầu gối.
Lạc An cười nói:
- Không phải không cho ngươi chạy sao, ngươi còn thật sự chạy a?
Lục Nhạc Hàm sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi nghe được? Ngươi tới lúc nào a?
Sắc mặt của Lạc An có chút không tự nhiên, nói:
- Ta có việc, lúc ngươi tiến vào cửa tiệm kia thì ta đang ở cửa.
Lục Nhạc Hàm biểu tình khẽ biến, xẹp miệng, kéo dài giọng ủy khuất nói:
- Học trưởng, ngươi muốn chờ ta đi khỏi thì ngươi mới vào đúng không, ngươi cứ muốn tránh ta như vậy.
Lạc An vốn là sợ cậu hiểu lầm, nghe thấy cậu nói như vậy, trái tim cũng rơi xuống, lúc nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, mình vốn chỉ hiếu kỳ tại sao cậu cũng tới nơi này, không nghĩ tới nhìn thấy cậu nghiêm túc chọn hạt giống, phát hiện chủ cửa hàng không có ý tốt nhìn cậu, không yên lòng nên vẫn đứng ở cửa, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một Thẩm Gia Ngôn hoàn toàn khác.
Nắm tóc, nói:
- Cũng không phải, ta chỉ là..
- Chẳng lẽ là nhìn ta tới sững sờ?
Lục Nhạc Hàm cười nói.
Mặt Lạc An đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói không ra lời.
Lục Nhạc Hàm cười ha hả, ôm bụng chỉ vào Lạc An nói:
- Học trưởng, tại sao ngươi lại đáng yêu như vậy.
Lạc An nhìn thấy cậu cười, trên mặt đỏ hơn, có chút thẹn quá hóa giận kêu lên:
- Thẩm Gia Ngôn.
Lục Nhạc Hàm bỗng dưng ngưng cười, thu phóng như thường, nghiêm túc nhìn Lạc An nói:
- Học trưởng cũng đến mua cây giống?
Lạc An nhìn cậu đột nhiên trở mặt, nhất thời sửng sốt, nửa ngày không lên tiếng.
Lục Nhạc Hàm chu mỏ một cái:
- Học trưởng, ngươi đừng không để ý tới ta a, như vậy ta cũng không biết làm sao để nói chuyện với ngươi.
Lạc An cúi đầu nói:
- Ta tới hỏi giá cả dùm một người thân thích.
Sau đó có chút nghi hoặc nói:
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Lục Nhạc Hàm ngẩn người một chút, chính mình hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đụng phải người quen, nên cũng không có viện sẵn lý do, ánh mắt một mảnh mê man, mấy giây sau mới cười nói:
- Ta tới xem giúp một người bạn, y tự gây dựng sự nghiệp, gần đây khá bận nên ta đến hỏi giúp y một chút.
Lạc An có chút không tin:
- Bạn của ngươi?
Lẽ nào bạn của Thẩm Gia Ngôn không phải nhóm thiếu gia chuyên hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, ra vào quán bar lại như ra vào phòng khách nhà mình sao?
Lục Nhạc Hàm trừng mắt lên, chân mày dựng thẳng, nói:
- Sao hả, xem thường ta à, ta cũng có những người bạn bình thường có được hay không?
Nhớ tới ông lão vừa rồi, bản tính của Thẩm Gia Ngôn cũng không phải hư hỏng, nhìn dáng dấp không phục của cậu, Lạc An cười ra tiếng:
- Ngươi cũng biết những người bạn kia là không bình thường.
Dứt lời bản thân cũng có chút sửng sốt, khi nào thì mình và Thẩm Gia Ngôn quen thuộc như vậy, lại còn có thể đùa giỡn nhau.
Lục Nhạc Hàm lại không có nhận ra cái gì lạ, trên mặt có chút cô đơn, nói:
- Người bình thường cũng không ai nguyện ý làm bạn với ta a, dù sao ta chính là đồng tính luyến ái khiến người khác buồn nôn, tuy rằng ngoài miệng bọn họ không nói, thế nhưng trong lòng nghĩ như thế nào ta đều biết rõ.
Dứt lời, liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt có chút khổ sở, hỏi:
- Ta theo đuổi làm cho học trưởng rất khó chịu đi.
Lạc An nhìn thấy biểu tình cô đơn trên mặt cậu, tim có chút đau đớn, đang chuẩn bị nói gì đó để hòa hoãn bầu không khí một chút.
Lục Nhạc Hàm chớp chớp đôi mắt, nhếch miệng nói:
- Nhưng ta rất yêu thích học trưởng, cho nên không cần biết học trưởng khó chịu như thế nào thì ta đều sẽ không buông tay.
Lạc An bị cậu làm cho dở khóc dở cười, nhìn khuôn mặt đang cười xấu xa của Lục Nhạc Hàm, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, thật giống như có thứ gì đang nảy mầm ở trong lòng.
Thiếu niên mặt như hoa đào trước mắt giống như đang tản ra khí tức hấp dẫn mình, mà loại khí tức này không thể giải thích bằng bất kỳ tri thức hóa học hoặc là sinh vật nào, Lạc An cảm thấy bản thân giống như đang từng bước từng bước rơi vào trong cạm bẫy mà thiếu niên đã bố trí.
Trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, nói:
- Vậy ngươi còn muốn tiếp tục nhìn cây giống?
Lục Nhạc Hàm nghĩ tới còn rất nhiều thứ muốn mua, có chút khổ não, gãi đầu một cái nói:
- Không phải, thật phiền phức, ta không quen thuộc còn để cho ta tới xem, còn học trưởng muốn làm gì?
Lạc An trả lời:
- Ta đang dự định về nhà.
Lục Nhạc Hàm suy nghĩ một chút nói:
- Thật đáng tiếc a, thật vất vả mới ngẫu nhiên gặp một lần, nhưng ta còn có việc, bằng không còn có thể mời học trưởng ăn cơm.
Lạc An bật thốt lên:
- Ngày khác ta mời ngươi.
Lục Nhạc Hàm mừng rỡ vạn phần, lôi ống tay áo Lạc An kêu lên:
- Thật à, học trưởng, ngươi không thể đổi ý a.
Dứt lời buông tay ra, xoay người chạy, hô:
- Học trưởng, nếu ngươi muốn đổi ý thì ta cũng không cho ngươi cơ hội.
Lạc An nhìn thiếu niên càng chạy càng xa, nghĩ tới lần trước sau khi tỏ tình cũng trực tiếp quay người biến mất ở trước mặt mình như vậy, trong lòng một trận buồn bực, tựa hồ cảm thấy thiếu niên nên ở bên cạnh mình, tại sao lại có thể chạy đi như vậy.
Ho nhẹ hai tiếng, không suy nghĩ nữa, quay người đi về nhà.
Lục Nhạc Hàm mua đồ rất nhanh, đều chọn thanh toán bằng cách trực tiếp quẹt thẻ, Thẩm Gia Ngôn cũng không thiếu tiền, cho nên rất nhanh đã mua xong cây giống, chủ quán còn nhiệt tình hỏi muốn đưa tới chỗ nào.
Thời điểm viết địa chỉ của mình thì ngây ngẩn cả người, những vật phẩm nhỏ thì còn tốt, nhưng những cây giống này phải làm sao.
Chủ quán thấy dáng vẻ khổ sở của cậu, lại nhớ tới tốc độ quẹt thẻ của cậu, nên cho rằng cậu là một hài tử nhà giàu muốn tùy tùy tiện tiện gây dựng sự nghiệp, nói:
- Ta biết có một chỗ cho thuê kho gần đây, có muốn đến xem hay không?
Suy nghĩ một chút vẫn thấy có chút phiền phức, nói:
- Thôi, đưa tới nhà của ta đi, cũng không để đó bao nhiêu ngày.
Vốn còn muốn mua một ít thịt, sau đó nghĩ tới chính mình cũng sẽ không làm, còn không dễ nuôi nên trực tiếp bỏ qua, đi tới cửa hàng bách hóa mua cho mình cùng Lạc An một đống lớn quần áo, cũng cho người đưa tới nhà.
Đi một vòng tiệm cắt tóc, bề ngoài của Thẩm Gia Ngôn quả thật có chút nữ tính, tóc tai lại quá dài, chẳng trách ông lão kia coi mình là nữ.
Nhìn tạo hình nhẹ nhàng khoan khoái trong gương, Lục Nhạc Hàm hài lòng nở nụ cười, lộ ra một khuôn mặt diễm lệ hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nụ cười mang theo chút thân thiện, khiến cho người chung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.

Cho dù có trì độn như thế nào thì Lục Nhạc Hàm cũng cảm giác được có gì đó không đúng, hỏi:
- Tiểu Cửu, đây không phải là do tác dụng của vầng sáng Bạch Liên hoa mà ngươi nói đi.
{ Ta cũng không biết a, quên hỏi tiền bối nó có hiệu quả gì.

}
Lục Nhạc Hàm:
* * *
Một ngày nào đó liền bị chính hệ thống của mình hại chết ở một góc nào đó trong ba ngàn thế giới đi, Lục Nhạc Hàm thu hồi nụ cười trên mặt, sau khi quẹt thẻ thì cúi đầu vội vã trở về nhà, ở bên ngoài luôn có một loại cảm giác bị nhìn trộm, đây là cái vầng sáng rách nát gì a, có thể trả hàng hay không a.
Nghĩ lại nghĩ, không trách ngày hôm nay học trưởng phản ứng cũng có chút quá nhiệt tình, cũng coi như là có một ít an ủi, cái vầng sáng này cũng không phải toàn gây chuyện xấu.
Treo tất cả quần áo vừa đưa tới vào trong tủ, nhìn sang những trang phục bó sát cùng jacket, chán ghét mà nhíu nhíu mày, Thẩm Gia Ngôn không cao phỏng chừng có một nửa nguyên nhân là do những y phục này, mặc quần áo rộng rãi, Lục Nhạc Hàm cảm giác tế bào toàn thân đều đang kêu gào muốn phân chia một cách nhanh chóng a.
Sau khi dọn dẹp tủ quần áo, đi tắm một cái giải trừ một chút mệt mỏi trên người, nằm ở trên giường nghiêm túc quy hoạch đại kế truy người vào ngày mai.
{ Nhạc Hàm, ta phát hiện ngươi bây giờ càng ngày càng lợi hại, diễn nhân vật lợi hại, công lược cũng lợi hại.

}
* * *
Có một cái hệ thống không đáng tin như vậy, ta không trở nên lợi hại thì còn có biện pháp gì khác.
Ban ngày đi lại quá nhiều, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Lục Nhạc Hàm làm cho toàn trường náo động, tuy rằng cậu cũng thường gây nên náo động, chỉ là ngày hôm nay thậm chí có hai hồ bằng cẩu hữu trước đây đi tới duỗi móng vuốt ra vỗ vỗ vai Lục Nhạc Hàm cười đùa nói:
- Ai u, hoàng hậu quán bar của chúng ta muốn hoàn lương?
Lục Nhạc Hàm không dấu vết né tránh, quan sát hai người cà lơ phất phơ, trên lỗ tai đeo khuyên trước mặt, mang theo nụ cười có chút xa cách nói:
- Ta muốn theo đuổi học trưởng, tự nhiên là không tiếp tục đi loại địa phương đó.
Hai người kia vỗ vào khoảng không, cũng không giận, tính khí của Thẩm thiếu gia không tốt, điều này rất nhiều người đều biết, nói:
- Ngươi thật sự coi trọng tiểu bạch kiểm kia, hắn có cái gì tốt.
Lục Nhạc Hàm trầm mặt, ngữ khí lạnh nhạt, nhìn lướt qua hai người, dời tầm mắt nói:
- Không phải coi trọng, ta yêu thích hắn, lời nói như thế này ta không muốn nghe thấy lần thứ hai.
Thẩm Gia Ngôn không phát giận lung tung giống trước kia, trái lại nhìn ôn hòa nhã nhặn, thế nhưng trong lòng hai người luôn cảm thấy bồn chồn, tùy tiện nói:
- Ân, chúng ta biết, Trầm thiếu, chúng ta còn có việc, đi trước.
Lạnh lùng nhìn bóng lưng chật vật chạy đi của hai người, Lục Nhạc Hàm quay người đi đến phòng học của học trưởng.
Lạc An học tài chính, trong phòng học mấy trăm người đến nghe giảng bài, Lục Nhạc Hàm liếc mắt liền nhìn thấy Lạc An đang nói chuyện cùng nam sinh bên cạnh.
Lục Nhạc Hàm trong nháy mắt trưng ra khuôn mặt tươi cười đi tới trước mặt Lạc An, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
Lạc An nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Nhạc Hàm đáy mắt đầy ý cười, giật mình, nói:
- Tại sao ngươi cũng tới?
Đột nhiên lại nói:
- Ngươi ngày hôm nay..
Lục Nhạc Hàm vui vẻ chuyển một vòng, giống như cẩu hỏi:
- Học trưởng, như thế nào, có phải là đặc biệt đẹp.
Một cái T shirt đơn giản màu trắng, quần jean đen, tóc ngắn vừa phải, khuôn mặt giảm một chút cảm giác yêu nghiệt, nhiều hơn một chút cảm giác em trai nhà hàng xóm, Lạc An sáng mắt lên, thế nhưng không nói gì.
Lục Nhạc Hàm nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền biết mình đi đúng hướng rồi, Lạc An yêu thích chính là loại người nhìn ngoan ngoãn, học bá.
Lạc An ngồi ở bên cạnh hành lang, môn học này rất nhiều người đến nghe giảng, hàng này đã không còn chỗ ngồi.
Lục Nhạc Hàm đưa mắt yên lặng nhìn nam sinh bên cạnh Lạc An, luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, nhất thời không nhớ ra đã gặp nhau ở nơi nào, lúc đang chuẩn bị thương lượng có thể nhường chỗ hay không, thì người nam sinh kia đã trưng ra vẻ mặt đau khổ ôm sách của mình nói:
- Lạc An, ngày hôm nay ta có chút không thoải mái, không thể lên lớp, lát nữa giáo viên điểm danh thì ngươi điểm danh giúp ta.
Lạc An đương nhiên biết y có ý gì, nói:
- Ngươi làm sao vậy?
Nam sinh ôm bụng lấy hơi nói:
- Chỉ là buổi trưa ta ăn hơi nhiều, có chút tiêu chảy, ngươi mau tránh ra, ta muốn đi WC.
Lục Nhạc Hàm mừng rỡ miệng cũng không khép lại được, thân thiết vỗ vai nam sinh, nói:
- Không có chuyện gì, ta điểm danh giúp ngươi.
Dứt lời liền thừa dịp nam sinh bước ra lập tức chạy tới ngồi xuống.
Nam sinh được Lục Nhạc Hàm vỗ vai mà có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn cậu một cách không thể tin tưởng, phải biết rằng Thẩm thiếu gia từ trước đến nay đều cực kỳ cao lãnh, lạnh nhạt, nơi nào sẽ như ngày hôm nay, dĩ nhiên lộ ra nụ cười mê người như thế với mình, nhất thời ngay cả mình họ gì đều quên, ngơ ngác ôm sách rời khỏi phòng học.
Sau khi Lục Nhạc Hàm ngồi xuống, đôi mắt liền dính vào trên người Lạc An.
Cậu nhìn chằm chằm làm cho Lạc An có chút đứng ngồi không yên, không thể nhịn được nữa xoay đầu lại thấp giọng nói:
- Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm, ngươi không phải tới để học sao?
Lục Nhạc Hàm thay đổi một tư thế thoải mái, nằm úp sấp, nghiêng đầu nhìn Lạc An, nói:
- Ai nói ta tới để học?
Lạc An hỏi:
- Ngươi không tới để học vậy ngươi tới làm gì?
Lục Nhạc Hàm ngồi dậy, nghiêm túc nói:
- Đây cũng không phải chuyên ngành của ta, lại nói ngay cả khoa của ta ta cũng chưa từng tới nghe, tại sao lại đặc biệt tới đây nghe giảng bài a.
Dứt lời thì nở nụ cười thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay với Lạc An.
Lạc An nghi hoặc áp sát tới.
Lục Nhạc Hàm tới gần lỗ tai của hắn nhẹ nhàng nói:
- Ta nói ta tới gặp ngươi, ngươi tin không?
Lạc An lỗ tai đều đỏ, duỗi ngón tay ra chỉ vào Lục Nhạc Hàm, ngươi ngươi ngươi nửa ngày cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh.
Lục Nhạc Hàm khẽ cười thành tiếng, đè ngón tay của hắn xuống, nghiêm túc nói:
- Học trưởng, ngươi không phải học bá sao, giáo viên đã tới mà ngươi còn không chú ý nghe giảng?
Lạc An nhìn về phía bục giảng, quả nhiên giáo viên đã mở máy tính chuẩn bị giảng bài, không tiếp tục nhìn Lục Nhạc Hàm, tận lực bình phục tâm tình, tập trung lực chú ý vào sách giáo khoa.
Bên tai truyền tới tiếng cười trầm thấp của Lục Nhạc Hàm.
Lục Nhạc Hàm biết không thể quá đáng, không tiếp tục quấy rầy hắn nữa, chỉ lẳng lặng nằm úp sấp ở một bên, dùng ánh mắt miêu tả mặt mày của hắn, Lạc An quay mặt trừng cậu nhiều lần, mỗi lần đều nhận lại được biểu tình trêu đùa của Lục Nhạc Hàm, bản thân lại đỏ mặt, cũng không để ý tới cậu nữa, tận lực coi như không có người này.
Lên lớp được một nửa, giáo viên cũng không có điểm danh, thế nhưng lại gọi vài người trả lời câu hỏi:
- Tân Càn.
Không có ai phản ứng, lão sư lại gọi một tiếng, cúi đầu nhìn danh sách:
- Tân Càn? Không tới sao?
Lạc An nhìn về phía Lục Nhạc Hàm, nhỏ giọng nói:
- Ngươi không phải hứa điểm danh giúp hắn sao?
Lục Nhạc Hàm đột nhiên đứng lên, lão sư đẩy kính một cái, híp mắt nhìn nửa ngày nói:
- Ở đó a, tại sao vừa rồi không trả lời, đang ngủ sao?
Lục Nhạc Hàm liếc mắt nhìn bục giảng, cười nói:
- Không có, mới vừa rồi có một vấn đề không hiểu, suy nghĩ một chút nên không nghe thấy.
Giáo viên hứng thú hỏi:
- Vậy bây giờ hiểu chưa?
Lục Nhạc Hàm gật gật đầu, nói:
- Ừm.

Mọi người cười vang, thậm chí có người bắt đầu xì xào bàn tán.
Giáo viên nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn nói:
- Không nên cười, các ngươi cần học tập vị bạn học này, có vấn đề gì thì giải quyết tại chỗ.
Nhìn về phía Lục Nhạc Hàm nói:
- Vấn đề gì, nói ra nghe một chút.
Lục Nhạc Hàm xem nhẹ âm thanh nghị luận xung quanh, dư quang liếc nhìn khuôn mặt đang kinh ngạc của Lạc An, ngẩng đầu lên cười nói:
- Em không hiểu vì sao sau khi giá trần tổn thất lại làm giảm phúc lợi xã hội.
Lão sư thấy hắn thật nói ra được, hỏi:
- Vậy ngươi hiểu như thế nào?
Lục Nhạc Hàm tổ chức lại ngôn ngữ, mở miệng nói:
- Kỳ thực cũng không có gì khó, là do thặng dư của nhà sản xuất giảm.
Lão sư lộ ra biểu tình tán thưởng, nói:
- Đúng, điều này nói rõ ngươi nghe hiểu bài giảng hôm nay, ta cũng không hỏi ngươi nữa, ngồi xuống đi.
Lục Nhạc Hàm nhìn lướt qua mọi người đang ồ lên, cười nhạt ngồi xuống, nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Lạc An, cậu nằm sấp xuống cười ngớ ngẩn nhìn hắn, nói:
- Sao vậy, ta cũng không ngu ngốc, ta cũng nghe giảng a.
Lạc An trong đôi mắt toát ra tán thưởng, nói:
- Tại sao ngươi lại không cố gắng học tập cho giỏi đây, nếu không khẳng định đứng hàng đầu.
Lục Nhạc Hàm dùng tay đâm đâm bắp đùi của hắn, nói:
- Học tập nhiều mệt mỏi, ta không thích học tập, ta vẫn tương đối yêu thích ngươi.
Lạc An lườm cậu một cái, lại không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là quay mặt lại tiếp tục nghiêm túc nghe giảng.
Lục Nhạc Hàm liếc mắt nhìn PPT, lúc trước vốn là học tài chính, chỉ một chút vấn đề này không cần hệ thống cũng có thể tự giải quyết.
Bất quá những tiết này nghe hay không nghe cũng không có tác dụng gì, cuối cùng một cái cũng không dùng đến.
Thật vất vả mới hết tiết, tất cả mọi người như ong vỡ tổ rời khỏi phòng học, Lạc An yên lặng ngồi tại chỗ cau mày nhìn PPT vẫn chưa tắt trên màn ảnh.
Lục Nhạc Hàm lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng mang theo ý cười, cũng không thúc giục.
Một lúc lâu, thời điểm giãn lông mày ra, Lạc An lén lút nhìn qua, học sinh trong phòng học cơ hồ đã đi hết, quay đầu nhìn thấy Lục Nhạc Hàm đang nhìn mình thì hỏi:
- Tại sao lại không gọi ta?
Lục Nhạc Hàm cười nói:
- Nam nhân lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, ngươi đẹp trai như vậy nên ta nhìn thêm một chút.
Dứt lời liền đứng lên lười biếng duỗi người, vỗ vỗ vai Lạc An, nói:
- Đi thôi.
Mặt của Lạc An ửng đỏ, dọn dẹp sách vở rồi đi về phía phòng ăn, Lục Nhạc Hàm chạy chậm theo sau lưng, còn kêu lên:
- Ngươi đi nhanh như vậy làm gì, ta đều sắp đuổi theo không kịp.
Lạc An không chịu được ánh mắt dò xét của mọi người, thả chậm bước chân, quay người cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Ngươi không thể nhỏ giọng một chút sao, nhiều người đang nhìn như vậy.
Lục Nhạc Hàm nhìn hắn cười cười, để sát vào nhẹ giọng nói:
- Có sao đâu, trường học này còn có người nào không biết ta đang theo đuổi ngươi sao.
Lạc An không làm gì được cậu, nhìn chân cậu xác thực ngắn hơn chân mình, đơn giản bước nhỏ lại, hai người sóng vai đi về phía nhà ăn.
Lục Nhạc Hàm nhếch miệng cười, trên mặt đều là hạnh phúc, tận lực đi chậm nhất có thể, cảm thụ cảm giác ấm áp từ bả vai truyền tới, thỉnh thoảng liếc trộm hắn một cái, giống như là một học sinh cấp hai vừa biết yêu.
Vừa vào phòng ăn, Lục Nhạc Hàm làm nũng mà kéo cánh tay Lạc An.
Lạc An vẫn cảm thấy có chút khó xử khi lôi kéo trước mặt mọi người, quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi:
- Làm sao vậy?
Lục Nhạc Hàm mân mê miệng, chỉ chỉ một chỗ ngồi nói:
- Thịt heo chua ngọt, sườn xào chua ngọt, cá chua ngọt, ta qua bên kia chờ ngươi, người thật nhiều, cần xếp hàng lâu.
Lạc An nhíu nhíu mày, hỏi:
- Ngươi là thích ăn thịt, hay là thích ăn dấm chua ngọt a?
Lục Nhạc Hàm lười biếng nhìn lướt qua tên các món ăn trên thực đơn, trả lời:
- Ta thích ăn ngọt, ngươi nhìn một chút nếu có đồ ăn ngọt nào khác thì lấy cho ta cũng được.
Lạc An nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của cậu, lại nhìn đội ngũ xếp hàng không thấy cuối kia, nói:
- Vậy ngươi ngồi trước đi.
Lục Nhạc Hàm cười cười, liếc mắt đưa tình với Lạc An một cái mới ngồi xuống, nhàm chán nhìn người đi tới đi lui trong phòng ăn, mỗi lần nhận ra được có người nhìn mình chằm chằm liền mắt lạnh nhìn qua, quả nhiên thoải mái hơn, hai ngày nay cảm giác trên người mình giống như có gắn ra đa, luôn có tầm mắt dính vào mình, trong ánh mắt hoặc đố kị hoặc thèm nhỏ dãi, luôn có một loại cảm giác khó chịu.
May mà Thẩm Gia Ngôn ở trong trường học cũng không phải là người dễ chọc, còn có dư uy hù dọa bọn hắn một chút, trong lòng yên lặng phùn tào đây rốt cuộc là cái vầng sáng kỳ ba gì a, nhưng cũng không dám trực tiếp tố khổ, 009 tâm linh thủy tinh nếu biết không chừng khóc một buổi tối mất.
Tốc độ cuả Lạc An không nhanh, dù sao đội ngũ quá dài, nhìn cũng không biết phải xếp hạng đến năm nào tháng nào, đợi đến lúc Lục Nhạc Hàm nhàm chán sắp ngủ mới bưng một cái khay lớn đi tới.
Lục Nhạc Hàm treo lên nụ cười xán lạn đứng dậy tiếp nhận, vừa nhìn thấy thức ăn bên trong, khóe miệng trong nháy mắt sụp xuống, nhìn về phía Lạc An:
- Tại sao không có đồ ngọt?
Lạc An thấy bộ dáng cậu mân mê miệng nhỏ, cảm thấy buồn cười, ngồi xuống đặt khay lên bàn, đưa cho cậu một đôi đũa, nói:
- Răng không tốt cũng không cần ăn ngọt.
Lục Nhạc Hàm sững sờ, hỏi:
- Ai nói cho ngươi răng của ta không tốt?
Cánh tay Lạc An cứng đờ, trong đôi mắt hiện ra thần sắc mê mang, cười nói:
- Ngươi thích ăn ngọt như vậy, ta liền đoán răng của ngươi khẳng định không tốt, nhanh ăn đi, những thứ này đều là cay, kích thích khẩu vị.
Lục Nhạc Hàm nhìn thức ăn cay trước mặt, lời nói này sao lại quen thuộc như vậy, rõ ràng thân thể của Thẩm Gia Ngôn rất tốt, một hàm răng chỉnh tề trắng bóng, nhìn Lạc An trước mặt, bên trong nội dung vở kịch cũng không có nói nam chủ có vầng sáng gì a, tâm tư bách chuyển, chậm rãi cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
- Tiểu Cửu, ngươi có cảm thấy Lạc An có chút kỳ quái hay không?
{ Không có a, Nhạc Hàm cảm thấy hắn kỳ quái nơi nào? }
- Không có gì, có thể là ta suy nghĩ nhiều.
Thiếu chút nữa thì quên cái hệ thống này ngay cả Tề Hưng Triết có phải là có chút kỳ quái hay không cũng không nói ra được.
Lục Nhạc Hàm mỗi ngày đều đi học cùng Lạc An.
Lạc An hỏi:
- Ngươi không có làm gì sao?
Lục Nhạc Hàm hì hì nở nụ cười:
- Không có a, giờ này trước đây có lẽ ta đang ở quán bar đi.
Lạc An im lặng, kỳ thực hắn cũng rất yêu thích Thẩm Gia Ngôn dính chính mình, càng không thích cậu tiếp tục lui tới với đám hồ bằng cẩu hữu trước đây, hiện tại từ trang phục tới tác phong của Thẩm Gia Ngôn khiến mình rất yêu thích.
Yên lặng mà đi về phía phòng học, bước chân cũng không bước lớn, vừa vặn đủ để người có vóc người nhỏ nhắn phía sau đuổi kịp.
Lục Nhạc Hàm như cái đuôi nhỏ lắc lắc bên phải, lắc lắc bên trái, trong miệng líu ra líu ríu nói không ngừng.
Không để ý trực tiếp đụng phải lưng của Lạc An.
Lạc An nhìn như văn nhược yếu đuối, nhưng lưng lại rất rắn chắc, đụng phải làm cho lỗ mũi của cậu thiếu chút nửa bị lệch, nước mắt sinh lý tràn mi mà ra, bịt mũi, Lục Nhạc Hàm ngẩng đầu, khàn giọng xẹp miệng:
- Ngươi làm gì, đau chết mất.
Lạc An quay lai đẩy tay của cậu ra tỉ mỉ kiểm tra một phen, sau khi thấy không có chuyện gì, xoay người tận lực ngăn trở trước mặt Lục Nhạc Hàm.
Phía trước là hai người nam nhân mặc jacket, trong miệng ngậm thuốc lá đang dựa vào trên vách tường.
Một người trong đó còn cầm một cây gậy bóng chày trong tay, run chân liếc mắt nhìn Lạc An một cái, nói với người kia:
- Ca, chính là hắn phải không, người ở phía sau là ai vậy?
Lục Nhạc Hàm con ngươi tối sầm, nhìn chung quanh một chút, hai người bọn họ là đi ăn cơm, trong hẻm nhỏ này cơ hồ không có người nào, không trách dám ở chỗ này chặn đường.
Lạnh giọng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Nam nhân được kêu là ca kia sau khi nghe thấy giọng của Lục Nhạc Hàm thì đưa mắt nhìn kỹ cậu, nhất thời đôi mắt nhìn chằm chằm, xoa xoa cằm nở nụ cười hạ lưu, nói:
- Ai u, cũng không phát hiện dáng dấp tiểu tử này xinh đẹp như vậy, ngày hôm nay nay tiếp nhận sinh ý này xem như là tiếp đúng rồi.
Nam nhân bên cạnh giọng nói có chút lo lằng, hỏi:
- Ca, người kia chỉ kêu chúng ta giáo huấn tiểu bạch kiểm kia một chút, người ở phía sau chúng ta không cần ra tay đi.
Người anh trai không nhịn được đẩy hắn ra, liếm liếm khóe miệng nhìn chằm chằm Lục Nhạc Hàm nói:
- Ngươi thì biết cái gì, tiểu tử này cướp bạn trai của người ta, người đi theo bên cạnh hắn thì có thể là món hàng tốt gì, nói không chừng cũng là đồng tính luyến ái, còn không bằng để cho chúng ta sảng khoái một chút.
Nam nhân kia vẫn có chút do dự, nhưng sau khi quay đầu theo tầm mắt của anh trai nhìn thấy khuôn mặt đang tức giận của Lục Nhạc Hàm, trên khuôn mặt yêu nghiệt mang theo nhàn nhạt tức giận, đôi môi đỏ au, cặp mắt đào hoa dài nhỏ đang nheo lại, làn da trắng như sữa bò tỏa sáng dưới ánh nắng, tâm thần dồn dập, nhổ hai ngụm nước bọt lên đất, chà xát tay nói:
- Nghe lời ca, mặc kệ nó, dù sao nếu xảy ra chuyện gì thì cũng có người giải quyết thay chúng ta.
Lạc An rùng mình, vững vàng ngăn Lục Nhạc Hàm ở phía sau, lui về phía sau một bước, lớn tiếng nói:
- Các ngươi đến cùng muốn làm cái gì?
Người ca ca cười hì hì, tiến lên hai bước nhìn Lạc An xoa xoa tay, nói:
- Không hổ là tiểu bạch kiểm, lớn lên cũng không tồi a, nhưng hai người chúng ta không thích loại hình như ngươi, làm cái gì, không nhìn ra được sao, trước tiên phế bỏ ngươi, sau đó lại cùng người hình dáng giống đàn bà phía sau ngươi sảng khoái một trận a.
Trong đôi mắt Lạc An mang theo tức giận, cánh tay cầm lấy Lục Nhạc Hàm hơi dùng sức, nghiêng người nhẹ giọng nói:
- Gia Ngôn, ngươi tìm một cơ hội chạy ra ngoài trước đi.
Lục Nhạc Hàm cầm tay hắn lại, kiên định nói:
- Học trưởng.
Lạc An ôn nhu nói:

- Gia Ngôn, đi ra ngoài tìm người vào.
Nói xong cũng không chờ Lục Nhạc Hàm đáp lại, hai người kia đã tiến lên muốn kéo cánh tay của Lạc An.
Lạc An đẩy Lục Nhạc Hàm ra, thân thể loáng một cái né qua cánh tay của hai tên kia, bay lên đạp một cước vào bụng một tên.
Tên kia ôm bụng khom lưng lớn giọng a một tiếng, có lẽ là đạp trúng dạ dày, người kia nửa ngày không lấy lại sức, mắng:
- Tiên sư nó, tiểu tử này còn thật sự có tài, thật đau, đánh chết hắn cho ta.
Nam nhân đang cầm gậy bóng chày chắc cũng thường xuyên đánh nhau, quơ cây gậy xông tới công kích, đánh về phía đầu của Lạc An, xem ra là thật sự muốn hạ tử thủ, không bao lâu sau khi một tên khác lấy lại sức cũng gia nhập chiến đấu.
Lạc An tuy rằng rèn luyện nhiều, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa đối phương hai đánh một, trong tay còn có vũ khí, tuy rằng trên đầu không có bị thương, thế nhưng trên người cũng bị đánh rất nhiều côn.
Lục Nhạc Hàm đã được đẩy ra, xoa xoa cánh tay đang đau, nhìn chằm chằm ba người đang đánh nhau, móc điện thoại di động ra gọi 120, ngẩng đầu nhìn thấy ba người còn đang hỗn chiến, đột nhiên đồng tử co rút lại.
Thấy tên cầm gậy bóng chày đang chuẩn bị đánh lén từ phía sau, nhắm vào sau gáy của Lạc An đang tập trung đánh cùng một tên khác.
Lục Nhạc Hàm không còn thời gian suy nghĩ, đầy đầu đều là đây chính là vai chính, chết rồi nên làm sao bây giờ, ý thức chi phối hành động, không chờ mình phản ứng lại thì thân thể đã theo bản năng xông lên phía trước đẩy tên kia ra.
May mà tên kia cũng gầy gò, Lục Nhạc Hàm sử dụng hết sức lực từ khi bú sữa, cuối cùng cây gây rẽ sang bên khác, một đòn không trúng, tên kia bị đẩy qua một bên quay đầu lại dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lục Nhạc Hàm, tiện tay vung một gậy.
Lục Nhạc Hàm mới vừa dùng sức quá lớn, không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc mà nhìn cây gậy càng ngày càng gần nện vào trán của mình, trước mắt hiện ra ánh sáng đỏ, thân ảnh ba người càng ngày càng mơ hồ, trong lúc mơ hồ nghe được tiếng còi báo động, nhưng ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, mãi đến khi rơi vào bên trong bóng đêm vô tận.
Nhẹ nhàng giật giật đầu, cảm thấy có chút đau, đang chuẩn bị ngồi dậy nhìn xem rốt cục làm sao vậy thì một cái tay đè bờ vai của mình lại, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng:
- Đừng nhúc nhích.
Lục Nhạc Hàm giương mắt nhìn Lạc An đang lo lắng nhìn đầu của mình, nhớ tới mình bị người tập kích trong hẻm nhỏ, suy yếu nở một nụ cười, vội vã quan sát Lạc An từ trên xuống dưới một phen, đưa tay ra kéo ống tay áo Lạc An, hữu khí vô lực mở miệng, hỏi:
- Học trưởng, ngươi không sao chứ.
Lạc An giữ tay cậu lại, ngữ khí có chút đông cứng nói:
- Ta không sao, ngược lại là ngươi, nhào tới làm gì, ngươi biết nguy hiểm cỡ nào sao, trên trán của ngươi mai tới năm mũi đó.
Lục Nhạc Hàm cũng hơi kinh ngạc, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
{ Nhạc Hàm, ta giúp ngươi che giấu cảm giác đau, còn lại một chút đau đớn là để cho ngươi nhập vai vào nội dung vở kịch một cách tốt hơn.

}
Lợi hại, hệ thống của ta, lần này rốt cục có một việc làm đúng.
Lục Nhạc Hàm khẽ lắc đầu, cảm thấy có chút choáng váng, dừng động tác lại nói:
- Ta không sao, chỉ là phản ứng theo bản năng.
Lạc An nắm tay của Lục Nhạc Hàm thật chặt, hỏi:
- Ngươi thật sự yêu thích ta như vậy?
Đôi mắt Lục Nhạc Hàm tỏa ra ánh sáng vui sướng, kiên quyết nhìn Lạc An gật gật đầu, nói:
- Ừm.
Lạc An có chút động dung, trên mặt hồng hồng, yên lặng nhìn chằm chằm Lục Nhạc Hàm, ấp úng nói:
- Bác sĩ nói trán của ngươi có thể sẽ lưu vết sẹo, ngươi để ý tướng mạo của mình như vậy..
Lục Nhạc Hàm thấy hắn thẹn thùng, trầm thấp bật cười, ngoắc ngoắc ngón tay nói:
- Học trưởng, ngươi tới, ta có lời nói với ngươi.
Lạc An nghi hoặc, cúi người xuống.
Lục Nhạc Hàm rướn người lên, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Lạc An, rồi rụt người lại, lộ ra một nụ cười thỏa mãn nói:
- Học trưởng không chê là tốt rồi, học trưởng để ý sao?
Lạc An bưng lại nơi bị hôn, lỗ tai nóng lên, trợn tròn đôi mắt bộ dáng như bị đùa giỡn.
Lục Nhạc Hàm xẹp xẹp miệng nói:
- Học trưởng ghét bỏ a, vậy ta đi chỉnh hình?
Dứt lời đưa tay ra đụng vào vải trắng bao quanh đầu.
Lạc An kéo tay cậu lại, nói:
- Đừng sờ.
Cúi đầu nửa ngày liền nói thêm một câu:
- Có vết sẹo cũng đẹp mắt.
Lục Nhạc Hàm nháy mắt, vô tội cười nói:
- Không chê?
Lạc An nhìn thấy tia trêu tức trong ánh mắt của cậu, mặt càng ngày càng hồng, đột nhiên phát hiện mình còn đang cầm tay của cậu, lung tung nhìn bốn phía, nhấc ấm nước lên vội vã nói:
- Ta đi lấy nước, ngươi mới vừa tỉnh lại chắc là rất khát.
Dứt lời cũng không chờ Lục Nhạc Hàm đáp lời, trực tiếp chạy khỏi phòng bệnh.
Lục Nhạc Hàm nhìn phương hướng hắn chạy trốn thì cười ra tiếng, phương hướng đó cũng không phải phương hướng phòng nước a, học trưởng.
Thư thư phục phục nằm xuống, giật giật thân thể, 009 vào lúc này vẫn có chút hữu dụng, xác thực không cảm giác được đau đớn, có chút vui vẻ, nhếch miệng lên nở một nụ cười.
{ Nhạc Hàm, ngươi thật là lợi hại, ta xem ra không cần ngươi bỏ thuốc, Lạc An cũng đã thích ngươi.

}
Lục Nhạc Hàm nở nụ cười nói:
- Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, cái thế giới thứ nhất tốt xấu cũng không biết.
{..

Nhưng tận thế sắp đến rồi, ngươi vẫn tranh thủ thời gian đi.

}
Lục Nhạc Hàm suy nghĩ một chút, hai tên kia chắc là người theo đuổi trước đây của Thẩm Gia Ngôn thuê, đôi mắt xoay chuyển một vòng, nhưng như vậy cũng tốt..
Lạc An lấy nước gần nửa tiếng, cũng không biết có phải là phải đun nước hay không, lúc tiến vẫn cúi đầu không nhìn về phía Lục Nhạc Hàm, tùy tiện ngồi ở một bên nghiêm túc nhìn điện thoại di động, kỳ thực tay vẫn đang run lên không biết đang nhìn cái gì.
Lục Nhạc Hàm cực lực nhịn cười, nghiêm mặt nói:
- Học trưởng, ta vì cứu ngươi mà bị thương.
Lạc An ngón tay ngưng lại, nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt hơi lộ ra tàn nhẫn, thế nhưng chỉ chợt lóe lên, đứng lên nói:
- Ta sẽ phụ trách.
Lục Nhạc Hàm như có điều suy nghĩ nhìn khuôn mặt kiên định của hắn nửa ngày mới cười ra tiếng.
Lạc An có chút ngượng ngùng, quay đầu qua hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Lục Nhạc Hàm trong thanh âm mang theo không đứng đắn, cười đến yêu dị, kéo dài giọng nói hỏi:
- Học trưởng, ngươi có biết phụ trách mà ta nói là như thế nào hay không?
Lạc An lắp ba lắp bắp, ngón tay cầm lấy chiếc quần thể thao của mình cúi đầu nói:
- Ta biết.
Lục Nhạc Hàm hỏi:
- Vậy ngươi còn muốn phụ trách ta sao?
Lạc An gật gật đầu, nói:
- Đã nói phụ trách chính là phụ trách.
Lục Nhạc Hàm nhìn hắn nửa ngày, thở dài nhắm mắt lại ngữ khí đột nhiên vô cùng nghiêm trọng, nhẹ giọng nói:
- Học trưởng, ta không cần ngươi phụ trách, ta yêu thích ngươi thế nhưng ta hi vọng cùng với ngươi là bởi vì ngươi cũng yêu thích ta.
Lạc An có chút khiếp sợ nhìn Lục Nhạc Hàm, hoàn toàn không nghĩ tới tình cảm của người trước mắt đối với hắn dĩ nhiên đã sâu đậm đến mức độ này, có chút không dám tin tưởng, thế nhưng lại vô cùng mừng rỡ, bật thốt lên:
- Ta yêu thích ngươi.
Lục Nhạc Hàm giương mắt nhìn hắn, tựa hồ đang phán đoán hắn nói có phải là thật hay không.
Lạc An lần này không tránh né tầm mắt của cậu, trái lại nhìn chằm chằm cậu nói từng câu từng chữ
- Gia Ngôn, ta cũng yêu thích ngươi.
Vừa nói vừa có chút chần chờ, nhưng vẫn nói ra:
- Nhưng chắc là vẫn không có yêu thích sâu đậm như ngươi, thế nhưng ta nghĩ chúng ta có thể thử xem sao.
Trong đôi mắt của Lục Nhạc Hàm tràn đầy kinh hỉ, giãy dụa muốn ngồi dậy, Lạc An vội vã đưa tay ra muốn ấn cậu về giường.
Cầm lấy ống tay áo Lạc An nói:
- Có thật không, có thật không học trưởng, ngươi nguyện ý thử một lần với ta?
Lạc An vừa dứt lời thì có chút xấu hổ, trên mặt một mảnh đỏ, nói:
- Ừm.
Lục Nhạc Hàm vui vẻ đến không biết làm sao, chỉ có thể túm Lạc An thật chặc, xác nhận nhiều lần trên mặt hắn không có bất kỳ biểu tình trêu chọc nào, lập tức nhào vào trong ngực hắn nói:
- Học trưởng, ta thật sự rất yêu thích ngươi.
Lạc An giơ tay lên vỗ vỗ lưng của cậu, giọng nói nhàn nhạt có chút bất đắc dĩ, thế nhưng mang theo ý mừng, nói:
- Ân, ta biết, sau này ta cũng sẽ rất yêu thích ngươi.
Hơi ấm của nam hài trong lồng ngực cách quần áo lan truyền đến lồng ngực của mình, thật giống như trái tim cũng ấm áp lên, người này đang trong ngực của mình, thật tốt.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương