Vất vả lắm mới thở ra được một hơi, Chu Doãn Thịnh hơi chống người dậy, hỏi – “Cậu là ai? Chúng ta quen nhau?”

Người đàn ông nọ cũng ngồi dậy, lót hai chiếc gối mềm dưới lưng tiến sĩ để hắn dựa thoải mái hơn, rũ mắt nói – “Chúng ta không quen nhau.” – Đi theo tiến sĩ Bạch hơn năm, sáu năm, anh biết tiến sĩ là một thiên tài có trí nhớ tuyệt đỉnh, chỉ cần gặp một lần là sẽ tuyệt đối không quên, vì thế úp úp mở mở – “Ngài từng phẫu thuật cho người thân của tôi, rất thành công, cả nhà tôi đều rất biết ơn ngài.”

Chu Doãn Thịnh không hỏi gì thêm nữa. Trí nhớ của tiến sĩ Bạch rất tốt, cho dù là cuộc phẫu thuật từ mười năm trước, đến giờ anh vẫn có thể nhớ được bất cứ một chi tiết nào, hỏi nhiều người này ắt sẽ lộ. Hắn biết người này hoàn toàn không có quan hệ gì với Bạch Mặc Hàn, phải hai năm sau họ mới quen nhau. Người này chính là đội trưởng đội hộ vệ của Bạch Mặc Hàn, hơn nữa xem ra cũng là người sống lại.

Trước khi chết, là chính người này ôm mình vào lòng, vẻ mặt vô cùng đau xót. Chu Doãn Thịnh biết, người này tuyệt đối sẽ trung thành với mình.

“Tiến sĩ, tôi tên là Triệu Lăng Phong, nếu ngài tin tôi, xin hãy cho tôi đi theo bên cạnh ngài, bảo vệ ngài.” – Người nọ hơi khom lưng, dáng vẻ cung kính phục tùng. Lòng anh đã sớm bị sự vô tư bất khuất cửa tiến sĩ Bạch thu phục, kiếp trước không thể bảo vệ hắn thật tốt, kiếp này anh tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm hại hắn.

Chu Doãn Thịnh trầm mặc một lát mới gật đầu nói – “Tôi tin cậu.”

Triệu Lăng Phong không ngờ lại có thể nhận được sự tin tưởng của tiến sĩ nhanh như vậy, lập tức vui mừng ngẩng đầu nhìn hắn.

Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ đôi mắt trong veo của anh, bình tĩnh nói – “Trong mắt cậu không có ác ý. Tuy rằng hiện giờ đã là tận thế, khắp nơi đều là thây ma ăn thịt người và con người đánh mất lương tri, người thật lòng thật dạ với anh hôm nay thì ngày mai có thể moi tim móc phổi anh, nhưng tôi càng muốn tin thế giới này vẫn còn một mảnh đất sạch, trong lòng mỗi người cũng còn giữ một mảnh đất sạch. Xin chào, tôi là Bạch Mặc Hàn, từ nay về sau có lẽ chúng ta sẽ phải nương tựa lẫn nhau rồi.” – Hắn giơ tay cười khổ.

Triệu Lăng Phong vội vàng cầm lấy tay hắn lắc nhẹ vài cái, gương mặt đỏ ửng vì kích động. Đây quả nhiên là tiến sĩ của anh, trông thì lạnh lùng xa cách, nhưng thực ra trái tim mềm mại hơn bất cứ ai.

“Tiến sĩ, sắc mặt ngài kém quá, ở đây có mấy viên tinh thể, ngài mau hấp thu đi.” – Triệu Lăng Phong lấy mấy viên tinh thể trong suốt trong túi áo mình ra.

Tinh thể của thây ma cấp một đều có màu trong suốt, bất kỳ dị năng giả thuộc tính gì đều có thể hấp thu, tuy ít năng lượng, nhưng khi mệt mỏi có thể dùng để bổ sung thể lực một cách nhanh chóng. Hiện nay bí mật của tinh thể đã được phổ biến rộng rãi, mỗi dị năng giả đều sẽ mang theo mấy viên tinh thể bên mình phòng cho bất kỳ tình huống nào.

“Sao cậu biết tôi là dị năng giả?” – Chu Doãn Thịnh không nhận lấy, hạ giọng dò hỏi.

Triệu Lăng Phong hơi ngẩn ra, cười gượng – “Tôi đoán. Tiến sĩ Bạch tài giỏi như vậy, chắc chắn không phải người bình thường.”

Chu Doãn Thịnh càng khẳng định anh là người sống lại, vì thế không truy hỏi nữa, đặt một viên tinh thể vào lòng bàn tay rồi bắt đầu hấp thu. Nhưng rất tiếc, bởi vì linh hồn bị thương, năng lượng trong tinh thể đi vào người không khiến hắn cảm thấy thoải mái, mà là đau đớn do kinh lạc bị va đập. Hắn đã vô dụng đến nỗi ngay cả tinh thể cấp một cũng khó có thể tiêu hoá.

Trả lại tinh thể cho Triệu Lăng Phong, hắn lắc đầu nói – “Cậu giữ lấy đi, chắc tôi không sử dụng được đâu.”

“Sao thế được?” – Trái tim Triệu Lăng Phong siết chặt.

“Vừa rồi cưỡng chế dùng năng lượng thần kinh đẩy dây leo tơ máu trong cơ thể ra, tinh thể trong đầu tôi đã bị vỡ nát.” – Hắn bình tĩnh giải thích.

Trừ khi là dị năng giả hệ mộc, nếu không hầu hết dị năng giả bị dây leo tơ máu ký sinh đều bó tay chịu chết với tình huống này. Có người từng thử dùng dị năng đẩy dây leo tơ máu ra, nhưng năng lượng di chuyển trong cơ thể càng kích thích dây leo tơ máu đói khát, khiến dị năng giả càng bị hút khô nhanh hơn. Muốn đẩy được dây leo tơ máu ra trước khi cơ thể bị hút khô, dòng năng lượng cần điều động nhất định phải nhanh chóng, bùng nổ, lực va đập sinh ra không khác gì một lần tự kích nổ.

Không ai muốn mạo hiểm mất đi dị năng, thậm chí cả tính mạng để làm như vậy, trừ khi bất đắc dĩ.

Triệu Lăng Phong thực sự không thể nào tiếp thu được tin dữ này. Sắc mặt anh trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng, vừa lắc đầu vừa rơi nước mắt, cắn răng nói – “Không thể nào như vậy được. Tiến sĩ đáng lẽ phải là người mạnh nhất trên thế giới này mới đúng, mạnh hơn bất kỳ ai, không thể nào như vậy! Ngài là người tốt, vì sao bọn họ không chịu bỏ qua cho người tốt?”

Giờ này phút này, anh quả thực hận Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ thấu xương. Nhưng thời gian sống lại của họ sớm hơn anh, đã nắm giữ được ưu thế rất lớn, anh không làm gì được họ.

Thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ khóc như một đứa trẻ trước mặt mình, Chu Doãn Thịnh không biết nên phản ứng thế nào. Hắn chần chừ giơ tay xoa xoa đầu người nọ, thở dài nói – “Không sao, không cần buồn vì tôi, bởi vì tôi tuyệt đối không cảm thấy khổ. Tài nguyên quý giá nhất của tôi không phải là viên tinh thể này, mà là bộ não và hai bàn tay tôi. Chỉ cần hai thứ này vẫn còn, cho dù mất đi bất cứ thứ gì khác, tôi đều không cảm thấy tiếc. Đừng khóc, sẽ ổn thôi mà. Thây ma không phải là quái vật, chúng chỉ là một loại virus, chỉ cần tìm ra vắc-xin đánh bại loại virus này, sớm hay muộn tận thế cũng sẽ qua.”

Triệu Lăng Phong nhớ đến cái chết bi thảm của tiến sĩ, nhớ đến bao nhiêu chỉ trích và tra tấn mà hắn phải chịu để cứu vớt loài người, chẳng những không nín khóc mà trái lại càng xót xa hơn.

Chu Doãn Thịnh bất đắc dĩ, đành phải chống người dậy, vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lau nước mắt cho chú chó lớn xác trung thành này.

Trong căn phòng kế bên, Lôi Xuyên che mặt, suy sụp tựa lưng vào ghế, liên tục chất vấn mình vì sao lại đến trễ như vậy. Chỉ cần sớm hơn mười lăm phút thôi, tiến sĩ của hắn ắt sẽ không phải chịu khổ đến vậy. Dáng vẻ gầy yếu của hắn, đôi má tái nhợt xanh xao của hắn, hình ảnh hắn nôn ra máu, tất cả đều khiến hắn không thể nào chịu nổi.

Mỗi lần trông thấy hắn đều cảm thấy như có một con dao đang cứa vào trái tim mình.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Quách Trạch Thuỵ vừa đi không lâu lại vòng trở về, hiếu kỳ hỏi – “Đại ca, vừa rồi tí nữa thì quên, vì sao anh lại quay về khoảng thời gian này?”

“Đéo liên quan đến mày!” – Lôi Xuyên đá văng bàn, lại gần hung hăng thụi một cú vào bụng y. Nếu không phải nợ thằng nhóc này một mạng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y một cách dễ dàng như vậy.

Quách Trạch Thuỵ suýt thì bị đánh hộc máu, nhưng cũng không lòng dạ nào mà để ý đến bản thân. Y một tay ôm bụng, một tay chỉ vào đôi mắt đỏ bừng và gương mặt dính đầy nước mắt của đại ca, vô cùng kinh ngạc mà hỏi – “Đại ca, sao anh lại khóc? Ai làm anh buồn?”

“Đã bảo không liên quan đến mày, cút!” – Lôi Xuyên sập mạnh cửa phòng, đưa tay sờ thử mới phát hiện mặt mình đã dính đầy nước mắt. Trí nhớ của hắn hãy còn dừng lại ở giây phút tiến sĩ tử vong kia, nỗi đau lấp đầy cõi lòng không biết trút vào đâu, rồi lại đột nhiên phát hiện ra mình lại tàn phá sức khoẻ của tiến sĩ lần nữa, gần như khiến hắn suýt chết.

Cảm giác ấy tựa như suýt nữa tự tay huỷ diệt thế giới của mình, khiến hắn bàng hoàng, hoảng hốt, ngạt thở. Hắn muốn lập tức đến bên cạnh tiến sĩ, nói với người nọ rằng mình đã sai, sau này nhất định sẽ không để hắn phải chịu bất cứ tổn thương nào. Nhưng hắn biết, với sự thông mình lý trí của người nọ, về sau sẽ không bao giờ tin tưởng mình nữa.

Hắn và Quách Trạch Thuỵ lần lượt giết hại từng người bên cạnh tiến sĩ, đến hôm ra tay với hắn, họ thậm chí không thèm đè nét sự căm ghét trong lòng mình, tiến sĩ không lý nào không phát hiện ra. Thế nên khi bị dây leo tơ máu ký sinh, hắn mới có thể nghi ngờ họ đầu tiên.

Đúng thật là ngu thì chết mà. Lôi Xuyên che mặt, phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ như động vật bị đẩy vào đường cùng.

Cùng lúc đó, Triệu Lăng Phong cũng đã khóc đủ, đỏ mặt nói – “Tiến sĩ, Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ muốn giết ngài, tuy họ nói đội quân hộ tống ngài bị thây ma vây quét, nhưng tám, chín phần mười là bị bọn họ giết. Chúng ta không thể tiếp tục đi cùng bọn họ, phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây.”

“Tôi biết. Chỉ là tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc tôi với họ có hận thù gì mà họ phải tìm mọi cách để mưu sát tôi như vậy.” – Chu Doãn Thịnh day day thái dương hơi nhói đau, thể hiện nhuần nhuyễn hình tượng một con mọt sách ngây ngô ngờ nghệch.

Triệu Lăng Phong càng thương hắn hơn, nhỏ giọng nói – “Trên đời thỉnh thoảng hay có mấy kẻ điên như vậy, chuyên giết người mua vui. Tiến sĩ không cần truy đến cùng mà làm gì, đỡ tốn công nhọc lòng.” – Chờ anh đưa tiến sĩ rời khỏi đây một cách an toàn, sớm muộn gì cũng có ngày anh trở về bắt Lôi Xuyên cho tiến sĩ làm thí nghiệm.

Chu Doãn Thịnh gật đầu, xem như chấp nhận lý do này.

Lôi Xuyên tức đến ngứa răng. Kẻ điên? Giết người mua vui? Vì bôi nhọ hắn, Triệu Lăng Phong đúng là cái gì cũng dám nói! Dựa vào đâu mà đều là người sống lại, đều từng bầu bạn với tiến sĩ vượt qua khoảng thời gian cuối cùng, hắn lại thành hung thủ giết người, còn Triệu Lăng Phong thì lại có thể ở bên tiến sĩ từng giây từng phút?

Mắt Lôi Xuyên đỏ ngầu vì ghen tị. Hắn không hề hay biết lòng độc chiếm của mình đang dần dần vượt qua một giới hạn nguy hiểm nào đó. Hắn chỉ muốn lập tức qua đánh cho Triệu Lăng Phong một trận, nhưng cũng biết hiện tại mình không thể làm gì cả, nếu không sẽ khiến tiến sĩ càng hiểu lầm hắn nhiều hơn.

Hắn sai thêm người canh gác cửa phòng, sợ Triệu Lăng Phong thừa dịp đêm tối mang tiến sĩ chạy trốn.

——————————–

Sáng sớm hôm sau, bộ đội đặc chủng trong nhà lục tục rời giường, chuẩn bị ăn sáng rồi ra ngoài giết thây ma, tìm kiếm vật dụng. Để không bị vứt bỏ, những người sống sót ôm đồm tất cả việc nhà. Họ đun nước, nấu cơm, quét tước nhà cửa, ai ai cũng bận rộn.

Lôi Xuyên đã cứu họ, nhưng hắn sẽ không lo nghĩ hộ họ từ đầu đến chân như kiếp trước nữa, muốn ăn no thì tự ra ngoài giết thây ma kiếm đồ ăn, giết nhiều còn có thể tích cóp tinh thể để đổi lấy đồ dùng hàng ngày. Cách làm này đã đuổi đi được một đống người muốn ăn cơm chùa, cũng giữ lại được rất nhiều người hữu dụng.

Nhờ có Lôi Xuyên chuẩn bị đầy đủ, tích trữ rất nhiều lương thực ngay từ đầu, bữa ăn của nhóm bộ đội đặc chủng này khá là ngon miệng, chẳng những có cơm để ăn, mà còn có cả thịt và dưa chua đóng hộp.

Những người sống sót còn lại thì chỉ có thể mỗi người một gói mì ăn liền. Nửa năm sau khi tận thế bùng nổ, đây đã được coi là đãi ngộ tốt, cho nên không ai cảm thấy bất công.

Chu Doãn Thịnh đi ra khỏi phòng, ngồi xuống bàn ăn ngẩn người. Mùi đồ ăn lượn lờ quanh mũi hắn, khiến cái dạ dày đã bị bỏ đói vài ngày của hắn quặn đau. Nhưng bên cạnh có một người sống lại, hắn không thể tự đi tìm người phụ trách hậu cần xin đồ ăn, bởi vì trước kia cơm nước đều do trợ lý tư nhân mà chính phủ phân bổ cho hắn phụ trách, mà bản thân Bạch Mặc Hàn vốn ngay cả mì ăn liền cũng không biết úp. Tóm lại, ngoài tắm rửa thay quần áo, khả năng tự gánh vác trong sinh hoạt của hắn gần như bằng không.

Hôm qua, trợ lý tư nhân kia đã bị Quách Trạch Thuỵ giết chết, hiện tại không có ai quan tâm Bạch Mặc Hàn sống hay chết, có đói rét gì Chu Doãn Thịnh cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào trung khuyển bên cạnh mình đủ cẩn thận.

Triệu Lăng Phong dẫu sao cũng là người đã từng theo hắn năm, sáu năm, quả nhiên không khiến hắn thất vọng, lập tức đi xin đồ ăn.

“Đã khoẻ hơn chút nào chưa?” – Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên sau lưng, Chu Doãn Thịnh không cần quay đầu lại cũng biết người đến là Lôi Xuyên. Hắn lập tức lấy súng ra, dựng thẳng lưng.

“Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại anh.” – Lôi Xuyên giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, sau đó từ từ ngồi xuống bên cạnh hắn.

Quách Trạch Thuỵ cũng ngồi xuống theo, xem xét Bạch Mặc Hàn với ánh mắt kỳ quái. Trước khi sống lại, y từng hỏi thăm người ta về tình hình của phòng thí nghiệm, những người đó đều miêu tả Bạch Mặc Hàn thành một quái nhân khoa học, nói thí nghiệm của hắn rất đáng sợ, có thể biến một người đang yên đang lành thành quái vật, có người còn đoán có khi thây ma chính là do Bạch Mặc Hàn chế tạo ra.

Bởi vì nghe quá nhiều lời đồn đãi như vậy, thành thử Quách Trạch Thuỵ cũng tin sái cổ, nào ngờ người này thực sự nghiên cứu ra được vắc-xin phòng chống virus Zombie, vậy chẳng phải hắn là chúa cứu thế?

Quái nhân khoa học thoáng chốc biến thành chúa cứu thế, ngay cả nạn nhân như đại ca cũng phục hắn sát đất, khiến cho Quách Trạch Thuỵ nhất thời chưa thể nào tiếp nhận được sự chênh lệch quá lớn này. Hơn nữa tối qua y còn suýt nữa xử lý mất chúa cứu thế, cảm giác ấy đúng là…

Y vỗ vỗ ngực, thở phì ra một hơi, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ.

“Anh ăn gì chưa?” – Lôi Xuyên dịu dàng hỏi, hỏi xong lại đột nhiên cười rộ. Hắn suýt thì quên, người này là một kẻ ngu ngốc trong sinh hoạt thường ngày, khi nhập tâm vào thí nghiệm, trợ lý thậm chí còn phải đút đến tận miệng, nếu không thể nào hắn cũng sẽ tự làm mình đói chết. Hắn vẫn còn nhớ có lần một nghiên cứu viên mới đến đưa cho tiến sĩ một gói mì ăn liền chưa bóc, hắn cầm lấy bẻ bẻ, hiếu kỳ hỏi – “Đây là mì ăn liền? Sao không giống với cái tôi hay ăn? Nó phải mềm chứ?”

Lúc đó, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều bật cười, hắn cũng cười đến ná thở. Có ai ngờ được tiến sĩ Bạch thông minh tuyệt đỉnh lại có thể ngờ nghệch đến vậy.

Hiện giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đi theo bên cạnh người nọ lại trở thành ký ức đẹp hiếm hoi trong tháng ngày tận thế.

“Cho tôi một hộp cơm, thêm mấy miếng thịt nữa.” – Lôi Xuyên nói với một người sống sót đi ngang qua.

Người nọ không dám lề mề, lập tức xới một hộp cơm, đặt hai miếng thịt đã được trần nước sôi lên. Mùi hương đồ ăn phả vào mặt, khiến Chu Doãn Thịnh vô thức nuốt nước miếng.

Nhưng tục ngữ nói rất hay: Khi không tỏ ra ân cần, không gian trá cũng là phường trộm cắp. Hắn không tin người hôm qua vừa muốn nghiền xương hắn thành tro mà ngay hôm nay đã có thể lập tức xí xoá hiềm khích trước đó. Họ tỏ ra tốt bụng với mình thực ra cũng chỉ vì che giấu lòng dạ ác độc của họ mà thôi.

Hắn giơ tay đẩy hộp cơm ra xa, tay phải vẫn nắm chặt khẩu súng.

“Tôi không dám ăn đồ ăn của các người.”

Một câu trần thuật đơn giản khiến biểu cảm dịu dàng của Lôi Xuyên hoá thành đau đớn. Hắn hung dữ trừng mắt với Quách Trạch Thuỵ. Quách Trạch Thuỵ lập tức giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội – “Không phải em. Tiến sĩ Bạch, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi thực sự không muốn hại anh. Nếu anh không tin, tôi ăn thử mấy miếng cho anh xem nhé?” – Dứt lời, y lập tức định xúc cơm ăn, nhưng lại bị Lôi Xuyên giật lại, ăn hai miếng cơm trắng và thịt khô rồi nghiêm túc đẩy sang cho tiến sĩ Bạch.

Chu Doãn Thịnh vẫn giơ súng, không thèm nhìn hộp cơm thơm ngào ngạt lấy một cái.

Lôi Xuyên thực sự không biết làm sao với tiến sĩ Bạch. Hắn biết quá rõ tính tình người này bướng bỉnh đến thế nào, chỉ cần người này cho là đúng, anh ta nhất định sẽ vững bước đến cùng, dù phải trả giá thế nào cũng sẽ không thay đổi. Bởi vì sự bướng bỉnh này, anh ta không hề do dự mà hao mòn sinh mệnh của mình. Bởi vì sự bướng bỉnh này, anh ta đã dùng tinh thể bậc vương giả đổi lấy chính nghĩa mà mình cho là đúng. Bởi vì sự bướng bỉnh này, anh ta bị giết chết trong phòng thí nghiệm.

Hắn hận sự bướng bỉnh của người này, lại càng yêu thương sự bướng bỉnh của anh ta. Hắn cầm lấy hộp cơm, muốn đút từng thìa từng thìa vào miệng hắn như những nghiên cứu viên kia đã từng làm, không ngờ lại bị Triệu Lăng Phong vừa vội vã trở về giữ lấy cổ tay, lớn tiếng chất vấn – “Mày muốn làm gì? Lần này lại cho gì vào đồ ăn?”

Đm mày có thôi đi hay không! Lôi Xuyên chỉ muốn đập cả hộp cơm vào mặt anh, nhưng sợ ảnh hưởng đến tiến sĩ nên lại cố gắng nhẫn nhịn.

“Anh đi đâu đấy? Tiến sĩ mới sáng sớm đã phải đói bụng chờ anh.” – Lôi Xuyên biết người này cũng sống lại, trung thành với tiến sĩ, thế nên mới tạm thời tha thứ cho sự tồn tại của anh.

“Chẳng biết ai dặn người bên dưới là không được phân phát đồ ăn cho tiến sĩ, tao đành phải trở về lấy đồ của tao.” – Triệu Lăng Phong cười lạnh. Hôm qua anh đã hoàn toàn trở mặt với hai người này, không cần phải giả vờ giả vịt với bọn họ nữa. Trong nhà còn có người của những căn cứ khác, tiện thể cho họ thấy tiến sĩ Bạch không phải là tự nguyện đi theo Lôi Xuyên.

Như thế cũng có thể tìm thêm vài người hỗ trợ cứu tiến sĩ ra.

Nghe vậy, sắc mặt Lôi Xuyên lập tức đen sì. Quách Trạch Thuỵ vừa rên rỉ vừa bụm mặt, hôm qua y cho rằng tiến sĩ Bạch chắc chắn sẽ chết nên đã yêu cầu người bên dưới không cần phân phát thực vật cho hắn nữa, đỡ lãng phí.

“Tiên sư cái bọn nhãi ranh này, dám bòn rút vật dụng quân sự, em phải đi giáo huấn bọn chúng mới được!” – Y vội vã chạy biến trước khi đại ca nổi giận.

“Xin lỗi, đội ngũ vừa mới thành lập, mọi người còn chưa đồng tâm. Tôi hứa với anh sau này sẽ không bao giờ xảy ra tình huống như vậy nữa. Tiến sĩ Bạch, anh là nhà khoa học giỏi nhất Trung Quốc, hy vọng của loài người trong tương lai đều nằm trong tay anh, tôi bảo vệ anh còn không kịp, sao có thể hại anh chứ? Xin anh hãy tin tôi, cho tôi thêm một cơ hội nữa.” – Lôi Xuyên đau khổ nói.

Chu Doãn Thịnh âm thầm cười lạnh, thầm nhủ Lôi Xuyên quả nhiên hắc hoá ghê gớm, mấy lời đàng hoàng này còn nói trôi chảy hơn cả đám ngu xuẩn ở căn cứ B. Nếu như dựa theo quỹ đạo vận mệnh ban đầu, Bạch Mặc Hàn đã chết thảm từ tối qua. Kiếp trước Lôi Xuyên không giết hại dân thường, kiếp này lại giết người không chớp mắt, bất cứ người nào cản đường hắn đều sẽ bị hắn diệt trừ không thương tiếc.

Chu Doãn Thịnh có thể hiểu được sự thay đổi của người này. Nếu là hắn, hắn chắc chắn sẽ hắc hoá hơn Lôi Xuyên nhiều.

Hiểu là một chuyện, nhưng tin tưởng lại là chuyện khác. Hắn tuyệt đối sẽ không bị một vài câu của người này huyễn hoặc, thế nên chỉ làm như không nghe thấy.

Bởi vì đi quá vội, trên đường Triệu Lăng Phong không kịp tìm kiếm vật dụng, khi trà trộn vào nơi này còn bỏ rất nhiều thứ tốt để hỏi thăm tin tức, hiện tại chỉ còn một gói bánh quy và một chai nước khoáng, ăn xong cũng không biết phải tìm bữa tiếp theo ở đâu.

Chu Doãn Thịnh nhận ra nỗi quẫn bách của anh. Hắn cất súng đi, ăn non nửa gói rồi sau đó giao hơn nửa còn lại cho anh, nói – “Cậu ăn đi, cậu là dị năng giả, cần giữ sức hơn tôi.”

“Tôi không đói, sức khoẻ tiến sĩ không tốt, nên ăn nhiều một chút.” – Triệu Lăng Phong nhét một miếng bánh quy vào miệng tiến sĩ. Kiếp trước, khi tiến sĩ liên tục làm thí nghiệm vài ngày không chịu nghỉ ngơi, anh và vài trợ lý cũng thay phiên nhau đút cho hắn ăn như vậy. Người này cái gì cũng tốt, chỉ là không biết tự chăm sóc bản thân.

Chu Doãn Thịnh hết cách, đành phải ăn miếng bánh kia, sau đó bốc lấy cả xấp bánh, bắt chước nhét vào miệng Triệu Lăng Phong. Hắn không phải động vật máu lạnh, ai tốt với hắn, hắn sẽ báo đáp gấp bội.

“Tiến sĩ, ngài là người tốt.” – Triệu Lăng Phong cảm động đến nỗi không biết nên làm gì cho phải, vừa cố gắng ăn bánh quy, vừa dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Lôi Xuyên.

Anh đâu biết Lôi Xuyên cũng đang dùng ánh mắt tương tự nhìn anh. Tên này đã làm bạn bên cạnh tiến sĩ năm, sáu năm rồi còn chưa đủ? Vì sao đã sống lại rồi còn muốn tranh giành với hắn? Trước khi sống lại, khi hắn thấy tên này có thể thoải mái chạm vào tiến sĩ, trong khi mình chỉ có thể nắm lấy không khí, một hạt mầm tên là ghen tị cũng đã lặng lẽ cắm rễ trong lòng hắn.

Tên kia còn vọng tưởng đưa tiến sĩ trốn khỏi mình, đúng là không biết sống chết!

Lôi Xuyên giấu ánh mắt hung bạo dưới đáy mắt mình đi, nói – “Anh là dị năng giả hệ kim, lát nữa anh cùng chúng tôi ra ngoài tìm kiếm vật dụng. Đội ngũ của tôi chỉ có nhiệm vụ bảo vệ, không cung cấp thức ăn, anh muốn ăn no thì phải bỏ sức.”

Triệu Lăng Phong còn chưa kịp đáp, Chu Doãn Thịnh đã lắc đầu gạt đi trước – “Không, cậu ta sẽ không đi với các người.”

“Vì sao?” – Khi nói chuyện với tiến sĩ, giọng điệu của Lôi Xuyên sẽ vô thức nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.

“Mỗi lần đi ra ngoài với các người, chỉ cần là người của tôi thì đều sẽ không trở về. Đội hộ vệ, nghiên cứu viên, trợ lý tư nhân, đều như vậy cả.” – Chu Doãn Thịnh nói với giọng bình tĩnh.

Lôi Xuyên lặng thinh, hai má bỏng rát như vừa bị tát mạnh mấy bạt tai. Nếu hắn trở về sớm hơn một chút, hắn và tiến sĩ việc gì phải đi đến tình trạng không thể vãn hồi này. Giết đội hộ vệ là được, nghiên cứu viên và trợ lý tư nhân, hắn tuyệt đối sẽ không động vào. Hắn biết những người này đều là nhân tài do tiến sĩ dày công bồi dưỡng, giúp đỡ cho tiến sĩ rất nhiều trong công việc nghiên cứu. Hiện giờ nhớ lại, trong số những người bị giết dường như có một vài gương mặt vô cùng quen thuộc, họ vốn nên làm bạn với tiến sĩ đi đến cuối cùng.

Vì sao lại sống lại vào lúc này, ông trời đùa mình! Lôi Xuyên chỉ muốn tạo một tia sét đánh chết mình. Hắn cứng ngắc nói – “Những người đó không phải do tôi giết, họ bị thây ma bao vây, tôi mang theo quá ít người, không thể cứu được họ. Tiến sĩ, tôi…”

Không đợi Lôi Xuyên nói xong, Chu Doãn Thịnh đã đứng dậy đi vào phòng nghỉ. Triệu Lăng Phong vội vàng khoá trái cửa phòng, ngăn những người không liên quan vào phòng.

Con mẹ nó, chuyện chó má gì thế này! Lôi Xuyên khó chịu vò đâu, nóng nảy đi đi lại lại trong phòng, bị mấy anh em thúc giục vài lần mới lưu luyến rời khỏi. Trước kia lúc nào cũng đi theo tiến sĩ không rời nửa bước, hiện giờ đột nhiên có thể hành động tự do, hắn lại không quen. Thật muốn đặt tiến sĩ ở nơi có thể chạm đến bất cứ lúc nào.

Đương nhiên, trước khi đi, hắn cũng không quên tăng thêm người trông coi cửa phòng, sợ Triệu Lăng Phong mang tiến sĩ chạy trốn.

Chu Doãn Thịnh xác định ngoài cửa không có ai mới nhỏ giọng dặn dò đội trưởng đội hộ vệ – “Chúng ta nhất định phải chạy trốn, nhưng chúng ta không thể đi với mấy nhóm người khác khi chưa biết rõ chi tiết về họ được. Chúng ta hành động riêng lẻ, tôi sẽ nghĩ biện pháp, cậu đừng liên lạc với bất kỳ ai vội. Lát nữa cậu cùng ra ngoài với tiểu đội dị năng do người sống sót thành lập, nhớ né tránh người của Lôi Xuyên, tìm giúp tôi mấy bảng vi mạch hỏng và nam châm, tôi muốn lắp ráp vài thứ.”

Sự sùng bái của Triệu Lăng Phong đã đạt đến mức độ mù quáng, cho dù hiện giờ tiến sĩ chỉ còn là người thường, anh cũng tin tưởng hắn vô điều kiện.

“Tiến sĩ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được những thứ ngài muốn. Nếu người của Lôi Xuyên có đưa đồ ăn cho ngài, ngài nhớ đừng nhận. Trong ba lô tôi vẫn còn một chiếc xúc xích và một thanh chocolate, ngài đói bụng thì cứ lấy ra ăn, không cần để phần cho tôi. Nhớ khoá chặt cửa phòng, ai đến cũng đừng mở…”

Dặn dò một thôi một hồi xong, Triệu Lăng Phong mới đi tìm những dị năng giả khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương