Thấy Hayden vùng vẫy lao về phía mình, Chu Doãn Thịnh vội vàng trốn ra sau lưng Gustav. Hành động tìm sự che chở này của hắn đã tác động đến nỗi lòng của Gustav. Hắn cảm thấy ngọt ngào, đồng thời cũng rất đau lòng, dang tay ôm trọn mèo con vào lòng.

“Cậu nói Romeo là kẻ trộm, cậu có chứng cứ không?” – Hắn lạnh giọng chất vấn.

Hayden á khẩu, sau đó mạnh miệng gào – “Dây chuyền kim cương của tôi để ngay trên bàn, mà sáng nay chính cậu ta dọn bàn với ba lô, không phải cậu ta thì là ai?”

“Tôi nhớ lúc đó trên bàn căn bản không có sợi dây chuyền kim cương nào hết.” – Chu Doãn Thịnh ló đầu ra khỏi vòng tay cường tráng của Gustav mà phản bác, đôi mắt đã đỏ bừng.

“Ngài Acheson, tôi có ghi lại tình hình ngay lúc đó, để tôi bật lại xem thế nào.” – John lập tức đặt camera lên bàn, nhấn nút tua lại.

Hình ảnh quay ngược về trước, mọi người nhìn thấy rõ ràng mấy thứ lặt vặt như ví tiền, chìa khoá, kẹo cao su, áo mưa… được đặt trên bàn, nhưng không có bất kỳ sợi dây chuyền kim cương nào.

John tìm cảnh rõ ràng nhất, stop rồi phóng to hình ảnh để mọi người nhìn rõ hơn.

Bonnie kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, sau đó mới nhướn mày nhìn gương mặt xấu hổ của Hayden – “Well, vậy rốt cuộc sợi dây chuyền kim cương trong lời đồn ở đâu nhỉ? Cậu có thể tìm cho chúng tôi không? Cậu nói là Romeo ăn cắp, nhưng trên thực tế khi cậu ấy thu dọn đồ đạc cho cậu, thứ đó vốn không tồn tại. Hayden, cậu chưa tỉnh rượu à? Hay là bị t*ng trùng xông não? Người khác đều nghiêm túc thi đấu, chỉ có một mình cậu rượu chè, tán gái, gây rắc rối. Cậu coi chương trình của chúng tôi là gì? Party?”

John vẫn luôn theo sát bên cạnh Romeo nên mọi hình ảnh quay được đều nối liền nhau. Sau khi vào phòng, Romeo không lấy bất cứ thứ gì, chỉ mở ba lô ra cho đồ đạc vụn vặt trên bàn vào, hành động đó dù tua chậm gấp mấy trăm lần nữa cũng không thể tìm được dấu vết ăn trộm. Mấy lần Hayden định mở miệng nhưng rồi lại không biết nên nói gì.

Trực giác của gã nói cho gã biết, chuyện lần này hỏng bét rồi.

“Vậy dây chuyền của em rốt cuộc biến đâu mất rồi?” – Gã lí nhí nói.

Gustav đanh giọng – “Điều này phải hỏi chính cậu, mà không phải chúng tôi. Vì danh dự của tổ làm chương trình và sự trong sạch của tất cả các thí sinh, tôi sẽ cho người đi lục soát biệt thự. Nếu cậu đồng ý, mời cậu ký vào tờ giấy uỷ quyền này.” – Không có giấy uỷ quyền, ngay cả người làm pháp luật cũng không thể tuỳ tiện điều tra tài sản tư hữu của người khác.

Hayden không biết mình phải làm sao. Mọi chuyện hình như đã vượt qua khả năng khống chế của gã, khiến gã cảm thấy bất an vô cùng.

“Cậu không đồng ý? Vậy thì tôi có lý do nghi ngờ cậu vu khống Romeo. Thực ra dây chuyền kim cương đã bị cậu giấu đi rồi đúng không?” – Gustav cố ý khích bác gã.

“Không thể nào! Tôi thực sự không tìm thấy nó!” – Hayden chột dạ vã mồ hôi lạnh. Hiện giờ gã mới nhận ra mình quá nóng vội, có thể dây chuyền chỉ bị gã để quên trong phòng tắm hoặc nơi nào khác. Gã liều lĩnh mà làm to chuyện, Romeo có quyền kiện gã tội vu khống và gây thương tích cho người khác.

Tồi tệ hơn chính là gã đã gây rối loạn chương trình, chọc giận Acheson, còn để lại chứng cứ hình ảnh không thể chối cãi. Chúa ơi, gã đã tự đẩy mình vào ngõ cụt, rốt cuộc lúc ấy gã nghĩ gì? Đúng là quá ngu xuẩn!

Thấy gã mãi không nhúc nhích, Gustav lại cảnh cáo – “Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tự xin lệnh điều tra từ toà án. Đến lúc đó dù họ điều tra ra cái gì, tôi và cậu cũng đều không khống chế được. Hơn nữa tôi đột nhiên nghĩ ra, nếu họ công khai quá trình điều tra, tỉ lệ xem của chúng ta nhất định sẽ cao vượt mức tưởng tượng.”

Thực ra bây giờ đã cao lắm rồi, tất cả đều nhờ vào bé con đáng thương trong lòng anh đấy. Nghe vậy Bonnie thầm nghĩ.

Hayden hoảng sợ, vội vàng cầm bút ký tên vào tờ giấy uỷ quyền.

Nhân viên công tác đã về đến biệt thự lập tức bắt đầu lục soát, bên cạnh còn có camera đi theo quay lại toàn bộ quá trình, chỉ sợ Hayden sẽ chỉ trích họ vu oan.

Họ bắt đầu tìm từ đồ đạc riêng của Hayden, nửa tiếng sau rốt cuộc tìm thấy dây chuyền trong quần jeans của Hayden. Khi video được gửi đến di động Acheson, Hayden không còn lời nào để nói. Giờ cẩn thận nghĩ lại, gã cũng cảm thấy có thể là lúc mình thay quần áo đã nhét vòng cổ vào.

Nhưng vấn đề bây giờ là gã phải giải thích mình không cố ý hãm hại Romeo như nào. Gã ấp úng không nói nên lời, hoàn toàn không có cách nào để giải thích rõ ràng mọi chuyện, chỉ có thể liên tục xin lỗi Acheson và Romeo.

Gustav hoàn toàn không muốn nghe gã giải thích, dẫn mọi người trở về sảnh lớn, vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của các thí sinh.

“Mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng, dây chuyền không bị mất, nó nằm ngay trong túi quần của Hayden. Bởi vì Hayden trái với quy định của tổ làm chương trình, tự tiện tấn công người khác, chúng tôi sẽ huỷ bỏ tư cách tham dự cuộc thi của cậu ta.” – Hắn phất tay với Hayden – “Trở về thu dọn hành lý rồi rời khỏi ngay lập tức.”

“Không, anh không thể như vậy! Tôi phải nói cho bố mẹ tôi biết! Gustav Acheson, anh dám dối xử với tôi như vậy!” – Hayden lồng lộn gào thét, lại bị nhân viên công tác cưỡng chế kéo ra ngoài.

Chu Doãn Thịnh suýt nữa thì phì cười, mách bố mẹ? Hayden Brown mấy tuổi rồi? Đã cai sữa chưa?

Rất nhiều người cùng chung suy nghĩ với hắn, tiếng cười trộm trong sảnh cứ nối liền không ngớt. Bonnie phẩy phẩy tay làm động tác đuổi muỗi, vẻ mặt ghét cay ghét đắng. May mà thế lực của boss “cứng” hơn gia tộc Brown gấp nhiều lần, nếu không cũng không biết khi nào cô mới có thể thoát khỏi thằng nhóc trẻ trâu này.

Quán quân phần thi thử thách hôm nay vẫn là Romeo. Shoot ảnh Acheson chụp cho hắn được Bonnie phóng to rồi rửa ra, thiếu niên mặc quần jeans áo sơ mi, ngồi dưới mái vòm trong suốt chơi đàn đẹp như thiên sứ, vô vàn tia nắng đổ xuống hình thành những dải sáng rực rỡ trải quanh hắn, làn gió phất phơ lưu luyến trên mái tóc gợn sóng của hắn, tựa như cũng đắm say vì tiếng ca rung động lòng người của hắn.

Đây là một bức ảnh, cũng là một điệu nhạc, vừa trong trẻo vừa đáng yêu.

Jeffrey ôm ảnh hôn vài cái, cảm thán – “Đẹp quá! Tôi yêu Romeo!”

Bonnie chêm vào một câu – “Tôi cũng yêu Romeo, vì thế cậu ấy là quán quân phần thi thử thách lần này, chúc mừng cậu ấy.”

Các thí sinh không phục cũng không được. Trong số họ có người thậm chí không lấy đủ ba tờ giấy, bởi vậy mà mặc nhầm quần áo, đến nhầm vị trí, có người lúc chụp còn chưa hết sợ, biểu cảm và tay chân đều vô cùng cứng nhắc, nào có cảm giác sống động như ảnh của Romeo.

Họ sôi nổi chúc mừng Romeo, lần này chân thành hơn bất kỳ lần nào trước đó. Hành động vội vàng xuống xe chạy đi đánh thức Hayden và Emily của Romeo sáng nay khiến thái độ của họ đối với hắn thay đổi rất nhiều, ít nhất không ai trong số họ có thể vô tư như hắn.

Bonnie cho các thí sinh trở về nghỉ ngơi, lại thấy Gustav vẫy tay gọi – “Mèo con, lại đây.”

Kitty? Ai cơ? Các thí sinh nhìn nhau. Bonnie chớp mắt lè lưỡi, vẻ mặt vô cùng bối rối. Chắc chắn là boss gọi quen trong lòng nên mới thốt ra như vậy.

Gustav xấu hổ cực kỳ, che miệng ho khan một tiếng, chữa lại – “Romeo, lại đây, tôi muốn nói chuyện với em một chút.”

Chu Doãn Thịnh hơi 囧 mà đi đến. Hắn cũng từng nghe thấy xưng hô này từ miệng Bonnie và Jeffrey vài lần, thì ra ban giám khảo và nhà sản xuất có thói quen lấy biệt danh cho các thí sinh? Kitty, xưng hô này làm hắn nhớ đến con mèo Hello Kitty đeo nơ hồng phấn, nhất thời tâm tình khó diễn tả thành lời.

Hắn cho rằng mình là một con quái thú thời tiền sử, không ngờ trong lòng người khác hắn lại là một con mèo con. Điều này thể hiện diễn xuất của hắn quá tốt, đủ để lừa gạt toàn thế giới.

Đi đến bên cạnh người đàn ông nọ, hắn ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt ướt sũng, ác ý giả nai.

Mũi Gustav hơi ngứa, lập tức quay lưng đi đến phòng chờ. Thấy xung quanh không có người hay camera, hắn vội vàng bày ra biểu cảm kích động chịu không thấu. Hắn rất nghi ngờ là mèo con cố tình hấp dẫn mình. Có chúa mới biết khả năng tự chủ của hắn đang ngày càng bị mài mòn, có lẽ còn không thể chống đỡ đến khi cuộc thi chấm dứt đã bùng nổ rồi.

“Ngồi đi.” – Hắn ngồi xuống sô pha đôi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Chu Doãn Thịnh rốt cuộc cũng nhận ra hình như Gustav có cảm tình với mình. Hắn nhanh chóng cân nhắc một chút, chỉ cần đối phương không vượt qua giới hạn, ảnh hưởng đến cuộc thi, thiện cảm này chỉ có lợi mà không có hại, cho nên hoàn toàn có thể làm bộ như không biết.

Hắn ngồi xuống, mỉm cười với người đàn ông nọ.

Trái tim Gustav ngưa ngứa, chỉ muốn được kéo hắn vào lòng, ôm hắn ngồi lên đùi, hôn khuôn miệng hồng nhỏ nhắn và bờ mi cong vút của hắn. Trong lòng thì hoang tưởng thế, nhưng ngoài mặt hắn vẫn hết sức nghiêm túc, dò hỏi – “Romeo, chuyện lần này em định xử lý thế nào?”

“Chẳng phải đã xử lý xong hết rồi ạ?” – Chu Doãn Thịnh ngây thơ chớp chớp mắt.

“Đồ ngốc, vừa rồi là hình phạt mà tổ làm chương trình đưa ra cho Hayden, cậu ta xâm phạm thân thể và danh dự của em, em có quyền kiện cậu ta. Nếu em muốn lấy lại công bằng cho mình, tôi sẽ mời luật sư giúp em.”

Kiện thằng đó đi cục cưng, hãy vứt hết tất cả tình yêu với nó đi, vòng tay anh luôn rộng mở với em! Gustav âm thầm gào thét cầu xin trong lòng, nhưng hắn đã phải thất vọng rồi. Thiếu niên chỉ suy nghĩ trong giây lát rồi chậm rãi lắc đầu.

“Không, em không muốn kiện anh ta.”

“Vì sao? Nếu không có tôi ngăn cản đúng lúc, rất có thể em đã bị thương nặng.” – Gustav vô cùng phiền muộn vì sự cố chấp của thiếu niên, giọng điệu không khỏi nặng hơn – “Em nên biết, yêu đàn ông không phải là lỗi của em, nhưng yêu phải một tên khốn mà còn cứng đầu không chịu thay đổi chính là sai lầm lớn nhất của em. Đã biết là một đĩa thức ăn thiu, vì sao em cứ nhất định phải bất chấp hậu quả dạ dày sẽ khó chịu mà ăn nó? Em rõ ràng là đang tự ngược!”

Chu Doãn Thịnh cố gắng trợn tròn mắt, bày ra vẻ mặt bị tổn thương.

Gustav lập tức tỉnh táo, dịu dàng nói xin lỗi. Hắn muốn kéo cậu ấy vào lòng mình mà hôn, lại sợ sẽ khiến cậu ấy cảm thấy phản cảm. Lúc này hắn như một thằng nhóc choai choai mới có mối tình đầu, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Chu Doãn Thịnh nhận lời xin lỗi của hắn, giải thích – “Ngài Acheson, em hiểu ý anh. Nhưng em đã thoát khỏi bùn lầy của Hayden, cho nên mới không muốn kiện anh ta. Trên thực tế em còn phải cảm ơn anh ta đã dạy em dùng trái tim nhìn thế giới, mà không phải đôi mắt. Hiện tại em chỉ muốn được làm chính mình, kiên định đi tiếp trên con đường mà em đã chọn. Anh hiểu chứ?”

Dù kiện Hayden thì cũng có tác dụng gì đâu, hình phạt nghiêm trọng nhất cũng chỉ là giam giữ mấy tháng. Chỉ cần có tiền, chân trước vừa vào là chân sau đã có thể nộp tiền bảo lãnh đi ra, hắn việc gì phải làm chuyện dã tràng xe cát này, muốn trả thù cũng phải lựa sức. Hơn nữa hắn dám chắc Gustav sẽ không giúp đỡ hắn vô điều kiện. Trước khi tìm thấy người yêu, hắn không muốn dính phải bất cứ phiền toái nào.

Gustav trông thấy sự kiên cường và độ lượng trong đôi mắt trong suốt của thiếu niên. Trái tim hắn như một viên đá được hoà tan, không nhịn được mà ôm thiếu niên vào lòng, khẽ chạm môi lên mái tóc mềm mại của hắn.

Cục cưng à, tôi đã không biết nên yêu em thế nào mới phải, em có cảm nhận được không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương