Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma
-
Quyển 5 - Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này, Chu Doãn Thịnh và Tào Mặc Khôn gần như rơi vào giấc ngủ cùng một lúc, khi tỉnh dậy đã ở trong không gian ngân hà. Năng lượng cuồng bạo sau khi vận mệnh chệch đường ray hình thành một lốc xoáy cực lớn, một dòng chảy vào tiềm thức của Chu Doãn Thịnh, một dòng lại không biết tung tích.
Chu Doãn Thịnh cố gắng mở rộng cảm ứng, nhưng vẫn không thể nào điều tra ra tung tích của năng lượng.
Chẳng lẽ anh ta cũng có một không gian giống như không gian ngân hà của mình, độc lập khỏi thế giới của Chủ Thần? Đây là giải thích duy nhất mà Chu Doãn Thịnh có thể nghĩ ra.
Để xác định xem có phải người yêu lần nào cũng đi vào luân hồi theo mình hay không, lần này Chu Doãn Thịnh không ngủ đông nữa, mà là lập tức đi vào thế giới tiếp theo.
Hiện giờ hắn đang nằm trên một chiếc giường khung (1) cổ kính, bên cạnh giường có một cô gái nhỏ nằm sấp, lư hương trên kệ đồ cổ (2) bốc lên khói xanh, mang theo một mùi hương ngọt lừ.
Chu Doãn Thịnh tránh qua cô gái nhỏ kia xuống giường mặc quần áo, vừa dập tắt lư hương vừa tìm đọc tư liệu trên trí não.
Thế giới này rất kỳ lạ, có đàn ông, có phụ nữ, còn có cả ca nhi. Ca nhi chính là đàn ông có thể sinh con, ngoại hình trông không khác gì đàn ông, nhưng một nơi nào đó trên người sẽ có một nốt ruồi chu sa. Màu nốt ruồi chu sa càng tươi thì càng có nghĩa khả năng sinh sản của ca nhi càng cao.
Quốc gia này tên là Chử Vân, không biết vì sao mà khả năng sinh sản của phụ nữ càng ngày càng thấp, mấy chục năm thậm chí cả đời không có thai, hoặc nếu hoài thai thì đều là thai nam, không có thai nữ. Thấy số dân trong nước đã ít đến mức sắp tuyệt hậu, triều thần đều nóng nảy, quy kết chuyện này do hoàng đế lập nam hậu khiến thần linh tức giận, kiên quyết yêu cầu hoàng đế xử lý nam hậu.
Hoàng đế yêu nam hậu sâu sắc, đương nhiên không chịu đồng ý, vì thế xây một đàn tế trời cầu khấn thần linh. Thần linh cảm động với lòng thành của ông, giáng một cột sáng xuống bụng nam hậu, sau đó nam hậu sinh ra ca nhi đầu tiên của nước Chử Vân.
Phần lớn phụ nữ chỉ có thể mang thai nam, còn ca nhi thì có thể mang cả thai nam, thai nữ và ca nhi, mà con cái sinh ra bình thường đều xinh đẹp thông minh, cơ thể khoẻ mạnh. Cho nên ở nước Chử Vân, ca nhi rất được chào đón. Vì bảo đảm tăng trưởng dân số, hoàng đế nước Chử Vân ban hành luật pháp, quy định mọi ca nhi đủ hai mươi tuổi đều phải kết hôn. Người không có hôn ước, nha môn trong vùng có quyền chỉ định một vị hôn phu cho người này.
Thân xác mà Chu Doãn Thịnh nhập vào này chính là một ca nhi, tên là Chu Tử Ngọc, giữa ấn đường (*) có một nốt ruồi chu sa màu hồng nhạt, thể hiện khả năng sinh sản của hắn rất thấp, chỉ hơn phụ nữ một chút. Bởi vì Chu Doãn Thịnh có thói quen vừa đến là điều chỉnh số liệu cơ thể thành trạng thái tốt nhất, thế nên hiện giờ nốt ruồi chu sa này đã biến thành màu đỏ tươi như máu.
(*) Ấn đường là phần giữa trán, là giao điểm giữa hai lông mày.
Chu Doãn Thịnh quan sát Chu Tử Ngọc trong gương, cười tự giễu. Hắn tự xưng mình tài giỏi tuyệt đối, cái gì cũng biết, chỉ trừ sinh con, giờ thì hay rồi, rốt cuộc thành vạn năng, ngay cả con cũng sinh được.
Mặc dù vậy, hắn cũng không nghĩ đến việc điều chỉnh lại số liệu cơ thể mình. Một là bởi vì sức khoẻ và tài năng là chỗ dựa cơ bản nhất của hắn, hai là mặc dù Chu Tử Ngọc này là ca nhi, nhưng hiện giờ trong nhà họ Chu chỉ có nha đầu riêng Thuý Nhi và bà vú Lư biết bí mật này.
Cả đời cha Chu Tử Ngọc chỉ có một đứa con duy nhất là hắn, lo lắng khả năng sinh sản của hắn thấp, không được nhà chồng thích, lại còn không giữ được gia nghiệp lớn như vậy, cho nên đã che nốt ruồi chu sa của hắn đi, coi là con trai mà nuôi lớn. Ba năm trước, chồng chồng nhà họ Chu ra ngoài thăm người thân, trên đường gặp sơn tặc, bị giết hại, gia nghiệp từ đó do Chu Tử Ngọc kế thừa.
Huyện Thanh Mân mà nhà họ Chu sở tại cách kinh thành không xa, giao thông thuận lợi đất đai màu mỡ, là một thành trấn giàu có. Mà địa bàn nhà họ Chu sở hữu vạn khoảnh ruộng tốt, có thể coi là phú hào một phương.
Chu Tử Ngọc từ nhỏ được nuôi dạy như con trai, năng lực và thủ đoạn đều đứng hàng đầu, cho nên người ngoài chưa bao giờ từng nghi ngờ thân phận của hắn. Nếu như nhân vật thụ chính của thế giới này không xuyên đến, cả đời này hắn sẽ sống rất thoải mái. Nhưng cố tình nhân vật thụ chính đã xuyên đến, Chu Tử Ngọc lập tức bị hạ xuống làm nam phụ độc ác, cuối cùng bị diệt trừ.
Đúng vậy, đây là một thế giới đam mỹ xuyên không làm ruộng, nhân vật thụ chính nhập vào một ca nhi tên là Chương Thư Lâm, cổ tay có một nốt ruồi chu sa đỏ tươi khiến cậu ta rất được hoan nghênh. Nhưng nhà cậu ta nghèo khó, lại có một đám người thân cực phẩm, cho nên đến mười bảy tuổi vẫn chưa tìm được vị hôn phu. Để bảo vệ cha mẹ bánh bao (*) và mấy đứa em nhỏ tuổi thông minh, nhân vật thụ chính nỗ lực phấn đấu, làm ruộng đãi vàng, rốt cuộc thành địa chủ phú hào một phương.
(*) chỉ người lúc nào cũng im hơi lặng tiếng chịu uất ức, bị bắt nạt cũng không bao giờ biết chống trả.
Mà nhà họ Chu chính là một chướng ngại vật trên con đường phát tài của cậu ta, bị trung khuyển công của cậu ta đá bay đến chân trời, hoá thành một vệt sao tàn.
Khi Chu Doãn Thịnh tỉnh lại, Chu Tử Ngọc đã đắc tội với Chương Thư Lâm. Chẳng những cướp đoạt con đường kiếm tiền sống tạm nuôi gia đình của cậu ta, mà còn uy hiếp muốn phá huỷ con đường khoa cử thăng chức của em trai cậu ta. Mà hiện giờ Chương Thư Lâm đã nhặt trung khuyển công – hiện giờ là thế tử phủ hầu, tương lai sẽ trở thành đại thần cố mệnh quyền thế ngập trời – bị thương mất trí nhớ về nhà chữa trị, ắt hẳn đã bồi dưỡng được tình cảm.
Đợi khi trung khuyển công khôi phục trí nhớ, hắn sẽ cưỡi ngựa lớn, dẫn kiệu tám người nâng đến cưới nhân vật thụ chính. Em trai của nhân vật thụ chính cũng sẽ đỗ trạng nguyên, một bước lên mây.
Sau đó đến lượt nhà họ Chu gặp nạn, bị em trai thù dai của nhân vật thụ chính và trung khuyển công đá xuống bùn lầy. Thân phận ca nhi của Chu Tử Ngọc bị nhân vật công chính nhìn thấu, sai quan phủ tuỳ ý gả hắn cho một con bạc. Chẳng những gia tài bạc triệu bị tiêu bằng sạch, còn bị nhục mạ ngược đãi, sống không bằng heo chó.
Tóm lại, hiện giờ Chu Tử Ngọc đắc ý vênh váo bao nhiêu, trong tương lai sẽ thê thảm nghèo túng bấy nhiêu. Cho nên, nhiệm vụ duy nhất lần này của Chu Doãn Thịnh chính là giữ gìn gia sản nhà họ Chu.
Đại thần cố mệnh, tay nắm vạn binh, quyền khuynh triều dã, cái này thì hơi khó đối phó thật. Chu Doãn Thịnh vừa suy nghĩ vừa bôi phấn lên nốt ruồi chu sa.
“Ôi chao, thiếu gia tỉnh sao không gọi ta?” – Tiểu nha đầu ngủ thiếp trên ghế nhỏ dần dần tỉnh lại, vội vàng đi đến trước gương nhìn vào gương đồng, tức thì sững sờ – “Thiếu, thiếu gia, sao nốt ruồi chu sa của ngài lại đổi màu?”
Màu đỏ thẫm thuần khiết như máu, là màu mà tiểu nha đầu chưa từng nhìn thấy trên người ca nhi khác. Nếu như nốt ruồi chu sa của thiếu gia vừa sinh ra đã có màu này, cần gì phải sầu không tìm được vị hôn phu tốt, tội gì lão gia phải giấu diếm thân phận của cậu ấy mà nuôi lớn.
“Ta cũng không biết sao lại như vậy. Hôm nay vừa tỉnh dậy nó đã biến thành như thế. Ngươi giúp ta pha phấn đậm một chút, loại hiện tại này rất loãng, không che được.” – Chu Doãn Thịnh đưa chiếc hộp cho cô nàng.
Tiểu nha đầu hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, đổ thêm một chút phấn màu da vào hộp rồi khuấy lên, chần chừ lên tiếng – “Thiếu gia, có lẽ bởi vì sức khoẻ của ngài được điều dưỡng cẩn thận, cho nên màu sắc của nốt ruồi chu sa mới thay đổi. Thiếu gia, ngài chẳng những có ngoại hình xinh đẹp, ngay cả màu nốt ruồi chu sa cũng thuần khiết như vậy, cho dù gả cho quan to quyền quý cũng không phải không thể. Đến lúc đó để xem còn ai dám mơ ước gia nghiệp nhà họ Chu.”
“Thuý Nhi, ngươi nghĩ đơn giản quá.” – Chu Doãn Thịnh cười nhẹ khoát tay – “Ai dám chắc quan to quyền quý sẽ nhất định không thèm để ý đến gia nghiệp nhà ngươi? Quan to quyền quý nhất định có nhân phẩm cao thượng? Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, gia nghiệp nhà họ Chu phải được nắm trong chính tay ta ta mới yên tâm.”
“Nhưng mà thiếu gia không thể cô đơn cả đời được, thế thì khổ lắm!”
“Ta sẽ không sống cô đơn, có người đang chờ ta.” – Chu Doãn Thịnh nói một cách chắc chắn. Tuy rằng không biết người kia biến thành ai, nhưng hắn luôn có dự cảm mơ hồ rằng họ nhất định sẽ lại gặp nhau, yêu nhau, ở bên nhau, giống như mỗi kiếp đã qua.
Thuý Nhi nghe hắn nói vậy thì cười rộ, cẩn thận trát phấn lên nốt ruồi chu sa, cho đến khi không thể nhìn thấy một dấu vết nào.
Chu Doãn Thịnh ăn điểm tâm xong rồi đi đến thư phòng xem sổ sách. Bộ não của hắn có thể sánh bằng một chiếc máy tính hiện đại nhất, chỉ cần lướt sơ qua một lượt, khoản tiền thu chi lập tức tự động đơn giản hoá thành bảng biểu lưu trữ trong đầu.
Chỉ khoảng một khắc sau, hắn đã nắm giữ được tất cả mọi tình huống nhà họ Chu. Đang chuẩn bị sai Thuý Nhi mài mực vẽ một bảng biểu tổng sản nghiệp thì nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng gõ, đại quản gia nhà họ Chu – Chu lão Tứ ở bên ngoài xin gặp.
Chu Tử Ngọc này vốn bị chồng chồng nhà họ Chu chiều hư, tính cách vô cùng ngang ngạnh, vì tư vì lợi, cũng bởi thế mà đã làm không ít những chuyện như cướp đoạt của dân chúng, mà Chu lão Tứ chính là nanh vuốt đắc lực nhất của hắn.
Lần này Chu lão Tứ nghe lệnh đến nhà họ Chương cướp đoạt công thức làm món trứng muối bí truyền của Chương Thư Lâm. Chương Thư Lâm chính là dựa vào bán trứng muối kiếm được khoản tiền đầu tiên. Vốn còn định tích cóp thêm một chút tiền đưa em trai lên trấn đi học, tiện thể sửa nhà cửa, đâu ngờ nhà họ Chu lại cưỡng ép đòi công thức bí truyền của cậu ta, còn không cho cậu ta bán nữa, hòng chặn đứng con đường tiền tài này.
Chương Thư Lâm đương nhiên không muốn, nhưng Trương Gia Thuỵ, em trai cậu ta đang chuẩn bị tham gia thi viện, nếu như không thoả hiệp với nhà họ Chu thì sẽ không tìm được người bảo lãnh đề cử, vô duyên vô cớ đánh mất tư cách.
Vì tiền đồ của em trai, Chương Thư Lâm đành phải nén giận.
Hiện giờ, Chu lão Tứ đang dâng công thức bí truyền “tội ác” này lên trước mặt Chu Tử Ngọc, vốn tưởng rằng sẽ nhận được mấy câu khen ngợi, nào ngờ lại nghe thấy đông gia (*) hỏi – “Đây là cái gì?”
(*) Cách gọi địa chủ, phú hào ngày xưa.
“Đây là công thức làm trứng muối bí truyền, chẳng phải thiếu gia sai ta đi lấy hay sao?”
“Ta có sai ngươi làm vậy à?”
“Thiếu gia bận rộn công việc, có lẽ đã quên.”
“Chẳng qua chỉ là một chút lời nhỏ nhặt mà thôi, ta cũng chướng mắt, ngươi trả lại đi.” – Chu Doãn Thịnh khoát tay.
Chu lão Tứ cũng không truy hỏi, dạ vâng một tiếng rồi lui xuống, nhưng cũng không trả công thức lại, ngược lại lão lấy danh nghĩa đông gia để con gái mình ướp trứng muối bán, đúng là được lời một khoản.
Nhận được ký ức của Chu Tử Ngọc, làm sao Chu Doãn Thịnh có thể không hiểu tính cách tham lam của lão Tứ. Lúc xua lão đi đã biết lão nhất định sẽ làm như vậy. Vậy mới đúng ý của hắn.
Hiện giờ hắn chỉ là một tiểu địa chủ, không thể đắc tội với quyền quý, nhất định phải kiếm hảo cảm. Nhưng không thể trực tiếp chạy đến mà kiếm, cách này rất low, hiệu quả cũng không tốt, có khi còn phản tác dụng. Mà cứ để nhân vật công thụ chính thù hằn hắn trước đi, dù sao hắn cũng không nóng vội.
Thông qua tư liệu mà 007 gửi đến, hắn biết mấy tháng nữa sẽ có hạn hán kéo dài. Nhân vật thụ chính phát hiện ra sự thay đổi của thời tiết, nhắc nhở dân chúng dự trữ lương thực trước nên đã cứu được rất nhiều người. Mặc dù Chu Tử Ngọc tin, hơn nữa cũng dự trữ rất nhiều lương thực, nhưng trong lúc cấp bách lại bán ra với giá cao, kiếm được khoản tiền lớn từ quốc nạn. Bởi vì hành vi của hắn quá thất đức, khi nạn dân và thổ phỉ cướp bóc nhà hắn, quân đội dưới trướng trung khuyển công không hề chịu cứu viện, khiến hắn suýt nữa mất mạng dưới đao.
Đây là một bước ngoặt trong quá trình suy tàn của nhà họ Chu.
Bình tĩnh sống hơn một tháng, thấy nạn hạn hán sắp bùng phát, rốt cuộc Chu Doãn Thịnh cũng thay một chiếc áo ngoài màu xanh nhạt đi ra ruộng xem xét tình hình thu hoạch.
“Đông gia.”
“Đông gia đã đến.”
“Đông gia chuẩn bị đi đâu, có cần tiểu nhân dẫn đường không ạ?”
Các tá điền đang làm việc thì nhìn thấy hắn, đều đồng loạt khom lưng khúm núm.
“Các ngươi cứ làm việc đi, ta tuỳ tiện đi xem một chút.” – Hắn đi mấy bước, thấy trong mẫu ruộng nhà họ Chương có đứng một người đàn ông thân hình cao lớn, diện mạo khôi ngô, cơ bắp cuồn cuộn, không khỏi nhìn thêm mấy lần. Người này ắt hẳn chính là thế tử Thần Uy hầu, dùng binh như thần, quyền khuynh triều dã – Tần Sách.
Đối phương cũng cau mày nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén vô cùng
(1) Giường khung: Nguyên văn là “Bạt Bộ sàng” (拔步床), hay còn gọi là “Bát Bộ sàng”, đây là loại giường có hình dáng to lớn, lưu hành phổ biến vào thời Minh và thời Thanh.
Giường Bạt bộ đặc sắc ở chỗ khung giường to làm cho chiếc giường trông như một “căn nhà gỗ nhỏ”, mái dài hai, ba thước, giường có hình tứ giác, có lan can, có cửa sổ mở sang hai bên, trước giường có khúc quanh, tuy nhỏ nhưng người vẫn đứng vào được, hai bên trang trí bàn, ghế nhỏ… Giường rất to, trước giường có khoảng trống, trông toàn thể chiếc giường giống một căn phòng nhỏ.
(2) Kệ đồ cổ: Nguyên văn là “bác cổ giá” (博古架), là giá gỗ gần giống như kệ sách trang trí trong phòng, thường được dùng để trưng bày đồ cổ. Mỗi ngăn được chia theo nhiều hình dạng kích thước khác nhau, thông hai mặt trước sau để có hể thưởng thức đồ được trưng bày từ nhiều phía.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này, Chu Doãn Thịnh và Tào Mặc Khôn gần như rơi vào giấc ngủ cùng một lúc, khi tỉnh dậy đã ở trong không gian ngân hà. Năng lượng cuồng bạo sau khi vận mệnh chệch đường ray hình thành một lốc xoáy cực lớn, một dòng chảy vào tiềm thức của Chu Doãn Thịnh, một dòng lại không biết tung tích.
Chu Doãn Thịnh cố gắng mở rộng cảm ứng, nhưng vẫn không thể nào điều tra ra tung tích của năng lượng.
Chẳng lẽ anh ta cũng có một không gian giống như không gian ngân hà của mình, độc lập khỏi thế giới của Chủ Thần? Đây là giải thích duy nhất mà Chu Doãn Thịnh có thể nghĩ ra.
Để xác định xem có phải người yêu lần nào cũng đi vào luân hồi theo mình hay không, lần này Chu Doãn Thịnh không ngủ đông nữa, mà là lập tức đi vào thế giới tiếp theo.
Hiện giờ hắn đang nằm trên một chiếc giường khung (1) cổ kính, bên cạnh giường có một cô gái nhỏ nằm sấp, lư hương trên kệ đồ cổ (2) bốc lên khói xanh, mang theo một mùi hương ngọt lừ.
Chu Doãn Thịnh tránh qua cô gái nhỏ kia xuống giường mặc quần áo, vừa dập tắt lư hương vừa tìm đọc tư liệu trên trí não.
Thế giới này rất kỳ lạ, có đàn ông, có phụ nữ, còn có cả ca nhi. Ca nhi chính là đàn ông có thể sinh con, ngoại hình trông không khác gì đàn ông, nhưng một nơi nào đó trên người sẽ có một nốt ruồi chu sa. Màu nốt ruồi chu sa càng tươi thì càng có nghĩa khả năng sinh sản của ca nhi càng cao.
Quốc gia này tên là Chử Vân, không biết vì sao mà khả năng sinh sản của phụ nữ càng ngày càng thấp, mấy chục năm thậm chí cả đời không có thai, hoặc nếu hoài thai thì đều là thai nam, không có thai nữ. Thấy số dân trong nước đã ít đến mức sắp tuyệt hậu, triều thần đều nóng nảy, quy kết chuyện này do hoàng đế lập nam hậu khiến thần linh tức giận, kiên quyết yêu cầu hoàng đế xử lý nam hậu.
Hoàng đế yêu nam hậu sâu sắc, đương nhiên không chịu đồng ý, vì thế xây một đàn tế trời cầu khấn thần linh. Thần linh cảm động với lòng thành của ông, giáng một cột sáng xuống bụng nam hậu, sau đó nam hậu sinh ra ca nhi đầu tiên của nước Chử Vân.
Phần lớn phụ nữ chỉ có thể mang thai nam, còn ca nhi thì có thể mang cả thai nam, thai nữ và ca nhi, mà con cái sinh ra bình thường đều xinh đẹp thông minh, cơ thể khoẻ mạnh. Cho nên ở nước Chử Vân, ca nhi rất được chào đón. Vì bảo đảm tăng trưởng dân số, hoàng đế nước Chử Vân ban hành luật pháp, quy định mọi ca nhi đủ hai mươi tuổi đều phải kết hôn. Người không có hôn ước, nha môn trong vùng có quyền chỉ định một vị hôn phu cho người này.
Thân xác mà Chu Doãn Thịnh nhập vào này chính là một ca nhi, tên là Chu Tử Ngọc, giữa ấn đường (*) có một nốt ruồi chu sa màu hồng nhạt, thể hiện khả năng sinh sản của hắn rất thấp, chỉ hơn phụ nữ một chút. Bởi vì Chu Doãn Thịnh có thói quen vừa đến là điều chỉnh số liệu cơ thể thành trạng thái tốt nhất, thế nên hiện giờ nốt ruồi chu sa này đã biến thành màu đỏ tươi như máu.
(*) Ấn đường là phần giữa trán, là giao điểm giữa hai lông mày.
Chu Doãn Thịnh quan sát Chu Tử Ngọc trong gương, cười tự giễu. Hắn tự xưng mình tài giỏi tuyệt đối, cái gì cũng biết, chỉ trừ sinh con, giờ thì hay rồi, rốt cuộc thành vạn năng, ngay cả con cũng sinh được.
Mặc dù vậy, hắn cũng không nghĩ đến việc điều chỉnh lại số liệu cơ thể mình. Một là bởi vì sức khoẻ và tài năng là chỗ dựa cơ bản nhất của hắn, hai là mặc dù Chu Tử Ngọc này là ca nhi, nhưng hiện giờ trong nhà họ Chu chỉ có nha đầu riêng Thuý Nhi và bà vú Lư biết bí mật này.
Cả đời cha Chu Tử Ngọc chỉ có một đứa con duy nhất là hắn, lo lắng khả năng sinh sản của hắn thấp, không được nhà chồng thích, lại còn không giữ được gia nghiệp lớn như vậy, cho nên đã che nốt ruồi chu sa của hắn đi, coi là con trai mà nuôi lớn. Ba năm trước, chồng chồng nhà họ Chu ra ngoài thăm người thân, trên đường gặp sơn tặc, bị giết hại, gia nghiệp từ đó do Chu Tử Ngọc kế thừa.
Huyện Thanh Mân mà nhà họ Chu sở tại cách kinh thành không xa, giao thông thuận lợi đất đai màu mỡ, là một thành trấn giàu có. Mà địa bàn nhà họ Chu sở hữu vạn khoảnh ruộng tốt, có thể coi là phú hào một phương.
Chu Tử Ngọc từ nhỏ được nuôi dạy như con trai, năng lực và thủ đoạn đều đứng hàng đầu, cho nên người ngoài chưa bao giờ từng nghi ngờ thân phận của hắn. Nếu như nhân vật thụ chính của thế giới này không xuyên đến, cả đời này hắn sẽ sống rất thoải mái. Nhưng cố tình nhân vật thụ chính đã xuyên đến, Chu Tử Ngọc lập tức bị hạ xuống làm nam phụ độc ác, cuối cùng bị diệt trừ.
Đúng vậy, đây là một thế giới đam mỹ xuyên không làm ruộng, nhân vật thụ chính nhập vào một ca nhi tên là Chương Thư Lâm, cổ tay có một nốt ruồi chu sa đỏ tươi khiến cậu ta rất được hoan nghênh. Nhưng nhà cậu ta nghèo khó, lại có một đám người thân cực phẩm, cho nên đến mười bảy tuổi vẫn chưa tìm được vị hôn phu. Để bảo vệ cha mẹ bánh bao (*) và mấy đứa em nhỏ tuổi thông minh, nhân vật thụ chính nỗ lực phấn đấu, làm ruộng đãi vàng, rốt cuộc thành địa chủ phú hào một phương.
(*) chỉ người lúc nào cũng im hơi lặng tiếng chịu uất ức, bị bắt nạt cũng không bao giờ biết chống trả.
Mà nhà họ Chu chính là một chướng ngại vật trên con đường phát tài của cậu ta, bị trung khuyển công của cậu ta đá bay đến chân trời, hoá thành một vệt sao tàn.
Khi Chu Doãn Thịnh tỉnh lại, Chu Tử Ngọc đã đắc tội với Chương Thư Lâm. Chẳng những cướp đoạt con đường kiếm tiền sống tạm nuôi gia đình của cậu ta, mà còn uy hiếp muốn phá huỷ con đường khoa cử thăng chức của em trai cậu ta. Mà hiện giờ Chương Thư Lâm đã nhặt trung khuyển công – hiện giờ là thế tử phủ hầu, tương lai sẽ trở thành đại thần cố mệnh quyền thế ngập trời – bị thương mất trí nhớ về nhà chữa trị, ắt hẳn đã bồi dưỡng được tình cảm.
Đợi khi trung khuyển công khôi phục trí nhớ, hắn sẽ cưỡi ngựa lớn, dẫn kiệu tám người nâng đến cưới nhân vật thụ chính. Em trai của nhân vật thụ chính cũng sẽ đỗ trạng nguyên, một bước lên mây.
Sau đó đến lượt nhà họ Chu gặp nạn, bị em trai thù dai của nhân vật thụ chính và trung khuyển công đá xuống bùn lầy. Thân phận ca nhi của Chu Tử Ngọc bị nhân vật công chính nhìn thấu, sai quan phủ tuỳ ý gả hắn cho một con bạc. Chẳng những gia tài bạc triệu bị tiêu bằng sạch, còn bị nhục mạ ngược đãi, sống không bằng heo chó.
Tóm lại, hiện giờ Chu Tử Ngọc đắc ý vênh váo bao nhiêu, trong tương lai sẽ thê thảm nghèo túng bấy nhiêu. Cho nên, nhiệm vụ duy nhất lần này của Chu Doãn Thịnh chính là giữ gìn gia sản nhà họ Chu.
Đại thần cố mệnh, tay nắm vạn binh, quyền khuynh triều dã, cái này thì hơi khó đối phó thật. Chu Doãn Thịnh vừa suy nghĩ vừa bôi phấn lên nốt ruồi chu sa.
“Ôi chao, thiếu gia tỉnh sao không gọi ta?” – Tiểu nha đầu ngủ thiếp trên ghế nhỏ dần dần tỉnh lại, vội vàng đi đến trước gương nhìn vào gương đồng, tức thì sững sờ – “Thiếu, thiếu gia, sao nốt ruồi chu sa của ngài lại đổi màu?”
Màu đỏ thẫm thuần khiết như máu, là màu mà tiểu nha đầu chưa từng nhìn thấy trên người ca nhi khác. Nếu như nốt ruồi chu sa của thiếu gia vừa sinh ra đã có màu này, cần gì phải sầu không tìm được vị hôn phu tốt, tội gì lão gia phải giấu diếm thân phận của cậu ấy mà nuôi lớn.
“Ta cũng không biết sao lại như vậy. Hôm nay vừa tỉnh dậy nó đã biến thành như thế. Ngươi giúp ta pha phấn đậm một chút, loại hiện tại này rất loãng, không che được.” – Chu Doãn Thịnh đưa chiếc hộp cho cô nàng.
Tiểu nha đầu hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, đổ thêm một chút phấn màu da vào hộp rồi khuấy lên, chần chừ lên tiếng – “Thiếu gia, có lẽ bởi vì sức khoẻ của ngài được điều dưỡng cẩn thận, cho nên màu sắc của nốt ruồi chu sa mới thay đổi. Thiếu gia, ngài chẳng những có ngoại hình xinh đẹp, ngay cả màu nốt ruồi chu sa cũng thuần khiết như vậy, cho dù gả cho quan to quyền quý cũng không phải không thể. Đến lúc đó để xem còn ai dám mơ ước gia nghiệp nhà họ Chu.”
“Thuý Nhi, ngươi nghĩ đơn giản quá.” – Chu Doãn Thịnh cười nhẹ khoát tay – “Ai dám chắc quan to quyền quý sẽ nhất định không thèm để ý đến gia nghiệp nhà ngươi? Quan to quyền quý nhất định có nhân phẩm cao thượng? Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, gia nghiệp nhà họ Chu phải được nắm trong chính tay ta ta mới yên tâm.”
“Nhưng mà thiếu gia không thể cô đơn cả đời được, thế thì khổ lắm!”
“Ta sẽ không sống cô đơn, có người đang chờ ta.” – Chu Doãn Thịnh nói một cách chắc chắn. Tuy rằng không biết người kia biến thành ai, nhưng hắn luôn có dự cảm mơ hồ rằng họ nhất định sẽ lại gặp nhau, yêu nhau, ở bên nhau, giống như mỗi kiếp đã qua.
Thuý Nhi nghe hắn nói vậy thì cười rộ, cẩn thận trát phấn lên nốt ruồi chu sa, cho đến khi không thể nhìn thấy một dấu vết nào.
Chu Doãn Thịnh ăn điểm tâm xong rồi đi đến thư phòng xem sổ sách. Bộ não của hắn có thể sánh bằng một chiếc máy tính hiện đại nhất, chỉ cần lướt sơ qua một lượt, khoản tiền thu chi lập tức tự động đơn giản hoá thành bảng biểu lưu trữ trong đầu.
Chỉ khoảng một khắc sau, hắn đã nắm giữ được tất cả mọi tình huống nhà họ Chu. Đang chuẩn bị sai Thuý Nhi mài mực vẽ một bảng biểu tổng sản nghiệp thì nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng gõ, đại quản gia nhà họ Chu – Chu lão Tứ ở bên ngoài xin gặp.
Chu Tử Ngọc này vốn bị chồng chồng nhà họ Chu chiều hư, tính cách vô cùng ngang ngạnh, vì tư vì lợi, cũng bởi thế mà đã làm không ít những chuyện như cướp đoạt của dân chúng, mà Chu lão Tứ chính là nanh vuốt đắc lực nhất của hắn.
Lần này Chu lão Tứ nghe lệnh đến nhà họ Chương cướp đoạt công thức làm món trứng muối bí truyền của Chương Thư Lâm. Chương Thư Lâm chính là dựa vào bán trứng muối kiếm được khoản tiền đầu tiên. Vốn còn định tích cóp thêm một chút tiền đưa em trai lên trấn đi học, tiện thể sửa nhà cửa, đâu ngờ nhà họ Chu lại cưỡng ép đòi công thức bí truyền của cậu ta, còn không cho cậu ta bán nữa, hòng chặn đứng con đường tiền tài này.
Chương Thư Lâm đương nhiên không muốn, nhưng Trương Gia Thuỵ, em trai cậu ta đang chuẩn bị tham gia thi viện, nếu như không thoả hiệp với nhà họ Chu thì sẽ không tìm được người bảo lãnh đề cử, vô duyên vô cớ đánh mất tư cách.
Vì tiền đồ của em trai, Chương Thư Lâm đành phải nén giận.
Hiện giờ, Chu lão Tứ đang dâng công thức bí truyền “tội ác” này lên trước mặt Chu Tử Ngọc, vốn tưởng rằng sẽ nhận được mấy câu khen ngợi, nào ngờ lại nghe thấy đông gia (*) hỏi – “Đây là cái gì?”
(*) Cách gọi địa chủ, phú hào ngày xưa.
“Đây là công thức làm trứng muối bí truyền, chẳng phải thiếu gia sai ta đi lấy hay sao?”
“Ta có sai ngươi làm vậy à?”
“Thiếu gia bận rộn công việc, có lẽ đã quên.”
“Chẳng qua chỉ là một chút lời nhỏ nhặt mà thôi, ta cũng chướng mắt, ngươi trả lại đi.” – Chu Doãn Thịnh khoát tay.
Chu lão Tứ cũng không truy hỏi, dạ vâng một tiếng rồi lui xuống, nhưng cũng không trả công thức lại, ngược lại lão lấy danh nghĩa đông gia để con gái mình ướp trứng muối bán, đúng là được lời một khoản.
Nhận được ký ức của Chu Tử Ngọc, làm sao Chu Doãn Thịnh có thể không hiểu tính cách tham lam của lão Tứ. Lúc xua lão đi đã biết lão nhất định sẽ làm như vậy. Vậy mới đúng ý của hắn.
Hiện giờ hắn chỉ là một tiểu địa chủ, không thể đắc tội với quyền quý, nhất định phải kiếm hảo cảm. Nhưng không thể trực tiếp chạy đến mà kiếm, cách này rất low, hiệu quả cũng không tốt, có khi còn phản tác dụng. Mà cứ để nhân vật công thụ chính thù hằn hắn trước đi, dù sao hắn cũng không nóng vội.
Thông qua tư liệu mà 007 gửi đến, hắn biết mấy tháng nữa sẽ có hạn hán kéo dài. Nhân vật thụ chính phát hiện ra sự thay đổi của thời tiết, nhắc nhở dân chúng dự trữ lương thực trước nên đã cứu được rất nhiều người. Mặc dù Chu Tử Ngọc tin, hơn nữa cũng dự trữ rất nhiều lương thực, nhưng trong lúc cấp bách lại bán ra với giá cao, kiếm được khoản tiền lớn từ quốc nạn. Bởi vì hành vi của hắn quá thất đức, khi nạn dân và thổ phỉ cướp bóc nhà hắn, quân đội dưới trướng trung khuyển công không hề chịu cứu viện, khiến hắn suýt nữa mất mạng dưới đao.
Đây là một bước ngoặt trong quá trình suy tàn của nhà họ Chu.
Bình tĩnh sống hơn một tháng, thấy nạn hạn hán sắp bùng phát, rốt cuộc Chu Doãn Thịnh cũng thay một chiếc áo ngoài màu xanh nhạt đi ra ruộng xem xét tình hình thu hoạch.
“Đông gia.”
“Đông gia đã đến.”
“Đông gia chuẩn bị đi đâu, có cần tiểu nhân dẫn đường không ạ?”
Các tá điền đang làm việc thì nhìn thấy hắn, đều đồng loạt khom lưng khúm núm.
“Các ngươi cứ làm việc đi, ta tuỳ tiện đi xem một chút.” – Hắn đi mấy bước, thấy trong mẫu ruộng nhà họ Chương có đứng một người đàn ông thân hình cao lớn, diện mạo khôi ngô, cơ bắp cuồn cuộn, không khỏi nhìn thêm mấy lần. Người này ắt hẳn chính là thế tử Thần Uy hầu, dùng binh như thần, quyền khuynh triều dã – Tần Sách.
Đối phương cũng cau mày nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén vô cùng
(1) Giường khung: Nguyên văn là “Bạt Bộ sàng” (拔步床), hay còn gọi là “Bát Bộ sàng”, đây là loại giường có hình dáng to lớn, lưu hành phổ biến vào thời Minh và thời Thanh.
Giường Bạt bộ đặc sắc ở chỗ khung giường to làm cho chiếc giường trông như một “căn nhà gỗ nhỏ”, mái dài hai, ba thước, giường có hình tứ giác, có lan can, có cửa sổ mở sang hai bên, trước giường có khúc quanh, tuy nhỏ nhưng người vẫn đứng vào được, hai bên trang trí bàn, ghế nhỏ… Giường rất to, trước giường có khoảng trống, trông toàn thể chiếc giường giống một căn phòng nhỏ.
(2) Kệ đồ cổ: Nguyên văn là “bác cổ giá” (博古架), là giá gỗ gần giống như kệ sách trang trí trong phòng, thường được dùng để trưng bày đồ cổ. Mỗi ngăn được chia theo nhiều hình dạng kích thước khác nhau, thông hai mặt trước sau để có hể thưởng thức đồ được trưng bày từ nhiều phía.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook