***

Văn phòng thôn Hạnh Hoa

A Hoàng tới nơi thì thấy đã có khá đông người tập trung ở sân trước. Sau khi lướt qua một lượt những người này, ánh mắt của A Hoàng dừng lại tại vị trí trung tâm của đám đông nơi có những thiết bị khá kỳ lạ đang nằm ở đây.

Trí tò mò nổi lên, A Hoàng định lách người nhằm tiến lại gần hơn để xem xét vật thể này là cái gì thì bất ngờ một bàn tay rắn chắc vỗ mạnh vào vai A Hoàng:

- A Hoàng, cậu tới rồi à? A Bình và mấy người kia đâu?

A Hoàng quay đầu nhìn lại thì nhận ra là trưởng thôn A Lợi theo đó liền trả lời:

- Trưởng thôn, A Bình vẫn còn đang đi gọi thêm người, tôi tới đây trước.

A Lợi nghe xong thì gật đầu:

- Uhm… đoàn cứu hộ mang lương thực, thuốc men và quần áo tới nên tôi cần các cậu trợ giúp bốc xếp và phân phối cho mọi người. Lần này có cả đoàn phóng viên của đài truyền hình trên tỉnh về đưa tin nên lát nữa có phỏng vấn các cậu nhớ cẩn thận lời nói một chút nhé, không cần phải đại ngôn gì, chỉ cần thể hiện sự biết ơn chính quyền đã quan tâm và giúp đỡ nhân dân là được.

A Hoàng lại khẽ đảo mắt nhìn về phía đám đông sau đó cúi đầu hỏi nhỏ trưởng thôn A Lợi:

- Trưởng thôn, bộ có phóng viên tới thật hả? Tôi tưởng chỉ công binh mới tới được nơi này chứ? Bọn họ làm sao mà tới đây được vậy?

A Lợi đưa tay chỉ về giữa sân sau đó nói:

- Uhm… cậu thấy mấy cái thiết bị kia chứ? Bọn họ là tới bằng cái đó đấy?

A Hoàng có chút tò mò hỏi lại:

- Trưởng thôn, nó là cái gì vậy? Tôi chưa từng thấy thứ nào tương tự như vậy trước đây. Nó là của quân đội hả?

A Lợi khẽ lắc đầu:

- Uhm… cái này thực ra tôi cũng không biết cụ thể lắm, có điều lúc nãy nghe mấy người phóng viên nói chuyện với nhau thì hình như cũng không phải của quân đội thì phải.

A Hoàng nhíu mày:

- Không phải của quân đội sao? Uhm… thứ này thật kỳ lạ, trông giống một thiết bị đặc chủng nào đó, mà không hiểu nó vận hành như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ nó đi bằng mấy cái chân sắt kia?

A Lợi nghe xong liền chỉ một ngón tay lên trời nói:

- Uhm… Đúng là nó có thể di chuyển trên tuyết giống như con bọ có điều lúc nó tới đây thì là hạ từ trên trời xuống, ban đầu tôi cứ nghĩ là máy bay trực thăng kia đấy.

Nghe tới đây A Hoàng trợn mắt kinh ngạc:

- Hạ từ trên trời xuống? Ý trưởng thôn nói là nó bay tới đây sao?

A Lợi gật đầu:

- Ừ, mô tả chính xác theo những gì tôi nhìn thấy thì là như vậy?

Nhận được lời xác nhận, A Hoàng lại quay sang chăm chú nhìn vào những thiết bị kỳ lạ. Sau một hồi anh ta lại quay sang A Lợi nói:

- Trưởng thôn, sao tôi thấy nó chẳng có chút gì giống với máy bay cả?

A Lợi cười khổ trả lời:

- Haizzz, A Hoàng, tôi nghĩ có thể đây là một thiết bị mới mà nước ta mới nghiên cứu hoặc nhập khẩu được để giúp giải quyết tình hình thiên tai hiện tại cũng nên.

A Hoàng ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu:

- Uhm… cũng có thể lắm. Mà thôi, không quan trọng nó là thứ gì, điều đáng mừng nhất là chúng ta được cứu, bọn trẻ sẽ không phải ăn rau củ dại cầm hơi là được rồi.

A Hoàng vừa nói xong thì lập tức phía sau hai người lại có tiếng nói:

- Trưởng thôn, A Hoàng… chúng tôi tới rồi!

Trưởng thôn A Lợi quay sang thì thấy A Bình và năm sáu người nữa đang hồ hởi đi tới, theo đó ông ta vui vẻ lên tiếng:

- Tốt lắm, mọi người tới đủ cả rồi. Chúng ta mau tiến hành công việc thôi không trời tối mất.

Mấy người đàn ông lập tức đồng thanh đáp lại:

- Vâng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương