Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)
-
Chương 171: Truy bắt (1)
********
Hai giờ sau, trong phòng họp của Đội phản ứng nhanh, Công an Huyện Ia H’Drail.
- Anh Quân, anh chắc chắn đây là một trong số những kẻ đã cướp xe của anh chứ?
Quân nhìn lại một lần bức ảnh sau đó gật đầu:
- Vâng, mấy tên này đứng trước đèn xe nên tôi có thể nhận ra. Hơn nữa thằng này còn nói với tôi mấy câu nên tôi chắc chắn chính là hắn.
Nghe được câu trả lời khẳng định, Lý Lập khẽ nhíu mày.
Người đội phó tên Khiêm khi này mới quay sang Lý Lập phán đoán:
- Đội trưởng, chẳng lẽ bọn chúng định tẩu thoát sâu hơn về mạn Tây Nguyên?
Lý Lập gật đầu:
- Về lý thì rất có khả năng này. Có điều không hiểu vì sao tôi vẫn cảm thấy dường như có chút gì đó không đúng?
- Không đúng? Ý anh là sao?
Lý Lập lắc đầu:
- Hiện tại, tôi vẫn chưa nghĩ ra là vấn đề nằm ở đâu.
Khiêm nhìn Lý Lập giây lát rồi nghiêm nghị:
- Uhm, tôi không biết phán đoán của anh thế nào nhưng nếu bọn chúng vào sâu được Tây Nguyên thì địa truy bắt của chúng ta sẽ phải mở rộng thêm rất nhiều.
Trầm ngâm một lúc, Lý Lập mới nói với Khiêm:
- Tạm thời tôi sẽ phải báo cáo lại chuyện này lên cấp trên để yêu cầu thiết lập gấp các trạm kiểm soát trên các tuyến đường mà đối phương có thể đào thoát. Chỉ cần bọn chúng vẫn còn trên lãnh thổ Việt Nam thì cứ cho là địa bàn rộng hơn đi nữa, tôi không tin bọn chúng lại có thể thoát được vòng vây truy quét của các lực lượng chức năng của chúng ta.
Khiêm gật đầu rồi hỏi lại:
- Đội trưởng, vậy chúng ta có còn tiếp tục lùng soát ở Ia H’Drail nữa không?
Nghe tới Ia H’Drail, trong đầu Lý Lập như lại nhảy lên một ý nghĩ nào đó. Chống cằm suy nghĩ thêm chốc lát, Lý Lập nghiêng đầu hỏi Khiêm:
- Anh Khiêm, tôi thấy bọn này rất giỏi dùng kế nghi binh, điều này qua việc sắp đặt tấn công nhà máy ô tô Việt Nhật là biết. Anh có nghĩ bọn chúng lại tiếp tục áp dụng kế sách này để tấu thoát không?
Khiêm nhăn mày nghĩ về điều Lý Lập vừa nói sau đó hỏi lại:
- Ý anh là bọn chúng cướp xe là giả, thực tế vẫn là ở Ia H’Drail?
Lý Lập không khẳng định mà nói:
- Tôi không loại trừ khả năng này. Mặc dù có thể giải thích là bọn chúng do sợ bị các lực lượng an ninh của chúng ta và phía Campuchia vây bắt hai đầu dẫn tới phải làm liều bại lộ hành tung cướp xe chạy sang khu vực khác để tẩu thoát có điều anh cũng biết làm như vậy cơ hội là lớn nhưng rủi ro cũng tăng thêm rất nhiều. Là anh, anh sẽ lựa chọn thế nào?
Khiêm nghe tới đây thì gật đầu:
- Anh nói vậy cũng rất có thể. Vậy chúng ta cũng cần phải tính toán đến khả năng này để có phương án thích hợp.
Lý Lập trầm trầm tiếp lời:
- Tôi đang có thiên hướng phán đoán theo khả năng này. Vậy nên trước mắt, việc mở rộng truy bắt theo hướng Tây Nguyên chúng ta tạm giao cho các lực lượng chức năng địa phương. Anh cũng biết Tây Nguyên là một cứ điểm rất quan trọng nên mạng lưới an ninh và biên phòng đóng khá là dày dặc ở trên đó, tôi nghĩ bọn chúng nếu thật đi theo hướng này thì cũng không dễ dàng trong thời gian ngắn tẩu thoát qua được biên giới đâu. Ngược lại nếu bọn chúng vẫn ở lại Ia H’Drail, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông đễ dẫn chúng vào rọ.
Khiêm dựng thẳng người nhìn Lý Lập dò hỏi:
- Vậy kế hoạch cụ thể của anh là như thế nào?
- Uhm, nếu bọn chúng đã muốn đánh lạc hướng sự truy bắt của chúng ta thì cứ để bọn chúng nghĩ rằng chúng ta đã bị lừa. Chúng ta sẽ cho rút các trực thăng tuần tiễu và thu hẹp lực lượng an ninh lại. Căn cứ vào mùi vị lưu lại trên rác thải bọn chúng vứt lại bên suối, chúng ta có thể sử dụng tới chó nghiệp vụ để lần theo dấu vết. Tôi cho rằng một khi thấy chúng ta có dấu hiệu rút quân, bọn chúng sẽ ngay lập tức xuất đầu lộ diện tìm cách chạy về hướng biên giới. Chỉ cần lần tìm được phương hướng đại khái của bọn chúng, chúng ta sẽ tổ chức phục kích đón lõng thì hoàn toàn có thể tóm gọn bọn người này. Trong trường hợp phán đoán của tôi là sai thì chúng ta vẫn hoàn toàn đủ thời gian để truy kích ngược lên hướng Tây Nguyên.
Khiêm nhíu mày suy tư giây lát rồi nói:
- Vâng, đội trưởng tính toán rất chu toàn.
- Uhm… vậy cậu mau thông báo cho anh em chuẩn bị. Tôi cần liên lạc báo cáo lại phương án với cấp trên!
- Vâng!
Hai giờ sau, trong phòng họp của Đội phản ứng nhanh, Công an Huyện Ia H’Drail.
- Anh Quân, anh chắc chắn đây là một trong số những kẻ đã cướp xe của anh chứ?
Quân nhìn lại một lần bức ảnh sau đó gật đầu:
- Vâng, mấy tên này đứng trước đèn xe nên tôi có thể nhận ra. Hơn nữa thằng này còn nói với tôi mấy câu nên tôi chắc chắn chính là hắn.
Nghe được câu trả lời khẳng định, Lý Lập khẽ nhíu mày.
Người đội phó tên Khiêm khi này mới quay sang Lý Lập phán đoán:
- Đội trưởng, chẳng lẽ bọn chúng định tẩu thoát sâu hơn về mạn Tây Nguyên?
Lý Lập gật đầu:
- Về lý thì rất có khả năng này. Có điều không hiểu vì sao tôi vẫn cảm thấy dường như có chút gì đó không đúng?
- Không đúng? Ý anh là sao?
Lý Lập lắc đầu:
- Hiện tại, tôi vẫn chưa nghĩ ra là vấn đề nằm ở đâu.
Khiêm nhìn Lý Lập giây lát rồi nghiêm nghị:
- Uhm, tôi không biết phán đoán của anh thế nào nhưng nếu bọn chúng vào sâu được Tây Nguyên thì địa truy bắt của chúng ta sẽ phải mở rộng thêm rất nhiều.
Trầm ngâm một lúc, Lý Lập mới nói với Khiêm:
- Tạm thời tôi sẽ phải báo cáo lại chuyện này lên cấp trên để yêu cầu thiết lập gấp các trạm kiểm soát trên các tuyến đường mà đối phương có thể đào thoát. Chỉ cần bọn chúng vẫn còn trên lãnh thổ Việt Nam thì cứ cho là địa bàn rộng hơn đi nữa, tôi không tin bọn chúng lại có thể thoát được vòng vây truy quét của các lực lượng chức năng của chúng ta.
Khiêm gật đầu rồi hỏi lại:
- Đội trưởng, vậy chúng ta có còn tiếp tục lùng soát ở Ia H’Drail nữa không?
Nghe tới Ia H’Drail, trong đầu Lý Lập như lại nhảy lên một ý nghĩ nào đó. Chống cằm suy nghĩ thêm chốc lát, Lý Lập nghiêng đầu hỏi Khiêm:
- Anh Khiêm, tôi thấy bọn này rất giỏi dùng kế nghi binh, điều này qua việc sắp đặt tấn công nhà máy ô tô Việt Nhật là biết. Anh có nghĩ bọn chúng lại tiếp tục áp dụng kế sách này để tấu thoát không?
Khiêm nhăn mày nghĩ về điều Lý Lập vừa nói sau đó hỏi lại:
- Ý anh là bọn chúng cướp xe là giả, thực tế vẫn là ở Ia H’Drail?
Lý Lập không khẳng định mà nói:
- Tôi không loại trừ khả năng này. Mặc dù có thể giải thích là bọn chúng do sợ bị các lực lượng an ninh của chúng ta và phía Campuchia vây bắt hai đầu dẫn tới phải làm liều bại lộ hành tung cướp xe chạy sang khu vực khác để tẩu thoát có điều anh cũng biết làm như vậy cơ hội là lớn nhưng rủi ro cũng tăng thêm rất nhiều. Là anh, anh sẽ lựa chọn thế nào?
Khiêm nghe tới đây thì gật đầu:
- Anh nói vậy cũng rất có thể. Vậy chúng ta cũng cần phải tính toán đến khả năng này để có phương án thích hợp.
Lý Lập trầm trầm tiếp lời:
- Tôi đang có thiên hướng phán đoán theo khả năng này. Vậy nên trước mắt, việc mở rộng truy bắt theo hướng Tây Nguyên chúng ta tạm giao cho các lực lượng chức năng địa phương. Anh cũng biết Tây Nguyên là một cứ điểm rất quan trọng nên mạng lưới an ninh và biên phòng đóng khá là dày dặc ở trên đó, tôi nghĩ bọn chúng nếu thật đi theo hướng này thì cũng không dễ dàng trong thời gian ngắn tẩu thoát qua được biên giới đâu. Ngược lại nếu bọn chúng vẫn ở lại Ia H’Drail, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông đễ dẫn chúng vào rọ.
Khiêm dựng thẳng người nhìn Lý Lập dò hỏi:
- Vậy kế hoạch cụ thể của anh là như thế nào?
- Uhm, nếu bọn chúng đã muốn đánh lạc hướng sự truy bắt của chúng ta thì cứ để bọn chúng nghĩ rằng chúng ta đã bị lừa. Chúng ta sẽ cho rút các trực thăng tuần tiễu và thu hẹp lực lượng an ninh lại. Căn cứ vào mùi vị lưu lại trên rác thải bọn chúng vứt lại bên suối, chúng ta có thể sử dụng tới chó nghiệp vụ để lần theo dấu vết. Tôi cho rằng một khi thấy chúng ta có dấu hiệu rút quân, bọn chúng sẽ ngay lập tức xuất đầu lộ diện tìm cách chạy về hướng biên giới. Chỉ cần lần tìm được phương hướng đại khái của bọn chúng, chúng ta sẽ tổ chức phục kích đón lõng thì hoàn toàn có thể tóm gọn bọn người này. Trong trường hợp phán đoán của tôi là sai thì chúng ta vẫn hoàn toàn đủ thời gian để truy kích ngược lên hướng Tây Nguyên.
Khiêm nhíu mày suy tư giây lát rồi nói:
- Vâng, đội trưởng tính toán rất chu toàn.
- Uhm… vậy cậu mau thông báo cho anh em chuẩn bị. Tôi cần liên lạc báo cáo lại phương án với cấp trên!
- Vâng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook